Vào thứ hai, sau buổi trưa, cô lại tiếp tục bị nhờ đi mua giúp canh Du Long. Dù trong lòng Quý Tiểu Đông có chút bất mãn, nhưng lúc đó cô vẫn cố gắng xem như không có gì. Sau khi ăn cơm trưa xong, lúc nghỉ ngơi trên ghế, trong lòng cô càng nghĩ càng thấy bất bình. Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định thử thăm dò tiếng tăm của quản lý Dương từ những người khác.
“Tiểu Nguyễn, cậu thấy quản lý Dương có bạn trai chưa?”
Tiểu Nguyễn ăn trưa vừa xong, cô thoải mái dựa ra phía sau, nét mặt không có vẻ khó chịu với Quý Tiểu Đông, trả lời: “Vẫn chưa có, tớ cứ nghe cô ta cứ gọi A Chính A Chính cả ngày, chắc là muốn Tổng giám đốc làm bạn trai của cô ta. Tớ nghĩ là vậy.”
“Tớ vào công ty cũng hơn nửa tháng rồi, nhưng tớ chưa từng thấy cô ta ăn cơm như chúng mình, buổi trưa cô ta chỉ ăn canh hoặc là chỉ ăn bánh gato cho qua bữa thôi. Cố gắng ăn kiêng như thế chi bằng vận động một chút, ví dụ như đi xuống dưới lầu tự mình mua canh ăn có phải tốt hơn không?”
Tiểu Nguyễn nhìn tổ trưởng Lưu, tổ trưởng Lưu nhẹ nhàng gật đầu một cái, ý bảo rằng cũng đã đến lúc nói cho cô biết sự thật rồi. Tiểu Nguyễn thấy vậy liền hỏi: “Tiểu Quý, cậu có biết quán dưới lầu có người phục vụ bên ngoài không?”
“Có người phục vụ bên ngoài sao? Sao tớ lại không biết nhỉ? A, hình như là có, có lần tớ thấy nhân viên mặc đồng phục của quán xách rất nhiều túi thức ăn đi vào đây giao thức ăn.”
“Bây giờ có phải cậu muốn hỏi, Nữ Ma Đầu, à không, tại sao quản lý Dương không trực tiếp gọi bên ngoài giao vào mà phải nhờ cậu đi mua giúp cô ta?”
Ánh mắt Quý Tiểu Đông xoay chuyển vài vòng, nhưng bởi vì đôi mắt rất nhỏ, nên xem ra cũng không có gì nổi bật. Cô nghi ngờ hỏi: ”Đúng vậy, tại sao vậy chứ? Oa, thật là hay, làm sao cậu biết suy nghĩ trong lòng của tớ vậy?”
“Không phải hay mà là trên mặt cậu viết rõ như vậy. Hơn nữa, chúng tớ thấy cách cô ta sai bảo cậu, làm sao lại không biết?”
Tổ trưởng Lưu giải thích: “Để chị nói cho em biết, từ trước đến giờ quản lý Dương chưa hề mang theo bento (là hộp tiện lợi để đựng bữa trưa ấy). Đúng như em thấy, buổi trưa cô ấy chỉ ăn canh hoặc là bánh ngọt. Nhưng không phải buổi trưa nào cô ấy cũng đều ăn canh, nói thí dụ như hôm nay cô ấy muốn ăn canh nhưng quên gọi điện thoại trước để người ta mang đến. Em có biết thời điểm mười hai giờ trưa gọi điện thoại kêu thì cần thời gian bao lâu? Gần một tiếng đồng hồ. Em nghĩ cô ấy có muốn chờ lâu như vậy không?”
“Em còn chưa hiểu rốt cuộc việc này với việc cô ấy nhờ em làm việc có liên quan gì với nhau?”
“Em quá ngây thơ. Là như thế này, thật ra cô ấy cũng không muốn sai em làm việc này việc kia. Bình thường cô ấy sẽ gọi điện thoại đặt bữa trưa trước. Nếu quên, cô ấy sẽ nhờ em đi mua dùm. Em biết không em đi ra ngoài mua sẽ nhanh hơn. Mà nói theo cách khác, cô ta sẽ quên giấy tính tiền, em hiểu ra chưa?”
Quý Tiểu Đông cố gắng tiếp thu lời nói của tổ trưởng Lưu, và đã hiểu ra được vấn đề, sau đó lại hỏi: “Nếu như trí nhớ cô ta không tốt, cô ta có thể ghi chú trong cuốn vở.”
“Vấn đề là dù có ghi chú vào vở cũng sẽ quên nhìn đấy.”
“A, sao các chị biết điều này vậy?”
Gương mặt của tổ trưởng Lưu như muốn nói “tại hạ nhất định Phá Phủ Trầm Chu” (ý là tại hạ định đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng), sau đó cô chậm rãi mở miệng nói: “Tiểu quý, có một chuyện chúng ta vẫn chưa nói cho em biết, hôm nay quyết định thẳng thắn nói với em.”
“Hù dọa em đấy à! Chuyện gì vậy chị? Các chị nói cho em biết trước đi, đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu?”
Vào thứ hai, sau buổi trưa, cô lại tiếp tục bị nhờ đi mua giúp canh Du Long. Dù trong lòng Quý Tiểu Đông có chút bất mãn, nhưng lúc đó cô vẫn cố gắng xem như không có gì. Sau khi ăn cơm trưa xong, lúc nghỉ ngơi trên ghế, trong lòng cô càng nghĩ càng thấy bất bình. Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định thử thăm dò tiếng tăm của quản lý Dương từ những người khác.
“Tiểu Nguyễn, cậu thấy quản lý Dương có bạn trai chưa?”
Tiểu Nguyễn ăn trưa vừa xong, cô thoải mái dựa ra phía sau, nét mặt không có vẻ khó chịu với Quý Tiểu Đông, trả lời: “Vẫn chưa có, tớ cứ nghe cô ta cứ gọi A Chính A Chính cả ngày, chắc là muốn Tổng giám đốc làm bạn trai của cô ta. Tớ nghĩ là vậy.”
“Tớ vào công ty cũng hơn nửa tháng rồi, nhưng tớ chưa từng thấy cô ta ăn cơm như chúng mình, buổi trưa cô ta chỉ ăn canh hoặc là chỉ ăn bánh gato cho qua bữa thôi. Cố gắng ăn kiêng như thế chi bằng vận động một chút, ví dụ như đi xuống dưới lầu tự mình mua canh ăn có phải tốt hơn không?”
Tiểu Nguyễn nhìn tổ trưởng Lưu, tổ trưởng Lưu nhẹ nhàng gật đầu một cái, ý bảo rằng cũng đã đến lúc nói cho cô biết sự thật rồi. Tiểu Nguyễn thấy vậy liền hỏi: “Tiểu Quý, cậu có biết quán dưới lầu có người phục vụ bên ngoài không?”
“Có người phục vụ bên ngoài sao? Sao tớ lại không biết nhỉ? A, hình như là có, có lần tớ thấy nhân viên mặc đồng phục của quán xách rất nhiều túi thức ăn đi vào đây giao thức ăn.”
“Bây giờ có phải cậu muốn hỏi, Nữ Ma Đầu, à không, tại sao quản lý Dương không trực tiếp gọi bên ngoài giao vào mà phải nhờ cậu đi mua giúp cô ta?”
Ánh mắt Quý Tiểu Đông xoay chuyển vài vòng, nhưng bởi vì đôi mắt rất nhỏ, nên xem ra cũng không có gì nổi bật. Cô nghi ngờ hỏi: ”Đúng vậy, tại sao vậy chứ? Oa, thật là hay, làm sao cậu biết suy nghĩ trong lòng của tớ vậy?”
“Không phải hay mà là trên mặt cậu viết rõ như vậy. Hơn nữa, chúng tớ thấy cách cô ta sai bảo cậu, làm sao lại không biết?”bg-ssp-{height:px}
Tổ trưởng Lưu giải thích: “Để chị nói cho em biết, từ trước đến giờ quản lý Dương chưa hề mang theo bento (là hộp tiện lợi để đựng bữa trưa ấy). Đúng như em thấy, buổi trưa cô ấy chỉ ăn canh hoặc là bánh ngọt. Nhưng không phải buổi trưa nào cô ấy cũng đều ăn canh, nói thí dụ như hôm nay cô ấy muốn ăn canh nhưng quên gọi điện thoại trước để người ta mang đến. Em có biết thời điểm mười hai giờ trưa gọi điện thoại kêu thì cần thời gian bao lâu? Gần một tiếng đồng hồ. Em nghĩ cô ấy có muốn chờ lâu như vậy không?”
“Em còn chưa hiểu rốt cuộc việc này với việc cô ấy nhờ em làm việc có liên quan gì với nhau?”
“Em quá ngây thơ. Là như thế này, thật ra cô ấy cũng không muốn sai em làm việc này việc kia. Bình thường cô ấy sẽ gọi điện thoại đặt bữa trưa trước. Nếu quên, cô ấy sẽ nhờ em đi mua dùm. Em biết không em đi ra ngoài mua sẽ nhanh hơn. Mà nói theo cách khác, cô ta sẽ quên giấy tính tiền, em hiểu ra chưa?”
Quý Tiểu Đông cố gắng tiếp thu lời nói của tổ trưởng Lưu, và đã hiểu ra được vấn đề, sau đó lại hỏi: “Nếu như trí nhớ cô ta không tốt, cô ta có thể ghi chú trong cuốn vở.”
“Vấn đề là dù có ghi chú vào vở cũng sẽ quên nhìn đấy.”
“A, sao các chị biết điều này vậy?”
Gương mặt của tổ trưởng Lưu như muốn nói “tại hạ nhất định Phá Phủ Trầm Chu” (ý là tại hạ định đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng), sau đó cô chậm rãi mở miệng nói: “Tiểu quý, có một chuyện chúng ta vẫn chưa nói cho em biết, hôm nay quyết định thẳng thắn nói với em.”
“Hù dọa em đấy à! Chuyện gì vậy chị? Các chị nói cho em biết trước đi, đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu?”