"Hôm nay tôi dẫn bạn đến đây để cô ấy mở mang kiến thức, có thể thưởng thức những món ăn hảo hạng trong nhà hàng này."
"Ha ha, hoan nghênh, hoan nghênh. Hôm nay ngài muốn ngồi ở phòng khách hay sảnh ngoài?"
Xưa nay ông vốn thường chọn phòng khách nhưng lần này Hoàng Phủ Toàn quyết định quay đầu lại hỏi ý kiến của Uông Mỹ: "A Mỹ, phòng khách cũng khá yên tĩnh, cũng sẽ ít làm phiền đến chúng ta. Cô muốn ăn ở nơi nào?"
"Tôi thường ở trong phòng nên luôn muốn yên tĩnh. Hay là ngồi ở sảnh ngoài?"
Hoàng Phủ Toàn còn chưa kịp nói gì thì người phục vụ đã linh hoạt nói: "Phòng khách cũng có chỗ rất tốt, tôi sẽ chọn cho hai người một nơi yên tĩnh."
Cuối cùng hai người chọn một vị trí sát cửa sổ, sau khi gọi món ăn thì Uông Mỹ cũng không vội nói nhiều mà cô chỉ nhìn bốn phía xung quanh, giống như là đang muốn tìm thứ gì hoặc là món đồ gì đó.
"Cô đang nhìn gì vậy?"
"Không có gì, tôi đã từng đến đây mấy lần rồi, vào mấy năm trước nên giờ đến lại thì cảm thấy nó cũng không thay đổi mấy."
Hoàng Phủ Toàn cười nói bổ sung: "Thời gian nó khai trương cũng gần bằng với tập đoàn Thái tử, hiện giờ vẫn không thay đổi mấy."
"Thật sao? Chẳng trách ngài lại quen,thuộc với nơi này như thế, ngay cả người phục vụ cũng nhận ra ngài. Ngài thường xuyên đến đây chứ?"
"Trung bình mỗi tháng tôi đều sẽ tới đây mấy lần, sáng sớm vào cuối tuần nếu rảnh cũng sẽ tới."
"Mì ở đây thật sự ngon như vậy sao?"
"Chỉ là do cá nhân tôi thấy vậy, hay là cô ăn xong rồi biết."
Uông Mỹ dịu dàng nở nụ cười, có thể là vì cảm thấy hơi mệt một chút nên cô nhẹ nhàng dựa người trên lưng ghế.
"Đúng rồi, cô đi Canada thế nào?"
"Đó là một nơi tương đối thích hợp để định cư, đặc biệt là thích hợp để dưỡng già. Phong cảnh vô cùng tươi đẹp, xã hội an ninh trật tự, trị an lại an toàn, các loại phương tiện đều đầy đủ mọi thứ. Điều khiến tôi cảm thấy lưu luyến chính là nơi đó có đèn đường rất ấm áp."
"Canada rất lạnh sao?"
"So với Trung Quốc thì lạnh hơn nhiều nhưng đèn đường rất nghiêm ngặt, cũng rất đẹp. Đối với một khách du lịch xa lạ thì chúng rất ấm áp, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy an toàn, đó là thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy an tâm."
Lời của đối phương khiến Hoàng Phủ Toàn nghe như mơ hồ, Hoàng Phủ Toàn cũng hơi khựng lại một chút, sau đó ngại ngùng nói: "Cô chỉ có một thân một mình trong phòng mà lại đặc biệt quan tâm đến đèn đường bên ngoài như vậy. Hơn nữa chúng có ảnh hưởng cực nhỏ cũng không góp phần trong việc giữ vững an ninh cho lắm."
"Thực ra có cảm thấy ấm áp hay không, hoặc có cảm thấy an toàn hay không đều do lòng người cả thôi. Giống như tôi lúc đó vậy, là một kẻ cô độc, chỉ cần một sự ấm áp của đèn đường cũng cảm thấy nhẹ nhàng cả cõi lòng."
"Cô xem mình kìa, lần này chỉ bị bệnh một chút mà lại có thể suy nghĩ mông lung như vậy rồi, không giống tính cách thường ngày của cô chút nào. Đúng rồi, tôi quên hẹn A Minh rồi, bây giờ để tôi gọi điện thoại cho ông ấy. Cô không ngại chứ?"
Uông Mỹ theo bản năng liền từ chối nói: "A Toàn, hay là thôi đi."
"Tại sao?"
"Tôi … chẳng qua là cảm thấy còn bệnh, nếu lại truyền nhiễm cho ông ấy thì tôi sẽ cảm thấy rất áy náy." Uông Mỹ nói một cách chân thành, trong giọng nói còn có pha lẫn một chút áy náy.
Hoàng Phủ Toàn nghe xong liên tục xua tay nói: "Khụ, nếu như tôi và ông ấy đều bị lây bệnh thì chứng minh thân thể chúng tôi cũng có vấn đề, thiếu tập thể dục, sức đề kháng cũng yếu đi. Vừa đúng lúc này, coi như là cơ hội kiểm tra sức khoẻ tổng quát thôi."
"Nếu như ngài kiên trì như vậy thì tôi cũng không phản đối."
"Vậy cô chờ một lát, tôi gọi ông ta lập tức tới ngay. Nhà ông ấy rất gần, chỉ cần mười mấy phút đi bộ là tới, lái xe thì càng nhanh hơn."
Uông Mỹ mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Toàn lấy di động ra bắt đầu bấm số gọi.
Mà ở bên này, tình yêu tốt đẹp, công việc thuận lợi khiến Quý Tiểu Đông hầu như có cảm nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này. Ban ngày là một thư ký tổng giám đốc nghiêm trang có nề nếp, tối đến cô lại là bạn gái của tổng giám đốc phong tình vạn chủng vạn người mê. Bởi vì có Hoàng Phủ Chính bên cạnh, cô cũng từ từ phát hiện mình không còn là một cô gái chân ướt chân ráo mới đến thành thị này nữa. Mà cũng bởi vì yêu Hoàng Phủ Chính nên cô cũng dần thay đổi chính mình, trở thành một cô gái trưởng thành, chín chắn, hoàn mỹ hơn trước rất nhiều.
Khát vọng được chia sẻ điều hạnh phúc trong lòng mình khiến Quý Tiểu Đông rốt cục cũng nói thật với mẹ mình, chỉ là cô không đề cập đến thân thế cao sang, quý trọng của Hoàng Phủ Chính – một người đàn ông nắm giữ tài sản kếch sù cùng địa vị tổng giám đốc cao quý của anh. Mẹ Quý đương nhiên rất vui mừng cũng thuận tiện hỏi cô chọn một ngày dẫn anh về ra mắt.
Quý Tiểu Đông quyết định tìm thời cơ để nói với Hoàng Phủ Chính về chuyện này.
Một ngày buổi trưa, mới vừa ăn cơm trưa xong, Quý Tiểu Đông lười biếng nằm trên đùi Hoàng Phủ Chính, mà trong khi đó bàn tay to lớn của Hoàng Phủ Chính lại đang dạo chơi trên thân thể cô. Quý Tiểu Đông cũng không ngại bởi vì cô cũng biết hành vi của anh đối với mình như vậy chỉ hạn chế ở mức đó mà thôi. Anh có xuất thân từ quân nhân nên trong suy nghĩ của anh, mọi tôn nghiêm phải được đặt lên hàng đầu. Chính vì điểm này mà Quý Tiểu Đông mới cảm thấy yên tâm phần nào.
"Lão đại, chúng ta đã qua lại với nhau bao lâu rồi?"
"Khoảng mấy tháng."
Quý Tiểu Đông chắp hai tay chỉ trỏ, do dự một chút, cuối cùng hết sức bình tĩnh mở miệng hỏi: "Vậy anh có nghĩ tới chuyện kết hôn hay không?"
"Có, anh đang chờ em gật đầu đồng ý." Hoàng Phủ Chính nhìn cô với ánh mắt cưng chìu lẫn yêu thương.
"Thật sao?"
"Còn có giả sao?"
"Em biết anh chưa từng nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy, em cũng không phải đang muốn thúc ép anh phải kết hôn, chỉ là mẹ em biết em có bạn trai nên yêu cầu em dẫn anh về nhà ra mắt."
Hoàng Phủ Chính dùng hai tay vỗ nhẹ lên mặt của Quý Tiểu Đông, anh gần như không dùng sức mà dịu dàng xoa khuôn mặt của cô nói: "Đương nhiên là có thể rồi, em chọn thời điểm thích hợp đi. Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,Lễ quốc khánh cũng sắp đến rồi, em có muốn đến lúc đó chúng ta cùng về nhà gặp mẹ em hay không?"
"Anh đồng ý thật sao?"
"Tại sao anh lại không đồng ý? Nghe thấy em vui vẻ mời anh về nhà ra mắt mẹ em, anh vui mừng còn không kịp nữa đây."
"Vậy còn anh? Anh có nói với chủ tịch về em hay không?"
"Có."
Quý Tiểu Đông cũng đột nhiên nổi lên hứng thú, cô lập tức ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Anh kể về em thế nào?"
"Anh chỉ nói mình rất yêu em nên đã điều em đến làm thư ký bên cạnh anh."
"Chủ tịch nói thế nào?"
"Ông ấy không hề nói gì, từ khi ông ấy từ chức cũng không muốn quản chuyện của công ty nữa. Vì vậy, anh có toàn quyền tuyệt đối để quyết định bất cứ chuyện gì."
"Em sợ là ông ấy sẽ không thích em."
Hoàng Phủ Chính đưa tay về phía Quý Tiểu Đông, chờ khi cô bắt tay mình, anh mới dùng sức kéo cô vào lòng nói: "Sao lại có chuyện đó được? Ông ấy vẫn luôn lo lắng cho chuyện hôn nhân cả đời của anh, nếu bây giờ anh nói mình có bạn gái thì chắc hẳn ông sẽ rất vui vẻ đấy."
"Nhưng cũng có thể ông ấy luôn hy vọng bạn gái anh sẽ là một người ưu tú đấy."
"Hiện giờ em chính là thư ký tổng giám đốc của tập đoàn Thái Tử, xin hỏi cả công ty này có ai lại giỏi bằng em chứ?"
Nghe được lời an ủi của người yêu, trong lòng Quý Tiểu Đông cũng cảm thấy có chút ấm áp nhưng rất nhanh cô cũng tỉnh táo lại. Cô chu miệng nhỏ phản đối nói: "Còn không phải do anh điều em đến đây hay sao? Nếu không bây giờ em làm gì nổi tiếng đến vậy?"
"Em có dám nói bây giờ em không thể thắng nổi thư ký tổng giám đốc Nhâm hay không?"
"Em cũng không phải ý này mà là muốn nói anh đối với em quá khoan dung, dù em có làm sai anh cũng sẽ không trách em."
Tuy người con gái trước mắt anh không cố ý làm nũng với anh nhưng từng giờ từng khắc cô đều toả ra khí thế mê người khiến lòng Hoàng Phủ Chính mãi dao động. Trong lúc tâm hồn vui vẻ, u mê anh nhanh chóng hôn phớt qua gương mặt cô, lại dùng ánh mắt thâm tình vô hạn đủ để giết người, đưa đẩy nói: "Anh không tốt với em thì tốt với ai đây? Nếu như anh đối xử tốt với người khác thì em có chịu nổi hay không?"
"Miệng lưỡi anh thật …. Nếu không nói ra những lời ngon tiếng ngọt như thế này thì anh sẽ không sống nổi hay sao?"
"Em không thích à? Vậy sau này anh cũng không nói nữa."
Hết chương 146.