"Tiểu Quý, xảy ra chuyện gì sao? Tại sao cậu lại muốn tớ xem lại nội dung phương án mà tớ đã nghĩ ra?"
"Nói thật với cậu, Dương Mỹ Lệ đã nộp bản phương án này với phần trình bày dưới tên của cô ấy. Tớ không tin nên mới tới hỏi cậu."
"Đây đương nhiên là tác phẩm của tớ mà. Tại sao cô ấy có thể ăn cắp tác phẩm của tớ? Đúng rồi, Tiểu Quý, làm sao cậu biết phương án này là do tớ nghĩ ra được?"
"Bởi vì trong bản trình bày có một từ đơn tiếng Anh "HOORAY", chỉ có một đứa như cậu mới thích viết chữ tiếng anh kèm theo, không phải sao?"
Quý Tiểu Đông chỉ nói mấy câu nhưng lại khiến Tiểu Nguyễn cảm động vạn phần. Người đồng nghiệp này không chỉ chủ động vì mình giải oan, hơn nữa còn nhớ được thói quen nhỏ này của mình.
"Ô ô, tớ yêu cậu lắm, Tiểu Quý, cậu giải oan cho tớ đi."
"Được rồi, bây giờ tớ đã đem phương án này đến để thảo luận vấn đề một chút. Tớ nghĩ nếu phương án này là của cậu thì tớ sẽ làm mọi cách để đặt về đúng chỗ của nó."
Tiểu Nguyễn tạm thời kiềm chế sự phẫn nộ bị người khác lấy cắp tác phẩm của mình. Cô bắt đầu nghiêm túc nói ra nội dung phương án mình đã thuộc nằm lòng từ lâu.
Vì Quý Tiểu đông đã từng xem qua từ trước, bởi vậy cô ngồi bên cạnh nhẹ gật đầu, mà tổ trưởng Lưu cũng đang cẩn thận vừa lắng nghe vừa chăm chú nhìn nội dung phương án. Nội dung Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,bên ngoài quả nhiên giống y như lời Tiểu Nguyễn mới vừa thốt ra.
"Tổ trưởng Lưu, chị cảm thấy thế nào?"
"Lời của Tiểu Nguyễn vừa nói so với nội dung trong phương án hoàn toàn nhất trí. Thế nhưng Tiểu Nguyễn, em có cách gì có thể chứng minh đây là tác phẩm của mình mà không phải của nữ ma đầu?"
"Em —— đây là sản phẩm của em nên em có thể thuộc lòng, lẽ nào còn không thể chứng minh được? Hơn nữa phần phương án cuối cùng xưa nay em đều chưa từng thấy qua mà khi nãy em đã đọc giống như phần nội dung trong đó rồi còn gì?"
"Về điểm này em cũng không nói sai nhưng nếu như chúng ta chỉ có như thế đối chất với Dương Mỹ Lệ, lúc đó cô ấy không thừa nhận thì phải làm sao? Có khả năng cô ấy sẽ nói chị đã từng nắm giữ phần tài liệu này và đem cho em xem qua để em có thể thuộc lòng phần nội dung trong đó."
Tiểu Nguyễn nhất thời lo lắng, giọng nói cũng cất cao tranh luận nói: "Em chưa từng xem qua, các bạn đồng nghiệp cũng có thể làm chứng cho em."
"Đương nhiên đồng nghiệp có thể làm chứng nhưng nếu như có một ngày phải ra toà, quan toà sẽ đợi tớ và tổ trưởng Lưu đến sao? Cũng coi như chúng tớ có thể làm chứng cho cậu nhưng chứng cứ đó cũng còn chưa đủ sức thuyết phục. Cậu phải tìm ra một chứng cứ có đầy đủ sức thuyết phục để khi đứng trước mặt Dương Mỹ Lệ đối chất, cô ấy sẽ á khẩu không trả lời được. Như vậy chúng ta mới có thể nắm được phần thắng trong tay."
"Việc này … để tớ suy nghĩ thêm."
Sau khi nghe xong, tổ trưởng Lưu cũng cảm thấy dường như Quý Tiểu Đông đã không phải loại người nhu nhược như lúc trước. Cô trở nên có logic, cũng rất bình tĩnh, nên vui vẻ khen ngợi nói: "Tiểu Quý, em thật sự rất tốt, không những còn nhớ đến chúng ta mà còn vì chúng ta giúp đỡ những đồng nghiệp chịu oan khuất nữa."
"Làm người thì phải có ơn báo ơn. Hơn nữa chị có còn nhớ không? Chị đã từng nói bộ phận hành chính là nhà mẹ đẻ, phận làm con nhất định phải giúp mẹ đẻ."
"Xem ra lúc trước chúng ta không giúp sai người, quả nhiên em trả ơn cho chúng ta. Đúng rồi, Tiểu Quý, chị cũng không ngại mà nói thật cho em biết, trước khi em vào công ty này, chị cũng đã từng bị nữ ma đầu lấy cắp tác phẩm rồi. Sau khi biết chân tướng sự việc cũng không thể tìm ra cách gì để chứng minh đó là đồ vật của mình nên chị mặc kệ, sống chết mặc bay."
Quý Tiểu Đông lại kinh hãi liền vội vàng hỏi: "Ồ? Phương án kia chị còn giữ không? Hoặc là chị còn nhớ không?"
"Cũng đã là chuyện của hai, ba năm trước rồi, chị không nhớ rõ lắm nhưng nếu như gặp qua một lần thì cũng có thể nhớ đôi chút. Đúng rồi, để chị về lục lại trong máy vi tính xem còn không, không chừng vẫn còn lưu giữ trong đó."
"Được, vậy chị về kiểm tra xem một chút. Đúng rồi, tổ trưởng Lưu, chị có biết trong bộ phận hành chính còn có ai khác bị nữ ma đầu ăn cắp tác phẩm nữa hay không?" Quý Tiểu Đông có cảm giác mình giống như một trinh thám, muốn thâm nhập điều tra tường tận vụ án, từng bước điều tra đến những người có liên quan cũng như cô chắc chắn mình đang đi gần đến manh mối có lợi cho mình.
Tiểu Nguyễn không suy nghĩ nhiều thét lớn tiếng: "Tiểu Trần, Tiểu Trần cũng từng bị trường hợp như vậy."
"Được. Như vậy đi, để tớ vào gọi Tiểu Trần ra đây, cậu cũng nói chuyện này với cô ấy xem cô ấy có ấn tượng hoặc là chứng cứ gì khác không? Tớ và tổ trưởng Lưu sẽ trở lại phòng hành chính tìm trong máy vi tính xem phương án kia còn không."
"Tiểu Quý, có phải lần này chúng ta sẽ trở mặt với nữ ma đầu?"
"Chuyện này tớ sẽ tuỳ các cậu định đoạt, nếu các cậu nói muốn tạo phản vậy thì tạo phản; còn nếu như các cậu lựa chọn im lặng chấp nhận thì tớ cũng sẽ không làm gì cả."
Tổ trưởng Lưu cảm thấy chuyện này cũng khá nghiêm trọng, hơn nữa mấu chốt chứng cứ vẫn chưa thu thập được, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy lo lắng. Nghĩ vậy, cô liền đề nghị: "Đừng nói trước những chuyện này, chúng ta nhanh đi tìm chứng cứ đi."
Quý Tiểu Đông đi theo tổ trưởng Lưu trở lại văn phòng, tổ trưởng Lưu tìm trong máy vi tính một lúc nhưng vẫn không tìm thấy phương án đã từng bị đánh cắp kia.
Chuyện tới đây giống như lâm vào thế bí, Quý Tiểu Đông chống nạnh, chặt chẽ cắn vào môi dưới, trong đầu như đang suy nghĩ điều gì.
"Vậy chị còn nhớ tên phương án kia không? Hoặc là nhớ một vài chữ thôi cũng được? Nếu như nhớ thì sẽ dễ dàng tìm trong máy vi tính theo trình tự này, không chừng có thể tìm ra."
"Đúng, đúng, chị cũng mới vừa nghĩ đến cách này nhưng đã bị em nói trước. Chị vẫn còn nhớ một ít nội dung, sẽ lập tức tìm ngay đây."
Quả nhiên, chưa tới nửa phút sau, tổ trưởng Lưu liền tìm thấy phương án năm đó, nó vẫn an ổn nằm trong máy vi tính.
Quý Tiểu Đông nhìn tổ trưởng Lưu một chút, cả hai,đều không nói gì, thế nhưng trong mắt lại để lộ ra nồng đậm ý cười. Hai người kích động đến nỗi cùng vỗ tay chúc mừng.
Rất nhanh sau đó, các đồng nghiệp trong phòng cũng bị cử động lạ thường của hai người làm nổi lên tia hứng thú, Tiểu Đặng nghi ngờ nhìn hai người hỏi: "Hai người đang làm gì? Bí mật lắm sao."
"Không có gì, chỉ là muốn tổ trưởng Lưu dạy một ít để thuận tiện cho công việc của tớ. Bây giờ tớ đã học được rồi nên đương nhiên phải cám ơn chị ấy."
"Thật không?"
"Tớ gạt cậu lúc nào?"
"Ai biết được? Nói không chừng cậu gạt tớ nhiều lần rồi mà tớ còn chưa biết đấy."
Quý Tiểu Đông có chút chột dạ, thế nhưng cô tin tưởng mình không có ác ý, cũng không có xúc phạm tới người khác nên cô cũng nhanh chóng thoải mái trở lại.
"Tổ trưởng, chúng ta đi tìm tiểu Nguyễn cùng tiểu Trần đi."
"Đi."
Hai người lại cùng nhau đi tới phòng họp, Tiểu Trần mới vừa gặp hai người đã kích động đến nỗi lập tức đứng lên, lắp bắp nói: "Các cậu —— các cậu cũng từng bị nữ ma đầu lấy cắp tác phẩm?"
"Phải nói là cậu, tổ trưởng Lưu và Tiểu Nguyễn đều đã từng bị nữ ma đầu ăn cắp tác phẩm, còn tớ chỉ là người bên ngoài thôi. Hiện tại việc các cậu cần làm chính là mau chóng tìm ra chứng cứ, một chứng cứ "nhất châm kiến huyết"." (Một phát trúng đích - ở đây có ý nói là một khi nói ra thì sẽ không ai có phản bác lại ý mình được.)
"Nhưng cứ coi như chúng ta đã tìm được thì chúng ta có thể lấy lại được tác phẩm của mình sao? Nữ ma đầu lợi hại như vậy, chúng ta nhất định không thể thắng cô ấy được."
Tổ trưởng Lưu vỗ vai Tiểu Trần trấn an nói: "Em sợ cái gì? Có Tiểu Quý thay chúng ta ra mặt, mà phía sau cô ấy còn có tổng giám đốc đó thôi."
Hết chương 148.