Nghe người này nói một câu, người kia một câu thì tổ trưởng Lưu cũng cảm thấy có chút không tiện. Tuy rằng có câu “không muốn làm tướng quân thì cũng phải làm binh sĩ tốt” nhưng lần này đột nhiên được lên chức nhanh như vậy, cô thực sự cảm thấy bất ngờ. Bởi vậy cô vẫn tương đối cẩn thận đưa ra ý kiến của mình, nói: "Chị biết mọi người đều quan tâm đến chị nhưng đột nhiên được thăng chức nhanh như vậy cũng có chút quá nhanh, hay là nên để một thời gian sau vẫn tốt hơn."
"Tổ trưởng Lưu, lẽ nào chị muốn tận mắt chứng kiến bọn em lại như rắn không đầu sao?" Quý Tiểu Đông cũng cố ý đứng bên cạnh phụ hoạ nói.
"Không, không, chị tuyệt đối không có ý này, chẳng qua là cảm thấy quá nhanh nên trong lúc nhất thời không thể tin được. Hơn nữa trước đây Dương Mỹ Lệ là quản lý, mà giờ đây chị không chỉ là thay thế vị trí của cô ấy mà còn được tăng thêm một cấp bậc. Điều này làm cho chị cảm thấy mừng vui gấp bội."
Hoàng Phủ Chính cũng biết đối phương chỉ đang tỏ ra khiêm tốn mà thôi nên anh cũng tham gia cổ vũ nói: "Tổ trưởng Lưu, cô quá khiêm tốn rồi. Sở dĩ trước đây Dương Mỹ Lệ làm quản lí là bởi vì tôi vẫn cảm thấy bộ phận hành chính lúc đó cũng không phải là một bộ phận đặc biệt quan trọng. Xin mọi người tha thứ cho tôi vì đã nói thẳng nhưng thực tế là trước đây cái nhìn của tôi là như vậy. Có điều, hiện tại tôi cảm thấy bất luận làm việc ở ngành nào đều có tác dụng của nó, hơn nữa thiếu một ngành cũng không được. Vì lẽ đó tôi mới quyết định lấy danh hiệu quản lý trả lại cho bộ phận hành chính các cô, hi vọng rằng cô cũng có thể như những bộ phận khác mà đưa bộ phận của mình tiến lên cao, cống hiến hết mình vì tập đoàn Thái Tử. Hiện tại, tổ trưởng Lưu còn muốn từ chối sao?"
"Việc này …… Thưa tổng giám đốc, cảm ơn mọi người.Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh."
"Được, vậy chúng ta quyết định như thế đi. Trước tiên cô nhận lệnh thông báo, sau hai tuần, nếu cô không phản đốiDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, nữa thì sẽ chính thức kế nhiệm vị trí đó."
"Cảm ơn tổng giám đốc, cũng cảm ơn mọi người."
Sau khi chia sẻ niềm vui sướng với tổ trưởng Lưu, Quý Tiểu Đông đáng yêu giơ tay nhỏ lên tiếng nói: "Tổng giám đốc, em còn có một ý kiến."
"Em nói đi."
"Nếu tổ trưởng Lưu lập tức thăng chức thì chức vụ của tổ trưởng Lưu lúc trước sẽ còn trống. Mà ở phòng hành chánh, em thấy Tiểu Nguyễn và Tiểu Trần cũng rất có tài. Những phương án bị đánh cắp là minh chứng rõ ràng nhất cho năng lực của hai cô ấy. Bởi vậy em có ý kiến rằng chức vị tổ trưởng sẽ do hai người này đảm đương."
Tiểu Nguyễn nghe xong giật mình, cô len lén đưa tay ra nhéo vào bắp đùi của đối phương, đồng thời nhỏ giọng oán giận nói: "Tiểu Quý, cậu sao vậy?"
Hoàng Phủ Chính cũng cười một tràng dài, nói: "Thực ra anh cũng sớm suy nghĩ rồi, chỉ có điều là do em nói ra trước mà thôi. Tổ trưởng Lưu, ở đây cô có quyền lên tiếng, tôi muốn nghe ý kiến của cô."
"Tôi đồng ý trăm phần trăm, vui một mình không bằng mọi người đều vui mà. Với lại, các cô ấy cũng rất có tài, tôi chắc chắn là đồng ý."
"Vậy được rồi, Tiểu Nguyễn, sau này cô chính là tổ trưởng, còn Tiểu Trần chính là tổ phó, các cô phải cùng nhau giúp đỡ tổ trưởng Lưu đấy. À, không, bây giờ phải gọi là quản lý Lưu, phải tranh thủ biểu hiện nhiều hơn trước mặt quản lý Lưu đấy."
"Cảm ơn tổng giám đốc đã đề bạt, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng."
Lần này không khí trong phòng làm việc thật tươi vui, trên gương mặt mọi người đều nở nụ cười vui vẻ vì họ đã đạt được kết thúc hoàn mỹ này.
Một giờ sau, Quý Tiểu Đông in ra bảng thông báo dán trên hành lang công ty.
Sau khi cô đứng phía trước bảng thông báo tỉ mỉ đánh giá một hồi, đang lúc muốn rời đi thì vừa lúc có mấy vị nhân viên nữ đi ngang qua. Các cô ấy cũng nhận ra Quý Tiểu Đông nên sau khi xem thông báo thì họ bắt đầu thầm thì bàn luận.
"Ôi, bộ phận hành chính lại thay đổi người, thông báo cũng không nói lý do tại sao, lẽ nào có chuyện gì hay sao?"
"Ai biết được? Mà tôi không thích cách làm việc âm thầm giấu diếm như thế này, có nguyên nhân gì thì cứ nói rõ ràng. Tuy rằng tôi cũng tin công ty chúng ta sẽ không có những người cố ý phạm lỗi nhưng tại sao không thể công khai về lý do nghỉ việc của mình để nhường chức vụ lại cho người sau chứ?"
"Đúng đấy, tôi cũng không hiểu, có thể là do lãnh đạo cảm thấy không tiện công khai."
"Thực sự là không hiểu nổi, rõ ràng là một chuyện tốt mà lại khiến cho mọi người cảm thấy mơ hồ như vậy. Quên đi, không liên quan đến mình, chúng ta đi thôi."
Quý Tiểu Đông chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh, yên lặng không nói gì. Tuy vậy, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy nặng trĩu, sau một lúc lâu cô mới ổn định tâm tình. Dù sao mọi chuyện cũng đã kết thúc tốt đẹp, nếu như lại tính toán quá nhiều chỉ sợ mất cả chì lẫn chài.
Tối hôm đó, Hoàng Phủ Chính đang ăn cơm cùng Quý Tiểu Đông ở bên ngoài.
Vừa mới ngồi xuống không lâu, Quý Tiểu Đông cũng liền phát hiện ra cách đó không xa là Hoàng Phủ Toàn và Uông Mỹ đang cùng ngồi ở bàn bên cạnh.
"Lão đại, anh mau nhìn người bên kia là ai?"
Hoàng Phủ Chính theo ngón tay cô vừa chỉ, quả nhiên thấy hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
"Là ba anh và thư ký Uông, bọn họ đều đã về hưu. Vì vậy cũng có thời gian ra ngoài khuây khoả một chút."
“Vừa nãy, khi mới vừa nhìn thấy, em cũng không tin đó là thư ký Uông. Cô ấy vốn hoà đồng, dễ gần như thế có cảm giác giống như là một người mẹ hiền vậy. "
"Cô ấy vốn là một người mẹ, đã gả con gái tới Canada rồi. Tháng trước còn đến thăm con gái mình đấy."
Quý Tiểu Đông tựa như đang thưởng thức một nhân vật thần tượng trong lòng mình. Cô cứ nhìn chằm chằm không chớpdie,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn. mắt nói: "Em biết, ý của em là bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cô ấy đều khiến người khác cảm thấy rất thân thiết, trong công việc cũng giống như thế."
"Thật sao? Nhưng anh và ba anh đều cảm thấy lúc làm việc cô ấy thật mạnh mẽ, thật chín chắn. Thậm chí còn có chút hơi nam tính đấy, có cảm giác cô ấy sẽ không chịu thua bất kỳ ai."
"Vậy sao? Mỗi người có cái nhìn khác nhau về thư ký Uông. Nói chung em thấy thư ký Uông rất dễ gần. Tuy rằng tiếp xúc không nhiều nhưng em cũng dễ dàng bị cô ấy thu hút bởi nụ cười thân thiết hoà nhã trên môi cô."
"Đó là bởi vì trong mắt em, ai cũng đều là người tốt. Có lẽ trong mắt em chẳng có ai là xấu cả."
"Có thể anh nói đúng nhưng thư ký Uông chắc chắn là người tốt. Anh nhìn nét mặt cô ấy bây giờ đi, rất ôn nhu phải không? Quả thực có cảm giác cô ấy giống như người thân của mình vậy."
Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của người yêu mình đang say mê nhìn thư ký Uông, Hoàng Phủ Chính cũng cảm thấy buồn cười đồng thời cũng bị sự chân thành của cô làm cho cảm động. Anh ngồi bên cạnh than thở nói: "Thư ký Uông và ba anh đã là bạn thân từ mười mấy năm trước, chỉ cần nhìn thấy một cử chỉ nhỏ của đối phương thì họ cũng đã đoán được đối phương đang nghĩ gì. Nếu cô ấy lại tỏ ra câu nệ và khách khí trước mặt ba anh thì mới là điều lạ lùng đấy. "
"Cũng đúng, bọn họ như bây giờ cũng đủ khiến người ta mơ ước rồi còn gì."
"Tình bạn mười mấy năm khiến em cảm thấy đáng quý sao? Như vậy hai vợ chồng mấy chục năm đầu bạc thì sao đây? Chẳng phải sẽ càng khiến em thêm cảm động?"
"Tình bạn có cái quý của tình bạn, tình yêu có cái đẹp của tình yêu. Mỗi việc mỗi khác, không ai giống ai nhưng chung quy hai điều ấy cũng đều đặc sắc, em thích cả hai. "
"Việc khác anh không dám nói nhưng anh sẽ cố gắng cho em một tình yêu hoàn mỹ, xem như giúp em thực hiện một nửa giấc mơ."
Hai người vừa nói, ánh mắt vừa thể hiện tình cảm mặn nồng, giống như trên thế giới lúc này chỉ còn lại hai người mà thôi.
Hết chương 153.