"Bây giờ cô không cho chúng tôi làm anh ta bị thương nhưng anh ta đã đánh trọng thương nhiều anh em của chúng tôi. Trước khi đồng ý giao kèo, cô cũng đã nói không được ra tay với anh ta nhưng ai biết anh ta lại đánh nhau giỏi như vậy?"
Dương Mỹ Lệ cũng không tiếp tục để ý người đàn ông trung niên nữa, cô quay đầu lại vội vã cuống cuồng hỏi: "A Chính, giờ anh thế nào rồi? Vẫn khoẻ chứ?"
"Anh còn chưa chết được đâu. Mỹ Lệ, tại sao em lại muốn bắt cóc Tiểu Quý?"
"Chúng ta đừng đề cập tới người phụ nữ kia nữa, trước tiên em dẫn anh đi bác sĩ khám, có được hay không?"
"Tiểu Quý đâu? Cô ấy đi thì anh đi, cô ấy không đi thì anh cũng không đi."
"Tại sao anh lại quan tâm cô ấy như vậy? Cô ấy có gì tốt để anh làm như vậy?"
Hoàng Phủ Chính nhìn chằm chằm vào Dương Mỹ Lệ, bộ dạng bình thản trông thật đáng sợ, cũng gằn từng câu từng chữ nói: "Vì…anh…yêu…cô ấy."
"Vậy còn em? Em yêu anh, vậy làm cách nào em mới có thể nắm giữ được anh?"
"Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, chắc đạo lý này em cũng nên hiểu rõ."
"Em không rõ. Em một chút cũng không rõ. Trước kia không có cô ấy thì không phải chúng ta vẫn rất vui vẻ đó sao? "
"Đã từng là như vậy nhưng anh không yêu em. Anh chỉ yêu cô ấy thôi."
Sau khi nghe xong, gương mặt xinh đẹp của Dương Mỹ Lệ bị phẫn nộ che lấp, ánh mắt cô có chút ướt át, giọng nói cũng bắt đầu kích động: "Không! Không thể! Nhất định em sẽ khiến người phụ nữ kia rơi xuống dòng nước sâu để anh không còn mê mẩn cô ta nữa."
"Mỹ Lệ, em muốn đi đâu? Mau thả anh và Tiểu Quý ra. Anh làm gì cũng không liên quan đến cô ấy."
"Thả anh ra sao? Đương nhiên là có thể nhưng anh phải đồng ý kết hôn với em."
Đối mặt với yêu cầu thẳng thừng như, thế, Hoàng Phủ Chính đã có thể chứng thực rằng hành động của Dương Mỹ Lệ hoàn toàn là vì quá yêu mà ra. Loại phụ nữ này hoặc là ngốc đến mức ngây thơ, hoặc là tàn nhẫn đến mức bệnh hoạn. Anh cố gắng ôn nhu làm dịu nói: "Trước tiên em dẫn Tiểu Quý đến để anh gặp cô ấy một chút. Anh muốn xem cô ấy có sao không rồi sau đó lại nói chuyện."
"Thật sao?"
"Nhanh lên một chút."
Dương Mỹ Lệ vui vẻ quay đầu lại nhìn về bên kia nhà kho lại ra lệnh nói: "Dẫn cô ấy đến đây."
Rất nhanh sau đó, Quý Tiểu Đông với hai tay bị trói ở phía sau, bị xô đẩy xuất hiện từ bao cát phía sau. Thời điểm cô nhìn thấy Hoàng Phủ Chính cũng bị trói thì cũng muốn xông lên giải vây nhưng lại bị bọn cướp ở phía sau kéo lại. Cô cũng muốn mở miệng nói chuyện nhưng cũng bởi vì trong miệng bị nhét vải bông mà chỉ có thể phát ra vài tiếng “ưm…ưm” mơ hồ không rõ.
Cho đến khi Hoàng Phủ Chính tận mắt nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của cô bị sưng đỏ một mảng, cũng hiểu rõ là cô đã từng bị bọn chúng đánh để thành bộ dáng này. Anh đau lòng vô hạn, lòng anh đau đớn, trái tim như bị chảy máu nhưng lại không thể làm gì, vội vã hét lớn: "Em không sao chứ?"
Trên gương mặt Quý Tiểu Đông đột nhiên chảy xuống một chuỗi nước mắt óng ánh. Tuy rằng cô cũng đã từng vô số lần tưởng tượng đến cảnh Hoàng Phủ Chính tới cứu mình nhưng cô tuyệt đối không mong muốn nhìn thấy tình cảnh như lúc này. Hiện giờ cô không thể nói chuyện được nên chỉ chua xót lắc mạnh đầu qua lại.
"Tại sao các người đánh cô ấy để thành ra như vậy? Mau thả cô ấy ra. "
"Người phụ nữ này muốn tự tìm cái chết. Ban đầu em còn chưa muốn tính toán gì với cô ta, lại còn tiến cử cô ta vào công ty làm. Vậy mà, đã không báo đáp thì thôi lại còn dám giành đàn ông với em. Nếu như cô ta quang minh chính đại cướp anh từ tay em thì cũng không sao nhưng cô ấy lại dùng cách thức cướp đi người yêu sau lưng em. Anh nói một người phụ nữ như vậy có đáng bị đánh hay không? "
"Ngày đó, anh đã từng nói với em, việc này không gọi là tấn công có ác ý mà là em đang thật sự phạm sai lầm."
"Dù em có phạm sai lầm thì rõ ràng cũng không liên quan đến cô ấy. Cô ấy dựa vào cái gì mà muốn quản việc không đâu? Cô ấy làm như vậy chính là muốn chứng minh mình cao thượng hay sao?"
Hoàng Phủ Chính nhẹ nhàng lắc đầu, một mặt thương tiếc mà nhìn Dương Mỹ Lệ nhưng cuối cùng vẫn cứ kiên nhẫn giải thích nói: "Tuy rằng anh không hy vọng trong công ty có chuyện không hay xảy ra khiến người khác thù hằn lẫn nhau. Thế nhưng nếu chuyện đã xảy ra thì anh cũng muốn biết sự thật. Và anh cũng rất cảm ơn Tiểu Quý vì cô ấy đã dũng cảm đứng ra báo cáo."
"Đương nhiên anh sẽ cảm tạ cô ấy rồi, thế nhưng còn em thì sao? Em hận không thể giết cô ấy ngay tức khắc được đấy."
"Đừng như vậy, Mỹ Lệ, em đang là kẻ phạm tội càng chạy càng xa, mau tỉnh lại đi. Hãy lập tức thả bọn anh ra, anh sẽ bảo đảm không truy cứu chuyện này nữa."
"Thật không? Nhưng vừa nãy không phải anh mới vừa nói sẽ kết hôn với em mà?"
Quý Tiểu Đông nghe đến đây nhất thời trừng lớn đôi mắt đẹp. Cô giẫy giụa muốn chạy đến bên cạnh Hoàng Phủ Chính nhưng cuối cùng vẫn bị tên cướp mạnh mẽ chặt chẽ lôi kéo không tha.
"Anh chưa từng nói sẽ đồng ý. Anh chỉ nói là sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện này."
"Vậy anh cứ tiếp tục suy nghĩ đi, bây giờ em cũng không vội. Khi nào anh đồng ý kết hôn thì lúc đó em sẽ thả người."
"Nếu như anh không đồng ý?"
Dương Mỹ Lệ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông mình yêu say đắm thế nhưng vẫn không sao tìm được một chút dấu vết đùa giỡn nào. Cô cũng quật cường trả lời: "Không đồng ý? Vậy trước hết em sẽ giết cô ấy và sau đó sẽ đến phiên anh."
"Dương Mỹ Lệ, em không thể làm như vậy."
"Anh làm gì mà nói chuyện lớn tiếng với em như vậy? Từ nhỏ đến lớn, em sống sung túc, được đối xử như một công chúa, đi đến đâu cũng có kẻ chào đón nghênh tiếp. Còn anh, tại sao lại thờ ơ, cũng chẳng tỏ ra động lòng? Cho rằng anh không yêu em đi nhưng tại sao anh lại yêu một đứa con gái không tiền, không nhà cửa, không người thân lại không có bất kỳ bản lãnh như vậy?"
"Đúng là cô ấy không có gì nhưng anh yêu cô ấy."
"Anh xác định hiện tại anh rất yêu cô ấy?"
Hoàng Phủ Chính trả lời chắc chắn như sấm bên tai: "Đương nhiên!"
"Thậm chí cô ấy bị em sai vài người đàn ông cùng nhau sỉ nhục cô ấy thì anh cũng sẽ không sao?"
"Cái gì? Em lặp lại lần nữa."
"Em nói đêm qua em đã mời vài tên cùng cô ấy lăn lộn trên đất. Bởi vậy lúc này anh không thấy dáng vẻ cô ấy như hoa tàn bại liễu sao? Người phụ nữ như vậy, anh vẫn muốn sao?"
Quý Tiểu Đông đau xót đón nhận ánh mắt của Hoàng Phủ Chính. Ánh mắt cô nghẹn ngào, không ngừng lắc đầu. Giờ phút này trông cô không còn điềm đạm đáng yêu, cũng hoàn toàn không còn sức sống thanh xuân như lúc trước nữa.
Như thiên lôi trực tiếp giáng xuống một đòn nặng nề xuống Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, đầu mình, Hoàng Phủ Chính kích động đến nỗi vội vã giẫy giụa muốn đứng lên. Thế nhưng do tay chân bị trói, thêm vào đó anh đang dùng sức quá mạnh nên trọng tâm bất ổn, ngã rầm dưới đất.
Dương Mỹ Lệ cũng vội vã chạy tới muốn đỡ anh dậy nhưng thân thể của Hoàng Phủ Chính quá nặng. Cô cố gắng mấy lần vẫn không thành công, lại nhìn thấy hai chân của anh bị cột chặt, cô lại vội vã quỳ xuống gỡ dây thừng ra.
Người đàn ông trung niên liền vội vàng tiến lên ngăn cản nói: "Lão đại, không thể làm vậy. Anh ấy rất giỏi võ công, nếu như mở dây trói thì sẽ rất nguy hiểm."
"Anh yên tâm, tôi cũng không ngốc như vậy, chỉ mở dây trói ở chân ra để anh ấy đứng lên mà thôi."
Hoàng Phủ Chính được Dương Mỹ Lệ cởi trói, cuối cùng cũng có thể đứng lên nhưng hai tay vẫn bị trói như cũ. Anh cố ý dùng vai phải đụng chạm vào Dương Mỹ Lệ, tiếp theo lại nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói: "Sao em dám làm vậy với cô ấy?"
"Sao anh không hỏi tại sao cô ấy dám làm như vậy với em? Dám giành đàn ông với em thì chỉ có một kết quả là chết."
"Mỹ Lệ, anh thật không ngờ em sẽ biến thành bộ dáng này. Hết lần này đến lần khác, anh đã cho em rất nhiều cơ hội nhưng em không chỉ không biết hối lỗi mà còn cố tình vi phạm mà lỗi lầm càng ngày càng nghiêm trọng. Anh thề món nợ này em nhất định phải trả giá."
"Vậy anh làm gì em? Cũng đi tìm mười mấy tên đàn ông sỉ nhục em sao? Em dám đánh cuộc, anh sẽ không làm như vậy. Bởi vì anh vẫn cảm thấy mình thiếu nợ em, vì lẽ đó bất luận em làm gì thì anh đều sẽ tha thứ."
Hết chương 156.