Quý Tiểu Đông cầm bó hoa trên tay. Nhưng vừa mới bước ra cửa thì đột nhiên cô suýt đụng phải một người. Cô lập tức ngẩng đầu lên, nhận ra người đó chính là Tổng Giám Đốc.
Không trùng hợp như thế chứ?
Quý Tiểu Đông sửng sốt. Cảm giác đắc ý khi nãy đã biến mất, thay vào đó là bộ dạng e dè như học sinh phạm lỗi bị bắt quả tang. Cô ấp úng chào hỏi: ”Tổng …Chào Tổng Giám đốc.”
“Chào cô.”
Hoàng Phủ Chính cũng ngạc nhiên khi gặp Quý Tiểu Đông ở đây. Anh nhớ lại tai nạn lần trước, cũng tại chỗ này, anh bị Quý Tiểu Đông hắt nước vào mặt. Hiện giờ anh lại thấy cô cầm bó hoa trên tay, nên có suy nghĩ, “Chẳng lẽ cô ấy muốn cầm hoa đánh vào mặt mình?”
Ngược lại Quý Tiểu Đông lại muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, không muốn mình lại phạm sai lầm, chọc giận Tổng Giám đốc. Tai nạn lần trước xảy ra, sở dĩ anh ấy không nổi giận là vì có người che chở giúp cô. Còn bây giờ, nếu cô dám chọc giận tới anh, chắc cô sẽ không toàn mạng trở về.
Nhưng thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Chính giống như một tòa tháp hùng vĩ, đứng chắn trước mặt cô. Còn cô lại không có dũng cảm tới mức dám yêu cầu anh tránh ra, nhường đường cho mình đi qua. Vì vậy cô chỉ đành đứng đó ấp úng nói: ”Tổng Giám đốc, tôi…..anh…..”
Nhìn người phụ nữ trước mặt đang khẩn trương, lời nói ấp úng khiến lòng Hoàng Phủ Chính cũng xao động.
Như nhớ ra điều gì, khuôn mặt anh tỏ vẻ như hiểu ra tất cả. Nhưng vì không muốn cô nghi ngờ, nên anh cũng lịch sự hỏi: “Hoa này là tặng cho tôi sao?”
Quý Tiểu Đông khẽ hừm một tiếng. Tiêu rồi, Tổng Giám đốc lại hiểu nhầm rằng mình muốn tặng hoa cho anh ta? Lúc này mình nên làm gì đây?
Nếu mình nói không, thì sẽ lại đắc tội với anh; còn nếumình nói quả thực hoa này muốn tặng cho anh ấy thì có lẽ mình sẽ thoát thân được đây.
Trong lúc Quý Tiểu Đông do dự, thì đột nhiên vang lên tiếng bước chân trên hành lang. Mặc dù cô bị Hoàng Phủ Chính che tầm mắt, nhưng Quý Tiểu Đông không cần nhìn cũng biết là quản lý Dương đang đi tới. Thật gay go rồi đây.
“Tổng Giám đốc, anh đang làm gì?”
Hoàng Phủ Chính lại nhìn Quý Tiểu Đông lần nữa, nhận thấy khuôn mặt cô ửng đỏ. Điều đó lại càng làm anh tin chắc Quý Tiểu Đông muốn đến tặng hoa cho mình. Vì vậy, anh mỉm cười với Quý Tiểu Đông và bước tới nhận hoa trên tay cô. Sau đó anh quay qua quản lý Dương nói: “À, cũng không có gì.”
Cô bị anh ta lấy bó hoa trong tay nên không biết phải làm gì, đành ngậm ngùi ngẩng đầu nhìn quản lý Dương. Khi ngước mặt lên, cô thấy quản lý Dương nhìn mình với ánh mắt chất vấn thì cô càng thêm chột dạ, chạy một mạch về phòng làm việc của mình.
“Tiểu Quý tặng hoa cho anh sao?” Quản lý Dương cố gắng trấn tĩnh, giả bộ hỏi anh.
Hoàng Phủ Chính đang nhìn bóng dáng Quý Tiểu Đông dần khuất sau cánh cửa, vô tình trả lời: “Đúng vậy.”
“Sao cô ấy lại tặng hoa cho anh?”
“Anh cũng không rõ, có lẽ cô ấy biết hôm nay là sinh nhật anh.”
“Cô ấy thật tốt.”
Ngoài mặt nói thế, nhưng trong lòng quản lý Dương đang âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Ánh mắt như những mũi dao sắc bén muốn băm vằm bó hoa mà Hoàng Phủ Chính đang cầm trên tay.
“Đi thôi, vào phòng em, em muốn cho anh xem quà của em tặng anh.”
Hoàng Phủ Chính ừ một tiếng. Mặc dù trong lòng vẫn còn mơ hồ nhưng cuối cùng anh vẫn Die nd da nl e q uu ydo n, đi theo quản lý Dương vào phòng làm việc của cô.
Quý Tiểu Đông cầm bó hoa trên tay. Nhưng vừa mới bước ra cửa thì đột nhiên cô suýt đụng phải một người. Cô lập tức ngẩng đầu lên, nhận ra người đó chính là Tổng Giám Đốc.
Không trùng hợp như thế chứ?
Quý Tiểu Đông sửng sốt. Cảm giác đắc ý khi nãy đã biến mất, thay vào đó là bộ dạng e dè như học sinh phạm lỗi bị bắt quả tang. Cô ấp úng chào hỏi: ”Tổng …Chào Tổng Giám đốc.”
“Chào cô.”
Hoàng Phủ Chính cũng ngạc nhiên khi gặp Quý Tiểu Đông ở đây. Anh nhớ lại tai nạn lần trước, cũng tại chỗ này, anh bị Quý Tiểu Đông hắt nước vào mặt. Hiện giờ anh lại thấy cô cầm bó hoa trên tay, nên có suy nghĩ, “Chẳng lẽ cô ấy muốn cầm hoa đánh vào mặt mình?”
Ngược lại Quý Tiểu Đông lại muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, không muốn mình lại phạm sai lầm, chọc giận Tổng Giám đốc. Tai nạn lần trước xảy ra, sở dĩ anh ấy không nổi giận là vì có người che chở giúp cô. Còn bây giờ, nếu cô dám chọc giận tới anh, chắc cô sẽ không toàn mạng trở về.
Nhưng thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Chính giống như một tòa tháp hùng vĩ, đứng chắn trước mặt cô. Còn cô lại không có dũng cảm tới mức dám yêu cầu anh tránh ra, nhường đường cho mình đi qua. Vì vậy cô chỉ đành đứng đó ấp úng nói: ”Tổng Giám đốc, tôi…..anh…..”
Nhìn người phụ nữ trước mặt đang khẩn trương, lời nói ấp úng khiến lòng Hoàng Phủ Chính cũng xao động.
Như nhớ ra điều gì, khuôn mặt anh tỏ vẻ như hiểu ra tất cả. Nhưng vì không muốn cô nghi ngờ, nên anh cũng lịch sự hỏi: “Hoa này là tặng cho tôi sao?”
Quý Tiểu Đông khẽ hừm một tiếng. Tiêu rồi, Tổng Giám đốc lại hiểu nhầm rằng mình muốn tặng hoa cho anh ta? Lúc này mình nên làm gì đây?
Nếu mình nói không, thì sẽ lại đắc tội với anh; còn nếumình nói quả thực hoa này muốn tặng cho anh ấy thì có lẽ mình sẽ thoát thân được đây.
Trong lúc Quý Tiểu Đông do dự, thì đột nhiên vang lên tiếng bước chân trên hành lang. Mặc dù cô bị Hoàng Phủ Chính che tầm mắt, nhưng Quý Tiểu Đông không cần nhìn cũng biết là quản lý Dương đang đi tới. Thật gay go rồi đây.bg-ssp-{height:px}
“Tổng Giám đốc, anh đang làm gì?”
Hoàng Phủ Chính lại nhìn Quý Tiểu Đông lần nữa, nhận thấy khuôn mặt cô ửng đỏ. Điều đó lại càng làm anh tin chắc Quý Tiểu Đông muốn đến tặng hoa cho mình. Vì vậy, anh mỉm cười với Quý Tiểu Đông và bước tới nhận hoa trên tay cô. Sau đó anh quay qua quản lý Dương nói: “À, cũng không có gì.”
Cô bị anh ta lấy bó hoa trong tay nên không biết phải làm gì, đành ngậm ngùi ngẩng đầu nhìn quản lý Dương. Khi ngước mặt lên, cô thấy quản lý Dương nhìn mình với ánh mắt chất vấn thì cô càng thêm chột dạ, chạy một mạch về phòng làm việc của mình.
“Tiểu Quý tặng hoa cho anh sao?” Quản lý Dương cố gắng trấn tĩnh, giả bộ hỏi anh.
Hoàng Phủ Chính đang nhìn bóng dáng Quý Tiểu Đông dần khuất sau cánh cửa, vô tình trả lời: “Đúng vậy.”
“Sao cô ấy lại tặng hoa cho anh?”
“Anh cũng không rõ, có lẽ cô ấy biết hôm nay là sinh nhật anh.”
“Cô ấy thật tốt.”
Ngoài mặt nói thế, nhưng trong lòng quản lý Dương đang âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Ánh mắt như những mũi dao sắc bén muốn băm vằm bó hoa mà Hoàng Phủ Chính đang cầm trên tay.
“Đi thôi, vào phòng em, em muốn cho anh xem quà của em tặng anh.”
Hoàng Phủ Chính ừ một tiếng. Mặc dù trong lòng vẫn còn mơ hồ nhưng cuối cùng anh vẫn Die nd da nl e q uu ydo n, đi theo quản lý Dương vào phòng làm việc của cô.