…
Quản lý Dương không dám tin người đang ngồi trước mặt mình chính là Quý Tiểu Đông. Cô hoàn toàn khác xa so với lúc trước. Chẳng lẽ cô ta đã chuẩn bị sẵn kịch bản để chuẩn bị thanh minh cho mình sao?
Cũng không biết vì sao quản lý Dương đột nhiên lại bị khí thế của đối phương hù dọa. Cô thu lại khí thế tự cao tự đại của mình, sau đó giơ một ngón tay lên, có ý bảo mình sẽ cho Quý Tiểu Đông một phút để cô ta suy nghĩ rồi trả lời với mình.
Sau một phút, Quý Tiểu Đông mở miệng giải thích: “Hôm nay là sinh nhật của em, tổ trưởng Lưu tặng em một bó hoa. Buổi trưa, em mang hoa vào phòng vệ sinh để tưới nước cho nó, đúng lúc em đụng phải Tổng Giám Đốc. Anh ta cho là em muốn tặng hoa cho anh ta. Bởi vì em sợ anh ấy bị mất mặt nên em không dám lấy lại bó hoa. Còn chuyện sau này là như chị thấy đấy.”
Quý Tiểu Đông không nói nhiều lắm, nhưng cô nói rất nhanh. Quản lý Dương phải mất gần một phút mới tiêu hóa hết lời cô nói.
“Em không có nói láo chứ?”
“Nếu chị không tin, chị có thể đi hỏi tổ trưởng Lưu.”
Đối mặt với lời giải thích cùng khí thế hùng hồn của Quý Tiểu Đông, mặc dù quản lý Dương cảm thấy không phục lắm, nhưng cô cũng chưa hoàn toàn tin tưởng. Cô ta đang tìm sơ hở hoặc nghi điểm để phản bác lại Quý Tiểu Đông.
“Tiểu Quý, nếu như chị nhìn thấy em tặng hoa cho bất kỳ người đàn ông nào, chị cũng tuyệt đối không quan tâm. Nhưng em cũng biết, Tổng Giám Đốc chính là bạn trai của chị, vẫn biết em không quan tâm, nhưng chị cũng không thích phiền phức, em hiểu không? Tụi chị sẽ nhanh chóng kết hôn thôi.”
“Quản lý Dương, chưa nói đến việc hiểu lầm như hôm nay, tự bản thân em cũng không dám mơ tưởng đến Tổng Giám Đốc. Em cũng cảm thấy tiếc nuối khi bó hoa do tổ trưởng Lưu tặng em lại bị anh ấy cầm đi đấy.”
“Vậy chắc chị đã hiểu lầm em rồi. Tiểu Quý, nhân dịp này chị cũng có mấy lời muốn nói với em. Nếu em hiểu chuyện, chị cam đoan không ai dám bắt nạt em. Còn nếu em dám đối nghịch với chị, ví dụ như chuyện A Chính, thì như vậy, trong tập đoàn Thái tử này, có chị mà không có em, còn nếu có em thì sẽ không có chị.”
Quý Tiểu Đông nghe lời quản lý Dương vừa nói, cô ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục thản nhiên nói: “Em xin lỗi, để chị hiểu lầm. Với lại, việc rút thăm trúng thưởng lần trước cũng không phải lỗi của em. Bên cạnh đó, nếu chị và Tổng giám đốc sớm kết hôn, em cũng chúc hai người hạnh phúc, đầu bạc răng long.”
“Cám ơn em. À đúng rồi, hôm nay cũng là sinh nhật của em, chị chúc em sinh nhật vui vẻ.”
“Cám ơn chị. Xin hỏi quản lý Dương còn có chuyện gì khác không?”
“Không có, chị chỉ muốn tìm hiểu về chuyện xảy ra trưa nay mà thôi.”
Quý Tiểu Đông đột nhiên nhớ lại chuyện mình mời các đồng nghiệp dùng cơm, hơn nữa tổ trưởng Lưu đã từng nói qua với cô rằng cô cũng nên mời quản lý Dương một tiếng. Nghĩ vậy, cô mở miệng định mời quản lý Dương, nói: “Đúng rồi, không biết hôm nay chị có rảnh không? Tan ca, em và các đồng nghiệp cùng nhau đi dùng cơm, em mời chị đi cùng.”
“Thật ngại quá, hôm nay chị có hẹn rồi.” Quản lý Dương cũng không muốn đi cùng nên khéo léo từ chối.
“Vậy em ra ngoài trước, chúc chị có một đêm vui vẻ.”
Quý Tiểu Đông thản nhiên nói lời này giống như ni cô niệm kinh, sau đó cô ung dung đứng dậy rời đi.
Quản lý Dương đã từng suy nghĩ đến trăm ngàn tình huống trong cuộc nói chuyện này, nhưng cô cũng không nghĩ tới tình huống này. Quý Tiểu Đông chưa từng có ý, giành giật người đàn ông của cô. Hơn nữa, cô ấy có biểu hiện nghênh ngang khiến cô cảm thấy lạ lẫm. Cô tự hỏi chẳng lẽ cô đang mơ?