Truyện chỉ được đăng tải tại ……
Náo nhiệt đi qua, mọi người tiếp tục gọi thức ăn.
Quý Tiểu Đông gỡ kính mát, chuẩn bị cất vào túi xách. Tổ trưởng Lưu thấy bộ dáng híp mắt của Quý Tiểu Đông, cũng đoán được cô bị cận thị nên tốt bụng đề nghị: “Tiểu Quý, mắt em cận mấy độ?”
“Mắt trái 8.00, mắt phải 6.00.”
“Vậy cũng rất nặng đó, sao em không làm phẫu thuật để chữa nó?”
“Điều này rất khó, hơn nữa đôi mắt cũng có liên quan đến khuôn mặt. Em sợ sẽ để lại sẹo sau khi làm giải phẫu xong.”
“Không đâu, năm ngoái em chị cũng đã từng làm phẫu thuật mổ mắt. Bác sĩ dùng tia laser để mổ nên cũng không thấy máu, không để lại vết sẹo. Bây giờ em chị không còn bị cận thị nữa.”
Lần đầu tiên Quý Tiểu Đông nghe nói có hình thức phẫu thuật này nên cô hoài nghi hỏi, “Thật không chị? Không cần phẫu thuật mà vẫn trị hết sao ạ? Loại này có đắt tiền không chị?”
“Quả thật đắt một chút, nhưng ngược lại em có một đôi mắt sáng ngời, thì em nhất định sẽ cảm thấy xứng đáng. Như vậy đi, trước tiên em lên mạng tìm hiểu tình trạng bệnh của em, nếu em cảm thấy có thể thì làm. Vì dù sao em cũng vừa đoạt giải thưởng,, cũng có một số tiền kha khá nên cũng đủ để em phẫu thuật mà.”
“Ừ, cũng đúng. Vậy em sẽ tìm hiểu một chút về tình trạng bệnh của mình, không chừng em sẽ làm phẫu thuật thật đó chị.”
Đồng nghiệp Tiểu Đặng quay lại, tò mò hỏi nói: “Tiểu Quý, cậu nói muốn đi làm gì?”
“Phẫu thuật mắt. Tớ muốn chữa trị hết bệnh cận thị.”
“Cậu bị cận nặng không? Sao tớ chưa từng thấy cậu đeo kính? A, đúng rồi, ở buổi lễ chúc mừng tròn năm thành lập, tớ đã thấy cậu đeo kính một lần và đó cũng là lần duy nhất cậu đeo kính.”
“Tớ bị cận thị nặng lắm đấy, nhưng vì tớ sợ đeo nhiều sẽ làm tăng thêm độ nên không dám đeo. Vừa rồi, tớ mới nghe tổ trưởng Lưu nói có thể chữa mắt bằng tia laser nên tớ chuẩn bị tìm hiểu một chút về nó để chữa trị.”
“Đúng đó Tiểu Quý, tớ ủng hộ cậu. Nhưng đến bây giờ cậu vẫn chưa có bạn trai là vì cận thị không nhìn thấy trai đẹp hay sao? Nếu cậu chữa khỏi mắt cận thị, có lẽ cậu sẽ có số đào hoa chăng?”
Quý Tiểu Đông cau chiếc mũi thon nhỏ của mình, khinh thường nói: “Đẹp trai có thể kiếm cơm ăn sao? Tớ không thích chồng mình đẹp trai, vì tớ biết rõ mình trông không nổi, lại còn phải lo lắng rằng anh ấy có thể sẽ bị người phụ nữ khác cướp đi. Nhưng cậu nhắc đến số đào hoa, tớ cũng đã suy nghĩ, hay là mình tranh thủ tìm người xấu trai nhưng tốt tính, làm bạn trai và kết hôn với anh ấy chăng?”
Mọi người lại cười hi hi ha ha. Những người khác trong nhà hàng nhìn sang, thấy bọn họ cười nói vui vẻ cũng thầm ngưỡng mộ. Mặc dù ồn ào nhưng rất vui.
Cho dù Quý Tiểu Đông đã nói trước rằng tối nay không say không về, nhưng cô và các đồng nghiệp không thích uống rượu. Vì vậy, mọi người lần lượt kêu các thức uống khác thay rượu, thay phiên nhau ép cô uống. Cuối cùng, cô phải cầu xin tha thứ, họ mới thôi.
Lại nói Hoàng Phủ Chính nhận bó hoa của Quý Tiểu Đông tặng vào buổi trưa, trong nhất thời anh ta cũng cảm thấy tim mình rung động.
Mặc dù anh biết trong công ty có không ít phụ nữ có ý đối với mình, nhưng chưa ai dám công khai theo đuổi anh như cô ngoại trừ quản lý Dương Mỹ Lệ. Bởi vì cô chính là con gái của chú Dương, mà chú Dương lại chính là bạn thân mấy chục năm của ba anh nên anh thỉnh thoảng vẫn thường hẹn gặp hoặc dùng cơm với cô ta.
Hoàng Phủ Chính biết Dương Mỹ Lệ thích mình nhưng anh không có cảm giác gì với cô ta. Có lẽ anh chỉ một lòng muốn làm cho tập đoàn Thái Tử lớn mạnh mà thôi nên không để ý đến bất kỳ người phụ nữ nào. Nhưng suy nghĩ lại, có lẽ cũng do diện mạo của Dương Mỹ Lệ cũng khá xinh đẹp nên đôi lúc anh cũng đáp ứng tình ý của cô ta. Anh cùng cô ta ăn cơm chỉ vì phép xã giao mà thôi.