Truyện chỉ được đăng tại …..
Hoàng Phủ Chính nhìn cô giống như người gặp ma quỷ giữa ban ngày. Nếu nói cô quên hôm nay là ngày sinh nhật mình thì còn tin nhưng anh không thể tin được có người sẽ quên rằng mình có bạn trai.
Vì muốn cho người khác tin vào lời nói của mình nên Quý Tiểu Đông bước đến giải thích: “Tôi có bạn trai, anh ấy cũng làm gần đây.”
“Cô Quý, ừ, tôi gọi Tiểu Quý nhé, cô cũng đừng lo lắng. Công ty cũng không cấm nhân viên yêu đương. Nhưng tôi thấy cô không giống người đã có bạn trai.”
Nếu đã có bạn trai thì tại sao lại tặng hoa cho tôi? Hoàng Phủ Chính nghĩ thầm trong bụng không dám nói ra.
“Thật sự tôi có bạn trai, nhưng hôm nay anh ấy tăng ca. Anh ấy đồng ý sẽ bù đắp cho tôi vào ngày mai.” Quý Tiểu Đông bắt chước nói dối.
“A, thật ra thì cũng có đôi lúc đàn ông sẽ bận công việc của họ. Cô cũng nên thông cảm cho anh ấy. Tôi tin không phải năm nào anh ấy cũng đều tăng ca cả đâu.”
“Đúng vậy, tôi hiểu chứ nên tôi không ngại.”
Thấy hai người sắp trở về đại sảnh, Hoàng Phủ Chính muốn kết thúc câu chuyện nên nói: “Vậy thì tốt, chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
“Tổng Giám Đốc, chúc ngài sinh nhật vui vẻ.”
“Cám ơn, vậy tôi đi trước, chúc các cô chơi vui vẻ.”
“Anh cũng thế, Tổng Giám Đốc hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Hoàng Phủ Chính tạm biệt cô xong, sau đó xoay người rời đi. Mặc dù cô kiên quyết nói mình có bạn trai, nhưng anh không tin. Nếu bạn trai của cô ấy thật sự làm thêm giờ, không thể tổ chức sinh nhật với cô, thì một người đã có bạn trai như cô sao lại muốn tặng hoa cho anh? Chẳng lẽ cô ấy chắc chắn anh sẽ đồng ý nhận hay là nói cách khác cô ấy bắt cá hai tay?
Nếu cô đã tặng hoa cho anh thì cô cũng không nên nói mình,.đã có bạn trai chứ. Càng nghĩ anh càng cảm thấy không hợp lý. Chẳng lẽ cô không biết việc làm của mình trái ngược với lời nói của cô sao? Với lại nhìn bộ dạng ngơ ngác, lấp lửng của cô cũng biết cô đang nói dối. Nhưng cô làm vậy với ý gì? Chắc chỉ có mỗi mình cô ấy mới biết đáp án thôi.
Phía bên này, nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ của Tổng Giám Đốc rời khỏi tầm mắt mình, Quý Tiểu Đông mới lấy tay liên tiếp vỗ vào ngực mình. Cô thực sự hoảng sợ, nhưng giờ lại cảm thấy nhẹ nhõm. Chắc từ nay về sau cô sẽ không dám nói dối nữa đâu. May là Tổng Giám Đốc cũng đã tin tưởng cô.
Chắc cô và Tổng giám Đốc là khắc tinh của nhau. Mỗi lần nhìn thấy anh, nếu không phải phạm sai lầm thì sẽ bị hiểu lầm, thậm chí còn phải nói dối. Nói tóm lại không có chuyện gì tốt. Vậy cô phải giữ khoảng cách với anh mới được.
Uống nước xong, Quý Tiểu Đông cùng các đồng nghiệp rời khỏi quán cà phê. Ai về nhà nấy. Buổi tiệc sinh nhật vui vẻ cuối cùng cũng kết thúc.
Hôm nay cũng là sinh nhật mình nhưng anh lại không hề cảm thấy có gì đặc biệt trong ngày này. Có lẽ ngày sinh nhật cũng chỉ là ngày bình thường giống như mọi ngày khác mà thôi. Kề từ lúc mẹ anh qua đời, ba anh chưa từng để ý đến sinh nhật của anh. Ông cũng không dịu dàng, tỉ mỉ như mẹ anh. Mẹ anh không còn, ngôi nhà trở nên quạnh quẽ, tĩnh lặng. Anh và ba anh dùng cơm trong không khí trầm lặng cũng giống như trái tim tĩnh lặng của anh vậy.