Truyện chỉ được chia sẽ tại …….
Quý Tiểu Đông im lặng đứng ngắm nhìn biển hoa một lúc lâu, cô định vươn tay muốn vuốt ve những đoá hoa xinh đẹp và quật cường kia, nhưng trong lòng cũng sợ quấy rầy bọn chúng. Cuối cùng, cô đành đứng lặng yên ngắm nhìn và thưởng thức vẻ đẹp của chúng. Sau khi cảm thấy mình phấn chấn hẳn lên, cô mới vui vẻ tiếp tục lên đường.
Nửa giờ sau, Quý Tiểu Đông đi tới một gò đồi nhỏ, cô cảm thấy có chút mệt mỏi nên muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn chung quanh, cô phát hiện trên núi có rất nhiều tấm bia đá. Thì ra nơi này là nghĩa trang.
Vậy nơi này đương nhiên không phải chỗ tốt để nghỉ ngơi, ít ra không phải chỗ cho người còn sống nghỉ ngơi. Quý Tiểu Đông quyết định đứng lên đi tiếp, tìm một chỗ dừng chân tốt hơn nơi này.
Lúc đi ngang qua cửa khu nghĩa trang, Quý Tiểu Đông thấy một chiếc xe dừng bên lề đường, cô nhìn lướt qua bảng số xe: AB1234.
Cô âm thầm sợ hãi, thầm cầu trời khấn phật rằng mình sẽ không gặp phải Tổng Giám Đốc. Khi tiếng giày nện xuống đất phá vỡ không khí đang yên tĩnh, hai chân Quý Tiểu Đông chạm đất, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, sợ hãi nhìn người đứng trước mặt mình là bóng dáng Hoàng Phủ Chính to lớn, cao ngạo.
Dĩ nhiên khi nhìn thấy cô, Hoàng Phủ Chính cũng cảm thấy kinh hãi. Trên mặt anh hiện lên dấu chấm hỏi, chẳng lẽ lần này lại là trùng hợp?
Đợi đến khi Quý Tiểu Đông phát hiện mình nhìn Tổng Giám đốc với thái độc bất kính thì cô vội cụp mắt nhìn xuống, nhanh chóng chào hỏi nói: “Chào Tổng Giám Đốc.”
“Xin chào, Tiểu Quý. Sao cô lại ở đây?”
“Tôi đi ngang qua đây.”
Hoàng Phủ Chính phát hiện mình đang có hứng thú với người mang tên là Quý Tiểu Đông này. Cô ấy thật kỳ lạ, không phải muốn tiếp cận anh mà cô ta tìm đủ mọi cách để gạt anh. Không biết là chuyện gì nhưng Hoàng Phủ Chính đang rất tò mò muốn biết rõ sự thật.
Vì vậy, anh bắt đầu chủ động dò hỏi: “Đi ngang qua đây sao? Cô định đi đâu?”
“Tôi mới từ quê lên, dù sao cũng chưa đi làm, cho nên muốn dạo chơi một chút, thưởng thức thiên nhiên tươi đẹp.”
“Vậy sao cô không ở quê thêm vài ngày nữa?”
Quý Tiểu Đông cũng trả lời thật lòng: “Tôi vốn mua vé máy bay theo loại giảm giá nên ngày hôm qua phải trở về.”
“A, vậy cô cứ vậy mà đi dạo không có mục đích gì sao? Trước kia cô đã tới đây rồi?”
Lúc này bỗng nổi lên một cơn gió nhỏ khiến vài sợi tóc bay phất phới che mắt Quý Tiểu Đông, cô vội dùng một tay đỡ xe, còn một tay vén tóc qua vành tai mình. Không ngờ thân thể cô không giữ được thăng bằng, đột nhiên nghiêng người một cái, chiếc xe cũng theo thân thể cô ngã về một bên. Lúc này Quý Tiểu Đông sợ hãi kêu lên một tiếng, thầm nghĩ chẳng lẽ hôm nay mình lại bị bẽ mặt ở trước mặt người đàn ông này sao?
Hoàng Phủ Chính thấy vậy, anh không kịp suy nghĩ chạy lên phía trước định vịn chiếc xe giữ thăng bằng nhưng có lẽ là quá chậm. Anh đưa tay ra đỡ lấy Quý Tiểu Đông đang huơ chân múa tay trên không trung. Không để ý chiếc xe nữa, anh dễ dàng bế cô lên, cảm thấy người cô nhẹ nhàng, mảnh mai như chiếc gối ôm vào mùa đông.
Quý Tiểu Đông có cảm giác lòng mình lâng lâng bay lên không trung, rồi lại vững vàng rơi xuống đất. Hoàng Phủ Chính cảm thấy hình như đã cứu cô thành công, đang định buông tay ra thì đột nhiên Quý Tiểu Đông mạnh mẽ nghiêng người sang một bên suýt ngã xuống đất. Anh kinh hãi, vội vã mở miệng nhắc nhở: “Cẩn thận.”