Editor: Ngày Đẹp Tươi
Phủ thủ tướng.
Sáng sớm, khói xanh vấn vưởng, bóng trúc xanh xanh, lộ ra bầu không khí trung thu nồng đậm, trong chòi nghỉ mát trái phải nối tiếp chiếc cầu tre quanh co, cứ ba bước lại có một chiếc đèn cung đình chế tác bằng đồng, ngọn đèn trải qua một đêm gột rửa của mứa gió, càng sáng rõ mãnh liệt, giữa dải lụa mỏng với hình đóa hoa mẫu đơn đỏ tươi lóa mắt, làm bạn với những đóa hoa thiếu nữ nhẹ khiêu vũ, thỉnh thoảng từng cơn gió nhẹ thổi qua, lay động bóng trúc giữa không trung, tí tách rơi xuống những hạt mưa nhỏ, toàn bộ vẫn dưới ánh sáng đèn, giống như điệu múa duyên dáng vui tươi của buổi sớm mai đẹp nhất, vô cùng náo nhiệt.
Ba thiếu nữ, mặc sườn xám màu xanh, tay bưng chiếc đàn tranh 12 dây kiểu cổ, mặt mỉm cười, từ cầu tre thong thả đi đến, bước qua bóng trúc, lưu lại dáng vẻ mềm mại của Anna, trung thu đã đến, Tô Linh tiểu thư chuẩn bị ở trong nhà, cử hành thịnh yến mừng trung thu, cô vẫn luôn trong việc xã giao được mệnh danh vô cùng duyên dáng, đối với chuyện chủ trì có vài chuẩn mực hành vi, cẩn thận tỉ mỉ, mọi việc lớn nhỏ trong Tô gia, đều được cô xử lý một cách gọn gàng ngăn nắp, nhưng mà vẫn không rõ lắm, tất cả chuyện này chỉ vì muốn người em trai mà cô yêu mến nhất, có thể không chịu áp lực, tiếp tục hoàn thành ước vọng làm bác sĩ...
Gió nhẹ lại lướt qua, truyền tới tiếng nước róc rách.
Đại sảnh cổ kính xa hoa, cửa kính khung gỗ đàn hương, đóng thật chặt, trái phải hai bên hành lang những bông hoa trắng, điêu khắc cổ đại chiến cảnh huy hoàng, hai đường từ trên núi dẫn xuống suối nguồn, chảy qua ven hành lang, tám bức tượng rùa đá lớn được điêu khắc vô cùng sống động, đang ngồi bên cạnh dòng suối, từ trong miệng không ngừng phun phun ra bọt nước trắng xóa, trải qua đáy nước ánh đèn màu vàng ròng soi sáng, giống như suối vàng nối tiếp nhau...
Một bà lão tuổi chừng sáu mươi, mặc đồng phục màu đen, trên mặt lộ vẻ nghiêm cẩn, bước chân bình ổn có lực, dẫn theo ba người hầu mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn đen, dọc theo hành lang trắng đi về phía trước, thỉnh thoảng từ cửa sổ không họa tiết, nhìn thấy người dẫn đầu bưng một nồi cháo thơm ngon đã được hầm nhừ, mặt trên nắp đậy hơi hé mở ra, vài người tiếp theo bưng theo vài món điểm tâm, chỉ là cải bông chế biến cơ bản, rau trộn dưa chuột giòn ướp lạnh, còn có củ cải ngọt giòn rưới lên một chút dầu ớt đỏ, người thứ ba thì bưng đĩa măng cụt dưới trấn đã được ướp lạnh, để lộ nửa vỏ quả màu tím đen, thịt quả trắng muốt cũng lộ ra bên ngoài, vào buổi sáng sớm này, tỏa ra một chút hương vị đặc biệt dụ hoặc...
Cửa kính phòng khách, chợt mở, ánh ra ngọn đèn cung đình bảy sắc giữa phòng khách xa hoa, còn có những bức bích họa thư pháp cao vài thước huy hoàng khí phách, vẽ những chữ thư pháp lớn với khí thể hào hùng, hàng lang tầng hai cứ vài bước chân lại là những dải lụa đỏ thẫm tung bay, đã được dây vàng cột lại, trái phải hai bên là tấm bình phong rồng bay cao tám thước dựng đứng lên, bên trái sảnh đải khách với bóng trúc nhẹ nhàng chiếu xuống, rõ ràng có thể thấy bên trong là bức bích họa Khổng tước vương cùng với chín lò đàn hương, gốc cây trăm năm được chạm khắc thành bàn trà gỗ với cách bài trí ưu nhã...
Sau một bức bình phong rồng bay khác, lại là phòng ăn cổ hương tao nhã, thiết kế bán trong suốt, bên ngoài bức tường thủy tinh, trồng mười hai bụi cây kim trúc, dời tầm mắt ra bên ngoài, viên lâm mỹ cảnh thu hết vào đáy mắt, bốn cột trụ gỗ lim được điêu khắc thành đồng tâm kết của Trung Quốc, thập phần khí phách canh giữ bốn góc phòng ăn, bàn ăn gỗ lim dài năm thước, được trải khăn thêu rồng vàng màu đỏ thẫm, trái phải hai bên được bài trí chén ngọc, đĩa ngọc, lót đũa ngọc, còn có thìa ngọc, ở giữa bàn xoay là một chiếc mâm ngọc được đặt ngay ngắn, vài đóa sen trắng nở rộ vô cùng khí phách, Tô Linh vẫn luôn hiếu thuận, vì biết mẹ là nhân sĩ quê quán ở vùng Tô Châu, từ trước đến nay đối với vườn cây và thêu thùa, đều vô cùng yêu thích, cho nên cách sắp xếp trong nhà, cứ một khoảng thời gian, liền sẽ vì mẹ mà thay đổi một lần, bình thường trong nhà, từ ông nội, cha, mẹ, cho đến vị hôn phu và em trai, cô đều nhất nhất chiếu cố một cách chu đáo, rất được thủ tướng yêu thích và thoải mái...
Một trận tiếng bước chân truyền đến...
Ba người hầu cùng lão quản gia đứng tại phòng ăn, chậm rã ngẩng đầu, xuyên qua khe hở của tấm bình phong, nhìn thấy Tô Linh, mặc áo sơ mi kiểu dáng mới nhất năm nay của GUCCI, cùng với chiếc quần dài màu trắng bó sát, hiện ra cái eo mảnh khảnh của cô, cùng đùi thon dài đẹp, mang đôi giày cao gót trắng, mái tóc thẳng dài xỏa tự nhiên lúc đi xuống cầu thang, vừa dịu dàng động lòng người mỉm cười gọi: “Chào buổi sáng Tình Di...”
Tình Di đứng tại phòng ăn, mỉm cười quay đầu, nhìn về phía Tô Linh hôm nay tinh thần dễ chịu xuống lầu, liền cũng mỉm cười đáp lại: “Tôn tiểu thư, chào buổi sáng...”
Tô Linh vừa đi về phía phòng ăn, vừa hỏi: “Điểm tâm của ông nội, đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi...” Tình Di mỉm cười gật đầu.
Tô Linh gật đầu, cất bước đi vào phòng ăn, nhìn thấy điểm tâm của ông nội, quả nhiên đã được đặt trên bàn cơm, cô liền trầm mặc đi tới trước mặt, cầm lên một đôi đũa ngọc, gắp một món trước bán ăn lên, bỏ vào trong miệng nhẹ nhai, Trung Quốc có câu ngạn ngữ, chính là bách thiện hiếu đứng đầu(*), thời cổ những truyền thuyết bi tình về mẹ rất có phẩm chất khí khách, Tô Linh cùng Tô Thụy Kỳ từ nhỏ được giáo dục rất tốt, càng hiếu thuận cùng săn sóc hơn, hiểu được cha mẹ vì bận rộn lo liệu gia nghiệp vô cùng vất vả cực nhọc, ông nội lại địa cị cao quý là thủ tướng của một đất nước, mỗi ngày kiếm bạc tỷ, vì quốc gia mà hiến dâng toàn bộ sức khỏe và tinh thần của mình, hai chị em liền thay thế cha mẹ ở trước mặt ông nội đều cố gắng đạo hiếu, phàm là chuẩn bị từng bữa ăn trong ngày cho ông nội, đều phải do hai chị em nhất nhất dùng thử trước, nếu bọn họ không ở nhà, cũng phải do một người có chuyên môn thay bọn họ nếm thử, thứ nhất vì lòng hiếu thảo, thứ hai là để bảo đảm an toàn khỏe mạnh cho sức khỏe của ông nội...
(*): Trong số trăm điều thiện thì chữ hiếu đứng đầu.
Tô Linh nhẹ nhai xong phần điểm tâm, liền có chút hài lòng mỉm cười gật gật đầu, nói: “Mấy loại tỏi nhỏ trong nhà Tình Di càng lúc càng thơm, trộn chung với rau trộn và dưa chuột, thập phần nhẹ nhàng khoan khoái hương nồng ngon miệng, đoạn thời gian trước, ông nội còn hỏi, tỏi nhỏ trên ban công nhà Tình Di sao không có, tôi còn tức giận nói với ông rằng, đã không có, lại hái hết, cũng không chừa lại chút cho người ăn sao?!”
Tình Di nghe lời này, nhịn không bật cười.
Tô Linh cũng đặt đũa xuống, nhận lấy một tách hồng trà táo tàu mà người hầu bưng qua, vừa mở nắp uống một hớp, mới nhìn xung quanh không gian đầy tĩnh lặng, mỉm cười hỏi: “Khả Hinh đâu?”
Tình Di tức khắc trả lời cô nói: “Dự đoán còn chưa thức dậy, tối hôm qua đến quá muộn, cũng có chút mệt mỏi, lúc đỡ cô ấy xuống xe, còn chưa kịp xem kỹ tình hình, lại do Tịnh Kỳ đỡ cô ấy lên lầu ngủ...”
Tô Linh mỉm cười gật gật đầu, hỏi lại: “Vậy Thụy Kỳ đâu?”
“Tô thiếu gia tối hôm qua ở bệnh viện trực đêm, vẫn chưa về...” Tình Di lại nhanh chóng cười nói.
“Ừ...” Tô Linh lại nhẹ uống một ngụm trà, mới yếu ớt nói: “Sáng sớm hôm nay, lúc tôi lên, phát hiện thời tiết có chút lạnh, mặc dù trời mưa, nhưng vẫn cảm giác gió thu buổi sáng sớm rất thoải mái, khiến cho không khí có chút khô, cô mau đi chuẩn bị hai máy gia tăng độ ẩm tôi mang từ Pháp về, một cái đặt ở phòng của Tô thiếu gia, một cái đặt ở phòng Đường tiểu thư, đừng để quá khô, đối với làn da hay sức khỏe cũng đều không tốt...”
“Vâng!” Tình Di tức khắc gật đầu.
“Tôi có việc, đi ra ngoài trước...” Tô Linh ôn nhu đem tách sứ màu lam đặt xuống, liếc mắt nhìn bên trong chén cháo xah ngọc kia, nhàn nhạt nói: “Sau này đừng dùng tách lam để đựng trà táo tàu nữa, cánh hoa hồng tươi đẹp kia đều nhìn không thấy...”
“Vâng!” Người hầu đứng bên cạnh đáp nhẹ.
Tô Linh xoay người, nhận lấy chiếc túi xách GUCCI màu vàng mà người hầu đưa tới, nhìn mọi người mỉm cười, liền cất bước đi ra ngoài, đúng lúc này, lại phát hiện trong hoa viên đang lái tới mấy chiếc xe chính phủ màu đen, cô hơi ngừng lại trước cửa chính, nhìn về phía những chiếc xe quan chức lớn kia, biết bọn họ có chuyện quan trọng cần báo cáo, gần đây thân thể ông nội vẫn còn bệnh nhẹ, vẫn ở trong nhà tiếp kiến quan viên chức...
Cô im lặng không lên tiếng, theo thói quen tránh né quan viên, quay người đi hành lang bên trái màu trắng, vừa đi về phía trước, vừa cách những đóa lan, nhìn thấy cả đám quan viên, mỗi người mặc âu phục màu đen, hết sức cẩn thận bước xuống xe, cũng không dám đi về phía trước, đầu tiên là tôn kính hơi sửa sang âu phục một chút, lúc Tịnh Kỳ nhanh chóng cất bước đi ra để chào hỏi, mới nghiêm túc đi về phía trước... Quản gia, người hầu bên trong phòng khách, còn có một đám người, nhìn thấy cảnh này nhao nhao lảng tránh...
“Xin mời...” Tịnh Kỳ mặc đồng phục váy ngắn đen, sáng sớm đã thức dậy, hầu hạ thủ tướng đến biệt uyển viết sử sách, nghe nói có quan viên tới chơi, tức khắc xoay người xuống lầu nghênh tiếp, khi cô dẫn quan viên đến thư phòng của thủ tướng, vô thức liếc nhìn cánh cửa hoa văn cuối hành lang một cái, trái phải hai bên tường, còn có những tác phẩm điêu khắc vô cùng danh tiếng của đất nước, từng trận mùi thơm gỗ đàn hương, tỏa ra, nghĩ cô hôm nay hẳn là nên nghỉ ngơi thật tốt...
Đã đến thư phòng thủ tướng, Tịnh Kỳ trước tiên đi vào thông báo một tiếng, sau đó liền dẫn quan viên nhanh chóng đi vào trong...
Cửa, nhẹ nhàng khép lại, “Cạch” một tiếng...
Trong một căn phòng nào đó, nhẹ nhàng bay tới một luồng gió mang theo hương hoa sen thơm mát, khiến cho những bóng trúc rơi ngoài cửa sổ kia cũng nhẹ nhàng lay động, những bông hoa tương tư nhỏ màu hồng phấn, cũng theo cơn gió nhẹ kia, đong đưa qua lại, thỉnh thoảng bay một vài cánh hoa, cách đó không xa vài nhánh cây nho nhỏ, lá vàng cũng đã nhẹ nhàng tung bay... Cảnh thu đan xen vô số màu sắc, giống như một bức họa cẩm tú diễm lệ đầy sắc màu, lướt qua mùa hè tối tăm, cứ tiêu sái mà nghênh đón mùa chân chính thuộc về nó!!
Trên chiếc giường màu trắng sữa kia, người nào đó, theo tiếng đóng cửa kia, không hiểu mở hai mắt ra, nhìn về phía chiếc đèn chùm cung đình trên đỉnh trần nhà kia, mông lung mơ màng nháy mắt......
Phủ thủ tướng.
Sáng sớm, khói xanh vấn vưởng, bóng trúc xanh xanh, lộ ra bầu không khí trung thu nồng đậm, trong chòi nghỉ mát trái phải nối tiếp chiếc cầu tre quanh co, cứ ba bước lại có một chiếc đèn cung đình chế tác bằng đồng, ngọn đèn trải qua một đêm gột rửa của mứa gió, càng sáng rõ mãnh liệt, giữa dải lụa mỏng với hình đóa hoa mẫu đơn đỏ tươi lóa mắt, làm bạn với những đóa hoa thiếu nữ nhẹ khiêu vũ, thỉnh thoảng từng cơn gió nhẹ thổi qua, lay động bóng trúc giữa không trung, tí tách rơi xuống những hạt mưa nhỏ, toàn bộ vẫn dưới ánh sáng đèn, giống như điệu múa duyên dáng vui tươi của buổi sớm mai đẹp nhất, vô cùng náo nhiệt.
Ba thiếu nữ, mặc sườn xám màu xanh, tay bưng chiếc đàn tranh 12 dây kiểu cổ, mặt mỉm cười, từ cầu tre thong thả đi đến, bước qua bóng trúc, lưu lại dáng vẻ mềm mại của Anna, trung thu đã đến, Tô Linh tiểu thư chuẩn bị ở trong nhà, cử hành thịnh yến mừng trung thu, cô vẫn luôn trong việc xã giao được mệnh danh vô cùng duyên dáng, đối với chuyện chủ trì có vài chuẩn mực hành vi, cẩn thận tỉ mỉ, mọi việc lớn nhỏ trong Tô gia, đều được cô xử lý một cách gọn gàng ngăn nắp, nhưng mà vẫn không rõ lắm, tất cả chuyện này chỉ vì muốn người em trai mà cô yêu mến nhất, có thể không chịu áp lực, tiếp tục hoàn thành ước vọng làm bác sĩ...
Gió nhẹ lại lướt qua, truyền tới tiếng nước róc rách.
Đại sảnh cổ kính xa hoa, cửa kính khung gỗ đàn hương, đóng thật chặt, trái phải hai bên hành lang những bông hoa trắng, điêu khắc cổ đại chiến cảnh huy hoàng, hai đường từ trên núi dẫn xuống suối nguồn, chảy qua ven hành lang, tám bức tượng rùa đá lớn được điêu khắc vô cùng sống động, đang ngồi bên cạnh dòng suối, từ trong miệng không ngừng phun phun ra bọt nước trắng xóa, trải qua đáy nước ánh đèn màu vàng ròng soi sáng, giống như suối vàng nối tiếp nhau...
Một bà lão tuổi chừng sáu mươi, mặc đồng phục màu đen, trên mặt lộ vẻ nghiêm cẩn, bước chân bình ổn có lực, dẫn theo ba người hầu mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn đen, dọc theo hành lang trắng đi về phía trước, thỉnh thoảng từ cửa sổ không họa tiết, nhìn thấy người dẫn đầu bưng một nồi cháo thơm ngon đã được hầm nhừ, mặt trên nắp đậy hơi hé mở ra, vài người tiếp theo bưng theo vài món điểm tâm, chỉ là cải bông chế biến cơ bản, rau trộn dưa chuột giòn ướp lạnh, còn có củ cải ngọt giòn rưới lên một chút dầu ớt đỏ, người thứ ba thì bưng đĩa măng cụt dưới trấn đã được ướp lạnh, để lộ nửa vỏ quả màu tím đen, thịt quả trắng muốt cũng lộ ra bên ngoài, vào buổi sáng sớm này, tỏa ra một chút hương vị đặc biệt dụ hoặc...
Cửa kính phòng khách, chợt mở, ánh ra ngọn đèn cung đình bảy sắc giữa phòng khách xa hoa, còn có những bức bích họa thư pháp cao vài thước huy hoàng khí phách, vẽ những chữ thư pháp lớn với khí thể hào hùng, hàng lang tầng hai cứ vài bước chân lại là những dải lụa đỏ thẫm tung bay, đã được dây vàng cột lại, trái phải hai bên là tấm bình phong rồng bay cao tám thước dựng đứng lên, bên trái sảnh đải khách với bóng trúc nhẹ nhàng chiếu xuống, rõ ràng có thể thấy bên trong là bức bích họa Khổng tước vương cùng với chín lò đàn hương, gốc cây trăm năm được chạm khắc thành bàn trà gỗ với cách bài trí ưu nhã...
Sau một bức bình phong rồng bay khác, lại là phòng ăn cổ hương tao nhã, thiết kế bán trong suốt, bên ngoài bức tường thủy tinh, trồng mười hai bụi cây kim trúc, dời tầm mắt ra bên ngoài, viên lâm mỹ cảnh thu hết vào đáy mắt, bốn cột trụ gỗ lim được điêu khắc thành đồng tâm kết của Trung Quốc, thập phần khí phách canh giữ bốn góc phòng ăn, bàn ăn gỗ lim dài năm thước, được trải khăn thêu rồng vàng màu đỏ thẫm, trái phải hai bên được bài trí chén ngọc, đĩa ngọc, lót đũa ngọc, còn có thìa ngọc, ở giữa bàn xoay là một chiếc mâm ngọc được đặt ngay ngắn, vài đóa sen trắng nở rộ vô cùng khí phách, Tô Linh vẫn luôn hiếu thuận, vì biết mẹ là nhân sĩ quê quán ở vùng Tô Châu, từ trước đến nay đối với vườn cây và thêu thùa, đều vô cùng yêu thích, cho nên cách sắp xếp trong nhà, cứ một khoảng thời gian, liền sẽ vì mẹ mà thay đổi một lần, bình thường trong nhà, từ ông nội, cha, mẹ, cho đến vị hôn phu và em trai, cô đều nhất nhất chiếu cố một cách chu đáo, rất được thủ tướng yêu thích và thoải mái...
Một trận tiếng bước chân truyền đến...
Ba người hầu cùng lão quản gia đứng tại phòng ăn, chậm rã ngẩng đầu, xuyên qua khe hở của tấm bình phong, nhìn thấy Tô Linh, mặc áo sơ mi kiểu dáng mới nhất năm nay của GUCCI, cùng với chiếc quần dài màu trắng bó sát, hiện ra cái eo mảnh khảnh của cô, cùng đùi thon dài đẹp, mang đôi giày cao gót trắng, mái tóc thẳng dài xỏa tự nhiên lúc đi xuống cầu thang, vừa dịu dàng động lòng người mỉm cười gọi: “Chào buổi sáng Tình Di...”
Tình Di đứng tại phòng ăn, mỉm cười quay đầu, nhìn về phía Tô Linh hôm nay tinh thần dễ chịu xuống lầu, liền cũng mỉm cười đáp lại: “Tôn tiểu thư, chào buổi sáng...”
Tô Linh vừa đi về phía phòng ăn, vừa hỏi: “Điểm tâm của ông nội, đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi...” Tình Di mỉm cười gật đầu.
Tô Linh gật đầu, cất bước đi vào phòng ăn, nhìn thấy điểm tâm của ông nội, quả nhiên đã được đặt trên bàn cơm, cô liền trầm mặc đi tới trước mặt, cầm lên một đôi đũa ngọc, gắp một món trước bán ăn lên, bỏ vào trong miệng nhẹ nhai, Trung Quốc có câu ngạn ngữ, chính là bách thiện hiếu đứng đầu(*), thời cổ những truyền thuyết bi tình về mẹ rất có phẩm chất khí khách, Tô Linh cùng Tô Thụy Kỳ từ nhỏ được giáo dục rất tốt, càng hiếu thuận cùng săn sóc hơn, hiểu được cha mẹ vì bận rộn lo liệu gia nghiệp vô cùng vất vả cực nhọc, ông nội lại địa cị cao quý là thủ tướng của một đất nước, mỗi ngày kiếm bạc tỷ, vì quốc gia mà hiến dâng toàn bộ sức khỏe và tinh thần của mình, hai chị em liền thay thế cha mẹ ở trước mặt ông nội đều cố gắng đạo hiếu, phàm là chuẩn bị từng bữa ăn trong ngày cho ông nội, đều phải do hai chị em nhất nhất dùng thử trước, nếu bọn họ không ở nhà, cũng phải do một người có chuyên môn thay bọn họ nếm thử, thứ nhất vì lòng hiếu thảo, thứ hai là để bảo đảm an toàn khỏe mạnh cho sức khỏe của ông nội...
(*): Trong số trăm điều thiện thì chữ hiếu đứng đầu.
Tô Linh nhẹ nhai xong phần điểm tâm, liền có chút hài lòng mỉm cười gật gật đầu, nói: “Mấy loại tỏi nhỏ trong nhà Tình Di càng lúc càng thơm, trộn chung với rau trộn và dưa chuột, thập phần nhẹ nhàng khoan khoái hương nồng ngon miệng, đoạn thời gian trước, ông nội còn hỏi, tỏi nhỏ trên ban công nhà Tình Di sao không có, tôi còn tức giận nói với ông rằng, đã không có, lại hái hết, cũng không chừa lại chút cho người ăn sao?!”
Tình Di nghe lời này, nhịn không bật cười.
Tô Linh cũng đặt đũa xuống, nhận lấy một tách hồng trà táo tàu mà người hầu bưng qua, vừa mở nắp uống một hớp, mới nhìn xung quanh không gian đầy tĩnh lặng, mỉm cười hỏi: “Khả Hinh đâu?”
Tình Di tức khắc trả lời cô nói: “Dự đoán còn chưa thức dậy, tối hôm qua đến quá muộn, cũng có chút mệt mỏi, lúc đỡ cô ấy xuống xe, còn chưa kịp xem kỹ tình hình, lại do Tịnh Kỳ đỡ cô ấy lên lầu ngủ...”
Tô Linh mỉm cười gật gật đầu, hỏi lại: “Vậy Thụy Kỳ đâu?”
“Tô thiếu gia tối hôm qua ở bệnh viện trực đêm, vẫn chưa về...” Tình Di lại nhanh chóng cười nói.
“Ừ...” Tô Linh lại nhẹ uống một ngụm trà, mới yếu ớt nói: “Sáng sớm hôm nay, lúc tôi lên, phát hiện thời tiết có chút lạnh, mặc dù trời mưa, nhưng vẫn cảm giác gió thu buổi sáng sớm rất thoải mái, khiến cho không khí có chút khô, cô mau đi chuẩn bị hai máy gia tăng độ ẩm tôi mang từ Pháp về, một cái đặt ở phòng của Tô thiếu gia, một cái đặt ở phòng Đường tiểu thư, đừng để quá khô, đối với làn da hay sức khỏe cũng đều không tốt...”
“Vâng!” Tình Di tức khắc gật đầu.
“Tôi có việc, đi ra ngoài trước...” Tô Linh ôn nhu đem tách sứ màu lam đặt xuống, liếc mắt nhìn bên trong chén cháo xah ngọc kia, nhàn nhạt nói: “Sau này đừng dùng tách lam để đựng trà táo tàu nữa, cánh hoa hồng tươi đẹp kia đều nhìn không thấy...”
“Vâng!” Người hầu đứng bên cạnh đáp nhẹ.
Tô Linh xoay người, nhận lấy chiếc túi xách GUCCI màu vàng mà người hầu đưa tới, nhìn mọi người mỉm cười, liền cất bước đi ra ngoài, đúng lúc này, lại phát hiện trong hoa viên đang lái tới mấy chiếc xe chính phủ màu đen, cô hơi ngừng lại trước cửa chính, nhìn về phía những chiếc xe quan chức lớn kia, biết bọn họ có chuyện quan trọng cần báo cáo, gần đây thân thể ông nội vẫn còn bệnh nhẹ, vẫn ở trong nhà tiếp kiến quan viên chức...
Cô im lặng không lên tiếng, theo thói quen tránh né quan viên, quay người đi hành lang bên trái màu trắng, vừa đi về phía trước, vừa cách những đóa lan, nhìn thấy cả đám quan viên, mỗi người mặc âu phục màu đen, hết sức cẩn thận bước xuống xe, cũng không dám đi về phía trước, đầu tiên là tôn kính hơi sửa sang âu phục một chút, lúc Tịnh Kỳ nhanh chóng cất bước đi ra để chào hỏi, mới nghiêm túc đi về phía trước... Quản gia, người hầu bên trong phòng khách, còn có một đám người, nhìn thấy cảnh này nhao nhao lảng tránh...
“Xin mời...” Tịnh Kỳ mặc đồng phục váy ngắn đen, sáng sớm đã thức dậy, hầu hạ thủ tướng đến biệt uyển viết sử sách, nghe nói có quan viên tới chơi, tức khắc xoay người xuống lầu nghênh tiếp, khi cô dẫn quan viên đến thư phòng của thủ tướng, vô thức liếc nhìn cánh cửa hoa văn cuối hành lang một cái, trái phải hai bên tường, còn có những tác phẩm điêu khắc vô cùng danh tiếng của đất nước, từng trận mùi thơm gỗ đàn hương, tỏa ra, nghĩ cô hôm nay hẳn là nên nghỉ ngơi thật tốt...
Đã đến thư phòng thủ tướng, Tịnh Kỳ trước tiên đi vào thông báo một tiếng, sau đó liền dẫn quan viên nhanh chóng đi vào trong...
Cửa, nhẹ nhàng khép lại, “Cạch” một tiếng...
Trong một căn phòng nào đó, nhẹ nhàng bay tới một luồng gió mang theo hương hoa sen thơm mát, khiến cho những bóng trúc rơi ngoài cửa sổ kia cũng nhẹ nhàng lay động, những bông hoa tương tư nhỏ màu hồng phấn, cũng theo cơn gió nhẹ kia, đong đưa qua lại, thỉnh thoảng bay một vài cánh hoa, cách đó không xa vài nhánh cây nho nhỏ, lá vàng cũng đã nhẹ nhàng tung bay... Cảnh thu đan xen vô số màu sắc, giống như một bức họa cẩm tú diễm lệ đầy sắc màu, lướt qua mùa hè tối tăm, cứ tiêu sái mà nghênh đón mùa chân chính thuộc về nó!!
Trên chiếc giường màu trắng sữa kia, người nào đó, theo tiếng đóng cửa kia, không hiểu mở hai mắt ra, nhìn về phía chiếc đèn chùm cung đình trên đỉnh trần nhà kia, mông lung mơ màng nháy mắt......