"Mẹ!!" Trang Ngải Lâm thật sự không có cách nào với hai mẹ con nhà này, nhìn thế nào cũng đều ghê tởm, cô trực tiếp ngẩng đầu lên, nhìn mẹ nói: "Đó là con chó!!"
"Chó??" Ân Nguyệt Dung cảm thấy khiếp sợ nhảy dựng lên, không thể tin nổi chạy đến trước cửa phòng khách, trừng to mắt nhìn trên sân cỏ xanh xanh, quả nhiên ba con chó thật to đang đi lại, thân thể bọn chúng to khỏe, phần lưng lúc nào cũng rung động bắp thịt cơ xương to khỏe, lông ngắn màu nâu dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh, nhìn chúng nó trợn to mắt dữ tợn, cúi đầu ngửi hoa mẫu đơn của mình......
Bà lập tức sôi nổi nhướng mày, nét mặt lộ ra không thể tin được, kích động nói: "Mấy con súc sinh này quá đẹp trai rồi! Thật sự còn đẹp trai hơn Oscar!"
Phốc!
Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ uống canh nóng, nghe mẹ nói lời này, liền không nhịn được cúi đầu phì cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng ngồi ở một bên, tức giận liếc Trang Hạo Nhiên một cái, mới nhìn Ân Nguyệt Dung cười có chút bất đắc dĩ.
"Nhưng!" Ân Nguyệt Dung lập tức đi trở về trên bàn ăn, ngồi ở bên cạnh chồng, nghiêng đầu ngạc nhiên kí quái nhìn ông nói: "Bọn chúng là giống gì vậy? Có thể cao lớn như vậy! Tại sao anh muốn kéo ba con súc sinh to lớn về nhà! Anh sống phiền sao! Con súc sinh này có thể ăn một hớp hết một người!"
Trang Hạo Nhiên và Trang Ngải Lâm không lên tiếng, Trang Tĩnh Vũ lập tức ngồi ở trên bàn ăn, vẻ mặt lộ ra mấy phần do dự, dừng lại một lát, mới ngẩng đầu lên nhìn bà tràn đầy cưng chiều cười nói: "Không có lý do gì, chỉ là vừa lúc đi ngang qua trường đua ngựa, nhìn mấy con súc sinh này đáng yêu, anh liền dắt về......"
Ân Nguyệt Dung mở to mắt, nhìn chồng, không thể tin nổi kêu lên: "Anh...... Anh...... Anh đến trường đua ngựa dắt ba con chó trở về? Anh cảm thấy bọn chúng đáng yêu?"
"Đúng..... Đúng vậy......" Trang Tĩnh Vũ lập tức nhìn vợ, chỉ đành phải ngẩng đầu lên, nói lung tung.
Vẻ mặt Ân Nguyệt Dung lập tức bình tĩnh nhìn Trang Tĩnh Vũ, thật lâu thật lâu sau, hai mắt mới lộ ra một chút rất đồng tình và đáng thương, cuối cùng sau đó, bà lại rất đau lòng nức nở, lại kéo khăn tay, nức nức nở nở cúi đầu khóc, khóc rưng rức, run lên một cái......
Cả nhà Tưởng Vĩ Quốc, bao gồm Bác Dịch cũng không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu nhìn Ân Nguyệt Dung, Trang Ngải Lâm càng bất đắc dĩ thở dài, để muỗng xuống......
"Vợ......" Trang Tĩnh Vũ lập tức bất đắc dĩ vươn tay, muốn an ủi Vợ......
"Nhà chúng ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Ân Nguyệt Dung tiếp tục khóc như hoa lê đẫm mưa, đau lòng muốn chết nói: "Kể từ lần trước Khả Hinh đi bệnh viện kiểm tra không có mang thai, chuối tiêu nhà của chúng ta cũng chưa có một cây sống được!! Ô ô ô ô ô!"
Trang Hạo Nhiên chợt biến sắc, ngồi ở một bên, cả người như bị kim châm!!
Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được cúi đầu bật cười, Bác Dịch cũng hơi hắng giọng một cái, cúi đầu cầm muỗng ăn canh......
"Anh cười cái gì mà cười?" Trang Ngải Lâm lập tức nâng quả đấm muốn đánh Bác Dịch, vẻ mặt hung tợn nói: "Anh cho rằng chuối tiêu nhà anh thẳng sao!?"
"Nhà tôi không có chuối tiêu!" Bác Dịch bất đắc dĩ nhìn cô.
"Ô ô ô ô......" Ân Nguyệt Dung lại tiếp tục cầm khăn tay bật khóc nói: "Tôi cũng không chờ mong súc sinh này nở cho tôi bao nhiêu cành, rơi bao nhiêu lá!! Nhưng nó là một đứa con bất hiếu! Hôm qua tôi biết chị gái bạn của Khả Hinh sinh đứa bé, tôi thật sự không nhịn được, liền giả dạng đi qua liếc mắt nhìn một cái! Không nhìn còn khá, tôi cách cửa sổ thủy tinh nhìn thấy một đứa bé nặng bảy cân, "bobo" giòn! "bobo" giòn mà nằm ở trên giường nhỏ, trái bĩu môi, bên phải chu mỏ, đáng yêu vô cùng! Khi đó trái tim tôi cũng đang chảy máu!! Ô ô ô ô!"
"Bobo giòn......" Trang Ngải Lâm lập tức không hiểu suy nghĩ ba chữ này......
"Chính là đáng yêu giống như kẹo! Con bé chết tiệt này! Lúc còn nhỏ con cũng bobo giòn!! Lúc lớn lên, giống như thịt bò khô, vừa cứng vừa khó ăn! Khó trách Bác Dịch coi thường con!!" Ân Nguyệt Dung cảm thấy tức giận mắng con gái.
Lông mày của Trang Ngải Lâm nhảy lên, không muốn nói chuyện......
"Ô ô ô ô ô......" Ân Nguyệt Dung tiếp tục ngẩng mặt giống như Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành (*), bật khóc nói: "Chồng tôi thật đáng thương cũng bởi vì không có cháu trai, trong lòng không thăng bằng, sống, không có ý nghĩa, đáng thương...... Nhìn thấy con chó to lớn ghê tởm như vậy, anh ấy cũng cảm thấy đáng yêu!! Ô ô ô ô ô ô ô............ hai súc sinh này bị ông ấy làm khó, mỗi ngày ra sức làm việc, ngay cả một cái trứng bọn chúng cũng không cho chúng tôi!!"
Chú thích (*): Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn.
Muốn chết......
Trang Ngải Lâm bất đắc dĩ, Trang Hạo Nhiên nặng nề thở dài một hơi, cười khổ, lúc này Trang Tĩnh Vũ cũng không nhịn được, nhìn vợ, khó xử cười nói: "Vợ...... Anh..... Anh tạm thời không vội cháu trai...... Em suy nghĩ một chút...... Khả Hinh......"
"Mọi người nghe đi! Nghe xong lời này, cũng biết ông ấy muốn! Chỉ là.... Chỉ là......" Ân Nguyệt Dung nói xong, vừa khóc vừa nói: "Con trai vô dụng! Cha có cách gì!! Ô ô ô ô ô ô ô! Tôi chém cây chuối tiêu hết gốc này đến gốc khác, nó vẫn không sống!"
Dì Lý cùng tất cả người giúp việc lớn nhỏ đứng ở một bên, cúi đầu không nhịn được cười.
"Mẹ!! Cho con một chút mặt mũi được không?" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn mẹ!!
"Tại sao mẹ cho con mặt mũi chứ! Tại sao con không cho mẹ mặt mũi, nữ hoàng Anh cũng có cháu trai rồi! Cháu trai của mẹ đâu!" Ân Nguyệt Dung tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên kêu lên: "Như vậy làm sao mẹ trở về nước Anh? Con bé Ngải Lâm đáng chết, hôm nay sinh nhật ba mươi lăm tuổi rồi, cho đến bây giờ nó vẫn một mình! Mặt mũi của mẹ bị các người làm mất hết! Bọn họ đều nói mẹ sanh đứa bé đều là quái vật, cho nên mới không có ai muốn!!!"
"Hôm nay là sinh nhật cô?" Bác Dịch lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Trang Ngải Lâm, có chút dịu dàng hỏi.
Trang Ngải Lâm lập tức cắn răng nghiến lợi ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: "Đừng ở trước mặt chị nói sinh nhật! Sau khi tôi mười tám tuổi, ai dám đưa quà sinh nhật cho tôi, tôi sẽ đánh cho anh ta một trận!"
"......." Bác Dịch lập tức không nói lời nào, mặt hơi lộ ra nụ cười, cầm muỗng ăn canh......
"Bác Dịch!" Ân Nguyệt Dung lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Bác Dịch vội nói: "Nghe nói thi đấu kết thúc, con phải trở về vườn nho rồi, con gieo giống cho Ngải Lâm trước rồi trở về!"
Phốc!!
Bác Dịch uống canh lập tức phun ra ngoài, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Ân Nguyệt Dung......
"Mẹ!!" Vẻ mặt Trang Ngải Lâm thật sự bất đắc dĩ nhìn mẹ, tức giận kêu lên: "Con thật sự chịu đựng mẹ đủ rồi!! Mẹ đừng cũng không có việc gì liền nói cháu trai, con dâu, con rể! Thật giống như con và em trai không phải do mẹ sinh mẹ nuôi! Tôi là cái gì muốn cùng anh sanh con!? Con tìm đàn ông khác sinh không được sao? Tối hôm nay con tìm đàn ông mang thai! Được chưa?"
Bác Dịch nghe nói như vậy, trong tim lập tức căng thẳng ngẩng đầu nhìn Trang Ngải Lâm.
Ân Nguyệt Dung nghe nói như vậy, cũng không có khách khí, vươn tay chỉ thẳng vào con gái nói: "Được, được, được! Con tìm đàn ông sinh đi!! Trừ Bác Dịch, mẹ xem con có dám tìm đàn ông khác sinh con hay không!! Con đi đi! Lập tức đi ngay!"
Bà vừa nói xong, Điệp Y lập tức đã ngăn ở cửa, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nhìn bộ dạng muốn bạt tai!!
"Con không ăn! Thật sự một ngụm canh cũng không cho con nuốt xuống!" Trang Ngải Lâm ngẩng đầu lên nhìn Điệp Y một cái, không nói hai lời, trực tiếp ném muỗng đứng lên, xoay người đi vào phòng của mình, Trang Tĩnh Vũ lập tức đứng lên, nhìn con gái như vậy, cũng không có trách móc cô không có lễ phép, chỉ rất cưng chiều hỏi: "Có muốn dì Lý mụ bưng canh vào cho con hay không? Không ăn canh, đến lúc đó làn da lại không tốt......"
"Không ăn!!!!" Tiếng của Trang Ngải Lâm từ bên kia truyền đến, cửa vang lên ầm một tiếng rung chuyển trời đất!!
Trang Tĩnh Vũ cảm thấy bất đắc dĩ, thấy Trang Hạo Nhiên vẫn ngồi ở đó, ông lập tức muốn giơ tay đánh, hung tợn nói: "Con còn ngồi lỳ ở đây làm cái gì? Chị con đau lòng, con còn muốn ăn cơm!? Đi qua nhìn chị một chút!"
"À......" Trang Hạo Nhiên không có cách nào, chỉ đành phải đứng lên, xin lỗi liếc mắt nhìn Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi nói: "Chú Tưởng, mọi người dùng trước, con đi xem chị gái một chút......"
Anh nói xong, lập tức xoay người đi vào trong......
"Này!!" Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên, nói: "Hôm nay Lâm Phó tổng của cậu cầu hôn với Nhã Tuệ, làm cho Khách sạn Á Châu của tôi náo loạn, giấy màu bay khắp nơi, còn trưng dụng mười mấy chiếc máy bay trực thăng của tôi, vườn hoa bị cậu ta hái sạch rồi! Món nợ này, cậu phải tính cho xong!"
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, lập tức quay đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, ngẩng mặt mỉm cười, nói: "Tôi làm sao không tính? Đây chính là khách sạn Á Châu các người gả con gái! Cũng không phải tôi gả con gái! Nếu là con gái của tôi, tôi sẽ cho của hồi môn! Nếu như anh không hài lòng, có thể không cho cô ấy gả, tôi không có vấn đề!"
"Cậu......" Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy tức giận nhìn chặt anh, tròng mắt hơi híp, nói: "Cậu đừng để cho tôi không khách sáo bảo con Oscar đến hỏi thăm cậu!"
Ẩn ý chính là cậu tuyệt đối chạy không thoát!!
Trang Hạo Nhiên dừng lại một chút, mới nhún nhún vai đi vào trong......
Trang Tĩnh Vũ nhìn con trai đi vào, lúc này vẻ mặt mới bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt vợ chồng Tưởng Vĩ Quốc bình tĩnh, xin lỗi nói: "Thật xin lỗi...... Tới đây ăn bữa cơm, lại để cho mọi người chê cười......"
"Thấy mấy chục năm, thấy nhưng không thể trách...... Các người cũng không phải là người bình thường, chúng tôi không có gì kinh ngạc......" Tưởng Vĩ Quốc trực tiếp ăn canh, chậm rãi sâu kín nói.
Trang Tĩnh Vũ lập tức bất đắc dĩ nhìn ông, nở nụ cười.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Vẻ mặt Trang Ngải Lâm tức giận ngồi ở trước bàn trang điểm, nghe âm thanh bong bóng bay bên chỗ Lâm Sở Nhai vẫn còn tiếp tục nổ tung, vui mừng đến khiến người ta chán ghét, cô thở dài một cái, mới đưa lưng mình về phía cửa sổ, vẻ mặt tức giận nói: "Ai dám vào, tôi sẽ đánh tan xác người đó!"
"Cạch......"
Cửa lặng lẽ mở ra......
Bóng dáng của Bác Dịch chậm rãi xuất hiện tại cạnh cửa, mặt lộ ra một chút dịu dàng khó được, nhìn Trang Ngải Lâm......
"Chó??" Ân Nguyệt Dung cảm thấy khiếp sợ nhảy dựng lên, không thể tin nổi chạy đến trước cửa phòng khách, trừng to mắt nhìn trên sân cỏ xanh xanh, quả nhiên ba con chó thật to đang đi lại, thân thể bọn chúng to khỏe, phần lưng lúc nào cũng rung động bắp thịt cơ xương to khỏe, lông ngắn màu nâu dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh, nhìn chúng nó trợn to mắt dữ tợn, cúi đầu ngửi hoa mẫu đơn của mình......
Bà lập tức sôi nổi nhướng mày, nét mặt lộ ra không thể tin được, kích động nói: "Mấy con súc sinh này quá đẹp trai rồi! Thật sự còn đẹp trai hơn Oscar!"
Phốc!
Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ uống canh nóng, nghe mẹ nói lời này, liền không nhịn được cúi đầu phì cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng ngồi ở một bên, tức giận liếc Trang Hạo Nhiên một cái, mới nhìn Ân Nguyệt Dung cười có chút bất đắc dĩ.
"Nhưng!" Ân Nguyệt Dung lập tức đi trở về trên bàn ăn, ngồi ở bên cạnh chồng, nghiêng đầu ngạc nhiên kí quái nhìn ông nói: "Bọn chúng là giống gì vậy? Có thể cao lớn như vậy! Tại sao anh muốn kéo ba con súc sinh to lớn về nhà! Anh sống phiền sao! Con súc sinh này có thể ăn một hớp hết một người!"
Trang Hạo Nhiên và Trang Ngải Lâm không lên tiếng, Trang Tĩnh Vũ lập tức ngồi ở trên bàn ăn, vẻ mặt lộ ra mấy phần do dự, dừng lại một lát, mới ngẩng đầu lên nhìn bà tràn đầy cưng chiều cười nói: "Không có lý do gì, chỉ là vừa lúc đi ngang qua trường đua ngựa, nhìn mấy con súc sinh này đáng yêu, anh liền dắt về......"
Ân Nguyệt Dung mở to mắt, nhìn chồng, không thể tin nổi kêu lên: "Anh...... Anh...... Anh đến trường đua ngựa dắt ba con chó trở về? Anh cảm thấy bọn chúng đáng yêu?"
"Đúng..... Đúng vậy......" Trang Tĩnh Vũ lập tức nhìn vợ, chỉ đành phải ngẩng đầu lên, nói lung tung.
Vẻ mặt Ân Nguyệt Dung lập tức bình tĩnh nhìn Trang Tĩnh Vũ, thật lâu thật lâu sau, hai mắt mới lộ ra một chút rất đồng tình và đáng thương, cuối cùng sau đó, bà lại rất đau lòng nức nở, lại kéo khăn tay, nức nức nở nở cúi đầu khóc, khóc rưng rức, run lên một cái......
Cả nhà Tưởng Vĩ Quốc, bao gồm Bác Dịch cũng không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu nhìn Ân Nguyệt Dung, Trang Ngải Lâm càng bất đắc dĩ thở dài, để muỗng xuống......
"Vợ......" Trang Tĩnh Vũ lập tức bất đắc dĩ vươn tay, muốn an ủi Vợ......
"Nhà chúng ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Ân Nguyệt Dung tiếp tục khóc như hoa lê đẫm mưa, đau lòng muốn chết nói: "Kể từ lần trước Khả Hinh đi bệnh viện kiểm tra không có mang thai, chuối tiêu nhà của chúng ta cũng chưa có một cây sống được!! Ô ô ô ô ô!"
Trang Hạo Nhiên chợt biến sắc, ngồi ở một bên, cả người như bị kim châm!!
Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được cúi đầu bật cười, Bác Dịch cũng hơi hắng giọng một cái, cúi đầu cầm muỗng ăn canh......
"Anh cười cái gì mà cười?" Trang Ngải Lâm lập tức nâng quả đấm muốn đánh Bác Dịch, vẻ mặt hung tợn nói: "Anh cho rằng chuối tiêu nhà anh thẳng sao!?"
"Nhà tôi không có chuối tiêu!" Bác Dịch bất đắc dĩ nhìn cô.
"Ô ô ô ô......" Ân Nguyệt Dung lại tiếp tục cầm khăn tay bật khóc nói: "Tôi cũng không chờ mong súc sinh này nở cho tôi bao nhiêu cành, rơi bao nhiêu lá!! Nhưng nó là một đứa con bất hiếu! Hôm qua tôi biết chị gái bạn của Khả Hinh sinh đứa bé, tôi thật sự không nhịn được, liền giả dạng đi qua liếc mắt nhìn một cái! Không nhìn còn khá, tôi cách cửa sổ thủy tinh nhìn thấy một đứa bé nặng bảy cân, "bobo" giòn! "bobo" giòn mà nằm ở trên giường nhỏ, trái bĩu môi, bên phải chu mỏ, đáng yêu vô cùng! Khi đó trái tim tôi cũng đang chảy máu!! Ô ô ô ô!"
"Bobo giòn......" Trang Ngải Lâm lập tức không hiểu suy nghĩ ba chữ này......
"Chính là đáng yêu giống như kẹo! Con bé chết tiệt này! Lúc còn nhỏ con cũng bobo giòn!! Lúc lớn lên, giống như thịt bò khô, vừa cứng vừa khó ăn! Khó trách Bác Dịch coi thường con!!" Ân Nguyệt Dung cảm thấy tức giận mắng con gái.
Lông mày của Trang Ngải Lâm nhảy lên, không muốn nói chuyện......
"Ô ô ô ô ô......" Ân Nguyệt Dung tiếp tục ngẩng mặt giống như Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành (*), bật khóc nói: "Chồng tôi thật đáng thương cũng bởi vì không có cháu trai, trong lòng không thăng bằng, sống, không có ý nghĩa, đáng thương...... Nhìn thấy con chó to lớn ghê tởm như vậy, anh ấy cũng cảm thấy đáng yêu!! Ô ô ô ô ô ô ô............ hai súc sinh này bị ông ấy làm khó, mỗi ngày ra sức làm việc, ngay cả một cái trứng bọn chúng cũng không cho chúng tôi!!"
Chú thích (*): Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn.
Muốn chết......
Trang Ngải Lâm bất đắc dĩ, Trang Hạo Nhiên nặng nề thở dài một hơi, cười khổ, lúc này Trang Tĩnh Vũ cũng không nhịn được, nhìn vợ, khó xử cười nói: "Vợ...... Anh..... Anh tạm thời không vội cháu trai...... Em suy nghĩ một chút...... Khả Hinh......"
"Mọi người nghe đi! Nghe xong lời này, cũng biết ông ấy muốn! Chỉ là.... Chỉ là......" Ân Nguyệt Dung nói xong, vừa khóc vừa nói: "Con trai vô dụng! Cha có cách gì!! Ô ô ô ô ô ô ô! Tôi chém cây chuối tiêu hết gốc này đến gốc khác, nó vẫn không sống!"
Dì Lý cùng tất cả người giúp việc lớn nhỏ đứng ở một bên, cúi đầu không nhịn được cười.
"Mẹ!! Cho con một chút mặt mũi được không?" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn mẹ!!
"Tại sao mẹ cho con mặt mũi chứ! Tại sao con không cho mẹ mặt mũi, nữ hoàng Anh cũng có cháu trai rồi! Cháu trai của mẹ đâu!" Ân Nguyệt Dung tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên kêu lên: "Như vậy làm sao mẹ trở về nước Anh? Con bé Ngải Lâm đáng chết, hôm nay sinh nhật ba mươi lăm tuổi rồi, cho đến bây giờ nó vẫn một mình! Mặt mũi của mẹ bị các người làm mất hết! Bọn họ đều nói mẹ sanh đứa bé đều là quái vật, cho nên mới không có ai muốn!!!"
"Hôm nay là sinh nhật cô?" Bác Dịch lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Trang Ngải Lâm, có chút dịu dàng hỏi.
Trang Ngải Lâm lập tức cắn răng nghiến lợi ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: "Đừng ở trước mặt chị nói sinh nhật! Sau khi tôi mười tám tuổi, ai dám đưa quà sinh nhật cho tôi, tôi sẽ đánh cho anh ta một trận!"
"......." Bác Dịch lập tức không nói lời nào, mặt hơi lộ ra nụ cười, cầm muỗng ăn canh......
"Bác Dịch!" Ân Nguyệt Dung lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Bác Dịch vội nói: "Nghe nói thi đấu kết thúc, con phải trở về vườn nho rồi, con gieo giống cho Ngải Lâm trước rồi trở về!"
Phốc!!
Bác Dịch uống canh lập tức phun ra ngoài, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Ân Nguyệt Dung......
"Mẹ!!" Vẻ mặt Trang Ngải Lâm thật sự bất đắc dĩ nhìn mẹ, tức giận kêu lên: "Con thật sự chịu đựng mẹ đủ rồi!! Mẹ đừng cũng không có việc gì liền nói cháu trai, con dâu, con rể! Thật giống như con và em trai không phải do mẹ sinh mẹ nuôi! Tôi là cái gì muốn cùng anh sanh con!? Con tìm đàn ông khác sinh không được sao? Tối hôm nay con tìm đàn ông mang thai! Được chưa?"
Bác Dịch nghe nói như vậy, trong tim lập tức căng thẳng ngẩng đầu nhìn Trang Ngải Lâm.
Ân Nguyệt Dung nghe nói như vậy, cũng không có khách khí, vươn tay chỉ thẳng vào con gái nói: "Được, được, được! Con tìm đàn ông sinh đi!! Trừ Bác Dịch, mẹ xem con có dám tìm đàn ông khác sinh con hay không!! Con đi đi! Lập tức đi ngay!"
Bà vừa nói xong, Điệp Y lập tức đã ngăn ở cửa, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nhìn bộ dạng muốn bạt tai!!
"Con không ăn! Thật sự một ngụm canh cũng không cho con nuốt xuống!" Trang Ngải Lâm ngẩng đầu lên nhìn Điệp Y một cái, không nói hai lời, trực tiếp ném muỗng đứng lên, xoay người đi vào phòng của mình, Trang Tĩnh Vũ lập tức đứng lên, nhìn con gái như vậy, cũng không có trách móc cô không có lễ phép, chỉ rất cưng chiều hỏi: "Có muốn dì Lý mụ bưng canh vào cho con hay không? Không ăn canh, đến lúc đó làn da lại không tốt......"
"Không ăn!!!!" Tiếng của Trang Ngải Lâm từ bên kia truyền đến, cửa vang lên ầm một tiếng rung chuyển trời đất!!
Trang Tĩnh Vũ cảm thấy bất đắc dĩ, thấy Trang Hạo Nhiên vẫn ngồi ở đó, ông lập tức muốn giơ tay đánh, hung tợn nói: "Con còn ngồi lỳ ở đây làm cái gì? Chị con đau lòng, con còn muốn ăn cơm!? Đi qua nhìn chị một chút!"
"À......" Trang Hạo Nhiên không có cách nào, chỉ đành phải đứng lên, xin lỗi liếc mắt nhìn Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi nói: "Chú Tưởng, mọi người dùng trước, con đi xem chị gái một chút......"
Anh nói xong, lập tức xoay người đi vào trong......
"Này!!" Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên, nói: "Hôm nay Lâm Phó tổng của cậu cầu hôn với Nhã Tuệ, làm cho Khách sạn Á Châu của tôi náo loạn, giấy màu bay khắp nơi, còn trưng dụng mười mấy chiếc máy bay trực thăng của tôi, vườn hoa bị cậu ta hái sạch rồi! Món nợ này, cậu phải tính cho xong!"
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, lập tức quay đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, ngẩng mặt mỉm cười, nói: "Tôi làm sao không tính? Đây chính là khách sạn Á Châu các người gả con gái! Cũng không phải tôi gả con gái! Nếu là con gái của tôi, tôi sẽ cho của hồi môn! Nếu như anh không hài lòng, có thể không cho cô ấy gả, tôi không có vấn đề!"
"Cậu......" Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy tức giận nhìn chặt anh, tròng mắt hơi híp, nói: "Cậu đừng để cho tôi không khách sáo bảo con Oscar đến hỏi thăm cậu!"
Ẩn ý chính là cậu tuyệt đối chạy không thoát!!
Trang Hạo Nhiên dừng lại một chút, mới nhún nhún vai đi vào trong......
Trang Tĩnh Vũ nhìn con trai đi vào, lúc này vẻ mặt mới bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt vợ chồng Tưởng Vĩ Quốc bình tĩnh, xin lỗi nói: "Thật xin lỗi...... Tới đây ăn bữa cơm, lại để cho mọi người chê cười......"
"Thấy mấy chục năm, thấy nhưng không thể trách...... Các người cũng không phải là người bình thường, chúng tôi không có gì kinh ngạc......" Tưởng Vĩ Quốc trực tiếp ăn canh, chậm rãi sâu kín nói.
Trang Tĩnh Vũ lập tức bất đắc dĩ nhìn ông, nở nụ cười.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Vẻ mặt Trang Ngải Lâm tức giận ngồi ở trước bàn trang điểm, nghe âm thanh bong bóng bay bên chỗ Lâm Sở Nhai vẫn còn tiếp tục nổ tung, vui mừng đến khiến người ta chán ghét, cô thở dài một cái, mới đưa lưng mình về phía cửa sổ, vẻ mặt tức giận nói: "Ai dám vào, tôi sẽ đánh tan xác người đó!"
"Cạch......"
Cửa lặng lẽ mở ra......
Bóng dáng của Bác Dịch chậm rãi xuất hiện tại cạnh cửa, mặt lộ ra một chút dịu dàng khó được, nhìn Trang Ngải Lâm......