Editor: Ngày Đẹp Tươi
Một chiếc điện thoại di động, bị bọc trong một túi trong suốt dán keo, sau đó ném vào một hố nhỏ vừa mới được đào trong vườn nho, trong tay tiếng chuông kia vang lên kéo dài sốt ruột, Trang Hạo Nhiên lại hoàn toàn không có phản ứng, ngồi xổm bên cạnh hố, thò tay đem đất cát hai bên lấp lại, đem di động kia triệt để vùi lấp...
Lãnh Mặc Hàn nhíu mày, vẻ mặt khinh bỉ, nhìn về phía người này, nói: “Có cần như vậy không a? Có thể người ta có việc thì sao?”
Trang Hạo Nhiên dáng vẻ bình tĩnh, lại đẩy cát vào trong cái hố, mắt thấy điện thoại di động của mình triệt để vùi lấp, còn muốn đắp một đống đất lên, lấy nhánh cây cắm giữa đống đất, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, đẹp trai nhịn không được cười nói; “Có thể xảy ra chuyện gì? Nhiều năm như vậy, anh ta không có tôi, cũng không phải đều vượt qua đấy sao? Không phải tôi vừa mới rời khỏi anh ta một chút, anh ta đã không chịu được! Như vậy sau này làm sao bây giờ?”
Lãnh Mặc Hàn không nói gì, nặng nề thở dài, lại mặt hướng về phía nho viên, mới yếu ớt nói: “Anh đối với anh em như vậy là không tốt.”
Trang Hạo Nhiên vừa nghe lời này, mắt nóng lên, lập tức vẻ mặt hung ác nói: “Ai nói anh ta là anh em của tôi!! Anh ta là từ đá nổ mà xuất hiện, trong sông chảy mà tới! Tôi mới là từ trong bụng mẹ tôi mà chui ra!! Lão tử chưa từng có coi anh ta là anh em!! Cậu sau này chớ nói lung tung a, cẩn thận tôi đập cậu gân da lẫn lộn!”
Tổng giám đốc Trang vĩ đại vừa nói dứt lời, lập tức đứng lên, hai tay vỗ vào nhau, phủi phủi đất trên tay, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, bỏ đá xuống giếng, chậc một tiếng cười nói: “Để thứ đồ chơi này ngoan ngoãn ở lại đây! Mời Tổng giám đốc Tưởng đích thân đem mọi chuyện sắp xếp cho ổn thỏa đi! Tôi tin tưởng anh ta! Tôi không phải còn có một bàn di động sao? Các cậu có việc cứ gọi số này! Lão tử... Hiện tại cái gì cũng không muốn! Chỉ muốn cùng bà xã tận hưởng hạnh phúc hai ngày này... Ai dám dị nghị, giết không tha!”
“......” Lãnh Mặc Hàn cau mày, lại một trận bất đắc dĩ.
“Tôi coi thường anh!” Tiêu Đồng cố ý nhịn cười nhìn lão đại!!
“Tốt nhất nên xem thường!! Bị người coi trọng áp lực rất lớn!” Trang Hạo Nhiên nói cho hết lời, cũng đã đẹp trai khí phách hai tay đút túi quần, một thân một mình hướng về phía Chu gia đi đến, Lãnh Mặc Hàn cũng nặng nề thở dài một hơi, cùng Tiêu Đồng, cùng nhau đi về phía Chu gia, thế nhưng mọi người vẫn chưa đi hết vườn nho, cũng đã nghe thấy một trận tiếng đàn nhị so với chết chóc còn ai oán hơn, mọi người ngẩn ra!!
Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai, còn có mấy người Đường Khả Hinh Nhã Tuệ, cũng nhao nhao đứng dưới tàng cây long nhãn, mặt bộc lộ vẻ gian nan, nhìn về phía người trước mặt...
Một khúc “Nữ nhân hoa” với tiếng đàn nhị ai ai oán oán, quả thực là buồn đến xé ruột xé gan truyền đến, người kéo đàn nhị này không ai khác, chính là Chu Trường Dũng!!
Chu Trường Dũng tay cầm dụng cụ gảy đàn hình bát giác bằng gỗ lim mà ông nội để lại cho mình, xách ghế mặt hướng về phía trước vườn nho, từ một người tài chủ quân phiệt tục tằn, trong nháy mắt hóa thân thành một hán tử nhu tình, mặt bộc lộ vẻ mất mát ai oán, tay trái ấn dây đàn, tay phải xúc động say sưa ưu thương cầm trường cung trong tay, vừa kéo, vừa chính mình đã muốn khóc lên, hai tròng mắt thâm thúy điểm qua chút nước mắt...
Khúc nhạc “Nữ nhân hoa”, tiếp tục được vị hán tử kia, kéo đến réo rắt thảm thiết, sâu xa ai oán, tựa như một người con gái khóc, bay vào vườn nho, truyền đến thanh âm nức nức nở nở.
Tô Lạc Hoành nghe thấy tiếng đàn nhị này, thực sự không chịu nổi, nặng nề thở phì phò, mở to mắt, há to mồm, nhìn dám vẻ trầm mặc ai oán này của Chu Trường Dũng, không hiểu bỗng nhớ lại mối tình đầu, hay là trong lòng nhớ đến nỗi hận nước thù nhà của tổ tiên mời người Nhật Bản uống rượu, bi thương khổ sở như vậy... Khúc nhạc “Nữ nhân hoa” xác thực kéo rất tốt, nhưng tiếp tục kéo xuống, anh còn sống, tất cả mọi người đều muốn treo cổ tự sát chết!!
Đường Khả Hinh là người tuyệt đối lạc quan, nhìn Chu Trường Dũng như vậy, hai mắt cô cũng không khỏi lóe lên, nhẹ hé môi, có chút khổ sở nhớ lại mối tình đầu của mình...
Mấy người Trang Hạo Nhiên cùng Lãnh Mặc Hàn nghe tiếng đàn nhị này, đi tới phần đất trống trước cây long nhãn, liền quái dị nhìn thấy Chu Trường Dũng ngồi trên chiếc ghế nhỏ, vô cùng đau thương kéo đàn nhị, cũng có chút không hiểu chuyện gì xảy ra, nhao nhao kỳ quái nhìn dáng vẻ ông như vậy, sợ đến nổi da gà... Trang Hạo Nhiên càng đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, dùng ánh mắt hỏi cô: Đã xảy ra chuyện gì?
Đường Khả Hinh vẫn chìm đắm trong bi thương, mặt bộc lộ vẻ say mê không nỡ dứt, từng chữ từng chữ nghẹn ngào nói: “Em... Em cũng không biết... Chỉ là em cảm thấy khúc nhạc này, rất ưu thương... Em nhớ tới mối tình đầu của em...”
Phốc!
Trang Hạo Nhiên lập tức nóng mắt nhìn cô, nhanh chóng nói; “Mối tình đầu của em không phải anh sao? Em thì ra còn có người khác? Sao anh lại không biết?”
Đường Khả Hinh sắc mặt vừa thu lại, lập tức ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, từng câu từng chữ, mang theo chút hung ác nói; “Nếu như em nhẫn tâm một chút, cũng chém đứt mối tình đầu của anh, vậy anh từ lúc bắt đầu nhà trẻ đến bây giờ, đều không sống nổi!”
Trang Hạo Nhiên nhịn không được cười lên một tiếng, sắp sửa vươn tay nhẹ ôm bà xã...
Đường Khả Hinh hơi đẩy anh ra, mặt lại lộ vẻ ai ai oán oán, nhìn về phía Chu Trường Dũng, vị hán tử này...
Chu Tiểu Tình cùng Trương Hoa lúc này đi ra đến, nhìn về phía cha như vậy, cũng không khỏi thở dài một hơi, lúc này mới đi tới bên cạnh ông, cúi người xuống, vừa nghe tiếng đàn nhị cơ hồ muốn chết kia, vừa khuyên bảo; “Cha! Người không cần phải buồn đến mức như vậy? Không có con rể Lãnh, đây không phải là còn có Trương Hoa sao!?”
Tiếng đàn nhị ai oán kia, tiếp tục truyền đến...
Chu Trường Dũng vừa ưu thương kéo, vừa vẻ mặt tiều tụy, nghĩ: Trương Hoa mặc dù tốt, thế nhưng con rể Lãnh học toán rất giỏi, sổ sách hợp đồng kia, rõ ràng như thế khiến ông vừa nhìn thoáng qua đối với người con rể này, hài lòng! Hết sức hài lòng!!
Lãnh Mặc Hàn lúc này, cũng biết tình hình, mang theo vài phần cảm động, vài phần bất đắc dĩ nhìn về phía Chu Trường Dũng, trong lòng ấm áp...
Chu Trường Dũng tiếp tục kéo đàn nhị của mình, hai mắt trống rỗng, cũng không biết nhìn nơi nào, bộ dáng đáng thương kia, gió như vậy, cỏ như vậy, mây như vậy...
“Ôi!! Cha! Người đừng như vậy!! Người kéo thứ đồ chơi này, khiến cho tâm tình con phiền chết!! Con còn ở cữ nữa!” Chu Tiểu Tình thật không còn cách nào khác với cha mình, vươn tay đẩy mạnh vai ông!!
Chu Trường Dũng không để ý đến con gái, chỉ không ngừng cầm trường cung, kéo khúc nhạc “Nữ nhân hoa” sầu thảm kia, vẫn cảm thấy thập phần tiếc nuối...
Lãnh Mặc Hàn đành bộc lộ sự bất đắc dĩ tươi cười, đi tới trước mặt Chu Trường Dũng, ngồi xổm xuống, trầm giọng khuyên bảo: “Chu tiên sinh. Mặc kệ cháu cùng với Tiểu Nhu có duyên phận hay không, thế nhưng cùng ngài quen biết, là Mặc Hàn vô cùng vinh hạnh! Tương lai, mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, chỉ cần Chu tiên sinh có bất kỳ khó khăn, Mặc Hàn nhất định tận lực tương trợ! Cháu cùng với Tiểu Nhu cũng vẫn là bạn bè tốt nhất! Cháu vẫn là một người có trách nhiệm với bạn bè, dành cho cô ấy sự yêu mến lớn nhất!”
Tiếng đàn nhị bỗng nhiên dừng lại!
Chu Trường Dũng tay cầm trường cung, vẫn thật sâu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nhìn người thanh niên này, ngồi xổm trước mặt của mình, vẫn khí thế tràn đầy, nhưng lại thập phần ưu nhã, ông không khỏi lại một trận luyến tiếc, trầm thở một cái, mới thu hồi trường cung, tay vỗ vai Lãnh Mặc Hàn, lại khôi phục dáng vẻ quân phiệt kia, mặt hiện lên tiếu ý, nói; “Không sai!! Chúng ta đều là anh hùng gặp anh hùng!! Chuyện nhi nữ tình trường, không duyên phận chính là không duyên phận! Thế nhưng ta với cháu có duyên quen biết! Coi cháu như là con rể! Sau này có chuyện gì, hay cần tìm một chỗ giải sầu, cháu cứ việc đến, chúng ta nhất định sẽ tiếp đãi cháu thật chu đáo!!”
Lãnh Mặc Hàn lập tức cười rộ lên, nhìn về phía Chu Trường Dũng thật tình nói; “Cảm ơn Chu tiên sinh!”
“Ai! Đừng cái gì cũng gọi Chu tiên sinh Chu tiên sinh! Ta nghe hai ngày, da gà đều nổi lên! Đã bảo gọi ta là chú Chu rồi! Chúng ta dù sao vẫn là người một nhà!!” Chu Trường Dũng không nói hai lời, đem đàn nhị ném vào tay con rể Trương Hoa, lúc này mới đứng lên nhìn về phía mọi người cười nói; “Hôm nay!! Chúng ta tiếp tục, không say không về! Ta lại sai người đem rượu trăm năm trong hầm lấy ra, lại uống!!”
“Được được được!!” Trang Hạo Nhiên lúc này cũng vội vàng hướng về phía mấy người Tô Lạc Hoành đưa mắt ra hiệu, nhao nhao cùng Chu Trường Dũng chuẩn bị uống vài chén sảng khoái, an ủi ông lão!!
Mấy cô gái Nhã Tuệ, Tiêu Đồng cùng Đường Khả Hinh, nhìn mấy người đàn ông này lại bắt đầu muốn uống rượu, cũng không khỏi cười rộ lên, Trần Mạn Hồng hai tay ôm vai, nhớ tới vẻ mặt tàn nhẫn của Tiểu Nhu, nói: “Đều nói cái nha đầu chết tiệt kia, không chú ý không hiểu biết!! Cho rằng tùy tiện câu cá là có thể câu được đàn ông tốt!! Cứ như vậy mà xuống!! Cô ấy cũng không cần phải quay lại phòng ăn của chúng ta!! Sau đó cho tôi gặp rắc rối, nhặt đồ ăn thừa của khách? Mỗi ngày ngốc nghếch ôm tiền đi ngủ, cũng không biết dùng như thế nào!!”
Tiêu Đồng cùng Đường Khả Hinh nghe lời này, cũng không khỏi nhìn về phía cô cười rộ lên...
“Ai! Càng nghĩ càng giận!! Trong vòng hôm nay, đừng để tôi lại nhìn thấy nha đầu chết tiệt kia, không chừng tôi sẽ tức giận đến mức giống như não chim bồ câu bị bóp nát kia, bóp chết cô ấy!!” Trần Mạn Hồng nói cho hết lời, liền một thân một mình theo chồng mình cũng muốn đi vào trong, hôm nay lăn qua lăn lại như thế, cơm sáng cơm trưa đều vẫn chưa ăn, đói chết!! Nhã Tuệ nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng kia của cô, nhịn cười không được, quen biết cô từ lúc học đại học đến tận bây giờ, người này bụng đói, liền nổi giận loạn, nghĩ tới đây, cô lại xoay người, nhìn Đường Khả Hinh nói; “Đói bụng rồi sao? Chúng ta đi vào ăn một chút gì đi??”
“Trước hết chờ một chút...” Đường Khả Hinh mỉm cười, vừa thấy được ánh sáng, lại bởi vì lo lắng cho Nhã Tuệ, liền đỡ tay cô nói; “Chị vào trước đi, em hiếm khi được nhìn thấy phong cảnh điền viên xinh đẹp đến vậy, còn có vườn nho sinh sôi nảy nở như thế, em tùy ý đi một chút, xem có thể hay không gặp được Tiểu Nhu...”
“.........” Nhã Tuệ vẫn có chút không yên lòng về Đường Khả Hinh.
“Đi đi! Hiện tại mắt em nhìn được rồi! Không sợ! Còn có Tiểu Vi Tiểu Hà...” Đường Khả Hinh lại ngọt ngào cười.
“Vậy... Được rồi... Em đi dạo đi. Xung quanh rất đẹp, nhất là... Biệt viện suối nước nóng tối hôm qua em nghỉ ngơi còn đẹp hơn!” Nhã Tuệ cố ý nhịn cười, hai mắt hiện lên chút trêu chọc, nhìn cô nói.
Đường Khả Hinh mặt hơi hồng, thoáng cái mở to mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Nhã Tuệ, xấu hổ nói; “Được rồi! Không nên nói như vậy...”
Nhã Tuệ lại kìm lòng không được cười rộ lên, biết thói quen cùng tích cách của cô, đành phải đưa tay chỉnh sửa tóc trên trán cô, dùng một nhánh nho khô, ôn nhu đem quấn mái tóc dài đến eo đen nhánh của cô lên, tạo thành búi tóc thập phần xinh đẹp động lòng người, lúc này mới đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói; “Được rồi. Vậy chị đi vào trước ăn chút gì đó, em cẩn thận một chút. Đừng ngã đấy...”
“Ừm...” Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, lúc này mới nhẹ kéo váy quay mặt sang, dùng đôi mắt đẹp lấp lánh như kim cương, ôn ôn nhu nhu sáng ngời nhìn về phía vườn nho trải dài vô tận ngay trước mắt, tất cả giá gỗ cao ba thước, lại bài tí những chiếc đèn chiếu khổng lồ, vô số bù nhìn, nhao nhao giang hai cánh tay, bảo vệ cây nho mềm mại, một trận gió thổi tới, lá nho nhẹ lay động, từng quả nho lộ ra, tỏa ra hương vị thơm ngọt...
Nhìn những cây nho tuyệt vời này dường như tiền thế kim sinh, Đường Khả Hinh không hiểu sao tâm tình thật tốt, trên mặt tràn đầy kích động tươi cười, hận không thể tức khắc muốn hòa mình vào cảnh trí thiên nhiên tuyệt đẹp như vậy, vừa muốn dọc theo cây long nhãn ven con đường nhỏ, đi vào trong vườn nho, lúc đi ngang qua một chiếc xe thể thao nào đó, kỳ quái nhìn thấy một bản hộ chiếu, mặt trên là khuôn mặt hết sức quen thuộc, cô hơi giật mình, xoay người, mở to mắt, nhìn thấy trên ghế da màu đen kia, đặt một túi xách du lịch màu lam đậm, vòng trang sức dự đoán bị mấy đứa trẻ trong thôn kéo ra? Để lộ quần áo xa xỉ của một phụ nữ, thậm chí còn có một hai thứ đồ trang điểm nhãn hiệu châu Âu.
Lòng cô khẽ động, lại ngẩng đầu nhìn về phía hình dạng chiếc xe thể thao này, thập phần thời thượng cùng mị lực, không cần nghĩ đều biết là xe thể thao của Trang Hạo Nhiên, cô liền kìm lòng không được hơi khom người, vươn tay cầm lên hộ chiếu trên ghế da, đặt trong lòng bàn tay, mắt sáng vừa nhìn, liền nhìn thấy ảnh chụp dịu dàng xinh đẹp của Giai Giai, ánh mắt cô nheo lại, trên mặt tức khắc bộc lộ dáng vẻ như một chú sư tử nhỏ, kìm lòng không được nhìn về phía túi xách, cau mày, nghĩ: Đây... Hẳn chính là túi hành lý của chị Giai Giai?
Một chiếc điện thoại di động, bị bọc trong một túi trong suốt dán keo, sau đó ném vào một hố nhỏ vừa mới được đào trong vườn nho, trong tay tiếng chuông kia vang lên kéo dài sốt ruột, Trang Hạo Nhiên lại hoàn toàn không có phản ứng, ngồi xổm bên cạnh hố, thò tay đem đất cát hai bên lấp lại, đem di động kia triệt để vùi lấp...
Lãnh Mặc Hàn nhíu mày, vẻ mặt khinh bỉ, nhìn về phía người này, nói: “Có cần như vậy không a? Có thể người ta có việc thì sao?”
Trang Hạo Nhiên dáng vẻ bình tĩnh, lại đẩy cát vào trong cái hố, mắt thấy điện thoại di động của mình triệt để vùi lấp, còn muốn đắp một đống đất lên, lấy nhánh cây cắm giữa đống đất, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, đẹp trai nhịn không được cười nói; “Có thể xảy ra chuyện gì? Nhiều năm như vậy, anh ta không có tôi, cũng không phải đều vượt qua đấy sao? Không phải tôi vừa mới rời khỏi anh ta một chút, anh ta đã không chịu được! Như vậy sau này làm sao bây giờ?”
Lãnh Mặc Hàn không nói gì, nặng nề thở dài, lại mặt hướng về phía nho viên, mới yếu ớt nói: “Anh đối với anh em như vậy là không tốt.”
Trang Hạo Nhiên vừa nghe lời này, mắt nóng lên, lập tức vẻ mặt hung ác nói: “Ai nói anh ta là anh em của tôi!! Anh ta là từ đá nổ mà xuất hiện, trong sông chảy mà tới! Tôi mới là từ trong bụng mẹ tôi mà chui ra!! Lão tử chưa từng có coi anh ta là anh em!! Cậu sau này chớ nói lung tung a, cẩn thận tôi đập cậu gân da lẫn lộn!”
Tổng giám đốc Trang vĩ đại vừa nói dứt lời, lập tức đứng lên, hai tay vỗ vào nhau, phủi phủi đất trên tay, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, bỏ đá xuống giếng, chậc một tiếng cười nói: “Để thứ đồ chơi này ngoan ngoãn ở lại đây! Mời Tổng giám đốc Tưởng đích thân đem mọi chuyện sắp xếp cho ổn thỏa đi! Tôi tin tưởng anh ta! Tôi không phải còn có một bàn di động sao? Các cậu có việc cứ gọi số này! Lão tử... Hiện tại cái gì cũng không muốn! Chỉ muốn cùng bà xã tận hưởng hạnh phúc hai ngày này... Ai dám dị nghị, giết không tha!”
“......” Lãnh Mặc Hàn cau mày, lại một trận bất đắc dĩ.
“Tôi coi thường anh!” Tiêu Đồng cố ý nhịn cười nhìn lão đại!!
“Tốt nhất nên xem thường!! Bị người coi trọng áp lực rất lớn!” Trang Hạo Nhiên nói cho hết lời, cũng đã đẹp trai khí phách hai tay đút túi quần, một thân một mình hướng về phía Chu gia đi đến, Lãnh Mặc Hàn cũng nặng nề thở dài một hơi, cùng Tiêu Đồng, cùng nhau đi về phía Chu gia, thế nhưng mọi người vẫn chưa đi hết vườn nho, cũng đã nghe thấy một trận tiếng đàn nhị so với chết chóc còn ai oán hơn, mọi người ngẩn ra!!
Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai, còn có mấy người Đường Khả Hinh Nhã Tuệ, cũng nhao nhao đứng dưới tàng cây long nhãn, mặt bộc lộ vẻ gian nan, nhìn về phía người trước mặt...
Một khúc “Nữ nhân hoa” với tiếng đàn nhị ai ai oán oán, quả thực là buồn đến xé ruột xé gan truyền đến, người kéo đàn nhị này không ai khác, chính là Chu Trường Dũng!!
Chu Trường Dũng tay cầm dụng cụ gảy đàn hình bát giác bằng gỗ lim mà ông nội để lại cho mình, xách ghế mặt hướng về phía trước vườn nho, từ một người tài chủ quân phiệt tục tằn, trong nháy mắt hóa thân thành một hán tử nhu tình, mặt bộc lộ vẻ mất mát ai oán, tay trái ấn dây đàn, tay phải xúc động say sưa ưu thương cầm trường cung trong tay, vừa kéo, vừa chính mình đã muốn khóc lên, hai tròng mắt thâm thúy điểm qua chút nước mắt...
Khúc nhạc “Nữ nhân hoa”, tiếp tục được vị hán tử kia, kéo đến réo rắt thảm thiết, sâu xa ai oán, tựa như một người con gái khóc, bay vào vườn nho, truyền đến thanh âm nức nức nở nở.
Tô Lạc Hoành nghe thấy tiếng đàn nhị này, thực sự không chịu nổi, nặng nề thở phì phò, mở to mắt, há to mồm, nhìn dám vẻ trầm mặc ai oán này của Chu Trường Dũng, không hiểu bỗng nhớ lại mối tình đầu, hay là trong lòng nhớ đến nỗi hận nước thù nhà của tổ tiên mời người Nhật Bản uống rượu, bi thương khổ sở như vậy... Khúc nhạc “Nữ nhân hoa” xác thực kéo rất tốt, nhưng tiếp tục kéo xuống, anh còn sống, tất cả mọi người đều muốn treo cổ tự sát chết!!
Đường Khả Hinh là người tuyệt đối lạc quan, nhìn Chu Trường Dũng như vậy, hai mắt cô cũng không khỏi lóe lên, nhẹ hé môi, có chút khổ sở nhớ lại mối tình đầu của mình...
Mấy người Trang Hạo Nhiên cùng Lãnh Mặc Hàn nghe tiếng đàn nhị này, đi tới phần đất trống trước cây long nhãn, liền quái dị nhìn thấy Chu Trường Dũng ngồi trên chiếc ghế nhỏ, vô cùng đau thương kéo đàn nhị, cũng có chút không hiểu chuyện gì xảy ra, nhao nhao kỳ quái nhìn dáng vẻ ông như vậy, sợ đến nổi da gà... Trang Hạo Nhiên càng đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, dùng ánh mắt hỏi cô: Đã xảy ra chuyện gì?
Đường Khả Hinh vẫn chìm đắm trong bi thương, mặt bộc lộ vẻ say mê không nỡ dứt, từng chữ từng chữ nghẹn ngào nói: “Em... Em cũng không biết... Chỉ là em cảm thấy khúc nhạc này, rất ưu thương... Em nhớ tới mối tình đầu của em...”
Phốc!
Trang Hạo Nhiên lập tức nóng mắt nhìn cô, nhanh chóng nói; “Mối tình đầu của em không phải anh sao? Em thì ra còn có người khác? Sao anh lại không biết?”
Đường Khả Hinh sắc mặt vừa thu lại, lập tức ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, từng câu từng chữ, mang theo chút hung ác nói; “Nếu như em nhẫn tâm một chút, cũng chém đứt mối tình đầu của anh, vậy anh từ lúc bắt đầu nhà trẻ đến bây giờ, đều không sống nổi!”
Trang Hạo Nhiên nhịn không được cười lên một tiếng, sắp sửa vươn tay nhẹ ôm bà xã...
Đường Khả Hinh hơi đẩy anh ra, mặt lại lộ vẻ ai ai oán oán, nhìn về phía Chu Trường Dũng, vị hán tử này...
Chu Tiểu Tình cùng Trương Hoa lúc này đi ra đến, nhìn về phía cha như vậy, cũng không khỏi thở dài một hơi, lúc này mới đi tới bên cạnh ông, cúi người xuống, vừa nghe tiếng đàn nhị cơ hồ muốn chết kia, vừa khuyên bảo; “Cha! Người không cần phải buồn đến mức như vậy? Không có con rể Lãnh, đây không phải là còn có Trương Hoa sao!?”
Tiếng đàn nhị ai oán kia, tiếp tục truyền đến...
Chu Trường Dũng vừa ưu thương kéo, vừa vẻ mặt tiều tụy, nghĩ: Trương Hoa mặc dù tốt, thế nhưng con rể Lãnh học toán rất giỏi, sổ sách hợp đồng kia, rõ ràng như thế khiến ông vừa nhìn thoáng qua đối với người con rể này, hài lòng! Hết sức hài lòng!!
Lãnh Mặc Hàn lúc này, cũng biết tình hình, mang theo vài phần cảm động, vài phần bất đắc dĩ nhìn về phía Chu Trường Dũng, trong lòng ấm áp...
Chu Trường Dũng tiếp tục kéo đàn nhị của mình, hai mắt trống rỗng, cũng không biết nhìn nơi nào, bộ dáng đáng thương kia, gió như vậy, cỏ như vậy, mây như vậy...
“Ôi!! Cha! Người đừng như vậy!! Người kéo thứ đồ chơi này, khiến cho tâm tình con phiền chết!! Con còn ở cữ nữa!” Chu Tiểu Tình thật không còn cách nào khác với cha mình, vươn tay đẩy mạnh vai ông!!
Chu Trường Dũng không để ý đến con gái, chỉ không ngừng cầm trường cung, kéo khúc nhạc “Nữ nhân hoa” sầu thảm kia, vẫn cảm thấy thập phần tiếc nuối...
Lãnh Mặc Hàn đành bộc lộ sự bất đắc dĩ tươi cười, đi tới trước mặt Chu Trường Dũng, ngồi xổm xuống, trầm giọng khuyên bảo: “Chu tiên sinh. Mặc kệ cháu cùng với Tiểu Nhu có duyên phận hay không, thế nhưng cùng ngài quen biết, là Mặc Hàn vô cùng vinh hạnh! Tương lai, mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, chỉ cần Chu tiên sinh có bất kỳ khó khăn, Mặc Hàn nhất định tận lực tương trợ! Cháu cùng với Tiểu Nhu cũng vẫn là bạn bè tốt nhất! Cháu vẫn là một người có trách nhiệm với bạn bè, dành cho cô ấy sự yêu mến lớn nhất!”
Tiếng đàn nhị bỗng nhiên dừng lại!
Chu Trường Dũng tay cầm trường cung, vẫn thật sâu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nhìn người thanh niên này, ngồi xổm trước mặt của mình, vẫn khí thế tràn đầy, nhưng lại thập phần ưu nhã, ông không khỏi lại một trận luyến tiếc, trầm thở một cái, mới thu hồi trường cung, tay vỗ vai Lãnh Mặc Hàn, lại khôi phục dáng vẻ quân phiệt kia, mặt hiện lên tiếu ý, nói; “Không sai!! Chúng ta đều là anh hùng gặp anh hùng!! Chuyện nhi nữ tình trường, không duyên phận chính là không duyên phận! Thế nhưng ta với cháu có duyên quen biết! Coi cháu như là con rể! Sau này có chuyện gì, hay cần tìm một chỗ giải sầu, cháu cứ việc đến, chúng ta nhất định sẽ tiếp đãi cháu thật chu đáo!!”
Lãnh Mặc Hàn lập tức cười rộ lên, nhìn về phía Chu Trường Dũng thật tình nói; “Cảm ơn Chu tiên sinh!”
“Ai! Đừng cái gì cũng gọi Chu tiên sinh Chu tiên sinh! Ta nghe hai ngày, da gà đều nổi lên! Đã bảo gọi ta là chú Chu rồi! Chúng ta dù sao vẫn là người một nhà!!” Chu Trường Dũng không nói hai lời, đem đàn nhị ném vào tay con rể Trương Hoa, lúc này mới đứng lên nhìn về phía mọi người cười nói; “Hôm nay!! Chúng ta tiếp tục, không say không về! Ta lại sai người đem rượu trăm năm trong hầm lấy ra, lại uống!!”
“Được được được!!” Trang Hạo Nhiên lúc này cũng vội vàng hướng về phía mấy người Tô Lạc Hoành đưa mắt ra hiệu, nhao nhao cùng Chu Trường Dũng chuẩn bị uống vài chén sảng khoái, an ủi ông lão!!
Mấy cô gái Nhã Tuệ, Tiêu Đồng cùng Đường Khả Hinh, nhìn mấy người đàn ông này lại bắt đầu muốn uống rượu, cũng không khỏi cười rộ lên, Trần Mạn Hồng hai tay ôm vai, nhớ tới vẻ mặt tàn nhẫn của Tiểu Nhu, nói: “Đều nói cái nha đầu chết tiệt kia, không chú ý không hiểu biết!! Cho rằng tùy tiện câu cá là có thể câu được đàn ông tốt!! Cứ như vậy mà xuống!! Cô ấy cũng không cần phải quay lại phòng ăn của chúng ta!! Sau đó cho tôi gặp rắc rối, nhặt đồ ăn thừa của khách? Mỗi ngày ngốc nghếch ôm tiền đi ngủ, cũng không biết dùng như thế nào!!”
Tiêu Đồng cùng Đường Khả Hinh nghe lời này, cũng không khỏi nhìn về phía cô cười rộ lên...
“Ai! Càng nghĩ càng giận!! Trong vòng hôm nay, đừng để tôi lại nhìn thấy nha đầu chết tiệt kia, không chừng tôi sẽ tức giận đến mức giống như não chim bồ câu bị bóp nát kia, bóp chết cô ấy!!” Trần Mạn Hồng nói cho hết lời, liền một thân một mình theo chồng mình cũng muốn đi vào trong, hôm nay lăn qua lăn lại như thế, cơm sáng cơm trưa đều vẫn chưa ăn, đói chết!! Nhã Tuệ nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng kia của cô, nhịn cười không được, quen biết cô từ lúc học đại học đến tận bây giờ, người này bụng đói, liền nổi giận loạn, nghĩ tới đây, cô lại xoay người, nhìn Đường Khả Hinh nói; “Đói bụng rồi sao? Chúng ta đi vào ăn một chút gì đi??”
“Trước hết chờ một chút...” Đường Khả Hinh mỉm cười, vừa thấy được ánh sáng, lại bởi vì lo lắng cho Nhã Tuệ, liền đỡ tay cô nói; “Chị vào trước đi, em hiếm khi được nhìn thấy phong cảnh điền viên xinh đẹp đến vậy, còn có vườn nho sinh sôi nảy nở như thế, em tùy ý đi một chút, xem có thể hay không gặp được Tiểu Nhu...”
“.........” Nhã Tuệ vẫn có chút không yên lòng về Đường Khả Hinh.
“Đi đi! Hiện tại mắt em nhìn được rồi! Không sợ! Còn có Tiểu Vi Tiểu Hà...” Đường Khả Hinh lại ngọt ngào cười.
“Vậy... Được rồi... Em đi dạo đi. Xung quanh rất đẹp, nhất là... Biệt viện suối nước nóng tối hôm qua em nghỉ ngơi còn đẹp hơn!” Nhã Tuệ cố ý nhịn cười, hai mắt hiện lên chút trêu chọc, nhìn cô nói.
Đường Khả Hinh mặt hơi hồng, thoáng cái mở to mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Nhã Tuệ, xấu hổ nói; “Được rồi! Không nên nói như vậy...”
Nhã Tuệ lại kìm lòng không được cười rộ lên, biết thói quen cùng tích cách của cô, đành phải đưa tay chỉnh sửa tóc trên trán cô, dùng một nhánh nho khô, ôn nhu đem quấn mái tóc dài đến eo đen nhánh của cô lên, tạo thành búi tóc thập phần xinh đẹp động lòng người, lúc này mới đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói; “Được rồi. Vậy chị đi vào trước ăn chút gì đó, em cẩn thận một chút. Đừng ngã đấy...”
“Ừm...” Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, lúc này mới nhẹ kéo váy quay mặt sang, dùng đôi mắt đẹp lấp lánh như kim cương, ôn ôn nhu nhu sáng ngời nhìn về phía vườn nho trải dài vô tận ngay trước mắt, tất cả giá gỗ cao ba thước, lại bài tí những chiếc đèn chiếu khổng lồ, vô số bù nhìn, nhao nhao giang hai cánh tay, bảo vệ cây nho mềm mại, một trận gió thổi tới, lá nho nhẹ lay động, từng quả nho lộ ra, tỏa ra hương vị thơm ngọt...
Nhìn những cây nho tuyệt vời này dường như tiền thế kim sinh, Đường Khả Hinh không hiểu sao tâm tình thật tốt, trên mặt tràn đầy kích động tươi cười, hận không thể tức khắc muốn hòa mình vào cảnh trí thiên nhiên tuyệt đẹp như vậy, vừa muốn dọc theo cây long nhãn ven con đường nhỏ, đi vào trong vườn nho, lúc đi ngang qua một chiếc xe thể thao nào đó, kỳ quái nhìn thấy một bản hộ chiếu, mặt trên là khuôn mặt hết sức quen thuộc, cô hơi giật mình, xoay người, mở to mắt, nhìn thấy trên ghế da màu đen kia, đặt một túi xách du lịch màu lam đậm, vòng trang sức dự đoán bị mấy đứa trẻ trong thôn kéo ra? Để lộ quần áo xa xỉ của một phụ nữ, thậm chí còn có một hai thứ đồ trang điểm nhãn hiệu châu Âu.
Lòng cô khẽ động, lại ngẩng đầu nhìn về phía hình dạng chiếc xe thể thao này, thập phần thời thượng cùng mị lực, không cần nghĩ đều biết là xe thể thao của Trang Hạo Nhiên, cô liền kìm lòng không được hơi khom người, vươn tay cầm lên hộ chiếu trên ghế da, đặt trong lòng bàn tay, mắt sáng vừa nhìn, liền nhìn thấy ảnh chụp dịu dàng xinh đẹp của Giai Giai, ánh mắt cô nheo lại, trên mặt tức khắc bộc lộ dáng vẻ như một chú sư tử nhỏ, kìm lòng không được nhìn về phía túi xách, cau mày, nghĩ: Đây... Hẳn chính là túi hành lý của chị Giai Giai?