Editor: Minh Ngọc
Tối nay, trên bầu trời đen kịt có vô số ánh sao lấp lánh, chúng đều lung linh huyền ảo đuuowcj bao phủ bởi những ánh sắc vô cùng đẹp đẽ.
Con đường tới vườn nho trải dài vô tận, những người bù nhìn được những ánh đèn màu lam chiếu lên vô cùng rực rỡ, chiếu rọi những cành nho ánh lên một mảnh màu lục sắc, một trận gió thổi qua cũng đủ để ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm ngào ngạt của nho.
Bữa tiệc đã kết thúc từ lâu, Chu Trường Dũng cùng Lâm Phượng Kiều đã lên tầng, thu dọn nhà cửa, có mấy công nhân đã đem giá nướng đến hồ sen phía trước vườn nho để rửa, thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh “Leng keng” trong suốt vang lên.
Tối nay Lãnh Mặc Hàn vẫn như cũ ở Chu gia nghỉ ngơi, tới biệt viện này anh được sắp xếp cho một gian phòng khách thượng đẳng có mùi hoa lê dịu nhẹ, nơi đó hằn bóng của cây trúc nhẹ nhàng, thoải mái và lịch sự. Khi anh tỉnh rượu, mặc nguyên trên người bộ áo sơ mi đen và quần thường cùng màu, đi ra biệt viện, nhìn thấy cây long nhãn trên đất trống, chỉ thấy Trương Hoa là người làm ở đây mà không gặp Tiểu Nhu. Không biết có phải do là mới được cầu hôn nên cô vẫn cố ý tránh mặt anh hay không. Ngay cả đêm nay náo nhiệt như vậy nhưng cô vẫn không tới.
Một trận gió thổi tới, ba cành cây của cây long nhãn trăm năm tuổi ấy kêu “Róc rách” khiến Lãnh Mặc Hàn cảm thấy ớn lạnh, anh đang đứng đón gió trước viện. Khuôn mặt trầm tĩnh, đôi con ngươi đảo vòng nhìn quang cảnh u ám xung quanh nhưng vẫn không bắt gặp được hình bóng cần tìm. Tối nay anh đã say tới mức phải nằm trên giường, đã đợi cô cả một buổi tối, muốn sáng mai rời đi nên tối nay nghĩ sẽ nói lời tạm biệt.
“Đem chỗ ghế tựa này cất vào trong hết đi, đêm nay có thể có mưa đó, cậu nói với vài người nữa, đêm nay mang theo những chiếc túi trong suốt đi theo tôi đánh dấu, đem toàn bộ các cây nho ở phía tây kia bọc lại!” Trương Hoa chỉ đạo cho mọi người thu dọn bàn ghế, mà bản thân mình cũng cúi xuống chuẩn bị mang ghế vào nhà, nhưng khi xoay người lại thì nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đứng một mình ở tiền viện, anh có vẻ như đang cười, nói: “Phó tổng giám đốc Lãnh? Sao cậu không đi nghỉ? Trời đã khuya mà hôm nay cậu lại còn uống nhiều như vậy.”
Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía Trương Hoa, cười, cảm tạ những lời nói quan tâm ấy: “Bình thường tôi cũng uống nhiều rượu nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một lát là có thể bình phục. Hơn nữa tôi vừa mới tỉnh, cảm thấy có chút đau đầu nên muốn ra đây một chút.”
Trương Hoa nghe thấy những lời này liền nhìn thật kỹ chàng trai trước mặt, nhớ tới buổi trưa hôm nay, anh đã rất dũng cảm đứng trước mặt bố mẹ vợ của mình mà nói ra những lời ấy nên cũng lập tức có vài phần ấn tượng đối với chàng trai lạnh lùng này, chỉ tiếc không thể trở thành một người nhà, ông đành ngậm ngùi nhìn anh cười nói: “Ngày mai... Cậu muốn đi sao?”
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn hơi lóe ra, trên khuôn mặt bộc lộ mấy phần ẩn nhẫn, nhưng vẫn gật đầu.
Trương Hoa khẽ thở dài nghĩ, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh cười nói: “Rất vui được quen biết cậu. Trong tương lai, mong rằng cậu sẽ bớt chút thời gian tới đây!”
“Cảm ơn.” Lãnh Mặc Hàn có vẻ cảm động cười cười, hai tròng mắt nhìn quanh, nhìn tới cả phía sau của quang cảnh vắng vẻ này, mặt bộc lộ mấy phần do dự, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Trương tiên sinh, từ bữa tiệc tối hôm nay tới giờ đã lâu như vậy, ông có thấy Tiểu Nhu đâu không? Trễ như vậy rồi sao cô ý vẫn chưa về nhà nhỉ?”
Trương Hoa cũng nhấc ghế lên, nhìn xung quanh một lượt, cũng bộc lộ mấy phần quan tâm, nói: “Đúng vậy. Cả ngày cũng không thấy con bé. Chắc là tâm trạng không tốt lắm nên đã qua nhà bạn rồi.”
Lãnh Mặc Hàn đứng yên không lên tiếng.
Trương Hoa nhìn về phía anh, biết anh đang lo lắng, liền cười cười nói: “Cậu có cần tôi tìm xem con bé đang ở đâu không?”
Lãnh Mặc Hàn nghe thấy vậy đành phải cười lịch sự từ chôi: “Không cần, tôi chỉ đi loanh quanh một lát để hít thở không khí xung quanh thôi.”
“Được.” Trương Hoa cười nhìn nói với anh: “Chỉ là cậu phải cẩn thận, ban đêm đường rất tối, không nên đi tới núi đâu.”
Lãnh Mặc Hàn gật đầu, nhìn Trương Hoa rời đi sau đó mình cũng một mình bước đi. Nghĩ tới người kia, nhìn qua không gian to lớn bên ngoài vườn nho, lúc đầu thì muốn đi vào trong thôn, nhưng vào lúc này, nhìn thấy mấy người công nhân, đã cõng những chiếc túi lớn trong suốt, lặng lẽ đi về phía bên kia của vườn nho, anh lại hơi trầm mặc, xoay người đi đón chút gió lạnh, nhìn về phía vườn nho cao ba thước ngay chính giữa giống như một đài phong hỏa mộc tháp, vì công nhân muốn trực đêm, cho nên sáng lên ánh sáng màu lam rất nhỏ bé, anh liền nhìn thật kỹ cái mộc tháp kia liền nhớ tới đêm qua Tiểu Nhu dính mưa đêm mà chỗ đó lại có ánh đèn, nhưng trên mặt cô lại hiện lên sự sợ hãi và trốn tránh, tim của anh cũng hơi nhói đau, áy náy về hành động của mình đã khiến cô thêm gánh nặng.
Kìm lòng không được.
Lãnh Mặc Hàn xoay người, bước đi ngày càng nặng nề, đi về phía ruộng bậc thang nhỏ, rồi lại đi vào trong vườn nho, liền nghe được tiếng gió thổi những chiếc lá “Róc rách”, làm anh có cảm giác như đang ở mùa hạ. Anh vừa rời đi vừa nhìn khung cảnh hai bên đen kịt và vắng vẻ, mình đã từng chán ghét hắc đạo máu tanh cùng giết chóc, thậm chí nửa đêm tỉnh giấc, nhìn xung quanh cũng có cảm giác như mình đang trong địa ngục, nhưng chưa từng nghĩ tới, lại có một thôn trang như vậy, lại có thể có thể mang lại cho người ta cảm giác bình yên tuyệt vời.
Lãnh Mặc Hàn vừa đi vừa nhìn xung quanh nho cây, trên mặt không kìm được hiện lên một tia cảm xúc.
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, dừng bước, tiếng bước chân kia biến mất, cúi đầu, dựa theo ánh đèn của người bù nhìn mà theo dõi, là một chùm nho chín, rơi xuống đất, anh lại cố gắng nhìn kỹ hơn một chút mới đi tới, đem chùm nho kia nhặt lên, đặt ở trong lòng bàn tay rồi hơi xoay tròn, cúi đầu, thổi thổi, đem thổi đi tất cả, lúc này mới vươn tay ra, lấy một quả, bỏ vào miệng nhẹ nhàng ngậm, nhai, lập tức có một vị ngọt thanh xuất hiện, hai tròng mắt anh hơi sáng lên, có chút ngạc nhiên. Anh cũng đã từng nghe Đường Khả Hinh nói, xạ hương nho là một trong rất ít những loại rượu được chưng cất tốt, vị rất ngon, nhất là khi đã đủ thời gian, nó sẽ tiết ra vị thơm ngọt của ong mật cùng hoa hồng, nhưng nếu sử dụng việc chưng cất rượu, chất lượng rượu sẽ không tốt nữa, không thể hiện được hết vị ngọt của mình.
Anh liền như vậy, tay này cầm chùm nho, vừa ăn vừa đi về phía trước, hưởng thụ này có vẻ tâm mình khó được yên lặng thoải mái, dần dần, đã đi đến đài phong hỏa kia giống như một cái giá gỗ, nhìn thấy mấy công nhân đã đi đến bên kia, thỉnh thoảng nghe thấy một vài tiếng cười, anh lại lộ mấy phần vui vẻ, cảm thấy đây đều là những người tốt để làm bạn, vừa dựa vào giá gỗ phía dưới vừa hưởng thụ mấy quả nho ngọt ngào nhưng lại cảm giác giá đỉnh phát ra âm thanh.
Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, rời đi khỏi cái giá gỗ, ngẩng đầu, từ dưới nhìn lên phía tầng cao nhất của giá gỗ, lại không có nhìn thấy bất cứ ai hay cái gì, hai tròng mắt anh lại nhìn quanh, nghĩ nghĩ, xác định trực giác của mình không có sai, căn cứ vào công việc của anh cùng sự cẩn thận, anh liền tay cầm nho, đi vòng qua phía sau giá gỗ, độn kia tiểu lâu thang, lặng yên cất bước, đi lên trên lầu.
Ở phía trên đỉnh vẫn vắng vẻ như vậy.
Lãnh Mặc Hàn vừa đi vừa vô tình nghe được âm thanh của giá đỉnh kia, trừ tiếng gió, liền cũng không còn tiếng động nào nữa, anh bắt đầu hoài nghi phải chăng mình suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn là im lặng, cất bước đi lên giá đỉnh, khi anh đứng ở bậc thang cuối cùng lại hơi giật mình, đón cơn gió lành lạnh, cùng mấy người bù nhìn phía xa, đột nhiên thấy trên boong thuyền sạch sẽ có một bóng dáng ôn nhu đang nằm, cô vẫn mặc bộ váy hôm nay, cảm giác có chút lạnh, bộ váy đã để lộ ra một đôi chân nhỏ, hai tay ôm vai, tóc búi đã có điểm rời rạc, thấy không rõ mặt của cô, chỉ là có thể cảm giác cô đang yên lặng ngủ.
Hai mắt anh sáng ngời, có mấy phần đau lòng cùng kinh ngạc nhìn về người trước mặt, kìm lòng không được kêu một tiếng: “Tiểu Nhu?”
Cả người Tiểu Nhu lạnh toát đang nằm trên tấm ván gỗ, ngủ có chút bất ổn, nghe thấy có người như vậy gọi mình, cô nhất thời khẩn trương mở to mắt, vội vàng ngồi dậy, dùng tay kéo chiếc váy trắng che đi đôi chân nhỏ, ngẩng đầu, mặt mang theo vài phần mệt mỏi cùng kinh ngạc, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn dĩ nhiên trong thời khắc này, xuất hiện ở tháp giá thượng, cô không khỏi thất thần gọi: “Lãnh... Lãnh phó tổng?”
Lãnh Mặc Hàn nhìn thật sâu nhìn về phía Tiểu Nhu, bóng dáng ôn nhu mà cô đơn kia có vẻ có chút lạnh đang dần lui vào trong bóng đêm, cô nhỏ bé làm cho người khác cảm thấy đau lòng, lồng ngực của anh siết chặt lại, lúc này mới đi tới, có vài phần áy náy, nhưng khi tới chỗ cô lại nắm tay rồi hơi cao giọng hỏi: “Đã trễ như vậy! Trời lạnh như thế này! Một mình em ở đây làm gì?”
“Em...” Tiểu Nhu ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn trong bóng đêm, bộ dạng đau lòng, cô cũng không biết nên nói gì, chỉ biết trầm mặc cúi đầu như một đứa trẻ làm sai.
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn hiện lên vài phần đau lòng cùng áy náy, lại thật sâu nhìn về phía người con gái trước mặt, vốn muốn cao giọng hỏi cô vài câu, cuối cùng lại bị sự đau lòng nuốt trọn.
****************************
Tối nay, trên bầu trời đen kịt có vô số ánh sao lấp lánh, chúng đều lung linh huyền ảo đuuowcj bao phủ bởi những ánh sắc vô cùng đẹp đẽ.
Con đường tới vườn nho trải dài vô tận, những người bù nhìn được những ánh đèn màu lam chiếu lên vô cùng rực rỡ, chiếu rọi những cành nho ánh lên một mảnh màu lục sắc, một trận gió thổi qua cũng đủ để ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm ngào ngạt của nho.
Bữa tiệc đã kết thúc từ lâu, Chu Trường Dũng cùng Lâm Phượng Kiều đã lên tầng, thu dọn nhà cửa, có mấy công nhân đã đem giá nướng đến hồ sen phía trước vườn nho để rửa, thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh “Leng keng” trong suốt vang lên.
Tối nay Lãnh Mặc Hàn vẫn như cũ ở Chu gia nghỉ ngơi, tới biệt viện này anh được sắp xếp cho một gian phòng khách thượng đẳng có mùi hoa lê dịu nhẹ, nơi đó hằn bóng của cây trúc nhẹ nhàng, thoải mái và lịch sự. Khi anh tỉnh rượu, mặc nguyên trên người bộ áo sơ mi đen và quần thường cùng màu, đi ra biệt viện, nhìn thấy cây long nhãn trên đất trống, chỉ thấy Trương Hoa là người làm ở đây mà không gặp Tiểu Nhu. Không biết có phải do là mới được cầu hôn nên cô vẫn cố ý tránh mặt anh hay không. Ngay cả đêm nay náo nhiệt như vậy nhưng cô vẫn không tới.
Một trận gió thổi tới, ba cành cây của cây long nhãn trăm năm tuổi ấy kêu “Róc rách” khiến Lãnh Mặc Hàn cảm thấy ớn lạnh, anh đang đứng đón gió trước viện. Khuôn mặt trầm tĩnh, đôi con ngươi đảo vòng nhìn quang cảnh u ám xung quanh nhưng vẫn không bắt gặp được hình bóng cần tìm. Tối nay anh đã say tới mức phải nằm trên giường, đã đợi cô cả một buổi tối, muốn sáng mai rời đi nên tối nay nghĩ sẽ nói lời tạm biệt.
“Đem chỗ ghế tựa này cất vào trong hết đi, đêm nay có thể có mưa đó, cậu nói với vài người nữa, đêm nay mang theo những chiếc túi trong suốt đi theo tôi đánh dấu, đem toàn bộ các cây nho ở phía tây kia bọc lại!” Trương Hoa chỉ đạo cho mọi người thu dọn bàn ghế, mà bản thân mình cũng cúi xuống chuẩn bị mang ghế vào nhà, nhưng khi xoay người lại thì nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đứng một mình ở tiền viện, anh có vẻ như đang cười, nói: “Phó tổng giám đốc Lãnh? Sao cậu không đi nghỉ? Trời đã khuya mà hôm nay cậu lại còn uống nhiều như vậy.”
Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía Trương Hoa, cười, cảm tạ những lời nói quan tâm ấy: “Bình thường tôi cũng uống nhiều rượu nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một lát là có thể bình phục. Hơn nữa tôi vừa mới tỉnh, cảm thấy có chút đau đầu nên muốn ra đây một chút.”
Trương Hoa nghe thấy những lời này liền nhìn thật kỹ chàng trai trước mặt, nhớ tới buổi trưa hôm nay, anh đã rất dũng cảm đứng trước mặt bố mẹ vợ của mình mà nói ra những lời ấy nên cũng lập tức có vài phần ấn tượng đối với chàng trai lạnh lùng này, chỉ tiếc không thể trở thành một người nhà, ông đành ngậm ngùi nhìn anh cười nói: “Ngày mai... Cậu muốn đi sao?”
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn hơi lóe ra, trên khuôn mặt bộc lộ mấy phần ẩn nhẫn, nhưng vẫn gật đầu.
Trương Hoa khẽ thở dài nghĩ, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh cười nói: “Rất vui được quen biết cậu. Trong tương lai, mong rằng cậu sẽ bớt chút thời gian tới đây!”
“Cảm ơn.” Lãnh Mặc Hàn có vẻ cảm động cười cười, hai tròng mắt nhìn quanh, nhìn tới cả phía sau của quang cảnh vắng vẻ này, mặt bộc lộ mấy phần do dự, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Trương tiên sinh, từ bữa tiệc tối hôm nay tới giờ đã lâu như vậy, ông có thấy Tiểu Nhu đâu không? Trễ như vậy rồi sao cô ý vẫn chưa về nhà nhỉ?”
Trương Hoa cũng nhấc ghế lên, nhìn xung quanh một lượt, cũng bộc lộ mấy phần quan tâm, nói: “Đúng vậy. Cả ngày cũng không thấy con bé. Chắc là tâm trạng không tốt lắm nên đã qua nhà bạn rồi.”
Lãnh Mặc Hàn đứng yên không lên tiếng.
Trương Hoa nhìn về phía anh, biết anh đang lo lắng, liền cười cười nói: “Cậu có cần tôi tìm xem con bé đang ở đâu không?”
Lãnh Mặc Hàn nghe thấy vậy đành phải cười lịch sự từ chôi: “Không cần, tôi chỉ đi loanh quanh một lát để hít thở không khí xung quanh thôi.”
“Được.” Trương Hoa cười nhìn nói với anh: “Chỉ là cậu phải cẩn thận, ban đêm đường rất tối, không nên đi tới núi đâu.”
Lãnh Mặc Hàn gật đầu, nhìn Trương Hoa rời đi sau đó mình cũng một mình bước đi. Nghĩ tới người kia, nhìn qua không gian to lớn bên ngoài vườn nho, lúc đầu thì muốn đi vào trong thôn, nhưng vào lúc này, nhìn thấy mấy người công nhân, đã cõng những chiếc túi lớn trong suốt, lặng lẽ đi về phía bên kia của vườn nho, anh lại hơi trầm mặc, xoay người đi đón chút gió lạnh, nhìn về phía vườn nho cao ba thước ngay chính giữa giống như một đài phong hỏa mộc tháp, vì công nhân muốn trực đêm, cho nên sáng lên ánh sáng màu lam rất nhỏ bé, anh liền nhìn thật kỹ cái mộc tháp kia liền nhớ tới đêm qua Tiểu Nhu dính mưa đêm mà chỗ đó lại có ánh đèn, nhưng trên mặt cô lại hiện lên sự sợ hãi và trốn tránh, tim của anh cũng hơi nhói đau, áy náy về hành động của mình đã khiến cô thêm gánh nặng.
Kìm lòng không được.
Lãnh Mặc Hàn xoay người, bước đi ngày càng nặng nề, đi về phía ruộng bậc thang nhỏ, rồi lại đi vào trong vườn nho, liền nghe được tiếng gió thổi những chiếc lá “Róc rách”, làm anh có cảm giác như đang ở mùa hạ. Anh vừa rời đi vừa nhìn khung cảnh hai bên đen kịt và vắng vẻ, mình đã từng chán ghét hắc đạo máu tanh cùng giết chóc, thậm chí nửa đêm tỉnh giấc, nhìn xung quanh cũng có cảm giác như mình đang trong địa ngục, nhưng chưa từng nghĩ tới, lại có một thôn trang như vậy, lại có thể có thể mang lại cho người ta cảm giác bình yên tuyệt vời.
Lãnh Mặc Hàn vừa đi vừa nhìn xung quanh nho cây, trên mặt không kìm được hiện lên một tia cảm xúc.
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, dừng bước, tiếng bước chân kia biến mất, cúi đầu, dựa theo ánh đèn của người bù nhìn mà theo dõi, là một chùm nho chín, rơi xuống đất, anh lại cố gắng nhìn kỹ hơn một chút mới đi tới, đem chùm nho kia nhặt lên, đặt ở trong lòng bàn tay rồi hơi xoay tròn, cúi đầu, thổi thổi, đem thổi đi tất cả, lúc này mới vươn tay ra, lấy một quả, bỏ vào miệng nhẹ nhàng ngậm, nhai, lập tức có một vị ngọt thanh xuất hiện, hai tròng mắt anh hơi sáng lên, có chút ngạc nhiên. Anh cũng đã từng nghe Đường Khả Hinh nói, xạ hương nho là một trong rất ít những loại rượu được chưng cất tốt, vị rất ngon, nhất là khi đã đủ thời gian, nó sẽ tiết ra vị thơm ngọt của ong mật cùng hoa hồng, nhưng nếu sử dụng việc chưng cất rượu, chất lượng rượu sẽ không tốt nữa, không thể hiện được hết vị ngọt của mình.
Anh liền như vậy, tay này cầm chùm nho, vừa ăn vừa đi về phía trước, hưởng thụ này có vẻ tâm mình khó được yên lặng thoải mái, dần dần, đã đi đến đài phong hỏa kia giống như một cái giá gỗ, nhìn thấy mấy công nhân đã đi đến bên kia, thỉnh thoảng nghe thấy một vài tiếng cười, anh lại lộ mấy phần vui vẻ, cảm thấy đây đều là những người tốt để làm bạn, vừa dựa vào giá gỗ phía dưới vừa hưởng thụ mấy quả nho ngọt ngào nhưng lại cảm giác giá đỉnh phát ra âm thanh.
Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, rời đi khỏi cái giá gỗ, ngẩng đầu, từ dưới nhìn lên phía tầng cao nhất của giá gỗ, lại không có nhìn thấy bất cứ ai hay cái gì, hai tròng mắt anh lại nhìn quanh, nghĩ nghĩ, xác định trực giác của mình không có sai, căn cứ vào công việc của anh cùng sự cẩn thận, anh liền tay cầm nho, đi vòng qua phía sau giá gỗ, độn kia tiểu lâu thang, lặng yên cất bước, đi lên trên lầu.
Ở phía trên đỉnh vẫn vắng vẻ như vậy.
Lãnh Mặc Hàn vừa đi vừa vô tình nghe được âm thanh của giá đỉnh kia, trừ tiếng gió, liền cũng không còn tiếng động nào nữa, anh bắt đầu hoài nghi phải chăng mình suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn là im lặng, cất bước đi lên giá đỉnh, khi anh đứng ở bậc thang cuối cùng lại hơi giật mình, đón cơn gió lành lạnh, cùng mấy người bù nhìn phía xa, đột nhiên thấy trên boong thuyền sạch sẽ có một bóng dáng ôn nhu đang nằm, cô vẫn mặc bộ váy hôm nay, cảm giác có chút lạnh, bộ váy đã để lộ ra một đôi chân nhỏ, hai tay ôm vai, tóc búi đã có điểm rời rạc, thấy không rõ mặt của cô, chỉ là có thể cảm giác cô đang yên lặng ngủ.
Hai mắt anh sáng ngời, có mấy phần đau lòng cùng kinh ngạc nhìn về người trước mặt, kìm lòng không được kêu một tiếng: “Tiểu Nhu?”
Cả người Tiểu Nhu lạnh toát đang nằm trên tấm ván gỗ, ngủ có chút bất ổn, nghe thấy có người như vậy gọi mình, cô nhất thời khẩn trương mở to mắt, vội vàng ngồi dậy, dùng tay kéo chiếc váy trắng che đi đôi chân nhỏ, ngẩng đầu, mặt mang theo vài phần mệt mỏi cùng kinh ngạc, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn dĩ nhiên trong thời khắc này, xuất hiện ở tháp giá thượng, cô không khỏi thất thần gọi: “Lãnh... Lãnh phó tổng?”
Lãnh Mặc Hàn nhìn thật sâu nhìn về phía Tiểu Nhu, bóng dáng ôn nhu mà cô đơn kia có vẻ có chút lạnh đang dần lui vào trong bóng đêm, cô nhỏ bé làm cho người khác cảm thấy đau lòng, lồng ngực của anh siết chặt lại, lúc này mới đi tới, có vài phần áy náy, nhưng khi tới chỗ cô lại nắm tay rồi hơi cao giọng hỏi: “Đã trễ như vậy! Trời lạnh như thế này! Một mình em ở đây làm gì?”
“Em...” Tiểu Nhu ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn trong bóng đêm, bộ dạng đau lòng, cô cũng không biết nên nói gì, chỉ biết trầm mặc cúi đầu như một đứa trẻ làm sai.
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn hiện lên vài phần đau lòng cùng áy náy, lại thật sâu nhìn về phía người con gái trước mặt, vốn muốn cao giọng hỏi cô vài câu, cuối cùng lại bị sự đau lòng nuốt trọn.
****************************