Editor: Thanh Thủy
Tám giờ hai mươi lăm phút tối!
Bên trong phòng Tổng Thống, ánh đèn màu tím vẫn lãng mạn và nồng cháy như cũ. Ngay cả ngọn nến kia đã biểu đạt rõ ràng tình ý như vậy. Trong phòng bếp truyền ra tiếng động, thế nhưng giữa phòng khách xa hoa rèm cửa màu tím bị kéo sang hai bên trái phải, chiếu ra vô hạn cảnh biển mênh mông, khiến cho người ta thấy vui vẻ thoải mái. Vòng đu quay khổng lồ phía xa xa, lại vào lúc này càng chạy càng xa, mang đến, chỉ là một dải ánh sáng bảy màu.
Phòng ăn, nơi nơi được trang trí xa hoa, cho đến bộ dụng cụ ăn uống bằng kim loại được khắc hoa, lụa mỏng màu tím.
Có một bóng người xuất hiện ở trước bàn ăn.
Trang Ngải Lâm mặc quần đùi màu trắng đeo thắt lưng cùng màu, tay bưng dĩa bò bít tết mà mình vừa làm, bước xuống ba nấc thang, đi vào phòng ăn xa hoa. Vừa rồi, dưới sự chỉ bảo của em trai, cô làm loạn một trận ở trong bếp. Lúc này, đầu tóc của cô hơi tán loạn, trên trán lấm tấm mồ hôi, mười ngón tay thì cắt trúng bảy ngón, nhưng Ngải Lâm chỉ đơn giản dùng băng dán cá nhân trong suốt không thấm nước dán vào vết thương trên ngón tay. Cô cứ như vậy đứng ở trong phòng ăn, hai mắt chuyển động, nhìn thấy trên bàn ăn đặt bánh mì nướng sốt cà chua Bác Dịch thích ăn, còn có salad hương tỏi và món khai vị trước khi ăn cơm, Ngải Lâm cuối cùng thở một hơi, nghe Hạo Nhiên nói, đây đều là những món Bác Dịch thích ăn...
Trang Ngải Lâm lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía đồng hồ cổ treo tường, thời gian không sai lệch lắm. Cô vội đem hai phần bò bít tết đặt ở hai phía bàn ăn, lại cẩn thận từng li từng tí bày dao và nĩa, trong lòng oán hận nghĩ, vì người đàn ông này mà chính mình một nữ vương lại làm những việc mất thể diện như thế này!! Mặc dù tâm nghĩ như vậy nhưng trong cơ thể lại có một dòng nước ấm ngọt ngào len lỏi vào...
Đồng hồ treo trên tường, đúng tám giờ ba mươi phút phát ra một tiếng keng!
Trang Ngải Lâm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lại đồng hồ treo trên tường, mặt của cô cuối cùng hiện lên nét cười dịu dàng, biết Bác Dịch sắp tới, liền vội quay người đi ra phòng ăn, rẽ trái đi vào hành lang, hướng phòng cao nhất của chủ nhân bước lên...
Cửa nhẹ nhàng khép lại, sau đó không lâu, truyền đến một trận tiếng nước.
Bên trong phòng ngủ xa hoa, giường ngủ được thiết kế theo phong cách cung đình, thêu hoa văn vô cùng xa hoa và sang trọng. Bộ váy dài cúp ngực màu hồng phấn để ở giữa giường, bên cạnh là bộ trang sức đắt tiền gồm dây chuyền, vòng tay kim cương,... Một đôi giày cao gót kim cương màu trắng, được đặt nhẹ nhàng bên cạnh hộp gỗ đựng trang phục được chế tác bởi nhà thiết kế của hoàng gia, chế tạo bằng tay một cách khéo léo, trên thế giới cũng chỉ có một đôi!
Không bao lâu, cửa gỗ phòng tắm chạm hoa nhẹ nhàng mở ra...
Trang Ngải Lâm tắm rửa xong, mặc nội y gợi cảm, bên ngoài khoác áo choàng tắm màu trắng, tóc hơi ẩm ướt, đi chân trần bước ra. Cô nhìn thấy trên giường mình đã đặt cái váy dài màu hồng cùng đôi giày cao gót... Hai mắt Ngải Lâm sáng lên, khuôn mặt lộ nét cười, cuối cùng chậm rãi tháo áo choàng tắm trên người mình xuống, mặc cho thân thể đứng trong căn phòng lãng mạn, cô cầm váy lên mặc vào, sấy khô mái tóc dài mềm mại rồi vén qua bả vai bên trái, hiện ra vóc dáng mê người...
Trang Ngải Lâm đi đến trước bàn trang điểm, lật gương lên, tay cầm dây chuyền kim cương, thong thả đeo vào. Cô lấy thêm khuyên tai hình giọt nước, nhìn vào gương, hơi nghiêng khuôn mặt trái xoan, dịu dàng đeo lên, đưa tay chạm đến khuyên tai, truyền đến một cảm giác đau đớn và ngứa ngáy. Ngải Lâm không rõ lại nhớ tới lúc ở vườn nho, Bác Dịch ôm ngang chính mình đi vào phòng, ở trên giường triền miên một lúc. Anh chăm sóc cho cô, vì cô mà tháo xuống khuyên tai kim cương, thậm chí là hôn rất mãnh liệt, làm cô rất xúc động...
Tâm cứ như vậy có phần hơi dâng trào và nhộn nhạo...
Cho dù bạn có là một nữ vương như thế nào nhưng ở trước tình yêu phụ nữ lúc nào cũng có thói quen sở hữu tất cả.
Trang Ngải Lâm rốt cuộc đeo hết tất cả trang sức, dung nhan trang điểm tinh tế, mang đôi giày cao gót kim cương vào. Gần chín giờ, cô nhẹ nhàng mà ưu nhã bước xuống, đi qua hành lang thật dài, về phía phòng ăn, trực tiếp ngồi trên ghế hoàng gia trước bàn ăn, nhìn về phía ánh nến nhẹ nhàng ở chính giữa bàn ăn, kìm lòng không được nhẹ mỉm cười...
Đồng hồ treo tường đã điểm chín giờ!!
Tâm tình của Trang Ngải Lâm có chút kích động và cuồn cuộn, giống như có chút khẩn trương, không biết bản thân mình làm đồ ăn như thế nào. Hai mắt cô chuyển động, liếc nhìn món ăn trên bàn, cứ như vậy mà yên lặng và ngọt ngào ngồi ghế chờ đợi...
Thời gian từng chút từng chút cứ lãng mạn mà qua đi, ánh nến màu tím kia, càng trở nên mãnh liệt hơn, giọt nến từ từ nhỏ xuống.
Gương mặt Trang Ngải Lâm ái muội, cô nở nụ cười ngọt ngào, nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, đã chín giờ ba mươi phút...
Có khả năng Bác Dịch đang bận việc, bởi vì tối nay có bữa tiệc cung đình, anh quả thật cần phải tham gia.
Trang Ngải Lâm không nói gì thêm, mà chỉ vươn tay nhẹ vuốt tóc rủ bên má trái của mình, để cho tóc dài tới eo, buông xuống phía trước ngực trái, hơi lộ ra bầu ngực gợi cảm, ánh sáng từ trang sức kim cương như ẩn như hiện lóe lên...
Giờ này, bên ngoài cửa sổ gió đang thổi nhẹ nhàng, trời càng lúc càng lạnh, kim đồng hồ treo trên tường dần dần từ chín giờ ba mươi phút chạy tới mười giờ...
Cả không gian càng trở nên vắng vẻ.
Trang Ngải Lâm cảm thấy lạnh lẽo, hơi giật mình ngẩng đầu, nhìn kim đồng hồ chỉ đúng mười giờ của đồng hồ treo trên tường kia, cô nhẹ chớp mắt, nghiêng mặt nghĩ, một giờ đã trôi qua, có lẽ anh thực sự rất bận... Ngải Lâm nhẹ nhàng kiềm chế nội tâm bất an của mình, khiến cho bản thân tỉnh táo lại, nghĩ tới lúc chờ Bác Dịch qua đây, thanh âm trầm thấp tức giận của anh, cũng có phận đầy mị lực.
Cô lại mỉm cười.
Thời gian lại trôi qua, ánh nến không còn mãnh liệt như lúc đầu nữa, từng giọt nến giống như nước mắt của người phụ nữ đang nhớ nhung, chậm rãi chảy xuống.
Đồng hồ trên tường đã im lặng không một tiếng động hòa theo tiếng sóng biển trầm thấp mà tĩnh mịch, nay đã chạy tới mười một giờ tối...
Gương mặt Trang Ngải Lâm thay đổi, hai mắt khẽ chớp nhàn nhạt nhìn về phía cây nến đã cháy gần hết, trái tim từng chút từng chút trở nên lạnh lẽo, vẫn không thể tin nổi Bác Dịch sẽ không tới, lại bắt đầu có cảm giác không rõ ràng, mặc dù cô không muốn tin tưởng...
Trong đầu cô không khỏi lướt qua khuôn mặt tuyệt vọng, đầy đau lòng và lạnh lùng của Bác Dịch.
Trang Ngải Lâm hơi giật mình, cả người cô dường như chìm đắm trong khung cảnh cô đơn, chính mình cũng trở nên yên lặng giống như đã chết...
Biển rộng bao la, bọt sóng tung tóe, khoảng thời gian ở giữa vũ trụ thật sự có ý nghĩa sao? Có lẽ khi nhân loại xuất hiện, mới giao cho nó ý nghĩa chân thực...
Đồng hồ trên tường vang lên âm thanh “Cách cách” giữa đêm tối tĩnh mịch, nó đi từ mười hai giờ đêm chỉ đến một giờ sang, hai giờ sáng, ba giờ... Nó cứ như vậy vô tình đi qua...
Bóng dáng Trang Ngải Lâm cô độc ngồi trên ghế trước bàn ăn, gương mặt căng thẳng và mất mát, nhìn về phía ánh nến nhẹ nhàng trên bàn cơm, đôi mắt vô hồn giữa không gian, đồng hồ đã điểm năm giờ sáng, phòng ăn xa hoa càng thêm lạnh lẽo, thân thể của cô đã đông cứng, bờ vai trần trụi càng lạnh hơn...
Ngải Lâm như vậy lẳng lặng nhìn ánh nến bị tắt, không biết chuyện gì xảy ra, nét mặt cô kinh hoảng, sắc mặt hơi tái nhợt. Đã chín giờ sáng, toàn bộ phòng ăn lập tức bị ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ chiếu vào, rất nhiều đồ trang trí trong nhà, những bộ dụng cụ ăn cao cấp, cả một đêm bị nến rơi xuống nghe rõ từng tiếng tích tích!
Tình cảm kia cũng đã rất rõ ràng rồi!!
Khuôn mặt Trang Ngải Lâm tái nhợt, đôi mắt run rẩy khẽ chớp, nhìn những giọt nến kia, rốt cuộc cam chịu, mặc cho cơ thể ngày càng cứng ngắc, trái tim cũng trở nên lạnh lẽo, mặt của cô bộc lộ nét cứng rắn và tư thái rõ ràng, đem việc chờ đợi đêm qua, một điểm ôn nhu cuối cùng còn thừa lại nuốt xuống, hoàn toàn biến mất!
Chậm rãi...
Trang Ngải Lâm hiểu được, nhanh chóng vươn tay, cầm điện thoại trên bàn, từng chữ một lạnh lùng phân phó trợ lý nói: “Chuẩn bị thủ tục lên máy bay cho tốt, mười giờ chúng ta xuất phát quay về Pháp!”
“Trang tiểu thư... Nhất định phải đi rồi à?” Trợ lý hỏi lại.
Trang Ngải Lâm dừng lại một lúc, gương mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng và lạnh lùng nhàn nhạt trả lời: “Ừ...”
Trợ lý lập tức nói: “Tôi biết rồi! Tôi sẽ nhanh chóng làm thủ tục!”
Trang Ngải Lâm để điện thoại di động xuống bàn, biểu tình nhàn nhạt, lại liếc mắt nhìn những món ăn trên bàn, cô không trách người, không oán ai, ở trong tình yêu, thua thì thua, thắng chính là thắng! Không yêu liền không thương... Cô cứ như vậy đứng lên, xoay người cất bước nặng nề trở về phòng...
Chín giờ ba mươi phút!
Bác Dịch cùng một số người trong hợp tác xã trồng nho Trung Quốc, đêm qua vẫn còn kích động cho tới sang sớm nay, lúc này mọi người lại có hẹn với Vitas tiên sinh, ở nhà hàng Ngự Tôn để dùng bữa sáng... Chỉ thấy Bác Dịch mặc âu phục đen, nhanh nhẹn đưa tay cầm tài liệu mà Tiêu Đồng đưa cho mình, cất bước đi ra xe hơi màu đen, cùng ông chủ vườn nho người Pháp từ từ hướng về phía đại sảnh khách sạn đi vào, vừa đi vừa nói chuyện về những nghiên cứu cách lên men rượu cũ và mới, mà đi bên cạnh vài người trong hợp tác xã cũng yên lặng lắng nghe chỉ dạy...
Cửa thang máy chậm rãi mở ra!
Trang Ngải Lâm mặc váy caro trắng đen, bên ngoài khoác áo da màu đen, tóc xoăn cuộn sóng gợi cảm thả bên ngực trái. Dung nhan tinh xảo, đôi môi đỏ mọng, nghiễm nhiên giống như một nữ vương, tay cầm túi xách Chanel cùng màu, cất bước đi ra thang máy, đằng sau cô là trợ lý và người hầu, nhao nhao tay kéo hành lý, cũng đi về phía trước...
Bác Dịch có lẽ cảm giác được âm thanh ồn ào, lập tức nhìn thấy Trang Ngải Lâm, đôi mắt anh lóe lên, hơi giật mình...
Vào lúc này, Trang Ngải Lâm cũng vừa nhìn thấy Bác Dịch như vậy giữa nhiều người. Anh vô cùng đẹp trai, đầy mị lực đứng ở trong đám người, mặt cô nhẹ lộ nét cười, lại nhanh chóng ẩn nhẫn mà đi, giống như không thấy anh, cất bước đi về phía trước...
Bác Dịch đứng một mình giữa khách sạn, anh nghiêng mặt giống như không nhìn thấy cô,...
Trang Ngải Lâm ngẩng cao mặt cất bước đi về phía trước, lúc đi qua bên cạnh anh, cô dừng lại, biểu tình nhàn nhạt, không biết đối với Bác Dịch phải nói như thế nào: “Tôi phải về Paris... Có lẽ... Vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại...”
Bác Dịch bỗng nhiên căng thẳng, hai tay anh nắm chặt, suy nghĩ một hồi, lúc này mới hơi xoay người, nhìn về phía bóng lưng của cô, gương mặt kiềm chế mà miễn cưỡng tươi cười, nói: “Vậy ư? Chúc em thuận buồm xuôi gió...”
Tim thật sự vỡ vụn, yêu cũng chỉ là phảng phất theo gió thoảng mà thôi...
Trang Ngải Lâm nhẹ chớp mắt, mặc cho mắt ngấn lệ, cũng theo gió biến mất, cứ như vậy, một mình cất bước nhàn nhạt đi ra khỏi đại sảnh khách sạn...
Bác Dịch chăm chú nhìn về phía bóng lưng của cô càng ngày càng xa, trái tim dường như bị bóp chặt, đau đến hít thở không thông. Anh nắm chặt tay, kiềm chế bản thân mình không được xúc động, nhìn cô lạnh lùng ngồi vào trong chiếc Rolls-Royce, Bác Dịch biết tất cả đã kết thúc, anh không muốn nhìn nữa, ngưng việc suy nghĩ xoay người, cảm giác được chính mình toàn thân vô lực, cứ như vậy lảo đảo đi về phía trước...
Lúc này Trang Hạo Nhiên nhanh chóng theo vào bên trong thang máy kêu to: “Chị!! Chờ em một chút!”
Bác Dịch nghe được âm thanh này, anh thu lại thần sắc, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nghi ngờ hỏi: “Cậu tìm chị cậu làm cái gì? Cô ấy đã lên xe đi rồi, cô ấy quay về Paris...”
“Bởi vì chuyện phỉ thúy kia!” Trang Hạo Nhiên hơi sốt ruột nhìn Bác Dịch, nhanh chóng nói: “Nhà thiết kế kia cho rằng chị tôi thực sự muốn trừng phạt cô ta, sợ đến muốn tự sát! Thật ra chị của tôi đã một mình bỏ vốn sắp xếp cho trang phục của cô ta ở Paris rồi!”
Vào lúc này, tim Bác Dịch bỗng nhiên vang lên, đôi mắt anh đảo vòng, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi: “Cậu... Cậu nói cái gì... Chuyện về Phỉ thúy?”
Tám giờ hai mươi lăm phút tối!
Bên trong phòng Tổng Thống, ánh đèn màu tím vẫn lãng mạn và nồng cháy như cũ. Ngay cả ngọn nến kia đã biểu đạt rõ ràng tình ý như vậy. Trong phòng bếp truyền ra tiếng động, thế nhưng giữa phòng khách xa hoa rèm cửa màu tím bị kéo sang hai bên trái phải, chiếu ra vô hạn cảnh biển mênh mông, khiến cho người ta thấy vui vẻ thoải mái. Vòng đu quay khổng lồ phía xa xa, lại vào lúc này càng chạy càng xa, mang đến, chỉ là một dải ánh sáng bảy màu.
Phòng ăn, nơi nơi được trang trí xa hoa, cho đến bộ dụng cụ ăn uống bằng kim loại được khắc hoa, lụa mỏng màu tím.
Có một bóng người xuất hiện ở trước bàn ăn.
Trang Ngải Lâm mặc quần đùi màu trắng đeo thắt lưng cùng màu, tay bưng dĩa bò bít tết mà mình vừa làm, bước xuống ba nấc thang, đi vào phòng ăn xa hoa. Vừa rồi, dưới sự chỉ bảo của em trai, cô làm loạn một trận ở trong bếp. Lúc này, đầu tóc của cô hơi tán loạn, trên trán lấm tấm mồ hôi, mười ngón tay thì cắt trúng bảy ngón, nhưng Ngải Lâm chỉ đơn giản dùng băng dán cá nhân trong suốt không thấm nước dán vào vết thương trên ngón tay. Cô cứ như vậy đứng ở trong phòng ăn, hai mắt chuyển động, nhìn thấy trên bàn ăn đặt bánh mì nướng sốt cà chua Bác Dịch thích ăn, còn có salad hương tỏi và món khai vị trước khi ăn cơm, Ngải Lâm cuối cùng thở một hơi, nghe Hạo Nhiên nói, đây đều là những món Bác Dịch thích ăn...
Trang Ngải Lâm lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía đồng hồ cổ treo tường, thời gian không sai lệch lắm. Cô vội đem hai phần bò bít tết đặt ở hai phía bàn ăn, lại cẩn thận từng li từng tí bày dao và nĩa, trong lòng oán hận nghĩ, vì người đàn ông này mà chính mình một nữ vương lại làm những việc mất thể diện như thế này!! Mặc dù tâm nghĩ như vậy nhưng trong cơ thể lại có một dòng nước ấm ngọt ngào len lỏi vào...
Đồng hồ treo trên tường, đúng tám giờ ba mươi phút phát ra một tiếng keng!
Trang Ngải Lâm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lại đồng hồ treo trên tường, mặt của cô cuối cùng hiện lên nét cười dịu dàng, biết Bác Dịch sắp tới, liền vội quay người đi ra phòng ăn, rẽ trái đi vào hành lang, hướng phòng cao nhất của chủ nhân bước lên...
Cửa nhẹ nhàng khép lại, sau đó không lâu, truyền đến một trận tiếng nước.
Bên trong phòng ngủ xa hoa, giường ngủ được thiết kế theo phong cách cung đình, thêu hoa văn vô cùng xa hoa và sang trọng. Bộ váy dài cúp ngực màu hồng phấn để ở giữa giường, bên cạnh là bộ trang sức đắt tiền gồm dây chuyền, vòng tay kim cương,... Một đôi giày cao gót kim cương màu trắng, được đặt nhẹ nhàng bên cạnh hộp gỗ đựng trang phục được chế tác bởi nhà thiết kế của hoàng gia, chế tạo bằng tay một cách khéo léo, trên thế giới cũng chỉ có một đôi!
Không bao lâu, cửa gỗ phòng tắm chạm hoa nhẹ nhàng mở ra...
Trang Ngải Lâm tắm rửa xong, mặc nội y gợi cảm, bên ngoài khoác áo choàng tắm màu trắng, tóc hơi ẩm ướt, đi chân trần bước ra. Cô nhìn thấy trên giường mình đã đặt cái váy dài màu hồng cùng đôi giày cao gót... Hai mắt Ngải Lâm sáng lên, khuôn mặt lộ nét cười, cuối cùng chậm rãi tháo áo choàng tắm trên người mình xuống, mặc cho thân thể đứng trong căn phòng lãng mạn, cô cầm váy lên mặc vào, sấy khô mái tóc dài mềm mại rồi vén qua bả vai bên trái, hiện ra vóc dáng mê người...
Trang Ngải Lâm đi đến trước bàn trang điểm, lật gương lên, tay cầm dây chuyền kim cương, thong thả đeo vào. Cô lấy thêm khuyên tai hình giọt nước, nhìn vào gương, hơi nghiêng khuôn mặt trái xoan, dịu dàng đeo lên, đưa tay chạm đến khuyên tai, truyền đến một cảm giác đau đớn và ngứa ngáy. Ngải Lâm không rõ lại nhớ tới lúc ở vườn nho, Bác Dịch ôm ngang chính mình đi vào phòng, ở trên giường triền miên một lúc. Anh chăm sóc cho cô, vì cô mà tháo xuống khuyên tai kim cương, thậm chí là hôn rất mãnh liệt, làm cô rất xúc động...
Tâm cứ như vậy có phần hơi dâng trào và nhộn nhạo...
Cho dù bạn có là một nữ vương như thế nào nhưng ở trước tình yêu phụ nữ lúc nào cũng có thói quen sở hữu tất cả.
Trang Ngải Lâm rốt cuộc đeo hết tất cả trang sức, dung nhan trang điểm tinh tế, mang đôi giày cao gót kim cương vào. Gần chín giờ, cô nhẹ nhàng mà ưu nhã bước xuống, đi qua hành lang thật dài, về phía phòng ăn, trực tiếp ngồi trên ghế hoàng gia trước bàn ăn, nhìn về phía ánh nến nhẹ nhàng ở chính giữa bàn ăn, kìm lòng không được nhẹ mỉm cười...
Đồng hồ treo tường đã điểm chín giờ!!
Tâm tình của Trang Ngải Lâm có chút kích động và cuồn cuộn, giống như có chút khẩn trương, không biết bản thân mình làm đồ ăn như thế nào. Hai mắt cô chuyển động, liếc nhìn món ăn trên bàn, cứ như vậy mà yên lặng và ngọt ngào ngồi ghế chờ đợi...
Thời gian từng chút từng chút cứ lãng mạn mà qua đi, ánh nến màu tím kia, càng trở nên mãnh liệt hơn, giọt nến từ từ nhỏ xuống.
Gương mặt Trang Ngải Lâm ái muội, cô nở nụ cười ngọt ngào, nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, đã chín giờ ba mươi phút...
Có khả năng Bác Dịch đang bận việc, bởi vì tối nay có bữa tiệc cung đình, anh quả thật cần phải tham gia.
Trang Ngải Lâm không nói gì thêm, mà chỉ vươn tay nhẹ vuốt tóc rủ bên má trái của mình, để cho tóc dài tới eo, buông xuống phía trước ngực trái, hơi lộ ra bầu ngực gợi cảm, ánh sáng từ trang sức kim cương như ẩn như hiện lóe lên...
Giờ này, bên ngoài cửa sổ gió đang thổi nhẹ nhàng, trời càng lúc càng lạnh, kim đồng hồ treo trên tường dần dần từ chín giờ ba mươi phút chạy tới mười giờ...
Cả không gian càng trở nên vắng vẻ.
Trang Ngải Lâm cảm thấy lạnh lẽo, hơi giật mình ngẩng đầu, nhìn kim đồng hồ chỉ đúng mười giờ của đồng hồ treo trên tường kia, cô nhẹ chớp mắt, nghiêng mặt nghĩ, một giờ đã trôi qua, có lẽ anh thực sự rất bận... Ngải Lâm nhẹ nhàng kiềm chế nội tâm bất an của mình, khiến cho bản thân tỉnh táo lại, nghĩ tới lúc chờ Bác Dịch qua đây, thanh âm trầm thấp tức giận của anh, cũng có phận đầy mị lực.
Cô lại mỉm cười.
Thời gian lại trôi qua, ánh nến không còn mãnh liệt như lúc đầu nữa, từng giọt nến giống như nước mắt của người phụ nữ đang nhớ nhung, chậm rãi chảy xuống.
Đồng hồ trên tường đã im lặng không một tiếng động hòa theo tiếng sóng biển trầm thấp mà tĩnh mịch, nay đã chạy tới mười một giờ tối...
Gương mặt Trang Ngải Lâm thay đổi, hai mắt khẽ chớp nhàn nhạt nhìn về phía cây nến đã cháy gần hết, trái tim từng chút từng chút trở nên lạnh lẽo, vẫn không thể tin nổi Bác Dịch sẽ không tới, lại bắt đầu có cảm giác không rõ ràng, mặc dù cô không muốn tin tưởng...
Trong đầu cô không khỏi lướt qua khuôn mặt tuyệt vọng, đầy đau lòng và lạnh lùng của Bác Dịch.
Trang Ngải Lâm hơi giật mình, cả người cô dường như chìm đắm trong khung cảnh cô đơn, chính mình cũng trở nên yên lặng giống như đã chết...
Biển rộng bao la, bọt sóng tung tóe, khoảng thời gian ở giữa vũ trụ thật sự có ý nghĩa sao? Có lẽ khi nhân loại xuất hiện, mới giao cho nó ý nghĩa chân thực...
Đồng hồ trên tường vang lên âm thanh “Cách cách” giữa đêm tối tĩnh mịch, nó đi từ mười hai giờ đêm chỉ đến một giờ sang, hai giờ sáng, ba giờ... Nó cứ như vậy vô tình đi qua...
Bóng dáng Trang Ngải Lâm cô độc ngồi trên ghế trước bàn ăn, gương mặt căng thẳng và mất mát, nhìn về phía ánh nến nhẹ nhàng trên bàn cơm, đôi mắt vô hồn giữa không gian, đồng hồ đã điểm năm giờ sáng, phòng ăn xa hoa càng thêm lạnh lẽo, thân thể của cô đã đông cứng, bờ vai trần trụi càng lạnh hơn...
Ngải Lâm như vậy lẳng lặng nhìn ánh nến bị tắt, không biết chuyện gì xảy ra, nét mặt cô kinh hoảng, sắc mặt hơi tái nhợt. Đã chín giờ sáng, toàn bộ phòng ăn lập tức bị ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ chiếu vào, rất nhiều đồ trang trí trong nhà, những bộ dụng cụ ăn cao cấp, cả một đêm bị nến rơi xuống nghe rõ từng tiếng tích tích!
Tình cảm kia cũng đã rất rõ ràng rồi!!
Khuôn mặt Trang Ngải Lâm tái nhợt, đôi mắt run rẩy khẽ chớp, nhìn những giọt nến kia, rốt cuộc cam chịu, mặc cho cơ thể ngày càng cứng ngắc, trái tim cũng trở nên lạnh lẽo, mặt của cô bộc lộ nét cứng rắn và tư thái rõ ràng, đem việc chờ đợi đêm qua, một điểm ôn nhu cuối cùng còn thừa lại nuốt xuống, hoàn toàn biến mất!
Chậm rãi...
Trang Ngải Lâm hiểu được, nhanh chóng vươn tay, cầm điện thoại trên bàn, từng chữ một lạnh lùng phân phó trợ lý nói: “Chuẩn bị thủ tục lên máy bay cho tốt, mười giờ chúng ta xuất phát quay về Pháp!”
“Trang tiểu thư... Nhất định phải đi rồi à?” Trợ lý hỏi lại.
Trang Ngải Lâm dừng lại một lúc, gương mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng và lạnh lùng nhàn nhạt trả lời: “Ừ...”
Trợ lý lập tức nói: “Tôi biết rồi! Tôi sẽ nhanh chóng làm thủ tục!”
Trang Ngải Lâm để điện thoại di động xuống bàn, biểu tình nhàn nhạt, lại liếc mắt nhìn những món ăn trên bàn, cô không trách người, không oán ai, ở trong tình yêu, thua thì thua, thắng chính là thắng! Không yêu liền không thương... Cô cứ như vậy đứng lên, xoay người cất bước nặng nề trở về phòng...
Chín giờ ba mươi phút!
Bác Dịch cùng một số người trong hợp tác xã trồng nho Trung Quốc, đêm qua vẫn còn kích động cho tới sang sớm nay, lúc này mọi người lại có hẹn với Vitas tiên sinh, ở nhà hàng Ngự Tôn để dùng bữa sáng... Chỉ thấy Bác Dịch mặc âu phục đen, nhanh nhẹn đưa tay cầm tài liệu mà Tiêu Đồng đưa cho mình, cất bước đi ra xe hơi màu đen, cùng ông chủ vườn nho người Pháp từ từ hướng về phía đại sảnh khách sạn đi vào, vừa đi vừa nói chuyện về những nghiên cứu cách lên men rượu cũ và mới, mà đi bên cạnh vài người trong hợp tác xã cũng yên lặng lắng nghe chỉ dạy...
Cửa thang máy chậm rãi mở ra!
Trang Ngải Lâm mặc váy caro trắng đen, bên ngoài khoác áo da màu đen, tóc xoăn cuộn sóng gợi cảm thả bên ngực trái. Dung nhan tinh xảo, đôi môi đỏ mọng, nghiễm nhiên giống như một nữ vương, tay cầm túi xách Chanel cùng màu, cất bước đi ra thang máy, đằng sau cô là trợ lý và người hầu, nhao nhao tay kéo hành lý, cũng đi về phía trước...
Bác Dịch có lẽ cảm giác được âm thanh ồn ào, lập tức nhìn thấy Trang Ngải Lâm, đôi mắt anh lóe lên, hơi giật mình...
Vào lúc này, Trang Ngải Lâm cũng vừa nhìn thấy Bác Dịch như vậy giữa nhiều người. Anh vô cùng đẹp trai, đầy mị lực đứng ở trong đám người, mặt cô nhẹ lộ nét cười, lại nhanh chóng ẩn nhẫn mà đi, giống như không thấy anh, cất bước đi về phía trước...
Bác Dịch đứng một mình giữa khách sạn, anh nghiêng mặt giống như không nhìn thấy cô,...
Trang Ngải Lâm ngẩng cao mặt cất bước đi về phía trước, lúc đi qua bên cạnh anh, cô dừng lại, biểu tình nhàn nhạt, không biết đối với Bác Dịch phải nói như thế nào: “Tôi phải về Paris... Có lẽ... Vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại...”
Bác Dịch bỗng nhiên căng thẳng, hai tay anh nắm chặt, suy nghĩ một hồi, lúc này mới hơi xoay người, nhìn về phía bóng lưng của cô, gương mặt kiềm chế mà miễn cưỡng tươi cười, nói: “Vậy ư? Chúc em thuận buồm xuôi gió...”
Tim thật sự vỡ vụn, yêu cũng chỉ là phảng phất theo gió thoảng mà thôi...
Trang Ngải Lâm nhẹ chớp mắt, mặc cho mắt ngấn lệ, cũng theo gió biến mất, cứ như vậy, một mình cất bước nhàn nhạt đi ra khỏi đại sảnh khách sạn...
Bác Dịch chăm chú nhìn về phía bóng lưng của cô càng ngày càng xa, trái tim dường như bị bóp chặt, đau đến hít thở không thông. Anh nắm chặt tay, kiềm chế bản thân mình không được xúc động, nhìn cô lạnh lùng ngồi vào trong chiếc Rolls-Royce, Bác Dịch biết tất cả đã kết thúc, anh không muốn nhìn nữa, ngưng việc suy nghĩ xoay người, cảm giác được chính mình toàn thân vô lực, cứ như vậy lảo đảo đi về phía trước...
Lúc này Trang Hạo Nhiên nhanh chóng theo vào bên trong thang máy kêu to: “Chị!! Chờ em một chút!”
Bác Dịch nghe được âm thanh này, anh thu lại thần sắc, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nghi ngờ hỏi: “Cậu tìm chị cậu làm cái gì? Cô ấy đã lên xe đi rồi, cô ấy quay về Paris...”
“Bởi vì chuyện phỉ thúy kia!” Trang Hạo Nhiên hơi sốt ruột nhìn Bác Dịch, nhanh chóng nói: “Nhà thiết kế kia cho rằng chị tôi thực sự muốn trừng phạt cô ta, sợ đến muốn tự sát! Thật ra chị của tôi đã một mình bỏ vốn sắp xếp cho trang phục của cô ta ở Paris rồi!”
Vào lúc này, tim Bác Dịch bỗng nhiên vang lên, đôi mắt anh đảo vòng, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi: “Cậu... Cậu nói cái gì... Chuyện về Phỉ thúy?”