Một buổi tối không bình thường vẫn kéo dài. . . . . .
Bão táp và mưa to vẫn kéo dài, ngay cả có thể nhìn thấy trong cơn mưa điên cuồng, bọt nước tung trắng xóa.
Trong phòng giam, cảnh sát ra ra vào vào, tối nay cũng đặc biệt căng thẳng, lâu lâu, thấy một cảnh sát đứng ở trước cửa cục cảnh sát, cầm điếu thuốc hút, vừa hút vừa hỏi đồng nghiệp bên cạnh, ba cô gái ở trong đó như thế nào?
Có một cảnh sát trẻ nói, còn có thể như thế nào ? Khóc xong, lại ngẩn người, ngẩn người xong, lại khóc tiếp, có thể bị mang tới phòng tra xét đặc biệt, đi đến chỗ đó thì phiền toái.
"Dường như Thị Trưởng và Cục trưởng căng thẳng bàn chuyện gì, nói nếu như không tìm được cháu trai của Thủ tướng, sẽ phải tăng cường báo động khắp thành phố. . . . . ."
"Tôi vào xem một chút." Một cảnh sát ném điếu thuốc, sải bước đi vào cục cảnh sát sáng lên ánh đèn rực rỡ, nhìn thấy rất nhiều quan chức chính phủ và đặc cảnh, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang thảo luận chuyện gì, sau đó viên cảnh sát này nhìn về phía ba cô gái ở trong song sắt phòng tạm giam, các cô đều chảy nước mắt không ngừng, hơn nữa có một cô gái tóc ngắn, ôm đầu gối, nước mắt vẫn còn ào ào lăn xuống, hoảng sợ đến phát run, anh ta nhíu mày.
"Chuyện gì vậy?" Có một đồng nghiệp, cầm tài liệu vụ án, đi tới hỏi.
"Rốt cuộc tôi cảm thấy cô gái này. . . . . . Giống như gặp qua ở nơi nào." Viên cảnh sát này đã hơn 30 tuổi, dáng dấp cũng đẹp trai, nhìn Đường Khả Hinh, có chút nghi ngờ nói.
"Không thể nào?" Đồng nghiệp cười nói: "Chẳng lẽ cô ấy đã từng vào cục cảnh sát?"
Cảnh sát này nghe vậy, cau mày suy nghĩ một chút, nhưng cảm thấy không thể có khả năng, liền cười cười đi khỏi, sau lưng lại bỏ lại một câu chuyện xưa. Đúng vậy, thật sự bọn họ đã từng gặp nhau, ba năm trước đây, Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh bởi vì một chuyện hiểu lầm cãi nhau ầm ĩ, bị đưa vào cục cảnh sát do viên cảnh sát này đích thân tra hỏi.
Chỉ tiếc, Khả Hinh không nghĩ ra, nếu nhớ tới có lẽ có thể van nài, để cho cô nói một câu mà không phải trực tiếp bắt ba cô mang tới nơi này.
Hiện tại Khả Hinh hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, nước mắt vẫn chảy ào ào, suy nghĩ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
"Tôi thật sự không nghĩ ra!" Nhã Tuệ ngồi ở trên đất phòng tạm giam, lại không nhịn bật khóc nói: "Trong ba người chúng ta, ai biết cháu trai của Thủ tướng? Làm sao đột nhiên bị bắt? Chúng ta có ý đồ xấu sao? Hay làm tổn thương anh ta sao?"
"Oa . . . . . ." Lúc này Tiểu Nhu đã không nhịn được há to mồm, ngửa đầu lớn tiếng khóc: "Tôi không có ý gây bất lợi đối với cháu trai Thủ tướng, tôi không biết gì cả ! Mẹ ơi . . . . . ."
Trong cục cảnh sát, cảnh sát vừa nghe tiếng khóc này, mọi người cũng phiền não vô cùng, không thể nhịn được nói: "Lại tới! Khóc một buổi tối, có phiền hay không hả? !"
"A . . . . . ." Tiểu Nhu lại khóc lớn, nước mắt ào ào lăn xuống nói: "Mẹ ơi . . . . . . cứu con đi, tôi không có làm việc gì sai! Tôi không biết cháu trai của Thủ tướng."
Bây giờ Nhã Tuệ và Khả Hinh không có hơi sức ngăn cản cô khóc, bản thân cũng đang phiền não.
Nhã Tuệ càng suy nghĩ chuyện này, càng thấy không ổn, nói: "Rốt cuộc trước khi chúng ta uống rượu say, đã xảy ra chuyện gì hả? Các người nhanh nghĩ lại một chút!"
Khả Hinh lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Tôi làm sao biết ? Ăn uống say khướt, sau đó hát hò rồi gục ở trên ghế sa lon ngủ!"
Nhã Tuệ nghe vậy, bản thân mình cũng nghĩ ngợi một lúc, không cảm thấy mình có chỗ nào không ổn, ngay lập tức nhào tới trước mặt của Tiểu Nhu, ra sức vỗ bả vai của cô một cái, che miệng của cô, gấp gáp nói: "Cô đừng khóc nữa. Cô nghĩ lại một chút cho tôi, lúc cô uống rượu say, xảy ra chuyện gì?"
"Không có xảy ra chuyện gì a, tôi cũng ngủ thiếp đi !" Tiểu Nhu mím môi lại khóc oa oa, vừa khóc vừa nói: "Lúc tôi nhìn hai người uống rượu xong, ngủ thiếp đi, tôi cũng ngủ thiếp đi. . . . . . Sau đó tôi. . . . . ."
Trên khuôn mặt đầy nước mắt của cô đột nhiên sững sờ, nghẹn lại!
Nhã Tuệ và Khả Hinh lập tức căng thẳng nhìn cô, hỏi: "Cô nghĩ ra chuyện gì?"
Tiểu Nhu sửng sốt nhìn bọn họ nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi giống như nhận một cuộc điện thoại."
"Điện thoại của ai?" Nhã Tuệ và Khả Hinh cùng nhau hỏi.
"Điện thoại màu đen." Tiểu Nhu nói.
Khả Hinh suy nghĩ một chút, ngay lập tức nói: "Đó là Tô Thụy Kỳ!"
"Đúng đúng đúng, bọn họ muốn tìm Tô Thụy Kỳ" Tiểu Nhu lập tức tỉnh thần nói.
"Tô Thụy Kỳ là ai vậy? Không phải là cháu trai của Thủ tướng chứ?" Nhã Tuệ hoảng sợ, trong lòng chợt lạnh lẽo.
"Không phải!" Đường Khả Hinh lập tức nói: "Chính là ông chủ tiệm tạo mẫu thường cắt tóc cho tôi. Không có liên quan đến cháu trai Thủ tướng!"
"Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bọn họ bắt chúng ta, không cho chúng ta nói, không cho chúng ta uống nước..., muốn làm gì? Phải cho chúng ta một lý do chứ! Làm sao vô duyên vô cớ bắt người như vậy?" Nhã Tuệ tức giận, lập tức đứng dậy, đôi tay nắm chặt song sắt, nhìn cảnh sát bên ngoài kêu to: "Thả chúng tôi, chúng tôi bị oan! Các người không thể tùy tiện bắt người như vậy! Chúng tôi cũng không biết cháu trai của Thủ tướng! ! Thả chúng tôi ra"
Tiểu Nhu cũng bò đến song sắt, khóc đến nước mắt ào ào chảy nói: "Chúng tôi bị oan, chúng tôi thật sự bị oan! ! Chúng tôi hoàn toàn không biết cháu trai của Thủ tướng! Tôi thề! Tôi thề . . . . . Ba người chúng tôi, không quen gặp anh ấy dù chỉ một lần!"
Có một nhân viên đặc cảnh vừa mới từ trong tổ kiểm tra chứng cứ đi tới, cầm trong tay một phần tài liệu, giao cho một cảnh sát, cảnh sát lập tức mở ra xem, vừa nhìn hình ảnh trước mặt, đôi mắt lập tức nóng lên, chỉ vào cô gái đang gào khóc, Lạnh lùng nói: "Còn dám chối sao? Hiện tại có chứng cứ vô cùng chính xác, dám nói dối! ! !"
Cảnh sát nói dứt lời, liền muốn đem chứng cứ đưa cho một quan chức chính phủ xem, chuẩn bị mở cuộc tra hỏi, lại nghe bên ngoài cục cảnh sát truyền tới: "Tổng Giám đốc Tưởng đến rồi!"
Bọn Nhã Tuệ, Khả Hinh vừa nghe, lập tức hoảng sợ ngã sõng xoài trên mặt đất, sợ hết hồn hết vía, Nhã Tuệ càng lẫn trốn, che mặt khóc nói: "Lần này xong rồi! Lần này thật sự xong rồi, chuyện này ảnh hưởng đến Tổng Giám đốc, chúng ta còn có thể sống sao?"
Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ tựa vào trên tường, hoảng sợ đến nước mắt ào ào chảy xuống.
Bên ngoài cục cảnh sát vẫn mưa to gió lớn, thậm chí cơn bão ập tới!
Chiếc Rolls-Royce màu đen cấp tốc dừng ở trước cục cảnh sát, Tưởng Thiên Lỗi cũng không chờ Đông Anh kéo cửa xe cho anh, đã nhanh chóng đi ra, Đông Anh lập tức che dù, từ bên kia đi ra, che gió mưa cho Tưởng Thiên Lỗi, mới gấp gáp hỏi: "Tổng Giám đốc, chúng ta có nên mời đoàn luật sư tới hay không?"
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đi vào trong, trầm mặt nói: "Mời luật sư làm gì? Hiện tại bọn họ bị tình nghi mưu hại cháu trai của Thủ tướng, mời luật sư có tác dụng gì?"
Đông Anh sững sờ, nắm cây dù không nhịn được ngừng lại, cũng đã thấy Tưởng Thiên Lỗi tự mình dẫn hai lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn khách sạn Á Châu và ủy viên chính trị cùng nhau đi vào bên trong Cục cảnh sát, bóng dáng to lớn cao ngạo vội vả, cô nặng nề thở dài, cũng che dù nhanh chóng đi vào trong.
Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt, thái độ cứng rắn sải bước đi vào cục cảnh sát, thấy Tần Vĩ nghiệp cũng vừa tới cục cảnh sát, trong tay đang cầm một phần chứng cứ, sắc mặt nghiêm túc xem, anh dừng bước, liếc mắt nhìn, liền tiến lên, kêu nhỏ: "Thị Trưởng Tần."
Tần Vĩ nghiệp, một người đàn ông ôn hòa nho nhã, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, lập tức có chút nặng nề, mỉm cười nói: "Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . ."
Đây là dáng vẻ bên ngoài của bọn họ.
Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu, đi lên trước, cũng không chào hỏi với bất kỳ quan chức chính phủ nào, sau đó nhận lấy chứng cứ Tần Vĩ nghiệp đưa cho mình, rút ra, lập tức nhìn thấy hình của Đường Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ ngồi ở trong xe vừa nói vừa cười, ánh mắt lạnh lùng của anh lóe lên một cái, sau đó nghe Tần Vĩ nghiệp bất đắc dĩ cười nói: "Ba cô gái này, vừa rồi cũng không ngừng nói mình không nhận ra cháu trai của Thủ tướng."
Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, im lặng không lên tiếng, chân chậm rãi bước đi, vừa nhìn từng ấm hình thân mật của Đường Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ, vừa đi về phía phòng tạm giam.
Ba cô gái trong phòng tạm giam, thấy Tưởng Thiên Lỗi bước tới, lập tức cúi đầu, đi đến bên trong co lại một cục, Đường Khả Hinh cũng mất hết mặt mũi ngồi xổm bên song sắt, cúi đầu hoảng sợ nước mắt chảy ào ào.
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi đông lại, vừa vặn đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, tiếp tục rút ra xem hình của Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ ở trong tiệm vừa nói vừa cười, còn thấy Tô Thụy Kỳ vươn tay khẽ xoa đầu Khả Hinh, sau đó thấy ở trước tiệm sushi, Tô Thụy Kỳ đỡ Khả Hinh xuống xe, sau đó thấy hai người bọn họ cùng đi dạo phố, cùng nhau mua thức ăn giống như đôi tình nhân, rồi trở về nhà, tay trong tay đi qua cầu treo, cuối cùng là hình Tô Thụy Kỳ cởi xe đạp, chỡ Khả Hinh chạy dọc theo con đường rừng phong thật dài. . . . . .
Hai người rất tình cảm, thân mật, mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi hơi rũ mắt, liếc nhìn Đường Khả Hinh bên trong phòng tạm giam.
Lúc này Đường Khả Hinh cũng hoảng sợ đến mất hồn mất vía nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khóc nói: "Tôi thật sự không biết cháu trai của Thủ tướng, thật không biết."
Mặt của Tưởng Thiên Lỗi không biểu hiện gì, thở dốc một hơi, cầm một tấm hình trong đó, càng xem, lồng ngực càng phập phồng không ngừng, qua một lúc thật lâu, rốt cuộc lạnh giọng nói: "Sớm biết như thế cho cô 180 triệu, để cho cô cút càng xa càng tốt, hôm nay không đến nỗi để cho cô giày vò tới mức này."
Đường Khả Hinh nhất thời ngây người, ngẩng đầu lên, nước mắt rào rào lăn xuống, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Anh. . . . . . Anh có ý gì?"
Nhã Tuệ cũng có chút căng thẳng nhìn về phía bộ dáng mờ mịt không biết của Đường Khả Hinh, cô vội vã bò qua, gấp gáp nói: "Tổng Giám đốc, anh nói gì vậy? Trong này nhất định có hiểu lầm."
"Hiểu lầm?" Tưởng Thiên Lỗi cố nén lửa giận, đem hình trong tay ném tới trước mặt Đường Khả Hinh nói: "Cô xem một chút cô đã làm chuyện gì?"
Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng quỳ trên mặt đất, nhặt một đống hình trên đất, vừa nhìn vẫn mờ mịt không biết. . . . . .
"Biết người trong hình không?" Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi hỏi.
"Biết a. Tô Thụy Kỳ a. . . . . ." Lúc này Đường Khả Hinh chỉ ngây ngốc nói ra ba chữ, ở đầu bên kia, quan chức chính phủ và cảnh sát đột nhiên yên lặng nhìn cô.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt cô, lồng ngực như có đốm lửa, muốn nổ tung, nhưng vẻ mặt vẫn cố đè nén, chậm rãi nói: "Cô biết anh ta là ai không?"
Đường Khả Hinh ngây ngô nói: "Là ông chủ tiệm tạo mẫu a."
"Đó là cháu trai của Thủ tướng! Đường Khả Hinh!" Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, bất đắc dĩ nói!
Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ cùng trừng lớn con ngươi, lại một lần nữa hoảng sợ đến hóa đá!.
Bão táp và mưa to vẫn kéo dài, ngay cả có thể nhìn thấy trong cơn mưa điên cuồng, bọt nước tung trắng xóa.
Trong phòng giam, cảnh sát ra ra vào vào, tối nay cũng đặc biệt căng thẳng, lâu lâu, thấy một cảnh sát đứng ở trước cửa cục cảnh sát, cầm điếu thuốc hút, vừa hút vừa hỏi đồng nghiệp bên cạnh, ba cô gái ở trong đó như thế nào?
Có một cảnh sát trẻ nói, còn có thể như thế nào ? Khóc xong, lại ngẩn người, ngẩn người xong, lại khóc tiếp, có thể bị mang tới phòng tra xét đặc biệt, đi đến chỗ đó thì phiền toái.
"Dường như Thị Trưởng và Cục trưởng căng thẳng bàn chuyện gì, nói nếu như không tìm được cháu trai của Thủ tướng, sẽ phải tăng cường báo động khắp thành phố. . . . . ."
"Tôi vào xem một chút." Một cảnh sát ném điếu thuốc, sải bước đi vào cục cảnh sát sáng lên ánh đèn rực rỡ, nhìn thấy rất nhiều quan chức chính phủ và đặc cảnh, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang thảo luận chuyện gì, sau đó viên cảnh sát này nhìn về phía ba cô gái ở trong song sắt phòng tạm giam, các cô đều chảy nước mắt không ngừng, hơn nữa có một cô gái tóc ngắn, ôm đầu gối, nước mắt vẫn còn ào ào lăn xuống, hoảng sợ đến phát run, anh ta nhíu mày.
"Chuyện gì vậy?" Có một đồng nghiệp, cầm tài liệu vụ án, đi tới hỏi.
"Rốt cuộc tôi cảm thấy cô gái này. . . . . . Giống như gặp qua ở nơi nào." Viên cảnh sát này đã hơn 30 tuổi, dáng dấp cũng đẹp trai, nhìn Đường Khả Hinh, có chút nghi ngờ nói.
"Không thể nào?" Đồng nghiệp cười nói: "Chẳng lẽ cô ấy đã từng vào cục cảnh sát?"
Cảnh sát này nghe vậy, cau mày suy nghĩ một chút, nhưng cảm thấy không thể có khả năng, liền cười cười đi khỏi, sau lưng lại bỏ lại một câu chuyện xưa. Đúng vậy, thật sự bọn họ đã từng gặp nhau, ba năm trước đây, Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh bởi vì một chuyện hiểu lầm cãi nhau ầm ĩ, bị đưa vào cục cảnh sát do viên cảnh sát này đích thân tra hỏi.
Chỉ tiếc, Khả Hinh không nghĩ ra, nếu nhớ tới có lẽ có thể van nài, để cho cô nói một câu mà không phải trực tiếp bắt ba cô mang tới nơi này.
Hiện tại Khả Hinh hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, nước mắt vẫn chảy ào ào, suy nghĩ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
"Tôi thật sự không nghĩ ra!" Nhã Tuệ ngồi ở trên đất phòng tạm giam, lại không nhịn bật khóc nói: "Trong ba người chúng ta, ai biết cháu trai của Thủ tướng? Làm sao đột nhiên bị bắt? Chúng ta có ý đồ xấu sao? Hay làm tổn thương anh ta sao?"
"Oa . . . . . ." Lúc này Tiểu Nhu đã không nhịn được há to mồm, ngửa đầu lớn tiếng khóc: "Tôi không có ý gây bất lợi đối với cháu trai Thủ tướng, tôi không biết gì cả ! Mẹ ơi . . . . . ."
Trong cục cảnh sát, cảnh sát vừa nghe tiếng khóc này, mọi người cũng phiền não vô cùng, không thể nhịn được nói: "Lại tới! Khóc một buổi tối, có phiền hay không hả? !"
"A . . . . . ." Tiểu Nhu lại khóc lớn, nước mắt ào ào lăn xuống nói: "Mẹ ơi . . . . . . cứu con đi, tôi không có làm việc gì sai! Tôi không biết cháu trai của Thủ tướng."
Bây giờ Nhã Tuệ và Khả Hinh không có hơi sức ngăn cản cô khóc, bản thân cũng đang phiền não.
Nhã Tuệ càng suy nghĩ chuyện này, càng thấy không ổn, nói: "Rốt cuộc trước khi chúng ta uống rượu say, đã xảy ra chuyện gì hả? Các người nhanh nghĩ lại một chút!"
Khả Hinh lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Tôi làm sao biết ? Ăn uống say khướt, sau đó hát hò rồi gục ở trên ghế sa lon ngủ!"
Nhã Tuệ nghe vậy, bản thân mình cũng nghĩ ngợi một lúc, không cảm thấy mình có chỗ nào không ổn, ngay lập tức nhào tới trước mặt của Tiểu Nhu, ra sức vỗ bả vai của cô một cái, che miệng của cô, gấp gáp nói: "Cô đừng khóc nữa. Cô nghĩ lại một chút cho tôi, lúc cô uống rượu say, xảy ra chuyện gì?"
"Không có xảy ra chuyện gì a, tôi cũng ngủ thiếp đi !" Tiểu Nhu mím môi lại khóc oa oa, vừa khóc vừa nói: "Lúc tôi nhìn hai người uống rượu xong, ngủ thiếp đi, tôi cũng ngủ thiếp đi. . . . . . Sau đó tôi. . . . . ."
Trên khuôn mặt đầy nước mắt của cô đột nhiên sững sờ, nghẹn lại!
Nhã Tuệ và Khả Hinh lập tức căng thẳng nhìn cô, hỏi: "Cô nghĩ ra chuyện gì?"
Tiểu Nhu sửng sốt nhìn bọn họ nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi giống như nhận một cuộc điện thoại."
"Điện thoại của ai?" Nhã Tuệ và Khả Hinh cùng nhau hỏi.
"Điện thoại màu đen." Tiểu Nhu nói.
Khả Hinh suy nghĩ một chút, ngay lập tức nói: "Đó là Tô Thụy Kỳ!"
"Đúng đúng đúng, bọn họ muốn tìm Tô Thụy Kỳ" Tiểu Nhu lập tức tỉnh thần nói.
"Tô Thụy Kỳ là ai vậy? Không phải là cháu trai của Thủ tướng chứ?" Nhã Tuệ hoảng sợ, trong lòng chợt lạnh lẽo.
"Không phải!" Đường Khả Hinh lập tức nói: "Chính là ông chủ tiệm tạo mẫu thường cắt tóc cho tôi. Không có liên quan đến cháu trai Thủ tướng!"
"Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bọn họ bắt chúng ta, không cho chúng ta nói, không cho chúng ta uống nước..., muốn làm gì? Phải cho chúng ta một lý do chứ! Làm sao vô duyên vô cớ bắt người như vậy?" Nhã Tuệ tức giận, lập tức đứng dậy, đôi tay nắm chặt song sắt, nhìn cảnh sát bên ngoài kêu to: "Thả chúng tôi, chúng tôi bị oan! Các người không thể tùy tiện bắt người như vậy! Chúng tôi cũng không biết cháu trai của Thủ tướng! ! Thả chúng tôi ra"
Tiểu Nhu cũng bò đến song sắt, khóc đến nước mắt ào ào chảy nói: "Chúng tôi bị oan, chúng tôi thật sự bị oan! ! Chúng tôi hoàn toàn không biết cháu trai của Thủ tướng! Tôi thề! Tôi thề . . . . . Ba người chúng tôi, không quen gặp anh ấy dù chỉ một lần!"
Có một nhân viên đặc cảnh vừa mới từ trong tổ kiểm tra chứng cứ đi tới, cầm trong tay một phần tài liệu, giao cho một cảnh sát, cảnh sát lập tức mở ra xem, vừa nhìn hình ảnh trước mặt, đôi mắt lập tức nóng lên, chỉ vào cô gái đang gào khóc, Lạnh lùng nói: "Còn dám chối sao? Hiện tại có chứng cứ vô cùng chính xác, dám nói dối! ! !"
Cảnh sát nói dứt lời, liền muốn đem chứng cứ đưa cho một quan chức chính phủ xem, chuẩn bị mở cuộc tra hỏi, lại nghe bên ngoài cục cảnh sát truyền tới: "Tổng Giám đốc Tưởng đến rồi!"
Bọn Nhã Tuệ, Khả Hinh vừa nghe, lập tức hoảng sợ ngã sõng xoài trên mặt đất, sợ hết hồn hết vía, Nhã Tuệ càng lẫn trốn, che mặt khóc nói: "Lần này xong rồi! Lần này thật sự xong rồi, chuyện này ảnh hưởng đến Tổng Giám đốc, chúng ta còn có thể sống sao?"
Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ tựa vào trên tường, hoảng sợ đến nước mắt ào ào chảy xuống.
Bên ngoài cục cảnh sát vẫn mưa to gió lớn, thậm chí cơn bão ập tới!
Chiếc Rolls-Royce màu đen cấp tốc dừng ở trước cục cảnh sát, Tưởng Thiên Lỗi cũng không chờ Đông Anh kéo cửa xe cho anh, đã nhanh chóng đi ra, Đông Anh lập tức che dù, từ bên kia đi ra, che gió mưa cho Tưởng Thiên Lỗi, mới gấp gáp hỏi: "Tổng Giám đốc, chúng ta có nên mời đoàn luật sư tới hay không?"
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đi vào trong, trầm mặt nói: "Mời luật sư làm gì? Hiện tại bọn họ bị tình nghi mưu hại cháu trai của Thủ tướng, mời luật sư có tác dụng gì?"
Đông Anh sững sờ, nắm cây dù không nhịn được ngừng lại, cũng đã thấy Tưởng Thiên Lỗi tự mình dẫn hai lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn khách sạn Á Châu và ủy viên chính trị cùng nhau đi vào bên trong Cục cảnh sát, bóng dáng to lớn cao ngạo vội vả, cô nặng nề thở dài, cũng che dù nhanh chóng đi vào trong.
Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt, thái độ cứng rắn sải bước đi vào cục cảnh sát, thấy Tần Vĩ nghiệp cũng vừa tới cục cảnh sát, trong tay đang cầm một phần chứng cứ, sắc mặt nghiêm túc xem, anh dừng bước, liếc mắt nhìn, liền tiến lên, kêu nhỏ: "Thị Trưởng Tần."
Tần Vĩ nghiệp, một người đàn ông ôn hòa nho nhã, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, lập tức có chút nặng nề, mỉm cười nói: "Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . ."
Đây là dáng vẻ bên ngoài của bọn họ.
Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu, đi lên trước, cũng không chào hỏi với bất kỳ quan chức chính phủ nào, sau đó nhận lấy chứng cứ Tần Vĩ nghiệp đưa cho mình, rút ra, lập tức nhìn thấy hình của Đường Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ ngồi ở trong xe vừa nói vừa cười, ánh mắt lạnh lùng của anh lóe lên một cái, sau đó nghe Tần Vĩ nghiệp bất đắc dĩ cười nói: "Ba cô gái này, vừa rồi cũng không ngừng nói mình không nhận ra cháu trai của Thủ tướng."
Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, im lặng không lên tiếng, chân chậm rãi bước đi, vừa nhìn từng ấm hình thân mật của Đường Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ, vừa đi về phía phòng tạm giam.
Ba cô gái trong phòng tạm giam, thấy Tưởng Thiên Lỗi bước tới, lập tức cúi đầu, đi đến bên trong co lại một cục, Đường Khả Hinh cũng mất hết mặt mũi ngồi xổm bên song sắt, cúi đầu hoảng sợ nước mắt chảy ào ào.
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi đông lại, vừa vặn đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, tiếp tục rút ra xem hình của Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ ở trong tiệm vừa nói vừa cười, còn thấy Tô Thụy Kỳ vươn tay khẽ xoa đầu Khả Hinh, sau đó thấy ở trước tiệm sushi, Tô Thụy Kỳ đỡ Khả Hinh xuống xe, sau đó thấy hai người bọn họ cùng đi dạo phố, cùng nhau mua thức ăn giống như đôi tình nhân, rồi trở về nhà, tay trong tay đi qua cầu treo, cuối cùng là hình Tô Thụy Kỳ cởi xe đạp, chỡ Khả Hinh chạy dọc theo con đường rừng phong thật dài. . . . . .
Hai người rất tình cảm, thân mật, mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi hơi rũ mắt, liếc nhìn Đường Khả Hinh bên trong phòng tạm giam.
Lúc này Đường Khả Hinh cũng hoảng sợ đến mất hồn mất vía nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khóc nói: "Tôi thật sự không biết cháu trai của Thủ tướng, thật không biết."
Mặt của Tưởng Thiên Lỗi không biểu hiện gì, thở dốc một hơi, cầm một tấm hình trong đó, càng xem, lồng ngực càng phập phồng không ngừng, qua một lúc thật lâu, rốt cuộc lạnh giọng nói: "Sớm biết như thế cho cô 180 triệu, để cho cô cút càng xa càng tốt, hôm nay không đến nỗi để cho cô giày vò tới mức này."
Đường Khả Hinh nhất thời ngây người, ngẩng đầu lên, nước mắt rào rào lăn xuống, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Anh. . . . . . Anh có ý gì?"
Nhã Tuệ cũng có chút căng thẳng nhìn về phía bộ dáng mờ mịt không biết của Đường Khả Hinh, cô vội vã bò qua, gấp gáp nói: "Tổng Giám đốc, anh nói gì vậy? Trong này nhất định có hiểu lầm."
"Hiểu lầm?" Tưởng Thiên Lỗi cố nén lửa giận, đem hình trong tay ném tới trước mặt Đường Khả Hinh nói: "Cô xem một chút cô đã làm chuyện gì?"
Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng quỳ trên mặt đất, nhặt một đống hình trên đất, vừa nhìn vẫn mờ mịt không biết. . . . . .
"Biết người trong hình không?" Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi hỏi.
"Biết a. Tô Thụy Kỳ a. . . . . ." Lúc này Đường Khả Hinh chỉ ngây ngốc nói ra ba chữ, ở đầu bên kia, quan chức chính phủ và cảnh sát đột nhiên yên lặng nhìn cô.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt cô, lồng ngực như có đốm lửa, muốn nổ tung, nhưng vẻ mặt vẫn cố đè nén, chậm rãi nói: "Cô biết anh ta là ai không?"
Đường Khả Hinh ngây ngô nói: "Là ông chủ tiệm tạo mẫu a."
"Đó là cháu trai của Thủ tướng! Đường Khả Hinh!" Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, bất đắc dĩ nói!
Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ cùng trừng lớn con ngươi, lại một lần nữa hoảng sợ đến hóa đá!.