Editor:Thanh Vũ
Mưa tí tách rơi xuống đất, đánh vào cành lá xanh đậm tí tí tách tách vang.
Hội trường Du Long rộng lớn được ánh đèn lưu ly làm nổi bật, mỹ lệ mộng ảo không chân thực như vậy.
Bác Dịch đơn độc đứng ở giữa hội trường rộng lớn, hai tròng mắt thâm thúy chăm chú dừng ở trước mặt Trang Ngải Lâm, nhớ tới lúc mình biết được Trang Hạo Nhiên gặp chuyện không may, chạy tới phòng tổng thống, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Trang Ngải Lâm yếu đuối cùng thất thanh khóc rống như vậy, nước mắt khỏa khỏa giống như những viên kim cương lăn xuống, mặc dù vẫn luôn biết cô thương yêu em trai, lại không có nghĩ tới dạng yêu sâu tận xương tủy như vậy... Có lẽ mỗi người đều đánh giá thấp lực lượng tình yêu của mỗi người...
Nghĩ tới đây, tâm đau như bị kim châm.
Bác Dịch nắm chặt nắm tay, dường như nắm chặt chính là một điểm mùa đông lạnh lẽo này, nội tâm luôn luôn trầm mặc, anh không bao giờ biểu đạt, lúc này đối mặt Trang Ngải Lâm cùng bạn nam bất phàm thần bí bên người kia, tim của anh mặc dù kiềm chế đau đớn, nhưng vẫn là cúi đầu không nói một câu...
Trang Ngải Lâm cũng khôi phục tư thái nữ vương, lúc nhìn về phía Bác Dịch, như vậy trầm mặc biểu tình lãnh liễm phảng phất như người vô sự, giống như chỉ là ngóng nhìn một người xa lạ...... Nam sĩ quốc tịch Pháp kia chiều cao ước chừng 1m90, mặc âu phục màu đen bên trong phối với áo sơ mi của cương tử quốc tịch Pháp, cổ áo mở ra, lộ ra bắp thịt màu lúa mạch, khuôn mặt đẹp trai mà quý tộc thần bí, hai tròng mắt màu lam thâm thúy, lúc dừng ở Trang Ngải Lâm, mang theo điểm biểu tình nghi hoặc, hỏi: “Tu vas bien? (Em có chỗ nào không khỏe sao?) “
Đây là cách thức câu hỏi tiêu chuẩn của bạn bè thập phần thân thiết.
Bác Dịch im lặng đứng ở một bên, anh là người tinh thông ngũ quốc ngữ, nhất là bởi vì quan hệ rượu nho, tiếng Pháp gần như là tiếng mẹ đẻ của anh, tự nhiên nghe ra câu hỏi thân mật như vậy, là đại biểu cho quan hệ thân mật thế nào, khuôn mặt anh sâu ngưng, hai tròng mắt run rẩy mấy phần đau đớn, thân thể lại tỏa ra khí tức ưu thương, nhưng vẫn là dần dần nắm chặt nắm tay, im lặng không lên tiếng...
Trang Ngải Lâm nhàn nhạt dừng ở bộ dáng anh như vậy, lại im lặng không lên tiếng, chậm rãi nắm cánh tay bạn trai quốc tịch Pháp, từ từ cất bước đi về phía trước...
Bác Dịch cúi đầu, cảm giác bóng hình xinh đẹp đi qua che phủ thân hình của mình, tâm của anh trong nháy mắt bị nhéo chặt, cảm giác đau đến không nói ra lời, anh lại nắm chặt tay ý nghĩ muốn nắm lấy cánh tay ngọc thon dài của nữ nhân kia, nhưng vẫn là chăm chú đè nén ý nghĩ nội tâm, mang theo trận khí tức ưu thương gần như tuyệt vọng, tùy ý để thân ảnh càng ngày càng xa...
“Ngải Lâm!” Bác Dịch trong nháy mắt xoay người, sâu dừng ở bóng lưng tiêu hồn của nữ nhân trước mặt, cuối cùng tình không khỏi kêu lên!
Trang Ngải Lâm đang kéo cánh tay bạn trai quốc tịch Pháp, nghe thấy thanh âm kêu to này, mặt vẫn biểu tình trầm lãnh như cũ, dường như không nghe thấy thanh âm kêu to như vậy, nhưng vẫn là dừng bước lại, chậm rãi xoay người, lạnh lùng ngưng nhìn người trước mặt...
Bác Dịch nhìn sâu về phía nữ nhân trước mặt, không hề bảo lưu thả ra yêu thương sâu đậm cùng lưu luyến của mình đối với cô, mặc dù tuyệt vọng, nhưng vẫn là hiện ra mấy phần chờ mong cùng khẩn trương, yếu ớt nói: “Đêm nay có thì giờ rảnh không? Chúng ta có thể hay không cùng trò chuyện một chút, ngay tại phòng tổng thống mà em đã từng chờ đợ anh, anh sẽ tự mình nấu nướng bữa tối cho em ăn...”
Trang Ngải Lâm nghe nói đến đây, ngưng nhìn bộ dáng khẩn trương chờ mong của nam nhân trước mặt, cô vẫn tiếp tục duy trì biểu tình nhàn nhạt kia, lại nặng nề lạnh lùng mở miệng nói: “Không cần, anh không cần chờ tôi... Càng không cần chờ đến trời sáng! Tôi hiện tại liền cho anh đáp án, tôi sẽ không giống như quá khứ...”
Bác Dịch nghe lời này, tâm bỗng nhiên tê rần, nhìn sâu về phía Trang Ngải Lâm.
Trang Ngải Lâm là một nữ nhân luôn thẳng tính, sâu dừng ở bộ dáng tịch mịch này của Bác Dịch, lại trực tiếp xoay người, tiếp tục kéo bạn trai quốc tịch Pháp của cô đi về phía trước...
Hai tròng mắt Bác Dịch tức khắc tràn đầy lệ dừng ở thân ảnh tuyệt mỹ của Trang Ngải Lâm, từ từ rời khỏi tầm mắt của mình, bộ dáng càng lúc càng... Tim của anh chợt vỡ vụn, tuyệt vọng gần như vô lực đứng ở một bên, mặt không kịp bộc lộ hối tiếc, biểu tình cười chế nhạo đau đớn...
Một cánh cửa khác lặng lẽ mở ra...
Tô Lạc Hoành mặc dù bị xé mở mấy cúc áo sơ mi trắng cùng dây lưng quần tây đen dài, y phục bất chỉnh như vậy, giống như đạo tặc yêu đương vụng trộm lặng lẽ thò đầu đẩy ra cánh cửa kia bò ra, trái nhìn Bác Dịch thần tình thất lạc tiều tụy rời đi, phải nhìn Trang Ngải Lâm tuyệt tình kéo nam nhân quốc tịch Pháp rời đi như vậy, mặt anh bộc lộ biểu tình khoa trương, chậc chậc nói: “Trời ạ! Chị Trang thật là lãnh khốc tàn bạo!”
Thân thể Lâm Sở Nhai cũng thần thần bí bí lộ ra, vừa mặc âu phục đen, vừa nhìn hướng đối phân tả hữu người yêu kia, cũng không khỏi cảm thán nói: “Đúng vậy! Thật con mẹ nó lãnh khốc tàn bạo, thế nhưng tôi rõ ràng cảm giác được chị Trang còn thích Bác Dịch tiên sinh, tương lai còn có thể hấp dẫn hay không a?”
“Tôi cảm thấy không thể nào...” Tô Lạc Hoành mặt bộc lộ biểu tình thâm trầm luyến tiếc, chậm rãi lắc lắc đầu.
Hai người liền trốn thật sâu ở trong sảnh khách quý thở dài lắc đầu như vậy, hoàn toàn không có chú ý phía trước ba thân ảnh nhẹ nhàng đang đi tới...
Tiêu Đồng mặc váy ngắn cúp ngực màu vàng nhạt lại lần nữa lộ ra dáng người gợi cảm của cô, tóc buộc lên đuôi ngựa cao cao, trái phải nâng Nhã Tuệ cùng Trương Thục Dao vừa nói vừa cười đi về phía trước đến, còn đang nói yến hội đêm nay nhất định rất nóng và náo nhiệt, ai biết lại nhìn thấy Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành ở nơi đó lén lút, lén lút vội vội vàng vàng mặc y phục, Tô Lạc Hoành còn một bộ biểu tình phát điên, mặc vào dây lưng...
Trương Thục Dao thở dốc vì kinh ngạc, cả kinh mở to mắt, tay nhanh chóng che miệng lại, kêu lên: “Trời ạ! Đây cũng quá... Quá mở ra đi?”
Tiêu Đồng cùng Nhã Tuệ lập tức cả kinh sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng đi về phía hai người bọn họ, kìm lòng không được khiếp sợ tuyệt vọng kêu lên; “Này!! Các người đang làm gì?”
Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành vừa rồi còn ở vội vội vàng vàng mặc quần áo, trong nháy mắt ngẩng đầu, cũng đã nhìn thấy Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng mặt hai người bộc lộ biểu tình khiếp sợ ngưng nhìn chính mình, bọn họ tức khắc cũng sợ đến cấp hỏa hỏa đứng lên, vừa cài cúc áo âu phục, vừa lo lắng xua tay kêu lên: “Không phải như các người nghĩ đâu, chúng tôi không có làm gì!”
“Đúng đúng đúng!” Tô Lạc Hoành vội vàng nhìn Tiêu Đồng cấp hỏa hỏa nói; “Chuyện không liên quan đến tôi! Là Sở Nhai thoát y phục của tôi, anh ta bắt nạt tôi!”
Nhã Tuệ nghe lời này, khuynh khắc mở to mắt, trái tim phanh một trận hàn, như vậy kích động run rẩy nhìn về phía Lâm Sở Nhai, tức giận kêu lên: “Anh ———————— “
“Không có gì!! Chỉ là đùa giỡn thôi!” Lâm Sở Nhai thoáng cái cũng khẩn trương giải thích!
“Chậc chậc chậc chậc chậc!” Trương Thục Dao vẻ mặt khinh bỉ lắc đầu, tràn đầy ghét bỏ nhìn hai nam nhân này, bất đắc dĩ nói: “Các người thật là thật là ác tâm! Tại nơi công cộng cởi áo tháo thắt lưng! Muốn thực sự hầu cấp như vậy, trước nên về nhà thôi!”
“Đi đi!! Cô chính là cái người chỉ sợ không loạn!” Lâm Sở Nhai thoáng cái đem Nhã Tuệ ôm vào trong ngực, Nhã Tuệ lại ngại rất đáng ghét đẩy anh ra, tức giận thương tâm nói; “Anh thực sự quá làm cho em thương tâm! Em vì anh chụp ảnh cưới, đều ăn hơn mười ngày cà rốt! Anh và nam nhân cư nhiên ở đây làm loạn! Em không để ý tới anh!”
Cô nói cho hết lời, người cũng đã tức giận xoay người đi về phía trước.
“Ai ai ai, Nhã Tuệ chờ một chút!” Lâm Sở Nhai vội vàng sốt ruột đuổi theo, thoáng cái nghĩ kìm chặt bả vai của cô nói: “Nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân còn ở đây! Đừng phát giận ha!”
“Anh còn biết ba mẹ em, anh tốt ý!!” Nhã Tuệ sinh khí một phen đẩy anh ra!!
“Thật là đùa giỡn thôi! Anh vừa bồi nhạc phụ đại nhân chơi bài! Chúng ta không cần làm loạn được không...” Lâm Sở Nhai vội vàng đi an ủi lão bà tương lai.
Tô Lạc Hoành một bên vừa đứng cài cúc áo âu phục, một bên chậc chậc chậc lắc đầu, nhìn về phía dáng vẻ khẩn trương kia của Lâm Sở Nhai, khinh bỉ nói: “Trông người này hèn mọn như thế, Nhã Tuệ đúng là không nên tha thứ cho anh ta!”
Tiêu Đồng nghe lời này, lập tức mở to mắt, giống như nhìn cầm thú nhìn về phía nam nhân trước mặt, không khỏi cười.
Tô Lạc Hoành nghe thấy trận cười này, tức khắc quay mặt sang, nhìn về phía ánh mắt khinh bỉ ghét bỏ kia của Tiêu Đồng, chính mình cũng tức khắc khẩn trương kêu lên: “Ai, cô không nên dùng cái loại ánh mắt đó đến nhìn tôi! Tôi là một nam nhân bình thường, một nam nhân một trăm phần trăm bình thường!”
Tiêu Đồng vẻ mặt yên lặng nhìn về phía Tô Lạc Hoành, lại khinh bỉ cười nói: “Anh không thể nói như vậy... Mặc kệ nam nhân thích nữ nhân, còn là nam nhân thích nam nhân, đều rất bình thường!! Anh một hồi thích nữ nhân, một hồi thích nam nhân, kia càng lợi hại, càng nguy hiểm!”
“.........” Tô Lạc Hoành á khẩu không trả lời được nhìn về phía Tiêu Đồng!!
Trương Thục Dao biết hai người này muốn cãi nhau, cô đã đói bụng, người đã đi nhanh lên phía trước, muốn đi tìm Lãnh Mặc Hàn cùng ăn!!
Tiêu Đồng cũng không nhàn rỗi để ý tới Tô Lạc Hoành, cô tức khắc ngẩng mặt lên, mềm mại mà ưu nhã đi về phía trước, ai biết cô vừa mới đi được vài bước, cánh tay trong nháy mắt bị người nắm chặt, thân thể của mình liền khó lòng phòng bị bị nện ở cửa phòng nghỉ ngơi như vậy, cô a một tiếng, khẩn trương nhìn về phía nam nhân trước mặt, kêu lên: “Làm gì!! Tìm đường chết phải không?”
Thân thể Tô Lạc Hoành trực tiếp bá đạo tới gần Tiêu Đồng như vậy, giống như Lưu Sở Hương nhìn về phía Tiêu Đồng, bộ dáng cơ hồ gần như uy hiếp, lượng mắt to nói: “Ai, Tiêu Đồng! Nghe cô vừa nói chuyện như vậy, tôi xác thực hiếu kỳ một việc!”
Tiêu Đồng bị Tô Lạc Hoành bức cho đến khung cửa, cô mở to mắt nghe những lời này, tức khắc ha một tiếng cười rộ lên nói: “Ôi!! Đây đúng là sự kiện mới mẻ nhất! Tôi cho rằng trong đời Tô phó tổng anh, chỉ hiếu thân thể kỳ nữ nhân, nguyên lai chuyện hoàn hảo lạ kỳ a!?”
Tô Lạc Hoành nghe lời tràn đầy châm chọc này, mặt anh nguyên bản thật sâu nặng nề, đảo mắt giảo hoạt tiếu ý, tình không khỏi nói: “Còn là cô dạy tôi a! Tôi hiếu kỳ, chính là cô nói!!”
Anh nói cho hết lời, người cũng đã bá đạo vô lại vươn tay, ôm chặt bên hông Tiêu Đồng, bức được thân thể đầy đặn gợi cảm của cô kề sát thân thể của mình, ngay lúc Tiêu Đồng mắc cỡ vẻ mặt đỏ bừng, lúc này anh mới ái muội cúi đầu, nhìn cặp mắt to khẩn trương mê loạn của cô, mang theo điểm phấn khởi cùng cảm giác xấu xa nói: Tôi và Lâm Sở Nhai mới đánh đố, nói gần đây cô gầy, tối đa chỉ có tam Thập Lục C, không có đến D!”
“Anh...” Tiêu Đồng vừa nghe lời này, mặt chợt biến đổi, tức khắc tức giận đến cắn chặt môi dưới, vung giày cao gót lên trọng trọng đạp vào chân Tô Lạc Hành một chút, kêu to một tiếng: “Nhìn bộ dáng buồn nôn của anh! Mấy người các anh đều là cầm thú!”
“Ô kìa!” Tô Lạc Hoành thoáng cái đau đến thẳng giậm chân, vẻ mặt anh biểu tình vô tội nhìn Tiêu Đồng tức giận đi xa, không khỏi oan uổng kêu lên: “Cô lại nói tôi thích nam nhân, tôi chỉ là muốn chứng minh cho cô xem thôi! Tôi chỉ có hứng thú đối với nữ nhân hơn nữa tôi đối với cô càng có hứng thú! Cô hẳn là không có đến tam Thập Lục D đúng hay không?”
“Đồ đáng chết!” Tiêu Đồng vừa tức giận đi về phía trước, vừa tàn bạo quay đầu lại, kêu to lên: “Ở bên ngoài thật muốn đào một cái hố đem anh chôn xuống!! Không biết xấu hổ!!”
Cô nói cho hết lời, cũng đã nhanh chóng biến mất ở cuối hội trường...
Tô Lạc Hoành giống như là người vô tội đứng ở tại chỗ, nhìn về phía bóng lưng Tiêu Đồng đi xa, anh phù một tiếng hảo có thâm ý không khỏi cười rộ lên!!
Mưa tí tách rơi xuống đất, đánh vào cành lá xanh đậm tí tí tách tách vang.
Hội trường Du Long rộng lớn được ánh đèn lưu ly làm nổi bật, mỹ lệ mộng ảo không chân thực như vậy.
Bác Dịch đơn độc đứng ở giữa hội trường rộng lớn, hai tròng mắt thâm thúy chăm chú dừng ở trước mặt Trang Ngải Lâm, nhớ tới lúc mình biết được Trang Hạo Nhiên gặp chuyện không may, chạy tới phòng tổng thống, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Trang Ngải Lâm yếu đuối cùng thất thanh khóc rống như vậy, nước mắt khỏa khỏa giống như những viên kim cương lăn xuống, mặc dù vẫn luôn biết cô thương yêu em trai, lại không có nghĩ tới dạng yêu sâu tận xương tủy như vậy... Có lẽ mỗi người đều đánh giá thấp lực lượng tình yêu của mỗi người...
Nghĩ tới đây, tâm đau như bị kim châm.
Bác Dịch nắm chặt nắm tay, dường như nắm chặt chính là một điểm mùa đông lạnh lẽo này, nội tâm luôn luôn trầm mặc, anh không bao giờ biểu đạt, lúc này đối mặt Trang Ngải Lâm cùng bạn nam bất phàm thần bí bên người kia, tim của anh mặc dù kiềm chế đau đớn, nhưng vẫn là cúi đầu không nói một câu...
Trang Ngải Lâm cũng khôi phục tư thái nữ vương, lúc nhìn về phía Bác Dịch, như vậy trầm mặc biểu tình lãnh liễm phảng phất như người vô sự, giống như chỉ là ngóng nhìn một người xa lạ...... Nam sĩ quốc tịch Pháp kia chiều cao ước chừng 1m90, mặc âu phục màu đen bên trong phối với áo sơ mi của cương tử quốc tịch Pháp, cổ áo mở ra, lộ ra bắp thịt màu lúa mạch, khuôn mặt đẹp trai mà quý tộc thần bí, hai tròng mắt màu lam thâm thúy, lúc dừng ở Trang Ngải Lâm, mang theo điểm biểu tình nghi hoặc, hỏi: “Tu vas bien? (Em có chỗ nào không khỏe sao?) “
Đây là cách thức câu hỏi tiêu chuẩn của bạn bè thập phần thân thiết.
Bác Dịch im lặng đứng ở một bên, anh là người tinh thông ngũ quốc ngữ, nhất là bởi vì quan hệ rượu nho, tiếng Pháp gần như là tiếng mẹ đẻ của anh, tự nhiên nghe ra câu hỏi thân mật như vậy, là đại biểu cho quan hệ thân mật thế nào, khuôn mặt anh sâu ngưng, hai tròng mắt run rẩy mấy phần đau đớn, thân thể lại tỏa ra khí tức ưu thương, nhưng vẫn là dần dần nắm chặt nắm tay, im lặng không lên tiếng...
Trang Ngải Lâm nhàn nhạt dừng ở bộ dáng anh như vậy, lại im lặng không lên tiếng, chậm rãi nắm cánh tay bạn trai quốc tịch Pháp, từ từ cất bước đi về phía trước...
Bác Dịch cúi đầu, cảm giác bóng hình xinh đẹp đi qua che phủ thân hình của mình, tâm của anh trong nháy mắt bị nhéo chặt, cảm giác đau đến không nói ra lời, anh lại nắm chặt tay ý nghĩ muốn nắm lấy cánh tay ngọc thon dài của nữ nhân kia, nhưng vẫn là chăm chú đè nén ý nghĩ nội tâm, mang theo trận khí tức ưu thương gần như tuyệt vọng, tùy ý để thân ảnh càng ngày càng xa...
“Ngải Lâm!” Bác Dịch trong nháy mắt xoay người, sâu dừng ở bóng lưng tiêu hồn của nữ nhân trước mặt, cuối cùng tình không khỏi kêu lên!
Trang Ngải Lâm đang kéo cánh tay bạn trai quốc tịch Pháp, nghe thấy thanh âm kêu to này, mặt vẫn biểu tình trầm lãnh như cũ, dường như không nghe thấy thanh âm kêu to như vậy, nhưng vẫn là dừng bước lại, chậm rãi xoay người, lạnh lùng ngưng nhìn người trước mặt...
Bác Dịch nhìn sâu về phía nữ nhân trước mặt, không hề bảo lưu thả ra yêu thương sâu đậm cùng lưu luyến của mình đối với cô, mặc dù tuyệt vọng, nhưng vẫn là hiện ra mấy phần chờ mong cùng khẩn trương, yếu ớt nói: “Đêm nay có thì giờ rảnh không? Chúng ta có thể hay không cùng trò chuyện một chút, ngay tại phòng tổng thống mà em đã từng chờ đợ anh, anh sẽ tự mình nấu nướng bữa tối cho em ăn...”
Trang Ngải Lâm nghe nói đến đây, ngưng nhìn bộ dáng khẩn trương chờ mong của nam nhân trước mặt, cô vẫn tiếp tục duy trì biểu tình nhàn nhạt kia, lại nặng nề lạnh lùng mở miệng nói: “Không cần, anh không cần chờ tôi... Càng không cần chờ đến trời sáng! Tôi hiện tại liền cho anh đáp án, tôi sẽ không giống như quá khứ...”
Bác Dịch nghe lời này, tâm bỗng nhiên tê rần, nhìn sâu về phía Trang Ngải Lâm.
Trang Ngải Lâm là một nữ nhân luôn thẳng tính, sâu dừng ở bộ dáng tịch mịch này của Bác Dịch, lại trực tiếp xoay người, tiếp tục kéo bạn trai quốc tịch Pháp của cô đi về phía trước...
Hai tròng mắt Bác Dịch tức khắc tràn đầy lệ dừng ở thân ảnh tuyệt mỹ của Trang Ngải Lâm, từ từ rời khỏi tầm mắt của mình, bộ dáng càng lúc càng... Tim của anh chợt vỡ vụn, tuyệt vọng gần như vô lực đứng ở một bên, mặt không kịp bộc lộ hối tiếc, biểu tình cười chế nhạo đau đớn...
Một cánh cửa khác lặng lẽ mở ra...
Tô Lạc Hoành mặc dù bị xé mở mấy cúc áo sơ mi trắng cùng dây lưng quần tây đen dài, y phục bất chỉnh như vậy, giống như đạo tặc yêu đương vụng trộm lặng lẽ thò đầu đẩy ra cánh cửa kia bò ra, trái nhìn Bác Dịch thần tình thất lạc tiều tụy rời đi, phải nhìn Trang Ngải Lâm tuyệt tình kéo nam nhân quốc tịch Pháp rời đi như vậy, mặt anh bộc lộ biểu tình khoa trương, chậc chậc nói: “Trời ạ! Chị Trang thật là lãnh khốc tàn bạo!”
Thân thể Lâm Sở Nhai cũng thần thần bí bí lộ ra, vừa mặc âu phục đen, vừa nhìn hướng đối phân tả hữu người yêu kia, cũng không khỏi cảm thán nói: “Đúng vậy! Thật con mẹ nó lãnh khốc tàn bạo, thế nhưng tôi rõ ràng cảm giác được chị Trang còn thích Bác Dịch tiên sinh, tương lai còn có thể hấp dẫn hay không a?”
“Tôi cảm thấy không thể nào...” Tô Lạc Hoành mặt bộc lộ biểu tình thâm trầm luyến tiếc, chậm rãi lắc lắc đầu.
Hai người liền trốn thật sâu ở trong sảnh khách quý thở dài lắc đầu như vậy, hoàn toàn không có chú ý phía trước ba thân ảnh nhẹ nhàng đang đi tới...
Tiêu Đồng mặc váy ngắn cúp ngực màu vàng nhạt lại lần nữa lộ ra dáng người gợi cảm của cô, tóc buộc lên đuôi ngựa cao cao, trái phải nâng Nhã Tuệ cùng Trương Thục Dao vừa nói vừa cười đi về phía trước đến, còn đang nói yến hội đêm nay nhất định rất nóng và náo nhiệt, ai biết lại nhìn thấy Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành ở nơi đó lén lút, lén lút vội vội vàng vàng mặc y phục, Tô Lạc Hoành còn một bộ biểu tình phát điên, mặc vào dây lưng...
Trương Thục Dao thở dốc vì kinh ngạc, cả kinh mở to mắt, tay nhanh chóng che miệng lại, kêu lên: “Trời ạ! Đây cũng quá... Quá mở ra đi?”
Tiêu Đồng cùng Nhã Tuệ lập tức cả kinh sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng đi về phía hai người bọn họ, kìm lòng không được khiếp sợ tuyệt vọng kêu lên; “Này!! Các người đang làm gì?”
Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành vừa rồi còn ở vội vội vàng vàng mặc quần áo, trong nháy mắt ngẩng đầu, cũng đã nhìn thấy Nhã Tuệ cùng Tiêu Đồng mặt hai người bộc lộ biểu tình khiếp sợ ngưng nhìn chính mình, bọn họ tức khắc cũng sợ đến cấp hỏa hỏa đứng lên, vừa cài cúc áo âu phục, vừa lo lắng xua tay kêu lên: “Không phải như các người nghĩ đâu, chúng tôi không có làm gì!”
“Đúng đúng đúng!” Tô Lạc Hoành vội vàng nhìn Tiêu Đồng cấp hỏa hỏa nói; “Chuyện không liên quan đến tôi! Là Sở Nhai thoát y phục của tôi, anh ta bắt nạt tôi!”
Nhã Tuệ nghe lời này, khuynh khắc mở to mắt, trái tim phanh một trận hàn, như vậy kích động run rẩy nhìn về phía Lâm Sở Nhai, tức giận kêu lên: “Anh ———————— “
“Không có gì!! Chỉ là đùa giỡn thôi!” Lâm Sở Nhai thoáng cái cũng khẩn trương giải thích!
“Chậc chậc chậc chậc chậc!” Trương Thục Dao vẻ mặt khinh bỉ lắc đầu, tràn đầy ghét bỏ nhìn hai nam nhân này, bất đắc dĩ nói: “Các người thật là thật là ác tâm! Tại nơi công cộng cởi áo tháo thắt lưng! Muốn thực sự hầu cấp như vậy, trước nên về nhà thôi!”
“Đi đi!! Cô chính là cái người chỉ sợ không loạn!” Lâm Sở Nhai thoáng cái đem Nhã Tuệ ôm vào trong ngực, Nhã Tuệ lại ngại rất đáng ghét đẩy anh ra, tức giận thương tâm nói; “Anh thực sự quá làm cho em thương tâm! Em vì anh chụp ảnh cưới, đều ăn hơn mười ngày cà rốt! Anh và nam nhân cư nhiên ở đây làm loạn! Em không để ý tới anh!”
Cô nói cho hết lời, người cũng đã tức giận xoay người đi về phía trước.
“Ai ai ai, Nhã Tuệ chờ một chút!” Lâm Sở Nhai vội vàng sốt ruột đuổi theo, thoáng cái nghĩ kìm chặt bả vai của cô nói: “Nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân còn ở đây! Đừng phát giận ha!”
“Anh còn biết ba mẹ em, anh tốt ý!!” Nhã Tuệ sinh khí một phen đẩy anh ra!!
“Thật là đùa giỡn thôi! Anh vừa bồi nhạc phụ đại nhân chơi bài! Chúng ta không cần làm loạn được không...” Lâm Sở Nhai vội vàng đi an ủi lão bà tương lai.
Tô Lạc Hoành một bên vừa đứng cài cúc áo âu phục, một bên chậc chậc chậc lắc đầu, nhìn về phía dáng vẻ khẩn trương kia của Lâm Sở Nhai, khinh bỉ nói: “Trông người này hèn mọn như thế, Nhã Tuệ đúng là không nên tha thứ cho anh ta!”
Tiêu Đồng nghe lời này, lập tức mở to mắt, giống như nhìn cầm thú nhìn về phía nam nhân trước mặt, không khỏi cười.
Tô Lạc Hoành nghe thấy trận cười này, tức khắc quay mặt sang, nhìn về phía ánh mắt khinh bỉ ghét bỏ kia của Tiêu Đồng, chính mình cũng tức khắc khẩn trương kêu lên: “Ai, cô không nên dùng cái loại ánh mắt đó đến nhìn tôi! Tôi là một nam nhân bình thường, một nam nhân một trăm phần trăm bình thường!”
Tiêu Đồng vẻ mặt yên lặng nhìn về phía Tô Lạc Hoành, lại khinh bỉ cười nói: “Anh không thể nói như vậy... Mặc kệ nam nhân thích nữ nhân, còn là nam nhân thích nam nhân, đều rất bình thường!! Anh một hồi thích nữ nhân, một hồi thích nam nhân, kia càng lợi hại, càng nguy hiểm!”
“.........” Tô Lạc Hoành á khẩu không trả lời được nhìn về phía Tiêu Đồng!!
Trương Thục Dao biết hai người này muốn cãi nhau, cô đã đói bụng, người đã đi nhanh lên phía trước, muốn đi tìm Lãnh Mặc Hàn cùng ăn!!
Tiêu Đồng cũng không nhàn rỗi để ý tới Tô Lạc Hoành, cô tức khắc ngẩng mặt lên, mềm mại mà ưu nhã đi về phía trước, ai biết cô vừa mới đi được vài bước, cánh tay trong nháy mắt bị người nắm chặt, thân thể của mình liền khó lòng phòng bị bị nện ở cửa phòng nghỉ ngơi như vậy, cô a một tiếng, khẩn trương nhìn về phía nam nhân trước mặt, kêu lên: “Làm gì!! Tìm đường chết phải không?”
Thân thể Tô Lạc Hoành trực tiếp bá đạo tới gần Tiêu Đồng như vậy, giống như Lưu Sở Hương nhìn về phía Tiêu Đồng, bộ dáng cơ hồ gần như uy hiếp, lượng mắt to nói: “Ai, Tiêu Đồng! Nghe cô vừa nói chuyện như vậy, tôi xác thực hiếu kỳ một việc!”
Tiêu Đồng bị Tô Lạc Hoành bức cho đến khung cửa, cô mở to mắt nghe những lời này, tức khắc ha một tiếng cười rộ lên nói: “Ôi!! Đây đúng là sự kiện mới mẻ nhất! Tôi cho rằng trong đời Tô phó tổng anh, chỉ hiếu thân thể kỳ nữ nhân, nguyên lai chuyện hoàn hảo lạ kỳ a!?”
Tô Lạc Hoành nghe lời tràn đầy châm chọc này, mặt anh nguyên bản thật sâu nặng nề, đảo mắt giảo hoạt tiếu ý, tình không khỏi nói: “Còn là cô dạy tôi a! Tôi hiếu kỳ, chính là cô nói!!”
Anh nói cho hết lời, người cũng đã bá đạo vô lại vươn tay, ôm chặt bên hông Tiêu Đồng, bức được thân thể đầy đặn gợi cảm của cô kề sát thân thể của mình, ngay lúc Tiêu Đồng mắc cỡ vẻ mặt đỏ bừng, lúc này anh mới ái muội cúi đầu, nhìn cặp mắt to khẩn trương mê loạn của cô, mang theo điểm phấn khởi cùng cảm giác xấu xa nói: Tôi và Lâm Sở Nhai mới đánh đố, nói gần đây cô gầy, tối đa chỉ có tam Thập Lục C, không có đến D!”
“Anh...” Tiêu Đồng vừa nghe lời này, mặt chợt biến đổi, tức khắc tức giận đến cắn chặt môi dưới, vung giày cao gót lên trọng trọng đạp vào chân Tô Lạc Hành một chút, kêu to một tiếng: “Nhìn bộ dáng buồn nôn của anh! Mấy người các anh đều là cầm thú!”
“Ô kìa!” Tô Lạc Hoành thoáng cái đau đến thẳng giậm chân, vẻ mặt anh biểu tình vô tội nhìn Tiêu Đồng tức giận đi xa, không khỏi oan uổng kêu lên: “Cô lại nói tôi thích nam nhân, tôi chỉ là muốn chứng minh cho cô xem thôi! Tôi chỉ có hứng thú đối với nữ nhân hơn nữa tôi đối với cô càng có hứng thú! Cô hẳn là không có đến tam Thập Lục D đúng hay không?”
“Đồ đáng chết!” Tiêu Đồng vừa tức giận đi về phía trước, vừa tàn bạo quay đầu lại, kêu to lên: “Ở bên ngoài thật muốn đào một cái hố đem anh chôn xuống!! Không biết xấu hổ!!”
Cô nói cho hết lời, cũng đã nhanh chóng biến mất ở cuối hội trường...
Tô Lạc Hoành giống như là người vô tội đứng ở tại chỗ, nhìn về phía bóng lưng Tiêu Đồng đi xa, anh phù một tiếng hảo có thâm ý không khỏi cười rộ lên!!