Editor: Thùy Trang Nguyễn
Tất cả đều trầm mặc!
Bầu không khí từng chút từng chút trở nên khẩn trương!
Bên trong phòng!
Ánh đèn phượng hoàng giữa phòng ăn Chí Tôn, chiết xạ ra ánh sáng óng ánh tươi đẹp, nhất là trong lúc xoay tròn tỏa ra ánh sáng đến ngac nhiên, giống như màu sắc tiên cảnh xinh đẹp nhất. Ngay chính giữa bàn cơm bằng gỗ lim được điêu khắc tinh xảo ở Cửu Long, để ly dương chi bạch ngọc, khối băng để giữa bàn kia kéo dài mà thong thả bốc lên khí lạnh. Thời gian dường như trôi qua nhanh chóng, khối băng ngày càng chảy ra nhanh hơn.
Kỳ thực coi như có thời gian.
Trương Bồi Viên ngồi ở vị trí đầu não, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo, bầu không khí xung quanh cũng giống như theo khối băng kia bốc khói mà càng lúc càng đọng lại, ai cũng bắt đầu trầm mặc ngồi ở vị trí của mình, không nói được lời nào. Ngay cả Tô Triệu Thần cũng dần dần trở nên trầm mặc, chỉ là hai tròng mắt vẫn có thể nhìn ra, hiện lên một chút ý cười nhẹ nhõm. Người hai bên gia đình Tưởng Trang rõ ràng thoạt nhìn có chút không kiềm chế được lại không dám lên tiếng. Hai cha con Đường Chí Long cũng vô cùng yên lặng ngồi. Tô Thụy Kỳ ho khan một tiếng, cũng thở nhẹ một hơi, hai tay khuỷu tay không khỏi tựa trên bàn cơm, ngón tay xoa cằm, hai tròng mắt hơi lóe ra, nghĩ đến Trang Hạo Nhiên rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Tô Linh ngồi ở vị trí, trên mặt mặc dù còn bộc lộ một nụ cười nhẹ, lại có thể rõ ràng cảm giác được bầu không khí này càng lúc càng quỷ dị.
Quả nhiên.
Không bao lâu sau, Tịnh Kỳ cùng Phương Di canh giữ ngoài phòng nghe thấy một loạt tiếng bước chân tinh tế, các cô có vẻ tò mò xoay người trực tiếp nhìn thấy hai người phụ nữ mặc đồng phục nhân viên của khách sạn, biểu hiện trên mặt các cô vô cùng chuyên nghiệp lại cẩn thận, lặng yên đi tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, đầu tiên là đối với anh vô cùng tôn kính khom lưng chào hỏi, lúc này mới nâng tay nhẹ che lại khuôn mặt, ở bên tai anh tinh tế nói mấy câu.
Thần sắc Tưởng Thiên Lỗi lạnh đến thấu xương, hai tròng mắt lóe ra sự tinh nhuệ, nghe nhân viên truyền tin, trên mặt anh đột nhiên hiện lên một điểm thần bí tươi cười, lại rất mau chóng biến mất, gật đầu.
Hai nữ nhân viên lại lập tức cúi người chào Tưởng Thiên Lỗi, sau đó mới trầm mặc xoay người ly khai.
Phương Di cùng Tịnh Kỳ cùng nhau híp mắt lại, có chút kỳ quái nhìn anh.
Mấy người Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt, còn có Lãnh Mặc Hàn cùng nhau trầm mặc mà khó hiểu nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi thế nhưng chỉ ho nhẹ mấy tiếng mới trầm mặt đi tới trước mặt Lãnh Mặc Hàn, lấy thân phận tổng giám đốc thần bí mà cẩn thận phân phó anh mấy câu. Lãnh Mặc Hàn lẳng lặng nghe, sau đó lập tức cung kính gật đầu, tức khắc hướng đến hành lang bên kia của Du Long trầm mặc đi đến. Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt bọn họ mở trừng hai mắt, nhìn Lãnh Mặc Hàn rất nhanh xoay người, có chút khoa trương kêu: “Uy! Chuyện này là thế nào? Nói cái gì vậy! Anh muốn đi nơi nào a?”
Bên trong phòng!
Trần Mạn Hồng tinh tế về phía Tô Linh, từ từ thông báo tình huống, cô hơi nhíu mi tâm, mang theo một điểm nghi hoặc cùng kỳ quái muốn biết rốt cuộc Trang Hạo Nhiên có kế hoạch gì. Mà mọi người ngồi trong phòng cũng lại dần dần bắt đầu dướn cơ thể cố gắng nhìn ra bên ngoài. Lúc này trong phòng mang theo một điểm gió nhẹ, mặt nước vẫn như cũ yên lặng như gương, chỉ có mấy nhân viên phục vụ được huấn luyện nghiêm chỉnh, trầm mặc mà ổn định đi giữa chủ nhân châm trà, dâng bánh ngọt.
Đường Khả Hinh cảm giác trái tim mình giống cái trống, đập bang bang, sốt ruột mà khẩn trương nghĩ Trang Hạo Nhiên rốt cuộc đi đâu rồi?
Lúc này, phòng tổng thống!!
Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước “Róc rách”, rất nhàn nhã thong thả!
Tiêu Đồng cùng Trương Thục Dao đứng chờ bên ngoài, đều vội vàng muốn chết. Bác Dịch theo qua đây, cũng không để lý giải nhìn về phía cửa phòng tắm, nghĩ người này rốt cuộc muốn làm gì?
Một lát sau, cửa phòng tắm rốt cuộc mở ra!!
Trang Hạo Nhiên mặc áo choàng tắm màu trắng, cổ áo hơi mở ra đẻ lộ những vân da màu đồng quyến rũ, tay anh vuốt vuốt mái tóc ngắn đã ướt sũng. Một bên cất bước ra, thân ảnh ổn trọng mà hữu lực, đẹp trai tiêu sái, anh lại vẫn như cũ không lên tiếng, không để ý mấy người trong phòng nghĩ gì mà cất bước đi vào gian quần áo, trước mặt gần nghìn bộ âu phục quý báu mà chị mình chuẩn bị, từ từ mà yên lặng xem lướt qua...
“Lão đại! Anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Khôi băng ấy sắp tan hết, anh còn ở đây nhàn nhã tắm và chọn quần áo!” Tiêu Đồng thật là khẩn trương đi theo phía sau lão đại, sốt ruột kêu.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên bộc lộ mấy phần trá dị nhìn về phía Tiêu Đồng nói lên: “Chẳng lẽ tôi không được tắm sao? Chẳng lẽ tôi không được thay quần áo sao?”
“Anh biết ý của tôi không phải như vậy!” Tiêu Đồng thật là gấp muốn chết!
“Biết rồi!” Trang Hạo Nhiên trực tiếp nhanh chóng nâng tay, không kiên nhẫn phân phó: “Ra ngoài đi! Tôi muốn thay quần áo cô cũng theo vào, không biết xấu hổ à!”
“Lão đại!” Tiêu Đồng thấy anh không có cách nào, chỉ phải ngoan trừng mắt một cái, lúc này mới quay người đi ra ngoài!
Trang Hạo Nhiên nhịn không được cười nhìn Tiêu Đồng xoay người ly khai, phịch một tiếng đóng cửa lại, anh mới thu lại sắc mặt, hai mắt bắt đầu càng lúc càng tinh nhuệ. Anh không nói thêm gì nữa mà là trịnh trọng trạm tới trước môi bộ âu phục chậm rãi xem một chút, rốt cuộc chọn một bộ âu phục màu xanh đậm của hoàng thất Anh quốc, lại lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng, nhanh chóng đi vào phòng thay đồ.
Không bao lâu sau, của phòng thay đồ mở ra, Trang Hạo Nhiên như một quý tộc Anh quốc với chiều cao một mét chín, mặc bộ âu phục màu xanh đậm, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi mở ra. Anh hiên ngang đi ra, cả người đứng trước gương, hơi cúi xuống phía dưới nhẹ khuy lại nút ống tay áo, mới phân phó: “Thục Dao, đem châm hoa đã chuẩn bị mang tới đây cho tôi.”
Trương Thục Dao đầu tiên là nghi ngờ nhìn anh một cái, sau đó mới chậm rãi xoay người đi vào gian để đồ, quả nhiên thấy bên trong giá thủy tinh xa hoa là những hộp nhung màu lam đựng những chiếc châm hoa ddue loại màu sắc. Cô không lên tiếng mà là cẩn thận từng li từng tí cầm một chiếc châm hoa lên rồi trầm mặc cất bước ra, đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên đeo lên ngực anh chiếc châm hoa hoa hồng trắng, trong nháy mắt tỏa ra khí thế long trọng và mị lực của một người đàn ông.
Trang Hạo Nhiên đứng trước gương, nhìn chính mình trong gương, tinh thần sáng láng, thần thái phấp phới, anh rốt cuộc bộc lộ vẻ đắc ý mà cảm thán, bất đắc dĩ nói: “Quá đẹp trai! Thật là quá đẹp trai!”
Chậc chậc chậc!
Tiêu Đồng cùng Trương Thục Dao mắt lé nhìn người này, Bác Dịch đứng ở một bên có chút nhịn không được cười.
“Đi thôi!!” Trang Hạo Nhiên tự tin, trực tiếp nói một câu liền trực tiếp hướng ngoài phòng ngủ đi ra.
“Anh muốn đi nơi đâu?” Tiêu Đồng theo sát phía sau anh, nhanh chóng hỏi.
“Thúy Trúc hiên! Còn có thể đi đâu?” Thanh âm Trang Hạo Nhiên ở phía trước truyền đến, mấy người Tiêu Đồng cùng Trương Thục Dao vội vã khẩn trương theo ra.
Bên trong phòng Trương Bồi Viên chờ người, rốt cuộc chờ đợi có chút không kiên nhẫn, thậm chí có một chút tân khách ngồi tại chỗ, các loại ngôn ngữ động tác cái gì cũng có. Khối băng để giữa bàn kia đã bắt đầu nhanh chóng tan ra, lúc đầu to bằng hai nắm tay lớn giờ cũng chỉ còn một nắm tay nhỏ. Đường Khả Hinh mở to mắt nhìn về phía khối băng sắp tan kia, cô đột nhiên ngẩng đầu dũng cảm nói với Trương Bồi Viên; “Không bằng cứ để chúng con kết hôn đi? Con vẫn cảm thấy kết hôn là chuyện của hai người!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người kinh ngạc cùng trêu chọc nhìn cô.
Trương Bồi Viên đảo mắt cứng rắn nhìn Đường Khả Hinh nói: “Có thể! Chờ tổng giám đốc Trang đi qua cánh cửa này, hôn lễ sẽ được cử hành long trọng, các ngươi kết hôn mấy lần cũng không sao cả!”
Phốc!
Tô Triệu Thần nghe lời này, lại nhịn không được cười.
Đường Chí Long nghe những lời nói ngu ngốc của con gái mình, cũng không khỏi nở nụ cười.
Đường Khả Hinh cả người nhụt chí cúi xuống dưới, cắn môi, hai tay trong bóng tối túm chặt túi xách trân châu, lại ngầm mắng Trang Hạo Nhiên, rốt cuộc là mua cái nút gì chứ? Anh sẽ không đi luôn chứ?!
Nhưng vào lúc này!
Ngoài hành lang Du Long hội tụ tân khách càng ngày càng nhiều, bọn họ đứng ở không gian dài mà xa hoa này vô cùng nghi hoặc cùng tò mò nhìn xung quanh. Không bao lâu sau, rất nhiều lãnh đạo cấp cao tập đoàn Hoàn Cầu cũng chỉnh tề như quân đội đi tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, cúi người chào anh rồi mới trầm mặc mà chỉnh tề có trật tự đứng thẳng hàng, mà rất nhiều nhân viên trực ban của khách sạn Á Châu càng mạo hiểm việc bị cắt chức cũng chen đến, hết sức tò mò cùng khẩn trương nhìn quanh!
Phương Di cùng Tịnh Kỳ nhìn tình hình này càng lúc càng lớn, đều có vẻ có chút kinh ngạc!!
Bên trong phòng mỗi vị tân khách nghe bên ngoài truyền đến những âm thanh nhao nhao, toàn bộ đều tò mò nhao nhao ghé mắt ra, bắt đầu thảo luận nói nhỏ nghĩ đã phát sinh chuyện gì. Đường Khả Hinh càng kỳ quái ngẩng đầu, mở to mắt nhìn về phía khe cửa, bên goài có rất nhiều bong người, tâm tình cô kích động nghĩ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Trang Ngải Lâm trực tiếp đứng lên đi tới cạnh cửa, qua khe hở nhìn một đám người đông nghịt đứng bên ngoài, thậm chí âm thanh càng lúc càng ầm ỹ, nhíu mày nghĩ em trai mình rốt cuộc muốn làm gì vậy?
Trương Bồi Viên vẻ mặt căng lên, hai tay nặng chống trên bàn ăn, thái độ vẫn cứng rắn và nghiêm nghị như cũ.
Không đến một hồi, khối băng trên mặt bàn chỉ còn lại như một ngón tay.
Tưởng Thiên Lỗi đứng bên ngoài cánh cửa, thần sắc nghiêm nghị nâng tay nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền hướng Đông Anh gật đầu. Đông Anh tức khắc hiểu được ý tứ của anh, một mình nghiêm túc đi tới ngay chính giữa hành lang, giữa hành lang lớn chụp lại ba vị thủ trưởng. Trong nháy mắt Lãnh Mặc Hàn một mình dẫn một nữ vũ công mặc bộ váy dài cổ điển màu đỏ, chậm rãi từ trong bóng tối thần bí mà diễm lệ đi tới, chỉ thấy cô tươi đẹp giữa hành lang, dường như ngón tay nhẹ nhàng di động, vũ công nổi tiếng từng làm dậy song Tô Hàng.
Tình hình này khiến mọi người đều ồ lên.
Mười hai nhân viên lễ nghi của khách sạn mặc bộ sườn xám màu hồng, mỗi người các cô đều sở hữu khuôn mặt thanh tú, mái tóc búi lên tao nhã. Giữa ánh mắt thán phục của mọi người ở đây cùng nhau thần bí mà trầm mặc đi ra, vũ công dẫn đầu vừa đi ra liền xoay một vòng tựa như những cánh hoa, sợi tơ hồng theo cô cũng kéo một vòng, sau đó liền như vậy đi về phía trước hướng tới phòng ăn Chí Tôn.
Vũ công kia không ngừng xoay tròn thân thể, tùy ý để cho sợi tơ hồng kia dưới váy mình bay theo!!
Phương Di cùng Tịnh Kỳ kỳ quái nhìn một màn này, “Tiểu Hinh Hinh” vẫn còn bị treo ở phía trên cao, vừa lộn qua lộn lại, nó dường như đã tuyệt vọng mà chuẩn bị đi ngủ, thế nhưng lúc này ánh mắt của nó đột nhiên trừng lớn nhìn về phía sợi tơ hồng kia, trong nháy mắt bắt đầu vung cánh lên, kích động... Các tân khách càng ồ lên lớn, ngoài phòng náo động lớn như vậy, bên trong phòng mỗi người bao gồm Trang Tĩnh Vũ, Ân Nguyệt Dung, Tưởng Vĩ Quốc còn có Diệp Mạn Nghi, Trang Ngải Lâm, nghe Hoắc Minh báo cáo tình huống bên ngoài, vẻ mặt của bọn họ cũng khó hiểu. Đường Khả Hinh nghe lời này càng kích động mở to mắt, chỉ có Đường Chí Long nhàn nhạt nhìn về phía khối băng giữa bàn kia, mỉm cười...
Tô Linh lẳng lặng ngồi trên bàn cơm, nghe tình huống bên ngoài, cô cũng nhẹ híp mắt nghĩ đến Trang Hạo Nhiên rốt cuộc muốn làm gì!
Không ai phát hiện chén nước phía sau Trương Bồi Viên dường như lặng yên thay đổi, mặt nước phẳng lặng như gương mặc dù rõ ràng hiện lên phản chiếu của chiếc đèn lồng phượng hoàng, những đã bắt đầu chậm rãi kích động.
Lãnh Mặc Hàn đứng bên ngoài cửa phòng ăn Chí Tôn nhìn mười hai nhân viên lễ nghi nhanh chóng đưa những sợi tơ hồng dài đến trước mặt mình. Anh hướng về phía nhân viên phục vụ Thúy Trúc hiên gật đầu, các cô tức khắc hội ý, hai tay nhẹ đẩy bàn dùng cơm của Trang Hạo Nhiên đi ra dưới ánh đèn lưu ly tươi đẹp. Cây trâm đã thừa dịp thời gian Trang Hạo Nhiên tắm rửa thay quần áo mà mang đi xát muối, lợi dụng nguyên lý tương hỗ hấp thụ, rốt cuộc mang cây châm bảy màu xát đầy muối mang ra.
Tất cả đều trầm mặc!
Bầu không khí từng chút từng chút trở nên khẩn trương!
Bên trong phòng!
Ánh đèn phượng hoàng giữa phòng ăn Chí Tôn, chiết xạ ra ánh sáng óng ánh tươi đẹp, nhất là trong lúc xoay tròn tỏa ra ánh sáng đến ngac nhiên, giống như màu sắc tiên cảnh xinh đẹp nhất. Ngay chính giữa bàn cơm bằng gỗ lim được điêu khắc tinh xảo ở Cửu Long, để ly dương chi bạch ngọc, khối băng để giữa bàn kia kéo dài mà thong thả bốc lên khí lạnh. Thời gian dường như trôi qua nhanh chóng, khối băng ngày càng chảy ra nhanh hơn.
Kỳ thực coi như có thời gian.
Trương Bồi Viên ngồi ở vị trí đầu não, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo, bầu không khí xung quanh cũng giống như theo khối băng kia bốc khói mà càng lúc càng đọng lại, ai cũng bắt đầu trầm mặc ngồi ở vị trí của mình, không nói được lời nào. Ngay cả Tô Triệu Thần cũng dần dần trở nên trầm mặc, chỉ là hai tròng mắt vẫn có thể nhìn ra, hiện lên một chút ý cười nhẹ nhõm. Người hai bên gia đình Tưởng Trang rõ ràng thoạt nhìn có chút không kiềm chế được lại không dám lên tiếng. Hai cha con Đường Chí Long cũng vô cùng yên lặng ngồi. Tô Thụy Kỳ ho khan một tiếng, cũng thở nhẹ một hơi, hai tay khuỷu tay không khỏi tựa trên bàn cơm, ngón tay xoa cằm, hai tròng mắt hơi lóe ra, nghĩ đến Trang Hạo Nhiên rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Tô Linh ngồi ở vị trí, trên mặt mặc dù còn bộc lộ một nụ cười nhẹ, lại có thể rõ ràng cảm giác được bầu không khí này càng lúc càng quỷ dị.
Quả nhiên.
Không bao lâu sau, Tịnh Kỳ cùng Phương Di canh giữ ngoài phòng nghe thấy một loạt tiếng bước chân tinh tế, các cô có vẻ tò mò xoay người trực tiếp nhìn thấy hai người phụ nữ mặc đồng phục nhân viên của khách sạn, biểu hiện trên mặt các cô vô cùng chuyên nghiệp lại cẩn thận, lặng yên đi tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, đầu tiên là đối với anh vô cùng tôn kính khom lưng chào hỏi, lúc này mới nâng tay nhẹ che lại khuôn mặt, ở bên tai anh tinh tế nói mấy câu.
Thần sắc Tưởng Thiên Lỗi lạnh đến thấu xương, hai tròng mắt lóe ra sự tinh nhuệ, nghe nhân viên truyền tin, trên mặt anh đột nhiên hiện lên một điểm thần bí tươi cười, lại rất mau chóng biến mất, gật đầu.
Hai nữ nhân viên lại lập tức cúi người chào Tưởng Thiên Lỗi, sau đó mới trầm mặc xoay người ly khai.
Phương Di cùng Tịnh Kỳ cùng nhau híp mắt lại, có chút kỳ quái nhìn anh.
Mấy người Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt, còn có Lãnh Mặc Hàn cùng nhau trầm mặc mà khó hiểu nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi thế nhưng chỉ ho nhẹ mấy tiếng mới trầm mặt đi tới trước mặt Lãnh Mặc Hàn, lấy thân phận tổng giám đốc thần bí mà cẩn thận phân phó anh mấy câu. Lãnh Mặc Hàn lẳng lặng nghe, sau đó lập tức cung kính gật đầu, tức khắc hướng đến hành lang bên kia của Du Long trầm mặc đi đến. Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt bọn họ mở trừng hai mắt, nhìn Lãnh Mặc Hàn rất nhanh xoay người, có chút khoa trương kêu: “Uy! Chuyện này là thế nào? Nói cái gì vậy! Anh muốn đi nơi nào a?”
Bên trong phòng!
Trần Mạn Hồng tinh tế về phía Tô Linh, từ từ thông báo tình huống, cô hơi nhíu mi tâm, mang theo một điểm nghi hoặc cùng kỳ quái muốn biết rốt cuộc Trang Hạo Nhiên có kế hoạch gì. Mà mọi người ngồi trong phòng cũng lại dần dần bắt đầu dướn cơ thể cố gắng nhìn ra bên ngoài. Lúc này trong phòng mang theo một điểm gió nhẹ, mặt nước vẫn như cũ yên lặng như gương, chỉ có mấy nhân viên phục vụ được huấn luyện nghiêm chỉnh, trầm mặc mà ổn định đi giữa chủ nhân châm trà, dâng bánh ngọt.
Đường Khả Hinh cảm giác trái tim mình giống cái trống, đập bang bang, sốt ruột mà khẩn trương nghĩ Trang Hạo Nhiên rốt cuộc đi đâu rồi?
Lúc này, phòng tổng thống!!
Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng nước “Róc rách”, rất nhàn nhã thong thả!
Tiêu Đồng cùng Trương Thục Dao đứng chờ bên ngoài, đều vội vàng muốn chết. Bác Dịch theo qua đây, cũng không để lý giải nhìn về phía cửa phòng tắm, nghĩ người này rốt cuộc muốn làm gì?
Một lát sau, cửa phòng tắm rốt cuộc mở ra!!
Trang Hạo Nhiên mặc áo choàng tắm màu trắng, cổ áo hơi mở ra đẻ lộ những vân da màu đồng quyến rũ, tay anh vuốt vuốt mái tóc ngắn đã ướt sũng. Một bên cất bước ra, thân ảnh ổn trọng mà hữu lực, đẹp trai tiêu sái, anh lại vẫn như cũ không lên tiếng, không để ý mấy người trong phòng nghĩ gì mà cất bước đi vào gian quần áo, trước mặt gần nghìn bộ âu phục quý báu mà chị mình chuẩn bị, từ từ mà yên lặng xem lướt qua...
“Lão đại! Anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Khôi băng ấy sắp tan hết, anh còn ở đây nhàn nhã tắm và chọn quần áo!” Tiêu Đồng thật là khẩn trương đi theo phía sau lão đại, sốt ruột kêu.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên bộc lộ mấy phần trá dị nhìn về phía Tiêu Đồng nói lên: “Chẳng lẽ tôi không được tắm sao? Chẳng lẽ tôi không được thay quần áo sao?”
“Anh biết ý của tôi không phải như vậy!” Tiêu Đồng thật là gấp muốn chết!
“Biết rồi!” Trang Hạo Nhiên trực tiếp nhanh chóng nâng tay, không kiên nhẫn phân phó: “Ra ngoài đi! Tôi muốn thay quần áo cô cũng theo vào, không biết xấu hổ à!”
“Lão đại!” Tiêu Đồng thấy anh không có cách nào, chỉ phải ngoan trừng mắt một cái, lúc này mới quay người đi ra ngoài!
Trang Hạo Nhiên nhịn không được cười nhìn Tiêu Đồng xoay người ly khai, phịch một tiếng đóng cửa lại, anh mới thu lại sắc mặt, hai mắt bắt đầu càng lúc càng tinh nhuệ. Anh không nói thêm gì nữa mà là trịnh trọng trạm tới trước môi bộ âu phục chậm rãi xem một chút, rốt cuộc chọn một bộ âu phục màu xanh đậm của hoàng thất Anh quốc, lại lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng, nhanh chóng đi vào phòng thay đồ.
Không bao lâu sau, của phòng thay đồ mở ra, Trang Hạo Nhiên như một quý tộc Anh quốc với chiều cao một mét chín, mặc bộ âu phục màu xanh đậm, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi mở ra. Anh hiên ngang đi ra, cả người đứng trước gương, hơi cúi xuống phía dưới nhẹ khuy lại nút ống tay áo, mới phân phó: “Thục Dao, đem châm hoa đã chuẩn bị mang tới đây cho tôi.”
Trương Thục Dao đầu tiên là nghi ngờ nhìn anh một cái, sau đó mới chậm rãi xoay người đi vào gian để đồ, quả nhiên thấy bên trong giá thủy tinh xa hoa là những hộp nhung màu lam đựng những chiếc châm hoa ddue loại màu sắc. Cô không lên tiếng mà là cẩn thận từng li từng tí cầm một chiếc châm hoa lên rồi trầm mặc cất bước ra, đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên đeo lên ngực anh chiếc châm hoa hoa hồng trắng, trong nháy mắt tỏa ra khí thế long trọng và mị lực của một người đàn ông.
Trang Hạo Nhiên đứng trước gương, nhìn chính mình trong gương, tinh thần sáng láng, thần thái phấp phới, anh rốt cuộc bộc lộ vẻ đắc ý mà cảm thán, bất đắc dĩ nói: “Quá đẹp trai! Thật là quá đẹp trai!”
Chậc chậc chậc!
Tiêu Đồng cùng Trương Thục Dao mắt lé nhìn người này, Bác Dịch đứng ở một bên có chút nhịn không được cười.
“Đi thôi!!” Trang Hạo Nhiên tự tin, trực tiếp nói một câu liền trực tiếp hướng ngoài phòng ngủ đi ra.
“Anh muốn đi nơi đâu?” Tiêu Đồng theo sát phía sau anh, nhanh chóng hỏi.
“Thúy Trúc hiên! Còn có thể đi đâu?” Thanh âm Trang Hạo Nhiên ở phía trước truyền đến, mấy người Tiêu Đồng cùng Trương Thục Dao vội vã khẩn trương theo ra.
Bên trong phòng Trương Bồi Viên chờ người, rốt cuộc chờ đợi có chút không kiên nhẫn, thậm chí có một chút tân khách ngồi tại chỗ, các loại ngôn ngữ động tác cái gì cũng có. Khối băng để giữa bàn kia đã bắt đầu nhanh chóng tan ra, lúc đầu to bằng hai nắm tay lớn giờ cũng chỉ còn một nắm tay nhỏ. Đường Khả Hinh mở to mắt nhìn về phía khối băng sắp tan kia, cô đột nhiên ngẩng đầu dũng cảm nói với Trương Bồi Viên; “Không bằng cứ để chúng con kết hôn đi? Con vẫn cảm thấy kết hôn là chuyện của hai người!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người kinh ngạc cùng trêu chọc nhìn cô.
Trương Bồi Viên đảo mắt cứng rắn nhìn Đường Khả Hinh nói: “Có thể! Chờ tổng giám đốc Trang đi qua cánh cửa này, hôn lễ sẽ được cử hành long trọng, các ngươi kết hôn mấy lần cũng không sao cả!”
Phốc!
Tô Triệu Thần nghe lời này, lại nhịn không được cười.
Đường Chí Long nghe những lời nói ngu ngốc của con gái mình, cũng không khỏi nở nụ cười.
Đường Khả Hinh cả người nhụt chí cúi xuống dưới, cắn môi, hai tay trong bóng tối túm chặt túi xách trân châu, lại ngầm mắng Trang Hạo Nhiên, rốt cuộc là mua cái nút gì chứ? Anh sẽ không đi luôn chứ?!
Nhưng vào lúc này!
Ngoài hành lang Du Long hội tụ tân khách càng ngày càng nhiều, bọn họ đứng ở không gian dài mà xa hoa này vô cùng nghi hoặc cùng tò mò nhìn xung quanh. Không bao lâu sau, rất nhiều lãnh đạo cấp cao tập đoàn Hoàn Cầu cũng chỉnh tề như quân đội đi tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, cúi người chào anh rồi mới trầm mặc mà chỉnh tề có trật tự đứng thẳng hàng, mà rất nhiều nhân viên trực ban của khách sạn Á Châu càng mạo hiểm việc bị cắt chức cũng chen đến, hết sức tò mò cùng khẩn trương nhìn quanh!
Phương Di cùng Tịnh Kỳ nhìn tình hình này càng lúc càng lớn, đều có vẻ có chút kinh ngạc!!
Bên trong phòng mỗi vị tân khách nghe bên ngoài truyền đến những âm thanh nhao nhao, toàn bộ đều tò mò nhao nhao ghé mắt ra, bắt đầu thảo luận nói nhỏ nghĩ đã phát sinh chuyện gì. Đường Khả Hinh càng kỳ quái ngẩng đầu, mở to mắt nhìn về phía khe cửa, bên goài có rất nhiều bong người, tâm tình cô kích động nghĩ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Trang Ngải Lâm trực tiếp đứng lên đi tới cạnh cửa, qua khe hở nhìn một đám người đông nghịt đứng bên ngoài, thậm chí âm thanh càng lúc càng ầm ỹ, nhíu mày nghĩ em trai mình rốt cuộc muốn làm gì vậy?
Trương Bồi Viên vẻ mặt căng lên, hai tay nặng chống trên bàn ăn, thái độ vẫn cứng rắn và nghiêm nghị như cũ.
Không đến một hồi, khối băng trên mặt bàn chỉ còn lại như một ngón tay.
Tưởng Thiên Lỗi đứng bên ngoài cánh cửa, thần sắc nghiêm nghị nâng tay nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền hướng Đông Anh gật đầu. Đông Anh tức khắc hiểu được ý tứ của anh, một mình nghiêm túc đi tới ngay chính giữa hành lang, giữa hành lang lớn chụp lại ba vị thủ trưởng. Trong nháy mắt Lãnh Mặc Hàn một mình dẫn một nữ vũ công mặc bộ váy dài cổ điển màu đỏ, chậm rãi từ trong bóng tối thần bí mà diễm lệ đi tới, chỉ thấy cô tươi đẹp giữa hành lang, dường như ngón tay nhẹ nhàng di động, vũ công nổi tiếng từng làm dậy song Tô Hàng.
Tình hình này khiến mọi người đều ồ lên.
Mười hai nhân viên lễ nghi của khách sạn mặc bộ sườn xám màu hồng, mỗi người các cô đều sở hữu khuôn mặt thanh tú, mái tóc búi lên tao nhã. Giữa ánh mắt thán phục của mọi người ở đây cùng nhau thần bí mà trầm mặc đi ra, vũ công dẫn đầu vừa đi ra liền xoay một vòng tựa như những cánh hoa, sợi tơ hồng theo cô cũng kéo một vòng, sau đó liền như vậy đi về phía trước hướng tới phòng ăn Chí Tôn.
Vũ công kia không ngừng xoay tròn thân thể, tùy ý để cho sợi tơ hồng kia dưới váy mình bay theo!!
Phương Di cùng Tịnh Kỳ kỳ quái nhìn một màn này, “Tiểu Hinh Hinh” vẫn còn bị treo ở phía trên cao, vừa lộn qua lộn lại, nó dường như đã tuyệt vọng mà chuẩn bị đi ngủ, thế nhưng lúc này ánh mắt của nó đột nhiên trừng lớn nhìn về phía sợi tơ hồng kia, trong nháy mắt bắt đầu vung cánh lên, kích động... Các tân khách càng ồ lên lớn, ngoài phòng náo động lớn như vậy, bên trong phòng mỗi người bao gồm Trang Tĩnh Vũ, Ân Nguyệt Dung, Tưởng Vĩ Quốc còn có Diệp Mạn Nghi, Trang Ngải Lâm, nghe Hoắc Minh báo cáo tình huống bên ngoài, vẻ mặt của bọn họ cũng khó hiểu. Đường Khả Hinh nghe lời này càng kích động mở to mắt, chỉ có Đường Chí Long nhàn nhạt nhìn về phía khối băng giữa bàn kia, mỉm cười...
Tô Linh lẳng lặng ngồi trên bàn cơm, nghe tình huống bên ngoài, cô cũng nhẹ híp mắt nghĩ đến Trang Hạo Nhiên rốt cuộc muốn làm gì!
Không ai phát hiện chén nước phía sau Trương Bồi Viên dường như lặng yên thay đổi, mặt nước phẳng lặng như gương mặc dù rõ ràng hiện lên phản chiếu của chiếc đèn lồng phượng hoàng, những đã bắt đầu chậm rãi kích động.
Lãnh Mặc Hàn đứng bên ngoài cửa phòng ăn Chí Tôn nhìn mười hai nhân viên lễ nghi nhanh chóng đưa những sợi tơ hồng dài đến trước mặt mình. Anh hướng về phía nhân viên phục vụ Thúy Trúc hiên gật đầu, các cô tức khắc hội ý, hai tay nhẹ đẩy bàn dùng cơm của Trang Hạo Nhiên đi ra dưới ánh đèn lưu ly tươi đẹp. Cây trâm đã thừa dịp thời gian Trang Hạo Nhiên tắm rửa thay quần áo mà mang đi xát muối, lợi dụng nguyên lý tương hỗ hấp thụ, rốt cuộc mang cây châm bảy màu xát đầy muối mang ra.