Đêm khuya, mặt trăng vẫn như cũ bị mây đen che lấp, biến mất đâu đó nơi chân trời.
Chiếc xe Rolls-Royce màu đen chậm rãi theo bóng đêm xen kẽ mà đến, sau đó theo sát là một số xe con màu đen khác, long trọng mà thong thả đi về phía trước. Đèn xe chỉ chiếu sáng một đoạn đường ngắn, có thể nhìn được rõ rang, rời xa nơi phồn vinh đô thị, nơi đây là một nơi với những ngôi nhà cổ xưa, có nhiều hẻm nhỏ tối tăm, lộ ra một loại tịch mịch vô hình.
Đường Chí Long ngồi phía sau, cách một cánh cửa sổ xe nhìn về phía con hẻm nhỏ mà chiếc xe chạy qua, lộ ra không khí tịch mịch mà đau thương. Hai tròng mắt ông ngấn lệ, vẻ mặt khó kiềm chế được, trái tim dường như lại cảm thấy nặng nề, cách thiên sơn vạn thủy, cách mười năm tư sầu, nhìn thấy so với tưởng tượng thì hiện thực còn đáng sợ hơn. Ngòi phía sau song sắt không đáng sợ, tàn nhẫn nhất chính là tư tưởng tuyệt vọng.
Đường Khả Hinh ngồi bên người ông, nhìn về phía dáng vẻ đau lòng cùng áy náy của cha mình, hai tròng mắt cô cũng không khỏi rưng rưng, chậm rãi vươn hai tay nhẹ nắm cánh tay ông, kêu nhỏ; “Cha...”
Đường Chí Long không lên tiếng, chỉ là thật sâu nhìn xe chạy lướt qua những con đường cũ, rốt cuộc chậm rãi dừng lại trước một ngõ nhỏ lầy lội phía trước, cuối hẻm le lói lên ánh đèn vàng yếu ớt. Vệ sĩ trầm mặc đi ra đứng bên cạnh xe, mà tài xê thì nhanh chóng mở cửa xe, Đường Khả Hinh trước một bước đi xuống xe, lại cẩn thận từng li từng tí đỡ Đường Chí Long...
Đường Chí Long khom người chậm rãi đứng trước ngõ hẻm lầy lội, ông đầu tiên là lặng lẽ nhìn về phía những viên gạch vỡ, những mảng tường xi măng lở ra. Hai tròng mắt ông lại rưng rưng, nhớ tới thời điểm chính mình gặp được vợ, là lúc phòng bếp nổi lửa, bà bị dọa, bê bàn thức ăn ngã song soài trên sàn nhà lạnh lẽo, khi đó chính mình lần đầu tiên lớn tiếng trách cứ thuộc hạ cùng công nhân, nhưng chỉ là trầm mặc nhìn về phía người phụ nữ đang khẩn trương trước mặt, cứ như vậy... Lẳng lặng nhìn...
Đến nay, ông vẫn như cũ có thể nhớ tới lúc bà cúi đầu xuống, khuôn mặt thanh khiết, ôn nhu như hoa...
Đường Chí Long chậm rãi trầm mặc mà đau đớn quay mặt sang, nhìn về phía con gái trong bóng đêm.
Đường Khả Hinh hai tròng mắt rưng rưng, cũng đau lòng nhìn về phía cha mình.
Đường Chí Long cứ như vậy thật sâu nhìn về phía khuôn mặt như hoa của con gái, cô đúng là bản sao của mẹ mình, thế nhưng vợ ông từng như hoa tiêm ảnh, vẫn phản chiếu trong thế giới của con gái.... Ông cứ như vậy trầm mặc lẳng lặng suy nghĩ rất lâu, đối với năm tháng thấy tiếc nuối, đối với năm tháng tạo ra vết thương, đối với năm tháng hối hận, ông lại chỉ có thể kiềm chế cùng ẩn nhẫn, muốn run rẩy nâng giơ tay về hướng con hẻm nhỏ sâu thẳm kia, cũng vô lực rơi uống, không còn mặt mũi nào đối mặt, rưng rưng cúi đầu nghẹn ngào nói: “Đi...”
Đường Khả Hinh vội vã rưng rưng gật đầu, tức khắc đỡ cha mình từ từ cất bước đi vào trong hẻm nhỏ...
Hai cha con cô men theo ánh đèn vàng yếu ớt, bóng hai người kéo lê thật dài trong con hẻm nhỏ. Thi Ngữ cùng mọi người đứng đầu ngõ nhỏ này tức khắc im lặng không lên tiếng nhìn về phía thai cha con Đường Khả Hinh từ từ đi về phía trước...
Trời thu, cái lạnh càng sau, nơi nào cũng thổi tới một tầng sương mù nhàn nhạt.
Một tiếng bước chân trầm trọng mà đau thương truyền đến.
Đường Chí Long cuối cùng được con gái đỡ đi đến trong một góc tối âm u, nhìn thấy chỗ ở cửa vợ mình, hai tròng mắt ông càng thêm đau lòng ngấn lệ. Một căn phòng nhỏ, xung quanh là những bức tường loang lổ, mữa xuống bốc lên vị tanh dày đặc, qua bức tường ngắn nhìn thấy trước phòng, còn treo hai chiếc yếm Xuân Thái, cũng đã ố vàng.
Trái tim đau đớn đến hít thở không thông.
Lão nhân gia này lập tức đứng không vững, cả người khom lại cúi xuống thật sâu, hối hận cùng áy co quắp rơi lệ. Không có người nào có thể hiểu được, hơn mười năm vợ chồng, đã từng ăn ý cùng thâm tình như vậy, lại chính vì một chút tâm tư của ông mà tạo nên đau khổ cho người mình yêu, không ai hiểu rõ rốt cuộc đã đau đớn bao nhiêu.
“Cha...” Đường Khả Hinh nghẹn ngào đỡ cha mình, cũng nức nở đau lòng nói: “Con đã từng vô số lần muốn mẹ về ở cùng con, thế nhưng bà vẫn luôn không chịu... Nói căn bản không có biện pháp mặt đối với chúng ta... Con đã khóc, đã quỳ quá, đã cầu xin... Thế nhưng bà vẫn không chịu đáp ứng con...”
“Cái này cũng không trách con được... Đều là cha không tốt... Là cha hại các người thành như vậy...” Đường Chí Long thống khổ kiềm chế vươn tay nắm tay của con gái, kiềm chế rất lâu mới từ từ cất bước, run rẩy đi về phía trước. Cho đến khi ông đi tới trong sân trước cánh cửa nhỏ, hai cánh cửa vững chắc cư nhiên lộ ra một khe hở, ông liền nhìn thấy một người phụ nữ trong đêm khuya, than thể gầy gò, tvaof lúc trời lanh giá này chỉ mặc một bộ quần áo cũ, búi tóc mất trật tự ngồi bước chiếc bàn nhỏ, đem trúc la lý thái kiền, toàn bộ một phần một phần chuyên chú thu lại, đáp khởi đến, chỉnh tề có tự tượng một tòa núi nhỏ...
Đường Chí Long nhìn hình ảnh này, hai tròng mắt ông rớt xuống nước mắt, đau lòng rơi lệ...
Nhớ ra lúc ban đầu, vợ ông ở giữa yến tiệc, không có cách nào đem chiếc bánh ngọt bày chỉnh tề, mỗi lần đến đỉnh thì phần giữa lại rơi xuống. Cứ đến mỗi lúc thế này, khuôn mặt bà lộ rõ vẻ ảo não, cho đến một lần kia, một bàn tay chậm rãi vươn ra, dung lực đạo nhẹ nhàng lại có tiết tấu, đem bánh ngọt bày đến vị trí cao nhất.
Bà ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Chính ông cũng thật sâu nhìn về cô gái xinh đẹp trước mặt này.
Nhân duyên trên thế gian này, đều là vận mệnh ông trời an bài.
Đường Chí Long nhìn về phía than thể gầy gò của vợ mình, bong lưng tiều tụy, tang thương, tịch mịch làm cho người khác đau lòng. Trái tim của ông cũng dau đớn theo, chỉ là tùy ý để nước mắt rơi xuống, cách một cánh cửa, rõ rang là có điều muốn nói, muốn cầu xin tha thứ, rõ rang vẫn còn thật nhiểu tình cảm vẫn chưa nói ra. Thế nhưng ông chỉ vô lực đứng một bên, cúi đầu nức nở rơi lệ...
Đường Khả Hinh đứng một bên, nhìn về phía bong lưng của mẹ mình, cũng đau lòng nức nở, một chút thanh âm kia chìm đắm trong làn sương mù, đau thương tràn ngập.
Lý Tú Dung nguyên bản đang chuyên tâm chỉnh lý thái kiền, bởi vì lúc trước nhớ kỹ chuyện chồng mình cùng vị hôn phu của con gái ra tù nên vẫn chưa kịp trở về nhà để chỉnh lý. trượng phu cùng con gái vị hôn phu ra tù chuyện, vẫn luôn chưa kịp về nhà chỉnh lý. Bà thừa dịp buổi đêm tối khó có được chút yên tĩnh, đem hàng cuối cùng thu lại thời gian, lại không hiểu sao nghe thấy phía sau có tiếng một người cha và con gái khóc, bà trong nháy mắt ngạc nhiên xoay người, cư nhiên qua khe cửa nhìn tháy dáng vẻ đau lòng rơi lệ của chồng mình, hai tròng mắt bà tức khắc rưng rưng, trái tim đau đớn, gần như hít thở không thông không nói nên lời, nhưng vẫn là nghẹn ngào kích động kêu một tiếng: “Ai ở bên ngoài?”
Đường Chí Long nhanh chóng đau lòng ngẩng đầu, qua khe cửa nhìn vẻ kích động trên khuôn mặt đã có chút già nua của vợ mình, trái tim ông lại đau như dao cắt, muốn nói chút gì lại không thể mở lời...
Lý Tú Dung rất nhanh mà kích động đi tới trước cửa, bịch một tiếng mở cửa ra, quả nhiên thấy chồng mình sau mười mấy năm không có qua song sắt, không thể đối diện với chính mình, nước mắt bà run rẩy chảy xuống, lại nghẹn ngào gọi: “Ông tới đây làm cái gì?”
Thanh âm này, run rẩy mà lạnh lung làm cho người khác tuyệt vọng.
“Mẹ...” Đường Khả Hinh đau lòng nghẹn ngào ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình khóc lên nói; “Chúng con tới thăm người một chút... Chúng con muốn đón mẹ về nhà...”
Lý Tú Dung run rẩy, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, năm tháng đi qua, bà đã không bao giờ quay trở về là một người phụ nữ như trong quá khứ. Bà đè nén suy nghĩ, nhìn về phía người chồng đã già nua trước mặt, bây giờ mặc âu phục, mặc dù tiều tụy nhưng vẫn có thể nhìn thấy khí thế của ngày xưa. Bà trong nháy mắt quay mặt sang, cắn chặt răng căn nghẹn ngào nói; “Còn xem làm cái gì? Lại không phải là không thấy qua? Nên khóc, nên nói, nên mắng cũng đã mắng, giữa chúng ta đã không còn gì tốt để mà nói......”
Đường Chí Long chậm rãi ngẩng đầu, đau lòng nhìn về phía vợ mình tiều tụy như vậy, trái tim ông lại như bị xé rách, nghẹn ngào kêu một tiếng: “Tú Dung...”
Một tiếng kêu này chứa đựng bao nhiêu hối hận cùng thâm tình.
Lý Tú Dung hai mắt run rẩy ngấn lệ, lại vẫn như cũ quay mặt đi không nhìn ông, nghẹn ngào nói: “Không muốn ông gọi tôi như vậy... Tôi với ông gặp mặt hoàn toàn là bởi vì con gái. Bởi vì tôi và ông đều thiếu nợ con gái, nhưng tôi và ông không còn quan hệ gì?!”
“Tú Dung...” Đường Chí Long đau lòng khẩn trương muốn đi về phía trước một bước, áy náy hối hận nhìn về phía vợ mình, kích động run rẩy nói: “Tôi cũng không dám khẩn cầu bà tha thứ cho tội lỗi trong quá khứ của tôi, ngay cả bù đắp cũng không thể bù đắp hết những năm tháng ấy, chỉ là nhân sinh không có mấy lần quen biết, chúng ta mặc dù quả thật có chút nặng nề, nhưng người vợ này tôi chưa bao giờ quên lãng... Mười mấy năm ngồi trong song sắt này, cô đơn có lúc làm cho con người ta tuyệt vọng, tất cả thành tựu huy hoàng cũng không thể sánh được những hồi ức cùng với vợ mình.... Bây giờ tôi cũng biết không tư cách đứng trước mặt bà, nhưng là chúng ta tóc đã bạc trắng, năm tháng mai sau không biết sắp sửa dẫn chúng ta đi đâu... Liền thừa dịp trước mắt này, chúng ta khi vẫn còn sống, cho tôi một cơ hội đi...”
Lý Tú Dung sớm đã muốn khóc lại không được khóc, chỉ là hai tròng mắt vẫn như cũ kiên quyết, tùy ý nước mắt chảy xuống.
“Mẹ!” Đường Khả Hinh nhìn cha mẹ như vậy, cô đau đến tê tâm liệt phế, cũng không kìm lòng được đi lên phía trước, vươn tay nắm lấy tay của mẹ mình, rơi lệ khóc nói: “Mẹ tha thứ ba đi! Con muốn thấy cả nhà ta đoàn viên, mẹ theo chúng con trở về đi. Con đã hơn mười năm không có cha mẹ ở bên, thật sự rất khát vọng có cha mẹ bên người... Ngay cả khi ôm một chút cũng cảm thấy rất hạnh phúc... Xin mẹ... Mẹ...”
Lý Tú Dung đau lòng run rẩy nắm tay con gái, thống khổ rơi lệ không ngừng, ngẩng đầu kích động nhìn về phía Đường Chí Long khóc nói; “Ông tại sao muốn đối với tôi như vậy? Ông tại sao muốn mang theo con gái tới gặp tôi? Ông thông minh, thấy rõ tất cả, chẳng lẽ không hiểu rõ, trong sinh mệnh, cũng co không muốn nghĩ lại hồi ức, không muốn đối mặt chuyện cũ sao? Tôi và ông vẫn tự chui đầu vào rọ, chôn giấu hết thảy tất cả! Tôi không oán không hối hận để cho ông làm tất cả, bao gồm việc ôm Khả Hinh mới bảy tháng, ăn viên nho kia... Chúng ta sáng sớm liền nhất định, làm ra chuyện hi sinh con gái! Sở dĩ đó là thượng đế đối với chúng ta trừng phạt! Bây giờ chúng ta còn có tư cách gì ở cùng một chỗ!? Bây giờ chúng ta còn có tư cách gì nói đoàn viên?”
Đường Chí Long nghe vợ mình nói đến đây, trái tim của ông đau đến không nói nên lời đến......
“Ông xem lại ông một chút coi!” Lý Tú Dung một lần nữa nhìn về phía chồng mình đầu đã sớm bạc, khuôn mặt tiều tụy, khóc không thành tiếng nói: “Đều nói đã là người tóc bạc trắng, sẽ không muốn như vậy đi tới đi lui. Tôi không có hận ông, cũng không còn là vợ chồng tình thâm, mỗi người đi một con đường cho đến cuối đời đi.!!”
“Tú Dung...” Đường Chí Long lại lần nữa đau lòng nghẹn ngào rơi lệ nhìn về phía bà.
Lý Tú Dung quay mặt sang, vừa khóc rống lên vừa nói: “Không muốn ở trước mặt của con gái nói một số lời làm cho người ta ruột gan đứt từng khúc! Ông còn ngại con bé chưa đủ tội à? Tôi không muốn lại nói thêm nữa...”
“Mẹ!!” Đường Khả Hinh đau đến khóc lóc kêu mẹ mình.
“Để tôi ích kỷ một chút! Mười mấy năm qua không dám gần con gái, hiện tại các người cũng xem như tôi chết đi!” Lý Tú Dung thoáng cái muốn xoay người, khóc lóc đem cửa mạnh mẽ đóng lại.
“Mẹ!!” Đường Khả Hinh lại muốn đẩy cửa ra, khóc kêu: “Đừng cự tuyệt chúng con, đừng cự tuyệt ba! Con van cầu người! Con nhìn thấy hai người như vậy liền rất đau lòng!”
“Chuyện gì ầm ĩ như vậy!?” Có một thanh âm thô lỗ từ phía trước ngõ hẻm truyền đến.
Vài vệ sĩ tức khắc xoay người, nhìn về phía trước có một người đàn ông vóc người cũng cao to, say rượu loạng choạng đi tới, một bộ dáng trông ai cũng không vừa mắt, bọn họ tức khắc cấp tốc mà trầm mặc đứng chắn trước mặt người đàn ông kia,không cho hắn đi qua!
Đường Chí Long xoay người, nhìn về phía ngõ hẻm sâu thẳm, dường như có thể đoán được mấy phần, ông tức khắc xoay người đau lòng nhìn về phía vợ mình.
Lý Tú Dung không muốn nói nữa, đem chồng cùng con gái đẩy ra ngoài, khóc nói: “Các người đi thôi! Hắn muốn trở về... Đi thôi! Đi mau!”
“Mẹ!” Đường Khả Hinh thoáng cái quỳ trên mặt đất, hai tay sống chết chống trên cánh cửa kia, hai tay nắm lấy một bên chân bà, ngẩng đầu rơi lệ nói: “Mẹ!! Con gái sắp sửa kết hôn, cũng sắp sửa làm vợ, làm mẹ! Tương lai con cũng sẽ có con của mình, con không biết nên làm như thế nào mới là điều tốt nhất cho chồng và con của mình! Thế nhưng mẹ cho tương lai con một chút hi vọn đi, dạy con tất cả những gì người biết, mặc kệ phát sinh chuyện gì, giữa vợ chồng duyên phận là cùng nhau gánh chịu, cùng nhau thực hiện lý tưởng, và cùng nhau gánh chịu mọi khổ đau! Cũng mong người dung tình yêu lớn lao này tha thứ cùng khoan dung! Cấp cho con gái một tấm gương tốt, cấp cho con gái một chút hi vọng.. Van cầu mẹ... Cầu xin mẹ... Mẹ... Không muốn trong cuộc sống của con lại có chút tiếc nuối, con đường này con đi đã đủ mệt mỏi rồi... Mẹ...”
“Khả Hinh...” Lý Tú Dung như vậy đau lòng nhìn về phía con gái.
“Tú Dung!” Đường Chí Long cũng đau lòng run rẩy vươn tay, nặng nề nắm tay bà, nghẹn ngào rơi lệ nói; “Theo chúng ta về nhà đi.”
Lý Tú Dung vẫn như cũ một mình khóc nức nở, hai tròng mắt lóe ra bất đắc dĩ, vẫn như cũ chậm rãi lắc đầu.
“Tú Dung...” Đường Chí Long nắm chặt tay vợ mình, đau lòng nhìn về phía dáng vẻ tiều tụy của bà, nghẹn ngào run rẩy nói: “Chúng ta trở về đi! Cho tôi một cơ hội, để tôi thật tốt bồi thường mười mấy năm qua, dù cho ngày mai tôi sẽ đi xuống hoàng tuyền, cũng để cho tôi nhìn bà thật tốt...”
“Ông nhìn ông một chút!! Thật vất vả mới nói một lời lại làm cho người ta tuyệt vọng, đây không phải là muốn cho người khó chịu sao?” Lý Tú Dung nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, làm ra quyết định nói; “Các người đi về trước đi, chuyện tương lai, tương lai lại nói, Khả Hinh muốn kết hôn, đây là chuyện tốt... Tôi làm mẹ nó, tự nhiên cũng sẽ đi chúc phúc! Đến lúc đó gặp lại đi, đến lúc đó rồi hãy nói!”
“Tú Dung...” Đường Chí Long lại lần nữa nắm chặt tay vợ mình, vạn phần không muốn kêu.
“Trở về đi!” Lý Tú Dung còn là kiên quyết giãy khỏi tay Đường Chí Long, đem cha và con gái nhẹ đẩy ra, bà lại muốn xoay người nhanh chóng đóng cửa lại...
“Tú Dung...” Đường Chí Long nhìn vợ mình sắp đóng cửa lại, ông lập tức cảm giác ngực mình có một trận huyết khí dâng lên, toàn bộ ý nghĩ một trận đen kịt, nhiều ngày kiềm chế cùng cảm xúc lo lắng sầu muộn làm ông cơ hồ hoa mắt.
“Cha!! Cha làm sao vậy?” Đường Khả Hinh thoáng cái đỡ cha mình, sợ đến khóc rống lên.
Cửa phịch một tiếng mở ra!!
Lý Tú Dung khóc đi ra, nhìn về phía chồng mình cư nhiên vì kích động mà hoa mắt ngã xuống, bà lập tức đau lòng tiến lên đỡ ông, khẩn trương nói: “Chí Long, ông sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Đường Chí Long cả người tiều tụy, hơi đứng vững lại, nhìn về phía dáng vẻ quan tâm của vợ mình, trái tim của ông tê rần, chậm rãi vươn tay nhẹ cầm lấy tay vợ mình, lại lần nữa khẩn cầu: “Tú Dung... Chúng ta về nhà đi... Về nhà đi... Theo tôi trở về đi... Mười mấy năm qua, tôi rất nhớ bà..”
Lý Tú Dung nhìn dáng vẻ này của ông, bà đầu tiên là bất đắc dĩ rơi lệ, mới vừa đõ người ông vừa nghẹn ngào nói: “Thật là không có cách nào cự tuyệt ông... Tôi trước cùng ông trở về... Chờ thân thể ông khỏe lại rồi hẵng nói...”
Đường Chí Long nghe vợ mình nói lời này, lập tức kinh hỉ nghẹn ngào cười.
Đường Khả Hinh cũng kích động rơi lệ cười, cô vội vã nâng một bên tay cha mình, mới nói: “Cha mẹ, chúng ta về nhà! Hạo Nhiên đã chuẩn bị nhà mới cho chúng ta, còn nói ngày mai sẽ tới thăm hai người.. Nhanh lên một chút trở lại, con có thật nhiều điều muốn nói với hai người!”
Đường Chí Long cùng Lý Tú Dung nhìn về phía con gái hiểu chuyện, cũng không kìm lòng được mà nở nụ cười.
Chiếc xe Rolls-Royce màu đen chậm rãi theo bóng đêm xen kẽ mà đến, sau đó theo sát là một số xe con màu đen khác, long trọng mà thong thả đi về phía trước. Đèn xe chỉ chiếu sáng một đoạn đường ngắn, có thể nhìn được rõ rang, rời xa nơi phồn vinh đô thị, nơi đây là một nơi với những ngôi nhà cổ xưa, có nhiều hẻm nhỏ tối tăm, lộ ra một loại tịch mịch vô hình.
Đường Chí Long ngồi phía sau, cách một cánh cửa sổ xe nhìn về phía con hẻm nhỏ mà chiếc xe chạy qua, lộ ra không khí tịch mịch mà đau thương. Hai tròng mắt ông ngấn lệ, vẻ mặt khó kiềm chế được, trái tim dường như lại cảm thấy nặng nề, cách thiên sơn vạn thủy, cách mười năm tư sầu, nhìn thấy so với tưởng tượng thì hiện thực còn đáng sợ hơn. Ngòi phía sau song sắt không đáng sợ, tàn nhẫn nhất chính là tư tưởng tuyệt vọng.
Đường Khả Hinh ngồi bên người ông, nhìn về phía dáng vẻ đau lòng cùng áy náy của cha mình, hai tròng mắt cô cũng không khỏi rưng rưng, chậm rãi vươn hai tay nhẹ nắm cánh tay ông, kêu nhỏ; “Cha...”
Đường Chí Long không lên tiếng, chỉ là thật sâu nhìn xe chạy lướt qua những con đường cũ, rốt cuộc chậm rãi dừng lại trước một ngõ nhỏ lầy lội phía trước, cuối hẻm le lói lên ánh đèn vàng yếu ớt. Vệ sĩ trầm mặc đi ra đứng bên cạnh xe, mà tài xê thì nhanh chóng mở cửa xe, Đường Khả Hinh trước một bước đi xuống xe, lại cẩn thận từng li từng tí đỡ Đường Chí Long...
Đường Chí Long khom người chậm rãi đứng trước ngõ hẻm lầy lội, ông đầu tiên là lặng lẽ nhìn về phía những viên gạch vỡ, những mảng tường xi măng lở ra. Hai tròng mắt ông lại rưng rưng, nhớ tới thời điểm chính mình gặp được vợ, là lúc phòng bếp nổi lửa, bà bị dọa, bê bàn thức ăn ngã song soài trên sàn nhà lạnh lẽo, khi đó chính mình lần đầu tiên lớn tiếng trách cứ thuộc hạ cùng công nhân, nhưng chỉ là trầm mặc nhìn về phía người phụ nữ đang khẩn trương trước mặt, cứ như vậy... Lẳng lặng nhìn...
Đến nay, ông vẫn như cũ có thể nhớ tới lúc bà cúi đầu xuống, khuôn mặt thanh khiết, ôn nhu như hoa...
Đường Chí Long chậm rãi trầm mặc mà đau đớn quay mặt sang, nhìn về phía con gái trong bóng đêm.
Đường Khả Hinh hai tròng mắt rưng rưng, cũng đau lòng nhìn về phía cha mình.
Đường Chí Long cứ như vậy thật sâu nhìn về phía khuôn mặt như hoa của con gái, cô đúng là bản sao của mẹ mình, thế nhưng vợ ông từng như hoa tiêm ảnh, vẫn phản chiếu trong thế giới của con gái.... Ông cứ như vậy trầm mặc lẳng lặng suy nghĩ rất lâu, đối với năm tháng thấy tiếc nuối, đối với năm tháng tạo ra vết thương, đối với năm tháng hối hận, ông lại chỉ có thể kiềm chế cùng ẩn nhẫn, muốn run rẩy nâng giơ tay về hướng con hẻm nhỏ sâu thẳm kia, cũng vô lực rơi uống, không còn mặt mũi nào đối mặt, rưng rưng cúi đầu nghẹn ngào nói: “Đi...”
Đường Khả Hinh vội vã rưng rưng gật đầu, tức khắc đỡ cha mình từ từ cất bước đi vào trong hẻm nhỏ...
Hai cha con cô men theo ánh đèn vàng yếu ớt, bóng hai người kéo lê thật dài trong con hẻm nhỏ. Thi Ngữ cùng mọi người đứng đầu ngõ nhỏ này tức khắc im lặng không lên tiếng nhìn về phía thai cha con Đường Khả Hinh từ từ đi về phía trước...
Trời thu, cái lạnh càng sau, nơi nào cũng thổi tới một tầng sương mù nhàn nhạt.
Một tiếng bước chân trầm trọng mà đau thương truyền đến.
Đường Chí Long cuối cùng được con gái đỡ đi đến trong một góc tối âm u, nhìn thấy chỗ ở cửa vợ mình, hai tròng mắt ông càng thêm đau lòng ngấn lệ. Một căn phòng nhỏ, xung quanh là những bức tường loang lổ, mữa xuống bốc lên vị tanh dày đặc, qua bức tường ngắn nhìn thấy trước phòng, còn treo hai chiếc yếm Xuân Thái, cũng đã ố vàng.
Trái tim đau đớn đến hít thở không thông.
Lão nhân gia này lập tức đứng không vững, cả người khom lại cúi xuống thật sâu, hối hận cùng áy co quắp rơi lệ. Không có người nào có thể hiểu được, hơn mười năm vợ chồng, đã từng ăn ý cùng thâm tình như vậy, lại chính vì một chút tâm tư của ông mà tạo nên đau khổ cho người mình yêu, không ai hiểu rõ rốt cuộc đã đau đớn bao nhiêu.
“Cha...” Đường Khả Hinh nghẹn ngào đỡ cha mình, cũng nức nở đau lòng nói: “Con đã từng vô số lần muốn mẹ về ở cùng con, thế nhưng bà vẫn luôn không chịu... Nói căn bản không có biện pháp mặt đối với chúng ta... Con đã khóc, đã quỳ quá, đã cầu xin... Thế nhưng bà vẫn không chịu đáp ứng con...”
“Cái này cũng không trách con được... Đều là cha không tốt... Là cha hại các người thành như vậy...” Đường Chí Long thống khổ kiềm chế vươn tay nắm tay của con gái, kiềm chế rất lâu mới từ từ cất bước, run rẩy đi về phía trước. Cho đến khi ông đi tới trong sân trước cánh cửa nhỏ, hai cánh cửa vững chắc cư nhiên lộ ra một khe hở, ông liền nhìn thấy một người phụ nữ trong đêm khuya, than thể gầy gò, tvaof lúc trời lanh giá này chỉ mặc một bộ quần áo cũ, búi tóc mất trật tự ngồi bước chiếc bàn nhỏ, đem trúc la lý thái kiền, toàn bộ một phần một phần chuyên chú thu lại, đáp khởi đến, chỉnh tề có tự tượng một tòa núi nhỏ...
Đường Chí Long nhìn hình ảnh này, hai tròng mắt ông rớt xuống nước mắt, đau lòng rơi lệ...
Nhớ ra lúc ban đầu, vợ ông ở giữa yến tiệc, không có cách nào đem chiếc bánh ngọt bày chỉnh tề, mỗi lần đến đỉnh thì phần giữa lại rơi xuống. Cứ đến mỗi lúc thế này, khuôn mặt bà lộ rõ vẻ ảo não, cho đến một lần kia, một bàn tay chậm rãi vươn ra, dung lực đạo nhẹ nhàng lại có tiết tấu, đem bánh ngọt bày đến vị trí cao nhất.
Bà ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Chính ông cũng thật sâu nhìn về cô gái xinh đẹp trước mặt này.
Nhân duyên trên thế gian này, đều là vận mệnh ông trời an bài.
Đường Chí Long nhìn về phía than thể gầy gò của vợ mình, bong lưng tiều tụy, tang thương, tịch mịch làm cho người khác đau lòng. Trái tim của ông cũng dau đớn theo, chỉ là tùy ý để nước mắt rơi xuống, cách một cánh cửa, rõ rang là có điều muốn nói, muốn cầu xin tha thứ, rõ rang vẫn còn thật nhiểu tình cảm vẫn chưa nói ra. Thế nhưng ông chỉ vô lực đứng một bên, cúi đầu nức nở rơi lệ...
Đường Khả Hinh đứng một bên, nhìn về phía bong lưng của mẹ mình, cũng đau lòng nức nở, một chút thanh âm kia chìm đắm trong làn sương mù, đau thương tràn ngập.
Lý Tú Dung nguyên bản đang chuyên tâm chỉnh lý thái kiền, bởi vì lúc trước nhớ kỹ chuyện chồng mình cùng vị hôn phu của con gái ra tù nên vẫn chưa kịp trở về nhà để chỉnh lý. trượng phu cùng con gái vị hôn phu ra tù chuyện, vẫn luôn chưa kịp về nhà chỉnh lý. Bà thừa dịp buổi đêm tối khó có được chút yên tĩnh, đem hàng cuối cùng thu lại thời gian, lại không hiểu sao nghe thấy phía sau có tiếng một người cha và con gái khóc, bà trong nháy mắt ngạc nhiên xoay người, cư nhiên qua khe cửa nhìn tháy dáng vẻ đau lòng rơi lệ của chồng mình, hai tròng mắt bà tức khắc rưng rưng, trái tim đau đớn, gần như hít thở không thông không nói nên lời, nhưng vẫn là nghẹn ngào kích động kêu một tiếng: “Ai ở bên ngoài?”
Đường Chí Long nhanh chóng đau lòng ngẩng đầu, qua khe cửa nhìn vẻ kích động trên khuôn mặt đã có chút già nua của vợ mình, trái tim ông lại đau như dao cắt, muốn nói chút gì lại không thể mở lời...
Lý Tú Dung rất nhanh mà kích động đi tới trước cửa, bịch một tiếng mở cửa ra, quả nhiên thấy chồng mình sau mười mấy năm không có qua song sắt, không thể đối diện với chính mình, nước mắt bà run rẩy chảy xuống, lại nghẹn ngào gọi: “Ông tới đây làm cái gì?”
Thanh âm này, run rẩy mà lạnh lung làm cho người khác tuyệt vọng.
“Mẹ...” Đường Khả Hinh đau lòng nghẹn ngào ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình khóc lên nói; “Chúng con tới thăm người một chút... Chúng con muốn đón mẹ về nhà...”
Lý Tú Dung run rẩy, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, năm tháng đi qua, bà đã không bao giờ quay trở về là một người phụ nữ như trong quá khứ. Bà đè nén suy nghĩ, nhìn về phía người chồng đã già nua trước mặt, bây giờ mặc âu phục, mặc dù tiều tụy nhưng vẫn có thể nhìn thấy khí thế của ngày xưa. Bà trong nháy mắt quay mặt sang, cắn chặt răng căn nghẹn ngào nói; “Còn xem làm cái gì? Lại không phải là không thấy qua? Nên khóc, nên nói, nên mắng cũng đã mắng, giữa chúng ta đã không còn gì tốt để mà nói......”
Đường Chí Long chậm rãi ngẩng đầu, đau lòng nhìn về phía vợ mình tiều tụy như vậy, trái tim ông lại như bị xé rách, nghẹn ngào kêu một tiếng: “Tú Dung...”
Một tiếng kêu này chứa đựng bao nhiêu hối hận cùng thâm tình.
Lý Tú Dung hai mắt run rẩy ngấn lệ, lại vẫn như cũ quay mặt đi không nhìn ông, nghẹn ngào nói: “Không muốn ông gọi tôi như vậy... Tôi với ông gặp mặt hoàn toàn là bởi vì con gái. Bởi vì tôi và ông đều thiếu nợ con gái, nhưng tôi và ông không còn quan hệ gì?!”
“Tú Dung...” Đường Chí Long đau lòng khẩn trương muốn đi về phía trước một bước, áy náy hối hận nhìn về phía vợ mình, kích động run rẩy nói: “Tôi cũng không dám khẩn cầu bà tha thứ cho tội lỗi trong quá khứ của tôi, ngay cả bù đắp cũng không thể bù đắp hết những năm tháng ấy, chỉ là nhân sinh không có mấy lần quen biết, chúng ta mặc dù quả thật có chút nặng nề, nhưng người vợ này tôi chưa bao giờ quên lãng... Mười mấy năm ngồi trong song sắt này, cô đơn có lúc làm cho con người ta tuyệt vọng, tất cả thành tựu huy hoàng cũng không thể sánh được những hồi ức cùng với vợ mình.... Bây giờ tôi cũng biết không tư cách đứng trước mặt bà, nhưng là chúng ta tóc đã bạc trắng, năm tháng mai sau không biết sắp sửa dẫn chúng ta đi đâu... Liền thừa dịp trước mắt này, chúng ta khi vẫn còn sống, cho tôi một cơ hội đi...”
Lý Tú Dung sớm đã muốn khóc lại không được khóc, chỉ là hai tròng mắt vẫn như cũ kiên quyết, tùy ý nước mắt chảy xuống.
“Mẹ!” Đường Khả Hinh nhìn cha mẹ như vậy, cô đau đến tê tâm liệt phế, cũng không kìm lòng được đi lên phía trước, vươn tay nắm lấy tay của mẹ mình, rơi lệ khóc nói: “Mẹ tha thứ ba đi! Con muốn thấy cả nhà ta đoàn viên, mẹ theo chúng con trở về đi. Con đã hơn mười năm không có cha mẹ ở bên, thật sự rất khát vọng có cha mẹ bên người... Ngay cả khi ôm một chút cũng cảm thấy rất hạnh phúc... Xin mẹ... Mẹ...”
Lý Tú Dung đau lòng run rẩy nắm tay con gái, thống khổ rơi lệ không ngừng, ngẩng đầu kích động nhìn về phía Đường Chí Long khóc nói; “Ông tại sao muốn đối với tôi như vậy? Ông tại sao muốn mang theo con gái tới gặp tôi? Ông thông minh, thấy rõ tất cả, chẳng lẽ không hiểu rõ, trong sinh mệnh, cũng co không muốn nghĩ lại hồi ức, không muốn đối mặt chuyện cũ sao? Tôi và ông vẫn tự chui đầu vào rọ, chôn giấu hết thảy tất cả! Tôi không oán không hối hận để cho ông làm tất cả, bao gồm việc ôm Khả Hinh mới bảy tháng, ăn viên nho kia... Chúng ta sáng sớm liền nhất định, làm ra chuyện hi sinh con gái! Sở dĩ đó là thượng đế đối với chúng ta trừng phạt! Bây giờ chúng ta còn có tư cách gì ở cùng một chỗ!? Bây giờ chúng ta còn có tư cách gì nói đoàn viên?”
Đường Chí Long nghe vợ mình nói đến đây, trái tim của ông đau đến không nói nên lời đến......
“Ông xem lại ông một chút coi!” Lý Tú Dung một lần nữa nhìn về phía chồng mình đầu đã sớm bạc, khuôn mặt tiều tụy, khóc không thành tiếng nói: “Đều nói đã là người tóc bạc trắng, sẽ không muốn như vậy đi tới đi lui. Tôi không có hận ông, cũng không còn là vợ chồng tình thâm, mỗi người đi một con đường cho đến cuối đời đi.!!”
“Tú Dung...” Đường Chí Long lại lần nữa đau lòng nghẹn ngào rơi lệ nhìn về phía bà.
Lý Tú Dung quay mặt sang, vừa khóc rống lên vừa nói: “Không muốn ở trước mặt của con gái nói một số lời làm cho người ta ruột gan đứt từng khúc! Ông còn ngại con bé chưa đủ tội à? Tôi không muốn lại nói thêm nữa...”
“Mẹ!!” Đường Khả Hinh đau đến khóc lóc kêu mẹ mình.
“Để tôi ích kỷ một chút! Mười mấy năm qua không dám gần con gái, hiện tại các người cũng xem như tôi chết đi!” Lý Tú Dung thoáng cái muốn xoay người, khóc lóc đem cửa mạnh mẽ đóng lại.
“Mẹ!!” Đường Khả Hinh lại muốn đẩy cửa ra, khóc kêu: “Đừng cự tuyệt chúng con, đừng cự tuyệt ba! Con van cầu người! Con nhìn thấy hai người như vậy liền rất đau lòng!”
“Chuyện gì ầm ĩ như vậy!?” Có một thanh âm thô lỗ từ phía trước ngõ hẻm truyền đến.
Vài vệ sĩ tức khắc xoay người, nhìn về phía trước có một người đàn ông vóc người cũng cao to, say rượu loạng choạng đi tới, một bộ dáng trông ai cũng không vừa mắt, bọn họ tức khắc cấp tốc mà trầm mặc đứng chắn trước mặt người đàn ông kia,không cho hắn đi qua!
Đường Chí Long xoay người, nhìn về phía ngõ hẻm sâu thẳm, dường như có thể đoán được mấy phần, ông tức khắc xoay người đau lòng nhìn về phía vợ mình.
Lý Tú Dung không muốn nói nữa, đem chồng cùng con gái đẩy ra ngoài, khóc nói: “Các người đi thôi! Hắn muốn trở về... Đi thôi! Đi mau!”
“Mẹ!” Đường Khả Hinh thoáng cái quỳ trên mặt đất, hai tay sống chết chống trên cánh cửa kia, hai tay nắm lấy một bên chân bà, ngẩng đầu rơi lệ nói: “Mẹ!! Con gái sắp sửa kết hôn, cũng sắp sửa làm vợ, làm mẹ! Tương lai con cũng sẽ có con của mình, con không biết nên làm như thế nào mới là điều tốt nhất cho chồng và con của mình! Thế nhưng mẹ cho tương lai con một chút hi vọn đi, dạy con tất cả những gì người biết, mặc kệ phát sinh chuyện gì, giữa vợ chồng duyên phận là cùng nhau gánh chịu, cùng nhau thực hiện lý tưởng, và cùng nhau gánh chịu mọi khổ đau! Cũng mong người dung tình yêu lớn lao này tha thứ cùng khoan dung! Cấp cho con gái một tấm gương tốt, cấp cho con gái một chút hi vọng.. Van cầu mẹ... Cầu xin mẹ... Mẹ... Không muốn trong cuộc sống của con lại có chút tiếc nuối, con đường này con đi đã đủ mệt mỏi rồi... Mẹ...”
“Khả Hinh...” Lý Tú Dung như vậy đau lòng nhìn về phía con gái.
“Tú Dung!” Đường Chí Long cũng đau lòng run rẩy vươn tay, nặng nề nắm tay bà, nghẹn ngào rơi lệ nói; “Theo chúng ta về nhà đi.”
Lý Tú Dung vẫn như cũ một mình khóc nức nở, hai tròng mắt lóe ra bất đắc dĩ, vẫn như cũ chậm rãi lắc đầu.
“Tú Dung...” Đường Chí Long nắm chặt tay vợ mình, đau lòng nhìn về phía dáng vẻ tiều tụy của bà, nghẹn ngào run rẩy nói: “Chúng ta trở về đi! Cho tôi một cơ hội, để tôi thật tốt bồi thường mười mấy năm qua, dù cho ngày mai tôi sẽ đi xuống hoàng tuyền, cũng để cho tôi nhìn bà thật tốt...”
“Ông nhìn ông một chút!! Thật vất vả mới nói một lời lại làm cho người ta tuyệt vọng, đây không phải là muốn cho người khó chịu sao?” Lý Tú Dung nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, làm ra quyết định nói; “Các người đi về trước đi, chuyện tương lai, tương lai lại nói, Khả Hinh muốn kết hôn, đây là chuyện tốt... Tôi làm mẹ nó, tự nhiên cũng sẽ đi chúc phúc! Đến lúc đó gặp lại đi, đến lúc đó rồi hãy nói!”
“Tú Dung...” Đường Chí Long lại lần nữa nắm chặt tay vợ mình, vạn phần không muốn kêu.
“Trở về đi!” Lý Tú Dung còn là kiên quyết giãy khỏi tay Đường Chí Long, đem cha và con gái nhẹ đẩy ra, bà lại muốn xoay người nhanh chóng đóng cửa lại...
“Tú Dung...” Đường Chí Long nhìn vợ mình sắp đóng cửa lại, ông lập tức cảm giác ngực mình có một trận huyết khí dâng lên, toàn bộ ý nghĩ một trận đen kịt, nhiều ngày kiềm chế cùng cảm xúc lo lắng sầu muộn làm ông cơ hồ hoa mắt.
“Cha!! Cha làm sao vậy?” Đường Khả Hinh thoáng cái đỡ cha mình, sợ đến khóc rống lên.
Cửa phịch một tiếng mở ra!!
Lý Tú Dung khóc đi ra, nhìn về phía chồng mình cư nhiên vì kích động mà hoa mắt ngã xuống, bà lập tức đau lòng tiến lên đỡ ông, khẩn trương nói: “Chí Long, ông sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Đường Chí Long cả người tiều tụy, hơi đứng vững lại, nhìn về phía dáng vẻ quan tâm của vợ mình, trái tim của ông tê rần, chậm rãi vươn tay nhẹ cầm lấy tay vợ mình, lại lần nữa khẩn cầu: “Tú Dung... Chúng ta về nhà đi... Về nhà đi... Theo tôi trở về đi... Mười mấy năm qua, tôi rất nhớ bà..”
Lý Tú Dung nhìn dáng vẻ này của ông, bà đầu tiên là bất đắc dĩ rơi lệ, mới vừa đõ người ông vừa nghẹn ngào nói: “Thật là không có cách nào cự tuyệt ông... Tôi trước cùng ông trở về... Chờ thân thể ông khỏe lại rồi hẵng nói...”
Đường Chí Long nghe vợ mình nói lời này, lập tức kinh hỉ nghẹn ngào cười.
Đường Khả Hinh cũng kích động rơi lệ cười, cô vội vã nâng một bên tay cha mình, mới nói: “Cha mẹ, chúng ta về nhà! Hạo Nhiên đã chuẩn bị nhà mới cho chúng ta, còn nói ngày mai sẽ tới thăm hai người.. Nhanh lên một chút trở lại, con có thật nhiều điều muốn nói với hai người!”
Đường Chí Long cùng Lý Tú Dung nhìn về phía con gái hiểu chuyện, cũng không kìm lòng được mà nở nụ cười.