Editor: Chi Misaki
Sáng sớm.
Căn biệt thự hai tầng ấm áp, bầu không khí trong lành. Cây xoài ngoài phòng, từng mảnh lá xanh mướt xen kẽ lấy nhau, mặc dù phải chờ đến năm sau mới đơm hoa kết quả, nhưng điều ấy không hề làm giảm đi hạnh phúc đầm ấm ngọt ngào, sớm đã tỏa ra ở từng cuống lá....Cánh cửa gỗ màu tràm vẫn im lặng như cũ, dưới mái hiên đọng lại những giọt nước óng ánh trong suốt như những giọt sương ban mai đang chờ đón nắng mới....
Trong phòng khách tỏa ra từng đợt hương thơm của bánh hoa xoài, đây là bánh mà người đàn ông nào đó thích ăn nhất vào mỗi buổi sáng sớm.
Bên trong phòng.
Từng trận gió ập đến làm cho cánh cửa vốn đang say giấc cũng lặng yên mở ra. Xuyên qua khe hở, có thể nhìn thấy được chiếc thảm lông dê mềm mại, áo sơ mi đã lặng yên nằm trên mặt đất, chiếc váy ngủ tơ tằm mềm mại rơi xuống bên cạnh,...Từng tiếng hít thở đều đều truyền đến. Tô Lạc Hoành nửa người trên mềm nhũn nằm bò trên đệm nghiêng mặt chôn ở trên gối, trông anh ngủ đến thật là ngon lành...
Gió lại từng trận thổi tới, mang theo mùi bánh thơm phức.
Tô Lạc Hoành ngửi thấy hương thơm yêu thích, nguyên bản anh còn đang ngủ say, bỗng mi mắt hơi run run, hít sâu thêm lần nữa anh lập tức ngửi được hương thơm ngọt ngào của người ấy. Đôi mắt khẽ chớp một cái, trong đầu bỗng thoáng qua những hình ảnh dây dưa ngọt ngào tối qua... Đáy lòng anh hơi chấn động, khoảnh khắc mở mắt, phía trước chính là căn phòng được bố trí thập phần tao nhã, bóng dáng cây xoài ngoài cửa sổ lay động theo từng cơn gió. Thế nhưng người nào đó đã không biết là đi đâu rồi??? Quanh anh chỉ còn lại chút hơi ấm vương vấn trên chiếc đệm tuyết trắng......
Trong lòng bỗng nhiên hoàng hốt!!
Tô Lạc Hoành trong nháy mắt ngồi dậy, tùy ý lấy khăn trắng che lại bên hông, vẻ mặt hốt hoảng, nhìn xung quanh căn phòng đầy tĩnh lặng. Nhớ tới hôm qua lúc cô cự tuyệt anh, vẻ mặt kiên quyết kia khiến trái tim anh bỗng nhiên chấn động, lập tức hơi cao giọng gọi: “Tiêu Đồng?”
Một tiếng kim rơi cũng không có!
Tô Lạc Hoành lo lắng tung người mặc vào quần áo, người cũng không kịp rửa mặt chải đầu, ngay lập tức đã phi xuống lầu. Lúc chạy vào phòng bếp, trên bàn cơm đã để sẵn một đĩa bánh hoa xoài, mà trong ly sữa thơm nồng kia, từng làn khói nghi ngút vẫn không ngừng tỏa ra. Chỉ có điều, xác thực là người đã không thấy đâu rồi.
“Tiêu Đồng!” Tô Lạc Hoành nhanh chóng đi về phía bàn cơm, liếc mắt nhìn đĩa bánh hoa xoài và cốc sữa trên bàn. Trong lòng như có điều suy nghĩ, không biết cô ấy đã chạy đi đâu rồi.? Nhìn kỹ mới thấy, một mảnh giấy nhớ màu lam nhỏ xíu im lặng nằm cạnh cốc sữa....
***
Khách sạn Á Châu.
Một chiếc xe con màu đen chậm rãi dừng ở trước thảm đỏ, Đường Khả Hinh mặc sơ mi màu hồng cùng váy đen ôm sát cặp chân thon dài đang ngẩn người ngồi ở sau xe. Trên tay cô cầm bó hoa hồng mà đồng nghiệp đã tặng, nét mặt có chút nghi hoặc, đôi mắt mở to nhìn về một điểm nào đấy cách đó không xa. Cô lại nghĩ tới giấc mộng đêm qua, Tịnh Kỳ rõ ràng cũng đã nói vói cô, đó là một giấc mộng, nhưng thực sự chỉ là một giấc mộng sao?? Là mộng hay không phải là mộng?...
Hoa hồng từng cánh lần lượt rơi xuống.
Ánh mắt Tiểu Thanh có chút.... quay đầu nhìn về phía bộ dáng thất thần của Đường Khả Hinh, khẩn trương hỏi: “Đường tiểu thư, cô sao vậy? Từ sáng đến giờ cô đều là bộ dáng thất hồn lạc phách. Cô dừng làm tôi sợ nha, bây giờ cô còn phải dến khách sạn Á Châu chủ trì hội nghị đấy. Đây chính là lần đầu tiên cô điều hành một hội nghị lớn như vậy.”
“......” Đường Khả Hinh nghe tiểu Thanh nói, cô lập tức thu lại sắc mặt, thở dài một hơi, nhìn bó hoa hồng đã “nhan sắc” tàn tạ trong tay mình, cô thậm chí có cảm giác hoa kia đâm vào lòng bàn tay cô đau quá, đêm qua... Có lẽ chính cô thật là nằm mơ, đôi mày khẽ cau lại, quyết định thôi không nghĩ nữa, tự mình mở cửa xe cất bước đi ra ngoài. Ai biết được đôi chân dài vừa mới đi được hai bước đột nhiên liền bi một thân ảnh va vào khiến cô phải kêu nhỏ một tiếng.
“Ai, như thế nào lại không cẩn thận như vậy?” Tiểu Thanh nhanh chóng đi đến.
Đường Khả Hinh cũng thất thần nhìn về người phía trước, là Tiêu Đồng một thân đồng phục váy đen, tóc dài ngang vai xõa ra, trên khuôn mặt có chút xấu hổ, không biết là đang suy nghĩ cái gì, cô kinh ngạc gọi: “Tiêu Đồng?”
Tiêu Đồng giặt nảy mình, nhớ tới sáng nay lúc cô tỉnh dậy, đập vào hai mắt là nửa thân trên của Tô Lạc Hoành, thậm chí nửa bên mặt nghiêng nghiêng đẹp trai còn dán sát vào mặt cô, vòng tay vững trãi ôm chặt cô vào lòng. Trái tim cô khẽ lạc nhịp, tất cả tựa như một giấc mộng... Cô khẽ nuốt nước bọt, lúc này mới khôi phục thần trí nhìn Đường Khả Hinh xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi có chút thất thần...Cô không có bị ngã chứ?”
Đường Khả Hinh nhìn Tiêu Đồng mỉm cười nói; “Không có việc gì. Cô sao thế, sao lại vội vã như vậy?”
“A! Không có không có! Lão đại hôm nay muốn mở hội nghị quốc tế, cho nên tôi phải nhanh chóng trở về chuẩn bị một chút!” Tiêu Đồng mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh nói.
“À...” Đường Khả Hinh nghe thấy là chuyện của Trang Hạo Nhiên, trong lòng cô lại có chút băn khoăn, không hiểu sao trong đầu lại thoáng qua hình ảnh như”Mộng” kia. Cô có chút suy tư do dự mấy phần, nhưng vẫn nhìn về phía Tiêu Đồng lúc này nhanh chóng tiếp nhận máy tính từ trợ lý, sau đó sẽ phải đến tổng bộ Hoàn Cầu...Cô liền tiến lên một bước nói: “Tiêu Đồng... Tôi có chút chuyện muốn hỏi cô.”
“Ừ?” Tiêu Đồng kỳ quái quay mặt sang, nhìn về phía cô mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Ách...” Đường Khả Hinh ánh mắt vòng vo, có chút do dự cuối cùng lấy hết dũng khí còn lại hỏi; “Tối hôm qua... Tổng giám đốc Trang... Có phải hay không... Sau khi họp xong... Vẫn luôn cùng Tổng giám đốc Tưởng chơi cờ?”
Tiêu Đồng nghe thấy lời này, nghĩ nghĩ liền mới gật đầu nói: “Đúng vậy! Vẫn chơi cờ! Bởi vì chuyện hôn lễ của hai người còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết cho nên hai vị phu nhân chủ tịch liền ép anh ấy đi cùng.”
Đáy lòng Đường Khả Hinh như có cái gì bị rạn nứt, ánh mắt ngây dại.
Chẳng lẽ cô thật sự có bệnh????
“Khả Hinh!?Cô vẫn khỏe chứ?” Tiêu Đồng nhìn bộ dáng này của Đường Khả Hinh, cô cũng có chút bị dọa, nhanh chóng hỏi; “Không sao chứ?”
“Không có việc gì... Không có việc gì...” Đường Khả Hinh vội vàng nở nụ cười gượng gạo. Lần trước cũng vậy, lần này cũng là như thế, hiện thực và mộng ảo thật không phân biệt được, liền cứ như vậy cùng một người đàn ông.....Chẳng nhẽ cô đây là mắc chứng rối loạn trước hôn nhân cho nên áp lực quá lớn liền sinh ra ảo giác?
Cô có chút hốt hoảng, nhớ tới hôm nay Nhã Tuệ và Lâm Sở Nhai muốn đi đăng ký kết hôn, cô có chút lo lắng nhìn về phía Tiểu Thanh do dự một hồi, mới nói thẳng: “Tiểu Thanh, cô không phải là có bạn trai sao? Cô có nghe nói qua,trước khi kết hôn cần kiểm tra gì đó không? Tỷ như kiểm tra thân thể một chút, có lẽ...Hoặc là kiểm tra não... một chút xem có vấn đề gì không ấy?”
Nét mặt tiểu Thanh có chút quái dị, nhìn về phía Đường Khả Hinh nói; “A? Hiện tại... Kết hôn, còn phải kiểm tra thân thể? Hoặc là đại não??? Không thể nào, tôi không có nghe qua a...”
“Vậy vạn nhất...” Đường Khả Hinh không lấy được đáp án chính xác, liền cảm thấy có chút hoảng loạn, trực tiếp nói: “Vậy vạn nhất thật sự có vấn đề, sẽ không... Sẽ không kết hôn được đi?”
Tiểu thanh nghe xong, lập tức bật cười nhìn Đường Khả Hinh nói: “Ôi,ôi, Đường tiểu thư, cô yên tâm đi! Tôi nghe chị Nhã Tuệ nói hồi bé chỉ cần một miếng bánh quy cũng có thể khiến cô nhảy loạn, hơn nữa cô còn là một người ưu tú như vậy, không cần quan tâm đến mấy vấn đề này đâu. Cô có phải là quá khẩn trương rồi hay không?”
Đường Khả Hinh nhẹ tay ấn lồng ngực, có lẽ vì cô quá khẩn trương nên xuất hiện ảo giác”Ảo giác”?? Hơn nữa còn không phải một lần, hai lần, chẳng lẽ...Chính cô thực sự khẩn trương quá sao? Đây có lẽ không phải là bệnh??
“Đường tiểu thư!” Tiểu Thanh lại nhìn thấy Đường Khả Hinh thất thần, liền nhanh chóng nhắc nhở cô nói: “Hội nghị đã sắp bắt đầu, Vitas tiên sinh và Laurence tiên sinh cũng đã đến.”
Đường Khả Hinh nghe thấy lời này, liền thu lại suy nghĩ, tự mình cầm túi xách, vừa muốn cất bước đi về phía trước, lại nhìn thấy cửa thang máy ở đại sảnh khách sạn mở ra. Tất cả đều là nhân viên cao cấp của Hoàn Cầu. Mà sau đó, thang máy giành cho tổng giám đốc cũng chợt mở ra. Cô chợt nghĩ tới vừa nãy Tiêu Đồng cũng có nói hôm này Tổng giám đốc Trang cũng sẽ đến chủ trì hội nghị quốc tế... Trái tim cô như nổ tung, quả nhiên liền nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu đen khuôn mặt đẹp trai xuất hiện sau cửa thanh máy. Cô lập tức hít một ngụm khí lạnh, cũng không quản ánh mắt kỳ quái của người bên cạnh liền lao vào trong thang máy. Cũng vì đi quá nhanh, liền loạng choạng suýt ngã khiến cô kêu nhỏ một tiếng. Bàn tay cuống quít đè xuống nút mở thang máy, sợ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh...
Trang Hạo Nhiên vừa đi ra khỏi thang máy, liền nghe được tiếng kêu kia, ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Đường Khả Hinh đang không ngừng nhấn nút thang máy. Cô, sao cứ như là đang chạy trốn vậy, mi tâm anh khẽ nhíu lại, kỳ quái rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Sáng sớm.
Căn biệt thự hai tầng ấm áp, bầu không khí trong lành. Cây xoài ngoài phòng, từng mảnh lá xanh mướt xen kẽ lấy nhau, mặc dù phải chờ đến năm sau mới đơm hoa kết quả, nhưng điều ấy không hề làm giảm đi hạnh phúc đầm ấm ngọt ngào, sớm đã tỏa ra ở từng cuống lá....Cánh cửa gỗ màu tràm vẫn im lặng như cũ, dưới mái hiên đọng lại những giọt nước óng ánh trong suốt như những giọt sương ban mai đang chờ đón nắng mới....
Trong phòng khách tỏa ra từng đợt hương thơm của bánh hoa xoài, đây là bánh mà người đàn ông nào đó thích ăn nhất vào mỗi buổi sáng sớm.
Bên trong phòng.
Từng trận gió ập đến làm cho cánh cửa vốn đang say giấc cũng lặng yên mở ra. Xuyên qua khe hở, có thể nhìn thấy được chiếc thảm lông dê mềm mại, áo sơ mi đã lặng yên nằm trên mặt đất, chiếc váy ngủ tơ tằm mềm mại rơi xuống bên cạnh,...Từng tiếng hít thở đều đều truyền đến. Tô Lạc Hoành nửa người trên mềm nhũn nằm bò trên đệm nghiêng mặt chôn ở trên gối, trông anh ngủ đến thật là ngon lành...
Gió lại từng trận thổi tới, mang theo mùi bánh thơm phức.
Tô Lạc Hoành ngửi thấy hương thơm yêu thích, nguyên bản anh còn đang ngủ say, bỗng mi mắt hơi run run, hít sâu thêm lần nữa anh lập tức ngửi được hương thơm ngọt ngào của người ấy. Đôi mắt khẽ chớp một cái, trong đầu bỗng thoáng qua những hình ảnh dây dưa ngọt ngào tối qua... Đáy lòng anh hơi chấn động, khoảnh khắc mở mắt, phía trước chính là căn phòng được bố trí thập phần tao nhã, bóng dáng cây xoài ngoài cửa sổ lay động theo từng cơn gió. Thế nhưng người nào đó đã không biết là đi đâu rồi??? Quanh anh chỉ còn lại chút hơi ấm vương vấn trên chiếc đệm tuyết trắng......
Trong lòng bỗng nhiên hoàng hốt!!
Tô Lạc Hoành trong nháy mắt ngồi dậy, tùy ý lấy khăn trắng che lại bên hông, vẻ mặt hốt hoảng, nhìn xung quanh căn phòng đầy tĩnh lặng. Nhớ tới hôm qua lúc cô cự tuyệt anh, vẻ mặt kiên quyết kia khiến trái tim anh bỗng nhiên chấn động, lập tức hơi cao giọng gọi: “Tiêu Đồng?”
Một tiếng kim rơi cũng không có!
Tô Lạc Hoành lo lắng tung người mặc vào quần áo, người cũng không kịp rửa mặt chải đầu, ngay lập tức đã phi xuống lầu. Lúc chạy vào phòng bếp, trên bàn cơm đã để sẵn một đĩa bánh hoa xoài, mà trong ly sữa thơm nồng kia, từng làn khói nghi ngút vẫn không ngừng tỏa ra. Chỉ có điều, xác thực là người đã không thấy đâu rồi.
“Tiêu Đồng!” Tô Lạc Hoành nhanh chóng đi về phía bàn cơm, liếc mắt nhìn đĩa bánh hoa xoài và cốc sữa trên bàn. Trong lòng như có điều suy nghĩ, không biết cô ấy đã chạy đi đâu rồi.? Nhìn kỹ mới thấy, một mảnh giấy nhớ màu lam nhỏ xíu im lặng nằm cạnh cốc sữa....
***
Khách sạn Á Châu.
Một chiếc xe con màu đen chậm rãi dừng ở trước thảm đỏ, Đường Khả Hinh mặc sơ mi màu hồng cùng váy đen ôm sát cặp chân thon dài đang ngẩn người ngồi ở sau xe. Trên tay cô cầm bó hoa hồng mà đồng nghiệp đã tặng, nét mặt có chút nghi hoặc, đôi mắt mở to nhìn về một điểm nào đấy cách đó không xa. Cô lại nghĩ tới giấc mộng đêm qua, Tịnh Kỳ rõ ràng cũng đã nói vói cô, đó là một giấc mộng, nhưng thực sự chỉ là một giấc mộng sao?? Là mộng hay không phải là mộng?...
Hoa hồng từng cánh lần lượt rơi xuống.
Ánh mắt Tiểu Thanh có chút.... quay đầu nhìn về phía bộ dáng thất thần của Đường Khả Hinh, khẩn trương hỏi: “Đường tiểu thư, cô sao vậy? Từ sáng đến giờ cô đều là bộ dáng thất hồn lạc phách. Cô dừng làm tôi sợ nha, bây giờ cô còn phải dến khách sạn Á Châu chủ trì hội nghị đấy. Đây chính là lần đầu tiên cô điều hành một hội nghị lớn như vậy.”
“......” Đường Khả Hinh nghe tiểu Thanh nói, cô lập tức thu lại sắc mặt, thở dài một hơi, nhìn bó hoa hồng đã “nhan sắc” tàn tạ trong tay mình, cô thậm chí có cảm giác hoa kia đâm vào lòng bàn tay cô đau quá, đêm qua... Có lẽ chính cô thật là nằm mơ, đôi mày khẽ cau lại, quyết định thôi không nghĩ nữa, tự mình mở cửa xe cất bước đi ra ngoài. Ai biết được đôi chân dài vừa mới đi được hai bước đột nhiên liền bi một thân ảnh va vào khiến cô phải kêu nhỏ một tiếng.
“Ai, như thế nào lại không cẩn thận như vậy?” Tiểu Thanh nhanh chóng đi đến.
Đường Khả Hinh cũng thất thần nhìn về người phía trước, là Tiêu Đồng một thân đồng phục váy đen, tóc dài ngang vai xõa ra, trên khuôn mặt có chút xấu hổ, không biết là đang suy nghĩ cái gì, cô kinh ngạc gọi: “Tiêu Đồng?”
Tiêu Đồng giặt nảy mình, nhớ tới sáng nay lúc cô tỉnh dậy, đập vào hai mắt là nửa thân trên của Tô Lạc Hoành, thậm chí nửa bên mặt nghiêng nghiêng đẹp trai còn dán sát vào mặt cô, vòng tay vững trãi ôm chặt cô vào lòng. Trái tim cô khẽ lạc nhịp, tất cả tựa như một giấc mộng... Cô khẽ nuốt nước bọt, lúc này mới khôi phục thần trí nhìn Đường Khả Hinh xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi có chút thất thần...Cô không có bị ngã chứ?”
Đường Khả Hinh nhìn Tiêu Đồng mỉm cười nói; “Không có việc gì. Cô sao thế, sao lại vội vã như vậy?”
“A! Không có không có! Lão đại hôm nay muốn mở hội nghị quốc tế, cho nên tôi phải nhanh chóng trở về chuẩn bị một chút!” Tiêu Đồng mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh nói.
“À...” Đường Khả Hinh nghe thấy là chuyện của Trang Hạo Nhiên, trong lòng cô lại có chút băn khoăn, không hiểu sao trong đầu lại thoáng qua hình ảnh như”Mộng” kia. Cô có chút suy tư do dự mấy phần, nhưng vẫn nhìn về phía Tiêu Đồng lúc này nhanh chóng tiếp nhận máy tính từ trợ lý, sau đó sẽ phải đến tổng bộ Hoàn Cầu...Cô liền tiến lên một bước nói: “Tiêu Đồng... Tôi có chút chuyện muốn hỏi cô.”
“Ừ?” Tiêu Đồng kỳ quái quay mặt sang, nhìn về phía cô mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Ách...” Đường Khả Hinh ánh mắt vòng vo, có chút do dự cuối cùng lấy hết dũng khí còn lại hỏi; “Tối hôm qua... Tổng giám đốc Trang... Có phải hay không... Sau khi họp xong... Vẫn luôn cùng Tổng giám đốc Tưởng chơi cờ?”
Tiêu Đồng nghe thấy lời này, nghĩ nghĩ liền mới gật đầu nói: “Đúng vậy! Vẫn chơi cờ! Bởi vì chuyện hôn lễ của hai người còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết cho nên hai vị phu nhân chủ tịch liền ép anh ấy đi cùng.”
Đáy lòng Đường Khả Hinh như có cái gì bị rạn nứt, ánh mắt ngây dại.
Chẳng lẽ cô thật sự có bệnh????
“Khả Hinh!?Cô vẫn khỏe chứ?” Tiêu Đồng nhìn bộ dáng này của Đường Khả Hinh, cô cũng có chút bị dọa, nhanh chóng hỏi; “Không sao chứ?”
“Không có việc gì... Không có việc gì...” Đường Khả Hinh vội vàng nở nụ cười gượng gạo. Lần trước cũng vậy, lần này cũng là như thế, hiện thực và mộng ảo thật không phân biệt được, liền cứ như vậy cùng một người đàn ông.....Chẳng nhẽ cô đây là mắc chứng rối loạn trước hôn nhân cho nên áp lực quá lớn liền sinh ra ảo giác?
Cô có chút hốt hoảng, nhớ tới hôm nay Nhã Tuệ và Lâm Sở Nhai muốn đi đăng ký kết hôn, cô có chút lo lắng nhìn về phía Tiểu Thanh do dự một hồi, mới nói thẳng: “Tiểu Thanh, cô không phải là có bạn trai sao? Cô có nghe nói qua,trước khi kết hôn cần kiểm tra gì đó không? Tỷ như kiểm tra thân thể một chút, có lẽ...Hoặc là kiểm tra não... một chút xem có vấn đề gì không ấy?”
Nét mặt tiểu Thanh có chút quái dị, nhìn về phía Đường Khả Hinh nói; “A? Hiện tại... Kết hôn, còn phải kiểm tra thân thể? Hoặc là đại não??? Không thể nào, tôi không có nghe qua a...”
“Vậy vạn nhất...” Đường Khả Hinh không lấy được đáp án chính xác, liền cảm thấy có chút hoảng loạn, trực tiếp nói: “Vậy vạn nhất thật sự có vấn đề, sẽ không... Sẽ không kết hôn được đi?”
Tiểu thanh nghe xong, lập tức bật cười nhìn Đường Khả Hinh nói: “Ôi,ôi, Đường tiểu thư, cô yên tâm đi! Tôi nghe chị Nhã Tuệ nói hồi bé chỉ cần một miếng bánh quy cũng có thể khiến cô nhảy loạn, hơn nữa cô còn là một người ưu tú như vậy, không cần quan tâm đến mấy vấn đề này đâu. Cô có phải là quá khẩn trương rồi hay không?”
Đường Khả Hinh nhẹ tay ấn lồng ngực, có lẽ vì cô quá khẩn trương nên xuất hiện ảo giác”Ảo giác”?? Hơn nữa còn không phải một lần, hai lần, chẳng lẽ...Chính cô thực sự khẩn trương quá sao? Đây có lẽ không phải là bệnh??
“Đường tiểu thư!” Tiểu Thanh lại nhìn thấy Đường Khả Hinh thất thần, liền nhanh chóng nhắc nhở cô nói: “Hội nghị đã sắp bắt đầu, Vitas tiên sinh và Laurence tiên sinh cũng đã đến.”
Đường Khả Hinh nghe thấy lời này, liền thu lại suy nghĩ, tự mình cầm túi xách, vừa muốn cất bước đi về phía trước, lại nhìn thấy cửa thang máy ở đại sảnh khách sạn mở ra. Tất cả đều là nhân viên cao cấp của Hoàn Cầu. Mà sau đó, thang máy giành cho tổng giám đốc cũng chợt mở ra. Cô chợt nghĩ tới vừa nãy Tiêu Đồng cũng có nói hôm này Tổng giám đốc Trang cũng sẽ đến chủ trì hội nghị quốc tế... Trái tim cô như nổ tung, quả nhiên liền nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu đen khuôn mặt đẹp trai xuất hiện sau cửa thanh máy. Cô lập tức hít một ngụm khí lạnh, cũng không quản ánh mắt kỳ quái của người bên cạnh liền lao vào trong thang máy. Cũng vì đi quá nhanh, liền loạng choạng suýt ngã khiến cô kêu nhỏ một tiếng. Bàn tay cuống quít đè xuống nút mở thang máy, sợ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh...
Trang Hạo Nhiên vừa đi ra khỏi thang máy, liền nghe được tiếng kêu kia, ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Đường Khả Hinh đang không ngừng nhấn nút thang máy. Cô, sao cứ như là đang chạy trốn vậy, mi tâm anh khẽ nhíu lại, kỳ quái rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?