Sáng sớm.
Gió thổi nhè nhẹ, mang theo một chút ý ngọt xông vào khắp nho viên, xa xa là tòa kiến trúc huy hoàng của khách sạn Á Châu, sừng sững ở trên đời này đón từng trận sóng biển gào thét. Nơi này sắp sửa cử hành hôn lễ thế kỷ được toàn cầu quan tâm, tổng giám đốc Trang của tập đoàn Hoàn Cầu, còn có rất nhiều thân phận khác nhau, tước vị quý tộc Anh quốc, người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài chính Ân thị, lại kiêm tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu, thân phận có thể nói vô cùng chói mắt, hơn nữa cá nhân anh rất mị lực, cho nên hôn lễ thế kỷ này trở thành một khắc mà vạn chúng chờ mong!!
Đây sẽ là thịnh yến của quý tộc thế giới, hào môn thịnh yến.
Khách sạn Á Châu càng lúc càng náo nhiệt chen chúc, nho vươn nơi sắp sửa cử hành hôn lễ long trọng, lúc này giống như một cung điện thần kì nhất, hạnh phúc nhất. Toàn bộ hội trường bị nghiêm mật phong tỏa, sáng nay bắt đầu chuẩn bị mở ra cánh cổng vào. Các phóng viên nhao nhao ồ lên lách người nhìn về phía đội ngũ xe cộ bên trong nho viên, chính chỉnh tề có trình tự lái vào nho viên, bên trong vườn đài bắn pháo hoa cùng khói lửa dựng càng ngày càng cao, nghe nói Hoàn Cầu đã hướng chính phủ đệ trình đơn xin phép được bắn pháo hoa quy mô lớn và được phê duyệt.
Vô số ký giả đi qua đi lại quanh khách sạn Á Châu, nghe nói tổng giám đốc Ân thị sẽ dẫn vợ Tần Tuyết mấy phút đồng hồ sau sẽ tới khách sạn Á Châu, mọi người nghe nói liền vội vàng phấn khởi cầm máy ảnh xông ra bên ngoài.
Những chiếc xe con màu đen mang theo một cảm giác uy nghiêm, đón những cơn gió biển từ đường lớn Tân Hải đi vào, Hạo hạo đãng đãng màu đen xe con đội, mang theo vô pháp ngôn ngữ uy nghiêm cảm, đón trận trận gió biển, theo Tân Hải đại đạo chậm rãi lái tới, sứ thần ba quốc gia, cắm lên quốc kỳ làm bạn đồng hành, Ân thị cơ hồ thao tứng thị trường mua bán dầu mỏ toàn cầu, lien quan đến lợi ích thương nghiệp, lien quan đến nhiều quốc gia, chỉ thấy chiếc xe Rolls-Royce màu đen dẫn đầu lóe ra ánh sáng tôn quý mà thần bí.
Cửa thang máy trong nháy mắt mở ra, Trang Tĩnh Vũ dẫn đầu sốt ruột đi ra, Ân Nguyệt Dung lĩnh cùngmấy người nhà than thiết Ân gia trong nước nhanh chóng đi ra. Tiếp sau đó là Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi, không thấy Tưởng Thiên Lỗi cùng Hạo Nhiên, mọi người nhao nhao đi tới trước thảm đỏ, chậm rãi đợi một người như Thái Sơn đang đến.
Những chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại trước thảm đỏ, từ trong xe một đôi vợ chồng cao tuổi ước chừng ngoài chín mươi, lão nhân gia đi đầu mặc âu phục đen, trong tay cầm một chiếc gậy gỗ khắc rồng phượng, một dáng vẻ hiền lành mà uy nghiêm. Phu nhân tuy mái tóc đã ngấn bạc, nhưng vẫn lộ ra khí chất ung dung cao quý, vẻ mặt nở nụ cười hiền từ.
Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung tức khắc tiến lên đỡ hai lão nhân gia, tôn kính mỉm cười kêu: "Cha, mẹ..."
Tưởng Vĩ Quốc dẫn vợ, còn có người nhà Ân gia làm lãnh đạo cấp cao ttập đoàn Hoàn Cầu cũng đồng thời hơi cúi đầu chào hỏi.
Hai lão nhân gia nở nụ cười hiền từ, liếc nhìn mọi người một lượt, lúc này mới nhìn về phía con rể Trang Tĩnh Vũ hỏi: "Hạo Nhiên đâu?"
Trang Tĩnh Vũ tức khắc mỉm cười nói; "Hạo Nhiên và Thiên Lỗi sáng sớm hôm nay có hội nghị trọng yếu phải chủ trì, nó biết cha luôn thích dáng vẻ cẩn thận làm việc của nó, liền nói họp xong sẽ qua đây gặp ông ngoại bà ngoại."
Hai ông bà quả nhiên mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía dáng vẻ ôn nhu mà lễ độ của con rể, dung giọng điệu bình ổn mà uy nghiêm hỏi: "Gần đây cậu có còn đánh thằng bé? Có mắng thằng bé hay không?"
Trang Tĩnh Vũ hơi giật mình, do dự một hồi, liền còn là thành thật mỉm cười gật đầu nói; "Không có đánh, chính là thỉnh thoảng... Giáo huấn một chút."
Ông nhưng những là bộc lộ chút nghi hoặc, tinh tế liếc mắt nhìn con rể một cái mới mỉm cười, chậm rãi nói: "Cậu nói không đánh, không mắng thằng bé, tôi cũng không tin, từ nhỏ đến lớn gậy gộc cậu đánh trên người thằng bé so với vườn trúc bên ngoài nhà có khi còn nhiều hơn, đôi khi cứu cũng không được."
Trang Tĩnh Vũ nghe, chỉ đành cùng mọi người mỉm cười, sau đó cùng nhau hướng bên trong khách sạn Á Châu đi đến.
Phòng hội nghị số một tập đoàn Hoàn Cầu!
Trang Hạo Nhiên hôm nay mặc âu phục màu đen, áo sơ mi màu xanh nhạt, lại cài châm hoa lên túi áo, vẻ mặt bộc lộ thống khổ, theo thói quen tay cầm văn kiện cất bước đi ra thang máy, thỉnh thoảng còn muốn cử động cánh tay, cảm giác cánh tay vẫn còn đau đớn, khiến anh khó chịu thở dốc. Tiêu Đồng cùng Trương Thục Dao hai người nhìn anh, không khỏi cúi đầu cười trộm, tay ôm văn kiện đứng phía sau anh, cũng nhịn không được cười.
Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục đen, châm hoa màu xanh, trên tay cũng cầm văn kiện đi ra từ một chiếc thang máy khác, vừa mới xoay người dặn dò Đông Anh cùng mấy vị lãnh đạo, sau hội nghị hẳn là phải chú ý nội dung một chút, thoạt nhìn tinh thần sáng láng, không còn có vẻ mệt mỏi rã rời cùng tiều tụy như hôm qua, thỉnh thoảng lúc cùng người khác nói chuyện, còn hơi bộc lộ nụ cười nhẹ.
Trang Hạo Nhiên cũng nghiêng người nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cảm giác anh hôm nay thần thái phấn khởi, lại lại khôi phục khí thế nghiêm nghị của một tổng giám đốc như ngày xưa, thỉnh thoảng lúc nói chuyện còn nở nụ cười rất thoải mái. Vừa do dự suy nghĩ cái gì, ai biết bị Tô Lạc Hoành vô ý va chạm, anh đau đến thiếu chút nữa đánh người nhìn Tô Lạc Hoành: "Ai, cậu nhẹ một chút! Đau chết tôi!"
Tưởng Thiên Lỗi nghe thanh âm này, chậm rãi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên vẻ mặt bộc lộ sự thống khổ, nhất là anh nhẹ ấn cánh tay trái của mình, dường như thật sự đau đớn không chịu nổi, liền chậm rãi đi qua, nhìn về phía người trước mặt, bộc lộ vẻ mặt cười như không cười, nhàn nhạt nói: "Thế nào? Hôm qua tâm tình quá phấn khởi, bước đi không cẩn thận bị ngã?"
Trang thần nhiên chậm rãi nhìn về phía người này, tạm dừng ẩn nhẫn một hồi, mới mặt bộc lộ mỉm cười nói: "Thế nào? Hôm qua còn mệt mỏi sinh bệnh như vậy, hôm nay khỏe được rồi?"
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nghĩ nghĩ, mới nhìn hướng Trang Hạo Nhiên, có vẻ mấy phần tươi cười nói; "Ân... Nghỉ ngơi được rồi."
Trang Hạo Nhiên lẳng lặng nhìn Tưởng Thiên Lỗi tươi cười, chính mình cả một bụng khí tức, anh hơi thở dốc, do dự mấy phần, cuối cùng nhịn không được nhìn về phía người trước mặt giả vờ vô ý hỏi: "Nghe nói... Khả Hinh tối hôm qua đi thăm anh?"
Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt lóe lên, dường như rất nghiêm túc suy nghĩ một chút vấn đề này, mới chậm rãi mỉm cười gật đầu nói; "Đúng... Tối hôm qua cô ấy đến thăm anh, còn mang theo một bó hoa hồng, anh rất cảm động..."
Một quyền nện vào trái tim!!
Trang Hạo Nhiên lập tức cảm thấy mình tâm can phổi thận đau đến thở không nổi, nắm chặt văn kiện, mặt chính là cố gắng nở một nụ cười, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "À... Đúng vậy! Hoa hồng a..."
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về hướng Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: "Đúng... Tài nghệ của cô ấy vẫn còn là giống như trước đây, làm cháo và đồ ăn đều thật ngon... Biết anh bị cảm, còn cho ta ăn hành lá..."
Lại một quyền đánh lên trái tim anh!
Trang Hạo Nhiên lại muốn nhào vào hồ bơi bơi, trên mặt của anh vặn vẹo, không nhịn được nữa, bộc lộ dáng vẻ gần như muốn chết, nhìn nụ cười thỏa mãn của Tưởng Thiên Lỗi, cảm giác tâm can phổi thận của mình gần như đảo lộn. Hai tròng mắt của anh mất trật tự, nặng nề thở dốc, hình như hoa hết cả mắt, lại nắm chặt văn kiện, run rẩy đứng ở một bên, tư tưởng ý thức toàn bộ mơ hồ, lão bà mình rốt cuộc có bao nhiêu ôn nhu săn sóc, tự mình biết!!
Tưởng Thiên Lỗi lại lộ ra vẻ mặt quái dị nhìn về phía dáng vẻ kia của Trang Hạo Nhiên, anh cố ý quan tâm hỏi: "Hạo Nhiên, cậu làm sao thế? Chỗ nào không thoải mái sao?"
Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt văn kiện, hai tròng mắt mất trật tự lóe lên một cái, mới lại nở một nụ cười, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, xem ra Khả Hinh chiếu cố cho anh rất tốt a."
Tưởng Thiên Lỗi hồi tưởng lại đêm qua cùng Đường Khả Hinh thật tình nói chuyện, mặt lại bộc lộ nụ cười ôn nhu, chậm rãi gật đầu nói; "Rất tốt, chúng tôi nói rất nhiều chuyện, hồi tưởng lại lúc trước, thực sự rất tốt đẹp."
Lại một quyền nện vào trái tim anh!!
Trang Hạo Nhiên mở trừng hai mắt nhìn dáng vẻ kia của Tưởng Thiên Lỗi, lại một trận hoa mắt, đứng không vững, cảm giác hít thở không thông, còn mấy phút nữa là đến giờ họp, liền chậm rãi gật đầu, hướng về phòng nghỉ ngơi đi đến, vừa nói: "Vậy rất tốt, thân thể anh tốt lên em cũng an tâm. Vị hôn thê của em xác thực quan tâm người thì vô cùng tốt..."
Anh nói xong cất bước xoay người, cảm giác tim gan phổi thận của mình đảo lộn hết. Anh lập tức tức giận nghiến răng, rất nhanh cất bước đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía bong lưng quấn quýt của Trang Hạo Nhiên, không khỏi buồn cười.
Cửa phòng nghỉ trong nháy mắt mở ra!!
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi vào phòng nghỉ, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tưởng Thiên Lỗi, lại nhéo chặt vị trí trái tim mình, nặng nề ngồi lên sô pha, đau đến thở dốc, đau đến phải kêu lên.
Mấy người Tô Lạc Hoành cũng nhanh chóng xông tới, nhìn dáng vẻ khó chịu của Trang Hạo Nhiên, sợ hãi anh giống như lần trước té xỉu, liền vội vàng lấy dầu thuốc, vừa mở bình thuốc vừa nói: "Lão đại! Anh đứng vững a! Ông ngoại bà ngoại anhđã tới, nếu để cho hai người bọn họ biết anh té xỉu, sẽ ra đại sự! Đến lúc đó mấy người chúng tôi lại bị trói treo lên, anh không chỉ phải bơi qua biển, mà nhất định phải bơi qua Thái Bình Dương! Chống đỡ chống đỡ!!"
"Tránh ra tránh ra! Lão bà của tôi cũng bị mất, chết nói làm gì?" Trang Hạo Nhiên cảm giác dịch vị kia kích thích, chính mình nghiêng người chôn ở trên sô pha, chịu không nổi nói.
Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ đứng trước mặt, không đồng tình nói; "Lại là cậu bảo Khả Hinh đi thăm tổng giám đốc Tưởng, nhìn xem cậu bây giờ là bộ dạng gì?"
Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt xoay người về phía Lãnh Mặc Hàn, đau đến trái tim như bị xé ra nói: "Tôi bảo cô ấy tới thăm anh ấy, không bảo cô ấy nấu ăn! Cô ấy còn cho anh ấy ăn hành ngọt ngào! A! Không chịu nổi!!"
Anh nói xong, lại một trận đau đớn đến ngửa đầu, chịu không nổi gọi.
"Lão đại!" Tiêu Đồng vừa vặn lúc này, đẩy cửa đi tới nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Khả Hinh đã tới, ở trong phòng làm việc của anh, muốn biết lúc nào anh họp xong, cùng nhau đi chọn nhẫn cưới."
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, dừng một chút, hai tròng mắt lóe lên, im lặng không lên tiếng.
Gió thổi nhè nhẹ, mang theo một chút ý ngọt xông vào khắp nho viên, xa xa là tòa kiến trúc huy hoàng của khách sạn Á Châu, sừng sững ở trên đời này đón từng trận sóng biển gào thét. Nơi này sắp sửa cử hành hôn lễ thế kỷ được toàn cầu quan tâm, tổng giám đốc Trang của tập đoàn Hoàn Cầu, còn có rất nhiều thân phận khác nhau, tước vị quý tộc Anh quốc, người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài chính Ân thị, lại kiêm tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu, thân phận có thể nói vô cùng chói mắt, hơn nữa cá nhân anh rất mị lực, cho nên hôn lễ thế kỷ này trở thành một khắc mà vạn chúng chờ mong!!
Đây sẽ là thịnh yến của quý tộc thế giới, hào môn thịnh yến.
Khách sạn Á Châu càng lúc càng náo nhiệt chen chúc, nho vươn nơi sắp sửa cử hành hôn lễ long trọng, lúc này giống như một cung điện thần kì nhất, hạnh phúc nhất. Toàn bộ hội trường bị nghiêm mật phong tỏa, sáng nay bắt đầu chuẩn bị mở ra cánh cổng vào. Các phóng viên nhao nhao ồ lên lách người nhìn về phía đội ngũ xe cộ bên trong nho viên, chính chỉnh tề có trình tự lái vào nho viên, bên trong vườn đài bắn pháo hoa cùng khói lửa dựng càng ngày càng cao, nghe nói Hoàn Cầu đã hướng chính phủ đệ trình đơn xin phép được bắn pháo hoa quy mô lớn và được phê duyệt.
Vô số ký giả đi qua đi lại quanh khách sạn Á Châu, nghe nói tổng giám đốc Ân thị sẽ dẫn vợ Tần Tuyết mấy phút đồng hồ sau sẽ tới khách sạn Á Châu, mọi người nghe nói liền vội vàng phấn khởi cầm máy ảnh xông ra bên ngoài.
Những chiếc xe con màu đen mang theo một cảm giác uy nghiêm, đón những cơn gió biển từ đường lớn Tân Hải đi vào, Hạo hạo đãng đãng màu đen xe con đội, mang theo vô pháp ngôn ngữ uy nghiêm cảm, đón trận trận gió biển, theo Tân Hải đại đạo chậm rãi lái tới, sứ thần ba quốc gia, cắm lên quốc kỳ làm bạn đồng hành, Ân thị cơ hồ thao tứng thị trường mua bán dầu mỏ toàn cầu, lien quan đến lợi ích thương nghiệp, lien quan đến nhiều quốc gia, chỉ thấy chiếc xe Rolls-Royce màu đen dẫn đầu lóe ra ánh sáng tôn quý mà thần bí.
Cửa thang máy trong nháy mắt mở ra, Trang Tĩnh Vũ dẫn đầu sốt ruột đi ra, Ân Nguyệt Dung lĩnh cùngmấy người nhà than thiết Ân gia trong nước nhanh chóng đi ra. Tiếp sau đó là Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi, không thấy Tưởng Thiên Lỗi cùng Hạo Nhiên, mọi người nhao nhao đi tới trước thảm đỏ, chậm rãi đợi một người như Thái Sơn đang đến.
Những chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại trước thảm đỏ, từ trong xe một đôi vợ chồng cao tuổi ước chừng ngoài chín mươi, lão nhân gia đi đầu mặc âu phục đen, trong tay cầm một chiếc gậy gỗ khắc rồng phượng, một dáng vẻ hiền lành mà uy nghiêm. Phu nhân tuy mái tóc đã ngấn bạc, nhưng vẫn lộ ra khí chất ung dung cao quý, vẻ mặt nở nụ cười hiền từ.
Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung tức khắc tiến lên đỡ hai lão nhân gia, tôn kính mỉm cười kêu: "Cha, mẹ..."
Tưởng Vĩ Quốc dẫn vợ, còn có người nhà Ân gia làm lãnh đạo cấp cao ttập đoàn Hoàn Cầu cũng đồng thời hơi cúi đầu chào hỏi.
Hai lão nhân gia nở nụ cười hiền từ, liếc nhìn mọi người một lượt, lúc này mới nhìn về phía con rể Trang Tĩnh Vũ hỏi: "Hạo Nhiên đâu?"
Trang Tĩnh Vũ tức khắc mỉm cười nói; "Hạo Nhiên và Thiên Lỗi sáng sớm hôm nay có hội nghị trọng yếu phải chủ trì, nó biết cha luôn thích dáng vẻ cẩn thận làm việc của nó, liền nói họp xong sẽ qua đây gặp ông ngoại bà ngoại."
Hai ông bà quả nhiên mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía dáng vẻ ôn nhu mà lễ độ của con rể, dung giọng điệu bình ổn mà uy nghiêm hỏi: "Gần đây cậu có còn đánh thằng bé? Có mắng thằng bé hay không?"
Trang Tĩnh Vũ hơi giật mình, do dự một hồi, liền còn là thành thật mỉm cười gật đầu nói; "Không có đánh, chính là thỉnh thoảng... Giáo huấn một chút."
Ông nhưng những là bộc lộ chút nghi hoặc, tinh tế liếc mắt nhìn con rể một cái mới mỉm cười, chậm rãi nói: "Cậu nói không đánh, không mắng thằng bé, tôi cũng không tin, từ nhỏ đến lớn gậy gộc cậu đánh trên người thằng bé so với vườn trúc bên ngoài nhà có khi còn nhiều hơn, đôi khi cứu cũng không được."
Trang Tĩnh Vũ nghe, chỉ đành cùng mọi người mỉm cười, sau đó cùng nhau hướng bên trong khách sạn Á Châu đi đến.
Phòng hội nghị số một tập đoàn Hoàn Cầu!
Trang Hạo Nhiên hôm nay mặc âu phục màu đen, áo sơ mi màu xanh nhạt, lại cài châm hoa lên túi áo, vẻ mặt bộc lộ thống khổ, theo thói quen tay cầm văn kiện cất bước đi ra thang máy, thỉnh thoảng còn muốn cử động cánh tay, cảm giác cánh tay vẫn còn đau đớn, khiến anh khó chịu thở dốc. Tiêu Đồng cùng Trương Thục Dao hai người nhìn anh, không khỏi cúi đầu cười trộm, tay ôm văn kiện đứng phía sau anh, cũng nhịn không được cười.
Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục đen, châm hoa màu xanh, trên tay cũng cầm văn kiện đi ra từ một chiếc thang máy khác, vừa mới xoay người dặn dò Đông Anh cùng mấy vị lãnh đạo, sau hội nghị hẳn là phải chú ý nội dung một chút, thoạt nhìn tinh thần sáng láng, không còn có vẻ mệt mỏi rã rời cùng tiều tụy như hôm qua, thỉnh thoảng lúc cùng người khác nói chuyện, còn hơi bộc lộ nụ cười nhẹ.
Trang Hạo Nhiên cũng nghiêng người nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cảm giác anh hôm nay thần thái phấn khởi, lại lại khôi phục khí thế nghiêm nghị của một tổng giám đốc như ngày xưa, thỉnh thoảng lúc nói chuyện còn nở nụ cười rất thoải mái. Vừa do dự suy nghĩ cái gì, ai biết bị Tô Lạc Hoành vô ý va chạm, anh đau đến thiếu chút nữa đánh người nhìn Tô Lạc Hoành: "Ai, cậu nhẹ một chút! Đau chết tôi!"
Tưởng Thiên Lỗi nghe thanh âm này, chậm rãi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên vẻ mặt bộc lộ sự thống khổ, nhất là anh nhẹ ấn cánh tay trái của mình, dường như thật sự đau đớn không chịu nổi, liền chậm rãi đi qua, nhìn về phía người trước mặt, bộc lộ vẻ mặt cười như không cười, nhàn nhạt nói: "Thế nào? Hôm qua tâm tình quá phấn khởi, bước đi không cẩn thận bị ngã?"
Trang thần nhiên chậm rãi nhìn về phía người này, tạm dừng ẩn nhẫn một hồi, mới mặt bộc lộ mỉm cười nói: "Thế nào? Hôm qua còn mệt mỏi sinh bệnh như vậy, hôm nay khỏe được rồi?"
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nghĩ nghĩ, mới nhìn hướng Trang Hạo Nhiên, có vẻ mấy phần tươi cười nói; "Ân... Nghỉ ngơi được rồi."
Trang Hạo Nhiên lẳng lặng nhìn Tưởng Thiên Lỗi tươi cười, chính mình cả một bụng khí tức, anh hơi thở dốc, do dự mấy phần, cuối cùng nhịn không được nhìn về phía người trước mặt giả vờ vô ý hỏi: "Nghe nói... Khả Hinh tối hôm qua đi thăm anh?"
Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt lóe lên, dường như rất nghiêm túc suy nghĩ một chút vấn đề này, mới chậm rãi mỉm cười gật đầu nói; "Đúng... Tối hôm qua cô ấy đến thăm anh, còn mang theo một bó hoa hồng, anh rất cảm động..."
Một quyền nện vào trái tim!!
Trang Hạo Nhiên lập tức cảm thấy mình tâm can phổi thận đau đến thở không nổi, nắm chặt văn kiện, mặt chính là cố gắng nở một nụ cười, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "À... Đúng vậy! Hoa hồng a..."
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về hướng Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: "Đúng... Tài nghệ của cô ấy vẫn còn là giống như trước đây, làm cháo và đồ ăn đều thật ngon... Biết anh bị cảm, còn cho ta ăn hành lá..."
Lại một quyền đánh lên trái tim anh!
Trang Hạo Nhiên lại muốn nhào vào hồ bơi bơi, trên mặt của anh vặn vẹo, không nhịn được nữa, bộc lộ dáng vẻ gần như muốn chết, nhìn nụ cười thỏa mãn của Tưởng Thiên Lỗi, cảm giác tâm can phổi thận của mình gần như đảo lộn. Hai tròng mắt của anh mất trật tự, nặng nề thở dốc, hình như hoa hết cả mắt, lại nắm chặt văn kiện, run rẩy đứng ở một bên, tư tưởng ý thức toàn bộ mơ hồ, lão bà mình rốt cuộc có bao nhiêu ôn nhu săn sóc, tự mình biết!!
Tưởng Thiên Lỗi lại lộ ra vẻ mặt quái dị nhìn về phía dáng vẻ kia của Trang Hạo Nhiên, anh cố ý quan tâm hỏi: "Hạo Nhiên, cậu làm sao thế? Chỗ nào không thoải mái sao?"
Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt văn kiện, hai tròng mắt mất trật tự lóe lên một cái, mới lại nở một nụ cười, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, xem ra Khả Hinh chiếu cố cho anh rất tốt a."
Tưởng Thiên Lỗi hồi tưởng lại đêm qua cùng Đường Khả Hinh thật tình nói chuyện, mặt lại bộc lộ nụ cười ôn nhu, chậm rãi gật đầu nói; "Rất tốt, chúng tôi nói rất nhiều chuyện, hồi tưởng lại lúc trước, thực sự rất tốt đẹp."
Lại một quyền nện vào trái tim anh!!
Trang Hạo Nhiên mở trừng hai mắt nhìn dáng vẻ kia của Tưởng Thiên Lỗi, lại một trận hoa mắt, đứng không vững, cảm giác hít thở không thông, còn mấy phút nữa là đến giờ họp, liền chậm rãi gật đầu, hướng về phòng nghỉ ngơi đi đến, vừa nói: "Vậy rất tốt, thân thể anh tốt lên em cũng an tâm. Vị hôn thê của em xác thực quan tâm người thì vô cùng tốt..."
Anh nói xong cất bước xoay người, cảm giác tim gan phổi thận của mình đảo lộn hết. Anh lập tức tức giận nghiến răng, rất nhanh cất bước đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía bong lưng quấn quýt của Trang Hạo Nhiên, không khỏi buồn cười.
Cửa phòng nghỉ trong nháy mắt mở ra!!
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi vào phòng nghỉ, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tưởng Thiên Lỗi, lại nhéo chặt vị trí trái tim mình, nặng nề ngồi lên sô pha, đau đến thở dốc, đau đến phải kêu lên.
Mấy người Tô Lạc Hoành cũng nhanh chóng xông tới, nhìn dáng vẻ khó chịu của Trang Hạo Nhiên, sợ hãi anh giống như lần trước té xỉu, liền vội vàng lấy dầu thuốc, vừa mở bình thuốc vừa nói: "Lão đại! Anh đứng vững a! Ông ngoại bà ngoại anhđã tới, nếu để cho hai người bọn họ biết anh té xỉu, sẽ ra đại sự! Đến lúc đó mấy người chúng tôi lại bị trói treo lên, anh không chỉ phải bơi qua biển, mà nhất định phải bơi qua Thái Bình Dương! Chống đỡ chống đỡ!!"
"Tránh ra tránh ra! Lão bà của tôi cũng bị mất, chết nói làm gì?" Trang Hạo Nhiên cảm giác dịch vị kia kích thích, chính mình nghiêng người chôn ở trên sô pha, chịu không nổi nói.
Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ đứng trước mặt, không đồng tình nói; "Lại là cậu bảo Khả Hinh đi thăm tổng giám đốc Tưởng, nhìn xem cậu bây giờ là bộ dạng gì?"
Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt xoay người về phía Lãnh Mặc Hàn, đau đến trái tim như bị xé ra nói: "Tôi bảo cô ấy tới thăm anh ấy, không bảo cô ấy nấu ăn! Cô ấy còn cho anh ấy ăn hành ngọt ngào! A! Không chịu nổi!!"
Anh nói xong, lại một trận đau đớn đến ngửa đầu, chịu không nổi gọi.
"Lão đại!" Tiêu Đồng vừa vặn lúc này, đẩy cửa đi tới nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Khả Hinh đã tới, ở trong phòng làm việc của anh, muốn biết lúc nào anh họp xong, cùng nhau đi chọn nhẫn cưới."
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, dừng một chút, hai tròng mắt lóe lên, im lặng không lên tiếng.