Tưởng Thiên Lỗi lộ vẻ bất đắc dĩ nhìn về phía vợ chưa cưới, rốt cuộc không nhịn được kéo khăn giấy, vừa lau mặt, vừa tức giận nói: "Em làm sao vậy hả ? Mới vừa ngồi xuống đã nói không ngừng!"
"Cay chết tôi rồi! Tại sao canh này cay như vậy?" Nhậm Tử Hiền vừa tức giận nhìn Đường Khả Hinh gào lớn, vừa không ngừng thở hổn hển.
Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt một cái, cũng cảm giác trên mặt mình nóng rát, anh nghi ngờ nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh giống như có chút vô tội nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, trừng lớn con ngươi nói: "Nhậm tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không biết cô không thể ăn cay, bởi vì lúc tôi bưng canh đến, đã nói với cô rồi, canh này rất cay. . . . . . Rất cay !"
"Cô đùa bỡn tôi ! Tôi cũng không tin canh của hai người bọn họ cũng cay giống canh của tôi !" Tử Hiền tức giận nhìn Đường Khả Hinh, nói!
Đường Khả Hinh nghe vậy, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía hai người đàn ông Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ nói: "Vậy. . . . . . Tổng Giám đốc Tưởng và Cậu chủ Tô hai người uống thử xem?"
Sắc mặt của hai người Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ bình tĩnh cùng nhìn Đường Khả Hinh một cái, Tưởng Thiên Lỗi im lặng cầm cái muỗng lên trước, nhẹ múc một muỗng canh nhỏ trong chén canh lớn của mình, thổi vài hơi bớt nóng, vừa muốn uống một hớp, lại cảm giác trên đùi mình bị người véo mạnh một cái, anh khẽ cau mày, nghiêng mặt nhìn Đường Khả Hinh một cái, Đường Khả Hinh cũng miễn cưỡng cười nói: "Con người của tôi chưa bao giờ thích nói dối, sẽ không gạt người, cay là cay, không cay là không cay, không giống có vài người, đối với người khác lúc tốt lúc xấu, không có thành ý."
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy liền nhíu mày, không nói gì nhìn cô.
"Tổng Giám đốc Tưởng, anh uống đi. . . . . ." Đường Khả Hinh quay đầu sang, ánh mắt có chút sáng, lại phát ra một tia tức giận, giống như đang nhắc nhở anh, đừng quên ngày hôm qua anh nói xin lỗi với tôi!
Nét mặt Tưởng Thiên Lỗi không lộ vẻ gì, cầm muỗng canh, trong cái nhìn chăm chú của mọi người, khẽ húp một ngụm, chợt cảm thấy hương vị ngọt ngào ngon miệng, thật sự là nước canh giải nhiệt tốt nhất ngày hè, thế nhưng anh lại nhíu mày, thở nhẹ một hơi, vẻ mặt lộ ra một chút gian nan, bất mãn nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Canh này quá cay! Tôi ăn không quen! Tại sao khẩu vị của mọi người kì lạ như thế?"
Ánh mắt Đường Khả Hinh sáng lên, nhịn cười!
Nhã Tuệ và Tiểu Nhu cũng khẽ cắn môi dưới, nhịn cười nhìn anh.
"Thiệt giả?" Nhậm Tử Hiền cau mày nhìn nét mặt của chồng chưa cưới.
"Ừm!" Tưởng Thiên Lỗi lại thở ra một hơi, vẻ mặt lộ ra rất cay, nói: "Quá cay. Bản thân tôi thích ăn cay cũng không chịu nổi mùi vị này. Tôi thật sự không uống được nữa. . . . . ."
"Tôi không tin! !" Nhậm Tử Hiền không có ngu như vậy.
"Nếu không em hãy thử xem. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi rất phóng khoáng đẩy chén canh về phía vợ chưa cưới.
"Thôi đi!" Nhậm Tử Hiền hung hăng trợn mắt nhìn chồng chưa cưới một cái, mới nhìn về phía Tô Thụy Kỳ!
Tô Thụy Kỳ cũng có chút ngạc nhiên nhìn vẻ mặt khó chịu của Tưởng Thiên Lỗi một cái, cũng cầm muỗng, uống một hớp canh, chợt cảm thấy canh này ngọt ngào ngon miệng, anh lập tức để muỗng xuống, vẻ mặt khổ sở, làm bộ khó chịu muốn ho khan, vội vàng lắc đầu một cái nói: "Ôi, canh này cay làm cho người ta không chịu nổi."
Đường Khả Hinh nhịn cười nhìn về phía anh, cố ý lộ ra chút đau lòng nói: "Anh cay hả, có muốn tôi mang cho anh một lon cola hay không? Tôi . . . . . Tôi không biết mọi người không uống được canh cay, nhà của chúng tôi đều ăn canh cay!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tiểu Nhu lập tức đi vào phòng bếp, cầm lên một trái chỉ thiên, ở trước mặt mọi người đưa nguyên trái ớt vào trong miệng, vừa nhai vừa rất ngọt ngào cười nói: "Nhà chúng tôi ăn cay cũng giống như ăn quả táo ! Chúng tôi có thể ăn cay !"
Nhã Tuệ và Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn Tiểu Nhu vừa nhai ớt cay, vừa cười hì hì, bộ dáng của Tiểu Nhu vẫn còn tốt, sau này có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!
"Đám người điên này! Không trách được mọi người không để cho người ta thích! ! Ăn ớt cay mặt không chút thay đổi, cũng không biết cấu tạo thế nào!" Nhậm Tử Hiền ghét bỏ nhìn cô một cái, chợt cảm thấy cổ họng như bị lửa đốt, đột nhiên cay xé, cô ho khan mấy cái, quả thật nói không ra lời, cô liều mạng hà hơi, khó chịu nói: "Không chịu nổi! ! Quá khó chịu!"
"Em khó chịu thì nói ít một chút!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Nhậm Tử Hiền nói.
"Tôi không nói lời nào, mọi người hài lòng chưa!" Nhậm Tử Hiền tức giận nói.
Tô Thụy Kỳ cũng hơi mỉm cười nhìn về phía Tử Hiền nói: "Đúng rồi, cô tới đây là vì tìm Khả Hinh đòi điện thoại di động sao?"
"Tới đây nhắc nhỡ cô ấy một câu, sau này không có tiền, đừng vay tiền Tổng Giám đốc Tưởng! ! Hiện tại cô ấy có tiền lương rất nhiều!" Nhậm Tử Hiền vừa ho khan, vừa nuốt cổ họng nóng rát, khó khăn nói những lời này.
Sắc mặt của Tô Thụy Kỳ hơi thay đổi nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, chút lúng túng liếc Tô Thụy Kỳ một cái, hơi ngượng ngùng nói: "Hôm nay bởi vì. . . . . . Tôi thật sự rất vội, không có cách nào, mới làm như vậy. Tôi không cố ý."
"Sau này nên tránh được thì cố gắng tránh đi! Con người của tôi thích nhất là chơi trò búa và kéo với người khác! Mỗi lần chơi cũng sẽ nói cho đối phương biết, tôi sẽ ra cái gì, nhưng không nhất định tôi sẽ ra cái đó! Chỉ là, ở trong mắt tôi cô không là gì, nhưng bởi vì cô là bạn bè của Ricky, cho cô ba phần mặt mũi, sau này chuyện như vậy đừng để tôi gặp phải! Lần sau cô cũng không có may mắn như vậy đâu!" Nhậm Tử Hiền hoàn toàn không quan tâm cảm nhận của mọi người, nói ra những lời thật khó nghe.
"Tử Hiền! !" Tô Thụy Kỳ thật sự không nói nên lời nhìn về phía cô bạn thân.
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cũng bình tĩnh ngồi tại chỗ nhìn vợ chưa cưới đã bị cay đến không chịu nổi vẫn muốn hắng giọng mắng chửi người, liền không vui nói: "Em đã uống canh cay miệng rồi vẫn không chịu buông tha cho người như thế! Sớm biết như vậy, anh không tới đây cùng em."
Nhậm Tử Hiền hừ một tiếng, không nói lời nào.
Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, chớp mắt một cái, nhưng vẫn nắm chặt quả đấm, cố gắng chịu đựng.
Tô Thụy Kỳ nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Khả Hinh cũng im lặng không lên tiếng, bữa cơm này, có người ăn ngon no bụng, có người ăn rất ít nên không no bụng, hơn nữa bởi vì lời nói của Tử Hiền, không khí chợt trở nên rất tệ, bởi vì có chút tâm sự, Khả Hinh chỉ chọn ăn một chút khoai tây.
Tưởng Thiên Lỗi hơi quay đầu sang nhìn bộ dạng của cô, vừa muốn gắp một miếng cánh gà bỏ vào trong chén của cô, lại thấy một người khác đã gắp một miếng đưa đến trong chén của cô, anh lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.
Tô Thụy Kỳ cũng nhìn về phía anh.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn hai người bọn họ một cái, tiếp tục im lặng ăn miếng cánh gà kia.
Nhã Tuệ đang cầm chén, nhìn bộ dáng bạn thân, hai mắt xoay nhìn về phía Khả Hinh cố ý nói: "Khả Hinh . . . . . . À. . . . . . Hôm nay báo chí nói chuyện của cô, cô đã suy nghĩ kỹ càng chưa?"
Đường Khả Hinh ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhã Tuệ, có chút mất hồn hỏi: "Chuyện gì?"
Nhã Tuệ bật cười nói: "Cô quên à ? Chuyện đầu bếp Trần phòng ăn chúng ta muốn kết thân với cô!"
Lời này vừa nói ra, Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn về phía ánh mắt dịu dàng của Nhã Tuệ, cô a một tiếng mới cười nói: "Tôi đã suy nghĩ kỹ, sáng ngày mốt, tôi sẽ đi xem mắt."
"Ăn mặc xinh đẹp một chút! Anh ấy vẫn luôn nói cô thật đáng yêu, rất thích kết thân với cô. Từ nhỏ Khả Hinh đã nói phải gả một đầu bếp đẹp trai giống như cha." Nhã Tuệ vừa bới cơm trắng, vừa mỉm cười nói.
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi xoay tròn vẫn im lặng nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Tô Thụy Kỳ cũng im lặng nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, chỉ im lặng ăn cơm.
Nhậm Tử Hiền nghe xong, mặc dù giọng nói hơi khàn khàn, lại chế giễu nói: "Má trái của cô nát thành như vậy, còn có người thích sao?"
"Tử Hiền! !" Rốt cuộc Tô Thụy Kỳ không thể nhịn được nữa nhìn về phía cô.
"Tôi chỉ đang nói sự thật thôi!" Nhậm Tử Hiền lại không khách khí nói.
Đường Khả Hinh chợt cảm thấy trái tim lấp một tảng đá lớn, nhưng vẫn cắn chặt răng chịu đựng.
"Tôi ăn no rồi!" Tô Thụy Kỳ đột nhiên lạnh lùng, đứng dậy, sau đó kéo Tử Hiền lên nói: "Theo tôi ra ngoài một chút! !"
"Tại sao? Tôi còn chưa ăn xong !" Tử Hiền cố gắng kéo tay lại!
"Tôi thấy cô nói chuyện no rồi! !" Tô Thụy Kỳ lạnh lùng, nắm cả người Tử Hiền lôi cô ra phòng khách, sau đó cầm túi xách nhỏ của cô, trực tiếp kéo cô đi ra ngoài cửa!
Cả phòng khách nhất thời yên tĩnh trở lại.
Tiểu Nhu trợn to hai mắt, vừa lùa cơm vào miệng, vừa nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Khả Hinh.
Nhã Tuệ ngồi ở đầu kia nhìn hai người bọn họ, bất đắc dĩ cười nói: "Đoán chừng tất cả mọi người ăn no rồi, vậy tôi dọn bàn thôi."
Cô nói xong, ngay lập tức đứng dậy thu dọn tất cả chén đĩa, cùng Tiểu Nhu đi vào phòng bếp chuẩn bị rửa sạch.
Tưởng Thiên Lỗi cũng đứng lên, trầm giọng nói: "Tôi cũng ăn no rồi, phải đi thôi."
Đường Khả Hinh ngồi ở một bên im lặng không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cạnh cô, nhìn bộ dáng thất thần của cô, nhàn nhạt nói: "Tây trang của tôi. . . . . ."
Lúc này Đường Khả Hinh mới hơi tỉnh hồn, im lặng không lên tiếng đứng dậy đi vào phòng ngủ, đi tới trước tủ treo quần áo, giống như con rối, lấy ra tây trang của anh ôm nhẹ vào trong ngực, mới vừa muốn xoay người đã nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi vén bức màn che đi vào phòng, đang nhàn nhạt nhìn mình, cô im lặng cầm tây trang chậm rãi đi đến trước mặt của anh, đưa tây trang cho anh.
Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn cô, vừa nhận lấy tây trang, đứng ở trước kính toàn thân, vừa mặc, vừa nhìn Đường Khả Hinh. . . . .
Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, chỉ sâu kín đi ra ngoài.
"Rớt mất một cúc áo rồi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.
Đường Khả Hinh đứng ở bên màn cửa nghe nói như thế, liền hơi xoay người lại đến trước mặt của anh, không nhịn được nắm một góc tây trang của anh, nhìn cúc áo màu đen vẫn rất đầy đủ, liền yếu ớt nói: "Không có đâu. . . . . ."
Trong chớp mắt Tưởng Thiên Lỗi đưa tay ôm chặt eo nhỏ của cô, buộc thân thể của cô dựa vào mình, hai mắt nóng rực nhìn cô! ! !
"Cay chết tôi rồi! Tại sao canh này cay như vậy?" Nhậm Tử Hiền vừa tức giận nhìn Đường Khả Hinh gào lớn, vừa không ngừng thở hổn hển.
Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt một cái, cũng cảm giác trên mặt mình nóng rát, anh nghi ngờ nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh giống như có chút vô tội nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, trừng lớn con ngươi nói: "Nhậm tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không biết cô không thể ăn cay, bởi vì lúc tôi bưng canh đến, đã nói với cô rồi, canh này rất cay. . . . . . Rất cay !"
"Cô đùa bỡn tôi ! Tôi cũng không tin canh của hai người bọn họ cũng cay giống canh của tôi !" Tử Hiền tức giận nhìn Đường Khả Hinh, nói!
Đường Khả Hinh nghe vậy, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía hai người đàn ông Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ nói: "Vậy. . . . . . Tổng Giám đốc Tưởng và Cậu chủ Tô hai người uống thử xem?"
Sắc mặt của hai người Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ bình tĩnh cùng nhìn Đường Khả Hinh một cái, Tưởng Thiên Lỗi im lặng cầm cái muỗng lên trước, nhẹ múc một muỗng canh nhỏ trong chén canh lớn của mình, thổi vài hơi bớt nóng, vừa muốn uống một hớp, lại cảm giác trên đùi mình bị người véo mạnh một cái, anh khẽ cau mày, nghiêng mặt nhìn Đường Khả Hinh một cái, Đường Khả Hinh cũng miễn cưỡng cười nói: "Con người của tôi chưa bao giờ thích nói dối, sẽ không gạt người, cay là cay, không cay là không cay, không giống có vài người, đối với người khác lúc tốt lúc xấu, không có thành ý."
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy liền nhíu mày, không nói gì nhìn cô.
"Tổng Giám đốc Tưởng, anh uống đi. . . . . ." Đường Khả Hinh quay đầu sang, ánh mắt có chút sáng, lại phát ra một tia tức giận, giống như đang nhắc nhở anh, đừng quên ngày hôm qua anh nói xin lỗi với tôi!
Nét mặt Tưởng Thiên Lỗi không lộ vẻ gì, cầm muỗng canh, trong cái nhìn chăm chú của mọi người, khẽ húp một ngụm, chợt cảm thấy hương vị ngọt ngào ngon miệng, thật sự là nước canh giải nhiệt tốt nhất ngày hè, thế nhưng anh lại nhíu mày, thở nhẹ một hơi, vẻ mặt lộ ra một chút gian nan, bất mãn nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Canh này quá cay! Tôi ăn không quen! Tại sao khẩu vị của mọi người kì lạ như thế?"
Ánh mắt Đường Khả Hinh sáng lên, nhịn cười!
Nhã Tuệ và Tiểu Nhu cũng khẽ cắn môi dưới, nhịn cười nhìn anh.
"Thiệt giả?" Nhậm Tử Hiền cau mày nhìn nét mặt của chồng chưa cưới.
"Ừm!" Tưởng Thiên Lỗi lại thở ra một hơi, vẻ mặt lộ ra rất cay, nói: "Quá cay. Bản thân tôi thích ăn cay cũng không chịu nổi mùi vị này. Tôi thật sự không uống được nữa. . . . . ."
"Tôi không tin! !" Nhậm Tử Hiền không có ngu như vậy.
"Nếu không em hãy thử xem. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi rất phóng khoáng đẩy chén canh về phía vợ chưa cưới.
"Thôi đi!" Nhậm Tử Hiền hung hăng trợn mắt nhìn chồng chưa cưới một cái, mới nhìn về phía Tô Thụy Kỳ!
Tô Thụy Kỳ cũng có chút ngạc nhiên nhìn vẻ mặt khó chịu của Tưởng Thiên Lỗi một cái, cũng cầm muỗng, uống một hớp canh, chợt cảm thấy canh này ngọt ngào ngon miệng, anh lập tức để muỗng xuống, vẻ mặt khổ sở, làm bộ khó chịu muốn ho khan, vội vàng lắc đầu một cái nói: "Ôi, canh này cay làm cho người ta không chịu nổi."
Đường Khả Hinh nhịn cười nhìn về phía anh, cố ý lộ ra chút đau lòng nói: "Anh cay hả, có muốn tôi mang cho anh một lon cola hay không? Tôi . . . . . Tôi không biết mọi người không uống được canh cay, nhà của chúng tôi đều ăn canh cay!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tiểu Nhu lập tức đi vào phòng bếp, cầm lên một trái chỉ thiên, ở trước mặt mọi người đưa nguyên trái ớt vào trong miệng, vừa nhai vừa rất ngọt ngào cười nói: "Nhà chúng tôi ăn cay cũng giống như ăn quả táo ! Chúng tôi có thể ăn cay !"
Nhã Tuệ và Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn Tiểu Nhu vừa nhai ớt cay, vừa cười hì hì, bộ dáng của Tiểu Nhu vẫn còn tốt, sau này có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!
"Đám người điên này! Không trách được mọi người không để cho người ta thích! ! Ăn ớt cay mặt không chút thay đổi, cũng không biết cấu tạo thế nào!" Nhậm Tử Hiền ghét bỏ nhìn cô một cái, chợt cảm thấy cổ họng như bị lửa đốt, đột nhiên cay xé, cô ho khan mấy cái, quả thật nói không ra lời, cô liều mạng hà hơi, khó chịu nói: "Không chịu nổi! ! Quá khó chịu!"
"Em khó chịu thì nói ít một chút!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Nhậm Tử Hiền nói.
"Tôi không nói lời nào, mọi người hài lòng chưa!" Nhậm Tử Hiền tức giận nói.
Tô Thụy Kỳ cũng hơi mỉm cười nhìn về phía Tử Hiền nói: "Đúng rồi, cô tới đây là vì tìm Khả Hinh đòi điện thoại di động sao?"
"Tới đây nhắc nhỡ cô ấy một câu, sau này không có tiền, đừng vay tiền Tổng Giám đốc Tưởng! ! Hiện tại cô ấy có tiền lương rất nhiều!" Nhậm Tử Hiền vừa ho khan, vừa nuốt cổ họng nóng rát, khó khăn nói những lời này.
Sắc mặt của Tô Thụy Kỳ hơi thay đổi nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, chút lúng túng liếc Tô Thụy Kỳ một cái, hơi ngượng ngùng nói: "Hôm nay bởi vì. . . . . . Tôi thật sự rất vội, không có cách nào, mới làm như vậy. Tôi không cố ý."
"Sau này nên tránh được thì cố gắng tránh đi! Con người của tôi thích nhất là chơi trò búa và kéo với người khác! Mỗi lần chơi cũng sẽ nói cho đối phương biết, tôi sẽ ra cái gì, nhưng không nhất định tôi sẽ ra cái đó! Chỉ là, ở trong mắt tôi cô không là gì, nhưng bởi vì cô là bạn bè của Ricky, cho cô ba phần mặt mũi, sau này chuyện như vậy đừng để tôi gặp phải! Lần sau cô cũng không có may mắn như vậy đâu!" Nhậm Tử Hiền hoàn toàn không quan tâm cảm nhận của mọi người, nói ra những lời thật khó nghe.
"Tử Hiền! !" Tô Thụy Kỳ thật sự không nói nên lời nhìn về phía cô bạn thân.
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cũng bình tĩnh ngồi tại chỗ nhìn vợ chưa cưới đã bị cay đến không chịu nổi vẫn muốn hắng giọng mắng chửi người, liền không vui nói: "Em đã uống canh cay miệng rồi vẫn không chịu buông tha cho người như thế! Sớm biết như vậy, anh không tới đây cùng em."
Nhậm Tử Hiền hừ một tiếng, không nói lời nào.
Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, chớp mắt một cái, nhưng vẫn nắm chặt quả đấm, cố gắng chịu đựng.
Tô Thụy Kỳ nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Khả Hinh cũng im lặng không lên tiếng, bữa cơm này, có người ăn ngon no bụng, có người ăn rất ít nên không no bụng, hơn nữa bởi vì lời nói của Tử Hiền, không khí chợt trở nên rất tệ, bởi vì có chút tâm sự, Khả Hinh chỉ chọn ăn một chút khoai tây.
Tưởng Thiên Lỗi hơi quay đầu sang nhìn bộ dạng của cô, vừa muốn gắp một miếng cánh gà bỏ vào trong chén của cô, lại thấy một người khác đã gắp một miếng đưa đến trong chén của cô, anh lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.
Tô Thụy Kỳ cũng nhìn về phía anh.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn hai người bọn họ một cái, tiếp tục im lặng ăn miếng cánh gà kia.
Nhã Tuệ đang cầm chén, nhìn bộ dáng bạn thân, hai mắt xoay nhìn về phía Khả Hinh cố ý nói: "Khả Hinh . . . . . . À. . . . . . Hôm nay báo chí nói chuyện của cô, cô đã suy nghĩ kỹ càng chưa?"
Đường Khả Hinh ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhã Tuệ, có chút mất hồn hỏi: "Chuyện gì?"
Nhã Tuệ bật cười nói: "Cô quên à ? Chuyện đầu bếp Trần phòng ăn chúng ta muốn kết thân với cô!"
Lời này vừa nói ra, Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn về phía ánh mắt dịu dàng của Nhã Tuệ, cô a một tiếng mới cười nói: "Tôi đã suy nghĩ kỹ, sáng ngày mốt, tôi sẽ đi xem mắt."
"Ăn mặc xinh đẹp một chút! Anh ấy vẫn luôn nói cô thật đáng yêu, rất thích kết thân với cô. Từ nhỏ Khả Hinh đã nói phải gả một đầu bếp đẹp trai giống như cha." Nhã Tuệ vừa bới cơm trắng, vừa mỉm cười nói.
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi xoay tròn vẫn im lặng nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Tô Thụy Kỳ cũng im lặng nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, chỉ im lặng ăn cơm.
Nhậm Tử Hiền nghe xong, mặc dù giọng nói hơi khàn khàn, lại chế giễu nói: "Má trái của cô nát thành như vậy, còn có người thích sao?"
"Tử Hiền! !" Rốt cuộc Tô Thụy Kỳ không thể nhịn được nữa nhìn về phía cô.
"Tôi chỉ đang nói sự thật thôi!" Nhậm Tử Hiền lại không khách khí nói.
Đường Khả Hinh chợt cảm thấy trái tim lấp một tảng đá lớn, nhưng vẫn cắn chặt răng chịu đựng.
"Tôi ăn no rồi!" Tô Thụy Kỳ đột nhiên lạnh lùng, đứng dậy, sau đó kéo Tử Hiền lên nói: "Theo tôi ra ngoài một chút! !"
"Tại sao? Tôi còn chưa ăn xong !" Tử Hiền cố gắng kéo tay lại!
"Tôi thấy cô nói chuyện no rồi! !" Tô Thụy Kỳ lạnh lùng, nắm cả người Tử Hiền lôi cô ra phòng khách, sau đó cầm túi xách nhỏ của cô, trực tiếp kéo cô đi ra ngoài cửa!
Cả phòng khách nhất thời yên tĩnh trở lại.
Tiểu Nhu trợn to hai mắt, vừa lùa cơm vào miệng, vừa nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Khả Hinh.
Nhã Tuệ ngồi ở đầu kia nhìn hai người bọn họ, bất đắc dĩ cười nói: "Đoán chừng tất cả mọi người ăn no rồi, vậy tôi dọn bàn thôi."
Cô nói xong, ngay lập tức đứng dậy thu dọn tất cả chén đĩa, cùng Tiểu Nhu đi vào phòng bếp chuẩn bị rửa sạch.
Tưởng Thiên Lỗi cũng đứng lên, trầm giọng nói: "Tôi cũng ăn no rồi, phải đi thôi."
Đường Khả Hinh ngồi ở một bên im lặng không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cạnh cô, nhìn bộ dáng thất thần của cô, nhàn nhạt nói: "Tây trang của tôi. . . . . ."
Lúc này Đường Khả Hinh mới hơi tỉnh hồn, im lặng không lên tiếng đứng dậy đi vào phòng ngủ, đi tới trước tủ treo quần áo, giống như con rối, lấy ra tây trang của anh ôm nhẹ vào trong ngực, mới vừa muốn xoay người đã nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi vén bức màn che đi vào phòng, đang nhàn nhạt nhìn mình, cô im lặng cầm tây trang chậm rãi đi đến trước mặt của anh, đưa tây trang cho anh.
Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn cô, vừa nhận lấy tây trang, đứng ở trước kính toàn thân, vừa mặc, vừa nhìn Đường Khả Hinh. . . . .
Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, chỉ sâu kín đi ra ngoài.
"Rớt mất một cúc áo rồi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.
Đường Khả Hinh đứng ở bên màn cửa nghe nói như thế, liền hơi xoay người lại đến trước mặt của anh, không nhịn được nắm một góc tây trang của anh, nhìn cúc áo màu đen vẫn rất đầy đủ, liền yếu ớt nói: "Không có đâu. . . . . ."
Trong chớp mắt Tưởng Thiên Lỗi đưa tay ôm chặt eo nhỏ của cô, buộc thân thể của cô dựa vào mình, hai mắt nóng rực nhìn cô! ! !