Đường Khả Hinh chậm rãi mở ra hai mắt, nhất thời tiếp xúc ánh sáng màu trắng, giống như ánh sáng thiên đường. Tác dụng thuốc mê chưa tan, cô mềm nhũn giống như bị tê liệt nằm ở trên giường, sắc mặt xám xịt, nhìn người bạn thân, muốn nói gì đó nhưng không nói ra lời. . . . . .
Nhã Tuệ đau lòng nhìn người bạn thân, đột nhiên bật khóc, nhưng không nói được gì, chỉ khổ sở nức nở rơi lệ.
Đường Khả Hinh sâu kín nhìn vẻ mặt người bạn thân kích động rơi lệ, tròng mắt cô không còn hơi sức nhấp nháy, tay phải chậm rãi đưa lên mơ hồ bị đau đớn, muốn vuốt ve khuôn mặt của cô bạn đang rơi lệ, lại nhìn thấy tay phải bị băng gạc băng bó tái nhợt, cô sững sờ, giống như đang suy nghĩ tại sao mình bị thương. . . . . .
Một suy nghĩ đáng sợ ập tới trong đầu của Khả Hinh làm cho hơi thở của cô càng lúc càng nặng nề, trừng mắt nhìn chằm chằm mọi thứ xung quanh yên tĩnh, trắng bệch, theo bản năng sợ níu chặt ga giường, muốn động đậy thân thể, lại mơ hồ phát hiện đau đớn nóng rát bắt đầu chậm rãi kích thích má trái của mình. . . . . .
Mặt của tôi . . . . .
Thân thể cô chấn động mạnh một cái, hai mắt hoảng sợ trợn to, hình ảnh kinh khủng đêm qua giống như ma quỷ giương nhắn múa vuốt nhào về phía mình, người đàn ông kia cầm lên a-xít sun-phu-rit tàn nhẫn dội tới trên mặt mình!
"A . . . . . ." Một tiếng bén nhọn đau đớn, khàn giọng từ bên trong phòng bệnh truyền đến! !
Bác sĩ và y tá đang ở đầu kia hành lang, nghe được âm thanh, lập tức buông xuống tài liệu trong tay, chạy như bay đến phòng bệnh! !
Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, thê thảm rơi lệ kích động gào lên: "Mặt của tôi . . . . . . bọn họ phá hủy mặt của tôi! ! Những người đó phá hủy mặt của tôi! ! Cứu mạng ! ! Cứu mạng . . . . . . cứu tôi . . . . . .
Nhã Tuệ lập tức ôm chặt Khả Hinh, khóc nói: "Khả Hinh! Không có chuyện gì! Cô nhất định có thể tốt! Chúng ta có thể phẫu thuật thẩm mỹ, sẽ tốt thôi ! !"
"Khuôn mặt của tôi không có . . . . . . khuôn mặt của tôi không có . . . . . . mặt của tôi đã bị phá hủy . . . . . ." Đường Khả Hinh kích động suy sụp kêu khóc, giãy giụa, thậm chí mất đi lý trí phóng xuống giường, đang lúc Nhã Tuệ không kịp ngăn cản, vọt vào toilet, nhìn thẳng vào tấm gương trong toilet, trơ mắt nhìn băng gạc dầy cộm đáng sợ trên mặt mình, đột nhiên thở hổn hển, không dám nhúc nhích!
"Khả Hinh!" Nhã Tuệ nắm chặt khung cửa, nhìn người bạn thân đứng ở trước gương, mất đi tỉnh táo bình thường, cô hoảng sợ nói: "Cô đừng kích động! Vết sẹo này nhất định có thể khép lại! Tin tưởng tôi, Nhất định sẽ tốt!"
Đường Khả Hinh nhìn mình trong kính, chớp hai mắt, nhưng vẫn đưa ra đầu ngón tay lạnh lẽo run rẩy, há miệng run rẩy chạm vào băng gạc đáng sợ bên má trái, một cơn đau đớn làm cho lòng cô chợt rét lạnh. . . . . .
"Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ căng thẳng nhìn cô, nhắc nhở nói: "Cô ngàn vạn lần không được đụng đến vết thương kia, vẫn chưa khép lại! Ngàn vạn đừng đụng vào!"
Đường Khả Hinh không nghe được lời nói của người bạn thân, chỉ nhìn chòng chọc băng gạc đã tràn máu trong kính, đột nhiên cắn răng tay nắm chặt băng gạc trên mặt, cắn răng xé ra! !
Trong kính đột nhiên xuất hiện một cô gái, một khối thịt đỏ tươi, mơ hồ tràn máu đáng sợ nổi lên má trái, khuôn mặt xinh đẹp non mềm đã từng quen thuộc, giờ phút này đầm đìa máu tươi, dữ tợn đáng sợ, giống như bị móng vuốt ma quỷ càu nửa bên mặt cô, thân thể của cô chấn động mạnh một cái, rốt cuộc sụp đổ khổ sở hét lên, kêu gào cầm lên cái bình trước gương, không dám tin hung hăng đập vào trong gương!
Ầm một tiếng, mặt gương nứt vỡ vụn, bay văng khắp nơi!
"Đây là giả! Đây là giả! Đó không phải là mặt của tôi! !" Đường Khả Hinh khổ sở khóc kêu to, phát điên cầm bình cắn răng liều mạng đập vào trong gương, miểng thủy tinh cắm vào trong lòng bàn tay, máu tươi róc rách rơi xuống, chảy tới cánh tay!
Nhã Tuệ đau lòng nhìn người bạn thân, đột nhiên bật khóc, nhưng không nói được gì, chỉ khổ sở nức nở rơi lệ.
Đường Khả Hinh sâu kín nhìn vẻ mặt người bạn thân kích động rơi lệ, tròng mắt cô không còn hơi sức nhấp nháy, tay phải chậm rãi đưa lên mơ hồ bị đau đớn, muốn vuốt ve khuôn mặt của cô bạn đang rơi lệ, lại nhìn thấy tay phải bị băng gạc băng bó tái nhợt, cô sững sờ, giống như đang suy nghĩ tại sao mình bị thương. . . . . .
Một suy nghĩ đáng sợ ập tới trong đầu của Khả Hinh làm cho hơi thở của cô càng lúc càng nặng nề, trừng mắt nhìn chằm chằm mọi thứ xung quanh yên tĩnh, trắng bệch, theo bản năng sợ níu chặt ga giường, muốn động đậy thân thể, lại mơ hồ phát hiện đau đớn nóng rát bắt đầu chậm rãi kích thích má trái của mình. . . . . .
Mặt của tôi . . . . .
Thân thể cô chấn động mạnh một cái, hai mắt hoảng sợ trợn to, hình ảnh kinh khủng đêm qua giống như ma quỷ giương nhắn múa vuốt nhào về phía mình, người đàn ông kia cầm lên a-xít sun-phu-rit tàn nhẫn dội tới trên mặt mình!
"A . . . . . ." Một tiếng bén nhọn đau đớn, khàn giọng từ bên trong phòng bệnh truyền đến! !
Bác sĩ và y tá đang ở đầu kia hành lang, nghe được âm thanh, lập tức buông xuống tài liệu trong tay, chạy như bay đến phòng bệnh! !
Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, thê thảm rơi lệ kích động gào lên: "Mặt của tôi . . . . . . bọn họ phá hủy mặt của tôi! ! Những người đó phá hủy mặt của tôi! ! Cứu mạng ! ! Cứu mạng . . . . . . cứu tôi . . . . . .
Nhã Tuệ lập tức ôm chặt Khả Hinh, khóc nói: "Khả Hinh! Không có chuyện gì! Cô nhất định có thể tốt! Chúng ta có thể phẫu thuật thẩm mỹ, sẽ tốt thôi ! !"
"Khuôn mặt của tôi không có . . . . . . khuôn mặt của tôi không có . . . . . . mặt của tôi đã bị phá hủy . . . . . ." Đường Khả Hinh kích động suy sụp kêu khóc, giãy giụa, thậm chí mất đi lý trí phóng xuống giường, đang lúc Nhã Tuệ không kịp ngăn cản, vọt vào toilet, nhìn thẳng vào tấm gương trong toilet, trơ mắt nhìn băng gạc dầy cộm đáng sợ trên mặt mình, đột nhiên thở hổn hển, không dám nhúc nhích!
"Khả Hinh!" Nhã Tuệ nắm chặt khung cửa, nhìn người bạn thân đứng ở trước gương, mất đi tỉnh táo bình thường, cô hoảng sợ nói: "Cô đừng kích động! Vết sẹo này nhất định có thể khép lại! Tin tưởng tôi, Nhất định sẽ tốt!"
Đường Khả Hinh nhìn mình trong kính, chớp hai mắt, nhưng vẫn đưa ra đầu ngón tay lạnh lẽo run rẩy, há miệng run rẩy chạm vào băng gạc đáng sợ bên má trái, một cơn đau đớn làm cho lòng cô chợt rét lạnh. . . . . .
"Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ căng thẳng nhìn cô, nhắc nhở nói: "Cô ngàn vạn lần không được đụng đến vết thương kia, vẫn chưa khép lại! Ngàn vạn đừng đụng vào!"
Đường Khả Hinh không nghe được lời nói của người bạn thân, chỉ nhìn chòng chọc băng gạc đã tràn máu trong kính, đột nhiên cắn răng tay nắm chặt băng gạc trên mặt, cắn răng xé ra! !
Trong kính đột nhiên xuất hiện một cô gái, một khối thịt đỏ tươi, mơ hồ tràn máu đáng sợ nổi lên má trái, khuôn mặt xinh đẹp non mềm đã từng quen thuộc, giờ phút này đầm đìa máu tươi, dữ tợn đáng sợ, giống như bị móng vuốt ma quỷ càu nửa bên mặt cô, thân thể của cô chấn động mạnh một cái, rốt cuộc sụp đổ khổ sở hét lên, kêu gào cầm lên cái bình trước gương, không dám tin hung hăng đập vào trong gương!
Ầm một tiếng, mặt gương nứt vỡ vụn, bay văng khắp nơi!
"Đây là giả! Đây là giả! Đó không phải là mặt của tôi! !" Đường Khả Hinh khổ sở khóc kêu to, phát điên cầm bình cắn răng liều mạng đập vào trong gương, miểng thủy tinh cắm vào trong lòng bàn tay, máu tươi róc rách rơi xuống, chảy tới cánh tay!