Phòng làm việc Tổng Giám đốc.
Hoa văn trang trí trên trần nhà màu trắng, khúc xạ ánh đèn màu xanh xen lẫn màu trắng, trước bàn làm việc mới trắng tinh để một Quả cầu Pha lê trong suốt, hộp đựng bút hình ống màu đen, cửa sổ sát đất bên trái nhìn cảnh biển, giữa phòng để bộ ghế sa lon màu trắng hình tròn, ở giữa có bàn thủy tinh nhỏ đặt một giỏ hoa Bách Hợp trắng tinh, tỏa ra hương thơm, kết tiếp là một tấm bình phong thủy mặc, kế tiếp là phòng họp nhỏ.
Khả Hinh vừa đặt tất cả loại rượu đỏ xuống bàn thủy tinh, vừa nhìn Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, anh đã cởi bỏ tây trang, chỉ mặc áo sơ mi, quần tây trắng, cổ áo mở ra, vẻ mặt nhàn nhã nhìn mình, ánh mắt hết sức hết sức nghiền ngẫm. . . . . . đôi mắt cô khẽ chớp, có chút ngạc nhiên đặt tất cả loại rượu xuống bàn thủy tinh, vừa đặt vừa khẽ nói: "Tất cả rượu đỏ, tôi đã thưởng thức qua rồi, tôi đã phân tích và báo cáo trước và sau lúc giải rượu, còn có. . . . . ."
Cô có chút tức giận, chọn ra mấy chai rượu mẫu Margaux 2000, Laffey 1999, Petrus 2001, Dynasty 1986, đặt xuống bên kia, nói: "Bốn chai rượu này, tất cả đều có vấn đề. . . . . . Anh cố ý. . . . . ."
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên thoát khỏi suy nghĩ của mình, tỉnh táo lại, ánh mắt lóe lên vui vẻ, nhìn bốn loại rượu ở trước bàn hỏi: "Có vấn đề gì?".
Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, ánh mắt lộ ra chăm chú, nói: "Margaux năm 2000, tôi và anh đã uống ở kho rượu của anh, nhưng rượu mẫu mới nhất cũng không phải mùi như vậy, còn có Laffey năm 1999, tôi đã từng xem qua công bố rượu mới, Laffey năm 1999 không có mùi vị như thế, Laffey 1999 giống Xích Hà Châu năm ấy, khi vào miệng lập tức kích thích đầu lưỡi, tỏa ra mùi thơm mãnh liệt, tan ra nhanh, cảm giác mức độ vô cùng rõ ràng, tuy tôi chỉ đọc sách, nhưng tôi vẫn có thể phân tích sự khác nhau của mùi vị đó, còn có Petrus năm 2001, tôi chưa từng thưởng thức rượu đỏ Petrus nhưng tối hôm qua tôi lật xem tài liệu Petrus anh đưa cho tôi, nghiên cứu môi trường sinh trưởng của chúng, tình hình thu hoạch, sở thích của thợ nấu rượu, còn có trang trại rượu có đặc điểm rõ ràng, chính là Rượu đỏ Petrus chưa bao giờ loại bỏ cây, tất cả cây có tuổi thọ trên 70 năm, gần như hái sau giữa trưa để bảo đảm giọt sương trên quả nho bốc hơi hoàn toàn, bảo đảm nồng độ của nước nho không bị pha loãng, cho nên độ ủ của Xích Hà Châu mạnh mà ổn định, phát ra mùi thơm đậm đà, vô cùng tinh tế, nhưng ngày hôm qua tôi uống số Rượu đỏ kia, ninh chua nhạt, tỏa ra mùi trái cây kì lạ. . . . . . trong này khẳng định thành phần sản xuất không phải 100% Xích Hà Châu, nhất định có Phẩm Lệ Châu và Xà Long châu . . . . . . mấy loại rượu này căn bản cũng không phải là rượu như trên nhãn. . . . . . Anh cố ý!"
Trang Hạo Nhiên nghe xong, sâu kín nhìn Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt của mình, rất chăm chú giải thích rượu đỏ, hai mắt lấp lánh thật đáng yêu, dường như đêm qua anh có thể nhìn thấy có một cô gái ngồi ở đèn bàn, vẻ mặt chăm chú và nghiêm túc lật xem tài liệu, ánh mắt anh chậm rãi lộ ra vui vẻ, im lặng nghiêng người tới trước, cầm tài liệu liên quan Petrus, tỉ mỉ lật xem, thấy Đường Khả Hinh dùng bút màu xanh màu đỏ, ghi lại đặc điểm có liên quan đến rượu Petrus ở phía trên, sau đó ở trên hình trang trại rượu, vẽ một cây nho già, thậm chí còn rũ xuống mấy quả nho màu đỏ tròn vo, anh mỉm cười nói: "Cô còn có thể vẽ tranh?"
Hai mắt Đường Khả Hinh xoay chuyển, yếu ớt nói: "Lúc tôi còn nhỏ vẽ tranh không tệ, cha mời Thầy giáo dạy cho tôi một thời gian, nhưng bởi vì tôi ngu dốt, không nhớ chuyện gì, nên không vẽ tiếp nữa."
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên không thay đổi, cầm tài liệu nhìn một chỗ trống trên hình trang trại rượu, có nét bút màu xanh lá cây, vẽ một chong chóng gió Hà Lan, anh hai mắt khẽ xoay tròn, nói: "Chong chóng gió?"
"Hả?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên đang lật xem đến hình trang trại rượu Petrus, cô liền ah một tiếng, mỉm cười nói: "Đúng vậy. . . . . . Chong chóng gió. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Loại chong chóng gió này ở quốc nội rất ít đấy? Cô từng nhìn thấy nó ở đâu?"
Đường Khả Hinh bật cười nói: "Quên mất rồi. . . . . ." .
"Quên mất?" Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn về phía cô, cau mày.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút, dựa vào kí ức, sâu kín nói: "Đó là lúc tôi còn rất nhỏ, đã từng đi qua một chỗ, nhưng tôi quên rồi. . . . . . Chỉ cảm thấy trước mặt có một ít hoa màu tím, còn có chong chóng gió Hà Lan, nó cũng không xoay, nhưng tôi nhìn nó, tâm trạng không khỏi thay đổi . . . . . . bắt đầu từ lúc đó, tôi liền thích chong chóng gió, khi mình còn bé, rất thích gấp giấy làm chong chóng gió. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên sâu kín nhìn về phía cô, nói: "Có kí ức cảm giác như thế nào?"
Đường Khả Hinh hơi ngạc nhiên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, bật cười nói: "Anh chưa từng có kí ức sao? Mỗi người đều có kí ức của mình chứ? Chưa từng có kí ức thì sống thế nào?"
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi thu, nhìn cô một cái rồi tiếp tục lật xem tài liệu Petrus, nói: "Cô sống đến bây giờ, có thể nhớ tất cả kí ức của mình sao?"
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, hơi suy tư một lát, mới sâu kín nói: "Không có. . . . . . Có chút kí ức thật sự không nhớ nổi, có chút kí ức mình không muốn nhớ lại. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt Đường Khả Hinh đột nhiên tối tăm, lại nhìn về phía vết sẹo màu hồng má trái của cô, anh im lặng không lên tiếng, rốt cuộc ném tài liệu ở trên khay trà, chậm rãi đứng lên, đi về phía sau tấm bình phong. . . . . . Đường Khả Hinh xoay người nhìn bước chân anh nhàn nhã đi vào trong bình phong, như người đàn ông trong gia đình, bình tĩnh thong dong, lúc đang suy nghĩ anh muốn làm gì, trong tay của anh cầm hai ly thủy tinh đi ra, vẻ mặt không thay đổi ngồi trở lại trên ghế sa lon, đặt ly thủy tinh ở trên bàn rồi nói: "Ngồi đi."
Đường Khả Hinh suy nghĩ trong chốc lát, cũng đi vòng ra trước sa lon ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên cầm chai Petrus 2000, nhìn nhãn hiệu của nó một cái, mới mở nút rượu, rót dịch rượu màu đỏ vào trong hai cái ly Tulip trong suốt, mới sâu kín nói: "Nếm rượu, phải vứt bỏ nhãn hiệu của nó, xuất xứ của nó, tất cả mọi thứ về nó, mà phải dùng cảm thụ trực quan nhất thưởng thức độ chưng cất, mà không phải thông qua xuất xứ của nó, nhãn hiệu của nó, giống như mọi người hiện nay, trước khi nếm loại rượu này cũng đã chuẩn bị xong tâm lý cởi mở."
Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, thật yên tĩnh lắng nghe.
Trang Hạo Nhiên đặt rượu mẫu xuống, dùng nút gỗ nhét lại.
Lúc này Khả Hinh mới phát hiện, ngón tay thon dài của Trang Hạo Nhiên thật rất đẹp mắt.
Trang Hạo Nhiên nâng ly rượu đỏ lên, nắm chặt đế ly và tấm lót ly, tựa vào trên ghế sa lon, lấy tư thế rất tao nhã xoay tròn 360 độ, mới nhìn Đường Khả Hinh nói: "Trên thực tế, ở nước ngoài, rất nhiều người lớn tuổi không thích mùi vị rượu đỏ, phối hợp bọn họ không được của mình món ngon, cho nên tự mình trồng trọt nho đỏ, rất nhiều trang trại rượu ra đời, chính là bắt đầu từ ý niệm này!"
Đường Khả Hinh lại nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Khả Hinh, hai mắt phát ra ánh sáng lẫm liệt, nói tiếp: "Cho nên, đối mặt với mọi thứ bị dán lên nhãn hiệu trên thế giới này, cô muốn thành công, phải dũng cảm nói lên nghi vấn của mình! Cảm thấy rượu này tốt hay không tốt? Cũng phải can đảm nói ra! Giống như cô nói, ly rượu này không phải Margaux 2000, đúng vậy, nó thật sự không phải, nó chỉ là rượu ba năm bình thường, nhưng. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, có chút bất đắc dĩ nói: "Là một người của khách sạn, mọi người cũng từng nhìn thấy có một số khách hàng đi vào chỉ uống nhãn hiệu, không phải uống rượu, cho nên không có bao nhiêu người có thể phát hiện ra? Vì vậy bắt đầu từ bây giờ, cô muốn phát hiện thì không nên theo đuổi xu hướng của các nước! Các trang trại rượu nổi tiếng ở nước ta cũng không nhiều, cho nên phải phát triển sự nghiệp rượu đỏ ở quốc nội, trước hết nên đặt ra nghi vấn. . . . . . Khả Hinh?"
Tiếng gọi này rất nhẹ nhàng.
"Vâng!" Đường Khả Hinh không nhịn được lên tiếng trả lời, nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên cầm rượu đỏ, nghiêng người tới trước nhìn về phía Đường Khả Hinh, mạnh mẽ nói: "Cô phải nhớ, một người làm chủ, vĩnh viễn cũng không nên hỏi người tiêu dùng đang suy nghĩ gì, bởi vì có đôi khi, bản thân người tiêu dùng cũng không biết mình cần cái gì! Chỉ có thông qua không ngừng sáng tạo, không ngừng thay đổi, để cho người tiêu dùng tiếp nhận nhiều thứ hơn, có nhiều sự lựa chọn hơn, bọn họ mới có thể tin phục cô, hướng tới cô. Đối với rượu cũng như vậy. . . . . . Trong tương lai, cô có thể tham gia hàng trăm nghìn lần hội nghị về rượu, sẽ có thể bị ngôn ngữ hoa lệ của chúng mê hoặc, bị lịch sử phát triển của chúng mê hoặc, cho nên cô phải hơn xác định rõ phương hướng trong lòng mình, cô lựa chọn cho khách hàng một chai rượu ngon, phải thông qua khứu giác của mình, vị giác của mình, mà không phải trao cho bọn họ suy nghĩ của cô! Phải khẳng định suy nghĩ và theo đuổi lý lẽ của mình, cô mới có thể không bị rượu đỏ đánh lừa, mới có thể vứt bỏ những loại rượu đỏ không có chất lượng! Hiểu chưa?"
Đường Khả Hinh đột nhiên cảm giác trong thân thể của mình dâng lên một luồng khí mãnh liệt, có chút cảm động nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, gật đầu nói: "Hiểu rồi!"
"Cho nên tôi cho cô uống rượu không giống với nhãn hiệu, chính là muốn xem cô có dám nghi ngờ rượu đỏ ở dưới nhãn hiệu hoa lệ hay không!" Trang Hạo Nhiên lại nhìn về phía Khả Hinh nói: "May mắn cô đã nói ra, nếu không, cô còn kém một chai rượu đỏ, không thể nếm ra được mùi vị của nó!"
"À?" Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói: "Không thể nào!"
Trang Hạo Nhiên cười khẽ một tiếng, vươn tay cầm một chai rượu đỏ mẫu, đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh nói: "Cô chắc chắn nó là Conti Winery năm 1998?"
Hoa văn trang trí trên trần nhà màu trắng, khúc xạ ánh đèn màu xanh xen lẫn màu trắng, trước bàn làm việc mới trắng tinh để một Quả cầu Pha lê trong suốt, hộp đựng bút hình ống màu đen, cửa sổ sát đất bên trái nhìn cảnh biển, giữa phòng để bộ ghế sa lon màu trắng hình tròn, ở giữa có bàn thủy tinh nhỏ đặt một giỏ hoa Bách Hợp trắng tinh, tỏa ra hương thơm, kết tiếp là một tấm bình phong thủy mặc, kế tiếp là phòng họp nhỏ.
Khả Hinh vừa đặt tất cả loại rượu đỏ xuống bàn thủy tinh, vừa nhìn Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, anh đã cởi bỏ tây trang, chỉ mặc áo sơ mi, quần tây trắng, cổ áo mở ra, vẻ mặt nhàn nhã nhìn mình, ánh mắt hết sức hết sức nghiền ngẫm. . . . . . đôi mắt cô khẽ chớp, có chút ngạc nhiên đặt tất cả loại rượu xuống bàn thủy tinh, vừa đặt vừa khẽ nói: "Tất cả rượu đỏ, tôi đã thưởng thức qua rồi, tôi đã phân tích và báo cáo trước và sau lúc giải rượu, còn có. . . . . ."
Cô có chút tức giận, chọn ra mấy chai rượu mẫu Margaux 2000, Laffey 1999, Petrus 2001, Dynasty 1986, đặt xuống bên kia, nói: "Bốn chai rượu này, tất cả đều có vấn đề. . . . . . Anh cố ý. . . . . ."
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên thoát khỏi suy nghĩ của mình, tỉnh táo lại, ánh mắt lóe lên vui vẻ, nhìn bốn loại rượu ở trước bàn hỏi: "Có vấn đề gì?".
Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, ánh mắt lộ ra chăm chú, nói: "Margaux năm 2000, tôi và anh đã uống ở kho rượu của anh, nhưng rượu mẫu mới nhất cũng không phải mùi như vậy, còn có Laffey năm 1999, tôi đã từng xem qua công bố rượu mới, Laffey năm 1999 không có mùi vị như thế, Laffey 1999 giống Xích Hà Châu năm ấy, khi vào miệng lập tức kích thích đầu lưỡi, tỏa ra mùi thơm mãnh liệt, tan ra nhanh, cảm giác mức độ vô cùng rõ ràng, tuy tôi chỉ đọc sách, nhưng tôi vẫn có thể phân tích sự khác nhau của mùi vị đó, còn có Petrus năm 2001, tôi chưa từng thưởng thức rượu đỏ Petrus nhưng tối hôm qua tôi lật xem tài liệu Petrus anh đưa cho tôi, nghiên cứu môi trường sinh trưởng của chúng, tình hình thu hoạch, sở thích của thợ nấu rượu, còn có trang trại rượu có đặc điểm rõ ràng, chính là Rượu đỏ Petrus chưa bao giờ loại bỏ cây, tất cả cây có tuổi thọ trên 70 năm, gần như hái sau giữa trưa để bảo đảm giọt sương trên quả nho bốc hơi hoàn toàn, bảo đảm nồng độ của nước nho không bị pha loãng, cho nên độ ủ của Xích Hà Châu mạnh mà ổn định, phát ra mùi thơm đậm đà, vô cùng tinh tế, nhưng ngày hôm qua tôi uống số Rượu đỏ kia, ninh chua nhạt, tỏa ra mùi trái cây kì lạ. . . . . . trong này khẳng định thành phần sản xuất không phải 100% Xích Hà Châu, nhất định có Phẩm Lệ Châu và Xà Long châu . . . . . . mấy loại rượu này căn bản cũng không phải là rượu như trên nhãn. . . . . . Anh cố ý!"
Trang Hạo Nhiên nghe xong, sâu kín nhìn Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt của mình, rất chăm chú giải thích rượu đỏ, hai mắt lấp lánh thật đáng yêu, dường như đêm qua anh có thể nhìn thấy có một cô gái ngồi ở đèn bàn, vẻ mặt chăm chú và nghiêm túc lật xem tài liệu, ánh mắt anh chậm rãi lộ ra vui vẻ, im lặng nghiêng người tới trước, cầm tài liệu liên quan Petrus, tỉ mỉ lật xem, thấy Đường Khả Hinh dùng bút màu xanh màu đỏ, ghi lại đặc điểm có liên quan đến rượu Petrus ở phía trên, sau đó ở trên hình trang trại rượu, vẽ một cây nho già, thậm chí còn rũ xuống mấy quả nho màu đỏ tròn vo, anh mỉm cười nói: "Cô còn có thể vẽ tranh?"
Hai mắt Đường Khả Hinh xoay chuyển, yếu ớt nói: "Lúc tôi còn nhỏ vẽ tranh không tệ, cha mời Thầy giáo dạy cho tôi một thời gian, nhưng bởi vì tôi ngu dốt, không nhớ chuyện gì, nên không vẽ tiếp nữa."
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên không thay đổi, cầm tài liệu nhìn một chỗ trống trên hình trang trại rượu, có nét bút màu xanh lá cây, vẽ một chong chóng gió Hà Lan, anh hai mắt khẽ xoay tròn, nói: "Chong chóng gió?"
"Hả?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên đang lật xem đến hình trang trại rượu Petrus, cô liền ah một tiếng, mỉm cười nói: "Đúng vậy. . . . . . Chong chóng gió. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Loại chong chóng gió này ở quốc nội rất ít đấy? Cô từng nhìn thấy nó ở đâu?"
Đường Khả Hinh bật cười nói: "Quên mất rồi. . . . . ." .
"Quên mất?" Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn về phía cô, cau mày.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút, dựa vào kí ức, sâu kín nói: "Đó là lúc tôi còn rất nhỏ, đã từng đi qua một chỗ, nhưng tôi quên rồi. . . . . . Chỉ cảm thấy trước mặt có một ít hoa màu tím, còn có chong chóng gió Hà Lan, nó cũng không xoay, nhưng tôi nhìn nó, tâm trạng không khỏi thay đổi . . . . . . bắt đầu từ lúc đó, tôi liền thích chong chóng gió, khi mình còn bé, rất thích gấp giấy làm chong chóng gió. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên sâu kín nhìn về phía cô, nói: "Có kí ức cảm giác như thế nào?"
Đường Khả Hinh hơi ngạc nhiên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, bật cười nói: "Anh chưa từng có kí ức sao? Mỗi người đều có kí ức của mình chứ? Chưa từng có kí ức thì sống thế nào?"
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi thu, nhìn cô một cái rồi tiếp tục lật xem tài liệu Petrus, nói: "Cô sống đến bây giờ, có thể nhớ tất cả kí ức của mình sao?"
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, hơi suy tư một lát, mới sâu kín nói: "Không có. . . . . . Có chút kí ức thật sự không nhớ nổi, có chút kí ức mình không muốn nhớ lại. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt Đường Khả Hinh đột nhiên tối tăm, lại nhìn về phía vết sẹo màu hồng má trái của cô, anh im lặng không lên tiếng, rốt cuộc ném tài liệu ở trên khay trà, chậm rãi đứng lên, đi về phía sau tấm bình phong. . . . . . Đường Khả Hinh xoay người nhìn bước chân anh nhàn nhã đi vào trong bình phong, như người đàn ông trong gia đình, bình tĩnh thong dong, lúc đang suy nghĩ anh muốn làm gì, trong tay của anh cầm hai ly thủy tinh đi ra, vẻ mặt không thay đổi ngồi trở lại trên ghế sa lon, đặt ly thủy tinh ở trên bàn rồi nói: "Ngồi đi."
Đường Khả Hinh suy nghĩ trong chốc lát, cũng đi vòng ra trước sa lon ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên cầm chai Petrus 2000, nhìn nhãn hiệu của nó một cái, mới mở nút rượu, rót dịch rượu màu đỏ vào trong hai cái ly Tulip trong suốt, mới sâu kín nói: "Nếm rượu, phải vứt bỏ nhãn hiệu của nó, xuất xứ của nó, tất cả mọi thứ về nó, mà phải dùng cảm thụ trực quan nhất thưởng thức độ chưng cất, mà không phải thông qua xuất xứ của nó, nhãn hiệu của nó, giống như mọi người hiện nay, trước khi nếm loại rượu này cũng đã chuẩn bị xong tâm lý cởi mở."
Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, thật yên tĩnh lắng nghe.
Trang Hạo Nhiên đặt rượu mẫu xuống, dùng nút gỗ nhét lại.
Lúc này Khả Hinh mới phát hiện, ngón tay thon dài của Trang Hạo Nhiên thật rất đẹp mắt.
Trang Hạo Nhiên nâng ly rượu đỏ lên, nắm chặt đế ly và tấm lót ly, tựa vào trên ghế sa lon, lấy tư thế rất tao nhã xoay tròn 360 độ, mới nhìn Đường Khả Hinh nói: "Trên thực tế, ở nước ngoài, rất nhiều người lớn tuổi không thích mùi vị rượu đỏ, phối hợp bọn họ không được của mình món ngon, cho nên tự mình trồng trọt nho đỏ, rất nhiều trang trại rượu ra đời, chính là bắt đầu từ ý niệm này!"
Đường Khả Hinh lại nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Khả Hinh, hai mắt phát ra ánh sáng lẫm liệt, nói tiếp: "Cho nên, đối mặt với mọi thứ bị dán lên nhãn hiệu trên thế giới này, cô muốn thành công, phải dũng cảm nói lên nghi vấn của mình! Cảm thấy rượu này tốt hay không tốt? Cũng phải can đảm nói ra! Giống như cô nói, ly rượu này không phải Margaux 2000, đúng vậy, nó thật sự không phải, nó chỉ là rượu ba năm bình thường, nhưng. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, có chút bất đắc dĩ nói: "Là một người của khách sạn, mọi người cũng từng nhìn thấy có một số khách hàng đi vào chỉ uống nhãn hiệu, không phải uống rượu, cho nên không có bao nhiêu người có thể phát hiện ra? Vì vậy bắt đầu từ bây giờ, cô muốn phát hiện thì không nên theo đuổi xu hướng của các nước! Các trang trại rượu nổi tiếng ở nước ta cũng không nhiều, cho nên phải phát triển sự nghiệp rượu đỏ ở quốc nội, trước hết nên đặt ra nghi vấn. . . . . . Khả Hinh?"
Tiếng gọi này rất nhẹ nhàng.
"Vâng!" Đường Khả Hinh không nhịn được lên tiếng trả lời, nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên cầm rượu đỏ, nghiêng người tới trước nhìn về phía Đường Khả Hinh, mạnh mẽ nói: "Cô phải nhớ, một người làm chủ, vĩnh viễn cũng không nên hỏi người tiêu dùng đang suy nghĩ gì, bởi vì có đôi khi, bản thân người tiêu dùng cũng không biết mình cần cái gì! Chỉ có thông qua không ngừng sáng tạo, không ngừng thay đổi, để cho người tiêu dùng tiếp nhận nhiều thứ hơn, có nhiều sự lựa chọn hơn, bọn họ mới có thể tin phục cô, hướng tới cô. Đối với rượu cũng như vậy. . . . . . Trong tương lai, cô có thể tham gia hàng trăm nghìn lần hội nghị về rượu, sẽ có thể bị ngôn ngữ hoa lệ của chúng mê hoặc, bị lịch sử phát triển của chúng mê hoặc, cho nên cô phải hơn xác định rõ phương hướng trong lòng mình, cô lựa chọn cho khách hàng một chai rượu ngon, phải thông qua khứu giác của mình, vị giác của mình, mà không phải trao cho bọn họ suy nghĩ của cô! Phải khẳng định suy nghĩ và theo đuổi lý lẽ của mình, cô mới có thể không bị rượu đỏ đánh lừa, mới có thể vứt bỏ những loại rượu đỏ không có chất lượng! Hiểu chưa?"
Đường Khả Hinh đột nhiên cảm giác trong thân thể của mình dâng lên một luồng khí mãnh liệt, có chút cảm động nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, gật đầu nói: "Hiểu rồi!"
"Cho nên tôi cho cô uống rượu không giống với nhãn hiệu, chính là muốn xem cô có dám nghi ngờ rượu đỏ ở dưới nhãn hiệu hoa lệ hay không!" Trang Hạo Nhiên lại nhìn về phía Khả Hinh nói: "May mắn cô đã nói ra, nếu không, cô còn kém một chai rượu đỏ, không thể nếm ra được mùi vị của nó!"
"À?" Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói: "Không thể nào!"
Trang Hạo Nhiên cười khẽ một tiếng, vươn tay cầm một chai rượu đỏ mẫu, đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh nói: "Cô chắc chắn nó là Conti Winery năm 1998?"