“Anh làm gì đấy?” Đường Khả Hinh cố gắng mở tay của anh ra, muốn rời khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt tay của cô, hai mắt thoáng qua vội vàng nói: “Đêm hôm đó, tôi không có chà đạp tôn nghiêm của cô! Tôi nói lời thật lòng!”
Đường Khả Hinh dừng lại động tác, tức giận nhìn anh, nói: “Anh nói cái gì?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt thoáng qua một chút kiên định, lạnh lùng lặp lại: “Đêm hôm đó, tôi nói đều là lời thật, tôi nghi ngờ cô đẩy Như Mạt xuống biển! Bởi vì. . . . . . Tôi biết rõ cho dù là ai, cũng sẽ căm hận thứ tình cảm này! Bao gồm bản thân tôi”.
Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn anh, không nói ra lời! !
“Cô muốn thành công phải không? Tốt! ! Học thẳng thắn giống như tôi! Cô sẽ cách thành công không xa!” Tưởng Thiên Lỗi chợt buông cô ra, sửa lại tây trang của mình, liếc mắt nhìn thang máy sắp đến tầng lầu của mình, liền xoay người không để ý tới cô, chuẩn bị đi ra ngoài!
“Anh. . . . . . Anh luôn thẳng thắn đối với bản thân mình sao?” Hai mắt Đường Khả Hinh đột nhiên đầy nước mắt, nhìn bóng lưng cứng rắn, trong cơ thể đột nhiên tràn đầy hơi sức, hỏi: “Anh luôn thẳng thắn đối với bản thân mình sao?”
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng yếu ớt trong thang máy, chiếu rọi bóng dáng Đường Khả Hinh sáng ngời, anh sâu kín nói rõ: “Đúng vậy! Tôi vẫn thẳng thắn đối với chính mình!”
Hai mắt Đường Khả Hinh mãnh liệt chớp lóe, lấy dũng khí nói: “Vậy tôi muốn hỏi anh một chuyện! Anh có thể nói cho tôi không?”
“Nói!”
“Anh hôn tôi một lần hai lần, có phải động lòng đối với tôi hay không?” Đường Khả Hinh đột nhiên nhìn anh chằm chằm, không nhịn được hỏi! !
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt xoay tròn, chậm rãi xoay người nhìn về phía cô, nói: “Đúng vậy! Tôi động lòng đối với cô!”
Trong lòng của Đường Khả Hinh chấn động mạnh một cái, có chút vui sướng nhanh chóng lan ra, nhìn về phía anh, muốn nói chuyện. . . . . .
“Nhưng. . . . . .” Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, nói: “Nhưng tôi không yêu cô! Đây chỉ là động lòng! ! Một người có thể người động lòng đối với rất nhiều, yêu chỉ có một người! Cái loại động lòng đó, có lẽ giống như một đốm lửa, không đủ để thắp sáng cuộc đời của tôi! cô không có sức hấp dẫn này! Tôi thích nhất là Như Mạt! ! Tôi yêu cô ấy, còn hơn yêu chính mình! Cho nên không có người, có thể thay thế được địa vị của cô ấy ở trong lòng tôi ! ! Cô càng không thể! Cho nên những nụ hôn bất đắc dĩ kia, chỉ là động lòng mà thôi!”
Trái tim của Đường Khả Hinh giống như bị chấn động tan vỡ trên mặt đất, tròng mắt tái nhợt, rời rạc, không còn hơi sức, sâu kín nhìn người đàn ông này.
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn cô, chịu trách nhiệm đối với lời nói của mình.
Đường Khả Hinh muốn dời ánh mắt, nhưng vẫn sâu kín nhìn anh, rất lưu luyến nhìn anh.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Tưởng Thiên Lỗi không hề lưu luyến nữa, chỉ xoay người đi ra thang máy, cũng không quay đầu lại, đưa lưng về phía người ở bên trong.
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ vẫn quyến luyến nhìn theo bóng lưng của anh, thân thể đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống mặt sàn, nước mắt chợt lăn xuống, muốn khóc nhưng không khóc nổi, chỉ níu chặt áo tại vị trí trái tim, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngăn cách bóng lưng trước mắt, trong lòng của cô đau nhói, đầu tựa vào bên tường, muốn khóc to, lại không khóc nổi, chỉ câm lặng, níu chặt quần áo của mình, tuyệt vọng nhìn bốn phía này không gian đóng chặt, nước mắt từng viên lăn xuống, từng tiếng nức nở tuôn ra từ trong cơ thể.
Khả Hinh cắn chặt môi dưới, không muốn để ình yếu ớt, nhưng câu nói lúc nảy: Một người có thể người động lòng đối với rất nhiều, yêu chỉ có một người! Cái loại động lòng đó, có lẽ giống như một đốm lửa, không đủ để thắp sáng cuộc đời của tôi! cô không có sức hấp dẫn này! Tôi thích nhất là Như Mạt! ! Tôi yêu cô ấy, còn hơn yêu chính mình! Trái tim của cô lại đau nhói, giống như bị người ta hung hăng cắm một dao, rất đau, rốt cuộc cô không nhịn được mặt dính vào bên trong tường thang máy, thất thanh khóc rống, nhớ tới nụ hôn ma thuật, nhớ tới hai người cùng dựa chung một chỗ, nhớ tới anh hôn lên vết sẹo trên mặt mình, cô thật cảm động, cô thật rất cảm động! Bởi vì anh là người thứ nhất trên thế giới chấp nhận hôn vết sẹo của mình!
Khả Hinh núp ở trong góc thang máy, khóc rống, các loại cảm xúc không thể kìm nén được, chấm dứt không rõ ràng, rõ ràng lại chấm dứt! Cánh cửa sổ đẩy không ra vẫn làm bạn cùng mình, xây thành giấc mơ tình yêu đầu đời của một cô gái, thì ra đau lòng như vậy! Đôi tay cô che mặt, mặc cho nước mắt lăn xuống, thân thể khổ sở co quắp bật khóc!
Thang máy đi xuống cho đến tầng lầu một!
Cửa thang máy mở ra lần nữa! Trần Mạn Hồng mới vừa muốn dẫn nhân viên đi vào thang máy, lại nghe bên trong có tiếng khóc, cô tò mò nhìn vào bên trong, thấy Đường Khả Hinh ngã ngồi ở trong đống tài liệu, khóc rống, nước mắt tuôn rơi lã chã thật đáng thương, cô kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức đi vào thang máy, nhanh chóng đóng cửa lại, ngồi xổm người xuống, đỡ chặt bả vai Khả Hinh, gấp gáp hỏi: “Khả Hinh, cô xảy ra chuyện gì?”
Đường Khả Hinh ngẫng đôi mắt đẫm lệ, thấy Trần Mạn Hồng, cô chợt nghiêng người tới trước, nhào vào trong ngực Trần Mạn Hồng, bật khóc nói: “Quản lý! Bây giờ trái tim của tôi rất đau! Rất đau! Làm thế nào? Tôi thật khó chịu! Tôi ngã bệnh! Tôi bị bệnh rồi! !”
Trần Mạn Hồng gấp gáp ôm Khả Hinh đau lòng hỏi: “Con bé ngốc, cô làm sao vậy? Sinh bệnh gì? Nơi nào không thoải mái?”
“Đau lòng muốn chết! đau muốn chết! Sắp không thở nổi rồi! !” Đường Khả Hinh cảm giác thế giới của mình còn sót lại một chút bọt khí xinh đẹp toàn bộ tan vỡ, cảm thấy hít thở không thông, thật khó chịu!
“Cô đừng làm tôi sợ! Tôi lập tức dẫn cô đi gặp bác sĩ! !” Trần Mạn Hồng lập tức dìu cô lên!
“Tôi không đi! Tôi không đi! Trên thế giới này không có người nào có thể trị tốt cho tôi, tôi ngã bệnh! ! Đau lòng muốn chết! Ánh mắt tôi nhìn cũng không nhìn thấy mọi thứ, toàn bộ xung quanh đều mịt mờ, chỉ có bóng lưng của anh ấy. . . . . . Tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng của một mình anh ấy. . . . . .” Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trần Mạn Hồng, khổ sở khóc rống! !
Cửa phòng làm việc Tổng Giám đốc nhanh chóng mở ra!
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi xanh nhạt, tây trang màu đen, nhanh chóng đi ra, vừa đi vừa phủ thêm tây trang, cài cúc áo tây trang xong, sải bước đi về phía thang máy, hỏi: “Khả Hinh đang ở đâu?”
“Ở phòng ăn ngự tôn!” Tiêu Đồng lập tức nói!
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, tự mình bấm nút thang máy, hỏi nữa: “Có biết xảy ra chuyện gì không?”
Tiêu Đồng nói: “Quản lý Trần phát hiện Khả Hinh trong thang máy, thấy cô ấy một mình mất hồn trí, khóc rống, khóc thật đáng thương, khóc nói trái tim bị đau, bị ngã bệnh! Lời nói không mạch lạc, không biết đang nói gì, nhưng mời bác sĩ đến xem, cũng kiểm tra xong, chưa nói có vấn đề gì, bây giờ còn đang ở phòng nghỉ ngơi, cảm xúc không quá ổn định. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên im lặng một lúc, hai mắt lộ ra chút tức giận, nói với Tiêu Đồng nói: “Cô không cần đi theo, tôi tự đi một mình!”
“Vâng!” Tiêu Đồng lập tức lên tiếng trả lời.
Trang Hạo Nhiên đi vào thang máy, nhanh chóng bấm nút thang máy, ánh mắt cứng rắn!
Phòng ăn ngự tôn!
Trần Mạn Hồng vừa quan tâm khách phòng ăn, vừa khe khẽ hỏi Văn Chi: “Khả Hinh ra sao?”
“Tôi mới vừa đưa cô ấy đến phòng nghỉ ngơi.” Văn Chi nói.
Trần Mạn Hồng gấp gáp thì nghe phía bên ngoài có người nói: Tổng Giám đốc tới, cô lập tức giật mình, xoay người, suy nghĩ tại sao Trang Hạo Nhiên lại tới? Cô chỉ gọi điện thoại đến phòng thư kí, nói xin nghỉ với Tiêu Đồng, nhưng quả thật cô nhìn thấy Trang Hạo Nhiên có chút gấp gáp đi vào phòng ăn, đứng ở trong phòng ăn, nhìn trái phải, cô lập tức bước nhanh đến trước mặt của Tổng Giám đốc, cung kính gọi: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhìn Trần Mạn Hồng, hỏi: “Khả Hinh đâu?”
Trần Mạn Hồng lập tức nói: “Cô ấy ở phòng nghỉ ngơi lầu hai.”
Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, đi lên cầu thang xoắn ốc phòng ăn, đi tới trước gian phòng kính đầu tiên, mở cửa, lập tức nhìn thấy trong căn phòng ảm đạm, Khả Hinh một mình cuộn rúc bên cạnh trên ghế màu đỏ thẫm, giống như con thỏ nhỏ đáng thương, cũng không nhúc nhích, thân thể vốn nhỏ nhắn càng lộ vẻ buồn bã, mái tóc cụp xuống bên trái, chỉ thấy đôi mắt to dễ thương, bình thường linh hoạt giờ phút này chỉ phát ra ánh sáng yếu ớt, không biết nhìn về phía nơi nào nhưng rất tuyệt vọng.
“Aiz. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nhịn được thở dài, mới nghiêng mặt nhìn về phía Trần Mạn Hồng nói: “Mọi người đi xuống trước, nơi này tôi để xử lý, trước tiên không nên nói cho Nhã Tuệ bạn của cô ấy biết, bộ dạng này của cô ấy dọa chết người. . . . . .”
“Biết rồi.” Trần Mạn Hồng lập tức đáp lời, thật ra cô cũng nghĩ như vậy, bởi vì hôm nay Nhã Tuệ đi làm buổi trưa, chưa kịp nói.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt tay của cô, hai mắt thoáng qua vội vàng nói: “Đêm hôm đó, tôi không có chà đạp tôn nghiêm của cô! Tôi nói lời thật lòng!”
Đường Khả Hinh dừng lại động tác, tức giận nhìn anh, nói: “Anh nói cái gì?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt thoáng qua một chút kiên định, lạnh lùng lặp lại: “Đêm hôm đó, tôi nói đều là lời thật, tôi nghi ngờ cô đẩy Như Mạt xuống biển! Bởi vì. . . . . . Tôi biết rõ cho dù là ai, cũng sẽ căm hận thứ tình cảm này! Bao gồm bản thân tôi”.
Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn anh, không nói ra lời! !
“Cô muốn thành công phải không? Tốt! ! Học thẳng thắn giống như tôi! Cô sẽ cách thành công không xa!” Tưởng Thiên Lỗi chợt buông cô ra, sửa lại tây trang của mình, liếc mắt nhìn thang máy sắp đến tầng lầu của mình, liền xoay người không để ý tới cô, chuẩn bị đi ra ngoài!
“Anh. . . . . . Anh luôn thẳng thắn đối với bản thân mình sao?” Hai mắt Đường Khả Hinh đột nhiên đầy nước mắt, nhìn bóng lưng cứng rắn, trong cơ thể đột nhiên tràn đầy hơi sức, hỏi: “Anh luôn thẳng thắn đối với bản thân mình sao?”
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng yếu ớt trong thang máy, chiếu rọi bóng dáng Đường Khả Hinh sáng ngời, anh sâu kín nói rõ: “Đúng vậy! Tôi vẫn thẳng thắn đối với chính mình!”
Hai mắt Đường Khả Hinh mãnh liệt chớp lóe, lấy dũng khí nói: “Vậy tôi muốn hỏi anh một chuyện! Anh có thể nói cho tôi không?”
“Nói!”
“Anh hôn tôi một lần hai lần, có phải động lòng đối với tôi hay không?” Đường Khả Hinh đột nhiên nhìn anh chằm chằm, không nhịn được hỏi! !
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt xoay tròn, chậm rãi xoay người nhìn về phía cô, nói: “Đúng vậy! Tôi động lòng đối với cô!”
Trong lòng của Đường Khả Hinh chấn động mạnh một cái, có chút vui sướng nhanh chóng lan ra, nhìn về phía anh, muốn nói chuyện. . . . . .
“Nhưng. . . . . .” Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, nói: “Nhưng tôi không yêu cô! Đây chỉ là động lòng! ! Một người có thể người động lòng đối với rất nhiều, yêu chỉ có một người! Cái loại động lòng đó, có lẽ giống như một đốm lửa, không đủ để thắp sáng cuộc đời của tôi! cô không có sức hấp dẫn này! Tôi thích nhất là Như Mạt! ! Tôi yêu cô ấy, còn hơn yêu chính mình! Cho nên không có người, có thể thay thế được địa vị của cô ấy ở trong lòng tôi ! ! Cô càng không thể! Cho nên những nụ hôn bất đắc dĩ kia, chỉ là động lòng mà thôi!”
Trái tim của Đường Khả Hinh giống như bị chấn động tan vỡ trên mặt đất, tròng mắt tái nhợt, rời rạc, không còn hơi sức, sâu kín nhìn người đàn ông này.
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn cô, chịu trách nhiệm đối với lời nói của mình.
Đường Khả Hinh muốn dời ánh mắt, nhưng vẫn sâu kín nhìn anh, rất lưu luyến nhìn anh.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Tưởng Thiên Lỗi không hề lưu luyến nữa, chỉ xoay người đi ra thang máy, cũng không quay đầu lại, đưa lưng về phía người ở bên trong.
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ vẫn quyến luyến nhìn theo bóng lưng của anh, thân thể đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống mặt sàn, nước mắt chợt lăn xuống, muốn khóc nhưng không khóc nổi, chỉ níu chặt áo tại vị trí trái tim, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngăn cách bóng lưng trước mắt, trong lòng của cô đau nhói, đầu tựa vào bên tường, muốn khóc to, lại không khóc nổi, chỉ câm lặng, níu chặt quần áo của mình, tuyệt vọng nhìn bốn phía này không gian đóng chặt, nước mắt từng viên lăn xuống, từng tiếng nức nở tuôn ra từ trong cơ thể.
Khả Hinh cắn chặt môi dưới, không muốn để ình yếu ớt, nhưng câu nói lúc nảy: Một người có thể người động lòng đối với rất nhiều, yêu chỉ có một người! Cái loại động lòng đó, có lẽ giống như một đốm lửa, không đủ để thắp sáng cuộc đời của tôi! cô không có sức hấp dẫn này! Tôi thích nhất là Như Mạt! ! Tôi yêu cô ấy, còn hơn yêu chính mình! Trái tim của cô lại đau nhói, giống như bị người ta hung hăng cắm một dao, rất đau, rốt cuộc cô không nhịn được mặt dính vào bên trong tường thang máy, thất thanh khóc rống, nhớ tới nụ hôn ma thuật, nhớ tới hai người cùng dựa chung một chỗ, nhớ tới anh hôn lên vết sẹo trên mặt mình, cô thật cảm động, cô thật rất cảm động! Bởi vì anh là người thứ nhất trên thế giới chấp nhận hôn vết sẹo của mình!
Khả Hinh núp ở trong góc thang máy, khóc rống, các loại cảm xúc không thể kìm nén được, chấm dứt không rõ ràng, rõ ràng lại chấm dứt! Cánh cửa sổ đẩy không ra vẫn làm bạn cùng mình, xây thành giấc mơ tình yêu đầu đời của một cô gái, thì ra đau lòng như vậy! Đôi tay cô che mặt, mặc cho nước mắt lăn xuống, thân thể khổ sở co quắp bật khóc!
Thang máy đi xuống cho đến tầng lầu một!
Cửa thang máy mở ra lần nữa! Trần Mạn Hồng mới vừa muốn dẫn nhân viên đi vào thang máy, lại nghe bên trong có tiếng khóc, cô tò mò nhìn vào bên trong, thấy Đường Khả Hinh ngã ngồi ở trong đống tài liệu, khóc rống, nước mắt tuôn rơi lã chã thật đáng thương, cô kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức đi vào thang máy, nhanh chóng đóng cửa lại, ngồi xổm người xuống, đỡ chặt bả vai Khả Hinh, gấp gáp hỏi: “Khả Hinh, cô xảy ra chuyện gì?”
Đường Khả Hinh ngẫng đôi mắt đẫm lệ, thấy Trần Mạn Hồng, cô chợt nghiêng người tới trước, nhào vào trong ngực Trần Mạn Hồng, bật khóc nói: “Quản lý! Bây giờ trái tim của tôi rất đau! Rất đau! Làm thế nào? Tôi thật khó chịu! Tôi ngã bệnh! Tôi bị bệnh rồi! !”
Trần Mạn Hồng gấp gáp ôm Khả Hinh đau lòng hỏi: “Con bé ngốc, cô làm sao vậy? Sinh bệnh gì? Nơi nào không thoải mái?”
“Đau lòng muốn chết! đau muốn chết! Sắp không thở nổi rồi! !” Đường Khả Hinh cảm giác thế giới của mình còn sót lại một chút bọt khí xinh đẹp toàn bộ tan vỡ, cảm thấy hít thở không thông, thật khó chịu!
“Cô đừng làm tôi sợ! Tôi lập tức dẫn cô đi gặp bác sĩ! !” Trần Mạn Hồng lập tức dìu cô lên!
“Tôi không đi! Tôi không đi! Trên thế giới này không có người nào có thể trị tốt cho tôi, tôi ngã bệnh! ! Đau lòng muốn chết! Ánh mắt tôi nhìn cũng không nhìn thấy mọi thứ, toàn bộ xung quanh đều mịt mờ, chỉ có bóng lưng của anh ấy. . . . . . Tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng của một mình anh ấy. . . . . .” Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trần Mạn Hồng, khổ sở khóc rống! !
Cửa phòng làm việc Tổng Giám đốc nhanh chóng mở ra!
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi xanh nhạt, tây trang màu đen, nhanh chóng đi ra, vừa đi vừa phủ thêm tây trang, cài cúc áo tây trang xong, sải bước đi về phía thang máy, hỏi: “Khả Hinh đang ở đâu?”
“Ở phòng ăn ngự tôn!” Tiêu Đồng lập tức nói!
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, tự mình bấm nút thang máy, hỏi nữa: “Có biết xảy ra chuyện gì không?”
Tiêu Đồng nói: “Quản lý Trần phát hiện Khả Hinh trong thang máy, thấy cô ấy một mình mất hồn trí, khóc rống, khóc thật đáng thương, khóc nói trái tim bị đau, bị ngã bệnh! Lời nói không mạch lạc, không biết đang nói gì, nhưng mời bác sĩ đến xem, cũng kiểm tra xong, chưa nói có vấn đề gì, bây giờ còn đang ở phòng nghỉ ngơi, cảm xúc không quá ổn định. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên im lặng một lúc, hai mắt lộ ra chút tức giận, nói với Tiêu Đồng nói: “Cô không cần đi theo, tôi tự đi một mình!”
“Vâng!” Tiêu Đồng lập tức lên tiếng trả lời.
Trang Hạo Nhiên đi vào thang máy, nhanh chóng bấm nút thang máy, ánh mắt cứng rắn!
Phòng ăn ngự tôn!
Trần Mạn Hồng vừa quan tâm khách phòng ăn, vừa khe khẽ hỏi Văn Chi: “Khả Hinh ra sao?”
“Tôi mới vừa đưa cô ấy đến phòng nghỉ ngơi.” Văn Chi nói.
Trần Mạn Hồng gấp gáp thì nghe phía bên ngoài có người nói: Tổng Giám đốc tới, cô lập tức giật mình, xoay người, suy nghĩ tại sao Trang Hạo Nhiên lại tới? Cô chỉ gọi điện thoại đến phòng thư kí, nói xin nghỉ với Tiêu Đồng, nhưng quả thật cô nhìn thấy Trang Hạo Nhiên có chút gấp gáp đi vào phòng ăn, đứng ở trong phòng ăn, nhìn trái phải, cô lập tức bước nhanh đến trước mặt của Tổng Giám đốc, cung kính gọi: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhìn Trần Mạn Hồng, hỏi: “Khả Hinh đâu?”
Trần Mạn Hồng lập tức nói: “Cô ấy ở phòng nghỉ ngơi lầu hai.”
Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, đi lên cầu thang xoắn ốc phòng ăn, đi tới trước gian phòng kính đầu tiên, mở cửa, lập tức nhìn thấy trong căn phòng ảm đạm, Khả Hinh một mình cuộn rúc bên cạnh trên ghế màu đỏ thẫm, giống như con thỏ nhỏ đáng thương, cũng không nhúc nhích, thân thể vốn nhỏ nhắn càng lộ vẻ buồn bã, mái tóc cụp xuống bên trái, chỉ thấy đôi mắt to dễ thương, bình thường linh hoạt giờ phút này chỉ phát ra ánh sáng yếu ớt, không biết nhìn về phía nơi nào nhưng rất tuyệt vọng.
“Aiz. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nhịn được thở dài, mới nghiêng mặt nhìn về phía Trần Mạn Hồng nói: “Mọi người đi xuống trước, nơi này tôi để xử lý, trước tiên không nên nói cho Nhã Tuệ bạn của cô ấy biết, bộ dạng này của cô ấy dọa chết người. . . . . .”
“Biết rồi.” Trần Mạn Hồng lập tức đáp lời, thật ra cô cũng nghĩ như vậy, bởi vì hôm nay Nhã Tuệ đi làm buổi trưa, chưa kịp nói.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại.