Đường Khả Hinh lau khô nước mắt, vẻ mặt kiên định đi ra, thấy Trang Hạo Nhiên vẫn ngồi ở bàn ăn, sắc mặt lạnh lùng dùng bữa, cô im lặng nhìn anh một cái, liền cắn chặt răng, nắm quả đấm, trong ánh mắt ngạc nhiên của thật nhiều người, đi tới phía sau lưng anh, lặng lẽ đứng đấy.
Bọn Lâm Sở Nhai sửng sốt nhìn về phía cô.
Trang Hạo Nhiên biết nhưng vẫn cầm cái nĩa, đâm vào tôm viên bỏ vào trong miệng nhai.
Hốc mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng, cảm giác đầu óc càng lúc càng nặng, thân thể hơi nóng, dần dần tăng lên làm cho cả người cô hư mềm không còn hơi sức, thậm chí trên trán rịn mồ hôi lạnh, nhưng vẫn rất kiên định nắm chặt quả đấm, đứng yên.
Tào Anh Kiệt đau lòng nhìn về phía Khả Hinh, nhớ tới lần đầu gặp cô thì tính cách cô là người rụt rè sợ phiền phức, hôm nay cô nhóc này dũng cảm, thật làm cho người ta đau lòng, liền thở dài, nói với Khả Hinh: “Khả Hinh. . . . . . Có muốn ăn gì không? . . . . . . Lại đây ngồi với tôi một chút. . . . . . Hả?”
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên, lắc đầu một cái.
Mọi người thở dài.
“Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .” Một tiếng hô truyền tới.
Mấy người cùng giật mình ngẩng đầu lên.
Một tràng tiếng bước chân nặng nề, đạp sàn thủy tinh dẻo bên dưới, phanh phanh truyền đến.
Trang Hạo Nhiên nghe tiếng vang như thế vẫn rất chăm chú dùng cơm.
Quả nhiên, Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xuất hiện tại phòng ăn biển, bóng dáng cao lớn nghiêm nghị, lập tức mang đến áp lực vô tận cho phòng ăn, anh lạnh lùng quét nhìn ngang cả phòng ăn một cái, lập tức nhìn thấy quản lý và các nhân viên cùng đứng khom lưng, bọn Lâm Sở Nhai cũng cùng đứng lên, ánh mắt anh dừng lại, lập tức thấy Đường Khả Hinh đang một mình cô đơn ngây người ở một bên, dáng vẻ kia giống như vừa đụng một cái sẽ đổ, mà bóng lưng lạnh lùng của Trang Hạo Nhiên lại rất bình tĩnh và hững hờ.
Anh nhíu mày, hai mắt xoay tròn, suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mang theo chút nghi ngờ, anh giơ tay bảo quản lý không cần tới phục vụ, mình bước lên trước, chậm rãi đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, hơi ngạc nhiên nhìn cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ bừng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô, lại im lặng nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên nâng rượu đỏ lên hớp một ngụm nhỏ, không để ý đến mọi người xung quanh.
Bọn Lâm Sở Nhai cung kính gọi nhỏ Tổng Giám đốc, ngay lập tức đứng dậy, bảo nhân viên phục vụ nhanh chóng dời đến vị trí sát vách, bỏ trống cái bàn Trang Hạo Nhiên.
Không khí càng lúc càng có chút nghiêm túc.
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt ngồi ở đối diện Trang Hạo Nhiên, tựa lưng vào ghế ngồi, hơi nhấc mí mắt nhìn thoáng qua Đường Khả Hinh, lại lộ ra nụ cười có chút nghi ngờ nhìn về phía Hạo Nhiên mặt không lộ vẻ gì, giọng trầm thấp, chậm rãi nhưng mạnh mẽ hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Tốn công muốn sa thải cô ấy, nếu thật sự như vậy, lúc ấy dứt khoát để cho cô ấy đi là được.”
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống.
Trang Hạo Nhiên nhai nhẹ vài ngụm thịt bò, lại nhìn xem gia vị, một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, im lặng không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn ánh mắt nghiêm túc và lạnh lùng của Trang Hạo Nhiên, anh chớp mắt một cái, xác định người này đang tức giận, anh cười nhẹ, giống như chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, có chút không tin nổi nhìn về phía anh hỏi: “Có nghiêm trọng như vậy sao?”
Trang Hạo Nhiên để đồ ăn xuống, nâng rượu đỏ uống một hớp nhỏ, mới nói: “Chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh.”
“Tại sao cùng không liên quan với tôi? Tôi có 30% cổ phần Hoàn Cầu.” Tưởng Thiên Lỗi nói nhanh.
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, trên mặt cũng hiện lên nụ cười nói: “Thật sao? Tôi cũng có 30% cổ phần tập đoàn Á Châu, có phải tôi có thể can thiệp chuyện của tập đoàn Á Châu của anh?”
Lời này là lời nói nghiêm túc nhất của hai người nhiều năm qua.
Tưởng Thiên Lỗi lại cau mày nhìn anh, suy nghĩ rốt cuộc Đường Khả Hinh gây họa gì làm cho người này tức giận lớn như vậy, anh chậm rãi nói: “Hôm nay dễ dàng từ bỏ như vậy, lúc ấy cũng đừng vào phòng làm việc của tôi, lớn tiếng cờ trống tìm tôi đòi người. . . . . .”
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi đã biết Trang Hạo Nhiên tức giận, cũng không nói nhiều lời, chỉ nhìn mặt anh không lộ ra vẻ gì, hỏi: “Cậu. . . . . . thật không cần Đường Khả Hinh?”
“Không cần!” Anh trả lời rất nhanh.
Đường Khả Hinh lại một trận khổ sở, nước mắt lại ào ào rơi xuống.
Tưởng Thiên Lỗi hỏi tiếp: “Cậu chắc chắn chứ?”
“Ừm!” Trang Hạo Nhiên đáp!
Đường Khả Hinh lại căng thẳng nhìn Trang Hạo Nhiên!
Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh nhìn anh một cái, liền đứng lên, đi về phía Đường Khả Hinh, nói một tiếng, đi theo anh, duỗi tay nắm nhẹ cổ tay của cô, muốn kéo cô đi ra ngoài. . . . . .
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại, nhẹ nhàng vặn một cái, tránh thoát từ trong tay của anh.
Tưởng Thiên Lỗi dừng tại chỗ, không thể tin nổi nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Hai mắt Đường Khả Hinh kiên định nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, im lặng không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, chậm rãi nói: “Cậu ấy đã. . . . . . không cần em nữa. Em vẫn còn ở nơi này làm gì?”
Đường Khả Hinh vẫn không lên tiếng, đứng tại chỗ.
“Nếu như em lo sợ công việc sau này, cậu ấy cho em, anh cũng có thể cho em như thế!” Tưởng Thiên Lỗi lại trầm giọng nhấn mạnh.
Trang Hạo Nhiên tiếp tục dùng bữa, mặt không lộ vẻ gì.
Bốn người Lâm Sở Nhai cùng nhau im lặng nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh vẫn kiên định đứng tại chỗ, nhìn Trang Hạo Nhiên.
“Đường Khả Hinh!” Tưởng Thiên Lỗi lại cau mày nhìn về phía cô, có chút không vui!
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hôm nay người đàn ông này hẹn mình dùng cơm trưa, nghẹn ngào nói: “Anh. . . . . . Hi vọng em là một người kiên định không?”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, chớp mắt, nước mắt lăn xuống, lại cúi đầu, mu bàn tay nhanh chóng lau nước mắt, quay đầu lại nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, thật lòng nói: “Ai cũng không thể mang tôi đi … tôi cũng không cần người nào. . . . . . Tôi chỉ muốn anh tha thứ cho tôi, để cho tôi sống ở bên cạnh anh. . . . . .”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt lóe lên một cái, nhưng vẫn không lên tiếng, nâng rượu đỏ uống một hớp lớn, liền nện cái ly xuống, ném khăn ăn, đứng dậy trực tiếp đi ra ngoài.
Bốn người Lâm Sở Nhai cũng nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài! !
Đường Khả Hinh vành mắt đỏ hoe cũng vội vàng, thân thể mơ hồ, bởi vì phát sốt, cánh môi đã đỏ rừng rực, rách ra tia máu, nhưng vẫn rất cố chấp đi theo Trang Hạo Nhiên.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nắm tay của cô, lại tức giận nói: “Em đi đâu? Em nhìn bộ dạng của em một chút đi, giống như cái gì?”
Đường Khả Hinh xoay người, nhìn anh gấp gáp nhưng mình cũng rất gấp gáp tránh ra khỏi tay của anh, nói một câu, anh không hiểu đâu, ngay lập tức xoay người đi ra ngoài!
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn bóng dáng cô đi xa.
Trang Hạo Nhiên bước nhanh về phía trước, đám người Lâm Sở Nhai đi theo, Đường Khả Hinh nhanh chóng đạp mặt sân cỏ xanh biếc mềm mại, đón gió lạnh lùng, bước nhanh hơn đi về phía bên cạnh Trang Hạo Nhiên, rất cố chấp giống cái đuôi nhỏ đi theo người ta, thật chặt thật chặt!
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, lúc này Tiêu Đồng đã dùng cơm xong đứng ở trong đám hoa cẩm chướng màu hồng rực rỡ, chuẩn bị cùng đi anh đi họp thì nói: “Đuổi người kia ra ngoài cho tôi! Cô ấy không phải là nhân viên Khách sạn Á Châu khách, cũng không phải là nhân viên của Hoàn Cầu, cô ấy không thể đứng ở nơi này!”
Tiêu Đồng sửng sốt đứng tại chỗ, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh đứng ở trong gió, dừng lại, nhìn Trang Hạo Nhiên đã lạnh lùng đi về phía Hoàn Cầu, cũng không quay đầu lại, cô gấp gáp muốn tiến lên. . . . . .
“Khả Hinh! !” Tiêu Đồng lập tức ngăn ở trước mặt cô, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Cô đừng như vậy! Đừng theo nữa, tôi hiểu rõ lão đại, anh ấy đã ra quyết định rất khó thay đổi! Trở về đi . . . . . . Nếu không, kế tiếp cô sẽ rất khó coi. . . . . .”
“Có phải tôi không có tư cách ở lại chỗ này?” Đường Khả Hinh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Đồng.
“Chuyện này. . . . . .” Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh kiên định lóe lên một cái, không nói hai lời xoay người, quay trở lại phòng ăn biển thật nhanh, cốc cốc cốc đạp sàn nhà thủy tinh dẻo, đi vào đại sảnh, thấy Tưởng Thiên Lỗi đang căn dặn Kỳ Gia Minh một chút chuyện, Nhã Tuệ mới vừa đi ra ngoài, cô cũng không nhìn thấy, chát một tiếng, từ trong túi xách lấy ra thẻ ngân hàng của mình, nện ở trên bàn, nói: “Tôi muốn một ly kem lửa !”
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn về phía cô.
Nhã Tuệ cũng nghi ngờ nhìn về phía cô.
“Giao cho tôi một ly kem lửa! Anh thu tiền trước! ! Mau! !” Đường Khả Hinh rất gấp gáp nhìn về phía Kỳ Gia Minh.
“Khả Hinh! ! Cô làm gì vậy?” Nhã Tuệ kéo bạn thân nhưng không được . .
“Cô buông tay!” Đường Khả Hinh lập tức tránh ra khỏi tay bạn thân, hai mắt nóng nảy nhìn về phía quản lý, lớn tiếng nói: “Giao cho tôi một ly kem lửa! ! Lập tức thu tiền”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi nặng nề nhìn về phía cô, suy nghĩ một chút, mới căn dặn Kỳ Gia Minh: “Làm theo cô ấy đi.”
Kỳ Gia Minh nghe xong, ngay lập tức tự mình cầm lấy thẻ của cô, thu 860 đồng, đánh biên lai, kể cả thẻ ngân hàng cùng đưa cho Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cầm lấy biên lai, giơ lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nói: “Em mới vừa thanh toán mua kem. Hiện tại em có được xem là khách của Khách sạn Á Châu hay không?”
Tưởng Thiên Lỗi dừng lại một lát, nhìn về phía cô, sâu kín nói: “Được . . . . .”
“Em có tư cách đi lại hoặc đứng. . . . . . ở Khách sạn Á Châu hay không?” Đường Khả Hinh lại nhìn về phía anh, hai mắt kiên định hỏi!
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn về phía cô, nói: “Ừ. . . . . . Có. . . . . .”
“Cám ơn!” Đường Khả Hinh không nói hai lời, liền lấy biên lai, xoay người bước nhanh đi ra ngoài.
“Chuyện này. . . . . .” Kỳ Gia Minh nhìn về phía bóng lưng Đường Khả Hinh đi xa, không biết nên nói gì.
Vẻ mặt Nhã Tuệ cũng bất đắc dĩ.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía lối ra vào trống không, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng.
Đường Khả Hinh xông vào đại sảnh Hoàn Cầu thật nhanh, cũng không đi thang máy, trực tiếp đi lối đi bộ, đi đến đầu đại sảnh, rốt cuộc hai mắt rưng rưng leo lên tầng 7, phòng họp số 13, mới vừa đẩy cửa Lối thoát hiểm ra, cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên dẫn lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu chuẩn bị đi vào phòng họp, cô lập tức xông qua. . . . . .
Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, tức giận nhìn về phía người này.
Tiêu Đồng nhìn hai mắt Khả Hinh đỏ bừng, bộ dáng chạy như bay tới, cô thở dài, vừa định tiến lên ngăn trở, lại thấy Đường Khả Hinh giơ biên lai ở phòng ăn biển lúc nảy, Tiêu Đồng sửng sốt nhìn về phía cô.
“Tôi mới vừa gọi một ly kem lửa ở tại phòng ăn biển, tôi còn chưa ăn, nhưng tôi đã tính tiền rồi, hiện tại tôi được coi là khách của Khách sạn Á Châu chứ? Tôi có thể đi lại chứ?” Đường Khả Hinh nhìn về phía Tiêu Đồng, hỏi.
Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn về phía cô.
Trang Hạo Nhiên lại không có để ý tới cô, xoay người đi vào phòng họp, bọn Lâm Sở Nhai và tất cả lãnh đạo cấp cao cùng nhìn cô một cái, đều im lặng đi vào phòng họp, không đến bao lâu, cửa đóng lại, bảo vệ đứng ở hai bên cửa chính.
Cả người Đường Khả Hinh nóng rần, trên trán toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn chịu đựng khổ sở, đứng ở bên cửa, đứng rất kiên định.
Bọn Lâm Sở Nhai sửng sốt nhìn về phía cô.
Trang Hạo Nhiên biết nhưng vẫn cầm cái nĩa, đâm vào tôm viên bỏ vào trong miệng nhai.
Hốc mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng, cảm giác đầu óc càng lúc càng nặng, thân thể hơi nóng, dần dần tăng lên làm cho cả người cô hư mềm không còn hơi sức, thậm chí trên trán rịn mồ hôi lạnh, nhưng vẫn rất kiên định nắm chặt quả đấm, đứng yên.
Tào Anh Kiệt đau lòng nhìn về phía Khả Hinh, nhớ tới lần đầu gặp cô thì tính cách cô là người rụt rè sợ phiền phức, hôm nay cô nhóc này dũng cảm, thật làm cho người ta đau lòng, liền thở dài, nói với Khả Hinh: “Khả Hinh. . . . . . Có muốn ăn gì không? . . . . . . Lại đây ngồi với tôi một chút. . . . . . Hả?”
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên, lắc đầu một cái.
Mọi người thở dài.
“Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .” Một tiếng hô truyền tới.
Mấy người cùng giật mình ngẩng đầu lên.
Một tràng tiếng bước chân nặng nề, đạp sàn thủy tinh dẻo bên dưới, phanh phanh truyền đến.
Trang Hạo Nhiên nghe tiếng vang như thế vẫn rất chăm chú dùng cơm.
Quả nhiên, Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xuất hiện tại phòng ăn biển, bóng dáng cao lớn nghiêm nghị, lập tức mang đến áp lực vô tận cho phòng ăn, anh lạnh lùng quét nhìn ngang cả phòng ăn một cái, lập tức nhìn thấy quản lý và các nhân viên cùng đứng khom lưng, bọn Lâm Sở Nhai cũng cùng đứng lên, ánh mắt anh dừng lại, lập tức thấy Đường Khả Hinh đang một mình cô đơn ngây người ở một bên, dáng vẻ kia giống như vừa đụng một cái sẽ đổ, mà bóng lưng lạnh lùng của Trang Hạo Nhiên lại rất bình tĩnh và hững hờ.
Anh nhíu mày, hai mắt xoay tròn, suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mang theo chút nghi ngờ, anh giơ tay bảo quản lý không cần tới phục vụ, mình bước lên trước, chậm rãi đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, hơi ngạc nhiên nhìn cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ bừng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô, lại im lặng nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên nâng rượu đỏ lên hớp một ngụm nhỏ, không để ý đến mọi người xung quanh.
Bọn Lâm Sở Nhai cung kính gọi nhỏ Tổng Giám đốc, ngay lập tức đứng dậy, bảo nhân viên phục vụ nhanh chóng dời đến vị trí sát vách, bỏ trống cái bàn Trang Hạo Nhiên.
Không khí càng lúc càng có chút nghiêm túc.
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt ngồi ở đối diện Trang Hạo Nhiên, tựa lưng vào ghế ngồi, hơi nhấc mí mắt nhìn thoáng qua Đường Khả Hinh, lại lộ ra nụ cười có chút nghi ngờ nhìn về phía Hạo Nhiên mặt không lộ vẻ gì, giọng trầm thấp, chậm rãi nhưng mạnh mẽ hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Tốn công muốn sa thải cô ấy, nếu thật sự như vậy, lúc ấy dứt khoát để cho cô ấy đi là được.”
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống.
Trang Hạo Nhiên nhai nhẹ vài ngụm thịt bò, lại nhìn xem gia vị, một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, im lặng không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn ánh mắt nghiêm túc và lạnh lùng của Trang Hạo Nhiên, anh chớp mắt một cái, xác định người này đang tức giận, anh cười nhẹ, giống như chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, có chút không tin nổi nhìn về phía anh hỏi: “Có nghiêm trọng như vậy sao?”
Trang Hạo Nhiên để đồ ăn xuống, nâng rượu đỏ uống một hớp nhỏ, mới nói: “Chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh.”
“Tại sao cùng không liên quan với tôi? Tôi có 30% cổ phần Hoàn Cầu.” Tưởng Thiên Lỗi nói nhanh.
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, trên mặt cũng hiện lên nụ cười nói: “Thật sao? Tôi cũng có 30% cổ phần tập đoàn Á Châu, có phải tôi có thể can thiệp chuyện của tập đoàn Á Châu của anh?”
Lời này là lời nói nghiêm túc nhất của hai người nhiều năm qua.
Tưởng Thiên Lỗi lại cau mày nhìn anh, suy nghĩ rốt cuộc Đường Khả Hinh gây họa gì làm cho người này tức giận lớn như vậy, anh chậm rãi nói: “Hôm nay dễ dàng từ bỏ như vậy, lúc ấy cũng đừng vào phòng làm việc của tôi, lớn tiếng cờ trống tìm tôi đòi người. . . . . .”
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi đã biết Trang Hạo Nhiên tức giận, cũng không nói nhiều lời, chỉ nhìn mặt anh không lộ ra vẻ gì, hỏi: “Cậu. . . . . . thật không cần Đường Khả Hinh?”
“Không cần!” Anh trả lời rất nhanh.
Đường Khả Hinh lại một trận khổ sở, nước mắt lại ào ào rơi xuống.
Tưởng Thiên Lỗi hỏi tiếp: “Cậu chắc chắn chứ?”
“Ừm!” Trang Hạo Nhiên đáp!
Đường Khả Hinh lại căng thẳng nhìn Trang Hạo Nhiên!
Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh nhìn anh một cái, liền đứng lên, đi về phía Đường Khả Hinh, nói một tiếng, đi theo anh, duỗi tay nắm nhẹ cổ tay của cô, muốn kéo cô đi ra ngoài. . . . . .
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại, nhẹ nhàng vặn một cái, tránh thoát từ trong tay của anh.
Tưởng Thiên Lỗi dừng tại chỗ, không thể tin nổi nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Hai mắt Đường Khả Hinh kiên định nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, im lặng không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, chậm rãi nói: “Cậu ấy đã. . . . . . không cần em nữa. Em vẫn còn ở nơi này làm gì?”
Đường Khả Hinh vẫn không lên tiếng, đứng tại chỗ.
“Nếu như em lo sợ công việc sau này, cậu ấy cho em, anh cũng có thể cho em như thế!” Tưởng Thiên Lỗi lại trầm giọng nhấn mạnh.
Trang Hạo Nhiên tiếp tục dùng bữa, mặt không lộ vẻ gì.
Bốn người Lâm Sở Nhai cùng nhau im lặng nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh vẫn kiên định đứng tại chỗ, nhìn Trang Hạo Nhiên.
“Đường Khả Hinh!” Tưởng Thiên Lỗi lại cau mày nhìn về phía cô, có chút không vui!
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hôm nay người đàn ông này hẹn mình dùng cơm trưa, nghẹn ngào nói: “Anh. . . . . . Hi vọng em là một người kiên định không?”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, chớp mắt, nước mắt lăn xuống, lại cúi đầu, mu bàn tay nhanh chóng lau nước mắt, quay đầu lại nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, thật lòng nói: “Ai cũng không thể mang tôi đi … tôi cũng không cần người nào. . . . . . Tôi chỉ muốn anh tha thứ cho tôi, để cho tôi sống ở bên cạnh anh. . . . . .”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt lóe lên một cái, nhưng vẫn không lên tiếng, nâng rượu đỏ uống một hớp lớn, liền nện cái ly xuống, ném khăn ăn, đứng dậy trực tiếp đi ra ngoài.
Bốn người Lâm Sở Nhai cũng nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài! !
Đường Khả Hinh vành mắt đỏ hoe cũng vội vàng, thân thể mơ hồ, bởi vì phát sốt, cánh môi đã đỏ rừng rực, rách ra tia máu, nhưng vẫn rất cố chấp đi theo Trang Hạo Nhiên.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nắm tay của cô, lại tức giận nói: “Em đi đâu? Em nhìn bộ dạng của em một chút đi, giống như cái gì?”
Đường Khả Hinh xoay người, nhìn anh gấp gáp nhưng mình cũng rất gấp gáp tránh ra khỏi tay của anh, nói một câu, anh không hiểu đâu, ngay lập tức xoay người đi ra ngoài!
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn bóng dáng cô đi xa.
Trang Hạo Nhiên bước nhanh về phía trước, đám người Lâm Sở Nhai đi theo, Đường Khả Hinh nhanh chóng đạp mặt sân cỏ xanh biếc mềm mại, đón gió lạnh lùng, bước nhanh hơn đi về phía bên cạnh Trang Hạo Nhiên, rất cố chấp giống cái đuôi nhỏ đi theo người ta, thật chặt thật chặt!
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, lúc này Tiêu Đồng đã dùng cơm xong đứng ở trong đám hoa cẩm chướng màu hồng rực rỡ, chuẩn bị cùng đi anh đi họp thì nói: “Đuổi người kia ra ngoài cho tôi! Cô ấy không phải là nhân viên Khách sạn Á Châu khách, cũng không phải là nhân viên của Hoàn Cầu, cô ấy không thể đứng ở nơi này!”
Tiêu Đồng sửng sốt đứng tại chỗ, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh đứng ở trong gió, dừng lại, nhìn Trang Hạo Nhiên đã lạnh lùng đi về phía Hoàn Cầu, cũng không quay đầu lại, cô gấp gáp muốn tiến lên. . . . . .
“Khả Hinh! !” Tiêu Đồng lập tức ngăn ở trước mặt cô, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Cô đừng như vậy! Đừng theo nữa, tôi hiểu rõ lão đại, anh ấy đã ra quyết định rất khó thay đổi! Trở về đi . . . . . . Nếu không, kế tiếp cô sẽ rất khó coi. . . . . .”
“Có phải tôi không có tư cách ở lại chỗ này?” Đường Khả Hinh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Đồng.
“Chuyện này. . . . . .” Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh kiên định lóe lên một cái, không nói hai lời xoay người, quay trở lại phòng ăn biển thật nhanh, cốc cốc cốc đạp sàn nhà thủy tinh dẻo, đi vào đại sảnh, thấy Tưởng Thiên Lỗi đang căn dặn Kỳ Gia Minh một chút chuyện, Nhã Tuệ mới vừa đi ra ngoài, cô cũng không nhìn thấy, chát một tiếng, từ trong túi xách lấy ra thẻ ngân hàng của mình, nện ở trên bàn, nói: “Tôi muốn một ly kem lửa !”
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn về phía cô.
Nhã Tuệ cũng nghi ngờ nhìn về phía cô.
“Giao cho tôi một ly kem lửa! Anh thu tiền trước! ! Mau! !” Đường Khả Hinh rất gấp gáp nhìn về phía Kỳ Gia Minh.
“Khả Hinh! ! Cô làm gì vậy?” Nhã Tuệ kéo bạn thân nhưng không được . .
“Cô buông tay!” Đường Khả Hinh lập tức tránh ra khỏi tay bạn thân, hai mắt nóng nảy nhìn về phía quản lý, lớn tiếng nói: “Giao cho tôi một ly kem lửa! ! Lập tức thu tiền”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi nặng nề nhìn về phía cô, suy nghĩ một chút, mới căn dặn Kỳ Gia Minh: “Làm theo cô ấy đi.”
Kỳ Gia Minh nghe xong, ngay lập tức tự mình cầm lấy thẻ của cô, thu 860 đồng, đánh biên lai, kể cả thẻ ngân hàng cùng đưa cho Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cầm lấy biên lai, giơ lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nói: “Em mới vừa thanh toán mua kem. Hiện tại em có được xem là khách của Khách sạn Á Châu hay không?”
Tưởng Thiên Lỗi dừng lại một lát, nhìn về phía cô, sâu kín nói: “Được . . . . .”
“Em có tư cách đi lại hoặc đứng. . . . . . ở Khách sạn Á Châu hay không?” Đường Khả Hinh lại nhìn về phía anh, hai mắt kiên định hỏi!
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn về phía cô, nói: “Ừ. . . . . . Có. . . . . .”
“Cám ơn!” Đường Khả Hinh không nói hai lời, liền lấy biên lai, xoay người bước nhanh đi ra ngoài.
“Chuyện này. . . . . .” Kỳ Gia Minh nhìn về phía bóng lưng Đường Khả Hinh đi xa, không biết nên nói gì.
Vẻ mặt Nhã Tuệ cũng bất đắc dĩ.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía lối ra vào trống không, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng.
Đường Khả Hinh xông vào đại sảnh Hoàn Cầu thật nhanh, cũng không đi thang máy, trực tiếp đi lối đi bộ, đi đến đầu đại sảnh, rốt cuộc hai mắt rưng rưng leo lên tầng 7, phòng họp số 13, mới vừa đẩy cửa Lối thoát hiểm ra, cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên dẫn lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu chuẩn bị đi vào phòng họp, cô lập tức xông qua. . . . . .
Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, tức giận nhìn về phía người này.
Tiêu Đồng nhìn hai mắt Khả Hinh đỏ bừng, bộ dáng chạy như bay tới, cô thở dài, vừa định tiến lên ngăn trở, lại thấy Đường Khả Hinh giơ biên lai ở phòng ăn biển lúc nảy, Tiêu Đồng sửng sốt nhìn về phía cô.
“Tôi mới vừa gọi một ly kem lửa ở tại phòng ăn biển, tôi còn chưa ăn, nhưng tôi đã tính tiền rồi, hiện tại tôi được coi là khách của Khách sạn Á Châu chứ? Tôi có thể đi lại chứ?” Đường Khả Hinh nhìn về phía Tiêu Đồng, hỏi.
Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn về phía cô.
Trang Hạo Nhiên lại không có để ý tới cô, xoay người đi vào phòng họp, bọn Lâm Sở Nhai và tất cả lãnh đạo cấp cao cùng nhìn cô một cái, đều im lặng đi vào phòng họp, không đến bao lâu, cửa đóng lại, bảo vệ đứng ở hai bên cửa chính.
Cả người Đường Khả Hinh nóng rần, trên trán toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn chịu đựng khổ sở, đứng ở bên cửa, đứng rất kiên định.