Đại sảnh khách sạn Á Châu!
Trang Hạo Nhiên bước nhanh đi ra ngoài!
“Trang Hạo Nhiên . . . . . .” Đường Khả Hinh ở phía sau lớn tiếng gọi anh! !
Trang Hạo Nhiên không để ý đến cô, mà bước nhanh đi về phía chiếc Audi Pikes Peak của mình, không ngờ sau cổ bị người kéo lại, anh ôi một tiếng, quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh cố sức nắm chặt mình, anh cau mày nhìn cô nói: “Cô đừng như vậy! Tôi làm sao có thể lấy chiếc Audi Pikes Peak của tôi cho cô tập lái xe? Tôi ăn no không có việc gì làm sao? Huống chi, bây giờ cô còn chưa có bằng lái, cô lái xe của tôi? Đến lúc đó cảnh sát bắt cô lại!”
“Vậy anh hứa với tôi, có thời gian, dạy tôi lái xe!” Đường Khả Hinh nói.
“Đến lúc đó rồi nói!” Anh cố sức vặn bung ra ngón tay của cô, muốn lên xe!
“Hứa với tôi,” Đường Khả Hinh vội vã kêu to!
“Được, được, được! Hứa với cô!” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ thở dài, ngồi lên vị trí ghế lái, kêu to: “Thật không biết chọc con nhóc này, là may mắn hay bất hạnh của tôi ?”
Đường Khả Hinh đột nhiên cúi người xuống, nằm ở trước cửa sổ xe, kê mặt sát lại gần nhìn anh nheo mắt cười nói: “Thật ra . . . . . . Tôi rất thích anh gọi tôi là nhóc . . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, liền chậm rãi quay đầu sang có chút dịu dàng nhìn cô, hỏi: “Tại sao?”
Đường Khả Hinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới quay đầu nhìn về phía anh, tinh nghịch cười ngọt ngào nói: “Tôi cũng không biết, nhưng rất ưa thích.”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra nụ cười, nhìn phong cảnh phía trước, dừng lại một lát, mới cố ý nói: “Tốt. Sau này sẽ gọi cô là nhóc nhỏ. Phiền toái nhỏ. Con chó nhỏ, con ong nhỏ, con heo nhỏ.”
Sắc mặt của Đường Khả Hinh thu lại, nhìn anh chằm chằm, hừ một tiếng, mới vòng qua sườn xe, ngồi vào ghế lái phụ, lập tức nhấn bồng xe, nói: “Lên đường! Hai giây đến siêu thị!”
“Tôi để cho cô ba giây đến sao Hỏa!” Trang Hạo Nhiên không nhìn cô một cái, lập tức lái xe, đạp chân ga một cái, cho xe nhanh chóng lao đi về phía trước.
Chiếc Audi Pikes Peak màu trắng nhanh chóng lao đi trên con đường trong thành phố.
Đường Khả Hinh đột nhiên thật vui vẻ nưong theo tốc độ của Trang Hạo Nhiên, mở đôi tay, nhắm mắt lại, dùng một giọng ngọt ngào, êm ái, nhẹ nhàng hát: “Ngày ấy là như thế, rất nhiều người như thế, nhưng cố tình để cho em gặp anh, anh là người chân thật, anh là người rất tốt, em từng nghi ngờ em đang nằm mơ, không còn một mình nữa, tâm sự có người nghe, đêm dài đằng đẵng ở chung một chỗ, cùng anh đếm sao, bên bờ biển đón gió, chỉ cần có anh, em sẽ an tâm. . . . . .”
Tiếng hát nhẹ nhàng êm ái, ngọt ngào truyền đến, nghe hết sức cảm động.
Từ trước đến giờ Trang Hạo Nhiên là người yêu âm nhạc, liền cầm tay lái, tò mò cười hỏi Đường Khả Hinh: “Đây là bài hát gì ?”
“Dễ nghe không?” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, vui vẻ hỏi.
“Dễ nghe. Bài hát gì?” Trang Hạo Nhiên mỉm cười hỏi.
“Tâm can bảo bối! ! Tôi là tâm can bảo bối của anh!” Đường Khả Hinh đột nhiên quay đầu, rất tinh nghịch nhìn Trang Hạo Nhiên, cười nói.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên dịu dàng mỉm cười, vươn tay vỗ nhẹ trên đầu của cô, mới chăm chú lái xe.
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn một bên mặt của Trang Hạo Nhiên, đôi mắt hấp dẫn, lộ ra ánh sáng giống như vì sao, sống mũi cao thẳng, mang theo một chút lai tây, kiên nghị mà tao nhã, môi mỏng khêu gợi, hết sức mê người, cô đột nhiên thật dịu dàng nhìn anh nói: “Trên thế giới này, tại sao có thể có loại người như anh?”
“Có ý gì?” Trang Hạo Nhiên cười hỏi.
“Tại sao anh đột nhiên đi vào trong sinh mệnh của tôi? Cho tôi nhiều như vậy.” Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, hết sức nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, đột nhiên nở nụ cười xấu xa.
Đường Khả Hinh nhìn nụ cười của anh, lập tức đề phòng nhìn về phía anh, nói: “Anh lại muốn nói gì?”.
Trang Hạo Nhiên muốn nín cười, nhưng vẫn không nhịn được cười nói: “Nghe nói, ở kiếp này tôi và cô cùng yêu rượu đỏ gặp nhau là vì kiếp trước là hoa nho và rượu đỏ, duyên phận đuổi theo tới kiếp này.”
Đường Khả Hinh lập tức muốn ói!
“Là cô bảo tôi nói!” Trang Hạo Nhiên cố ý thu sắc mặt, nói vừa xong, đạp chân ga, cho xe lao đi!
Trong siêu thị.
Trang Hạo Nhiên nghe Khả Hinh nói chân của mình đã tê dại, liền ôm cô đặt ở trong shopping cart, đẩy cô đi về phía trước, muốn mua một chút đồ dùng hàng ngày, anh không dùng đồ ở khách sạn, sợ làm tăng thêm gánh nặng cho nhân viên.
Đường Khả Hinh ngồi ở trong shopping cart, chỉ cái kệ phía kia nói: “Mau! ! Bên kia băng vệ sinh giảm giá đặc biệt!”
Trang Hạo Nhiên cảm thấy tức giận nhìn cô, nói: “Cô đừng nói đến cái này với tôi! Lần trước cô mua mấy bao, còn để ở nhà tôi !”
Đường Khả Hinh nghe xong lời này, liền quay đầu nhìn về phía anh, vui vẻ cười hỏi: “Thật sao? Anh để ở chỗ nào hả ?”
“Còn có thể để ở nơi nào? Trong tủ treo quần áo của tôi chứ sao. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đẩy tới khu sinh hoạt, cầm một tuýt kem đánh răng lên nhìn.
Đường Khả Hinh lại kinh ngạc nhìn về phía anh, nói: “Anh. . . . . . Anh nói. . . . . . Anh đặt ở nơi nào?”
“Trong tủ treo quần áo của tôi.” Trang Hạo Nhiên nói xong, cũng đã để kem đánh răng xuống, đẩy cô đi về phía trước, thấy phía trước có cái ly thủy tinh giống như con heo con, hết sức đáng yêu, mà vừa vặn cái quai chính là đuôi heo, anh đột nhiên mỉm cười, đẩy Khả Hinh đi về phía bên kia, cầm cái ly lên, đặt ở trong lòng bàn tay, nhìn tới nhìn lui.
“Anh nói anh đem băng vệ sinh của tôi đặt ở trong tủ treo quần áo? Để chung với quần áo của anh?” Đường Khả Hinh vẫn còn rất tò mò chuyện này, kêu to!
“Đúng vậy . . . . . . ” Trang Hạo Nhiên cố ý lườm cô một cái, mới đem cái ly bỏ vào trong xe, vỗ mạnh đầu của cô một cái, mới đi tới khu rau cải, mua một con gà, nhân sâm, còn có rau Hoàng đế, một chút thịt và rau cải, cùng nhau tính tiền thật vui vẻ, sau đó Đường Khả Hinh sôi nổi kể cho Trang Hạo Nhiên nghe về người chuyên gia hầu rượu kia lợi hại đến cỡ nào!
Trang Hạo Nhiên ôm túi hàng, yên lặng mỉm cười nghe Đường Khả Hinh nói chuyện.
Hai người đón trời chiều, cùng lên xe trở lại khách sạn.
Cánh cửa ‘phòng tổng thống’ mở ra.
Đường Khả Hinh lập tức cởi giày xuống, đoạt lấy túi hàng của Trang Hạo Nhiên, cũng không nói gì, giống như con heo con vọt vào phòng bếp, bắt đầu bận rộn!
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh ở trong phòng bếp, bận tối mặt, anh đột nhiên mỉm cười, trong tay còn có một cái túi nhỏ, chỉ có một ly thủy tinh, anh lấy ly thủy tinh nhỏ ra, giơ trong tay nhìn một chút, liền đặt nó ở trên bàn trà, nói: “Khả Hinh. . . . . .”
“Hả?” Tiếng của Đường Khả Hinh từ đầu kia truyền đến.
“Sau này, ly thủy tinh nhỏ trên bàn trà sẽ là của cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói.
“À . . . . . .” Tiếng của cô từ đầu kia truyền đến.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, không có để ý đến cô nữa, mà buông lỏng cúc áo tây trang, cởi ra, ném trên ghế sa lon, một mình đi lên lầu, có chút mệt mỏi tắm rửa, cảm thấy tinh thần sảng khoái mặc áo len mỏng màu trắng cổ chữ V và quần thường màu trắng, tóc hơi ẩm ướt đi xuống lầu, nhìn Đường Khả Hinh còn đang bận rộn ở đầu kia, anh khẽ mỉm cười, lại cảm giác thân thể thật thoải mái ngồi ở trên ghế sa lon, trầm ngâm suy nghĩ một chuyện, đột nhiên có chút cảm giác kì lạ dâng lên, anh im lặng đứng lên, đi qua phòng khách, đi vào gian phòng thủy tinh, nhìn chiếc Piano hình tam giác, không nói gì, nhưng giống như nhớ đến một chuyện nào đó, hết sức dịu dàng ngồi ở trên ghế thép, mở nắp đàn Piano, mười ngón tay tự nhiên thuần thục đặt lên Piano, nhẹ nhàng khảy khúc “Clementine” có chút bi thương. . . . . .
Tiếng nhạc êm ái lộ ra chút kỷ niệm, chậm rãi tràn ngập trong căn phòng giống như quả cầu.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra xa xăm mà dịu dàng, cơ thể hơi di chuyển, ngón tay khéo léo xui ngược trên phím đàn, âm thanh vang lên. . . . . .
Đường Khả Hinh đang nấu cháo gà nhân sâm, tay cầm nhân sâm vừa định rửa sạch, lại nghe được bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng nhạc nhẹ nhàng êm ái nhưng mang theo một chút kí ức bi thương, hai tròng mắt của cô nhấp nháy, tay dừng ở trong nước, ngẩng đầu lên, trầm ngâm lắng nghe tiếng nhạc êm ái như nước chảy, trái tim cô lập tức dừng lại, trong chớp mắt cánh cửa trí nhớ giống như mở ra.
Cánh đồng cỏ Lavender, giống như tấm thảm màu tím, kéo dài về phía chân trời, chong chóng gió Hà Lan ở cuối chân trời đón gió chuyển động, giày cao gót 2 tất màu trắng ở trên thảm cỏ Lavender nào đấy rất mộng ảo, có một cô bé mặc váy trắng, ngồi ở trước giày cao gót, khóc thật đau lòng, chân nhỏ uốn éo, máu đang chảy. . . . . . Có một anh trai mặc áo sơ mi trắng, quần trắng, đón gió xuất hiện tại trước mặt của mình, không nói gì, chỉ im lặng cõng mình bước đi.
Gió nhẹ nhàng, gió ngọt ngào, gió thơm ngát.
Hoa Lavender đang nhẹ nhàng đong đưa.
Một diều giấy nhỏ trên không trung phất phới bay.
Hai bóng dáng nhỏ bé, vào lúc này nhẹ nhàng chồng lên nhau, di chuyển ở trong thế giới màu tím, giống như bức tranh thầm lặng nhẹ nhàng hiện lên.
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng, không nhịn được buông nhân sâm trong tay xuống, nhẹ nhàng xoay người đi ra khỏi phòng bếp, từng bước từng bước đi về phía phòng khách, đứng ở bên ghế sa lon, im lặng nhìn Trang Hạo Nhiên trong phòng đánh đàn, đang chăm chú thâm tình khảy bài hát này, hai mắt lộ ra ánh sáng dịu dàng, gió biển phất qua sợi tóc trên trán anh, giống như thiếu niên nhanh nhẹn đã từng đứng ở giữa thảm cỏ, đón gió phất phới, ngón tay anh tiếp tục chậm rãi di chuyển trên phím đàn, rất bi thương, mang theo kỷ niệm bi thương, cứ như vậy chạm vào trái tim của Đường Khả Hinh. . . . . .
Hai mắt của cô chợt đỏ bừng, không kiềm chế được cảm xúc như cơn sóng tuôn trào về phía mình, giống như thảm cỏ Lavender trong tòa thành, cô đè nén cảm xúc, nhẹ nhàng cất bước đi vào phòng đánh đàn, đạp sàn nhà màu trắng, từng bước từng bước đi tới bên Piano, nhìn khuôn mặt đã rất quen thuộc của Trang Hạo Nhiên, sâu kín hỏi: “Chúng ta . . . . . Đã từng có quen biết không?”
Động tác trong tay, dừng lại.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh chớp mắt nhìn Trang Hạo Nhiên có chút căng thẳng hỏi: “Chúng ta . . . . . Đã từng. . . . . . có quen biết không?”
Trang Hạo Nhiên bước nhanh đi ra ngoài!
“Trang Hạo Nhiên . . . . . .” Đường Khả Hinh ở phía sau lớn tiếng gọi anh! !
Trang Hạo Nhiên không để ý đến cô, mà bước nhanh đi về phía chiếc Audi Pikes Peak của mình, không ngờ sau cổ bị người kéo lại, anh ôi một tiếng, quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh cố sức nắm chặt mình, anh cau mày nhìn cô nói: “Cô đừng như vậy! Tôi làm sao có thể lấy chiếc Audi Pikes Peak của tôi cho cô tập lái xe? Tôi ăn no không có việc gì làm sao? Huống chi, bây giờ cô còn chưa có bằng lái, cô lái xe của tôi? Đến lúc đó cảnh sát bắt cô lại!”
“Vậy anh hứa với tôi, có thời gian, dạy tôi lái xe!” Đường Khả Hinh nói.
“Đến lúc đó rồi nói!” Anh cố sức vặn bung ra ngón tay của cô, muốn lên xe!
“Hứa với tôi,” Đường Khả Hinh vội vã kêu to!
“Được, được, được! Hứa với cô!” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ thở dài, ngồi lên vị trí ghế lái, kêu to: “Thật không biết chọc con nhóc này, là may mắn hay bất hạnh của tôi ?”
Đường Khả Hinh đột nhiên cúi người xuống, nằm ở trước cửa sổ xe, kê mặt sát lại gần nhìn anh nheo mắt cười nói: “Thật ra . . . . . . Tôi rất thích anh gọi tôi là nhóc . . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, liền chậm rãi quay đầu sang có chút dịu dàng nhìn cô, hỏi: “Tại sao?”
Đường Khả Hinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới quay đầu nhìn về phía anh, tinh nghịch cười ngọt ngào nói: “Tôi cũng không biết, nhưng rất ưa thích.”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra nụ cười, nhìn phong cảnh phía trước, dừng lại một lát, mới cố ý nói: “Tốt. Sau này sẽ gọi cô là nhóc nhỏ. Phiền toái nhỏ. Con chó nhỏ, con ong nhỏ, con heo nhỏ.”
Sắc mặt của Đường Khả Hinh thu lại, nhìn anh chằm chằm, hừ một tiếng, mới vòng qua sườn xe, ngồi vào ghế lái phụ, lập tức nhấn bồng xe, nói: “Lên đường! Hai giây đến siêu thị!”
“Tôi để cho cô ba giây đến sao Hỏa!” Trang Hạo Nhiên không nhìn cô một cái, lập tức lái xe, đạp chân ga một cái, cho xe nhanh chóng lao đi về phía trước.
Chiếc Audi Pikes Peak màu trắng nhanh chóng lao đi trên con đường trong thành phố.
Đường Khả Hinh đột nhiên thật vui vẻ nưong theo tốc độ của Trang Hạo Nhiên, mở đôi tay, nhắm mắt lại, dùng một giọng ngọt ngào, êm ái, nhẹ nhàng hát: “Ngày ấy là như thế, rất nhiều người như thế, nhưng cố tình để cho em gặp anh, anh là người chân thật, anh là người rất tốt, em từng nghi ngờ em đang nằm mơ, không còn một mình nữa, tâm sự có người nghe, đêm dài đằng đẵng ở chung một chỗ, cùng anh đếm sao, bên bờ biển đón gió, chỉ cần có anh, em sẽ an tâm. . . . . .”
Tiếng hát nhẹ nhàng êm ái, ngọt ngào truyền đến, nghe hết sức cảm động.
Từ trước đến giờ Trang Hạo Nhiên là người yêu âm nhạc, liền cầm tay lái, tò mò cười hỏi Đường Khả Hinh: “Đây là bài hát gì ?”
“Dễ nghe không?” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, vui vẻ hỏi.
“Dễ nghe. Bài hát gì?” Trang Hạo Nhiên mỉm cười hỏi.
“Tâm can bảo bối! ! Tôi là tâm can bảo bối của anh!” Đường Khả Hinh đột nhiên quay đầu, rất tinh nghịch nhìn Trang Hạo Nhiên, cười nói.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên dịu dàng mỉm cười, vươn tay vỗ nhẹ trên đầu của cô, mới chăm chú lái xe.
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn một bên mặt của Trang Hạo Nhiên, đôi mắt hấp dẫn, lộ ra ánh sáng giống như vì sao, sống mũi cao thẳng, mang theo một chút lai tây, kiên nghị mà tao nhã, môi mỏng khêu gợi, hết sức mê người, cô đột nhiên thật dịu dàng nhìn anh nói: “Trên thế giới này, tại sao có thể có loại người như anh?”
“Có ý gì?” Trang Hạo Nhiên cười hỏi.
“Tại sao anh đột nhiên đi vào trong sinh mệnh của tôi? Cho tôi nhiều như vậy.” Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, hết sức nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, đột nhiên nở nụ cười xấu xa.
Đường Khả Hinh nhìn nụ cười của anh, lập tức đề phòng nhìn về phía anh, nói: “Anh lại muốn nói gì?”.
Trang Hạo Nhiên muốn nín cười, nhưng vẫn không nhịn được cười nói: “Nghe nói, ở kiếp này tôi và cô cùng yêu rượu đỏ gặp nhau là vì kiếp trước là hoa nho và rượu đỏ, duyên phận đuổi theo tới kiếp này.”
Đường Khả Hinh lập tức muốn ói!
“Là cô bảo tôi nói!” Trang Hạo Nhiên cố ý thu sắc mặt, nói vừa xong, đạp chân ga, cho xe lao đi!
Trong siêu thị.
Trang Hạo Nhiên nghe Khả Hinh nói chân của mình đã tê dại, liền ôm cô đặt ở trong shopping cart, đẩy cô đi về phía trước, muốn mua một chút đồ dùng hàng ngày, anh không dùng đồ ở khách sạn, sợ làm tăng thêm gánh nặng cho nhân viên.
Đường Khả Hinh ngồi ở trong shopping cart, chỉ cái kệ phía kia nói: “Mau! ! Bên kia băng vệ sinh giảm giá đặc biệt!”
Trang Hạo Nhiên cảm thấy tức giận nhìn cô, nói: “Cô đừng nói đến cái này với tôi! Lần trước cô mua mấy bao, còn để ở nhà tôi !”
Đường Khả Hinh nghe xong lời này, liền quay đầu nhìn về phía anh, vui vẻ cười hỏi: “Thật sao? Anh để ở chỗ nào hả ?”
“Còn có thể để ở nơi nào? Trong tủ treo quần áo của tôi chứ sao. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đẩy tới khu sinh hoạt, cầm một tuýt kem đánh răng lên nhìn.
Đường Khả Hinh lại kinh ngạc nhìn về phía anh, nói: “Anh. . . . . . Anh nói. . . . . . Anh đặt ở nơi nào?”
“Trong tủ treo quần áo của tôi.” Trang Hạo Nhiên nói xong, cũng đã để kem đánh răng xuống, đẩy cô đi về phía trước, thấy phía trước có cái ly thủy tinh giống như con heo con, hết sức đáng yêu, mà vừa vặn cái quai chính là đuôi heo, anh đột nhiên mỉm cười, đẩy Khả Hinh đi về phía bên kia, cầm cái ly lên, đặt ở trong lòng bàn tay, nhìn tới nhìn lui.
“Anh nói anh đem băng vệ sinh của tôi đặt ở trong tủ treo quần áo? Để chung với quần áo của anh?” Đường Khả Hinh vẫn còn rất tò mò chuyện này, kêu to!
“Đúng vậy . . . . . . ” Trang Hạo Nhiên cố ý lườm cô một cái, mới đem cái ly bỏ vào trong xe, vỗ mạnh đầu của cô một cái, mới đi tới khu rau cải, mua một con gà, nhân sâm, còn có rau Hoàng đế, một chút thịt và rau cải, cùng nhau tính tiền thật vui vẻ, sau đó Đường Khả Hinh sôi nổi kể cho Trang Hạo Nhiên nghe về người chuyên gia hầu rượu kia lợi hại đến cỡ nào!
Trang Hạo Nhiên ôm túi hàng, yên lặng mỉm cười nghe Đường Khả Hinh nói chuyện.
Hai người đón trời chiều, cùng lên xe trở lại khách sạn.
Cánh cửa ‘phòng tổng thống’ mở ra.
Đường Khả Hinh lập tức cởi giày xuống, đoạt lấy túi hàng của Trang Hạo Nhiên, cũng không nói gì, giống như con heo con vọt vào phòng bếp, bắt đầu bận rộn!
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh ở trong phòng bếp, bận tối mặt, anh đột nhiên mỉm cười, trong tay còn có một cái túi nhỏ, chỉ có một ly thủy tinh, anh lấy ly thủy tinh nhỏ ra, giơ trong tay nhìn một chút, liền đặt nó ở trên bàn trà, nói: “Khả Hinh. . . . . .”
“Hả?” Tiếng của Đường Khả Hinh từ đầu kia truyền đến.
“Sau này, ly thủy tinh nhỏ trên bàn trà sẽ là của cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói.
“À . . . . . .” Tiếng của cô từ đầu kia truyền đến.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, không có để ý đến cô nữa, mà buông lỏng cúc áo tây trang, cởi ra, ném trên ghế sa lon, một mình đi lên lầu, có chút mệt mỏi tắm rửa, cảm thấy tinh thần sảng khoái mặc áo len mỏng màu trắng cổ chữ V và quần thường màu trắng, tóc hơi ẩm ướt đi xuống lầu, nhìn Đường Khả Hinh còn đang bận rộn ở đầu kia, anh khẽ mỉm cười, lại cảm giác thân thể thật thoải mái ngồi ở trên ghế sa lon, trầm ngâm suy nghĩ một chuyện, đột nhiên có chút cảm giác kì lạ dâng lên, anh im lặng đứng lên, đi qua phòng khách, đi vào gian phòng thủy tinh, nhìn chiếc Piano hình tam giác, không nói gì, nhưng giống như nhớ đến một chuyện nào đó, hết sức dịu dàng ngồi ở trên ghế thép, mở nắp đàn Piano, mười ngón tay tự nhiên thuần thục đặt lên Piano, nhẹ nhàng khảy khúc “Clementine” có chút bi thương. . . . . .
Tiếng nhạc êm ái lộ ra chút kỷ niệm, chậm rãi tràn ngập trong căn phòng giống như quả cầu.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra xa xăm mà dịu dàng, cơ thể hơi di chuyển, ngón tay khéo léo xui ngược trên phím đàn, âm thanh vang lên. . . . . .
Đường Khả Hinh đang nấu cháo gà nhân sâm, tay cầm nhân sâm vừa định rửa sạch, lại nghe được bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng nhạc nhẹ nhàng êm ái nhưng mang theo một chút kí ức bi thương, hai tròng mắt của cô nhấp nháy, tay dừng ở trong nước, ngẩng đầu lên, trầm ngâm lắng nghe tiếng nhạc êm ái như nước chảy, trái tim cô lập tức dừng lại, trong chớp mắt cánh cửa trí nhớ giống như mở ra.
Cánh đồng cỏ Lavender, giống như tấm thảm màu tím, kéo dài về phía chân trời, chong chóng gió Hà Lan ở cuối chân trời đón gió chuyển động, giày cao gót 2 tất màu trắng ở trên thảm cỏ Lavender nào đấy rất mộng ảo, có một cô bé mặc váy trắng, ngồi ở trước giày cao gót, khóc thật đau lòng, chân nhỏ uốn éo, máu đang chảy. . . . . . Có một anh trai mặc áo sơ mi trắng, quần trắng, đón gió xuất hiện tại trước mặt của mình, không nói gì, chỉ im lặng cõng mình bước đi.
Gió nhẹ nhàng, gió ngọt ngào, gió thơm ngát.
Hoa Lavender đang nhẹ nhàng đong đưa.
Một diều giấy nhỏ trên không trung phất phới bay.
Hai bóng dáng nhỏ bé, vào lúc này nhẹ nhàng chồng lên nhau, di chuyển ở trong thế giới màu tím, giống như bức tranh thầm lặng nhẹ nhàng hiện lên.
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng, không nhịn được buông nhân sâm trong tay xuống, nhẹ nhàng xoay người đi ra khỏi phòng bếp, từng bước từng bước đi về phía phòng khách, đứng ở bên ghế sa lon, im lặng nhìn Trang Hạo Nhiên trong phòng đánh đàn, đang chăm chú thâm tình khảy bài hát này, hai mắt lộ ra ánh sáng dịu dàng, gió biển phất qua sợi tóc trên trán anh, giống như thiếu niên nhanh nhẹn đã từng đứng ở giữa thảm cỏ, đón gió phất phới, ngón tay anh tiếp tục chậm rãi di chuyển trên phím đàn, rất bi thương, mang theo kỷ niệm bi thương, cứ như vậy chạm vào trái tim của Đường Khả Hinh. . . . . .
Hai mắt của cô chợt đỏ bừng, không kiềm chế được cảm xúc như cơn sóng tuôn trào về phía mình, giống như thảm cỏ Lavender trong tòa thành, cô đè nén cảm xúc, nhẹ nhàng cất bước đi vào phòng đánh đàn, đạp sàn nhà màu trắng, từng bước từng bước đi tới bên Piano, nhìn khuôn mặt đã rất quen thuộc của Trang Hạo Nhiên, sâu kín hỏi: “Chúng ta . . . . . Đã từng có quen biết không?”
Động tác trong tay, dừng lại.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh chớp mắt nhìn Trang Hạo Nhiên có chút căng thẳng hỏi: “Chúng ta . . . . . Đã từng. . . . . . có quen biết không?”