Sáng sớm hôm sau.
Đường Khả Hinh mở mắt, tiếp xúc ánh nắng ban mai chiếu rọi cả phòng, cô khẽ mỉm cười, mặc dù cảm thấy hơi lạnh nhưng vẫn nhanh chóng lật người rời giường, thấy Nhã Tuệ đã trở về không biết từ lúc nào, đang ngủ thật say, cô cả thấy an ủi nhìn về phía người bạn thân, mỉm cười nói: "Nhã Tuệ, tôi sẽ hạnh phúc, tôi nhất định sẽ đi tìm hạnh phúc của mình, cô yên tâm."
Nhã Tuệ xoay người, vẫn quấn lấy chăn ổ, trầm trầm ngủ.
Cô đột nhiên mỉm cười, sau đó kéo tủ treo quần áo, liếc mắt nhìn quần áo tràn đầy, cô chọn tới chọn lui, nghĩ tới tối hôm nay mặc váy xinh đẹp ngồi chung một chỗ cùng anh, cầm Popcorn cùng nhau xem phim, nhất định thật vui vẻ, cô hạnh phúc mỉm cười, từ trong tủ quần áo chuyển hết tất cả quần áo ra ngoài, trải trên giường, chọn từng cái từng cái, cuối cùng chọn một chiếc váy ren ngắn màu trắng cổ lá sen, bên ngoài khoác áo khoác màu trắng đến gối, cầm khăn quàng cổ màu trắng Trang Hạo Nhiên cho mình, quấn lên thật dầy, mới phát hiện ra mình còn chưa có làm điểm tâm, cô ah một tiếng, lại vội vàng cởi khăn quàng cổ và áo khoác ra, chạy vào phòng bếp.
Còn có một tiếng rưỡi.
Đường Khả Hinh nhanh chóng nấu cơm xong, sau khi làm nguội, lấy giấm sushi, vẩy lên cơm để nguội, vừa trộn, ngón tay không ngừng nhấn màn hình, gửi một tin nhắn, cô cười vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc trộn cơm.
Tòa nhà theo phong cách cổ xưa, tràn ngập ánh mặt trời, rừng núi nơi xa trong một đêm đã thay đổi, cây cối đỏ vàng xanh phủ kín cả núi rừng, tầng tầng lớp lớp khác nhau.
Phòng ngủ phong cách Châu Âu truyền đến âm thanh mặc quần áo.
Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi đen, quần tây thẳng màu đen, theo thói quen đi về phía cửa sổ sát đất, vừa thắt cà vạt màu bạc, vừa nhìn os¬car nhảy múa trong mặt cỏ xanh biếc ở phía xa, vào lúc này tin nhắn điện thoại di động vang lên, anh hơi nghiêng mặt nhìn về phía bàn trà cạnh giường, màn hình điện thoại di động của mình đang sáng màu xanh dương, anh trầm ngâm suy nghĩ, sau đó im lặng đi đến bên giường, cúi xuống cầm điện thoại di động lên, mở ra, thấy một tin nhắn gửi đến từ Đường Khả Hinh.
Anh sững sờ, ngón cái nhẹ nhàng nhấn một cái.
Tin nhắn rương đinh một tiếng, mở ra, ở trong màn hình xuất hiện một con chim bồ câu, ném ra một phong thơ, tờ giấy màu xanh nhạt mở ra, nội dung: thức dậy, nhưng không được ăn điểm tâm! !
Anh sững sờ, đang suy nghĩ những lời này có ý gì, một tin nhắn khác chậm rãi vang lên.
Anh lại ngưng thần mở ra xem, là hình Đường Khả Hinh ngủ ngon giấc một buổi tối nhưng vẫn còn chút mông lung, nở nụ cười ngọt ngào đáng yêu.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn tấm hình cô ở trong phòng bếp, con mắt thật to sáng lên, lúc nở nụ cười, miệng hơi nhấp nhẹ, chỉ lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh, mắt híp lại giống như trăng rằm, ngọt ngào đáng yêu động lòng người, hai mắt anh thoáng qua nụ cười, cầm điện thoại di động, xoay người tựa vào bên cửa sổ, chăm chú nhìn Khả Hinh trong hình, ngón cái nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, nhớ tới đêm qua cô đứng ở trong bóng đêm khóc nói: Ngày mai 7 giờ! ! Rạp chiếu phim quảng trường Thế kỷ, 7 giờ! ! Em đợi đến khi anh tới mới thôi! ! Cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ chờ anh ! !"
Anh nhớ tới những lời này, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cười thật vui vẻ, ánh mắt lại lộ ra một chút dịu dàng.
Phòng bếp ngôi lầu nhỏ.
Đường Khả Hinh khẽ ngâm nga một ca khúc, đem rất nhiều sushi mình làm xong đặt vào trong một cái hộp giữ tươi, còn không biết xấu hổ bày ra khuôn mặt cười xếp thành hình trái tim, đậy nắp lại, lại từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước trái cây và hộp giữ tươi bỏ vào trong một túi nhỏ bảo vệ môi trường màu tím, nhìn thời gian đã 8 giờ 40 phút, cô ôi một tiếng, lập tức mặc áo khoác ngoài, quấn khăn quàng cổ, nhắc túi xách và túi giữ tươi, lao ra cửa nhà.
Xe buýt chạy nhanh về phía trước.
"Bác ơi! ! Chờ một chút! !" Đường Khả Hinh xách theo túi xách, nhìn về phía chiếc xe buýt kêu to! !
Rốt cuộc xe buýt bất đắc dĩ ngừng lại.
Đường Khả Hinh cười ha ha nhào lên xe, nhìn ông tài xế già nói: "Cám ơn bác!"
"Lần nào đi cũng trễ, tự mua xe đi!" Tài xế lại lái xe, Đường Khả Hinh thở dài nhẹ nhõm, mỉm cười đi về phía bên cửa xe ngồi xuống, nhìn cây Mộc Lan ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng lay động, cây tương tư hoa có nhỏ màu vàng bay bay, giống như một chùm ánh sáng huyền ảo nhẹ nhàng bay vào trong cửa sổ xe, Khả Hinh vươn tay, mỉm cười bắt lấy, nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi, cô lại vội vàng lấy điện thoại di động ra, đinh đinh đinh bấm màn hình điện thoại di động, lại gửi một tin nhắn! !
Tưởng Thiên Lỗi mặc vào tây trang màu đen, đeo cà vạt màu bạc, mới vừa muốn đi ra đại sảnh xa hoa, lại cảm giác điện thoại rung lên trong túi áo tây trang, anh nghi ngờ lấy ra, mở tin nhắn xem, nội dung: nhớ kỹ nhất định không được ăn điểm tâm nhé! Nhớ anh !
Anh dừng bước lại, nhìn hai chữ cuối cùng, nhớ anh. . . . . . Hai mắt lại lộ ra một chút dịu dàng, trên mặt không nhịn được hiện lên nụ cười, nhưng vẫn chậm rãi thu lại, cầm điện thoại di động, mới vừa muốn cất đi, lại thấy một tin nhắn gửi tới, nội dung: "Anh xem chưa? Vẫn chưa xem sao? Lúc xem, nhắn tin lại cho em, nếu không, em . . . . . hơi lo lắng. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi xem tin nhắn này, hai tròng mắt xoay chuyển, ngẫm nghĩ.
Trên xe buýt.
Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, thở dài một cái, biết anh sẽ không trả lời tin nhắn của mình, liền có chút mất mát cúi thấp đầu, mới vừa muốn cất điện thoại di động, lúc này, tin nhắn gửi tới, cô sững sờ, mở điện thoại di động lên, thấy một tin nhắn đến từ Tưởng Thiên Lỗi, tròng mắt cô trợn to, lập tức run rẩy mở ra, thấy một chữ: ừ. . . . . .
"A . . . . . . . . . . . " Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, hưng phấn nhảy lên, cười ha ha ha. .
Ba người hành khách và tài xế đều bị cô làm cho giật mình, rối rít quay đầu, nhìn về phía cô gái điên cuồng này! !
"Anh ấy trả lời tin nhắn của tôi ! ! Anh ấy trả lời tin nhắn của tôi! ! Ha ha ha! !" Đường Khả Hinh đứng trong khoang xe, phát điên nhìn mọi người, hạnh phúc vui vẻ cười ha ha! !
Giống như nghe được cô cười.
Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi lại lộ ra nụ cười, đi xuống bậc thang, ngồi vào trong chiếc Rolls-Royce.
"Cậu chủ, hôm nay không dùng điểm tâm sao?" Tài xế vẫn có chút lo lắng.
"Không cần." Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói xong, liền không nhịn được cầm điện thoại di động, vén màn hình, nhìn hai chữ. . . . . . Nhớ anh. . . . . .
Một chút ngọt ngào, len vào trong trái tim.
Anh chậm rãi mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn phong cảnh và rừng núi phía xa.
Hôm nay là ngày thứ hai có luồng khí lạnh, chỉ còn 7 độ.
Cả Khách sạn Á Châu giống như rơi vào trong giá băng, nóc tòa nhà màu trắng dường như có chút trang nghiêm, giống như ông chủ của nó!
Đường Khả Hinh bị lạnh đến cả người run rẩy, vẫn đón gió lạnh, đeo túi xách, xách theo túi nhỏ bảo vệ môi trường của mình, đứng ở cửa khách sạn, nghe tiếng sóng biển xô bờ, nghiêng nhìn Đường lớn Tân Hải xa xa, nghĩ tới người kia còn chưa đến, cô đã lạnh phát run, thở ra một luồng khí trắng, trong miệng lầm bầm nói: "Làm sếp thật sung sướng! Đến muộn như vậy cũng được sao?" Nhưng chỉ mới 9 giờ 10 phút thôi.
Đường Khả Hinh bị lạnh cả người run lập cập, vẫn ôm túi bảo vệ môi trường, đi qua đi lại, lạnh đến dậm chân kêu lên, lại nghiêng nhìn phía trước, hai mắt của cô nhìn chằm chằm, rốt cuộc nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu đen lái tới, cô lại nheo mắt nhìn, thật sự là xe của Tưởng Thiên Lỗi, cô vui vẻ mỉm cười, ôm túi, có chút kích động muốn xông qua, nhưng vẫn có chút kiêng kỵ dừng bước chân, nhìn về phía trước.
Chiếc Rolls-Royce chậm rãi dừng ở trước đại sảnh khách sạn.
Tài xế lập tức đi xuống xe, mở cửa xe của Tưởng Thiên Lỗi, Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đi ra ngoài, nhẹ nhàng cài cúc tây trang, mới vừa muốn xoay người đi vào khách sạn, đúng lúc nhìn thấy Đường Khả Hinh đứng ở cửa, đón gió lạnh lẽo đến sắc mặt trắng bệch, lỗ mũi ửng đỏ nhìn về phía mình, anh dừng ở tại chỗ, nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh cũng nhìn về phía anh, nở nụ cười ấm áp.
Đông Anh dẫn đám thư ký nhanh chóng ra đón, nhìn về phía anh, khẽ gật đầu.
Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một chút, ngay lập tức im lặng đi vào đại sảnh khách sạn, Đường Khả Hinh cũng lập tức ôm túi tiện lợi đi vào khách sạn, theo phía sau anh, nhìn bóng lưng của anh, mình cũng hạnh phúc muốn chết!
Dường như Tưởng Thiên Lỗi cảm nhận Đường Khả Hinh đang hạnh phúc vui vẻ, trên mặt cũng thoáng qua nụ cười, cất bước đi vào thang máy, mới vừa xoay người, cũng đã thấy Đường Khả Hinh hơi vội vàng đứng ở bên ngoài cửa thang máy, nhìn mình, anh hai mắt có chút dịu dàng, cũng nhìn về phía cô.
Đông Anh quay đầu lại nhìn thấy Đường Khả Hinh, cô suy nghĩ một chút, liền dẫn đám thư ký đi thang máy nhân viên.
Đường Khả Hinh nhìn Đông Anh lặng lẽ đi khỏi, cô đột nhiên mỉm cười, tâm trạng có chút căng thẳng ôm túi nhỏ đi tới, nhanh chóng nhấn tầng lầu mười.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn tầng lầu mười, có chút nghi ngờ nhìn cô.
Cửa thang máy đóng lại !
Đường Khả Hinh lập tức cười thật vui vẻ đem hộp thức ăn trong tay mình, nhét vào trong tay Tưởng Thiên Lỗi, vội vàng nói: "Đây là thức ăn nhanh sáng sớm em dậy làm! ! Sushi ! Ăn rất ngon, còn có nước trái cây, rất ngon miệng, làm cho anh vui vẻ !"
Tưởng Thiên Lỗi cầm túi nhỏ bảo vệ môi trường trong tay, có chút dịu dàng ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Tối nay anh nhất định phải tới, em chờ anh, sau đó chọn bộ phim anh thích cùng nhau xem!" Đường Khả Hinh nói vừa xong, thấy cửa thang máy sắp mở ra, cô lập tức nhón chân hôn trên môi Tưởng Thiên Lỗi, mới nhanh chóng xoay người đi ra ngoài!
Tưởng Thiên Lỗi ngây ngô đứng tại chỗ, nhìn thang máy đóng lại, anh còn chưa phục hồi lại tinh thần, chớp mắt hai mắt, nắm túi bảo vệ môi trường, nhớ tới cô mới vừa hôn trên môi mình, hai mắt xẹt qua dịu dàng, trên mặt không nhịn được hiện lên nụ cười ngọt ngào.
Thang máy nhanh chóng chạy lên trên.
Dừng ở tầng lầu Tổng Giám đốc.
Cửa thang máy mở ra, Tưởng Thiên Lỗi một mình đi ra thang máy, Đông Anh đã sớm đứng ở một bên chờ đợi, lại nhìn thấy anh cầm một túi giấy trong tay, cô sửng sốt.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, cầm túi giấy, từng bước từng bước đi về phía trước, im lặng một lúc, mới hỏi: "Đông Anh. . . . . ."
"Vâng . . . . ." Đông Anh lập tức gật đầu.
"Gần đây. . . . . ." Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi có chút xốc xếch di động, hơi lúng túng hỏi: "Có bộ phim nào . . . . . đang thịnh hành ?"
"À?" Đông Anh ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía anh.
Đường Khả Hinh mở mắt, tiếp xúc ánh nắng ban mai chiếu rọi cả phòng, cô khẽ mỉm cười, mặc dù cảm thấy hơi lạnh nhưng vẫn nhanh chóng lật người rời giường, thấy Nhã Tuệ đã trở về không biết từ lúc nào, đang ngủ thật say, cô cả thấy an ủi nhìn về phía người bạn thân, mỉm cười nói: "Nhã Tuệ, tôi sẽ hạnh phúc, tôi nhất định sẽ đi tìm hạnh phúc của mình, cô yên tâm."
Nhã Tuệ xoay người, vẫn quấn lấy chăn ổ, trầm trầm ngủ.
Cô đột nhiên mỉm cười, sau đó kéo tủ treo quần áo, liếc mắt nhìn quần áo tràn đầy, cô chọn tới chọn lui, nghĩ tới tối hôm nay mặc váy xinh đẹp ngồi chung một chỗ cùng anh, cầm Popcorn cùng nhau xem phim, nhất định thật vui vẻ, cô hạnh phúc mỉm cười, từ trong tủ quần áo chuyển hết tất cả quần áo ra ngoài, trải trên giường, chọn từng cái từng cái, cuối cùng chọn một chiếc váy ren ngắn màu trắng cổ lá sen, bên ngoài khoác áo khoác màu trắng đến gối, cầm khăn quàng cổ màu trắng Trang Hạo Nhiên cho mình, quấn lên thật dầy, mới phát hiện ra mình còn chưa có làm điểm tâm, cô ah một tiếng, lại vội vàng cởi khăn quàng cổ và áo khoác ra, chạy vào phòng bếp.
Còn có một tiếng rưỡi.
Đường Khả Hinh nhanh chóng nấu cơm xong, sau khi làm nguội, lấy giấm sushi, vẩy lên cơm để nguội, vừa trộn, ngón tay không ngừng nhấn màn hình, gửi một tin nhắn, cô cười vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc trộn cơm.
Tòa nhà theo phong cách cổ xưa, tràn ngập ánh mặt trời, rừng núi nơi xa trong một đêm đã thay đổi, cây cối đỏ vàng xanh phủ kín cả núi rừng, tầng tầng lớp lớp khác nhau.
Phòng ngủ phong cách Châu Âu truyền đến âm thanh mặc quần áo.
Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi đen, quần tây thẳng màu đen, theo thói quen đi về phía cửa sổ sát đất, vừa thắt cà vạt màu bạc, vừa nhìn os¬car nhảy múa trong mặt cỏ xanh biếc ở phía xa, vào lúc này tin nhắn điện thoại di động vang lên, anh hơi nghiêng mặt nhìn về phía bàn trà cạnh giường, màn hình điện thoại di động của mình đang sáng màu xanh dương, anh trầm ngâm suy nghĩ, sau đó im lặng đi đến bên giường, cúi xuống cầm điện thoại di động lên, mở ra, thấy một tin nhắn gửi đến từ Đường Khả Hinh.
Anh sững sờ, ngón cái nhẹ nhàng nhấn một cái.
Tin nhắn rương đinh một tiếng, mở ra, ở trong màn hình xuất hiện một con chim bồ câu, ném ra một phong thơ, tờ giấy màu xanh nhạt mở ra, nội dung: thức dậy, nhưng không được ăn điểm tâm! !
Anh sững sờ, đang suy nghĩ những lời này có ý gì, một tin nhắn khác chậm rãi vang lên.
Anh lại ngưng thần mở ra xem, là hình Đường Khả Hinh ngủ ngon giấc một buổi tối nhưng vẫn còn chút mông lung, nở nụ cười ngọt ngào đáng yêu.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn tấm hình cô ở trong phòng bếp, con mắt thật to sáng lên, lúc nở nụ cười, miệng hơi nhấp nhẹ, chỉ lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh, mắt híp lại giống như trăng rằm, ngọt ngào đáng yêu động lòng người, hai mắt anh thoáng qua nụ cười, cầm điện thoại di động, xoay người tựa vào bên cửa sổ, chăm chú nhìn Khả Hinh trong hình, ngón cái nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, nhớ tới đêm qua cô đứng ở trong bóng đêm khóc nói: Ngày mai 7 giờ! ! Rạp chiếu phim quảng trường Thế kỷ, 7 giờ! ! Em đợi đến khi anh tới mới thôi! ! Cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ chờ anh ! !"
Anh nhớ tới những lời này, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cười thật vui vẻ, ánh mắt lại lộ ra một chút dịu dàng.
Phòng bếp ngôi lầu nhỏ.
Đường Khả Hinh khẽ ngâm nga một ca khúc, đem rất nhiều sushi mình làm xong đặt vào trong một cái hộp giữ tươi, còn không biết xấu hổ bày ra khuôn mặt cười xếp thành hình trái tim, đậy nắp lại, lại từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước trái cây và hộp giữ tươi bỏ vào trong một túi nhỏ bảo vệ môi trường màu tím, nhìn thời gian đã 8 giờ 40 phút, cô ôi một tiếng, lập tức mặc áo khoác ngoài, quấn khăn quàng cổ, nhắc túi xách và túi giữ tươi, lao ra cửa nhà.
Xe buýt chạy nhanh về phía trước.
"Bác ơi! ! Chờ một chút! !" Đường Khả Hinh xách theo túi xách, nhìn về phía chiếc xe buýt kêu to! !
Rốt cuộc xe buýt bất đắc dĩ ngừng lại.
Đường Khả Hinh cười ha ha nhào lên xe, nhìn ông tài xế già nói: "Cám ơn bác!"
"Lần nào đi cũng trễ, tự mua xe đi!" Tài xế lại lái xe, Đường Khả Hinh thở dài nhẹ nhõm, mỉm cười đi về phía bên cửa xe ngồi xuống, nhìn cây Mộc Lan ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng lay động, cây tương tư hoa có nhỏ màu vàng bay bay, giống như một chùm ánh sáng huyền ảo nhẹ nhàng bay vào trong cửa sổ xe, Khả Hinh vươn tay, mỉm cười bắt lấy, nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi, cô lại vội vàng lấy điện thoại di động ra, đinh đinh đinh bấm màn hình điện thoại di động, lại gửi một tin nhắn! !
Tưởng Thiên Lỗi mặc vào tây trang màu đen, đeo cà vạt màu bạc, mới vừa muốn đi ra đại sảnh xa hoa, lại cảm giác điện thoại rung lên trong túi áo tây trang, anh nghi ngờ lấy ra, mở tin nhắn xem, nội dung: nhớ kỹ nhất định không được ăn điểm tâm nhé! Nhớ anh !
Anh dừng bước lại, nhìn hai chữ cuối cùng, nhớ anh. . . . . . Hai mắt lại lộ ra một chút dịu dàng, trên mặt không nhịn được hiện lên nụ cười, nhưng vẫn chậm rãi thu lại, cầm điện thoại di động, mới vừa muốn cất đi, lại thấy một tin nhắn gửi tới, nội dung: "Anh xem chưa? Vẫn chưa xem sao? Lúc xem, nhắn tin lại cho em, nếu không, em . . . . . hơi lo lắng. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi xem tin nhắn này, hai tròng mắt xoay chuyển, ngẫm nghĩ.
Trên xe buýt.
Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, thở dài một cái, biết anh sẽ không trả lời tin nhắn của mình, liền có chút mất mát cúi thấp đầu, mới vừa muốn cất điện thoại di động, lúc này, tin nhắn gửi tới, cô sững sờ, mở điện thoại di động lên, thấy một tin nhắn đến từ Tưởng Thiên Lỗi, tròng mắt cô trợn to, lập tức run rẩy mở ra, thấy một chữ: ừ. . . . . .
"A . . . . . . . . . . . " Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, hưng phấn nhảy lên, cười ha ha ha. .
Ba người hành khách và tài xế đều bị cô làm cho giật mình, rối rít quay đầu, nhìn về phía cô gái điên cuồng này! !
"Anh ấy trả lời tin nhắn của tôi ! ! Anh ấy trả lời tin nhắn của tôi! ! Ha ha ha! !" Đường Khả Hinh đứng trong khoang xe, phát điên nhìn mọi người, hạnh phúc vui vẻ cười ha ha! !
Giống như nghe được cô cười.
Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi lại lộ ra nụ cười, đi xuống bậc thang, ngồi vào trong chiếc Rolls-Royce.
"Cậu chủ, hôm nay không dùng điểm tâm sao?" Tài xế vẫn có chút lo lắng.
"Không cần." Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói xong, liền không nhịn được cầm điện thoại di động, vén màn hình, nhìn hai chữ. . . . . . Nhớ anh. . . . . .
Một chút ngọt ngào, len vào trong trái tim.
Anh chậm rãi mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn phong cảnh và rừng núi phía xa.
Hôm nay là ngày thứ hai có luồng khí lạnh, chỉ còn 7 độ.
Cả Khách sạn Á Châu giống như rơi vào trong giá băng, nóc tòa nhà màu trắng dường như có chút trang nghiêm, giống như ông chủ của nó!
Đường Khả Hinh bị lạnh đến cả người run rẩy, vẫn đón gió lạnh, đeo túi xách, xách theo túi nhỏ bảo vệ môi trường của mình, đứng ở cửa khách sạn, nghe tiếng sóng biển xô bờ, nghiêng nhìn Đường lớn Tân Hải xa xa, nghĩ tới người kia còn chưa đến, cô đã lạnh phát run, thở ra một luồng khí trắng, trong miệng lầm bầm nói: "Làm sếp thật sung sướng! Đến muộn như vậy cũng được sao?" Nhưng chỉ mới 9 giờ 10 phút thôi.
Đường Khả Hinh bị lạnh cả người run lập cập, vẫn ôm túi bảo vệ môi trường, đi qua đi lại, lạnh đến dậm chân kêu lên, lại nghiêng nhìn phía trước, hai mắt của cô nhìn chằm chằm, rốt cuộc nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu đen lái tới, cô lại nheo mắt nhìn, thật sự là xe của Tưởng Thiên Lỗi, cô vui vẻ mỉm cười, ôm túi, có chút kích động muốn xông qua, nhưng vẫn có chút kiêng kỵ dừng bước chân, nhìn về phía trước.
Chiếc Rolls-Royce chậm rãi dừng ở trước đại sảnh khách sạn.
Tài xế lập tức đi xuống xe, mở cửa xe của Tưởng Thiên Lỗi, Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đi ra ngoài, nhẹ nhàng cài cúc tây trang, mới vừa muốn xoay người đi vào khách sạn, đúng lúc nhìn thấy Đường Khả Hinh đứng ở cửa, đón gió lạnh lẽo đến sắc mặt trắng bệch, lỗ mũi ửng đỏ nhìn về phía mình, anh dừng ở tại chỗ, nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh cũng nhìn về phía anh, nở nụ cười ấm áp.
Đông Anh dẫn đám thư ký nhanh chóng ra đón, nhìn về phía anh, khẽ gật đầu.
Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một chút, ngay lập tức im lặng đi vào đại sảnh khách sạn, Đường Khả Hinh cũng lập tức ôm túi tiện lợi đi vào khách sạn, theo phía sau anh, nhìn bóng lưng của anh, mình cũng hạnh phúc muốn chết!
Dường như Tưởng Thiên Lỗi cảm nhận Đường Khả Hinh đang hạnh phúc vui vẻ, trên mặt cũng thoáng qua nụ cười, cất bước đi vào thang máy, mới vừa xoay người, cũng đã thấy Đường Khả Hinh hơi vội vàng đứng ở bên ngoài cửa thang máy, nhìn mình, anh hai mắt có chút dịu dàng, cũng nhìn về phía cô.
Đông Anh quay đầu lại nhìn thấy Đường Khả Hinh, cô suy nghĩ một chút, liền dẫn đám thư ký đi thang máy nhân viên.
Đường Khả Hinh nhìn Đông Anh lặng lẽ đi khỏi, cô đột nhiên mỉm cười, tâm trạng có chút căng thẳng ôm túi nhỏ đi tới, nhanh chóng nhấn tầng lầu mười.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn tầng lầu mười, có chút nghi ngờ nhìn cô.
Cửa thang máy đóng lại !
Đường Khả Hinh lập tức cười thật vui vẻ đem hộp thức ăn trong tay mình, nhét vào trong tay Tưởng Thiên Lỗi, vội vàng nói: "Đây là thức ăn nhanh sáng sớm em dậy làm! ! Sushi ! Ăn rất ngon, còn có nước trái cây, rất ngon miệng, làm cho anh vui vẻ !"
Tưởng Thiên Lỗi cầm túi nhỏ bảo vệ môi trường trong tay, có chút dịu dàng ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Tối nay anh nhất định phải tới, em chờ anh, sau đó chọn bộ phim anh thích cùng nhau xem!" Đường Khả Hinh nói vừa xong, thấy cửa thang máy sắp mở ra, cô lập tức nhón chân hôn trên môi Tưởng Thiên Lỗi, mới nhanh chóng xoay người đi ra ngoài!
Tưởng Thiên Lỗi ngây ngô đứng tại chỗ, nhìn thang máy đóng lại, anh còn chưa phục hồi lại tinh thần, chớp mắt hai mắt, nắm túi bảo vệ môi trường, nhớ tới cô mới vừa hôn trên môi mình, hai mắt xẹt qua dịu dàng, trên mặt không nhịn được hiện lên nụ cười ngọt ngào.
Thang máy nhanh chóng chạy lên trên.
Dừng ở tầng lầu Tổng Giám đốc.
Cửa thang máy mở ra, Tưởng Thiên Lỗi một mình đi ra thang máy, Đông Anh đã sớm đứng ở một bên chờ đợi, lại nhìn thấy anh cầm một túi giấy trong tay, cô sửng sốt.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, cầm túi giấy, từng bước từng bước đi về phía trước, im lặng một lúc, mới hỏi: "Đông Anh. . . . . ."
"Vâng . . . . ." Đông Anh lập tức gật đầu.
"Gần đây. . . . . ." Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi có chút xốc xếch di động, hơi lúng túng hỏi: "Có bộ phim nào . . . . . đang thịnh hành ?"
"À?" Đông Anh ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía anh.