Đường Khả Hinh nghe giọng nói quen thuộc, sững sờ, ngẩng đầu lên trong chớp mắt cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên đã thay tây trang màu trắng, áo sơ mi màu trắng, vạt áo trước cài corsages bươm bướm màu tím, đi về phía bóng dáng trước mặt. . . . . .
Bóng dáng cao lớn trước mặt chậm rãi quay đầu, hai mắt sáng ngời, không vui nhíu lại.
Trong lúc nhất thời, Đường Khả Hinh lập tức hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Tưởng Vĩ Quốc nhìn về phía bộ dáng Trang Hạo Nhiên thở hào hển đi tới, ngay sau đó ông ta khẽ xị mặt, dùng một loại giọng điệu lạnh lẽo và bất mãn nói: “Cháu có lúc nào đến sớm. Lúc nào cũng tới trễ một bước, sau đó đạt được mục đích mà cháu muốn.”
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, nhìn về phía ông chú này, không nhịn được mỉm cười, nói: “Ôi chao, chú, đã rất lâu không có gặp mặt, sao nói lời lạnh lùng như vậy.”
Tưởng Vĩ Quốc không khỏi nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên, ánh mắt ông chậm rãi di chuyển trên người anh, mới nói: “Xem ra trong khoảng thời gian trở về nước, ở lại không tệ. Chỉ là về lâu như vậy cũng không đi đến nhà chú một chuyến, xem ra nhà của chúng tôi là đầm nước cạn, giam không được con du long.”
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, mỉm cười không lên tiếng.
Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhấc mí mắt, nhìn bộ dáng Trang Hạo Nhiên, hỏi: “Tại sao bên cạnh không có người nào? Ngay cả người hầu hạ cũng không có?”
“À. . . . . .” Trang Hạo Nhiên do dự một chút.
Sắc mặt của Tưởng Vĩ Quốc lạnh lẽo, nói: “Chú biết rõ, trong lòng cháu thích tự do!”
Trên mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra vẻ gian nan, cười khổ nói: “Không phải.”
“Chú mặc kệ cháu ở nước ngoài như thế nào, nhưng cháu trở về sẽ có gió tanh mưa máu, phải đề phòng mang theo nhiều người, lần trước bởi vì chuyện Như Mạt, còn xảy ra ám sát, cháu không bảo vệ tốt cho bản thân, chú làm sao ăn nói với cha của cháu?” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nói.
“Vâng.” Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải đáp lời.
“Bây giờ cháu còn ở tại ‘phòng tổng thống’?” Tưởng Vĩ Quốc hỏi.
“Vâng.” Trang Hạo Nhiên nói.
Ánh mắt của Tưởng Vĩ Quốc nhíu lại, nhìn về anh bất mãn hỏi: “Rốt cuộc cháu còn muốn chiếm dụng tài nguyên khách sạn của chúng tôi bao lâu? Đã nói rõ không bao giờ dùng quản lý, nhân viên của chúng tôi, không ăn đồ ở trong khách sạn chúng tôi, nhưng khách sạn vốn là nơi rất đắt đỏ hơn so với chỗ khác! Cháu không hiểu?”
“Hiểu.” Trang Hạo Nhiên mỉm cười đáp lời.
“Lúc nào thì dọn ra?”
“Cành nhanh càng tốt.”
“Ở Tùng Sơn chú có ngôi biệt thự, tạm thời cháu tới đó ở một thời gian ngắn đi, chờ chọn được chỗ tốt rồi nói sau. Bảo quản lý mang hơn mười người qua phục vụ cho cháu. Dùng người ở trong nhà, không nên tùy tiện dùng người khác.” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nói.
“Vâng.” Trang Hạo Nhiên đáp lời.
Đường Khả Hinh đang đứng ở một bên, nghe những lời này, đang ngẩn người, đúng lúc ngẩng đầu lên trong chớp mắt, nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn về phía mình, tràn đầy sát khí đáng sợ, cô không nhịn được lui ra phía sau một bước.
Lúc này Trang Hạo Nhiên cũng quay đầu lại, nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức cười cười nói: “Tại sao cô ở chỗ này? Không đi cùng Tiêu Đồng ?”
“Chị ấy. . . . . . máy vi tính của chị ấy. . . . . . Có. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩn người tại chỗ, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên ngưng tụ, nhìn cô.
Cô lập tức mở trừng hai mắt, nói tiếp: “Máy vi tính của chị ấy không biết vì sao không hoạt động, muốn đi đổi máy khác.”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Thật sao?”
Tưởng Vĩ Quốc nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh sợ sệt dạ thưa, rất nhát gan, sợ phiền phức, không vui hỏi: “Cô là. . . . . .”
“Thư ký của cháu” Trang Hạo Nhiên cười đáp.
Tưởng Vĩ Quốc không cần nghĩ, lạnh lùng nói: “Đường Khả Hinh?”
Đường Khả Hinh giật mình ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Vâng.”
“Một mình cô làm nhiễu loạn kế hoạch so tài rượu đỏ của Hoàn Cầu tôi, không ngờ lại là bộ dáng này, thật là làm cho người ta thất vọng.” Tưởng Vĩ Quốc không nói gì thêm, mà lạnh lùng xoay người, đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên trước liếc cô một cái, muốn đi cùng.
“Cháu còn đi theo làm gì?” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng hỏi.
“Không phải chú muốn cháu đi cùng chú à?” Trang Hạo Nhiên cười hỏi.
Vẻ mặt Tưởng Vĩ Quốc lại cứng ngắc nói: “Theo chú làm gì, đợi lát nữa họp, lập trường của cháu và Thiên Lỗi bất đồng, chú thật muốn xem cháu làm thế nào thay đổi Càn Khôn, đi theo chú cũng không có ý nghĩa.”
Trang Hạo Nhiên dừng tại chỗ, không lên tiếng.
Tưởng Vĩ Quốc một mình chậm rãi đi khỏi.
Trang Hạo Nhiên nhìn bóng lưng của ông, cảm giác rất lâu không thấy, trên đầu ông tóc trắng nhiều thêm.
Lúc này, Đường Khả Hinh thở một hơi, đi tới nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Trời ạ, tôi không nghĩ tới chủ tịch Tưởng đáng sợ như vậy, không trách được Tiêu Đồng nói anh cũng sợ ông ấy.”
“Tôi sợ ông ấy cái gì?” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh cười hỏi.
“Anh. . . . . . Anh không sợ ông ấy sao?” Tôi mới vừa nghe cái gì anh cũng đồng ý với ông ấy mà? Ông ấy nói chuyện với anh cũng rất không khách khí . . . . . .” Đường Khả Hinh giật mình nói.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười nói: “Cô nhìn không ra, ông ấy đứng ở chỗ này là chờ tôi, muốn tán gẫu vài câu với tôi sao?”
“À?” Đường Khả Hinh nhìn anh, giải thích như vậy cũng được?
“Ông ấy nói chuyện là như vậy, ông ấy muốn tôi đến nhà chơi, vào trong miệng ông ấy chính là như vậy. Tôi cũng quen rồi!” Trang Hạo Nhiên cười, xoay người đi.
“Nhưng. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn không thể hiểu, đi theo sau, kêu nhỏ: “Ông ấy bảo anh dời khỏi khách sạn . . . . . .”
“Đúng vậy, không dời đi là được!” Trang Hạo Nhiên cười, đi về phía phòng nghỉ ngơi, bọn người Lâm Sở Nhai trốn ở đâu rồi, bọn họ nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc giống như gặp quỷ, nhất là Tiêu Đồng, nhìn thấy một lần, bị hù dọa một lần.
“Không dời đi? Vậy tại sao anh phải đồng ý với ông ấy chứ?” Đường Khả Hinh lại kinh ngạc hỏi.
Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, bật cười nói: “Lời nói của người già, đừng phản bác ! Ông ấy nói gì, đồng ý trước. Cô có làm hay không là một chuyện. Cô phản bác ông ấy, ông ấy sẽ tức giận.”
Đường Khả Hinh không nói nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước, lại nhìn trước mặt sửng sốt.
Tưởng Tuyết Nhi ôm bó hoa bách hợp, đứng ở hành lang xa hoa thật dài, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, dịu dàng mỉm cười.
Tưởng Tuyết Nhi nhìn bộ dáng anh, liền nũng nịu chu mỏ.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được mỉm cười, mở đôi tay.
Tưởng Tuyết Nhi lập tức nở nụ cười, ném Hoa Bách Hợp trong tay, chạy như bay tới Trang Hạo Nhiên, lập tức nhào vào trong ngực của anh, nhón chân lên nhanh chóng hôn trên môi anh !
“Ưmh?” Trang Hạo Nhiên chỉ để cho cô chạm nhẹ, liền bất đắc dĩ tránh ra nụ hôn của cô, cười.
Con ngươi Đường Khả Hinh muốn rớt xuống, nhìn cảnh tượng này.
Trang Hạo Nhiên hết sức thương yêu cúi người xuống, ôm lấy Tuyết Nhi, rất cưng chiều hỏi: “Công chúa của anh, gần đây khỏe không?”
Tưởng Tuyết Nhi gật đầu một cái, ôm chặt cổ Trang Hạo Nhiên, kêu nhỏ: “Em muốn ôm!”
Trang Hạo Nhiên vừa nghe vậy, liền không từ chối, chợt khom người, bế ngang cô gái trong ngực, từng bước từng bước đi về phía phòng nghỉ ngơi.
Đường Khả Hinh lại hoảng sợ nhìn Trang Hạo Nhiên cứ như vậy ôm Tưởng Tuyết Nhi đi về phía trước, đuôi váy màu trắng của cô nhẹ nhàng bay bay, đôi giày ballet đưa ra, rất xinh đẹp, rất xinh đẹp.
“Anh trai. . . . . .” Tưởng Tuyết Nhi đột nhiên ôm Trang Hạo Nhiên, khẽ nhếch mặt, thật ngây thơ thuần khiết nhìn anh, kêu nhỏ.
“Hả?” Trang Hạo Nhiên cúi đầu, dịu dàng nhìn cô.
Tưởng Tuyết Nhi nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên, hai mắt kì ảo của cô giống như có thể xuyên vào lòng người, nhẹ nhàng nói: “Có phải anh thích chị kia hay không? Hôm nay làm cho chị một chút chuyện?”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ xoay tròn, mỉm cười nhìn cô.
“Trái tim của anh đập thình thịch này. . . . . . Hôm nay anh muốn làm chuyện gì cho chị ấy?” Tưởng Tuyết Nhi lại dịu dàng hỏi.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ im lặng mỉm cười, ôm chặt cô, từng bước từng bước đi về phía trước.
Đường Khả Hinh vẫn hết sức bối rối, không hiểu nhìn Trang Hạo Nhiên cứ ôm em gái của Tưởng Thiên Lỗi đi, người này còn hôn người ta, hai mắt của cô trừng to, hừ một tiếng, không ngờ lúc này, điện thoại di động lại vang lên, trong miệng cô lầm bầm, ai vậy? Lấy điện thoại di động ra nhìn, là Tưởng Thiên Lỗi gọi tới, cô sững sờ, nhìn màn hình đó thật lâu thật lâu, sắc lạnh lẽo, nặng nề nhấn cắt đứt liên lạc, thậm chí ngay cả pin điện thoại cũng tháo ra, tách ra hai nửa, bỏ vào túi, sau đó nhanh chóng đi theo sát.
Phòng nghỉ ngơi VIP.
Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, nghe điện thoại trả lời, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, hai mắt xoay tròn, nhìn biển rộng mênh mông phía ngoài cửa sổ, nhớ tới đêm ấy, tối mai em mời anh xem phim có được không? Giọng nói ngọt ngào mà mang theo dịu dàng và đau lòng vẫn luôn khuếch tán xung quanh, lòng bàn tay dần dần rét run, anh nắm chặt điện thoại di động, hai mắt thâm thúy nhẹ nhàng nhíu lại, thở dài một hơi, mới vừa muốn gọi lại số điện thoại kia, đúng lúc này phát hiện điện thoại vang lên.
Trên mặt của anh bình tĩnh, tay nhanh chóng nhấn nút trả lời, cầm điện thoại lên, cũng không nhìn ai gọi tới, ngay lập tức đáp: “Ừm! !”
“Đang bận?” Giọng nói dịu dàng của Như Mạt truyền đến.
Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, dừng lại một chút, nhìn phong cảnh phía trước, một lúc lâu, mới nhàn nhạt đáp: “Ừ. . . . . .”
Như Mạt mỉm cười nhẹ nói: “Chút nữa cậu chủ Tô sẽ đến bệnh viện chẩn đoán ghép tim lần cuối cùng.”
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, mới lấy lại tinh thần, mang một chút dịu dàng và an ủi, mỉm cười nói: “Tốt. Anh họp xong, sẽ qua với em. Sẽ không có chuyện gì, em yên tâm.”
Như Mạt chậm rãi gật đầu, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt xoay tròn, cầm điện thoại di động, dịu dàng nói: “Lúc nảy em nhàn rỗi không chuyện gì, bảo người giúp việc mang cho em một vài bộ sách châu báu đến xem, em nhìn thấy một đôi nhẫn cưới em thật thích . . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, nghe cô nói vậy, hai mắt xoay tròn, dừng lại một lúc lâu, mới mỉm cười nói: “Thật sao?”
“Ừ. . . . . . Em muốn đặt . . . . . .” Như Mạt nằm ở trên giường bệnh, nhẹ nhàng đặt sách ở trên đệm trắng như tuyết.
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, liền dịu dàng nói: “Đặt thôi.”
Mặt của Như Mạt lại ửng đỏ, ngọt ngào cười nói: “Thật sự rất hối hận, ngày đó từ chối lời cầu hôn của anh, nếu không từ chối, anh tự mình đeo nhẫn cho em thì tốt biết bao nhiêu?”
Tưởng Thiên Lỗi nghe ra cô làm nũng và nguyện vọng của cô, liền mỉm cười nói: “Trong tương lai, anh sẽ đeo cho em.”
Như Mạt thõa mãn mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng khẽ mỉm cười.
“Hôm nay có cuộc họp rất quan trọng, con còn rảnh rỗi thoải mái gọi điện thoại?” Giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến!
Tưởng Thiên Lỗi cắt đứt điện thoại, lạnh lùng xoay người nhìn về phía ông.
Bóng dáng cao lớn trước mặt chậm rãi quay đầu, hai mắt sáng ngời, không vui nhíu lại.
Trong lúc nhất thời, Đường Khả Hinh lập tức hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Tưởng Vĩ Quốc nhìn về phía bộ dáng Trang Hạo Nhiên thở hào hển đi tới, ngay sau đó ông ta khẽ xị mặt, dùng một loại giọng điệu lạnh lẽo và bất mãn nói: “Cháu có lúc nào đến sớm. Lúc nào cũng tới trễ một bước, sau đó đạt được mục đích mà cháu muốn.”
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, nhìn về phía ông chú này, không nhịn được mỉm cười, nói: “Ôi chao, chú, đã rất lâu không có gặp mặt, sao nói lời lạnh lùng như vậy.”
Tưởng Vĩ Quốc không khỏi nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên, ánh mắt ông chậm rãi di chuyển trên người anh, mới nói: “Xem ra trong khoảng thời gian trở về nước, ở lại không tệ. Chỉ là về lâu như vậy cũng không đi đến nhà chú một chuyến, xem ra nhà của chúng tôi là đầm nước cạn, giam không được con du long.”
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, mỉm cười không lên tiếng.
Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhấc mí mắt, nhìn bộ dáng Trang Hạo Nhiên, hỏi: “Tại sao bên cạnh không có người nào? Ngay cả người hầu hạ cũng không có?”
“À. . . . . .” Trang Hạo Nhiên do dự một chút.
Sắc mặt của Tưởng Vĩ Quốc lạnh lẽo, nói: “Chú biết rõ, trong lòng cháu thích tự do!”
Trên mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra vẻ gian nan, cười khổ nói: “Không phải.”
“Chú mặc kệ cháu ở nước ngoài như thế nào, nhưng cháu trở về sẽ có gió tanh mưa máu, phải đề phòng mang theo nhiều người, lần trước bởi vì chuyện Như Mạt, còn xảy ra ám sát, cháu không bảo vệ tốt cho bản thân, chú làm sao ăn nói với cha của cháu?” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nói.
“Vâng.” Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải đáp lời.
“Bây giờ cháu còn ở tại ‘phòng tổng thống’?” Tưởng Vĩ Quốc hỏi.
“Vâng.” Trang Hạo Nhiên nói.
Ánh mắt của Tưởng Vĩ Quốc nhíu lại, nhìn về anh bất mãn hỏi: “Rốt cuộc cháu còn muốn chiếm dụng tài nguyên khách sạn của chúng tôi bao lâu? Đã nói rõ không bao giờ dùng quản lý, nhân viên của chúng tôi, không ăn đồ ở trong khách sạn chúng tôi, nhưng khách sạn vốn là nơi rất đắt đỏ hơn so với chỗ khác! Cháu không hiểu?”
“Hiểu.” Trang Hạo Nhiên mỉm cười đáp lời.
“Lúc nào thì dọn ra?”
“Cành nhanh càng tốt.”
“Ở Tùng Sơn chú có ngôi biệt thự, tạm thời cháu tới đó ở một thời gian ngắn đi, chờ chọn được chỗ tốt rồi nói sau. Bảo quản lý mang hơn mười người qua phục vụ cho cháu. Dùng người ở trong nhà, không nên tùy tiện dùng người khác.” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nói.
“Vâng.” Trang Hạo Nhiên đáp lời.
Đường Khả Hinh đang đứng ở một bên, nghe những lời này, đang ngẩn người, đúng lúc ngẩng đầu lên trong chớp mắt, nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn về phía mình, tràn đầy sát khí đáng sợ, cô không nhịn được lui ra phía sau một bước.
Lúc này Trang Hạo Nhiên cũng quay đầu lại, nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức cười cười nói: “Tại sao cô ở chỗ này? Không đi cùng Tiêu Đồng ?”
“Chị ấy. . . . . . máy vi tính của chị ấy. . . . . . Có. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩn người tại chỗ, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên ngưng tụ, nhìn cô.
Cô lập tức mở trừng hai mắt, nói tiếp: “Máy vi tính của chị ấy không biết vì sao không hoạt động, muốn đi đổi máy khác.”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Thật sao?”
Tưởng Vĩ Quốc nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh sợ sệt dạ thưa, rất nhát gan, sợ phiền phức, không vui hỏi: “Cô là. . . . . .”
“Thư ký của cháu” Trang Hạo Nhiên cười đáp.
Tưởng Vĩ Quốc không cần nghĩ, lạnh lùng nói: “Đường Khả Hinh?”
Đường Khả Hinh giật mình ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Vâng.”
“Một mình cô làm nhiễu loạn kế hoạch so tài rượu đỏ của Hoàn Cầu tôi, không ngờ lại là bộ dáng này, thật là làm cho người ta thất vọng.” Tưởng Vĩ Quốc không nói gì thêm, mà lạnh lùng xoay người, đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên trước liếc cô một cái, muốn đi cùng.
“Cháu còn đi theo làm gì?” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng hỏi.
“Không phải chú muốn cháu đi cùng chú à?” Trang Hạo Nhiên cười hỏi.
Vẻ mặt Tưởng Vĩ Quốc lại cứng ngắc nói: “Theo chú làm gì, đợi lát nữa họp, lập trường của cháu và Thiên Lỗi bất đồng, chú thật muốn xem cháu làm thế nào thay đổi Càn Khôn, đi theo chú cũng không có ý nghĩa.”
Trang Hạo Nhiên dừng tại chỗ, không lên tiếng.
Tưởng Vĩ Quốc một mình chậm rãi đi khỏi.
Trang Hạo Nhiên nhìn bóng lưng của ông, cảm giác rất lâu không thấy, trên đầu ông tóc trắng nhiều thêm.
Lúc này, Đường Khả Hinh thở một hơi, đi tới nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Trời ạ, tôi không nghĩ tới chủ tịch Tưởng đáng sợ như vậy, không trách được Tiêu Đồng nói anh cũng sợ ông ấy.”
“Tôi sợ ông ấy cái gì?” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh cười hỏi.
“Anh. . . . . . Anh không sợ ông ấy sao?” Tôi mới vừa nghe cái gì anh cũng đồng ý với ông ấy mà? Ông ấy nói chuyện với anh cũng rất không khách khí . . . . . .” Đường Khả Hinh giật mình nói.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười nói: “Cô nhìn không ra, ông ấy đứng ở chỗ này là chờ tôi, muốn tán gẫu vài câu với tôi sao?”
“À?” Đường Khả Hinh nhìn anh, giải thích như vậy cũng được?
“Ông ấy nói chuyện là như vậy, ông ấy muốn tôi đến nhà chơi, vào trong miệng ông ấy chính là như vậy. Tôi cũng quen rồi!” Trang Hạo Nhiên cười, xoay người đi.
“Nhưng. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn không thể hiểu, đi theo sau, kêu nhỏ: “Ông ấy bảo anh dời khỏi khách sạn . . . . . .”
“Đúng vậy, không dời đi là được!” Trang Hạo Nhiên cười, đi về phía phòng nghỉ ngơi, bọn người Lâm Sở Nhai trốn ở đâu rồi, bọn họ nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc giống như gặp quỷ, nhất là Tiêu Đồng, nhìn thấy một lần, bị hù dọa một lần.
“Không dời đi? Vậy tại sao anh phải đồng ý với ông ấy chứ?” Đường Khả Hinh lại kinh ngạc hỏi.
Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, bật cười nói: “Lời nói của người già, đừng phản bác ! Ông ấy nói gì, đồng ý trước. Cô có làm hay không là một chuyện. Cô phản bác ông ấy, ông ấy sẽ tức giận.”
Đường Khả Hinh không nói nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước, lại nhìn trước mặt sửng sốt.
Tưởng Tuyết Nhi ôm bó hoa bách hợp, đứng ở hành lang xa hoa thật dài, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, dịu dàng mỉm cười.
Tưởng Tuyết Nhi nhìn bộ dáng anh, liền nũng nịu chu mỏ.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được mỉm cười, mở đôi tay.
Tưởng Tuyết Nhi lập tức nở nụ cười, ném Hoa Bách Hợp trong tay, chạy như bay tới Trang Hạo Nhiên, lập tức nhào vào trong ngực của anh, nhón chân lên nhanh chóng hôn trên môi anh !
“Ưmh?” Trang Hạo Nhiên chỉ để cho cô chạm nhẹ, liền bất đắc dĩ tránh ra nụ hôn của cô, cười.
Con ngươi Đường Khả Hinh muốn rớt xuống, nhìn cảnh tượng này.
Trang Hạo Nhiên hết sức thương yêu cúi người xuống, ôm lấy Tuyết Nhi, rất cưng chiều hỏi: “Công chúa của anh, gần đây khỏe không?”
Tưởng Tuyết Nhi gật đầu một cái, ôm chặt cổ Trang Hạo Nhiên, kêu nhỏ: “Em muốn ôm!”
Trang Hạo Nhiên vừa nghe vậy, liền không từ chối, chợt khom người, bế ngang cô gái trong ngực, từng bước từng bước đi về phía phòng nghỉ ngơi.
Đường Khả Hinh lại hoảng sợ nhìn Trang Hạo Nhiên cứ như vậy ôm Tưởng Tuyết Nhi đi về phía trước, đuôi váy màu trắng của cô nhẹ nhàng bay bay, đôi giày ballet đưa ra, rất xinh đẹp, rất xinh đẹp.
“Anh trai. . . . . .” Tưởng Tuyết Nhi đột nhiên ôm Trang Hạo Nhiên, khẽ nhếch mặt, thật ngây thơ thuần khiết nhìn anh, kêu nhỏ.
“Hả?” Trang Hạo Nhiên cúi đầu, dịu dàng nhìn cô.
Tưởng Tuyết Nhi nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên, hai mắt kì ảo của cô giống như có thể xuyên vào lòng người, nhẹ nhàng nói: “Có phải anh thích chị kia hay không? Hôm nay làm cho chị một chút chuyện?”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ xoay tròn, mỉm cười nhìn cô.
“Trái tim của anh đập thình thịch này. . . . . . Hôm nay anh muốn làm chuyện gì cho chị ấy?” Tưởng Tuyết Nhi lại dịu dàng hỏi.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ im lặng mỉm cười, ôm chặt cô, từng bước từng bước đi về phía trước.
Đường Khả Hinh vẫn hết sức bối rối, không hiểu nhìn Trang Hạo Nhiên cứ ôm em gái của Tưởng Thiên Lỗi đi, người này còn hôn người ta, hai mắt của cô trừng to, hừ một tiếng, không ngờ lúc này, điện thoại di động lại vang lên, trong miệng cô lầm bầm, ai vậy? Lấy điện thoại di động ra nhìn, là Tưởng Thiên Lỗi gọi tới, cô sững sờ, nhìn màn hình đó thật lâu thật lâu, sắc lạnh lẽo, nặng nề nhấn cắt đứt liên lạc, thậm chí ngay cả pin điện thoại cũng tháo ra, tách ra hai nửa, bỏ vào túi, sau đó nhanh chóng đi theo sát.
Phòng nghỉ ngơi VIP.
Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, nghe điện thoại trả lời, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, hai mắt xoay tròn, nhìn biển rộng mênh mông phía ngoài cửa sổ, nhớ tới đêm ấy, tối mai em mời anh xem phim có được không? Giọng nói ngọt ngào mà mang theo dịu dàng và đau lòng vẫn luôn khuếch tán xung quanh, lòng bàn tay dần dần rét run, anh nắm chặt điện thoại di động, hai mắt thâm thúy nhẹ nhàng nhíu lại, thở dài một hơi, mới vừa muốn gọi lại số điện thoại kia, đúng lúc này phát hiện điện thoại vang lên.
Trên mặt của anh bình tĩnh, tay nhanh chóng nhấn nút trả lời, cầm điện thoại lên, cũng không nhìn ai gọi tới, ngay lập tức đáp: “Ừm! !”
“Đang bận?” Giọng nói dịu dàng của Như Mạt truyền đến.
Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, dừng lại một chút, nhìn phong cảnh phía trước, một lúc lâu, mới nhàn nhạt đáp: “Ừ. . . . . .”
Như Mạt mỉm cười nhẹ nói: “Chút nữa cậu chủ Tô sẽ đến bệnh viện chẩn đoán ghép tim lần cuối cùng.”
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, mới lấy lại tinh thần, mang một chút dịu dàng và an ủi, mỉm cười nói: “Tốt. Anh họp xong, sẽ qua với em. Sẽ không có chuyện gì, em yên tâm.”
Như Mạt chậm rãi gật đầu, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt xoay tròn, cầm điện thoại di động, dịu dàng nói: “Lúc nảy em nhàn rỗi không chuyện gì, bảo người giúp việc mang cho em một vài bộ sách châu báu đến xem, em nhìn thấy một đôi nhẫn cưới em thật thích . . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, nghe cô nói vậy, hai mắt xoay tròn, dừng lại một lúc lâu, mới mỉm cười nói: “Thật sao?”
“Ừ. . . . . . Em muốn đặt . . . . . .” Như Mạt nằm ở trên giường bệnh, nhẹ nhàng đặt sách ở trên đệm trắng như tuyết.
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, liền dịu dàng nói: “Đặt thôi.”
Mặt của Như Mạt lại ửng đỏ, ngọt ngào cười nói: “Thật sự rất hối hận, ngày đó từ chối lời cầu hôn của anh, nếu không từ chối, anh tự mình đeo nhẫn cho em thì tốt biết bao nhiêu?”
Tưởng Thiên Lỗi nghe ra cô làm nũng và nguyện vọng của cô, liền mỉm cười nói: “Trong tương lai, anh sẽ đeo cho em.”
Như Mạt thõa mãn mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng khẽ mỉm cười.
“Hôm nay có cuộc họp rất quan trọng, con còn rảnh rỗi thoải mái gọi điện thoại?” Giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến!
Tưởng Thiên Lỗi cắt đứt điện thoại, lạnh lùng xoay người nhìn về phía ông.