Đường Khả Hinh đứng ở trước cánh cửa đóng chặt, ngưng nhìn thật lâu. . . . . .
Trang Hạo Nhiên đứng ở bên trong cửa, đôi tay cắm túi quần, cúi đầu nghĩ tới ánh mắt cô sợ hãi và lẫn tránh mình, im lặng một lúc lâu, mới trực tiếp đi trở về bàn làm việc, tiếp tục công việc.
Đường Khả Hinh xoay người, từng bước từng bước đi trở về phòng làm việc, đúng lúc này, thấy Tô Lạc Hoành tới chỗ Tiêu Đồng tìm món ăn, cô liền mỉm cười nhìn về phía anh, nói: “Lúc nảy tôi đi qua phòng bếp, đi phòng ăn tìm Tiểu Nhu, thấy đầu bếp đang làm món ăn mới, cho tôi hai cái bánh ngọt nhân kem, Phó tổng anh muốn ăn không? Tôi lấy cho anh. . . . . .”
Tô Lạc Hoành vừa nghe, ánh mắt sáng lên, cười nói: “Có thật không? Mau đưa cho tôi nếm thử!”
“Được. . . . . .” Đường Khả Hinh đi vào phòng làm việc, đi tới trước chỗ của mình, từ trong hộc tủ lấy ra một cái hộp giữ tươi, vừa vặn có hai bánh ngọt nhân kem, liền mỉm cười đưa đến trước mặt của Tô Lạc Hoành, nói: “Đây, đây là bánh ngọt nhân kem. . . . . . Còn có. . . . . .”
Cô lại mở một tủ lạnh nho nhỏ bên cạnh phòng làm việc, đây là Trang Hạo Nhiên nói chuẩn bị cho đám công chúa bọn họ, nói bình thường cực khổ, bảo mua một chút đồ thức uống cho thư ký uống…, từ bên trong cô lấy ra nước táo đỏ, đưa đến trước mặt của Tô Lạc Hoành nói: “Đây là nước táo, kết hợp ăn chung với bánh ngọt sẽ có mùi vị hạt dẻ rất kì lạ.”
“Cám ơn!” Tô Lạc Hoành cười to ha ha hai, nhận lấy bánh ngọt và thức uống nói: “Tiểu Đường chúng ta thật tốt, khó trách Tổng Giám đốc Trang chúng ta thương cô, hôm nay ở trong cuộc họp, xả giận cho cô !”
“À?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Lạc Hoành.
“Đây là lần đầu tiên anh ấy không rõ công tư!” Tô Lạc Hoành nói xong, liền ôm bánh ngọt và thức uống đi khỏi.
Đường Khả Hinh đứng ở giữa cửa, nghĩ tới lời nói của Tô Lạc Hoành, thân thể không khỏi mềm nhũn, tựa vào cạnh cửa, im lặng.
Trước một tòa nhà Tổng Giám đốc khác.
Cửa thang máy nhanh chóng mở ra!
Từ bên trong, Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhanh chóng đi ra, không nói một câu, quét qua từng trận gió lẫm liệt, đi về phía phòng làm việc.
Đám người Đông Anh đi theo sau, không dám nói gì.
Tất cả nhân viên phòng hành chính lập tức đứng lên, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi khom lưng chào hỏi, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi vẫn lạnh lùng đi về phía trước, thư ký nhanh chóng tiến lên, lập tức mở hai cánh cửa phòng làm việc, anh lạnh lùng đi vào, Trần Tuấn Nam và Thẫm Quân Dụ, Đông Anh cũng nhanh chóng đi theo sát vào hầu hạ.
Tưởng Thiên Lỗi thở hổn hển tức, nhanh chóng buông lỏng cúc áo tây trang của mình, cởi ra, ném trên ghế sa lon, mới cắn răng ngồi tại chỗ, nhìn về phía trước, trầm giọng hỏi: “Hiện tại Văn Phong ở đâu?”
Trần Tuấn Nam bất đắc dĩ nói: “Bị vây ở Nhật Bản.”
Tròng mắt của Tưởng Thiên Lỗi hơi híp, nhìn về phía anh.
Thẫm Quân Dụ tiếp tục giải đáp cái vấn đề này, nói: “Dường như là bởi vì lúc lên máy bay, bị cáo buộc làm giả hộ chiếu, nhốt vào trong nhà giam.”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía anh, lạnh lùng nói: “Làm giả Hộ chiếu?”
Trần Tuấn Nam im lặng cười nói: “Chúng ta cậu chủ Tưởng chắc chắn sẽ không làm giả hộ chiếu, dường như lúc lên máy bay mới phát hiện hộ chiếu đã bị người đánh tráo.”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi ngưng tụ, nhìn về phía trước.
Thẫm Quân Dụ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Tôi thật sự không nghĩ ra, trong báo cáo Kỹ sư Hách làm ra lúc trước, cũng không đề cập tới độ khúc xã của thuỷ tinh hữu cơ và ô xít các bon, hơn nữa chúng ta mời các chuyên gia giỏi trên thế giới tiến hành thử nghiệm cho chúng ta, cho dù hạng mục này có chi tiết nhỏ không tốt, chúng ta cũng có thể đưa ra phản bác và điều chỉnh lại thời gian thử nghiệm ngay lặp tức, tại sao sẽ để cho anh ấy bắt được nhược điểm bán đất lớn như vậy, chẳng lẽ trong người của chúng ta có nội gian?”
“Trang Hạo Nhiên không chơi trò nội gian!” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.
Trần Tuấn Nam nhìn ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi, liền có chút cẩn thận suy đoán, cười nói: “Tổng Giám đốc, hôm nay ở trong cuộc họp, tôi nhìn thấy anh giống như không có để ý quá nhiều đến phản biện của Tổng Giám đốc Trang, đây là. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói: “Cậu ta đem tài liệu mua đất đưa đến phủ Thủ tướng và phòng làm việc của Thị Trưởng.”
Thẫm Quân Dụ và Trần Tuấn Nam cùng biến sắc, nhìn về phía anh.
“Đưa. . . . . . Đưa. . . . . . Đưa đến phủ Thủ tướng và phòng làm việc của Thị Trưởng?” Trần Tuấn Nam cau mày, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi không thể tin nổi nói: “Trời ạ! Anh ấy làm sao vậy? Đây không phải là phong cách làm việc của Tổng Giám đốc Trang từ trước đến giờ. . . . . . Chuyện này. . . . . . là sao? Tại sao anh ấy lại thay đổi lớn như vậy?”
Tưởng Thiên Lỗi cũng không hiểu, xoay ghế da, nhìn trời xanh mây trắng phía ngoài cửa sổ, nhớ tới sáng sớm hôm nay Trang Hạo Nhiên nói: Tối đêm qua rất lạnh lẽo, Tổng Giám đốc Tưởng anh thu hoạch được một phần được tình yêu không tưởng tượng, rốt cuộc người có tình sẽ thành thân thuộc, nhiều năm qua trong lòng cố chấp, hôm nay trông chờ được rồi. Tôi cảm thấy vui mừng cho anh! Anh vẫn luôn đi về phía trước, lòng không có việc khác, làm sao không đạt được mục đích? Hi vọng một chút nữa trong cuộc họp, Tổng Giám đốc Tưởng anh tiếp tục phát huy oai phong của anh, một lòng dẫn dắt người tài năng ứng cử Kỹ sư Trưởng khách sạn dưới nước và nắm được nguồn tài chính đầu tiên vào tay! Tôi chúc mừng anh.!
Anh chợt ngẩng đầu, hai mắt chợt chợt lóe, tức giận chậm rãi dâng lên trong thân thể, từng chữ từng câu gọi: “Trang Hạo Nhiên. . . . . .”
“Anh nghĩ tới điều gì?” Trần Tuấn Nam nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi cũng không lên tiếng, ngưng mặt nhìn về phía trước.
Thẫm Quân Dụ cũng mỉm cười nói: “Nhưng. . . . . . chuyện này chưa chắc là không tốt.”
Trần Tuấn Nam quay đầu nhìn về phía anh, hỏi: “Nói thế nào?”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi cũng hiện lên vẻ hài lòng.
Thẫm Quân Dụ nói: “Ít nhất Tổng Giám đốc Trang đã bại lộ phương thức làm việc và biện pháp của mình, hơn nữa che giấu hết sức tốt, hôm nay anh ấy đánh một trận như vậy, ngược lại để cho chúng ta nhìn rõ, tương lai dễ đối phó.”
“Nhưng Tổng Giám đốc Trang luôn nổi tiếng Dĩ Bất Biến ứng vạn biến (*), đến nay còn chưa có trần nào mà anh ấy đánh không thắng. . . . . .” Trần Tuấn Nam vẫn có chút rối rắm.
Tưởng Thiên Lỗi lại ngửa mặt, ánh mắt lộ ra lạnh lùng sắc bén, nói: “Trên thế giới này, không có mãi mãi vương giả, trận đánh này, bây giờ mới bắt đầu. . . . . .”
Lúc này điện thoại vang lên.
Đông Anh đứng ở một bên, im lặng thật lâu, lúc này, mới chậm rãi tiến lên, cầm điện thoại bàn, đáp nhẹ: “Văn phòng Tổng Giám đốc.”
Đối phương truyền tới một tin tức.
Đông Anh yên lặng lắng nghe, sau đó liền mới đáp nhẹ: “Tốt, tôi biết rồi. Cám ơn cô.”
Cô để điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Bệnh viện truyền đến tin tức, nói Cậu chủ Tô đã làm xong thủ tục, bây giờ làm cấy ghép đôi số liệu tim lần cuối cùng cho Như Mạt tiểu thư, 20 phút sau, sẽ có kết quả cuối cùng, nếu như ghép thành công, chúng ta có thể lập tức sắp xếp thời gian làm giải phẩu!”
Tưởng Thiên Lỗi chợt quay đầu, nhìn về phía Đông Anh, hai mắt lộ ra một chút vui mừng nói: “Thật sao?”
“Vâng.” Đông Anh mỉm cười nói.
Tưởng Thiên Lỗi thở ra một hơi, lại nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa sổ, lộ ra một chút nụ cười an ủi.
Bệnh viện.
Tô Thụy Kỳ mặc áo bluose trắng, bên trong mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, quần thường màu đen, hai mắt lộ ra ánh sáng chuyên nghiệp và chuẩn xác, ngồi bên máy tính ở phòng giám sát, khuỷu tay chống trước bàn, ngón tay di chuyển bên môi, nhìn số liệu trái tim trong màn hình, chỉ thấy một đường vạch ở bên trong hai trái tim CT, càng không ngừng lướt qua, lúc đi qua, hơi chồng lên nhau, nhưng khi mạch máu đi qua trái tim lần thứ ba thì xuất hiện một chút sai lệch. . . . . .
Anh khẽ nhăn mày, hai tay lấy thêm tài liệu kiểm tra đối chiếu, không lên tiếng.
Y tá Văn Văn đứng ở một bên, nhìn Tô Thụy Kỳ, cẩn thận hỏi: “Tô bác sĩ, cấy ghép có vấn đề sao?”
Tô Thụy Kỳ chỉ chăm chú nhìn số liệu hai bên, cũng không lên tiếng, ngón tay cũng dừng lại ở trên mấy số liệu, tay nhẹ nhàng đưa về phía bàn phím máy vi tính, di động đường vạch tới trước bóng mờ của trái tim, nhìn số liệu đường vạch trong màn hình máy vi tính truyền ra, tích tích tích lướt đi thật nhanh như mũi tên, ánh mắt anh chợt lóe.
Ngoài cửa sổ bầu trời trắng xóa, mưa phùn lạnh lẽo rơi xuống.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, mặt vẫn nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, tay cầm điện thoại di động, ngón cái trượt trên màn hình, lại vạch điện thoại của ai đó, hai mắt xẹt qua một chút dịu dàng, nhớ lại mới vừa đi họp nhìn thấy người đó ngồi tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn mô hình khách sạn hình sứa trong màn hình lớn, ánh mắt lộ ra kinh ngạc vui vẻ, hai mắt anh cũng xẹt qua chút vui vẻ. . . . .
Ngón cái vẫn trượt số điện thoại của cô, nhớ tới nụ cười ngọt ngào của cô, còn có vẻ mặt tinh nghịch, hai mắt anh lại lộ ra dịu dàng, nhưng nghĩ đến cô vẫn không nghe điện thoại của mình, một cảm giác buồn bực dâng lên, anh lại trầm ngâm suy nghĩ, tư thế vẫn ngồi thẳng, ho nhẹ một tiếng, cầm điện thoại di động, nhấn điện thoại của cô để bên tai, im lặng lắng nghe.
Đường Khả Hinh vẫn nhìn mưa phùn bồng bềnh phía ngoài cửa sổ, mất hồn, lại nghe được trong túi hơi chấn động, cô hơi kinh ngạc, mới vừa lắp pin vào không đến bao lâu, ai vậy? Cô không nhịn được từ trong túi tiền, lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số điện của Tưởng Thiên Lỗi gọi tới, ánh mắt của cô sững sờ, nhìn số này thật lâu thật lâu. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, lại nghe rất nhiều rất nhiều tiếng chuông điện thoại, thậm chí anh bắt đầu ghét tiếng chuông, hết sức chán ghét, anh chớp mắt, cuối cùng có chút không bình tĩnh thở gấp một hơi, nhưng vẫn bất đắc dĩ nghe từng hồi chuông truyền đến.
Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, lạnh lùng nhìn mã số trong màn hình, vẫn không ngừng lóe lên ánh sáng xanh, hai tròng mắt của cô ngưng tụ, ngón cái nhấn mạnh nút đỏ một cái!
“Số điện thoại ngài gọi, tạm thời không liên lạc được, mời để lại tin nhắn . . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng để điện thoại di động xuống, giữ trong lòng bàn tay, suy nghĩ người kia đột nhiên dứt khoát, anh vươn tay xoa trán, im lặng suy nghĩ thật lâu, vừa muốn đứng lên, lại nghe tiếng gõ cửa thật gấp vang lên , anh quay đầu lại, nhìn về phía cánh cửa kia, gọi: “Vào đi”.
Đông Anh nhanh chóng đi vào phòng làm việc, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, đau lòng và khổ sở nói: “Không tốt rồi. Lúc nảy bệnh viện có tin tức, nói số liệu trái tim cấy ghép cho Như Mạt tiểu thư không chính xác. . . . . .”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, nhìn về phía Đông Anh hỏi nhanh: “Có ý gì?”
Đông Anh bất đắc dĩ nói: “Nghe nói đây là số liệu chính xác cuối cùng từ chỗ Cậu chủ Tô đưa ra, nói cấy ghép không thành công, không thể tiến hành phẫu thuật.”
Chú thích (*) Dĩ Bất Biến ứng vạn biến: Lấy cái bất động để đối phó với nhiều cái manh động.
Trang Hạo Nhiên đứng ở bên trong cửa, đôi tay cắm túi quần, cúi đầu nghĩ tới ánh mắt cô sợ hãi và lẫn tránh mình, im lặng một lúc lâu, mới trực tiếp đi trở về bàn làm việc, tiếp tục công việc.
Đường Khả Hinh xoay người, từng bước từng bước đi trở về phòng làm việc, đúng lúc này, thấy Tô Lạc Hoành tới chỗ Tiêu Đồng tìm món ăn, cô liền mỉm cười nhìn về phía anh, nói: “Lúc nảy tôi đi qua phòng bếp, đi phòng ăn tìm Tiểu Nhu, thấy đầu bếp đang làm món ăn mới, cho tôi hai cái bánh ngọt nhân kem, Phó tổng anh muốn ăn không? Tôi lấy cho anh. . . . . .”
Tô Lạc Hoành vừa nghe, ánh mắt sáng lên, cười nói: “Có thật không? Mau đưa cho tôi nếm thử!”
“Được. . . . . .” Đường Khả Hinh đi vào phòng làm việc, đi tới trước chỗ của mình, từ trong hộc tủ lấy ra một cái hộp giữ tươi, vừa vặn có hai bánh ngọt nhân kem, liền mỉm cười đưa đến trước mặt của Tô Lạc Hoành, nói: “Đây, đây là bánh ngọt nhân kem. . . . . . Còn có. . . . . .”
Cô lại mở một tủ lạnh nho nhỏ bên cạnh phòng làm việc, đây là Trang Hạo Nhiên nói chuẩn bị cho đám công chúa bọn họ, nói bình thường cực khổ, bảo mua một chút đồ thức uống cho thư ký uống…, từ bên trong cô lấy ra nước táo đỏ, đưa đến trước mặt của Tô Lạc Hoành nói: “Đây là nước táo, kết hợp ăn chung với bánh ngọt sẽ có mùi vị hạt dẻ rất kì lạ.”
“Cám ơn!” Tô Lạc Hoành cười to ha ha hai, nhận lấy bánh ngọt và thức uống nói: “Tiểu Đường chúng ta thật tốt, khó trách Tổng Giám đốc Trang chúng ta thương cô, hôm nay ở trong cuộc họp, xả giận cho cô !”
“À?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Lạc Hoành.
“Đây là lần đầu tiên anh ấy không rõ công tư!” Tô Lạc Hoành nói xong, liền ôm bánh ngọt và thức uống đi khỏi.
Đường Khả Hinh đứng ở giữa cửa, nghĩ tới lời nói của Tô Lạc Hoành, thân thể không khỏi mềm nhũn, tựa vào cạnh cửa, im lặng.
Trước một tòa nhà Tổng Giám đốc khác.
Cửa thang máy nhanh chóng mở ra!
Từ bên trong, Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhanh chóng đi ra, không nói một câu, quét qua từng trận gió lẫm liệt, đi về phía phòng làm việc.
Đám người Đông Anh đi theo sau, không dám nói gì.
Tất cả nhân viên phòng hành chính lập tức đứng lên, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi khom lưng chào hỏi, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi vẫn lạnh lùng đi về phía trước, thư ký nhanh chóng tiến lên, lập tức mở hai cánh cửa phòng làm việc, anh lạnh lùng đi vào, Trần Tuấn Nam và Thẫm Quân Dụ, Đông Anh cũng nhanh chóng đi theo sát vào hầu hạ.
Tưởng Thiên Lỗi thở hổn hển tức, nhanh chóng buông lỏng cúc áo tây trang của mình, cởi ra, ném trên ghế sa lon, mới cắn răng ngồi tại chỗ, nhìn về phía trước, trầm giọng hỏi: “Hiện tại Văn Phong ở đâu?”
Trần Tuấn Nam bất đắc dĩ nói: “Bị vây ở Nhật Bản.”
Tròng mắt của Tưởng Thiên Lỗi hơi híp, nhìn về phía anh.
Thẫm Quân Dụ tiếp tục giải đáp cái vấn đề này, nói: “Dường như là bởi vì lúc lên máy bay, bị cáo buộc làm giả hộ chiếu, nhốt vào trong nhà giam.”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía anh, lạnh lùng nói: “Làm giả Hộ chiếu?”
Trần Tuấn Nam im lặng cười nói: “Chúng ta cậu chủ Tưởng chắc chắn sẽ không làm giả hộ chiếu, dường như lúc lên máy bay mới phát hiện hộ chiếu đã bị người đánh tráo.”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi ngưng tụ, nhìn về phía trước.
Thẫm Quân Dụ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Tôi thật sự không nghĩ ra, trong báo cáo Kỹ sư Hách làm ra lúc trước, cũng không đề cập tới độ khúc xã của thuỷ tinh hữu cơ và ô xít các bon, hơn nữa chúng ta mời các chuyên gia giỏi trên thế giới tiến hành thử nghiệm cho chúng ta, cho dù hạng mục này có chi tiết nhỏ không tốt, chúng ta cũng có thể đưa ra phản bác và điều chỉnh lại thời gian thử nghiệm ngay lặp tức, tại sao sẽ để cho anh ấy bắt được nhược điểm bán đất lớn như vậy, chẳng lẽ trong người của chúng ta có nội gian?”
“Trang Hạo Nhiên không chơi trò nội gian!” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.
Trần Tuấn Nam nhìn ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi, liền có chút cẩn thận suy đoán, cười nói: “Tổng Giám đốc, hôm nay ở trong cuộc họp, tôi nhìn thấy anh giống như không có để ý quá nhiều đến phản biện của Tổng Giám đốc Trang, đây là. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói: “Cậu ta đem tài liệu mua đất đưa đến phủ Thủ tướng và phòng làm việc của Thị Trưởng.”
Thẫm Quân Dụ và Trần Tuấn Nam cùng biến sắc, nhìn về phía anh.
“Đưa. . . . . . Đưa. . . . . . Đưa đến phủ Thủ tướng và phòng làm việc của Thị Trưởng?” Trần Tuấn Nam cau mày, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi không thể tin nổi nói: “Trời ạ! Anh ấy làm sao vậy? Đây không phải là phong cách làm việc của Tổng Giám đốc Trang từ trước đến giờ. . . . . . Chuyện này. . . . . . là sao? Tại sao anh ấy lại thay đổi lớn như vậy?”
Tưởng Thiên Lỗi cũng không hiểu, xoay ghế da, nhìn trời xanh mây trắng phía ngoài cửa sổ, nhớ tới sáng sớm hôm nay Trang Hạo Nhiên nói: Tối đêm qua rất lạnh lẽo, Tổng Giám đốc Tưởng anh thu hoạch được một phần được tình yêu không tưởng tượng, rốt cuộc người có tình sẽ thành thân thuộc, nhiều năm qua trong lòng cố chấp, hôm nay trông chờ được rồi. Tôi cảm thấy vui mừng cho anh! Anh vẫn luôn đi về phía trước, lòng không có việc khác, làm sao không đạt được mục đích? Hi vọng một chút nữa trong cuộc họp, Tổng Giám đốc Tưởng anh tiếp tục phát huy oai phong của anh, một lòng dẫn dắt người tài năng ứng cử Kỹ sư Trưởng khách sạn dưới nước và nắm được nguồn tài chính đầu tiên vào tay! Tôi chúc mừng anh.!
Anh chợt ngẩng đầu, hai mắt chợt chợt lóe, tức giận chậm rãi dâng lên trong thân thể, từng chữ từng câu gọi: “Trang Hạo Nhiên. . . . . .”
“Anh nghĩ tới điều gì?” Trần Tuấn Nam nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi cũng không lên tiếng, ngưng mặt nhìn về phía trước.
Thẫm Quân Dụ cũng mỉm cười nói: “Nhưng. . . . . . chuyện này chưa chắc là không tốt.”
Trần Tuấn Nam quay đầu nhìn về phía anh, hỏi: “Nói thế nào?”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi cũng hiện lên vẻ hài lòng.
Thẫm Quân Dụ nói: “Ít nhất Tổng Giám đốc Trang đã bại lộ phương thức làm việc và biện pháp của mình, hơn nữa che giấu hết sức tốt, hôm nay anh ấy đánh một trận như vậy, ngược lại để cho chúng ta nhìn rõ, tương lai dễ đối phó.”
“Nhưng Tổng Giám đốc Trang luôn nổi tiếng Dĩ Bất Biến ứng vạn biến (*), đến nay còn chưa có trần nào mà anh ấy đánh không thắng. . . . . .” Trần Tuấn Nam vẫn có chút rối rắm.
Tưởng Thiên Lỗi lại ngửa mặt, ánh mắt lộ ra lạnh lùng sắc bén, nói: “Trên thế giới này, không có mãi mãi vương giả, trận đánh này, bây giờ mới bắt đầu. . . . . .”
Lúc này điện thoại vang lên.
Đông Anh đứng ở một bên, im lặng thật lâu, lúc này, mới chậm rãi tiến lên, cầm điện thoại bàn, đáp nhẹ: “Văn phòng Tổng Giám đốc.”
Đối phương truyền tới một tin tức.
Đông Anh yên lặng lắng nghe, sau đó liền mới đáp nhẹ: “Tốt, tôi biết rồi. Cám ơn cô.”
Cô để điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Bệnh viện truyền đến tin tức, nói Cậu chủ Tô đã làm xong thủ tục, bây giờ làm cấy ghép đôi số liệu tim lần cuối cùng cho Như Mạt tiểu thư, 20 phút sau, sẽ có kết quả cuối cùng, nếu như ghép thành công, chúng ta có thể lập tức sắp xếp thời gian làm giải phẩu!”
Tưởng Thiên Lỗi chợt quay đầu, nhìn về phía Đông Anh, hai mắt lộ ra một chút vui mừng nói: “Thật sao?”
“Vâng.” Đông Anh mỉm cười nói.
Tưởng Thiên Lỗi thở ra một hơi, lại nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa sổ, lộ ra một chút nụ cười an ủi.
Bệnh viện.
Tô Thụy Kỳ mặc áo bluose trắng, bên trong mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, quần thường màu đen, hai mắt lộ ra ánh sáng chuyên nghiệp và chuẩn xác, ngồi bên máy tính ở phòng giám sát, khuỷu tay chống trước bàn, ngón tay di chuyển bên môi, nhìn số liệu trái tim trong màn hình, chỉ thấy một đường vạch ở bên trong hai trái tim CT, càng không ngừng lướt qua, lúc đi qua, hơi chồng lên nhau, nhưng khi mạch máu đi qua trái tim lần thứ ba thì xuất hiện một chút sai lệch. . . . . .
Anh khẽ nhăn mày, hai tay lấy thêm tài liệu kiểm tra đối chiếu, không lên tiếng.
Y tá Văn Văn đứng ở một bên, nhìn Tô Thụy Kỳ, cẩn thận hỏi: “Tô bác sĩ, cấy ghép có vấn đề sao?”
Tô Thụy Kỳ chỉ chăm chú nhìn số liệu hai bên, cũng không lên tiếng, ngón tay cũng dừng lại ở trên mấy số liệu, tay nhẹ nhàng đưa về phía bàn phím máy vi tính, di động đường vạch tới trước bóng mờ của trái tim, nhìn số liệu đường vạch trong màn hình máy vi tính truyền ra, tích tích tích lướt đi thật nhanh như mũi tên, ánh mắt anh chợt lóe.
Ngoài cửa sổ bầu trời trắng xóa, mưa phùn lạnh lẽo rơi xuống.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, mặt vẫn nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, tay cầm điện thoại di động, ngón cái trượt trên màn hình, lại vạch điện thoại của ai đó, hai mắt xẹt qua một chút dịu dàng, nhớ lại mới vừa đi họp nhìn thấy người đó ngồi tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn mô hình khách sạn hình sứa trong màn hình lớn, ánh mắt lộ ra kinh ngạc vui vẻ, hai mắt anh cũng xẹt qua chút vui vẻ. . . . .
Ngón cái vẫn trượt số điện thoại của cô, nhớ tới nụ cười ngọt ngào của cô, còn có vẻ mặt tinh nghịch, hai mắt anh lại lộ ra dịu dàng, nhưng nghĩ đến cô vẫn không nghe điện thoại của mình, một cảm giác buồn bực dâng lên, anh lại trầm ngâm suy nghĩ, tư thế vẫn ngồi thẳng, ho nhẹ một tiếng, cầm điện thoại di động, nhấn điện thoại của cô để bên tai, im lặng lắng nghe.
Đường Khả Hinh vẫn nhìn mưa phùn bồng bềnh phía ngoài cửa sổ, mất hồn, lại nghe được trong túi hơi chấn động, cô hơi kinh ngạc, mới vừa lắp pin vào không đến bao lâu, ai vậy? Cô không nhịn được từ trong túi tiền, lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số điện của Tưởng Thiên Lỗi gọi tới, ánh mắt của cô sững sờ, nhìn số này thật lâu thật lâu. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, lại nghe rất nhiều rất nhiều tiếng chuông điện thoại, thậm chí anh bắt đầu ghét tiếng chuông, hết sức chán ghét, anh chớp mắt, cuối cùng có chút không bình tĩnh thở gấp một hơi, nhưng vẫn bất đắc dĩ nghe từng hồi chuông truyền đến.
Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, lạnh lùng nhìn mã số trong màn hình, vẫn không ngừng lóe lên ánh sáng xanh, hai tròng mắt của cô ngưng tụ, ngón cái nhấn mạnh nút đỏ một cái!
“Số điện thoại ngài gọi, tạm thời không liên lạc được, mời để lại tin nhắn . . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng để điện thoại di động xuống, giữ trong lòng bàn tay, suy nghĩ người kia đột nhiên dứt khoát, anh vươn tay xoa trán, im lặng suy nghĩ thật lâu, vừa muốn đứng lên, lại nghe tiếng gõ cửa thật gấp vang lên , anh quay đầu lại, nhìn về phía cánh cửa kia, gọi: “Vào đi”.
Đông Anh nhanh chóng đi vào phòng làm việc, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, đau lòng và khổ sở nói: “Không tốt rồi. Lúc nảy bệnh viện có tin tức, nói số liệu trái tim cấy ghép cho Như Mạt tiểu thư không chính xác. . . . . .”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, nhìn về phía Đông Anh hỏi nhanh: “Có ý gì?”
Đông Anh bất đắc dĩ nói: “Nghe nói đây là số liệu chính xác cuối cùng từ chỗ Cậu chủ Tô đưa ra, nói cấy ghép không thành công, không thể tiến hành phẫu thuật.”
Chú thích (*) Dĩ Bất Biến ứng vạn biến: Lấy cái bất động để đối phó với nhiều cái manh động.