Đường Khả Hinh dừng bước chân, ngẩng đầu lên, nhìn mưa phùn thê lương phía trước, không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bóng dáng nho nhỏ kia, đưa lưng về phía mình, rất kiên quyết và vô tình, hai mắt xoay tròn, chậm rãi hỏi: “Đi đâu?”
Đường Khả Hinh lạnh lùng nhìn về phía trước, nói: “Còn có thể đi đâu? Đã trễ thế này, đương nhiên là về nhà.”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháy.
Đường Khả Hinh không lên tiếng nữa, mới vừa muốn bước đi.
“Đợi một chút. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi gọi cô.
Đường Khả Hinh muốn cất bước đi về phía trước, lại ôm tài liệu, ngừng lại, hai mắt hiện lên bi thương.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhận lấy cây dù màu đen tài xế đưa tới, mở ra, cất bước đi tới bên cạnh Đường Khả Hinh, nhìn hai mắt cô kiên quyết và lạnh lùng, chậm rãi nói: “Trời mưa, anh đưa em đi.”
Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua một chút lạnh lùng, thở dài một hơi, ôm tài liệu, quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cười lạnh nói: “Em làm sao dám phiền đại giá của anh? Đường Khả Hinh em chỉ là một người bình thường, một chút mưa nhỏ này, em vẫn chống lại được, không dám để cho Tổng Giám đốc Tưởng cao quý hạ mình. . . . . .”
Cô nói xong, liền tiếp tục đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, lại che dù, chậm rãi đi theo phía sau của cô, đi khỏi ánh đèn đại sảnh, khẽ nắm cánh tay của cô.
Đường Khả Hinh dừng bước lại, lạnh lùng quay đầu nhìn về phía anh.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nở nụ cười, cảm thấy thật im lặng, đứng ở trong mưa, nói không ra lời.
Tưởng Thiên Lỗi bước lên một bước, che dù nhẹ che trên đỉnh đầu cô, nhìn cô, chậm rãi nói: “Anh đưa em đoạn đường.”
Trong chớp mắt, hai mắt Đường Khả Hinh đầy tràn nước mắt, quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lại nghẹn ngào cười hỏi: “Đưa em đoạn đường, đưa đến chỗ nào? Đưa em đến điểm cuối? Hay đưa em đến nửa đường? Em làm sao dám để cho anh đưa? Bởi vì anh vẫn luôn ở nửa đường, ném em xuống. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.
Đường Khả Hinh ôm phần tài liệu kia, đứng ở trong gió, rất lạnh rất lạnh, trong lòng cô cứng rắn, thở mạnh một cái, mới trầm trọng nói: “Mới vừa có một người nói với em, nếu muốn đối phương không vứt bỏ mình, được quyết định không phải là lời hứa hẹn, mà là thái độ của chính mình. Em đột nhiên nhớ lại, chúng ta biết nhau lần đầu tiên vào buổi tối ba năm trước, là em yêu cầu anh bỏ em lại . . . . .”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi ở trong màn đêm phát ra ánh sáng giống như lệ.
Đường Khả Hinh nhớ tới mọi chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian này, cô ôm chặt tài liệu, trong lòng chua xót nghẹn ngào nói: “Cho nên, anh nhìn không thấy em, ném em xuống, là em đáng đời, không có quan hệ tới anh. . . . . .”
“Thật xin lỗi, ngày đó anh không có tới. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói nhanh.
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, rưng rưng nói: “Em không có trách anh ngày không có tới, bởi vì trong lòng em biết, anh có thể sẽ không tới. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt nhanh chóng nhấp nháy, đau lòng trầm trọng hỏi: “Vậy tại sao em muốn đứng ở trong mưa, cầm hoa hồng chờ anh?”
“Em không có!” Đường Khả Hinh nói.
“Không được nói dối. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, nói.
“Em không có!” Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nước mắt lăn xuống, khóc nói: “Em cầm bó hoa hồng kia, là chờ bản thân mình. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
“Em đứng ở trong mưa, là chờ bản thân mình, chờ tình yêu của mình. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nước mắt lại từng viên lăn xuống, khóc nói: “Bởi vì em không muốn đem áp lực cho anh, em tự nói với mình, anh có thể sẽ không đến, vậy em chờ ở chỗ đó, không nên trách bất cứ ai, nhưng hôm nay em mới phát hiện, thật ra trong lòng em hận anh !”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi xẹt qua một chút đau đớn, nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn anh, tức giận khóc nói: “Trong lòng em thật hận anh! Rất hận anh! Hận anh hôn em, hận anh để cho em sinh ra hi vọng, hận anh bỏ lại em, hận anh lúc không có tới, tại sao không gọi một cuộc điện thoại! ? Mặc dù em rất vui vì chị ấy có thể sống, gọi cho em một cuộc điện thoại, nói cho em biết niềm vui này không được sao? Để cho em cùng anh vui mừng vì chị ấy, vui mừng vì chị ấy có thể sống, em sẽ chúc phúc tình yêu của hai người mãi mãi có nhau. Nhưng tại sao vào lúc đó, không chút nào nghĩ tới em vậy ! ? Có lẽ anh đã từng động lòng với em, nhưng cách tình yêu còn kém rất xa. . . . . . rất xa. . . . . .”
“Đường Khả Hinh!” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên gọi cô.
“Cha em nói. . . . . .” Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, nhìn người đàn ông đã từng rất yêu, khóc nói: “Cái tên Khả Hinh này nghe rất hay, trong lòng người gọi và người nghe đều rất mềm mại, nhưng anh vẫn luôn gọi cả họ tên của em, nhưng em nghe vẫn cảm thấy rất êm tai, thật ra em yêu cầu không nhiều lắm, bởi vì yêu anh, biết anh cô đơn và khổ sở, muốn đứng một chỗ cách anh không xa, lúc anh gọi em, em có thể nghe được, ở bên cạnh làm bạn với anh, bởi vì em biết nh rất mệt mỏi. . . . . . Xem một bộ phim, thật ra cũng không thay đổi được gì, chỉ muốn ở bên cạnh anh một buổi tối. . . . . . Nhưng ngay cả một chút cơ hội này anh cũng không cho em, vừa mới xoay người một chớp mắt, đã hứa trọn đời với chị ấy! Tưởng Thiên Lỗi, anh làm tổn thương em, anh làm tổn thương em rất nặng, nặng đến không còn hơi sức, không có lòng tin yêu anh nữa rồi !”
Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, nắm chặt cánh tay của cô.
“Anh buông tay!” Đường Khả Hinh ra sức giãy giụa mở sự kiềm chế của anh, một mình đi trong mưa đêm tối tăm.
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng tiến lên, nắm cánh tay của cô.
“Anh muốn làm gì! ! Em đứng ở chỗ này, em rất lạnh! Em muốn về nhà, em không muốn nhìn thấy anh!” Đường Khả Hinh lập tức hất tay của anh ra, kêu to!
Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt tay của cô, nhìn hai mắt cô lăn xuống nước mắt, nói: “Xin lỗi, anh không có cách nào cho em một chút ấm áp, bởi vì tây trang của anh đều ướt hết rồi.”
Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cánh tay của cô, thở mạnh một cái, cúi xuống đau lòng nói: “Hôm nay anh đi rạp chiếu phim, xem bộ phim ngày đó chiếu rồi. . . . . .”
Đau đớn nhìn Khả Hinh. Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt đau nhói.
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cánh tay của cô, trầm trọng nói: “Một mình anh đứng ở nơi đó rất tịch mịch, bạn thân anh cũng không chịu nổi, anh nghĩ, bây giờ em ở chung một chỗ với ai, em và người nào ở chung một chỗ, anh cũng không chịu nổi, thật xin lỗi, ngày đó anh không có tới, thật xin lỗi. . . . . .”
Nước mắt Đường Khả Hinh lại tuôn như suối.
“Hôm nay anh tìm em không có ý gì khác, chỉ muốn nghĩ tiễn em một đoạn đường, muốn tiễn em một đoạn đường, rất muốn rất muốn. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi trầm trọng nói xong, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi từ trong túi tây trang của mình móc ra điện thoại di động, giơ ở trước mặt cô.
Đường Khả Hinh im lặng nhìn về phía anh, nước mắt rơi xuống chảy tới cằm.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô gái trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, màn hình nhấp nháy một luồng ánh sáng màu xanh dương, rồi tắt ngấm. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn màn hình điện thoại tối đen.
Tưởng Thiên Lỗi giơ điện thoại di động nhìn về phía cô nói: “Như vậy có thể không? Nó sẽ không nhắc anh bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không có bất cứ ai nhắc nhở anh, tối hôm nay, anh đi cùng em, để cho anh tiễn em một đoạn đường. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn về phía cô, cất điện thoại di động, chống cây dù, nhìn cô nói: “Để cho anh tiễn em một đoạn đường. . . . . . Hả?”
Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh, thật lâu thật lâu. . . . . .
Trước mặt ánh đèn xe trước sáng lên, buýt chậm rãi lái tới.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt lộ dịu dàng, không nói chuyện nữa, mà nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của cô, cùng nhau đi về phía trước.
Đường Khả Hinh theo anh đỡ, thân thể nhẹ nhàng xoay người, ở sức lực anh ôm lấy, hai mắt tràn lệ, không nhịn được đi về phía trước.
Xe buýt chạy nhanh tới trạm dừng lại.
Tưởng Thiên Lỗi đưa Đường Khả Hinh đến cạnh cửa xe, thu xếp cây dù, sau đó theo cô đi lên xe.
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn về phía anh, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Anh đưa em về nhà, theo cách của em, tiễn em về nhà. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đỡ Đường Khả Hinh đi lên xe buýt không có một bóng người, sau đó đứng ở trước máy tính tiền tự động, móc ra 100 đồng trực tiếp ném vào.
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng nhìn anh.
Tài xế cũng giật mình nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng không nói gì, im lặng đỡ Đường Khả Hinh đi tới chỗ ngồi của hai người, đỡ cô ngồi xuống gần cửa sổ, mình cũng ngồi ở bên cạnh cô. . . . . .
Đường Khả Hinh quay đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi thật im lặng nhìn về phía phương xa, sắc mặt hơi căng cứng, hai mắt nhấp nhô đau lòng.
Xe buýt ở trong mưa chậm rãi chạy về phía trước, ngẫu nhiên quẹo cua, bả vai hai người nhẹ nhàng dựa chung một chỗ, Đường Khả Hinh lại lạnh lùng lùng ôm tài liệu, nhìn phía ngoài cửa sổ, lại xuyên qua ảnh phản chiếu từ cửa sổ, thấy Tưởng Thiên Lỗi cũng quay đầu, hai mắt lộ ra đau lòng và thâm tình nhìn mình, hai tròng mắt của cô nhanh chóng nhấp nháy, quay đầu nhìn về phía trước. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô lạnh nhạt như vậy, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn về phía trước.
Cả buồng xe không còn một người, chỉ có bóng dáng tịch mịch của hai người bọn họ, thỉnh thoảng bởi vì quẹo cua dựa nhẹ, thỉnh thoảng bởi vì chạy thẳng tách ra, làm bạn bên nhau, thật ra không có chút ý nghĩa nào, nhưng nhẹ nhàng dựa chung một chỗ.
Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, không nhịn được chảy nước mắt.
Tưởng Thiên Lỗi giống như cảm nhận được, liền hơi xoay người vươn tay muốn nhẹ nhàng lau cho cô.
Đường Khả Hinh quay đầu đi, đẩy nhẹ ra tay của anh.
Thế nhưng anh lại xoay bả vai của cô, ngón tay, mang theo ấm áp dịu dàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt lăn xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô . . . . . .
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, hai mắt khẽ chớp, nước mắt lại lăn xuống.
Tưởng Thiên Lỗi lại rất kiên nhẫn nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, ngón cái quét qua nước mắt dưới mi mắt, lại một viên rơi xuống, rốt cuộc anh có chút bất đắc dĩ nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, dịu dàng cảm tính khàn khàn nói: “Tại sao lại có người khóc thành như vậy? Nước mắt từng viên thật lớn. . . . . .”
“So với chị ấy khóc còn muốn hơn sao?” Đường Khả Hinh nghẹn ngào nhìn anh hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi dừng lại động tác trong tay, nhìn cô gái lúc này bởi vì đau thương dịu dàng như nước, dịu dàng thương yêu nói: “Hôm nay chúng ta không nói đến bất cứ ai. . . . . .”
Nước mắt Đường Khả Hinh lại rơi xuống.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng lau nước mắt trên mặt cô, lau từng giọt từng giọt, mới phát hiện, tình yêu không phải một chút môi hôn, một chút đam mê, một chút kích tình, đó là một loại thương yêu sâu sắc, anh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng chớp mắt lệ nhìn anh.
Hai người nhìn nhau thật sâu, thật lâu thật lâu, cho đến khi xe buýt chạy qua thành phố hoa lệ, chạy qua cây tương tư, chạy nhanh qua con đường lớn mộc lan, cuối cùng dừng ở trước trạm xe buýt, Tưởng Thiên Lỗi đi xuống xe trước, sau đó xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh cũng muốn đi xuống, anh tự tay nhẹ nhàng nắm bả vai của cô, dìu cô xuống xe, mở dù, hai người cùng nhau im lặng đi về phía ngôi lầu nhỏ.
Lúc này, đã 10 giờ tối, bởi vì trời mưa có dòng nước lạnh. Tất cả quán xá đều đóng cửa, chỉ có ánh đèn đường màu xanh dương nho nhỏ chiếu rọi làm cho con đường nhỏ tối om thêm một chút ánh sáng.
Tưởng Thiên Lỗi đưa Khả Hinh đi tới trước mái hiên ngôi lầu nhỏ, mới dừng bước chân.
Lúc này Đường Khả Hinh vô cùng bình tĩnh quay đầu, nhìn về phía anh nói: “Anh đi về đi. Hôm nay cám ơn anh đưa em.”
Tưởng Thiên Lỗi không nói lời nào, chỉ nghe nước mưa tí tách rơi vào trên dù, tiếng vang thật tịch mịch, nhìn cô. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn hai mắt anh lộ ra đau lòng, liền bình tĩnh nói: “Nếu anh muốn bảo tài xế đưa anh, hiện tại gọi điện thoại cho ông ấy tới, nếu anh không muốn mười lăm phút sau, còn có một chuyến xe buýt cuối cùng. Hẹn gặp lại.”
Cô bình tĩnh xoay người. . . . . .
“Khả Hinh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên gấp rút gọi cô.
Đường Khả Hinh dừng ở tại chỗ, nhưng không có xoay người lại, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa trước mặt mình, nói: “Anh biết tại sao em để cho anh đưa em không ?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía bóng lưng của cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng nói: “Đó là bởi vì em biết rõ, nếu như anh không đưa em, hôm nay anh sẽ rất khổ sở. . . . . .”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi tràn lệ.
Nước mắt Đường Khả Hinh rơi xuống, lại cắn chặt răng, giọng nói run rẩy nghẹn ngào: “Loại cảm thụ này em hiểu rõ, thật khó chịu, thật khó chịu. . . . . . Cho nên, anh đi trở về, em cũng về nhà. . . . . . Chúng ta vốn không cùng đường, không có cần thiết gượng ép ở chung một chỗ, chỉ làm cho đối phương khổ sở hơn. Tạm biệt!”
Cô nói xong, liền nhanh chóng đè xuống mật mã, rơi lệ, kéo cánh cửa sắt ra, đi vào, phịch một tiếng đóng cửa lại!
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước cánh cửa đó, hai mắt mất mát chợt lóe, lòng bàn tay mềm nhũn, cây dù rơi xuống đất, nước mưa cùng nhau trút xuống, tịch mịch ngây ngô.
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bóng dáng nho nhỏ kia, đưa lưng về phía mình, rất kiên quyết và vô tình, hai mắt xoay tròn, chậm rãi hỏi: “Đi đâu?”
Đường Khả Hinh lạnh lùng nhìn về phía trước, nói: “Còn có thể đi đâu? Đã trễ thế này, đương nhiên là về nhà.”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháy.
Đường Khả Hinh không lên tiếng nữa, mới vừa muốn bước đi.
“Đợi một chút. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi gọi cô.
Đường Khả Hinh muốn cất bước đi về phía trước, lại ôm tài liệu, ngừng lại, hai mắt hiện lên bi thương.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhận lấy cây dù màu đen tài xế đưa tới, mở ra, cất bước đi tới bên cạnh Đường Khả Hinh, nhìn hai mắt cô kiên quyết và lạnh lùng, chậm rãi nói: “Trời mưa, anh đưa em đi.”
Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua một chút lạnh lùng, thở dài một hơi, ôm tài liệu, quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cười lạnh nói: “Em làm sao dám phiền đại giá của anh? Đường Khả Hinh em chỉ là một người bình thường, một chút mưa nhỏ này, em vẫn chống lại được, không dám để cho Tổng Giám đốc Tưởng cao quý hạ mình. . . . . .”
Cô nói xong, liền tiếp tục đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, lại che dù, chậm rãi đi theo phía sau của cô, đi khỏi ánh đèn đại sảnh, khẽ nắm cánh tay của cô.
Đường Khả Hinh dừng bước lại, lạnh lùng quay đầu nhìn về phía anh.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nở nụ cười, cảm thấy thật im lặng, đứng ở trong mưa, nói không ra lời.
Tưởng Thiên Lỗi bước lên một bước, che dù nhẹ che trên đỉnh đầu cô, nhìn cô, chậm rãi nói: “Anh đưa em đoạn đường.”
Trong chớp mắt, hai mắt Đường Khả Hinh đầy tràn nước mắt, quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lại nghẹn ngào cười hỏi: “Đưa em đoạn đường, đưa đến chỗ nào? Đưa em đến điểm cuối? Hay đưa em đến nửa đường? Em làm sao dám để cho anh đưa? Bởi vì anh vẫn luôn ở nửa đường, ném em xuống. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.
Đường Khả Hinh ôm phần tài liệu kia, đứng ở trong gió, rất lạnh rất lạnh, trong lòng cô cứng rắn, thở mạnh một cái, mới trầm trọng nói: “Mới vừa có một người nói với em, nếu muốn đối phương không vứt bỏ mình, được quyết định không phải là lời hứa hẹn, mà là thái độ của chính mình. Em đột nhiên nhớ lại, chúng ta biết nhau lần đầu tiên vào buổi tối ba năm trước, là em yêu cầu anh bỏ em lại . . . . .”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi ở trong màn đêm phát ra ánh sáng giống như lệ.
Đường Khả Hinh nhớ tới mọi chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian này, cô ôm chặt tài liệu, trong lòng chua xót nghẹn ngào nói: “Cho nên, anh nhìn không thấy em, ném em xuống, là em đáng đời, không có quan hệ tới anh. . . . . .”
“Thật xin lỗi, ngày đó anh không có tới. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói nhanh.
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, rưng rưng nói: “Em không có trách anh ngày không có tới, bởi vì trong lòng em biết, anh có thể sẽ không tới. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt nhanh chóng nhấp nháy, đau lòng trầm trọng hỏi: “Vậy tại sao em muốn đứng ở trong mưa, cầm hoa hồng chờ anh?”
“Em không có!” Đường Khả Hinh nói.
“Không được nói dối. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, nói.
“Em không có!” Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nước mắt lăn xuống, khóc nói: “Em cầm bó hoa hồng kia, là chờ bản thân mình. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
“Em đứng ở trong mưa, là chờ bản thân mình, chờ tình yêu của mình. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nước mắt lại từng viên lăn xuống, khóc nói: “Bởi vì em không muốn đem áp lực cho anh, em tự nói với mình, anh có thể sẽ không đến, vậy em chờ ở chỗ đó, không nên trách bất cứ ai, nhưng hôm nay em mới phát hiện, thật ra trong lòng em hận anh !”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi xẹt qua một chút đau đớn, nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn anh, tức giận khóc nói: “Trong lòng em thật hận anh! Rất hận anh! Hận anh hôn em, hận anh để cho em sinh ra hi vọng, hận anh bỏ lại em, hận anh lúc không có tới, tại sao không gọi một cuộc điện thoại! ? Mặc dù em rất vui vì chị ấy có thể sống, gọi cho em một cuộc điện thoại, nói cho em biết niềm vui này không được sao? Để cho em cùng anh vui mừng vì chị ấy, vui mừng vì chị ấy có thể sống, em sẽ chúc phúc tình yêu của hai người mãi mãi có nhau. Nhưng tại sao vào lúc đó, không chút nào nghĩ tới em vậy ! ? Có lẽ anh đã từng động lòng với em, nhưng cách tình yêu còn kém rất xa. . . . . . rất xa. . . . . .”
“Đường Khả Hinh!” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên gọi cô.
“Cha em nói. . . . . .” Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, nhìn người đàn ông đã từng rất yêu, khóc nói: “Cái tên Khả Hinh này nghe rất hay, trong lòng người gọi và người nghe đều rất mềm mại, nhưng anh vẫn luôn gọi cả họ tên của em, nhưng em nghe vẫn cảm thấy rất êm tai, thật ra em yêu cầu không nhiều lắm, bởi vì yêu anh, biết anh cô đơn và khổ sở, muốn đứng một chỗ cách anh không xa, lúc anh gọi em, em có thể nghe được, ở bên cạnh làm bạn với anh, bởi vì em biết nh rất mệt mỏi. . . . . . Xem một bộ phim, thật ra cũng không thay đổi được gì, chỉ muốn ở bên cạnh anh một buổi tối. . . . . . Nhưng ngay cả một chút cơ hội này anh cũng không cho em, vừa mới xoay người một chớp mắt, đã hứa trọn đời với chị ấy! Tưởng Thiên Lỗi, anh làm tổn thương em, anh làm tổn thương em rất nặng, nặng đến không còn hơi sức, không có lòng tin yêu anh nữa rồi !”
Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, nắm chặt cánh tay của cô.
“Anh buông tay!” Đường Khả Hinh ra sức giãy giụa mở sự kiềm chế của anh, một mình đi trong mưa đêm tối tăm.
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng tiến lên, nắm cánh tay của cô.
“Anh muốn làm gì! ! Em đứng ở chỗ này, em rất lạnh! Em muốn về nhà, em không muốn nhìn thấy anh!” Đường Khả Hinh lập tức hất tay của anh ra, kêu to!
Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt tay của cô, nhìn hai mắt cô lăn xuống nước mắt, nói: “Xin lỗi, anh không có cách nào cho em một chút ấm áp, bởi vì tây trang của anh đều ướt hết rồi.”
Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cánh tay của cô, thở mạnh một cái, cúi xuống đau lòng nói: “Hôm nay anh đi rạp chiếu phim, xem bộ phim ngày đó chiếu rồi. . . . . .”
Đau đớn nhìn Khả Hinh. Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt đau nhói.
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cánh tay của cô, trầm trọng nói: “Một mình anh đứng ở nơi đó rất tịch mịch, bạn thân anh cũng không chịu nổi, anh nghĩ, bây giờ em ở chung một chỗ với ai, em và người nào ở chung một chỗ, anh cũng không chịu nổi, thật xin lỗi, ngày đó anh không có tới, thật xin lỗi. . . . . .”
Nước mắt Đường Khả Hinh lại tuôn như suối.
“Hôm nay anh tìm em không có ý gì khác, chỉ muốn nghĩ tiễn em một đoạn đường, muốn tiễn em một đoạn đường, rất muốn rất muốn. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi trầm trọng nói xong, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi từ trong túi tây trang của mình móc ra điện thoại di động, giơ ở trước mặt cô.
Đường Khả Hinh im lặng nhìn về phía anh, nước mắt rơi xuống chảy tới cằm.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô gái trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, màn hình nhấp nháy một luồng ánh sáng màu xanh dương, rồi tắt ngấm. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn màn hình điện thoại tối đen.
Tưởng Thiên Lỗi giơ điện thoại di động nhìn về phía cô nói: “Như vậy có thể không? Nó sẽ không nhắc anh bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không có bất cứ ai nhắc nhở anh, tối hôm nay, anh đi cùng em, để cho anh tiễn em một đoạn đường. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn về phía cô, cất điện thoại di động, chống cây dù, nhìn cô nói: “Để cho anh tiễn em một đoạn đường. . . . . . Hả?”
Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh, thật lâu thật lâu. . . . . .
Trước mặt ánh đèn xe trước sáng lên, buýt chậm rãi lái tới.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt lộ dịu dàng, không nói chuyện nữa, mà nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của cô, cùng nhau đi về phía trước.
Đường Khả Hinh theo anh đỡ, thân thể nhẹ nhàng xoay người, ở sức lực anh ôm lấy, hai mắt tràn lệ, không nhịn được đi về phía trước.
Xe buýt chạy nhanh tới trạm dừng lại.
Tưởng Thiên Lỗi đưa Đường Khả Hinh đến cạnh cửa xe, thu xếp cây dù, sau đó theo cô đi lên xe.
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn về phía anh, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Anh đưa em về nhà, theo cách của em, tiễn em về nhà. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đỡ Đường Khả Hinh đi lên xe buýt không có một bóng người, sau đó đứng ở trước máy tính tiền tự động, móc ra 100 đồng trực tiếp ném vào.
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng nhìn anh.
Tài xế cũng giật mình nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng không nói gì, im lặng đỡ Đường Khả Hinh đi tới chỗ ngồi của hai người, đỡ cô ngồi xuống gần cửa sổ, mình cũng ngồi ở bên cạnh cô. . . . . .
Đường Khả Hinh quay đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi thật im lặng nhìn về phía phương xa, sắc mặt hơi căng cứng, hai mắt nhấp nhô đau lòng.
Xe buýt ở trong mưa chậm rãi chạy về phía trước, ngẫu nhiên quẹo cua, bả vai hai người nhẹ nhàng dựa chung một chỗ, Đường Khả Hinh lại lạnh lùng lùng ôm tài liệu, nhìn phía ngoài cửa sổ, lại xuyên qua ảnh phản chiếu từ cửa sổ, thấy Tưởng Thiên Lỗi cũng quay đầu, hai mắt lộ ra đau lòng và thâm tình nhìn mình, hai tròng mắt của cô nhanh chóng nhấp nháy, quay đầu nhìn về phía trước. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô lạnh nhạt như vậy, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn về phía trước.
Cả buồng xe không còn một người, chỉ có bóng dáng tịch mịch của hai người bọn họ, thỉnh thoảng bởi vì quẹo cua dựa nhẹ, thỉnh thoảng bởi vì chạy thẳng tách ra, làm bạn bên nhau, thật ra không có chút ý nghĩa nào, nhưng nhẹ nhàng dựa chung một chỗ.
Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, không nhịn được chảy nước mắt.
Tưởng Thiên Lỗi giống như cảm nhận được, liền hơi xoay người vươn tay muốn nhẹ nhàng lau cho cô.
Đường Khả Hinh quay đầu đi, đẩy nhẹ ra tay của anh.
Thế nhưng anh lại xoay bả vai của cô, ngón tay, mang theo ấm áp dịu dàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt lăn xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô . . . . . .
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, hai mắt khẽ chớp, nước mắt lại lăn xuống.
Tưởng Thiên Lỗi lại rất kiên nhẫn nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, ngón cái quét qua nước mắt dưới mi mắt, lại một viên rơi xuống, rốt cuộc anh có chút bất đắc dĩ nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, dịu dàng cảm tính khàn khàn nói: “Tại sao lại có người khóc thành như vậy? Nước mắt từng viên thật lớn. . . . . .”
“So với chị ấy khóc còn muốn hơn sao?” Đường Khả Hinh nghẹn ngào nhìn anh hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi dừng lại động tác trong tay, nhìn cô gái lúc này bởi vì đau thương dịu dàng như nước, dịu dàng thương yêu nói: “Hôm nay chúng ta không nói đến bất cứ ai. . . . . .”
Nước mắt Đường Khả Hinh lại rơi xuống.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng lau nước mắt trên mặt cô, lau từng giọt từng giọt, mới phát hiện, tình yêu không phải một chút môi hôn, một chút đam mê, một chút kích tình, đó là một loại thương yêu sâu sắc, anh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng chớp mắt lệ nhìn anh.
Hai người nhìn nhau thật sâu, thật lâu thật lâu, cho đến khi xe buýt chạy qua thành phố hoa lệ, chạy qua cây tương tư, chạy nhanh qua con đường lớn mộc lan, cuối cùng dừng ở trước trạm xe buýt, Tưởng Thiên Lỗi đi xuống xe trước, sau đó xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh cũng muốn đi xuống, anh tự tay nhẹ nhàng nắm bả vai của cô, dìu cô xuống xe, mở dù, hai người cùng nhau im lặng đi về phía ngôi lầu nhỏ.
Lúc này, đã 10 giờ tối, bởi vì trời mưa có dòng nước lạnh. Tất cả quán xá đều đóng cửa, chỉ có ánh đèn đường màu xanh dương nho nhỏ chiếu rọi làm cho con đường nhỏ tối om thêm một chút ánh sáng.
Tưởng Thiên Lỗi đưa Khả Hinh đi tới trước mái hiên ngôi lầu nhỏ, mới dừng bước chân.
Lúc này Đường Khả Hinh vô cùng bình tĩnh quay đầu, nhìn về phía anh nói: “Anh đi về đi. Hôm nay cám ơn anh đưa em.”
Tưởng Thiên Lỗi không nói lời nào, chỉ nghe nước mưa tí tách rơi vào trên dù, tiếng vang thật tịch mịch, nhìn cô. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn hai mắt anh lộ ra đau lòng, liền bình tĩnh nói: “Nếu anh muốn bảo tài xế đưa anh, hiện tại gọi điện thoại cho ông ấy tới, nếu anh không muốn mười lăm phút sau, còn có một chuyến xe buýt cuối cùng. Hẹn gặp lại.”
Cô bình tĩnh xoay người. . . . . .
“Khả Hinh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên gấp rút gọi cô.
Đường Khả Hinh dừng ở tại chỗ, nhưng không có xoay người lại, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa trước mặt mình, nói: “Anh biết tại sao em để cho anh đưa em không ?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía bóng lưng của cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng nói: “Đó là bởi vì em biết rõ, nếu như anh không đưa em, hôm nay anh sẽ rất khổ sở. . . . . .”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi tràn lệ.
Nước mắt Đường Khả Hinh rơi xuống, lại cắn chặt răng, giọng nói run rẩy nghẹn ngào: “Loại cảm thụ này em hiểu rõ, thật khó chịu, thật khó chịu. . . . . . Cho nên, anh đi trở về, em cũng về nhà. . . . . . Chúng ta vốn không cùng đường, không có cần thiết gượng ép ở chung một chỗ, chỉ làm cho đối phương khổ sở hơn. Tạm biệt!”
Cô nói xong, liền nhanh chóng đè xuống mật mã, rơi lệ, kéo cánh cửa sắt ra, đi vào, phịch một tiếng đóng cửa lại!
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước cánh cửa đó, hai mắt mất mát chợt lóe, lòng bàn tay mềm nhũn, cây dù rơi xuống đất, nước mưa cùng nhau trút xuống, tịch mịch ngây ngô.