“Tại sao?” Trang Hạo Nhiên hơi căng thẳng nhìn cô, gần đây Tinh Xuyên không nghe điện thoại của mình.
Đường Khả Hinh thật sự có chút mất mát, chống nhẹ cái muỗng lên chén cháo, giọng nói mềm nhũn: “Nếu như. . . . . . Anh và cô yêu nhau, có thể không để ý đến tôi hay không?”
Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, khẽ chớp mắt bị thương đã qua, nỗi khiếp sợ vẫn còn, dịu dàng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô như vậy, liền chậm rãi buông tạp chí xuống, mới mỉm cười nói: “Không biết. . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút không tin nhìn anh.
“Thật không biết.” Trang Hạo Nhiên cười nói.
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng nghĩ nghĩ, liền hơi cười cười, múc nhẹ một muỗng cháo ăn.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, cũng cười hỏi: “Cô cười cái gì?”
Đường Khả Hinh nhai nhẹ cháo mềm mại, nuốt xuống, mới nói: “Thật ra mặc dù trong lòng tôi rất không nở xa anh, nhưng tôi lại biết, nếu có một ngày anh thật có người yêu của mình, tôi sẽ mừng cho anh. Bởi vì có tình yêu là một chuyện rất hạnh phúc. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt lộ ra một chút tinh nghịch và dịu dàng nói: “Anh yên tâm đi. Một mình tôi sẽ thật tốt.”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô gái ngốc này, vươn tay, gõ mặt bàn một cái, nói: ” Ăn cháo nhanh lên một chút!”
Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, hai mắt ứa lệ, nhưng vẫn cầm muỗng, nhanh chóng ăn chén cháo, vừa ăn, nước mắt vừa lăn xuống, cô hút hút lỗ mũi, vội vàng lau khô nước mắt, thân thể vẫn run rẩy ăn từng ngụm từng ngụm cháo.
Trang Hạo Nhiên không ngăn cản cô, nhìn cô ăn cháo rất nhanh, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh ăn giống như sói đói hổ đói, ăn xong chén cháo, thậm chí uống cạn sạch chén canh, lúc buông chén xuống, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đưa tay làm dấu yeah, cười rất ngọt, rất buồn cười nói: “Nhìn đi ! Ăn xong rồi chứ?”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, mỉm cười đứng lên, lập tức đi đến Đường Khả Hinh, đột nhiên khom người ôm cô nhóc nhỏ ồn ào lên.
“A! !” Đường Khả Hinh lập tức ôm chặt cổ Trang Hạo Nhiên, mất hồn nhìn anh, chớp mắt thật mạnh, nói: “Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh làm gì?”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng bỏng, nhìn cô thật sâu, mới quay mặt sang, nhìn đồng hồ treo tường, bí mật nói: “Cô nhìn đồng hồ treo tường xem mấy giờ rồi?”
Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, còn 02 phút nữa đến 12 giờ, cô có chút căng thẳng nhìn anh nói: “Sắp. . . . . . Sắp. . . . . . Sắp 12 giờ rồi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra một chút ánh sáng bá đạo, cười nói: “Sau này, trễ như thế, còn dám mở cửa cho đàn ông hay không?”
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh, hoảng sợ đến chớp mắt một cái, lắc đầu một cái, nói: “Không. . . . . . Không dám!”
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô hoảng sợ, nhưng vẫn im lặng ôm cô, từng bước từng bước đi về phía gian phòng.
Đường Khả Hinh nhìn anh, mặt đỏ lên.
Trang Hạo Nhiên cũng không lên tiếng, ôm lấy thân thể của cô, vượt qua bức rèm châu lay động, đi về phía chiếc giường nhỏ của cô, trực tiếp đặt cô ở trên giường, người đã đè ở trên người của cô, ánh mắt phát ra ánh sáng nóng rực, nhìn Đường Khả Hinh.
Ánh mắt của Đường Khả Hinh trừng to, căng thẳng nhìn anh, không dám nói một câu.
Trang Hạo Nhiên cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh, càng nhìn càng trắng nõn mềm mại, cảm tính khàn khàn nói: “Tôi luôn không cho phép cấp dưới của tôi, bạn bè của tôi quá mức yếu ớt, bởi vì tôi biết, yếu ớt sẽ tổn thương bản thân mình . . . . . . giống như Như Mạt. . . . . .”
Lần đầu tiên anh nói đến chuyện người khác.
Đường Khả Hinh không nhịn được nhìn anh.
“Tôi vẫn không thích Tưởng Thiên Lỗi buông tha nguyên tắc bỏ mặc cho cô gái mình yêu thích yếu ớt như vậy, bởi vì chỉ có yếu ớt mới tổn thương người khác, tổn thương bản thân mình. . . . . . Nhưng tối nay. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ôm chặt Đường Khả Hinh, nhìn mắt to mơ mộng của cô, lúc này cảm xúc đầy rung động nói: “Tôi cũng muốn. . . . . . Buông tha nguyên tắc một lần, cho phép cô yếu ớt một lần!”
Cô hiểu lời của anh.
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng, cảm động nhìn anh, hai mắt tràn lệ.
Trang Hạo Nhiên nhìn con bé ngốc này, hai mắt lại đỏ bừng, liền mỉm cười nói: “Đứa ngốc, cô hiểu tôi có ý gì không?”
Đường Khả Hinh gật đầu một cái, nước mắt lăn xuống.
“Cô không hiểu.” Trang Hạo Nhiên cười nói.
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, thật lòng nói: “Tối nay, tôi cho một mình cô một lời hứa.”
“À?” Đường Khả Hinh nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên ép nhẹ ở trên người của cô, tay nhẹ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lại dịu dàng nói tiếp: “Tối nay, tôi cho một mình cô một lời hứa! Mặc kệ cô muốn cầu xin bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ đồng ý với cô !”
Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, nhìn Trang Hạo Nhiên cúi đầu ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, nhớ anh đã nói: tôi cũng muốn. . . . . . Buông tha nguyên tắc một lần, cho phép cô yếu ớt một lần, tối nay, tôi cho một mình cô một lời hứa, mặc kệ cô muốn cầu xin bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ đồng ý với cô, hai tròng mắt của cô lại trồi lên nước mắt, đột nhiên chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng đặt tại trên lồng ngực của anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên không hiểu nhìn cô.
Một người sợ hứa hẹn, có lẽ trong quá khứ đã từng vì lời hứa mà bị thương. . . . . . Tối nay anh lại chấp nhận lời hứa hẹn, là chuẩn bị bị thương. . . . . .
Nước mắt lăn xuống.
Ở trong màn lệ Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, mới dịu dàng nói: “Thật. . . . . . Chấp nhận cho tôi một lời hứa hẹn sao? Mặc kệ tôi muốn cầu xin cái gì cũng được?”
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, nhẹ nhàng mỉm cười, đáp: “Ừ. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn người đàn ông vẫn quan tâm thương yêu mình, muốn làm anh trai của mình, đột nhiên mỉm cười, nói: “Tốt! Vậy anh nhắm mắt lại, tôi cho anh biết.”
Trang Hạo Nhiên sững sờ, nhìn cô, chớp mắt một cái, liền chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngoài cửa sổ mưa phùn bồng bềnh, đèn bàn phát ra ánh sáng màu vàng chiếu rọi thân thể hai người dán tại một nơi.
Đường Khả Hinh nằm ở trên giường nệm màu xanh dương, cúi xuống nhìn Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, phát hiện lông mi anh thật dài, sống mũi rất đẹp, nhớ tới tối nay anh vì mình, dùng thời gian một bài hát xuất hiện ở trước mặt của mình, xua đi tất cả tuyệt vọng và khổ sở trên người, lòng của cô đột nhiên dâng lên kích động mãnh liệt, trong lòng lặng lẽ chấp nhận yêu cầu của anh, ở đáy lòng gọi nhỏ một tiếng anh trai, mới nghiêng người ngồi dậy, đưa mặt qua, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt anh.
Một cảm giác tê dại, giống như dòng điện kích thích khuôn mặt.
Trang Hạo Nhiên sững sờ, mở mắt, nhìn cô.
Đường Khả Hinh rất tinh nghịch nhìn anh, cười không ngừng.
Trang Hạo Nhiên nhìn con bé đáng chết, nói: “Lúc này cô dám hôn tôi ? Cô tự đâm đầu vào chỗ chết phải không?”
Đường Khả Hinh đột nhiên bật cười nói: “Tôi không sợ! Anh thích chị lớn, không thích em gái.”
Trang Hạo Nhiên cảm thấy tức giận nhìn cô cười nói: “Như thế nào đi nữa, cô đừng hôn tôi như vậy, nói thế nào, tôi cũng là một người đàn ông! Cô thật xấu, tôi muốn ôm cô ném ra ngoài ban công!”
“Không muốn! !” Đường Khả Hinh lập tức cười to, đẩy Trang Hạo Nhiên ra, muốn chạy xuống giường. . . . . .
Đang lúc cô muốn đưa chân trần nhảy xuống giường thì Trang Hạo Nhiên từ phía sau ôm cô lên, quả thật muốn ôm ra ban công ném cô rồi.
“Không…không nên! bên ngoài rất lạnh! Tôi bị cảm!” Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt khung cửa phòng, chợt cười đánh bả vai Trang Hạo Nhiên, ha ha kêu to!
“Sau này cô còn dám hôn tôi lung tung hay không ! Đây là chị Tinh Xuyên của cô hôn! Không phải cô hôn!” Trang Hạo Nhiên lại muốn ôm cô đi ra ngoài.
“Không muốn đâu! ! Tôi sai rồi!” Đường Khả Hinh oa oa oa kêu to.
“Lại nói sai rồi ! !” Trang Hạo Nhiên mỉm cười, khom người ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, ném mạnh cô lên trên giường!
“A! !” Đường Khả Hinh lại kêu la ầm ĩ.
Trang Hạo Nhiên lập tức đè ở trên người của cô, nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: “Nói, còn dám hôn tôi hay không, Nói!”
“Không dám!” Đường Khả Hinh mới vừa cười nói xong, nhìn ánh mắt dịu dàng buông lỏng của Trang Hạo Nhiên, hai mắt của cô tinh nghịch chớp một cái, đột nhiên ngẩng đầu lên, cố ý trêu anh, muốn hôn ở trên mặt của anh . . . . . .
Trang Hạo Nhiên quay mặt lại, nhìn về phía cô kêu to: “A!”
“Ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh lại chui vào trong chăn, cười khanh khách.
Trang Hạo Nhiên muốn đẩy cô từ trong chăn ra ngoài!
“A . . . . . . a . . . . . .” Đường Khả Hinh cười to kêu to: “Cứu mạng !”
Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên giường, lập tức từ sau lưng ôm lấy thân thể của cô, sắp đè cô ở trên giường, đột nhiên nghe được ngoài cửa sổ, có người kêu to: ” Ồn ào chết được nửa đêm không ngủ, đùa giỡn cái gì ?”
Hai người nhất thời dừng động tác, nghe tiếng ngoài cửa sổ, đồng thời mỉm cười, Đường Khả Hinh lập tức bò đi tắt đèn bàn, gian phòng lập tức tối lại.
Trang Hạo Nhiên thật căng thẳng ôm hông của Đường Khả Hinh, nói: “Cô tắt đèn làm gì?”
Anh giống như sợ bị người ta khi dễ.
Đường Khả Hinh nghe xong lời này, không nhịn được nữa, thân thể co quắp che miệng cười.
“Cô cười nữa!” Trang Hạo Nhiên lập tức ôm cô vào trong ngực, muốn ôm cô ném đi.
“Ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh thật sự cảm thấy rất buồn cười, cười to, thật sự nhịn không được rồi.
“Đừng ầm ĩ!” Trang Hạo Nhiên đè cô ở trên giường, bưng chặt miệng của cô.
Đường Khả Hinh vẫn nhịn không được co quắp thân thể, cuốn hai chân lên, bật cười.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được mặt chôn ở cổ của cô, nở nụ cười.
Một đêm này, từ từ, gió mưa bồng bềnh, cửa sổ cũ nát không chịu nổi, thỉnh thoảng lại chiếu rọi hai bóng người sinh động, thỉnh thoảng tách ra, thỉnh thoảng dán tại một nơi, cho đến 1 giờ sáng mới yên tĩnh lại. . . . . .
Sáng sớm, giọt sương dọc theo đầu chiếc lá Mộc Lan xanh biếc, nhỏ xuống.
Khách sạn Á Châu.
phòng khách, biệt thự VIP.
Chuông điện thoại vang lên.
Người đàn ông nằm ở trên giường trắng như tuyết, đang đắp chăn, ngủ say.
Nhưng chuông điện thoại chết tiệt nọ vẫn còn tiếp tục vang lên.
Rốt cuộc Lâm Sở Nhai ngẩng đầu lên, mắt híp lại thành một đường, mơ màng nhìn điện thoại nơi xa, liền thở dài một hơi, cầm điện thoại lên, alô một tiếng, mới liếc về phía đồng hồ treo trên tường. . . . . .
“Này! Nhanh ngồi dậy cho tôi, !” Tiếng của Tô Lạc Hoành truyền đến.
Rốt cuộc Lâm Sở Nhai nhìn đồng hồ trên tường, mới 8 giờ, anh nhất thời tức giận, gào khóc kêu to: “Mẹ kiếp anh! Hiện tại mới mấy giờ ? Lúc này anh không ngủ được, nửa người dưới nổi lên đúng không?”
“Ngày hôm qua lão tử bị Trang Hạo Nhiên làm cho chết nửa người dưới rồi!” Tô Lạc Hoành gấp gáp nói.
“Nửa người dưới của anh có vấn đề, tìm tôi không dùng được! Anh phải đi tìm Tào Anh Kiệt đấy! !” Lâm Sở Nhai quát lên.
“Anh cút! Tôi nói với anh! Lão đại nhà anh một buổi tối chưa có trở về!” Tô Lạc Hoành kêu to.
“Anh ấy lớn như vậy, một buổi tối chưa có trở về thì có sao đâu, chẳng lẽ anh muốn anh ấy mỗi đêm trời tối không ra? Tương lai tuyệt đường con cái thì làm thế nào?” Lâm Sở Nhai nằm ở trên giường, cầm điện thoại di động, bất đắc dĩ nói.
“Hiện tại anh ấy ở nhà Đường Khả Hinh!” Tô Lạc Hoành nói!
Lúc này Lâm Sở Nhai mới bình tĩnh lại, mở mắt, gát trán nói: “Sau đó thì sao?”
Tô Lạc Hoành căng thẳng kêu to: “Sáng sớm hôm nay chủ tịch Tưởng vĩ đại của chúng ta vừa vào công ty thì có việc gấp muốn gặp hai Tổng Giám đốc, không ngờ ông ấy đi ‘phòng tổng thống’, nhìn gian phòng không có ai, liền ra lệnh cho người dùng vệ tinh tra địa chỉ điện thoại di động của anh ấy, tra được anh ấy đang ở trong nhà Đường Khả Hinh !”
Lâm Sở Nhai chợt ngồi dậy, kêu: “A!”
“Hiện tại Chủ tịch Tưởng kéo một đại đội nhân mã cùng Tổng Giám đốc Tưởng đi tìm lão đại! Con mẹ nó, anh còn không đứng lên cho tôi !” Tô Lạc Hoành kêu to.
“Anh gọi điện thoại di động cho anh ấy!” Lâm Sở Nhai không nói hai lời, nhảy lên giường!
“Mẹ kiếp! Gọi vài chục cuộc rồi, anh ấy không nhận !” Tô Lạc Hoành kêu . . . . . . . . .
Đường Khả Hinh thật sự có chút mất mát, chống nhẹ cái muỗng lên chén cháo, giọng nói mềm nhũn: “Nếu như. . . . . . Anh và cô yêu nhau, có thể không để ý đến tôi hay không?”
Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, khẽ chớp mắt bị thương đã qua, nỗi khiếp sợ vẫn còn, dịu dàng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô như vậy, liền chậm rãi buông tạp chí xuống, mới mỉm cười nói: “Không biết. . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút không tin nhìn anh.
“Thật không biết.” Trang Hạo Nhiên cười nói.
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng nghĩ nghĩ, liền hơi cười cười, múc nhẹ một muỗng cháo ăn.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, cũng cười hỏi: “Cô cười cái gì?”
Đường Khả Hinh nhai nhẹ cháo mềm mại, nuốt xuống, mới nói: “Thật ra mặc dù trong lòng tôi rất không nở xa anh, nhưng tôi lại biết, nếu có một ngày anh thật có người yêu của mình, tôi sẽ mừng cho anh. Bởi vì có tình yêu là một chuyện rất hạnh phúc. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt lộ ra một chút tinh nghịch và dịu dàng nói: “Anh yên tâm đi. Một mình tôi sẽ thật tốt.”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô gái ngốc này, vươn tay, gõ mặt bàn một cái, nói: ” Ăn cháo nhanh lên một chút!”
Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, hai mắt ứa lệ, nhưng vẫn cầm muỗng, nhanh chóng ăn chén cháo, vừa ăn, nước mắt vừa lăn xuống, cô hút hút lỗ mũi, vội vàng lau khô nước mắt, thân thể vẫn run rẩy ăn từng ngụm từng ngụm cháo.
Trang Hạo Nhiên không ngăn cản cô, nhìn cô ăn cháo rất nhanh, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh ăn giống như sói đói hổ đói, ăn xong chén cháo, thậm chí uống cạn sạch chén canh, lúc buông chén xuống, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đưa tay làm dấu yeah, cười rất ngọt, rất buồn cười nói: “Nhìn đi ! Ăn xong rồi chứ?”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, mỉm cười đứng lên, lập tức đi đến Đường Khả Hinh, đột nhiên khom người ôm cô nhóc nhỏ ồn ào lên.
“A! !” Đường Khả Hinh lập tức ôm chặt cổ Trang Hạo Nhiên, mất hồn nhìn anh, chớp mắt thật mạnh, nói: “Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh làm gì?”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng bỏng, nhìn cô thật sâu, mới quay mặt sang, nhìn đồng hồ treo tường, bí mật nói: “Cô nhìn đồng hồ treo tường xem mấy giờ rồi?”
Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, còn 02 phút nữa đến 12 giờ, cô có chút căng thẳng nhìn anh nói: “Sắp. . . . . . Sắp. . . . . . Sắp 12 giờ rồi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra một chút ánh sáng bá đạo, cười nói: “Sau này, trễ như thế, còn dám mở cửa cho đàn ông hay không?”
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh, hoảng sợ đến chớp mắt một cái, lắc đầu một cái, nói: “Không. . . . . . Không dám!”
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô hoảng sợ, nhưng vẫn im lặng ôm cô, từng bước từng bước đi về phía gian phòng.
Đường Khả Hinh nhìn anh, mặt đỏ lên.
Trang Hạo Nhiên cũng không lên tiếng, ôm lấy thân thể của cô, vượt qua bức rèm châu lay động, đi về phía chiếc giường nhỏ của cô, trực tiếp đặt cô ở trên giường, người đã đè ở trên người của cô, ánh mắt phát ra ánh sáng nóng rực, nhìn Đường Khả Hinh.
Ánh mắt của Đường Khả Hinh trừng to, căng thẳng nhìn anh, không dám nói một câu.
Trang Hạo Nhiên cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh, càng nhìn càng trắng nõn mềm mại, cảm tính khàn khàn nói: “Tôi luôn không cho phép cấp dưới của tôi, bạn bè của tôi quá mức yếu ớt, bởi vì tôi biết, yếu ớt sẽ tổn thương bản thân mình . . . . . . giống như Như Mạt. . . . . .”
Lần đầu tiên anh nói đến chuyện người khác.
Đường Khả Hinh không nhịn được nhìn anh.
“Tôi vẫn không thích Tưởng Thiên Lỗi buông tha nguyên tắc bỏ mặc cho cô gái mình yêu thích yếu ớt như vậy, bởi vì chỉ có yếu ớt mới tổn thương người khác, tổn thương bản thân mình. . . . . . Nhưng tối nay. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ôm chặt Đường Khả Hinh, nhìn mắt to mơ mộng của cô, lúc này cảm xúc đầy rung động nói: “Tôi cũng muốn. . . . . . Buông tha nguyên tắc một lần, cho phép cô yếu ớt một lần!”
Cô hiểu lời của anh.
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng, cảm động nhìn anh, hai mắt tràn lệ.
Trang Hạo Nhiên nhìn con bé ngốc này, hai mắt lại đỏ bừng, liền mỉm cười nói: “Đứa ngốc, cô hiểu tôi có ý gì không?”
Đường Khả Hinh gật đầu một cái, nước mắt lăn xuống.
“Cô không hiểu.” Trang Hạo Nhiên cười nói.
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, thật lòng nói: “Tối nay, tôi cho một mình cô một lời hứa.”
“À?” Đường Khả Hinh nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên ép nhẹ ở trên người của cô, tay nhẹ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lại dịu dàng nói tiếp: “Tối nay, tôi cho một mình cô một lời hứa! Mặc kệ cô muốn cầu xin bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ đồng ý với cô !”
Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, nhìn Trang Hạo Nhiên cúi đầu ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, nhớ anh đã nói: tôi cũng muốn. . . . . . Buông tha nguyên tắc một lần, cho phép cô yếu ớt một lần, tối nay, tôi cho một mình cô một lời hứa, mặc kệ cô muốn cầu xin bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ đồng ý với cô, hai tròng mắt của cô lại trồi lên nước mắt, đột nhiên chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng đặt tại trên lồng ngực của anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên không hiểu nhìn cô.
Một người sợ hứa hẹn, có lẽ trong quá khứ đã từng vì lời hứa mà bị thương. . . . . . Tối nay anh lại chấp nhận lời hứa hẹn, là chuẩn bị bị thương. . . . . .
Nước mắt lăn xuống.
Ở trong màn lệ Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, mới dịu dàng nói: “Thật. . . . . . Chấp nhận cho tôi một lời hứa hẹn sao? Mặc kệ tôi muốn cầu xin cái gì cũng được?”
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, nhẹ nhàng mỉm cười, đáp: “Ừ. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn người đàn ông vẫn quan tâm thương yêu mình, muốn làm anh trai của mình, đột nhiên mỉm cười, nói: “Tốt! Vậy anh nhắm mắt lại, tôi cho anh biết.”
Trang Hạo Nhiên sững sờ, nhìn cô, chớp mắt một cái, liền chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngoài cửa sổ mưa phùn bồng bềnh, đèn bàn phát ra ánh sáng màu vàng chiếu rọi thân thể hai người dán tại một nơi.
Đường Khả Hinh nằm ở trên giường nệm màu xanh dương, cúi xuống nhìn Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, phát hiện lông mi anh thật dài, sống mũi rất đẹp, nhớ tới tối nay anh vì mình, dùng thời gian một bài hát xuất hiện ở trước mặt của mình, xua đi tất cả tuyệt vọng và khổ sở trên người, lòng của cô đột nhiên dâng lên kích động mãnh liệt, trong lòng lặng lẽ chấp nhận yêu cầu của anh, ở đáy lòng gọi nhỏ một tiếng anh trai, mới nghiêng người ngồi dậy, đưa mặt qua, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt anh.
Một cảm giác tê dại, giống như dòng điện kích thích khuôn mặt.
Trang Hạo Nhiên sững sờ, mở mắt, nhìn cô.
Đường Khả Hinh rất tinh nghịch nhìn anh, cười không ngừng.
Trang Hạo Nhiên nhìn con bé đáng chết, nói: “Lúc này cô dám hôn tôi ? Cô tự đâm đầu vào chỗ chết phải không?”
Đường Khả Hinh đột nhiên bật cười nói: “Tôi không sợ! Anh thích chị lớn, không thích em gái.”
Trang Hạo Nhiên cảm thấy tức giận nhìn cô cười nói: “Như thế nào đi nữa, cô đừng hôn tôi như vậy, nói thế nào, tôi cũng là một người đàn ông! Cô thật xấu, tôi muốn ôm cô ném ra ngoài ban công!”
“Không muốn! !” Đường Khả Hinh lập tức cười to, đẩy Trang Hạo Nhiên ra, muốn chạy xuống giường. . . . . .
Đang lúc cô muốn đưa chân trần nhảy xuống giường thì Trang Hạo Nhiên từ phía sau ôm cô lên, quả thật muốn ôm ra ban công ném cô rồi.
“Không…không nên! bên ngoài rất lạnh! Tôi bị cảm!” Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt khung cửa phòng, chợt cười đánh bả vai Trang Hạo Nhiên, ha ha kêu to!
“Sau này cô còn dám hôn tôi lung tung hay không ! Đây là chị Tinh Xuyên của cô hôn! Không phải cô hôn!” Trang Hạo Nhiên lại muốn ôm cô đi ra ngoài.
“Không muốn đâu! ! Tôi sai rồi!” Đường Khả Hinh oa oa oa kêu to.
“Lại nói sai rồi ! !” Trang Hạo Nhiên mỉm cười, khom người ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, ném mạnh cô lên trên giường!
“A! !” Đường Khả Hinh lại kêu la ầm ĩ.
Trang Hạo Nhiên lập tức đè ở trên người của cô, nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: “Nói, còn dám hôn tôi hay không, Nói!”
“Không dám!” Đường Khả Hinh mới vừa cười nói xong, nhìn ánh mắt dịu dàng buông lỏng của Trang Hạo Nhiên, hai mắt của cô tinh nghịch chớp một cái, đột nhiên ngẩng đầu lên, cố ý trêu anh, muốn hôn ở trên mặt của anh . . . . . .
Trang Hạo Nhiên quay mặt lại, nhìn về phía cô kêu to: “A!”
“Ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh lại chui vào trong chăn, cười khanh khách.
Trang Hạo Nhiên muốn đẩy cô từ trong chăn ra ngoài!
“A . . . . . . a . . . . . .” Đường Khả Hinh cười to kêu to: “Cứu mạng !”
Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên giường, lập tức từ sau lưng ôm lấy thân thể của cô, sắp đè cô ở trên giường, đột nhiên nghe được ngoài cửa sổ, có người kêu to: ” Ồn ào chết được nửa đêm không ngủ, đùa giỡn cái gì ?”
Hai người nhất thời dừng động tác, nghe tiếng ngoài cửa sổ, đồng thời mỉm cười, Đường Khả Hinh lập tức bò đi tắt đèn bàn, gian phòng lập tức tối lại.
Trang Hạo Nhiên thật căng thẳng ôm hông của Đường Khả Hinh, nói: “Cô tắt đèn làm gì?”
Anh giống như sợ bị người ta khi dễ.
Đường Khả Hinh nghe xong lời này, không nhịn được nữa, thân thể co quắp che miệng cười.
“Cô cười nữa!” Trang Hạo Nhiên lập tức ôm cô vào trong ngực, muốn ôm cô ném đi.
“Ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh thật sự cảm thấy rất buồn cười, cười to, thật sự nhịn không được rồi.
“Đừng ầm ĩ!” Trang Hạo Nhiên đè cô ở trên giường, bưng chặt miệng của cô.
Đường Khả Hinh vẫn nhịn không được co quắp thân thể, cuốn hai chân lên, bật cười.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được mặt chôn ở cổ của cô, nở nụ cười.
Một đêm này, từ từ, gió mưa bồng bềnh, cửa sổ cũ nát không chịu nổi, thỉnh thoảng lại chiếu rọi hai bóng người sinh động, thỉnh thoảng tách ra, thỉnh thoảng dán tại một nơi, cho đến 1 giờ sáng mới yên tĩnh lại. . . . . .
Sáng sớm, giọt sương dọc theo đầu chiếc lá Mộc Lan xanh biếc, nhỏ xuống.
Khách sạn Á Châu.
phòng khách, biệt thự VIP.
Chuông điện thoại vang lên.
Người đàn ông nằm ở trên giường trắng như tuyết, đang đắp chăn, ngủ say.
Nhưng chuông điện thoại chết tiệt nọ vẫn còn tiếp tục vang lên.
Rốt cuộc Lâm Sở Nhai ngẩng đầu lên, mắt híp lại thành một đường, mơ màng nhìn điện thoại nơi xa, liền thở dài một hơi, cầm điện thoại lên, alô một tiếng, mới liếc về phía đồng hồ treo trên tường. . . . . .
“Này! Nhanh ngồi dậy cho tôi, !” Tiếng của Tô Lạc Hoành truyền đến.
Rốt cuộc Lâm Sở Nhai nhìn đồng hồ trên tường, mới 8 giờ, anh nhất thời tức giận, gào khóc kêu to: “Mẹ kiếp anh! Hiện tại mới mấy giờ ? Lúc này anh không ngủ được, nửa người dưới nổi lên đúng không?”
“Ngày hôm qua lão tử bị Trang Hạo Nhiên làm cho chết nửa người dưới rồi!” Tô Lạc Hoành gấp gáp nói.
“Nửa người dưới của anh có vấn đề, tìm tôi không dùng được! Anh phải đi tìm Tào Anh Kiệt đấy! !” Lâm Sở Nhai quát lên.
“Anh cút! Tôi nói với anh! Lão đại nhà anh một buổi tối chưa có trở về!” Tô Lạc Hoành kêu to.
“Anh ấy lớn như vậy, một buổi tối chưa có trở về thì có sao đâu, chẳng lẽ anh muốn anh ấy mỗi đêm trời tối không ra? Tương lai tuyệt đường con cái thì làm thế nào?” Lâm Sở Nhai nằm ở trên giường, cầm điện thoại di động, bất đắc dĩ nói.
“Hiện tại anh ấy ở nhà Đường Khả Hinh!” Tô Lạc Hoành nói!
Lúc này Lâm Sở Nhai mới bình tĩnh lại, mở mắt, gát trán nói: “Sau đó thì sao?”
Tô Lạc Hoành căng thẳng kêu to: “Sáng sớm hôm nay chủ tịch Tưởng vĩ đại của chúng ta vừa vào công ty thì có việc gấp muốn gặp hai Tổng Giám đốc, không ngờ ông ấy đi ‘phòng tổng thống’, nhìn gian phòng không có ai, liền ra lệnh cho người dùng vệ tinh tra địa chỉ điện thoại di động của anh ấy, tra được anh ấy đang ở trong nhà Đường Khả Hinh !”
Lâm Sở Nhai chợt ngồi dậy, kêu: “A!”
“Hiện tại Chủ tịch Tưởng kéo một đại đội nhân mã cùng Tổng Giám đốc Tưởng đi tìm lão đại! Con mẹ nó, anh còn không đứng lên cho tôi !” Tô Lạc Hoành kêu to.
“Anh gọi điện thoại di động cho anh ấy!” Lâm Sở Nhai không nói hai lời, nhảy lên giường!
“Mẹ kiếp! Gọi vài chục cuộc rồi, anh ấy không nhận !” Tô Lạc Hoành kêu . . . . . . . . .