Một hàng mười mấy chiếc xe hơi màu đen, chậm rãi chạy về phía con phố cổ.
Dẫn đầu là chiếc Rolls-Royce màu bạc ở trên con đường Mộc Lan, nhanh chóng chạy tới trước.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở sau xe, im lặng không lên tiếng, nhớ tới sáng nay Đông Anh nói đến lão Chủ tịch đột nhiên đến Khách sạn Á Châu, tìm gấp hai vị Tổng Giám đốc để trao đổi, anh mới sững sờ nhưng sau đó nghe được phòng thư kí nhanh chóng truyền tới tin tức, nói Tổng Giám đốc Trang đang ở trong nhà thư ký Đường, cả đêm không có về, cho nên chủ tịch nổi giận, muốn trực tiếp đi tìm người. . . . . . hai mắtanh lóe lên, còn chưa kịp nghĩ xem tối hôm qua chuyện xảy ra, cũng đã nghe cha ở bên cạnh nói chuyện. . . . . .
“Rốt cuộc Đường Khả Hinh là người như thế nào? Có thể dính dấp đến cả hai Tổng Giám đốc của Hoàn Cầu !” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng ngồi ở một bên, nặng nề nhìn hàng vỉa hè giá rẻ hai bên đường phố.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháy, im lặng không lên tiếng, nhớ tới vẻ mặt Khả Hinh rơi lệ khổ sở đi vào ngôi lầu nhỏ đêm qua, khuôn mặt hơi căng thẳng.
“Mua bánh bao đây! Mua bánh bao đây!” Bà chủ tiệm bánh bao ở dưới ngôi lầu nhỏ, đang nhiệt tình chào hỏi khách hàng, sau đó nhìn thấy con đường lớn Mộc Lan giống như đặc khu Trưởng tới, một đoàn xe ôtô màu đen lái tới, nghiêm túc đến khiến người ta hoảng sợ, trong tay bà cầm kìm gắp bánh bao, sững sờ nói: “Ôi chao, có chuyện gì thế? Con phố nhỏ của chúng ta, có phải có quan lớn tới hay không?”
Tất cả thực khách trong tiệm bánh bao, kể cả mấy ông chủ bắt đầu mở cửa tiệm buổi sớm, mọi người đều rất tò mò đưa đầu ra ngoài thăm dò.
Có một người trẻ tuổi, đam mê xe ôtô, đang lật tạp chí, vẻ mặt hưng phấn thấy Rolls-Royce màu bạc phiên bản dài gần 8 mét cao cấp nhất trên thế giới, chế tạo độc đáo, là sản phẩm đắc giá nhất trên thế giới, số lượng hạn chế, toàn cầu chỉ có ba chiếc. . . . . .
“Mẹ kiếp! Anh nhìn xem dòng xe này, sơn màu bạc tinh khiết, cái ghế ngồi này. . . . . . để cho tôi ngồi xe này một ngày, tôi chết cũng cam tâm! Xe này mười lăm tỷ, tôi kiếm tiền cả đời cũng không có được. . . . . .” Anh ta nói xong, liền ngẩng đầu nhìn nơi xa chậm rãi lái tới một chiếc xe Rolls-Royce màu bạc, dẫn đầu là “Little Angels”, rất quý giá, rất trang nhã chạy đến, anh ta trợn mắt, há to mồm, tạp chí trong tay ào ào rớt xuống.
Lúc này, người cả con phố nhỏ, giống như đều đổ ra ngoài xem náo nhiệt, mọi người không phải ở lầu các thò đầu ra thì chạy ra phố nhỏ, tò mò nhìn quanh, dần dần, càng lúc càng hấp dẫn nhiều người.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn đám người xem náo nhiệt bên ngoài con phố nhỏ, hai mắt anh lập lòe, nhưng không có nói gì.
Chiếc Rolls-Royce phiên bản dài, rốt cuộc vì chiều dài quá dài, không cách nào thuận tiện quẹo cua, mà phải dừng ở phía đối diện tiệm bánh bao, có một chiếc xe đang muốn vượt qua, thấy chiếc Rolls-Royce ở phía trên, lập tức quay đầu xe chạy đi, nên quẹo cua thì quẹo cua rồi, trầy xước một chút, đoán chừng công ty bảo hiểm cũng phải đóng cửa.
Mười mấy chiếc xe Mercedes chậm rãi lái về phía ngôi lầu nhỏ, xếp thành một hàng, ánh sáng kim loại lập loè lóe ra, bên trong vệ sĩ nhanh chóng đi ra, đi về phía chiếc Rolls-Royce, bao bọc vây quanh, tài xế nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe.
Bên trong đi ra hai cha con nhà họ Tưởng, cùng mặc đồng phục màu đen, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, trầm ngâm, lộ ra vô hạn uy nghiêm và bá đạo, Đông Anh và Thư kí Trưởng Y Linh của Tưởng Vĩ Quốc cùng nhau mời chủ tịch và Tổng Giám đốc đi về phía ngôi lầu nhỏ.
“Cô xác định Tổng Giám đốc Trang xuất hiện ở ngôi lầu nhỏ?” Tưởng Vĩ Quốc vừa đi tới, vừa lạnh lùng hỏi.
“Vâng!” Y Linh đáp.
Hai mắt Tưởng Vĩ Quốc lộ ra một chút lạnh lẽo và tức giận.
Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi cũng bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn ngôi lầu nhỏ cũ kỹ, hai mắt lộ ra một chút nghi ngờ.
“Có phải bọn họ tìm đến Tiểu Đường và tiểu Lưu hay không?” Có người lặng lẽ bàn tán.
bà chủ tiệm bánh bao vẫn cầm kiềm sắt, nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc vô cùng uy nghiêm và một vị tiên sinh đẹp trai nhìn quen mắt, nói: “Tôi nhớ ra rồi!”
“Tiểu Lưu trực ca đêm phải không?! Ngày hôm cô ấy không có nói!” Có một hàng xóm lặng lẽ nói.
Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng đứng ở ngoài cửa sắt ngôi lầu nhỏ, nhìn mật mã khóa phía ngoài, Y Linh lập tức tiến lên nói: “Chủ tịch, tôi lập tức liên lạc nên chủ cho thuê ngôi lầu nhỏ, mở mật mã khóa!”
“Không cần!” Hai mắt Tưởng Vĩ Quốc giống như dã thú trong đêm, thoáng qua ánh sáng sắc nhọn, khuôn mặt căng thẳng, lộ ra nguội lạnh vô tình, trầm giọng nói: “Tự nhiên sẽ có người đích thân mở cánh cửa này cho tôi!”
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở sau lưng của cha, không hiểu nhìn cha.
Bên này một đám người đông đúc, bên kia có bốn chiếc xe thể thao, phát điên đạp chân ga xông thẳng về phía trước, Lâm Sở Nhai vừa lái xe, vừa liều mạng gọi điện thoại cho Trang Hạo Nhiên, nhưng anh vẫn không có nhận máy, rốt cuộc anh đi đâu vậy? Chết rồi? Anh lại phát điên gọi điện thoại cho Lưu Nhã Tuệ, lại tắt máy, anh vừa nện điện thoại xuống, vừa kêu to: “Mẹ kiếp ! ! Người của toàn thế giới đều chết hết rồi sao, hai người sống các người nghe điện thoại cho tôi.”
Tô Lạc Hoành cũng lái xe, đang lao đi phía trước, kêu to: “Quản lý Lưu ! Nếu cô về nhà trước chúng tôi, mặc kệ nhìn thấy ai, ngàn vạn lần không được mở cửa cho bọn họ ! tất cả bọn họ đều là người xấu !”
Những lời này, có có thể thông qua gió nhắn nhủ đến cô hay không?
Xe buýt chậm rãi lái về phía con đường lớn Mộc Lan, dưới bóng cây Mộc Lan lay động, dần dần dừng ở Trạm bên cạnh, xe Grắc… Một tiếng mở ra.
Rốt cuộc Lưu Nhã Tuệ mặc đồng phục màu đen, bên ngoài khoác áo khoác màu xanh dương đậm dài đến đầu gối, cổ quấn khăn quàng cổ màu trắng, cảm thấy lạnh lẽo ôm vai đi xuống xe, đi về nhà, vừa đi vừa ngáp, hai mắt lim dim, nhìn người đã có chút không rõ ràng, liên tục trực ca đêm, cô mệt mỏi muốn chết rồi, cô thở ra một làn khí nóng, nghĩ tới hôm nay giao ban có mấy vị khách người Đức, bởi vì không có đặt gọi đánh thức mà cãi nhau, cô chớp chớp hai mắt đau nhức, băng qua đường cái, đang chuẩn bị đi về phía ngôi lầu nhỏ, sau đó nhìn thấy một đám người đông nghẹt đứng ở dưới lầu, dẫn đầu lại là Tưởng Vĩ Quốc và Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt bọn họ lạnh lùng, nghiêm nghị giống như hai thần giữ cửa nhìn mình, dường như trong chớp mắt có thể đem cắt đứt cổ của mình, tròng mắt cô trừng to, cả người loạng choạng, đứng ở trước mặt đám người, hoảng sợ đến trái tim run rẩy, nói không ra lời!
Đông Anh nhìn bộ dáng cô, mới vừa muốn tiến lên nói chuyện. . . . . .
Y Linh tiến lên một bước, hết sức sắc bén nhanh chóng nhìn về phía Lưu Nhã Tuệ, mỉm cười lưu loát nói: “Phó quản lý Lưu ! Thấy chủ tịch và Tổng Giám đốc, tại sao không chào hỏi ?”
Khuôn mặt của Lưu Nhã Tuệ lập tức đỏ lên, hoảng sợ đến không nói nên lời, vội chớp mắt một cái mắt, suy nghĩ người như Tưởng Vĩ Quốc, tại sao có thể xuất hiện tại một nơi bình thường này, cô thở gấp một hơi, liền vội vàng tiến lên, lúc đến gần trước mặt của Tưởng Vĩ Quốc thì cảm thấy khí thế cuồn cuộn đáng sợ, dời sông lấp biển nhào về phía mình, trong thân thể của cô cũng hoảng sợ đến mức tán loạn, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, phải liều mạng đè nén cảm xúc, nuốt cổ họng khô khốc, kêu nhỏ: “Chủ . . . . . . Chủ. . . . . . Chủ tịch, tổng. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . .”
Vẻ mặt Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng, giống như chúa tể không thèm quan âm đến sinh linh, thái độ nguội lạnh nhìn về phía cô.
Tưởng Thiên Lỗi cũng bình tĩnh nhìn về phía cô.
“Phó quản lý Lưu!” Y Linh nhìn về phía Lưu Nhã Tuệ mỉm cười nói: “Cô ở tại căn lầu nhỏ này phải không?”
“Vâng . . . . . vâng . . . . . vâng . . . . .” Lưu Nhã Tuệ hoảng sợ đến mất hồn.
Y Linh nghe vây, liền mỉm cười, lại dùng giọng nói rất lạnh lùng, nói: “Tốt. Hôm nay chủ tịch chúng ta muốn đến nhà các cô tụ họp một chút. Mở cửa đi.”
Trong chớp mắt Lưu Nhã Tuệ ngẩng đầu nhìn về phía Y Linh, con ngươi lại di chuyển đến trên người của Tưởng Vĩ Quốc, hoảng sợ đến rịn mồ hôi lạnh toàn thân, thở phì phò nói: “. . . . . . Đến. . . . . . Đến. . . . . . Đến nhà tôi?”
“Đúng vậy! Mở cửa đi” Y Linh cũng không có để cho cô có cơ hội từ chối.
Hai mắt Lưu Nhã Tuệ xoay tròn, dự cảm có chuyện xảy ra, theo bản năng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn về phía cô.
“Lưu Nhã Tuệ! ! !” Y Linh đột nhiên lạnh lẽo, quát to một tiếng.
“Vâng . . . . .” Nhã Tuệ run rẩy đáp.
“Mở cửa! Chẳng lẽ cô để chủ tịch ở chỗ này chờ người bao lâu?” Y Linh lại cao giọng nói!
Nhã Tuệ nắm chặt dây túi xách, suy nghĩ một chút, bây giờ không có biện pháp, chỉ đành phải yếu ớt đáp một tiếng, đi trước mọi người, bước chân thật nặng nề đi về phía mật mã khóa dưới lầu, nhấn mật mã, cửa cạch một tiếng, mở ra, cô nhẹ nhàng nắm cạnh cửa, sắc mặt tái nhợt đẩy nhẹ cửa ra, đứng ở một bên, yếu ớt gọi: “Mời. . . . . . Mời. . . . . . Chủ tịch và Tổng Giám đốc. . . . . .”
Tưởng Vĩ Quốc nhìn về phía lối đi cầu thang u tối, trầm ngâm suy nghĩ một chút, mới di chuyển bước chân đi vào, lại nghe được một loạt tiếng xe thể thao thắng gấp, ông lạnh lùng quay đầu, nhìn thấy bọn người Tô Lạc Hoành cùng nhảy xuống xe, nhìn mình giật mình, cũng không dám nói gì, ông lạnh lùng nói: “Các người tới trễ một bước rồi. . . . . .”
Bọn Lâm Sở Nhai không dám lên tiếng, đứng ở một bên, vẻ mặt đau khổ.
Nhã Tuệ ló đầu ra ngoài, muốn hỏi xảy ra chuyện gì. . . . . .
Tưởng Vĩ Quốc cùng Tưởng Thiên Lỗi và Y Linh cùng bước lên cầu thang.
Nhã Tuệ không dám chậm trễ, cũng đuổi theo sát, nhìn Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng đứng ở bên cửa nhà mình, cô đành phải nhắm mắt, đưa đôi tay run rẩy nhét vào trong túi, móc ra cái chìa khóa, nhìn nét mặt lạnh lùng của mọi người, run rẩy cầm chìa khóa, cắm vào trong ổ khóa, vặn nhẹ một cái, cửa cạch một tiếng mở ra, cô vừa nhìn bọn họ, vừa thở hổn hển đẩy cửa ra, trước tiên liếc nhìn vào phòng khách nhỏ yên tĩnh một cái, chắc sẽ không có chuyện chứ?
“Tránh ra!” Y Linh thấy cửa đã mở, liền không khách khí trầm giọng nói!
Nhã Tuệ suy nghĩ một chút, chỉ đành phải đứng cạnh cửa nhà, cúi đầu, kêu nhỏ: “Chủ tịch, mời ngài vào.”
Sắc mặt của Tưởng Vĩ Quốc lạnh lẽo, đi vào trước, Tưởng Thiên Lỗi im lặng trong chốc lát, cũng đi vào, theo sau là Y Linh và Đông Anh, còn có bọn Lâm Sở Nhai và một đám lãnh đạo cấp cao, cũng vội đi theo vào. . . . . .
Tưởng Vĩ Quốc đứng ở giữa phòng khách nho nhỏ, liếc mắt nhìn một vòng, hai mắt bắn thẳng về phía gian phòng có bức rèm che lay động, lạnh lùng nhíu mày, không nói hai lời, sải bước đi về phía gian phòng, tay một vén bức rèm che, nhìn vào bên trong, hai mắt lập tức nóng lên, ban đầu Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng và bình tĩnh nhìn vào bên trong, lại lập tức khiếp sợ giật mình đứng ở một bên, Đông Anh hoảng sợ đến đôi tay che miệng, thầm kêu xong rồi. . . . . .
Bọn người Lâm Sở Nhai cũng vội vàng tiến lên trước, đi đến bên trong nhìn một cái, lập tức thở hốc vì kinh ngạc! ! Trời ạ! ! !
“Sao. . . . . . Thế nào. . . . . . ?” Nhã Tuệ cũng tò mò tiến lên, sau đó trợn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh ôm nhau, nằm ở trên giường nho nhỏ ngủ say, đầu Khả Hinh còn gát trên cánh tay của Trang tổng, tay khoác lên trên ngực người ta, giống như cô vợ nhỏ, hai bên để thật nhiều chai rượu đỏ. . . . . . Một cơn tức giận dâng lên lồng ngực, cô ah một tiếng, sụp đổ thét lên: “Đường Khả Hinh . . . . . .. . . . . . “
Dẫn đầu là chiếc Rolls-Royce màu bạc ở trên con đường Mộc Lan, nhanh chóng chạy tới trước.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở sau xe, im lặng không lên tiếng, nhớ tới sáng nay Đông Anh nói đến lão Chủ tịch đột nhiên đến Khách sạn Á Châu, tìm gấp hai vị Tổng Giám đốc để trao đổi, anh mới sững sờ nhưng sau đó nghe được phòng thư kí nhanh chóng truyền tới tin tức, nói Tổng Giám đốc Trang đang ở trong nhà thư ký Đường, cả đêm không có về, cho nên chủ tịch nổi giận, muốn trực tiếp đi tìm người. . . . . . hai mắtanh lóe lên, còn chưa kịp nghĩ xem tối hôm qua chuyện xảy ra, cũng đã nghe cha ở bên cạnh nói chuyện. . . . . .
“Rốt cuộc Đường Khả Hinh là người như thế nào? Có thể dính dấp đến cả hai Tổng Giám đốc của Hoàn Cầu !” Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng ngồi ở một bên, nặng nề nhìn hàng vỉa hè giá rẻ hai bên đường phố.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháy, im lặng không lên tiếng, nhớ tới vẻ mặt Khả Hinh rơi lệ khổ sở đi vào ngôi lầu nhỏ đêm qua, khuôn mặt hơi căng thẳng.
“Mua bánh bao đây! Mua bánh bao đây!” Bà chủ tiệm bánh bao ở dưới ngôi lầu nhỏ, đang nhiệt tình chào hỏi khách hàng, sau đó nhìn thấy con đường lớn Mộc Lan giống như đặc khu Trưởng tới, một đoàn xe ôtô màu đen lái tới, nghiêm túc đến khiến người ta hoảng sợ, trong tay bà cầm kìm gắp bánh bao, sững sờ nói: “Ôi chao, có chuyện gì thế? Con phố nhỏ của chúng ta, có phải có quan lớn tới hay không?”
Tất cả thực khách trong tiệm bánh bao, kể cả mấy ông chủ bắt đầu mở cửa tiệm buổi sớm, mọi người đều rất tò mò đưa đầu ra ngoài thăm dò.
Có một người trẻ tuổi, đam mê xe ôtô, đang lật tạp chí, vẻ mặt hưng phấn thấy Rolls-Royce màu bạc phiên bản dài gần 8 mét cao cấp nhất trên thế giới, chế tạo độc đáo, là sản phẩm đắc giá nhất trên thế giới, số lượng hạn chế, toàn cầu chỉ có ba chiếc. . . . . .
“Mẹ kiếp! Anh nhìn xem dòng xe này, sơn màu bạc tinh khiết, cái ghế ngồi này. . . . . . để cho tôi ngồi xe này một ngày, tôi chết cũng cam tâm! Xe này mười lăm tỷ, tôi kiếm tiền cả đời cũng không có được. . . . . .” Anh ta nói xong, liền ngẩng đầu nhìn nơi xa chậm rãi lái tới một chiếc xe Rolls-Royce màu bạc, dẫn đầu là “Little Angels”, rất quý giá, rất trang nhã chạy đến, anh ta trợn mắt, há to mồm, tạp chí trong tay ào ào rớt xuống.
Lúc này, người cả con phố nhỏ, giống như đều đổ ra ngoài xem náo nhiệt, mọi người không phải ở lầu các thò đầu ra thì chạy ra phố nhỏ, tò mò nhìn quanh, dần dần, càng lúc càng hấp dẫn nhiều người.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn đám người xem náo nhiệt bên ngoài con phố nhỏ, hai mắt anh lập lòe, nhưng không có nói gì.
Chiếc Rolls-Royce phiên bản dài, rốt cuộc vì chiều dài quá dài, không cách nào thuận tiện quẹo cua, mà phải dừng ở phía đối diện tiệm bánh bao, có một chiếc xe đang muốn vượt qua, thấy chiếc Rolls-Royce ở phía trên, lập tức quay đầu xe chạy đi, nên quẹo cua thì quẹo cua rồi, trầy xước một chút, đoán chừng công ty bảo hiểm cũng phải đóng cửa.
Mười mấy chiếc xe Mercedes chậm rãi lái về phía ngôi lầu nhỏ, xếp thành một hàng, ánh sáng kim loại lập loè lóe ra, bên trong vệ sĩ nhanh chóng đi ra, đi về phía chiếc Rolls-Royce, bao bọc vây quanh, tài xế nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe.
Bên trong đi ra hai cha con nhà họ Tưởng, cùng mặc đồng phục màu đen, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, trầm ngâm, lộ ra vô hạn uy nghiêm và bá đạo, Đông Anh và Thư kí Trưởng Y Linh của Tưởng Vĩ Quốc cùng nhau mời chủ tịch và Tổng Giám đốc đi về phía ngôi lầu nhỏ.
“Cô xác định Tổng Giám đốc Trang xuất hiện ở ngôi lầu nhỏ?” Tưởng Vĩ Quốc vừa đi tới, vừa lạnh lùng hỏi.
“Vâng!” Y Linh đáp.
Hai mắt Tưởng Vĩ Quốc lộ ra một chút lạnh lẽo và tức giận.
Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi cũng bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn ngôi lầu nhỏ cũ kỹ, hai mắt lộ ra một chút nghi ngờ.
“Có phải bọn họ tìm đến Tiểu Đường và tiểu Lưu hay không?” Có người lặng lẽ bàn tán.
bà chủ tiệm bánh bao vẫn cầm kiềm sắt, nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc vô cùng uy nghiêm và một vị tiên sinh đẹp trai nhìn quen mắt, nói: “Tôi nhớ ra rồi!”
“Tiểu Lưu trực ca đêm phải không?! Ngày hôm cô ấy không có nói!” Có một hàng xóm lặng lẽ nói.
Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng đứng ở ngoài cửa sắt ngôi lầu nhỏ, nhìn mật mã khóa phía ngoài, Y Linh lập tức tiến lên nói: “Chủ tịch, tôi lập tức liên lạc nên chủ cho thuê ngôi lầu nhỏ, mở mật mã khóa!”
“Không cần!” Hai mắt Tưởng Vĩ Quốc giống như dã thú trong đêm, thoáng qua ánh sáng sắc nhọn, khuôn mặt căng thẳng, lộ ra nguội lạnh vô tình, trầm giọng nói: “Tự nhiên sẽ có người đích thân mở cánh cửa này cho tôi!”
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở sau lưng của cha, không hiểu nhìn cha.
Bên này một đám người đông đúc, bên kia có bốn chiếc xe thể thao, phát điên đạp chân ga xông thẳng về phía trước, Lâm Sở Nhai vừa lái xe, vừa liều mạng gọi điện thoại cho Trang Hạo Nhiên, nhưng anh vẫn không có nhận máy, rốt cuộc anh đi đâu vậy? Chết rồi? Anh lại phát điên gọi điện thoại cho Lưu Nhã Tuệ, lại tắt máy, anh vừa nện điện thoại xuống, vừa kêu to: “Mẹ kiếp ! ! Người của toàn thế giới đều chết hết rồi sao, hai người sống các người nghe điện thoại cho tôi.”
Tô Lạc Hoành cũng lái xe, đang lao đi phía trước, kêu to: “Quản lý Lưu ! Nếu cô về nhà trước chúng tôi, mặc kệ nhìn thấy ai, ngàn vạn lần không được mở cửa cho bọn họ ! tất cả bọn họ đều là người xấu !”
Những lời này, có có thể thông qua gió nhắn nhủ đến cô hay không?
Xe buýt chậm rãi lái về phía con đường lớn Mộc Lan, dưới bóng cây Mộc Lan lay động, dần dần dừng ở Trạm bên cạnh, xe Grắc… Một tiếng mở ra.
Rốt cuộc Lưu Nhã Tuệ mặc đồng phục màu đen, bên ngoài khoác áo khoác màu xanh dương đậm dài đến đầu gối, cổ quấn khăn quàng cổ màu trắng, cảm thấy lạnh lẽo ôm vai đi xuống xe, đi về nhà, vừa đi vừa ngáp, hai mắt lim dim, nhìn người đã có chút không rõ ràng, liên tục trực ca đêm, cô mệt mỏi muốn chết rồi, cô thở ra một làn khí nóng, nghĩ tới hôm nay giao ban có mấy vị khách người Đức, bởi vì không có đặt gọi đánh thức mà cãi nhau, cô chớp chớp hai mắt đau nhức, băng qua đường cái, đang chuẩn bị đi về phía ngôi lầu nhỏ, sau đó nhìn thấy một đám người đông nghẹt đứng ở dưới lầu, dẫn đầu lại là Tưởng Vĩ Quốc và Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt bọn họ lạnh lùng, nghiêm nghị giống như hai thần giữ cửa nhìn mình, dường như trong chớp mắt có thể đem cắt đứt cổ của mình, tròng mắt cô trừng to, cả người loạng choạng, đứng ở trước mặt đám người, hoảng sợ đến trái tim run rẩy, nói không ra lời!
Đông Anh nhìn bộ dáng cô, mới vừa muốn tiến lên nói chuyện. . . . . .
Y Linh tiến lên một bước, hết sức sắc bén nhanh chóng nhìn về phía Lưu Nhã Tuệ, mỉm cười lưu loát nói: “Phó quản lý Lưu ! Thấy chủ tịch và Tổng Giám đốc, tại sao không chào hỏi ?”
Khuôn mặt của Lưu Nhã Tuệ lập tức đỏ lên, hoảng sợ đến không nói nên lời, vội chớp mắt một cái mắt, suy nghĩ người như Tưởng Vĩ Quốc, tại sao có thể xuất hiện tại một nơi bình thường này, cô thở gấp một hơi, liền vội vàng tiến lên, lúc đến gần trước mặt của Tưởng Vĩ Quốc thì cảm thấy khí thế cuồn cuộn đáng sợ, dời sông lấp biển nhào về phía mình, trong thân thể của cô cũng hoảng sợ đến mức tán loạn, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, phải liều mạng đè nén cảm xúc, nuốt cổ họng khô khốc, kêu nhỏ: “Chủ . . . . . . Chủ. . . . . . Chủ tịch, tổng. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . .”
Vẻ mặt Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng, giống như chúa tể không thèm quan âm đến sinh linh, thái độ nguội lạnh nhìn về phía cô.
Tưởng Thiên Lỗi cũng bình tĩnh nhìn về phía cô.
“Phó quản lý Lưu!” Y Linh nhìn về phía Lưu Nhã Tuệ mỉm cười nói: “Cô ở tại căn lầu nhỏ này phải không?”
“Vâng . . . . . vâng . . . . . vâng . . . . .” Lưu Nhã Tuệ hoảng sợ đến mất hồn.
Y Linh nghe vây, liền mỉm cười, lại dùng giọng nói rất lạnh lùng, nói: “Tốt. Hôm nay chủ tịch chúng ta muốn đến nhà các cô tụ họp một chút. Mở cửa đi.”
Trong chớp mắt Lưu Nhã Tuệ ngẩng đầu nhìn về phía Y Linh, con ngươi lại di chuyển đến trên người của Tưởng Vĩ Quốc, hoảng sợ đến rịn mồ hôi lạnh toàn thân, thở phì phò nói: “. . . . . . Đến. . . . . . Đến. . . . . . Đến nhà tôi?”
“Đúng vậy! Mở cửa đi” Y Linh cũng không có để cho cô có cơ hội từ chối.
Hai mắt Lưu Nhã Tuệ xoay tròn, dự cảm có chuyện xảy ra, theo bản năng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn về phía cô.
“Lưu Nhã Tuệ! ! !” Y Linh đột nhiên lạnh lẽo, quát to một tiếng.
“Vâng . . . . .” Nhã Tuệ run rẩy đáp.
“Mở cửa! Chẳng lẽ cô để chủ tịch ở chỗ này chờ người bao lâu?” Y Linh lại cao giọng nói!
Nhã Tuệ nắm chặt dây túi xách, suy nghĩ một chút, bây giờ không có biện pháp, chỉ đành phải yếu ớt đáp một tiếng, đi trước mọi người, bước chân thật nặng nề đi về phía mật mã khóa dưới lầu, nhấn mật mã, cửa cạch một tiếng, mở ra, cô nhẹ nhàng nắm cạnh cửa, sắc mặt tái nhợt đẩy nhẹ cửa ra, đứng ở một bên, yếu ớt gọi: “Mời. . . . . . Mời. . . . . . Chủ tịch và Tổng Giám đốc. . . . . .”
Tưởng Vĩ Quốc nhìn về phía lối đi cầu thang u tối, trầm ngâm suy nghĩ một chút, mới di chuyển bước chân đi vào, lại nghe được một loạt tiếng xe thể thao thắng gấp, ông lạnh lùng quay đầu, nhìn thấy bọn người Tô Lạc Hoành cùng nhảy xuống xe, nhìn mình giật mình, cũng không dám nói gì, ông lạnh lùng nói: “Các người tới trễ một bước rồi. . . . . .”
Bọn Lâm Sở Nhai không dám lên tiếng, đứng ở một bên, vẻ mặt đau khổ.
Nhã Tuệ ló đầu ra ngoài, muốn hỏi xảy ra chuyện gì. . . . . .
Tưởng Vĩ Quốc cùng Tưởng Thiên Lỗi và Y Linh cùng bước lên cầu thang.
Nhã Tuệ không dám chậm trễ, cũng đuổi theo sát, nhìn Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng đứng ở bên cửa nhà mình, cô đành phải nhắm mắt, đưa đôi tay run rẩy nhét vào trong túi, móc ra cái chìa khóa, nhìn nét mặt lạnh lùng của mọi người, run rẩy cầm chìa khóa, cắm vào trong ổ khóa, vặn nhẹ một cái, cửa cạch một tiếng mở ra, cô vừa nhìn bọn họ, vừa thở hổn hển đẩy cửa ra, trước tiên liếc nhìn vào phòng khách nhỏ yên tĩnh một cái, chắc sẽ không có chuyện chứ?
“Tránh ra!” Y Linh thấy cửa đã mở, liền không khách khí trầm giọng nói!
Nhã Tuệ suy nghĩ một chút, chỉ đành phải đứng cạnh cửa nhà, cúi đầu, kêu nhỏ: “Chủ tịch, mời ngài vào.”
Sắc mặt của Tưởng Vĩ Quốc lạnh lẽo, đi vào trước, Tưởng Thiên Lỗi im lặng trong chốc lát, cũng đi vào, theo sau là Y Linh và Đông Anh, còn có bọn Lâm Sở Nhai và một đám lãnh đạo cấp cao, cũng vội đi theo vào. . . . . .
Tưởng Vĩ Quốc đứng ở giữa phòng khách nho nhỏ, liếc mắt nhìn một vòng, hai mắt bắn thẳng về phía gian phòng có bức rèm che lay động, lạnh lùng nhíu mày, không nói hai lời, sải bước đi về phía gian phòng, tay một vén bức rèm che, nhìn vào bên trong, hai mắt lập tức nóng lên, ban đầu Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng và bình tĩnh nhìn vào bên trong, lại lập tức khiếp sợ giật mình đứng ở một bên, Đông Anh hoảng sợ đến đôi tay che miệng, thầm kêu xong rồi. . . . . .
Bọn người Lâm Sở Nhai cũng vội vàng tiến lên trước, đi đến bên trong nhìn một cái, lập tức thở hốc vì kinh ngạc! ! Trời ạ! ! !
“Sao. . . . . . Thế nào. . . . . . ?” Nhã Tuệ cũng tò mò tiến lên, sau đó trợn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh ôm nhau, nằm ở trên giường nho nhỏ ngủ say, đầu Khả Hinh còn gát trên cánh tay của Trang tổng, tay khoác lên trên ngực người ta, giống như cô vợ nhỏ, hai bên để thật nhiều chai rượu đỏ. . . . . . Một cơn tức giận dâng lên lồng ngực, cô ah một tiếng, sụp đổ thét lên: “Đường Khả Hinh . . . . . .. . . . . . “