“Tốn nhiều tâm tư như vậy, làm tất cả mọi chuyện giả, em thật sự là cao thủ.” Tưởng Thiên Lỗi níu chặt cổ áo cô, vị trí cổ tay, tiếp xúc được bờ ngực của cô, cảm giác trái tim của cô đập thình thịch.
“Đúng vậy! Em là cao thủ!” Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt lăn xuống nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cho nên để cho anh nhìn ra sơ hở, anh quá lợi hại! Làm sao anh lợi hại như vậy? Chuyện gì anh cũng nhìn không thấy được, mà nhìn thấy chuyện của em. . . . . . Đây là may mắn của em, hay là bất hạnh của em?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn nước mắt trên mặt cô, hai mắt mãnh liệt xoay tròn.
Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, vẻ lạnh lẽo nói: “Tối ngày hôm qua, không phải em đã bảo anh đi sao? Hôm nay tại sao còn muốn tới? Biết em ngủ chung với đàn ông, cho nên muốn đến xem náo nhiệt đúng không? Vậy anh xem xong chưa? Nếu như xem xong rồi, đi khỏi nhà em ngay.”
Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn cô, cũng không nhúc nhích.
Đường Khả Hinh lập tức vung tay của anh níu chặt mình, đẩy anh ra!
Tưởng Thiên Lỗi lui về phía sau một bước, nhìn cô.
“Đi! ! Đi khỏi nhà em,” Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, nhưng vẫn cứng rắn nhìn về phía anh!
Tưởng Thiên Lỗi vẫn cũng không nhúc nhích nhìn cô.
“Tổng Giám đốc Tưởng?” Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt anh, đột nhiên mỉm cười, nước mắt chảy xuống, nói: “Tại sao nhìn em như vậy? Anh ngàn vạn lần không được yêu em, bởi vì tôi đã ngủ với đàn ông, không xứng ở chung một chỗ với loại người cao quý như anh. Cũng đừng bị em lừa, biết không? Nếu không, anh không chỉ tức giận, còn có thể bị thương! Cho nên, mời đi khỏi đi! Nơi này của chúng tôi, cũng không hoan nghênh anh, sau này, cách em xa một chút! !”
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn về phía cô, đột nhiên cười một tiếng, nói: “Dứt khoát như vậy, lưu loát như vậy, em trái ngược với ba năm trước đây, chỉ có vẻ mặt thì khác.”
“Cám ơn vết sẹo của em đã cho em thấy một số chuyện.” Đường Khả Hinh lạnh lùng nhìn về phía anh, lời nói đầy ẩn ý! !
Tưởng Thiên Lỗi thở phì phò, mới muốn nói chuyện, lại nghe được một loạt tiếng bước chân, hai mắt anh chậm rãi xoay tròn, nhìn về phía cạnh cửa.
Trang Hạo Nhiên đưa Tưởng Vĩ Quốc đi, sau đó quay lại, trong lúc đi lên cửa phòng, thấy Đường Khả Hinh lại khóc nữa, anh im lặng không lên tiếng, hai mắt nhìn thẳng Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cũng cảm thấy tức giận, trong chớp mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cười lạnh nói: “Tổng Giám đốc Trang, khó trách ngày hôm trước ở trong cuộc họp, cậu rất oai phong, lời nói rất sắc bén, giết rơi Kỹ sư Trưởng của tôi, xem ra tôi thật sự xem thường cậu!”
“Anh không có đánh giá cao tôi lúc nào, Tổng Giám đốc Tưởng!” Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: “Cuộc sống không phải là như vậy sao? Hôm nay anh thắng, ngày mai tôi thua, ngày mai. . . . . . Không biết là người nào thắng, ai sợ thua, người đó sẽ vứt bỏ cuộc đời của anh ta.”
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, bước tới một bước, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: “Ở trong cuộc đời của tôi và cậu, luôn có một chuyện, cậu mãi mãi sẽ thua tôi đấy! Chỉ là tôi hi vọng cậu thật lòng đối với người khác, mà không phải là khoái cảm trả thù nhất thời, trò chơi như vậy, chơi không hay đâu.”
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía anh.
Đường Khả Hinh cũng có chút nghi ngờ nhìn về phía anh.
“Chuyện khách sạn dưới nước, chúng ta chờ xem! Hôm nay ở nơi này, tôi chúc cậu rong chơi trong bụi hoa nhiều năm, rốt cuộc tìm được tình cảm chân thành! Cầu chúc cho các người mãi mãi gắn bó! Trăm năm hạnh phúc ! !” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền lạnh lùng nhìn về phía Đường Khả Hinh một cái, mới thản nhiên đi khỏi!
Trang Hạo Nhiên nhìn người nọ đi ra ngoài, mới xoay người, cố ý tức giận nói: “Thứ người như thế! Thật sự là. . . . . . Không có chút phong độ! ! Ghét! !”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên quay mặt sang nhìn về phía cô.
“Anh ấy mới vừa nói. . . . . . Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, híp mắt hỏi: “Anh. . . . . . Anh khoái cảm nhất thời, mới có thể. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn cô, cố ý cúi xuống, nhìn cô, thần bí nói: “Phải . . . . . Cô nói đúng! Hiện tại cô nhìn thấy tất cả đều là giả. . . . . .”
Đường Khả Hinh chớp đôi mắt đẫm lệ, chỉ vào anh nói: “Anh xấu xa! Lại nghe lén người ta nói chuyện ?”
“Tôi không có! Lúc tôi ở dưới lầu cũng đã nghe tiếng hai người tranh cãi, tôi cố ý đi chậm hơn chậm hơn, nhưng hai người tranh cãi tới lui, tranh cãi vẫn không xong, sau đó tôi muốn đi, sau đó tôi nghe có người nói: thật ra đêm hôm đó, em đang ở trong nhà Tổng Giám đốc Trang, nằm một buổi tối, cùng anh ấy ngủ một buổi tối! mây mưa cả một buổi tối. . . . . . Tôi liền bối rối, thật sự là nằm cũng trúng đạn, Đường tiểu thư. . . . . .” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía cô.
“Phốc!” Đường Khả Hinh không nhịn được, đỏ mặt cúi đầu, cười.
Trang Hạo Nhiên cười nhìn cô, suy nghĩ trong chốc lát, mới bất đắc dĩ nói: “Aiz, con gái nhà người ta, động một chút là nói ra ngủ chung với người một buổi tối, còn mây mưa cả buổi tối, cô làm cho tôi làm sao mà chịu nổi hả?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, vẻ mặt giả vờ vô tội, nở nụ cười nhìn Trang Hạo Nhiên, lầu bầu nói: “Chúng ta ngủ một buổi tối mà!”
“Nhìn cô nói kìa! Ngủ một buổi tối có ý nghĩa là xảy ra quan hệ! Chúng ta xảy ra quan hệ sao?” Trang Hạo Nhiên lập tức tới gần, nhìn Đường Khả Hinh, hỏi!
Đường Khả Hinh không lên tiếng, khẽ cắn môi dưới, lại cảm giác khóe miệng có mùi máu tươi, cô duỗi ngón tay, chạm nhẹ vào môi, lại chảy máu, cô híp mắt nhìn vết máu. . . . . .
Trang Hạo Nhiên híp mắt, chỉ vào giọt máu này, thật sự không nghĩ ra, có chút hồ đồ nói: “Chuyện này. . . . . .”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn Đường Khả Hinh, đầu tiên ngưng một lát, sau đó thử dò hỏi: “Tối hôm qua. . . . . . Chúng ta . . . . . Có. . . . . . hay không ?”
“Cái . . . . . . Cái gì. . . . . . Có hay không có ?” Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, thật ra vẻ mặt cũng có chút nghi ngờ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lại sáp lại gần cô, nhướng mày lên, hỏi: “Tối hôm qua chúng ta. . . . . . Có. . . . . . Hôn hay không?”
Đường Khả Hinh rất nghiêm túc cúi đầu, suy nghĩ vấn đề này một chút, mới lầu bầu nói: “Không có. . . . . . Không có chứ?”
“Vậy cái này. . . . . . con gián cắn à?” Trang Hạo Nhiên muốn gài tang vật.
Đường Khả Hinh nhắc mí mắt, nhìn anh! !
Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt cô, sắc mặt thu lại, liền rất nghiêm túc hỏi: “Vậy rốt cuộc là ai cắn?”
“Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi thật sự không nhớ rõ. . . . . .” Đường Khả Hinh lắc đầu trái phải, rất khổ não suy nghĩ chuyện này.
Trang Hạo Nhiên cũng suy nghĩ chuyện này, cũng hết sức khổ não.
Đường Khả Hinh nhắc mí mắt, nhìn anh nói: “Làm gì? Khổ não như vậy, sợ tôi đòi anh chịu trách nhiệm à?”
“Xem cô nói kìa!” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Thật giống như tôi sợ chịu trách nhiệm!”
“Tôi không muốn anh chịu trách nhiệm!” Đường Khả Hinh nói nhanh.
“Tôi cũng chưa nói muốn chịu trách nhiệm à?” Trang Hạo Nhiên bật cười nói.
“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe lời này, cô lại mất hứng, vươn tay chỉ vào anh nói: “Anh làm chuyện sai, anh không muốn chịu trách nhiệm?”
“Aiz! Không phải cô muốn tôi không chịu trách nhiệm sao. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy người này khó đối phó như vậy!
“Tôi nói anh không chịu trách nhiệm, anh liền không chịu trách nhiệm sao?” Đường Khả Hinh tức giận nói! !
“Chuyện này. . . . . .” Trang Hạo không biết nên nói sao, khổ não nhìn Đường Khả Hinh.
“Các người vì một nụ hôn, cũng có thể chịu trách nhiệm, thật ồn ào, bảo những người như chúng tôi từ buổi tối cho đến trưa làm sao mà chịu nổi hả?” Bọn người Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai đứng ở tại cửa ra vào, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh đồng thời quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Nhã Tuệ đứng ở một bên, cũng không nén nổi tức giận đi tới nói: “Lần này không chỉ là hôn, cũng ngủ chung rồi, thiếu chút nữa trà cô dâu cũng uống rồi, đây không phải là chịu trách nhiệm thì là cái gì hả?”
Trang Hạo Nhiên vừa nghe câu này, liền ho khan một tiếng, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, cũng bất đắc dĩ nhìn về phía Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, bất đắc dĩ gọi: “Đường Khả Hinh!”
“À?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhã Tuệ.
“Chúng ta dọn nhà đi!” Nhã Tuệ nhìn bạn thân, thật sự không thể nhịn được nữa nói: “Tôi thật sự không chịu nổi, nếu mấy chuyện như vậy xảy ra nữa, tôi có thể trực tiếp đổi trái tim cho Như Mạt tiểu thư! Tôi thật sự không chống nổi! Chúng ta dọn nhà đi! Thuê một nơi 5000 đồng cũng không đáng kể! Nhất định phải chung cư có người trông coi bên ngoài, đi vào có người trông coi dưới lầu, trong nhà có cameras, thấy người không thích tới tìm chúng ta, chúng ta ở lầu 20, cũng không không ai biết chúng ta ở bên trong đã chết hay còn sống! !”
Cô tức giận thật không chịu nổi.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn bạn thân, không biết nên nói gì.
Trang Hạo Nhiên lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Sở Nhai.
Lâm Sở Nhai ngay lập tức tiến lên, nói với Nhã Tuệ nói: “Quản lý Lưu, cô đừng nóng giận, chuyện như vậy sẽ không thường xảy ra, nhưng nếu quả như thật cô muốn dọn nhà, chúng tôi có thể giúp cô tìm . . . . . .”
“Không cần!” Nhã Tuệ ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ, bất đắc dĩ nói: “Chuyện như vậy, chúng tôi sẽ tự giải quyết, mọi người ngàn vạn lần không được biết chúng tôi ở nơi đâu! Tốt nhất người địa cầu cũng không biết, như vậy không có ép buộc, lấy lợi dụ dỗ! ! chuyện nhà trọ tự tôi đi tìm! ! Đường Khả Hinh, cô đi làm trước! ! Ngày mai bắt đầu, tôi sắp xếp đàn ông cho cô xem mắt! !”
“A! Xem mắt? Tôi? !” Đường Khả Hinh kêu nhỏ một tiếng.
Trang Hạo Nhiên cũng có chút căng thẳng nhìn về phía Nhã Tuệ, nói: “Ách. . . . . . Chuyện này. . . . . . tối hôm qua hai chúng tôi. . . . . . Mới. . . . . . Mới ngủ. . . . . .”
“Tổng Giám đốc Trang! !” Nhã Tuệ không thể nhịn được nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, tức giận nói: “Không có bất kỳ người nào hiểu Đường Khả Hinh hơn tôi! Cô ấy không phải là một cô gái tùy tiện, nhiều lắm chỉ uống rượu say hồ đồ, nhưng tôi lại biết, các người cũng không có lên giường! Chỉ là tôi không muốn để cho chuyện này xảy ra, tôi mệt quá rồi! Cô ấy sớm muộn phải lập gia đình! Không phải sao? Vậy hãy để cho cô ấy lập gia đình sớm một chút! Cô ấy bị phá hủy gương mặt như vậy, tôi cũng không có trông cậy cô ấy gả cho người nào, người bình thường là đủ rồi! Cô ấy có thể nhảy, có thể hát, lại biết nấu ăn, lại chịu khó, lại khéo léo, lại hoạt bát, lại hiếu thuận, lại biết kiếm tiền, năm mới đến, còn có thể rửa chén đĩa cho quán ăn của anh trai! ! Tôi cũng không tin, cô gái ưu tú đáng yêu như vậy, sẽ không có đàn ông thích cô ấy? Chuyện này cứ làm như thế! Ngày mai bắt đầu xem mắt! Đường Khả Hinh, cô cũng mau khôi phục tâm trạng chuẩn bị tranh tài! Tôi rất mệt mỏi rồi, ngủ đây, không có việc gì không nên quấy rầy tôi !”
Nhã Tuệ nói xong, ngay lập tức rất tức giận đi trở về phòng, ầm một tiếng đóng cửa lại!
Đường Khả Hinh trợn mắt há mồm nhìn về phía cánh cửa kia, chớp mắt đến mấy lần.
Trong đầu Trang Hạo Nhiên chống đối với những lời này: “Xem. . . . . . Xem mắt?”
Nhã Tuệ thở gấp, ném ví da trên giường, sau đó trực tiếp gọi điện thoại, nghiêm mặt, mở máy vi tính ra, vào chỗ giao lưu khách sạn, trực tiếp công khai chọn rể cho Đường Khả Hinh! ! Nhất định phải tìm cho cô người đàn ông xứng đáng gả! ! Mau sớm gả đi ! !
“Đúng vậy! Em là cao thủ!” Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt lăn xuống nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cho nên để cho anh nhìn ra sơ hở, anh quá lợi hại! Làm sao anh lợi hại như vậy? Chuyện gì anh cũng nhìn không thấy được, mà nhìn thấy chuyện của em. . . . . . Đây là may mắn của em, hay là bất hạnh của em?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn nước mắt trên mặt cô, hai mắt mãnh liệt xoay tròn.
Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, vẻ lạnh lẽo nói: “Tối ngày hôm qua, không phải em đã bảo anh đi sao? Hôm nay tại sao còn muốn tới? Biết em ngủ chung với đàn ông, cho nên muốn đến xem náo nhiệt đúng không? Vậy anh xem xong chưa? Nếu như xem xong rồi, đi khỏi nhà em ngay.”
Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn cô, cũng không nhúc nhích.
Đường Khả Hinh lập tức vung tay của anh níu chặt mình, đẩy anh ra!
Tưởng Thiên Lỗi lui về phía sau một bước, nhìn cô.
“Đi! ! Đi khỏi nhà em,” Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, nhưng vẫn cứng rắn nhìn về phía anh!
Tưởng Thiên Lỗi vẫn cũng không nhúc nhích nhìn cô.
“Tổng Giám đốc Tưởng?” Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt anh, đột nhiên mỉm cười, nước mắt chảy xuống, nói: “Tại sao nhìn em như vậy? Anh ngàn vạn lần không được yêu em, bởi vì tôi đã ngủ với đàn ông, không xứng ở chung một chỗ với loại người cao quý như anh. Cũng đừng bị em lừa, biết không? Nếu không, anh không chỉ tức giận, còn có thể bị thương! Cho nên, mời đi khỏi đi! Nơi này của chúng tôi, cũng không hoan nghênh anh, sau này, cách em xa một chút! !”
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn về phía cô, đột nhiên cười một tiếng, nói: “Dứt khoát như vậy, lưu loát như vậy, em trái ngược với ba năm trước đây, chỉ có vẻ mặt thì khác.”
“Cám ơn vết sẹo của em đã cho em thấy một số chuyện.” Đường Khả Hinh lạnh lùng nhìn về phía anh, lời nói đầy ẩn ý! !
Tưởng Thiên Lỗi thở phì phò, mới muốn nói chuyện, lại nghe được một loạt tiếng bước chân, hai mắt anh chậm rãi xoay tròn, nhìn về phía cạnh cửa.
Trang Hạo Nhiên đưa Tưởng Vĩ Quốc đi, sau đó quay lại, trong lúc đi lên cửa phòng, thấy Đường Khả Hinh lại khóc nữa, anh im lặng không lên tiếng, hai mắt nhìn thẳng Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cũng cảm thấy tức giận, trong chớp mắt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cười lạnh nói: “Tổng Giám đốc Trang, khó trách ngày hôm trước ở trong cuộc họp, cậu rất oai phong, lời nói rất sắc bén, giết rơi Kỹ sư Trưởng của tôi, xem ra tôi thật sự xem thường cậu!”
“Anh không có đánh giá cao tôi lúc nào, Tổng Giám đốc Tưởng!” Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: “Cuộc sống không phải là như vậy sao? Hôm nay anh thắng, ngày mai tôi thua, ngày mai. . . . . . Không biết là người nào thắng, ai sợ thua, người đó sẽ vứt bỏ cuộc đời của anh ta.”
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, bước tới một bước, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: “Ở trong cuộc đời của tôi và cậu, luôn có một chuyện, cậu mãi mãi sẽ thua tôi đấy! Chỉ là tôi hi vọng cậu thật lòng đối với người khác, mà không phải là khoái cảm trả thù nhất thời, trò chơi như vậy, chơi không hay đâu.”
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía anh.
Đường Khả Hinh cũng có chút nghi ngờ nhìn về phía anh.
“Chuyện khách sạn dưới nước, chúng ta chờ xem! Hôm nay ở nơi này, tôi chúc cậu rong chơi trong bụi hoa nhiều năm, rốt cuộc tìm được tình cảm chân thành! Cầu chúc cho các người mãi mãi gắn bó! Trăm năm hạnh phúc ! !” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền lạnh lùng nhìn về phía Đường Khả Hinh một cái, mới thản nhiên đi khỏi!
Trang Hạo Nhiên nhìn người nọ đi ra ngoài, mới xoay người, cố ý tức giận nói: “Thứ người như thế! Thật sự là. . . . . . Không có chút phong độ! ! Ghét! !”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên quay mặt sang nhìn về phía cô.
“Anh ấy mới vừa nói. . . . . . Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, híp mắt hỏi: “Anh. . . . . . Anh khoái cảm nhất thời, mới có thể. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn cô, cố ý cúi xuống, nhìn cô, thần bí nói: “Phải . . . . . Cô nói đúng! Hiện tại cô nhìn thấy tất cả đều là giả. . . . . .”
Đường Khả Hinh chớp đôi mắt đẫm lệ, chỉ vào anh nói: “Anh xấu xa! Lại nghe lén người ta nói chuyện ?”
“Tôi không có! Lúc tôi ở dưới lầu cũng đã nghe tiếng hai người tranh cãi, tôi cố ý đi chậm hơn chậm hơn, nhưng hai người tranh cãi tới lui, tranh cãi vẫn không xong, sau đó tôi muốn đi, sau đó tôi nghe có người nói: thật ra đêm hôm đó, em đang ở trong nhà Tổng Giám đốc Trang, nằm một buổi tối, cùng anh ấy ngủ một buổi tối! mây mưa cả một buổi tối. . . . . . Tôi liền bối rối, thật sự là nằm cũng trúng đạn, Đường tiểu thư. . . . . .” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía cô.
“Phốc!” Đường Khả Hinh không nhịn được, đỏ mặt cúi đầu, cười.
Trang Hạo Nhiên cười nhìn cô, suy nghĩ trong chốc lát, mới bất đắc dĩ nói: “Aiz, con gái nhà người ta, động một chút là nói ra ngủ chung với người một buổi tối, còn mây mưa cả buổi tối, cô làm cho tôi làm sao mà chịu nổi hả?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, vẻ mặt giả vờ vô tội, nở nụ cười nhìn Trang Hạo Nhiên, lầu bầu nói: “Chúng ta ngủ một buổi tối mà!”
“Nhìn cô nói kìa! Ngủ một buổi tối có ý nghĩa là xảy ra quan hệ! Chúng ta xảy ra quan hệ sao?” Trang Hạo Nhiên lập tức tới gần, nhìn Đường Khả Hinh, hỏi!
Đường Khả Hinh không lên tiếng, khẽ cắn môi dưới, lại cảm giác khóe miệng có mùi máu tươi, cô duỗi ngón tay, chạm nhẹ vào môi, lại chảy máu, cô híp mắt nhìn vết máu. . . . . .
Trang Hạo Nhiên híp mắt, chỉ vào giọt máu này, thật sự không nghĩ ra, có chút hồ đồ nói: “Chuyện này. . . . . .”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn Đường Khả Hinh, đầu tiên ngưng một lát, sau đó thử dò hỏi: “Tối hôm qua. . . . . . Chúng ta . . . . . Có. . . . . . hay không ?”
“Cái . . . . . . Cái gì. . . . . . Có hay không có ?” Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, thật ra vẻ mặt cũng có chút nghi ngờ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lại sáp lại gần cô, nhướng mày lên, hỏi: “Tối hôm qua chúng ta. . . . . . Có. . . . . . Hôn hay không?”
Đường Khả Hinh rất nghiêm túc cúi đầu, suy nghĩ vấn đề này một chút, mới lầu bầu nói: “Không có. . . . . . Không có chứ?”
“Vậy cái này. . . . . . con gián cắn à?” Trang Hạo Nhiên muốn gài tang vật.
Đường Khả Hinh nhắc mí mắt, nhìn anh! !
Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt cô, sắc mặt thu lại, liền rất nghiêm túc hỏi: “Vậy rốt cuộc là ai cắn?”
“Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi thật sự không nhớ rõ. . . . . .” Đường Khả Hinh lắc đầu trái phải, rất khổ não suy nghĩ chuyện này.
Trang Hạo Nhiên cũng suy nghĩ chuyện này, cũng hết sức khổ não.
Đường Khả Hinh nhắc mí mắt, nhìn anh nói: “Làm gì? Khổ não như vậy, sợ tôi đòi anh chịu trách nhiệm à?”
“Xem cô nói kìa!” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Thật giống như tôi sợ chịu trách nhiệm!”
“Tôi không muốn anh chịu trách nhiệm!” Đường Khả Hinh nói nhanh.
“Tôi cũng chưa nói muốn chịu trách nhiệm à?” Trang Hạo Nhiên bật cười nói.
“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe lời này, cô lại mất hứng, vươn tay chỉ vào anh nói: “Anh làm chuyện sai, anh không muốn chịu trách nhiệm?”
“Aiz! Không phải cô muốn tôi không chịu trách nhiệm sao. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy người này khó đối phó như vậy!
“Tôi nói anh không chịu trách nhiệm, anh liền không chịu trách nhiệm sao?” Đường Khả Hinh tức giận nói! !
“Chuyện này. . . . . .” Trang Hạo không biết nên nói sao, khổ não nhìn Đường Khả Hinh.
“Các người vì một nụ hôn, cũng có thể chịu trách nhiệm, thật ồn ào, bảo những người như chúng tôi từ buổi tối cho đến trưa làm sao mà chịu nổi hả?” Bọn người Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai đứng ở tại cửa ra vào, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh đồng thời quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Nhã Tuệ đứng ở một bên, cũng không nén nổi tức giận đi tới nói: “Lần này không chỉ là hôn, cũng ngủ chung rồi, thiếu chút nữa trà cô dâu cũng uống rồi, đây không phải là chịu trách nhiệm thì là cái gì hả?”
Trang Hạo Nhiên vừa nghe câu này, liền ho khan một tiếng, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, cũng bất đắc dĩ nhìn về phía Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, bất đắc dĩ gọi: “Đường Khả Hinh!”
“À?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhã Tuệ.
“Chúng ta dọn nhà đi!” Nhã Tuệ nhìn bạn thân, thật sự không thể nhịn được nữa nói: “Tôi thật sự không chịu nổi, nếu mấy chuyện như vậy xảy ra nữa, tôi có thể trực tiếp đổi trái tim cho Như Mạt tiểu thư! Tôi thật sự không chống nổi! Chúng ta dọn nhà đi! Thuê một nơi 5000 đồng cũng không đáng kể! Nhất định phải chung cư có người trông coi bên ngoài, đi vào có người trông coi dưới lầu, trong nhà có cameras, thấy người không thích tới tìm chúng ta, chúng ta ở lầu 20, cũng không không ai biết chúng ta ở bên trong đã chết hay còn sống! !”
Cô tức giận thật không chịu nổi.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn bạn thân, không biết nên nói gì.
Trang Hạo Nhiên lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Sở Nhai.
Lâm Sở Nhai ngay lập tức tiến lên, nói với Nhã Tuệ nói: “Quản lý Lưu, cô đừng nóng giận, chuyện như vậy sẽ không thường xảy ra, nhưng nếu quả như thật cô muốn dọn nhà, chúng tôi có thể giúp cô tìm . . . . . .”
“Không cần!” Nhã Tuệ ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ, bất đắc dĩ nói: “Chuyện như vậy, chúng tôi sẽ tự giải quyết, mọi người ngàn vạn lần không được biết chúng tôi ở nơi đâu! Tốt nhất người địa cầu cũng không biết, như vậy không có ép buộc, lấy lợi dụ dỗ! ! chuyện nhà trọ tự tôi đi tìm! ! Đường Khả Hinh, cô đi làm trước! ! Ngày mai bắt đầu, tôi sắp xếp đàn ông cho cô xem mắt! !”
“A! Xem mắt? Tôi? !” Đường Khả Hinh kêu nhỏ một tiếng.
Trang Hạo Nhiên cũng có chút căng thẳng nhìn về phía Nhã Tuệ, nói: “Ách. . . . . . Chuyện này. . . . . . tối hôm qua hai chúng tôi. . . . . . Mới. . . . . . Mới ngủ. . . . . .”
“Tổng Giám đốc Trang! !” Nhã Tuệ không thể nhịn được nữa ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, tức giận nói: “Không có bất kỳ người nào hiểu Đường Khả Hinh hơn tôi! Cô ấy không phải là một cô gái tùy tiện, nhiều lắm chỉ uống rượu say hồ đồ, nhưng tôi lại biết, các người cũng không có lên giường! Chỉ là tôi không muốn để cho chuyện này xảy ra, tôi mệt quá rồi! Cô ấy sớm muộn phải lập gia đình! Không phải sao? Vậy hãy để cho cô ấy lập gia đình sớm một chút! Cô ấy bị phá hủy gương mặt như vậy, tôi cũng không có trông cậy cô ấy gả cho người nào, người bình thường là đủ rồi! Cô ấy có thể nhảy, có thể hát, lại biết nấu ăn, lại chịu khó, lại khéo léo, lại hoạt bát, lại hiếu thuận, lại biết kiếm tiền, năm mới đến, còn có thể rửa chén đĩa cho quán ăn của anh trai! ! Tôi cũng không tin, cô gái ưu tú đáng yêu như vậy, sẽ không có đàn ông thích cô ấy? Chuyện này cứ làm như thế! Ngày mai bắt đầu xem mắt! Đường Khả Hinh, cô cũng mau khôi phục tâm trạng chuẩn bị tranh tài! Tôi rất mệt mỏi rồi, ngủ đây, không có việc gì không nên quấy rầy tôi !”
Nhã Tuệ nói xong, ngay lập tức rất tức giận đi trở về phòng, ầm một tiếng đóng cửa lại!
Đường Khả Hinh trợn mắt há mồm nhìn về phía cánh cửa kia, chớp mắt đến mấy lần.
Trong đầu Trang Hạo Nhiên chống đối với những lời này: “Xem. . . . . . Xem mắt?”
Nhã Tuệ thở gấp, ném ví da trên giường, sau đó trực tiếp gọi điện thoại, nghiêm mặt, mở máy vi tính ra, vào chỗ giao lưu khách sạn, trực tiếp công khai chọn rể cho Đường Khả Hinh! ! Nhất định phải tìm cho cô người đàn ông xứng đáng gả! ! Mau sớm gả đi ! !