“Thả tôi ra . . . . . . tôi muốn giải thích với Mạn Hồng! ! Mấy tên súc sinh các người! ! Tùy tiện tìm người diễn không được sao? Cần phải bảo lão tử ra tay, không phải diễn phụ nữ, chính là diễn đàn ông! !” Tào Anh Kiệt liều mạng vỗ vào cửa phòng làm việc, kêu to!
Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành liều mạng kéo ngoài cửa, bàn tay nóng đến đầu đầy mồ hôi nói: “Không để cho cậu diễn đàn ông và phụ nữ, chẳng lẽ muốn cậu diễn súc sinh sao?”
“Các người mới là súc sinh! các người nửa người dưới súc sinh chán ghét! một mối tình đầu ngây thơ của lão tử bị hủy ở trong tay ba tên đê tiện các người, đến lúc đó tôi lấy dao băm các người làm mồi cho cá ăn! ! Thả tôi ra ngoài! ! Lúc này Mạn Hồng của tôi khẳng định đau lòng muốn chết! ! Cô ấy nhất định sẽ hận chết tôi ! !” Tào Anh Kiệt liều mạng kéo cửa, kêu to!
“Đi ra ngoài chỉ có hai cách! !” Tô Lạc Hoành lau mồ hôi trên trán, kêu to: “Hoặc là cậu nhảy cửa sổ đi, hoặc là đạp qua thi thể của tôi!”
“Các người chết ngay đi! ! Muốn lão tử đạp tim gan phèo phổi các người lòi ra ngoài! ! Mạn Hồng . . . . . . Mạn Hồng của tôi . . . . . .. . . . . . ” Tào Anh Kiệt liều mạng vỗ cửa, diễn trò tình cảm khổ sở rất đáng thương.
Tiêu Đồng đứng ở một bên, thật căng thẳng nói: “Này! ! Anh ấy kích động như thế, có thể thật sự nhảy cửa sổ hay không?”
“Đầu óc cậu ấy vẫn không dùng được, sẽ không làm chuyện thông minh này đâu!” Tô Lạc Hoành lại kéo cửa, mệt mỏi thở hổn hển hỏi: “Lão đại của chúng ta đâu?”
“Lăn đi tìm Đường Khả Hinh rồi !” Tiêu Đồng vừa nghe Tào Anh Kiệt gào thét xé lòng ở bên trong, vừa rất đồng tình nói.
***
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng sửa sang lại tây trang, ve3 mặt kích động đi ra phòng ăn biển, đi về phía lầu phụ đại sảnh khách sạn, thấy Đường Khả Hinh đang đứng ở đầu kia chờ mình, anh lập tức nở nụ cười đi tới, nhìn Đường Khả Hinh, kích động hỏi: “Như thế nào? Có đẹp trai không?”
“Đẹp trai! ! Rất đẹp trai!” Vẻ mặt Đường Khả Hinh kích động vươn tay sửa sang lại corsage cho Trang Hạo Nhiên, cười nói: “Vô cùng đẹp trai! ! Sau đó, tôi hỏi thăm được, hôm nay Tinh Xuyên tới nơi này, là bởi vì tại viện hát kịch của Tập đoàn Á Châu, tối hôm nay sẽ tổ chức tiệc từ thiện, hôm nay hai đứa nhóc này có phần diễn xuất, hơn nữa còn hát chính, chắc là chị ấy đưa hai đứa nhóc tới trình diễn, thuận tiện ở chỗ này ở một buổi tối, để cho bọn chúng tận hứng một chút, cho nên tối hôm nay, anh nhất định phải tham gia bữa tiệc từ thiện đó !”
Trang Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh sửa sang lại corsage cho mình, vẻ mặt lộ ra gấp gáp, mặc dù loạn, nhưng tuyệt đối không sợ, anh phát hiện chỉ số IQ của cô không thấp, chỉ là chuyện yêu đương không cao. . . . . .
“Vậy sau khi tham gia bữa tiệc xong thì sao?” Trang Hạo Nhiên lại nhìn Đường Khả Hinh hỏi.
“Đến rạp chiếu phim, nhất định phải tự mình mời Tinh Xuyên ngồi cùng chỗ với anh, chỗ của chị ấy, khẳng định là không bằng anh, cho nên lúc anh muốn mời chị ấy, chị ấy nhất định sẽ có mặt!” Đường Khả Hinh lại đưa tay ra, quét một vòng bả vai Trang Hạo Nhiên, lại gấp gáp nói.
“Thân ái!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên nắm chặt bả vai Đường Khả Hinh, kích động cười nói: “Nếu như tôi theo đuổi Tinh Xuyên thành công, nhất định sẽ không lạnh nhạt với cô!”
“Đi!” Đường Khả Hinh không để ý đến anh, nói thẳng: “Tôi còn muốn mua cho anh hai bó Hoa cầu nhỏ, đưa cho hai đứa nhóc, không chừng tương lai chúng nó là con của anh !”
“Đúng vậy!” Trang Hạo Nhiên kích động nói: “Nếu như tôi và Tinh Xuyên ở chung một chỗ, tôi sẽ đem toàn bộ tài sản của tôi giữ lại cho bọn họ, một phân tiền tôi cũng không cần!”
Đường Khả Hinh nghe vậy, đôi tay dừng ở cổ áo của anh, ngẩng đầu lên, nhìn anh cười nói: “Toàn bộ cho bọn họ? Anh không cần sinh con à?”
“Tôi . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên mới suy nghĩ vấn đề này một chút.
Đường Khả Hinh lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trang Hạo Nhiên a, liền cười nói: “Tại sao có thể có loại người như anh, đối với người nào cũng bỏ ra rất nghiêm túc. . . . .”
Trang Hạo Nhiên lại cúi đầu nhìn Đường Khả Hinh, cười hỏi: “Đây là ưu điểm sao?”
“Đối với vài người là đúng! Mặc kệ anh có để lại tiền cho Tinh Xuyên và hai đứa bé hay không, nhưng giữa các người, nhất định còn phải sinh đứa con. . . . . .” Đường Khả Hinh thả tay xuống, cười nói.
Trang Hạo Nhiên lại nắm tay của cô, cười hỏi: “Tại sao?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, một phần dòng máu con lai làm cho anh nhìn càng tao nhã hơn so với đàn ông Phương Đông, lại càng cởi mở hơn, cô mỉm cười nói: “Bởi vì một người như anh, rất thích hợp làm cha, được đứa bé mãi mãi nhớ tới.”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, trên mặt hiện lên nụ cười hả hê, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Thật sao?”
“Ừm!” Đường Khả Hinh gật đầu một cái, nhìn anh, cười nói: “Nhìn thế nào cũng rất đẹp trai!”
“Ôi chao! Tâng bốc tôi như vậy,” Trang Hạo Nhiên đột nhiên vươn tay nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng cười ngọt ngào.
Vừa vặn vào lúc này, Tưởng Thiên Lỗi muốn đi dùng cơm trưa, lại thấy Trang Hạo Nhiên và Khả Hinh, hai người cùng đứng chung một chỗ, vui vẻ cười nói, hai mắt anh chợt lóe, bước nhanh về phía trước.
“Mau đi đi! Chuẩn bị một chút, chuẩn bị tham gia bữa tiệc, tôi cũng phải đi đến chỗ của Laurence tiên sinh.” Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên, nắm quả đấm nói: “Cố lên!”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, đẹp trai nở nụ cười, vươn tay gõ lỗ mũi cô một cái, mới tiêu sái xoay người đi khỏi.
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của anh, nghĩ tới tối nay anh gặp gỡ ngọt ngào, khẽ mỉm cười, xoay người, thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở phía trước, nhìn mình, sắc mặt của cô hơi thu lại, không nói gì mà nhanh chóng đi qua bên cạnh anh. . . . . .
“Dùng cơm trưa chưa?” Tưởng Thiên Lỗi dừng tại chỗ, cảm giác cô gái trước mặt đã đi khỏi mình, đi tới đầu kia. . . . . .
Đông Anh sững sờ ở tại chỗ, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, tất cả mọi chuyện mới vừa xảy ra ở tầng lầu, có một số đồng nghiệp đã suy đoán ra, chỉ ngại thân phận của Tổng Giám đốc, không dám truyền tin đồn quá rõ ràng.
Đường Khả Hinh cũng không đi về phía trước, vừa đi vừa ngẩng mặt lên, tự nói với mình: Đường Khả Hinh! ! Cô làm rất đúng! ! Nhất định làm đúng!
Tưởng Thiên Lỗi đứng tại chỗ, nhìn về phía lối ra vào tại đại sảnh, cảm giác sau lưng cô gái đi càng lúc càng xa, trái tim chợt buộc chặt. . . . . .
Đường Khả Hinh cảm giác buồng tim của mình sắp vỡ ra, muốn đi tới phía trước, lại nhìn thấy Tiểu Nhu, vẻ mặt căng thẳng ôm bó lớn hoa hồng nặng mười cân, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi chạy về phía trước, cô ngạc nhiên đi tới, nhìn Tiểu Nhu hỏi: “Tiểu Nhu? Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Nhu thấy Đường Khả Hinh, lập tức thở gấp một hơi, ôm bó hoa hồng 10 cân, mệt mỏi trên trán đổ mồ hôi nóng, nói: “Chúng ta . . . . . Chúng ta . . . . . quản lý chúng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, đi phòng ăn biển phụ giúp một chuyến, sau khi trở lại, giống như bão tới, đi trở về phòng ăn chúng ta, liên tục ném chén đĩa, muỗng đũa, trong tay còn cầm một cây bút máy gãy làm hai, tức giận đến sắc mặt co giật, giống như bị người nào chọc tức, lúc ban đầu chúng tôi còn tưởng rằng do gà mẹ Quản lý Tào đó, sau đó mới phát hiện không phải. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe lời này, khiếp sợ kêu to: “Cái gì? buổi trưa Quản lý Trần phụ giúp ở phòng ăn biển?”
“Đúng vậy, đúng vậy, bởi vì hôm nay phòng ăn chúng ta có bào ngư không tốt, phải dừng lại nửa ngày chờ người mua sắm tới kiểm kê. Cho nên chị ấy đến phòng ăn biển hỗ trợ. . . . . .” Tiểu Nhu thở hổn hển nói.
“Ôi chao, phiền toái rồi, đi mau !” Đường Khả Hinh nghe xong lời này, lập tức giúp Tiểu Nhu ôm bó hoa hồng chạy thẳng tới phòng ăn!
Lúc này Phòng ăn ngự tôn đang cãi nhau! !.
Trần Mạn Hồng cầm roi, đứng ở trước mặt của một phục vụ, nhìn cô, lạnh lùng nói: “Tại sao lúc nảy phòng thư kí gọi điện thoại tới đây, nói muốn đưa bữa ăn cho Phó Tổng giám đốc Trần, cô lại có thể để sót mất? Nếu trí nhớ như vậy, không cần làm nữa!”
Hôm nay ở nhà hàng, Trần Mạn Hồng giống như pháo nổ, khắp nơi hỗn loạn, quát mắng làm cho người ta hoảng sợ đến mất hồn!
Tất cả nhân viên xếp thành hàng, hoảng sợ chẳng dám thở mạnh!
“Mạn Hồng . . . . . .. . . . . . ” Tiếng của Tào Anh Kiệt từ đầu kia phòng ăn gấp gáp truyền đến!
Trần Mạn Hồng vừa nghe giọng nói này, lập tức nóng mắt nhìn về phía lối ra vào, quả nhiên lúc này Tào Anh Kiệt đê tiện xấu xa kia rất gấp gáp chạy vào, hoảng sợ cũng không nhẹ, bọn Tô Lạc Hoành cũng tức giận gấp đuổi theo sát đi vào. . . . . . Cô nhất thời tức giận, trong tay đột nhiên cầm lên một con dao nhỏ đầu bếp mới vừa cầm cắt sợi dây quấn càng cua, hai mắt sắc bén chợt lóe, kêu to: “Anh còn có mặt mũi tới đây? ? ?”
Nói xong, con dao nhỏ bay thẳng tới phía trước, xẹt qua mặt của Tào Anh Kiệt, cắm thẳng vào cây cột cửa phòng ăn, Đường Khả Hinh và Tiểu Nhu mới vừa đi tới, thấy cây dao nhỏ kia vèo một cái cắm vào cột gỗ, con ngươi lập tức trừng to, hoảng sợ đến mất hồn!
“Em nghe anh giải thích trước, chuyện này không phải là sữ thật!” Tào Anh Kiệt lập tức đi tới, thật căng thẳng nói.
“Ha ha ha…! !” Trần Mạn Hồng nghe xong lời này, ngọn lửa cháy hừng hực lên, nhìn về phía Tào Anh Kiệt tức giận nói: “Chuyện này không phải là sự thật! ? Hai người các người ở phòng ăn biển, biểu diễn tiết mục, kinh thiên động địa rồi ! Còn nói không phải là sự thật? Anh đừng nói với tôi, cô gái ở phía sau anh khóc đến rối tinh rối mù là con rùa biển ở trong phòng ăn biển biến thành! ! Nếu như cô ấy không phải thật, bà cô đây tự chém đứt hai chân, làm Mỹ Nhân Ngư! !”
Tào Anh Kiệt nghe xong lời này, ngay lập tức cắn răng nghiến lợi quay đầu lại nhìn về phía ba cầm thú Tô Lạc Hoành nói: “Các người còn chưa chịu giải thích cho tôi! Nếu cô ấy tức giận tôi thật, tôi sẽ chém các người !”.
“Có cái gì tốt mà giải thích! ! Không cần giải thích gì! ! Anh lập tức cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh! !” Trần Mạn Hồng tức giận muốn bỏ đi.
“Aiz, aiz, aiz,! Chị dâu! Tuyệt đối không phải là như chị nghĩ đâu!” Lâm Sở Nhai lập tức gấp gáp đi lên phía trước nói: “Chuyện này thật sự là một hiểu lầm!”
“Đừng xem bà già là em gái mười tám tuổi ! !” Trần Mạn Hồng đã giận đến sắc mặt trắng bệch, cả người phát run nói: “Nếu như tôi nghe các người giải thích, đây không phải là sự thật, vậy không phải tôi phải chờ cho tới khi bọn họ kết hôn, các người cũng muốn tới nói cho tôi biết, anh ấy đang đóng phim, đang quay hình à? Cút! ! ! !”
Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành liều mạng kéo ngoài cửa, bàn tay nóng đến đầu đầy mồ hôi nói: “Không để cho cậu diễn đàn ông và phụ nữ, chẳng lẽ muốn cậu diễn súc sinh sao?”
“Các người mới là súc sinh! các người nửa người dưới súc sinh chán ghét! một mối tình đầu ngây thơ của lão tử bị hủy ở trong tay ba tên đê tiện các người, đến lúc đó tôi lấy dao băm các người làm mồi cho cá ăn! ! Thả tôi ra ngoài! ! Lúc này Mạn Hồng của tôi khẳng định đau lòng muốn chết! ! Cô ấy nhất định sẽ hận chết tôi ! !” Tào Anh Kiệt liều mạng kéo cửa, kêu to!
“Đi ra ngoài chỉ có hai cách! !” Tô Lạc Hoành lau mồ hôi trên trán, kêu to: “Hoặc là cậu nhảy cửa sổ đi, hoặc là đạp qua thi thể của tôi!”
“Các người chết ngay đi! ! Muốn lão tử đạp tim gan phèo phổi các người lòi ra ngoài! ! Mạn Hồng . . . . . . Mạn Hồng của tôi . . . . . .. . . . . . ” Tào Anh Kiệt liều mạng vỗ cửa, diễn trò tình cảm khổ sở rất đáng thương.
Tiêu Đồng đứng ở một bên, thật căng thẳng nói: “Này! ! Anh ấy kích động như thế, có thể thật sự nhảy cửa sổ hay không?”
“Đầu óc cậu ấy vẫn không dùng được, sẽ không làm chuyện thông minh này đâu!” Tô Lạc Hoành lại kéo cửa, mệt mỏi thở hổn hển hỏi: “Lão đại của chúng ta đâu?”
“Lăn đi tìm Đường Khả Hinh rồi !” Tiêu Đồng vừa nghe Tào Anh Kiệt gào thét xé lòng ở bên trong, vừa rất đồng tình nói.
***
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng sửa sang lại tây trang, ve3 mặt kích động đi ra phòng ăn biển, đi về phía lầu phụ đại sảnh khách sạn, thấy Đường Khả Hinh đang đứng ở đầu kia chờ mình, anh lập tức nở nụ cười đi tới, nhìn Đường Khả Hinh, kích động hỏi: “Như thế nào? Có đẹp trai không?”
“Đẹp trai! ! Rất đẹp trai!” Vẻ mặt Đường Khả Hinh kích động vươn tay sửa sang lại corsage cho Trang Hạo Nhiên, cười nói: “Vô cùng đẹp trai! ! Sau đó, tôi hỏi thăm được, hôm nay Tinh Xuyên tới nơi này, là bởi vì tại viện hát kịch của Tập đoàn Á Châu, tối hôm nay sẽ tổ chức tiệc từ thiện, hôm nay hai đứa nhóc này có phần diễn xuất, hơn nữa còn hát chính, chắc là chị ấy đưa hai đứa nhóc tới trình diễn, thuận tiện ở chỗ này ở một buổi tối, để cho bọn chúng tận hứng một chút, cho nên tối hôm nay, anh nhất định phải tham gia bữa tiệc từ thiện đó !”
Trang Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh sửa sang lại corsage cho mình, vẻ mặt lộ ra gấp gáp, mặc dù loạn, nhưng tuyệt đối không sợ, anh phát hiện chỉ số IQ của cô không thấp, chỉ là chuyện yêu đương không cao. . . . . .
“Vậy sau khi tham gia bữa tiệc xong thì sao?” Trang Hạo Nhiên lại nhìn Đường Khả Hinh hỏi.
“Đến rạp chiếu phim, nhất định phải tự mình mời Tinh Xuyên ngồi cùng chỗ với anh, chỗ của chị ấy, khẳng định là không bằng anh, cho nên lúc anh muốn mời chị ấy, chị ấy nhất định sẽ có mặt!” Đường Khả Hinh lại đưa tay ra, quét một vòng bả vai Trang Hạo Nhiên, lại gấp gáp nói.
“Thân ái!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên nắm chặt bả vai Đường Khả Hinh, kích động cười nói: “Nếu như tôi theo đuổi Tinh Xuyên thành công, nhất định sẽ không lạnh nhạt với cô!”
“Đi!” Đường Khả Hinh không để ý đến anh, nói thẳng: “Tôi còn muốn mua cho anh hai bó Hoa cầu nhỏ, đưa cho hai đứa nhóc, không chừng tương lai chúng nó là con của anh !”
“Đúng vậy!” Trang Hạo Nhiên kích động nói: “Nếu như tôi và Tinh Xuyên ở chung một chỗ, tôi sẽ đem toàn bộ tài sản của tôi giữ lại cho bọn họ, một phân tiền tôi cũng không cần!”
Đường Khả Hinh nghe vậy, đôi tay dừng ở cổ áo của anh, ngẩng đầu lên, nhìn anh cười nói: “Toàn bộ cho bọn họ? Anh không cần sinh con à?”
“Tôi . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên mới suy nghĩ vấn đề này một chút.
Đường Khả Hinh lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trang Hạo Nhiên a, liền cười nói: “Tại sao có thể có loại người như anh, đối với người nào cũng bỏ ra rất nghiêm túc. . . . .”
Trang Hạo Nhiên lại cúi đầu nhìn Đường Khả Hinh, cười hỏi: “Đây là ưu điểm sao?”
“Đối với vài người là đúng! Mặc kệ anh có để lại tiền cho Tinh Xuyên và hai đứa bé hay không, nhưng giữa các người, nhất định còn phải sinh đứa con. . . . . .” Đường Khả Hinh thả tay xuống, cười nói.
Trang Hạo Nhiên lại nắm tay của cô, cười hỏi: “Tại sao?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, một phần dòng máu con lai làm cho anh nhìn càng tao nhã hơn so với đàn ông Phương Đông, lại càng cởi mở hơn, cô mỉm cười nói: “Bởi vì một người như anh, rất thích hợp làm cha, được đứa bé mãi mãi nhớ tới.”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, trên mặt hiện lên nụ cười hả hê, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Thật sao?”
“Ừm!” Đường Khả Hinh gật đầu một cái, nhìn anh, cười nói: “Nhìn thế nào cũng rất đẹp trai!”
“Ôi chao! Tâng bốc tôi như vậy,” Trang Hạo Nhiên đột nhiên vươn tay nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng cười ngọt ngào.
Vừa vặn vào lúc này, Tưởng Thiên Lỗi muốn đi dùng cơm trưa, lại thấy Trang Hạo Nhiên và Khả Hinh, hai người cùng đứng chung một chỗ, vui vẻ cười nói, hai mắt anh chợt lóe, bước nhanh về phía trước.
“Mau đi đi! Chuẩn bị một chút, chuẩn bị tham gia bữa tiệc, tôi cũng phải đi đến chỗ của Laurence tiên sinh.” Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên, nắm quả đấm nói: “Cố lên!”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, đẹp trai nở nụ cười, vươn tay gõ lỗ mũi cô một cái, mới tiêu sái xoay người đi khỏi.
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của anh, nghĩ tới tối nay anh gặp gỡ ngọt ngào, khẽ mỉm cười, xoay người, thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở phía trước, nhìn mình, sắc mặt của cô hơi thu lại, không nói gì mà nhanh chóng đi qua bên cạnh anh. . . . . .
“Dùng cơm trưa chưa?” Tưởng Thiên Lỗi dừng tại chỗ, cảm giác cô gái trước mặt đã đi khỏi mình, đi tới đầu kia. . . . . .
Đông Anh sững sờ ở tại chỗ, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, tất cả mọi chuyện mới vừa xảy ra ở tầng lầu, có một số đồng nghiệp đã suy đoán ra, chỉ ngại thân phận của Tổng Giám đốc, không dám truyền tin đồn quá rõ ràng.
Đường Khả Hinh cũng không đi về phía trước, vừa đi vừa ngẩng mặt lên, tự nói với mình: Đường Khả Hinh! ! Cô làm rất đúng! ! Nhất định làm đúng!
Tưởng Thiên Lỗi đứng tại chỗ, nhìn về phía lối ra vào tại đại sảnh, cảm giác sau lưng cô gái đi càng lúc càng xa, trái tim chợt buộc chặt. . . . . .
Đường Khả Hinh cảm giác buồng tim của mình sắp vỡ ra, muốn đi tới phía trước, lại nhìn thấy Tiểu Nhu, vẻ mặt căng thẳng ôm bó lớn hoa hồng nặng mười cân, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi chạy về phía trước, cô ngạc nhiên đi tới, nhìn Tiểu Nhu hỏi: “Tiểu Nhu? Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Nhu thấy Đường Khả Hinh, lập tức thở gấp một hơi, ôm bó hoa hồng 10 cân, mệt mỏi trên trán đổ mồ hôi nóng, nói: “Chúng ta . . . . . Chúng ta . . . . . quản lý chúng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, đi phòng ăn biển phụ giúp một chuyến, sau khi trở lại, giống như bão tới, đi trở về phòng ăn chúng ta, liên tục ném chén đĩa, muỗng đũa, trong tay còn cầm một cây bút máy gãy làm hai, tức giận đến sắc mặt co giật, giống như bị người nào chọc tức, lúc ban đầu chúng tôi còn tưởng rằng do gà mẹ Quản lý Tào đó, sau đó mới phát hiện không phải. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe lời này, khiếp sợ kêu to: “Cái gì? buổi trưa Quản lý Trần phụ giúp ở phòng ăn biển?”
“Đúng vậy, đúng vậy, bởi vì hôm nay phòng ăn chúng ta có bào ngư không tốt, phải dừng lại nửa ngày chờ người mua sắm tới kiểm kê. Cho nên chị ấy đến phòng ăn biển hỗ trợ. . . . . .” Tiểu Nhu thở hổn hển nói.
“Ôi chao, phiền toái rồi, đi mau !” Đường Khả Hinh nghe xong lời này, lập tức giúp Tiểu Nhu ôm bó hoa hồng chạy thẳng tới phòng ăn!
Lúc này Phòng ăn ngự tôn đang cãi nhau! !.
Trần Mạn Hồng cầm roi, đứng ở trước mặt của một phục vụ, nhìn cô, lạnh lùng nói: “Tại sao lúc nảy phòng thư kí gọi điện thoại tới đây, nói muốn đưa bữa ăn cho Phó Tổng giám đốc Trần, cô lại có thể để sót mất? Nếu trí nhớ như vậy, không cần làm nữa!”
Hôm nay ở nhà hàng, Trần Mạn Hồng giống như pháo nổ, khắp nơi hỗn loạn, quát mắng làm cho người ta hoảng sợ đến mất hồn!
Tất cả nhân viên xếp thành hàng, hoảng sợ chẳng dám thở mạnh!
“Mạn Hồng . . . . . .. . . . . . ” Tiếng của Tào Anh Kiệt từ đầu kia phòng ăn gấp gáp truyền đến!
Trần Mạn Hồng vừa nghe giọng nói này, lập tức nóng mắt nhìn về phía lối ra vào, quả nhiên lúc này Tào Anh Kiệt đê tiện xấu xa kia rất gấp gáp chạy vào, hoảng sợ cũng không nhẹ, bọn Tô Lạc Hoành cũng tức giận gấp đuổi theo sát đi vào. . . . . . Cô nhất thời tức giận, trong tay đột nhiên cầm lên một con dao nhỏ đầu bếp mới vừa cầm cắt sợi dây quấn càng cua, hai mắt sắc bén chợt lóe, kêu to: “Anh còn có mặt mũi tới đây? ? ?”
Nói xong, con dao nhỏ bay thẳng tới phía trước, xẹt qua mặt của Tào Anh Kiệt, cắm thẳng vào cây cột cửa phòng ăn, Đường Khả Hinh và Tiểu Nhu mới vừa đi tới, thấy cây dao nhỏ kia vèo một cái cắm vào cột gỗ, con ngươi lập tức trừng to, hoảng sợ đến mất hồn!
“Em nghe anh giải thích trước, chuyện này không phải là sữ thật!” Tào Anh Kiệt lập tức đi tới, thật căng thẳng nói.
“Ha ha ha…! !” Trần Mạn Hồng nghe xong lời này, ngọn lửa cháy hừng hực lên, nhìn về phía Tào Anh Kiệt tức giận nói: “Chuyện này không phải là sự thật! ? Hai người các người ở phòng ăn biển, biểu diễn tiết mục, kinh thiên động địa rồi ! Còn nói không phải là sự thật? Anh đừng nói với tôi, cô gái ở phía sau anh khóc đến rối tinh rối mù là con rùa biển ở trong phòng ăn biển biến thành! ! Nếu như cô ấy không phải thật, bà cô đây tự chém đứt hai chân, làm Mỹ Nhân Ngư! !”
Tào Anh Kiệt nghe xong lời này, ngay lập tức cắn răng nghiến lợi quay đầu lại nhìn về phía ba cầm thú Tô Lạc Hoành nói: “Các người còn chưa chịu giải thích cho tôi! Nếu cô ấy tức giận tôi thật, tôi sẽ chém các người !”.
“Có cái gì tốt mà giải thích! ! Không cần giải thích gì! ! Anh lập tức cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh! !” Trần Mạn Hồng tức giận muốn bỏ đi.
“Aiz, aiz, aiz,! Chị dâu! Tuyệt đối không phải là như chị nghĩ đâu!” Lâm Sở Nhai lập tức gấp gáp đi lên phía trước nói: “Chuyện này thật sự là một hiểu lầm!”
“Đừng xem bà già là em gái mười tám tuổi ! !” Trần Mạn Hồng đã giận đến sắc mặt trắng bệch, cả người phát run nói: “Nếu như tôi nghe các người giải thích, đây không phải là sự thật, vậy không phải tôi phải chờ cho tới khi bọn họ kết hôn, các người cũng muốn tới nói cho tôi biết, anh ấy đang đóng phim, đang quay hình à? Cút! ! ! !”