“Tôi không tin mới vừa rồi bọn họ đi xuyên từ nơi này đấy! ! Không thể nào!” Đường Khả Hinh cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, chợt lắc đầu một cái!
Nhưng. . . . . .
Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu, nhìn tấm gương trước mặt, cô nuốt một ngụm nước bọt, thở mạnh một cái, giống Harry Potter, nói: “Nếu như tôi thật có thể đi xuyên qua, vậy sau này, tôi thật sự tin tưởng người khác có ma pháp, có thể sáng lập kỳ tích, là lực lượng vô hạn! !”
Cô nói xong, nghiêm túc ngẩng đầu lên, nhìn mặt gương, đột nhiên nhắm mắt lại, nắm chặt quả đấm, cắn răng một cái, ôm nguy hiểm sẽ bị đụng bể đầu chảy máu, lập tức xông về phía mặt gương! !
Cảm thấy một cảm giác ngoài dự đoán kèm theo mềm mại và ấm áp, từ bên ngoài thân thể bay lên, Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, đi về phía trước vài bước, mới căng thẳng đứng tại chỗ, không lên tiếng.
Xung quanh truyền đến hàng loạt tiếng bước chân, đi qua đi lại, có một số người thì thầm nói nhỏ, nói: “Khách VIP phòng số 2 muốn một chiếc bánh ngọt.”
Đường Khả Hinh nhíu chặt mày, rốt cuộc chậm rãi mở mắt, nhìn thấy trước mặt của mình xuất hiện một con đường hình ống giống như hành lang thật dài, tất cả hai bên vách tường đều là hình ảnh xe lửa nhanh chóng lướt qua, ngay cả hai bên cánh cửa nhân tạo hình tròn, lúc đóng lại trong chớp mắt cũng xẹt qua hình ảnh xe lửa, rất nhiều nhân viên phục vụ, tay nâng thức uống hoặc cái hộp màu vàng, giống như từ trong bức tranh rừng rậm hoang dã đi tới, đi về phía mỗi phòng VIP, Laurence và Quản lý Phùng cùng Cổ Tinh không thấy đâu, cô đứng ở ngay chính giữa, tay chân luống cuống thì thấy Cổ Tinh đang ở phía con đường hình ống bên kia, nhìn về phía mình mỉm cười ngoắc, nói: “Khả Hinh? Nơi này. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn thấy Cổ Tinh, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi lên, cũng đang lúc đi về phía trước trong chớp mắt, phát hiện cả con đường hình ống, trong chớp mắt hình ảnh xe lửa và rừng núi biến thành một màu tím, nhất thời ý tưởng lóe lên, cô dừng bước lại, không thể tin nổi đứng tại chỗ, nhìn về phía một mảng cỏ Lavender thật lớn trước mặt, đang đón gió lay động, mà nơi xa chong chóng gió Hà Lan màu trắng, đang theo kí ức tuổi thơ, nhẹ nhàng quay về, giày cao gót màu trắng một tất hai, đứng ở trước thảm cỏ Lavender, bên trái là khu vườn hoa hồng, vải lụa mỏng trắng tinh bay múa khắp nơi . . . . . .
“Chuyện này. . . . . .” Đường Khả Hinh không thể tin nổi nhìn hình ảnh xinh đẹp kì ảo trước mặt, giống như thấy trong bức tranh phía trước có một cô gái nhỏ mặc váy trắng, ngồi khóc ở bên cạnh giày cao gót, khóc thật đau lòng, nước mắt từmg viên lăn xuống, mờ mịt nhìn về phía vườn hoa mênh mông, kêu to: “Cha . . . . . . cha ở nơi nào . . . . . . cha . . . . . .”
Hai tròng mắt của cô đỏ bừng, nhìn cảnh tượng lúc này là hiện thực trong cuộc sống chúng ta, tái hiện cuộc sống của cô từ lúc tuổi thơ đến khi lớn lên, tiếp xúc được hình ảnh tuổi thơ chân thật nhất, cô nhìn thấy mà giật mình, nhất là quá khứ, hạnh phúc như thế, ngàn vạn thương yêu như thế.
Sáng sớm ngày đó, mùa thu sâu nồng, không khí yên tĩnh.
Đột nhiên có thật nhiều người tới gõ cửa mạnh, người cả nhà cảm thấy khủng hoảng, bé Khả Hinh nằm ở trên giường, ngẩng đầu lên trong chớp mắt, thấy rất nhiều người áo đen, nêm phong lên tất cả mọi thứ trong nhà bọn họ, sắc mặt của bọn họ rất lạnh lùng, lộ ra cuộc sống tối tăm, cô núp ở trong ngực cha, rơi lệ nhìn về phía mấy ông chú ở trong căn nhà sang trọng, lạnh lùng đi tới đi lui, cô hoảng sợ đến khóc thét, hỏi cha: “Cha, tại sao bọn họ lại dán nên phong lên nhà chúng ta ?”
Khi đó, cha ôm chặt con gái, sâu kín nhìn về phía trước, buồn bã nói: “Tất cả. . . . . . Cũng bị mất hết rồi. . . . . .” .
“Cái gì gọi là mất hết rồi?” Cô núp ở trong ngực cha, hỏi tiếp.
“Khả Hinh. . . . . .” Cha giống như rất bình tĩnh cúi đầu, nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, đau lòng nói: “Nếu như từ đây về sau, cuộc đời của con không có xích đu, không có căn phòng lớn, không có cha, mẹ, con có thể dũng cảm sống không?”
Đường Khả Hinh không hiểu những lời này, ngẩng đầu lên, ngửa mặt nhìn cha, nước mắt rơi khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Con không cần hiểu những lời này, bởi vì có một số việc, bây giờ con không hiểu, tương lai sẽ hiểu. . . . . .” Cha lưu luyến không thôi nhìn con gái, hai mắt đỏ thắm, đau lòng nghẹn ngào nói nhỏ: “Con gái tốt của cha, con gái ngoan của cha, tại sao số mạng đối với con tàn khốc thế này? Nếu như sớm biết con sẽ đi tới bước này, từ lúc con vừa sanh ra, cha cũng không để cho con làm công chúa. . . . . .”
Chuyện cũ, rõ ràng ở trong mắt! Nhưng Khả Hinh vẫn không hiểu, tại sao trong một đêm, cha mất đi tất cả, mặc dù phòng bếp phát hỏa, làm cho người ta mất mạng, dựa vào tài lực của cha, tiền bồi thường vẫn đủ trả, nhưng tại sao cuối cùng lại hai bàn tay trắng? chỉ trong một đêm đều mất tất cả, tất cả, tất cả. . . . . .
Cô không hiểu, cô đã thử hỏi cha, nhưng cha chỉ lắc đầu một cái, giống như bí mật kia, là bí mật cuộc đời mình phải trung thành đến cùng, ông muốn bảo vệ lòng trung thành này, tại sao. . . . . . Phải bảo vệ lòng trung thành này ?
“Khả Hinh?” Cổ Tinh đột nhiên lại tiến lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhìn bộ dáng cô đột nhiên yên tĩnh, liền ngạc nhiên hỏi.
“A. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn về phía Cổ Tinh, mỉm cười nói: “Không có việc gì, nhìn thấy thảm cỏ Lavender, cảm thấy rất đẹp, nên hơi ngẩn người.”
Cổ Tinh cũng chỉ cười cười, nói: “Khách sạn Á Châu, nơi xinh đẹp còn rất nhiều.”
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Đường Khả Hinh nhìn về phía Cổ Tinh, hỏi.
Cổ Tinh yên lặng một lát, mới nhìn ánh mắt Đường Khả Hinh dịu dàng rất dễ dàng thỏa hiệp, mỉm cười nói: “Hôm nay chúng ta phải cùng Laurence tiên sinh hầu hạ ba người khách quan trọng.”
“Ba người nào?” Khả Hinh tò mò hỏi.
“Ủy viên chính trị Lưu, Ủy viên Tiêu và Ủy viên Trương (giản lược tên). . . . . .” Cổ Tinh nhắc tới ba lãnh đạo quan trọng cấp quốc gia, mặt của cô không khỏi ngẩng đầu lên, lộ ra ánh sáng mãnh liệt.
Đường Khả Hinh nhìn nét mặt của cô, cũng không lên tiếng.
“Cô. . . . . . Tại sao không hưng phấn?” Cổ Tinh nhìn cô, hỏi.
Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ xoay tròn, đã trải qua sự kiện mấy ông chủ Trang trại lần trước, ngược lại bình tĩnh, giữ vững nguyên tắc của mình, dịu dàng cười nói: “Thật ra . . . . . Mặc kệ những người đó là ai, đều phải thật lòng đối đãi, dụng tâm hầu rượu, gắng giữ lòng bình thường là tốt nhất.”
Cổ Tinh nghe lời này, cũng không lên tiếng, chỉ mỉm cười quay đầu nhìn Đường Khả Hinh nói: “Vậy chúng ta dựa vào bản lãnh của mình thôi.”
Đường Khả Hinh cười cười.
Lúc này Laurence mới từ bên trong kho rượu đi ra, nhìn về phía Đường Khả Hinh và Cổ Tinh, mỉm cười nói: “Đi thôi. Lúc đi vào, nhất định phải nhớ kĩ, không thể luống cuống, cũng không thể nói chuyện quá cường điệu, mọi chuyện, có đôi lúc im lặng là câu trả lời tốt nhất. . . . . .”
“Vâng!” Hai người lên tiếng trả lời.
Laurence liền im lặng dẫn bọn họ cùng đi về phía con đường hình ống thật dài, nói: “Các người phải hiểu rõ một chuyện, có một số vị khách quý, nhất định phải do Tổng Giám đốc chúng ta tiếp đãi, nhưng có một số vị khách quý, Tổng Giám đốc chúng ta không thể dễ dàng quấy rầy, cho nên vào lúc này, tập thể của khách sạn sẽ trở nên hết sức quan trọng.”
Cổ Tinh và Đường Khả cùng đáp lời.
Laurence liền im lặng không lên tiếng, vẫn đi cuối con đường hình ống, thấy trước mặt một cái cửa chính hình tròn lóe ra ánh sáng màu bạc, mười người đàn ông áo đen, đứng ở hai bên, dùng tay ngăn lại, sau khi được quản lý Phùng giải thích, đưa ra thẻ làm việc của mình, mới gật đầu một cái, để cho bọn họ đi vào sảnh khác đắt tiền nhất, trong thoáng chốc, không còn phong cách cổ kính, phòng khách xa hoa, bày trí một tấm thảm hoa mẫu đơn dài năm mét, chiều rộng năm mét, ở giữa đặt bàn tròn gỗ tử đàn, hai bên là bạch hạc trông rất sống động đang ngậm hai sợi chỉ màu đỏ thẫm buông thỏng ngọc bội đồng tâm kết, bốn chiếc ghế hình tròn điêu khắc chín con rồng bay, trong ghế để gối ôm màu vàng, ở giữa ghế dựa là bàn trà nhỏ, đặt hoa thủy tiên vàng là một trong bốn loại hoa nổi tiếng của Trung Quốc, mặc dù chưa tới mùa xuân, nhưng lá xanh giống như thanh kiếm, hết sức đẹp mắt.
Một chút màu xanh lá cây cũng đã có thể làm cho toàn bộ thế giới thanh tịnh.
Laurence im lặng dẫn hai cô gái đi qua phòng khách, đi về phía nội sảnh, rốt cuộc nghe thấy tiếng trò chuyện nho nhỏ của mấy người đàn ông.
Lúc này, Đường Khả Hinh không khỏi căng thẳng, bởi vì những nhân vật bên trong, một người trong đó, vô cùng có khả năng trải qua tổng tuyển cử, chính là nguyên thủ quốc gia trong tương lai. Thế nhưng tại sao dạng người quyền cao chức trọng, quanh người không có cấp dưới hầu hạ?
Cô còn đang nghi hoặc, đã đi tiến vào trong sảnh, nội sảnh bày trí ấm áp lịch sự tao nhã hơn so với sảnh bên ngoài, ghế gỗ đỏ, vây tròn xung quanh, ở giữa bố trí đá cẩm thạch, bàn trà gỗ tử đàn, ở giữa cũng đặt một chậu thủy tiên, phía sau là lò hương Cửu Đỉnh, đốt đàn hương lượn lờ. . . . . .
Âm thanh chợt dừng lại.
Một người đàn ông khoảng 60 tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt lộ ra ánh sáng sắc bén, mặc tây trang màu xám tro, cổ tay đeo đồng hồ vào thập niên 80, vô cùng quyết đoán, thân thể phát ra một khí thế quyền lực mạnh mẽ, ngồi ở trên ghế vị trí đầu não, ngẩng đầu lên nhìn về phía người trước mặt, trong ánh mắt quen quan sát tới lui thật kỹ. Tư tưởng không có trên người.
Bên cạnh hai người Ủy viên cũng chậm rãi xoay người, nhìn về phía Laurence.
Laurence lập tức mỉm cười nói: “Ủy viên Lưu, Ủy viên Tiêu, Ủy viên Trương. . . . . . Tôi là tổng phụ trách kho rượu của Khách sạn Á Châu, hai vị sau lưng là chuyên gia hầu rượu, đặc biệt phục vụ cho các vị uống rượu vì bữa tối hơi muộn. . . . . .”
Người đàn ông cầm đầu, sắc mặt bình tĩnh, rất nguyên tắc ngẩng đầu, nhìn về phía Laurence lạnh lùng nói: “Đừng phiền toái như vậy, hôm nay chỉ tới xem tiệc từ thiện một chút, tùy tiện ăn một bữa cơm là được.”
Laurence nghe vậy, liền mỉm cười nói: “Ủy viên Trương, cách bữa tiệc còn ba giờ, mà tiệc tối sau một tiếng nữa sẽ bắt đầu, nếu như các vị muốn cùng ăn, lúc này tôi bảo phòng bếp sắp xếp thức ăn và rượu.”
Đường Khả Hinh nghe Laurence lấy lui làm tiến, cô liền giật mình cảm thán, phương pháp hầu rượu thật đa dạng.
Quả nhiên, người cầm đầu Ủy viên Trương suy nghĩ một chút, liền gật đầu, nói: “Tùy ý vậy, đừng thu xếp nhiều người phiền toái.”
Nghe giọng điệu này, hôm nay tâm trạng ông dường như có chút không vui, liền không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía ông. . . . . .
Lúc này Cổ Tinh ngẩng đầu lên, vẻ mặt muốn biểu hiện, mỉm cười nhìn về phía Ủy viên Trương.
Nhưng. . . . . .
Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu, nhìn tấm gương trước mặt, cô nuốt một ngụm nước bọt, thở mạnh một cái, giống Harry Potter, nói: “Nếu như tôi thật có thể đi xuyên qua, vậy sau này, tôi thật sự tin tưởng người khác có ma pháp, có thể sáng lập kỳ tích, là lực lượng vô hạn! !”
Cô nói xong, nghiêm túc ngẩng đầu lên, nhìn mặt gương, đột nhiên nhắm mắt lại, nắm chặt quả đấm, cắn răng một cái, ôm nguy hiểm sẽ bị đụng bể đầu chảy máu, lập tức xông về phía mặt gương! !
Cảm thấy một cảm giác ngoài dự đoán kèm theo mềm mại và ấm áp, từ bên ngoài thân thể bay lên, Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, đi về phía trước vài bước, mới căng thẳng đứng tại chỗ, không lên tiếng.
Xung quanh truyền đến hàng loạt tiếng bước chân, đi qua đi lại, có một số người thì thầm nói nhỏ, nói: “Khách VIP phòng số 2 muốn một chiếc bánh ngọt.”
Đường Khả Hinh nhíu chặt mày, rốt cuộc chậm rãi mở mắt, nhìn thấy trước mặt của mình xuất hiện một con đường hình ống giống như hành lang thật dài, tất cả hai bên vách tường đều là hình ảnh xe lửa nhanh chóng lướt qua, ngay cả hai bên cánh cửa nhân tạo hình tròn, lúc đóng lại trong chớp mắt cũng xẹt qua hình ảnh xe lửa, rất nhiều nhân viên phục vụ, tay nâng thức uống hoặc cái hộp màu vàng, giống như từ trong bức tranh rừng rậm hoang dã đi tới, đi về phía mỗi phòng VIP, Laurence và Quản lý Phùng cùng Cổ Tinh không thấy đâu, cô đứng ở ngay chính giữa, tay chân luống cuống thì thấy Cổ Tinh đang ở phía con đường hình ống bên kia, nhìn về phía mình mỉm cười ngoắc, nói: “Khả Hinh? Nơi này. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn thấy Cổ Tinh, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi lên, cũng đang lúc đi về phía trước trong chớp mắt, phát hiện cả con đường hình ống, trong chớp mắt hình ảnh xe lửa và rừng núi biến thành một màu tím, nhất thời ý tưởng lóe lên, cô dừng bước lại, không thể tin nổi đứng tại chỗ, nhìn về phía một mảng cỏ Lavender thật lớn trước mặt, đang đón gió lay động, mà nơi xa chong chóng gió Hà Lan màu trắng, đang theo kí ức tuổi thơ, nhẹ nhàng quay về, giày cao gót màu trắng một tất hai, đứng ở trước thảm cỏ Lavender, bên trái là khu vườn hoa hồng, vải lụa mỏng trắng tinh bay múa khắp nơi . . . . . .
“Chuyện này. . . . . .” Đường Khả Hinh không thể tin nổi nhìn hình ảnh xinh đẹp kì ảo trước mặt, giống như thấy trong bức tranh phía trước có một cô gái nhỏ mặc váy trắng, ngồi khóc ở bên cạnh giày cao gót, khóc thật đau lòng, nước mắt từmg viên lăn xuống, mờ mịt nhìn về phía vườn hoa mênh mông, kêu to: “Cha . . . . . . cha ở nơi nào . . . . . . cha . . . . . .”
Hai tròng mắt của cô đỏ bừng, nhìn cảnh tượng lúc này là hiện thực trong cuộc sống chúng ta, tái hiện cuộc sống của cô từ lúc tuổi thơ đến khi lớn lên, tiếp xúc được hình ảnh tuổi thơ chân thật nhất, cô nhìn thấy mà giật mình, nhất là quá khứ, hạnh phúc như thế, ngàn vạn thương yêu như thế.
Sáng sớm ngày đó, mùa thu sâu nồng, không khí yên tĩnh.
Đột nhiên có thật nhiều người tới gõ cửa mạnh, người cả nhà cảm thấy khủng hoảng, bé Khả Hinh nằm ở trên giường, ngẩng đầu lên trong chớp mắt, thấy rất nhiều người áo đen, nêm phong lên tất cả mọi thứ trong nhà bọn họ, sắc mặt của bọn họ rất lạnh lùng, lộ ra cuộc sống tối tăm, cô núp ở trong ngực cha, rơi lệ nhìn về phía mấy ông chú ở trong căn nhà sang trọng, lạnh lùng đi tới đi lui, cô hoảng sợ đến khóc thét, hỏi cha: “Cha, tại sao bọn họ lại dán nên phong lên nhà chúng ta ?”
Khi đó, cha ôm chặt con gái, sâu kín nhìn về phía trước, buồn bã nói: “Tất cả. . . . . . Cũng bị mất hết rồi. . . . . .” .
“Cái gì gọi là mất hết rồi?” Cô núp ở trong ngực cha, hỏi tiếp.
“Khả Hinh. . . . . .” Cha giống như rất bình tĩnh cúi đầu, nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, đau lòng nói: “Nếu như từ đây về sau, cuộc đời của con không có xích đu, không có căn phòng lớn, không có cha, mẹ, con có thể dũng cảm sống không?”
Đường Khả Hinh không hiểu những lời này, ngẩng đầu lên, ngửa mặt nhìn cha, nước mắt rơi khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Con không cần hiểu những lời này, bởi vì có một số việc, bây giờ con không hiểu, tương lai sẽ hiểu. . . . . .” Cha lưu luyến không thôi nhìn con gái, hai mắt đỏ thắm, đau lòng nghẹn ngào nói nhỏ: “Con gái tốt của cha, con gái ngoan của cha, tại sao số mạng đối với con tàn khốc thế này? Nếu như sớm biết con sẽ đi tới bước này, từ lúc con vừa sanh ra, cha cũng không để cho con làm công chúa. . . . . .”
Chuyện cũ, rõ ràng ở trong mắt! Nhưng Khả Hinh vẫn không hiểu, tại sao trong một đêm, cha mất đi tất cả, mặc dù phòng bếp phát hỏa, làm cho người ta mất mạng, dựa vào tài lực của cha, tiền bồi thường vẫn đủ trả, nhưng tại sao cuối cùng lại hai bàn tay trắng? chỉ trong một đêm đều mất tất cả, tất cả, tất cả. . . . . .
Cô không hiểu, cô đã thử hỏi cha, nhưng cha chỉ lắc đầu một cái, giống như bí mật kia, là bí mật cuộc đời mình phải trung thành đến cùng, ông muốn bảo vệ lòng trung thành này, tại sao. . . . . . Phải bảo vệ lòng trung thành này ?
“Khả Hinh?” Cổ Tinh đột nhiên lại tiến lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhìn bộ dáng cô đột nhiên yên tĩnh, liền ngạc nhiên hỏi.
“A. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn về phía Cổ Tinh, mỉm cười nói: “Không có việc gì, nhìn thấy thảm cỏ Lavender, cảm thấy rất đẹp, nên hơi ngẩn người.”
Cổ Tinh cũng chỉ cười cười, nói: “Khách sạn Á Châu, nơi xinh đẹp còn rất nhiều.”
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Đường Khả Hinh nhìn về phía Cổ Tinh, hỏi.
Cổ Tinh yên lặng một lát, mới nhìn ánh mắt Đường Khả Hinh dịu dàng rất dễ dàng thỏa hiệp, mỉm cười nói: “Hôm nay chúng ta phải cùng Laurence tiên sinh hầu hạ ba người khách quan trọng.”
“Ba người nào?” Khả Hinh tò mò hỏi.
“Ủy viên chính trị Lưu, Ủy viên Tiêu và Ủy viên Trương (giản lược tên). . . . . .” Cổ Tinh nhắc tới ba lãnh đạo quan trọng cấp quốc gia, mặt của cô không khỏi ngẩng đầu lên, lộ ra ánh sáng mãnh liệt.
Đường Khả Hinh nhìn nét mặt của cô, cũng không lên tiếng.
“Cô. . . . . . Tại sao không hưng phấn?” Cổ Tinh nhìn cô, hỏi.
Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ xoay tròn, đã trải qua sự kiện mấy ông chủ Trang trại lần trước, ngược lại bình tĩnh, giữ vững nguyên tắc của mình, dịu dàng cười nói: “Thật ra . . . . . Mặc kệ những người đó là ai, đều phải thật lòng đối đãi, dụng tâm hầu rượu, gắng giữ lòng bình thường là tốt nhất.”
Cổ Tinh nghe lời này, cũng không lên tiếng, chỉ mỉm cười quay đầu nhìn Đường Khả Hinh nói: “Vậy chúng ta dựa vào bản lãnh của mình thôi.”
Đường Khả Hinh cười cười.
Lúc này Laurence mới từ bên trong kho rượu đi ra, nhìn về phía Đường Khả Hinh và Cổ Tinh, mỉm cười nói: “Đi thôi. Lúc đi vào, nhất định phải nhớ kĩ, không thể luống cuống, cũng không thể nói chuyện quá cường điệu, mọi chuyện, có đôi lúc im lặng là câu trả lời tốt nhất. . . . . .”
“Vâng!” Hai người lên tiếng trả lời.
Laurence liền im lặng dẫn bọn họ cùng đi về phía con đường hình ống thật dài, nói: “Các người phải hiểu rõ một chuyện, có một số vị khách quý, nhất định phải do Tổng Giám đốc chúng ta tiếp đãi, nhưng có một số vị khách quý, Tổng Giám đốc chúng ta không thể dễ dàng quấy rầy, cho nên vào lúc này, tập thể của khách sạn sẽ trở nên hết sức quan trọng.”
Cổ Tinh và Đường Khả cùng đáp lời.
Laurence liền im lặng không lên tiếng, vẫn đi cuối con đường hình ống, thấy trước mặt một cái cửa chính hình tròn lóe ra ánh sáng màu bạc, mười người đàn ông áo đen, đứng ở hai bên, dùng tay ngăn lại, sau khi được quản lý Phùng giải thích, đưa ra thẻ làm việc của mình, mới gật đầu một cái, để cho bọn họ đi vào sảnh khác đắt tiền nhất, trong thoáng chốc, không còn phong cách cổ kính, phòng khách xa hoa, bày trí một tấm thảm hoa mẫu đơn dài năm mét, chiều rộng năm mét, ở giữa đặt bàn tròn gỗ tử đàn, hai bên là bạch hạc trông rất sống động đang ngậm hai sợi chỉ màu đỏ thẫm buông thỏng ngọc bội đồng tâm kết, bốn chiếc ghế hình tròn điêu khắc chín con rồng bay, trong ghế để gối ôm màu vàng, ở giữa ghế dựa là bàn trà nhỏ, đặt hoa thủy tiên vàng là một trong bốn loại hoa nổi tiếng của Trung Quốc, mặc dù chưa tới mùa xuân, nhưng lá xanh giống như thanh kiếm, hết sức đẹp mắt.
Một chút màu xanh lá cây cũng đã có thể làm cho toàn bộ thế giới thanh tịnh.
Laurence im lặng dẫn hai cô gái đi qua phòng khách, đi về phía nội sảnh, rốt cuộc nghe thấy tiếng trò chuyện nho nhỏ của mấy người đàn ông.
Lúc này, Đường Khả Hinh không khỏi căng thẳng, bởi vì những nhân vật bên trong, một người trong đó, vô cùng có khả năng trải qua tổng tuyển cử, chính là nguyên thủ quốc gia trong tương lai. Thế nhưng tại sao dạng người quyền cao chức trọng, quanh người không có cấp dưới hầu hạ?
Cô còn đang nghi hoặc, đã đi tiến vào trong sảnh, nội sảnh bày trí ấm áp lịch sự tao nhã hơn so với sảnh bên ngoài, ghế gỗ đỏ, vây tròn xung quanh, ở giữa bố trí đá cẩm thạch, bàn trà gỗ tử đàn, ở giữa cũng đặt một chậu thủy tiên, phía sau là lò hương Cửu Đỉnh, đốt đàn hương lượn lờ. . . . . .
Âm thanh chợt dừng lại.
Một người đàn ông khoảng 60 tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt lộ ra ánh sáng sắc bén, mặc tây trang màu xám tro, cổ tay đeo đồng hồ vào thập niên 80, vô cùng quyết đoán, thân thể phát ra một khí thế quyền lực mạnh mẽ, ngồi ở trên ghế vị trí đầu não, ngẩng đầu lên nhìn về phía người trước mặt, trong ánh mắt quen quan sát tới lui thật kỹ. Tư tưởng không có trên người.
Bên cạnh hai người Ủy viên cũng chậm rãi xoay người, nhìn về phía Laurence.
Laurence lập tức mỉm cười nói: “Ủy viên Lưu, Ủy viên Tiêu, Ủy viên Trương. . . . . . Tôi là tổng phụ trách kho rượu của Khách sạn Á Châu, hai vị sau lưng là chuyên gia hầu rượu, đặc biệt phục vụ cho các vị uống rượu vì bữa tối hơi muộn. . . . . .”
Người đàn ông cầm đầu, sắc mặt bình tĩnh, rất nguyên tắc ngẩng đầu, nhìn về phía Laurence lạnh lùng nói: “Đừng phiền toái như vậy, hôm nay chỉ tới xem tiệc từ thiện một chút, tùy tiện ăn một bữa cơm là được.”
Laurence nghe vậy, liền mỉm cười nói: “Ủy viên Trương, cách bữa tiệc còn ba giờ, mà tiệc tối sau một tiếng nữa sẽ bắt đầu, nếu như các vị muốn cùng ăn, lúc này tôi bảo phòng bếp sắp xếp thức ăn và rượu.”
Đường Khả Hinh nghe Laurence lấy lui làm tiến, cô liền giật mình cảm thán, phương pháp hầu rượu thật đa dạng.
Quả nhiên, người cầm đầu Ủy viên Trương suy nghĩ một chút, liền gật đầu, nói: “Tùy ý vậy, đừng thu xếp nhiều người phiền toái.”
Nghe giọng điệu này, hôm nay tâm trạng ông dường như có chút không vui, liền không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía ông. . . . . .
Lúc này Cổ Tinh ngẩng đầu lên, vẻ mặt muốn biểu hiện, mỉm cười nhìn về phía Ủy viên Trương.