Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên không thay đổi, từng bước từng bước đi về phía trước, mới vừa muốn căn dặn Tiêu Đồng, cầm áo tây trang cho mình, lại thấy Tưởng Thiên Lỗi có chút tịch mịch đi ra thang máy, mặc tây trang màu đen, cổ áo mở ra, thậm chí cúc áo tây trang cũng không có cài, cứ lạnh nhạt đi về phía trước, anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, quay đầu đi chỗ khác. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cũng không có nhìn thấy qua anh, chỉ lạnh lùng đi qua bên cạnh anh, không nói lời nào.
“Đứng lại!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên chậm rãi gọi anh lại!
Tưởng Thiên Lỗi đứng cách anh ba bước, dừng lại, nhưng không có xoay người.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn về bóng lưng của anh, nhớ tới lúc Đường Khả Hinh mới vừa đi khỏi, hai mắt tràn lệ và vẻ mặt bất lực, chợt có chút tức giận làm cho anh chậm rãi tiến lên, nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lãnh đạm, nói: “Tưởng Thiên Lỗi!”
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, đè nén cảm xúc xuống đáy lòng, nhìn anh nói: “Đàn ông và phụ nữ không giống nhau! ! Đàn ông trải qua tình yêu, hoặc là đóng cửa, hoặc là dốc hết một lần liền hết chuyện, nhưng phụ nữ thì khác, họ có thể phải trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện bi thương hơn tình yêu, mới có thể quên đi tình yêu hiện tại. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh, bình tĩnh lắng nghe.
Trang Hạo Nhiên nhớ tới Khả Hinh vì đoạn ái tình này, chịu khổ, liền bước lên trước, nhìn người đàn ông vừa là kẻ địch vừa là bạn nhiều năm qua, nặng nề nói: “Nếu như bản thân anh tạm thời vẫn không rõ phương hướng, vậy. . . . . . Xin anh không nên tiếp xúc với cô gái đã thương tích đầy mình, hãy cho cô ấy một chút thời gian, nắm giữ tương lai, cô không phải là người bình thường, anh và tôi cũng biết. . . . . .”
“Cậu càng biết rõ ràng!” Tưởng Thiên Lỗi trả lời anh! !
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi đè nén lửa giận, ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, thản nhiên mạnh mẽ nói: “Lúc ấy cậu nhìn thấy Đường Khả Hin lần đầu tiên, tôi biết ngay trong lòng của cậu đang suy nghĩ gì, bởi vì cậu luôn đóng kín cánh cửa ở phía sau đánh giặc! !”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên.
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cười lạnh nhìn anh, nói: “Cậu thật có thể hiểu tôi sao? Cậu luôn là tiểu quỷ nhát gan, đối với tình yêu, quen nhượng cho người, tại sao nói tôi? Cậu có tư cách gì dạy dỗ tôi? Phóng khoáng lớn nhất của cậu chính là buông tha tình yêu, buông tha theo đuổi! Cho nên đến nay cậu hấp dẫn khác thường! !”
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Trang Hạo Nhiên, nhớ tới nước mắt của Khả Hinh, cũng đau lòng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, sâu kín nói: “Nếu như tôi có thể lựa chọn! Tôi tình nguyện không muốn yêu người nào! ! Bọn họ cũng không đi vào trong sinh mệnh của tôi! Có lẽ tôi có thể bình thản hơn cậu bởi vì tôi có một người vợ chưa cưới xinh đẹp nhất Châu Á!”
Tưởng Thiên Lỗi không muốn nói thêm, chỉ cười khổ một cái, không để ý tới bất cứ ai, tiếp tục cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Cái đêm ba năm trước đây, nếu như cô ấy không có xông vào trong sinh mệnh của tôi, có lẽ tôi chỉ cần ôm sống và chết một mình.”
Trang Hạo Nhiên xoay người, nhìn về phía bóng lưng anh từ từ đi khỏi, đột nhiên hỏi: “Thật. . . . . . Thích Đường Khả Hinh sao?”
“Không có!” Tưởng Thiên Lỗi không nói thêm gì nữa, hai mắt lại xẹt qua một chút đau lòng, chậm rãi bước thẳng đi ra ngoài.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn bóng lưng của anh, hai mắt xẹt qua một chút suy tư.
Vườn hoa phía sau khách sạn.
Đường Khả Hinh đổi lại áo len màu trắng, váy ngắn màu đen, mang ủng ngắn màu đen, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, đội mũ rộng vành, đeo túi xách, vẻ mặt mất mát, không còn hơi sức đi ra tòa nhà nhân viên, miệng thở luồng khí trắng, ngẩng đầu lên, nhìn trên bầu trời điểm đầy ánh sao, cô miễn cưỡng nở nụ cười thật khổ, lúc này, điện thoại di động reo lên, cô sững sờ, cầm điện thoại di động nhìn xem, là điện thoại của Tô Thụy Kỳ gọi tới, cô khẽ mỉm cười, nhận điện thoại, đáp nhẹ: “Alô. . . . . .”
“Ở nơi nào?” Tiếng của Tô Thụy Kỳ truyền đến.
“Ở tòa nhà nhân viên. . . . . . Anh ở đâu?” Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, hỏi nhỏ.
“Ở đại sảnh khách sạn.” Tô Thụy Kỳ mặc T-shirt màu đen, quần tây màu đen, bên ngoài khoác tây trang màu đen, dáng vẻ tao nhã đẹp trai đi xuống xe, cầm điện thoại di động khẽ mỉm cười.
Đường Khả Hinh vừa nghe, ngay lập tức nói: “Em lập tức ra ngoài.”
Cúp điện thoại.
Đường Khả Hinh mỉm cười đi qua phía sau hoa viên, vọt vào đại sảnh khách sạn, sau đó đứng ở trong hành lang xa hoa, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ tựa vào bên cạnh cửa xe, dáo dác nhìn quanh, lại rất mê người, cô nhìn về phía anh, dịu dàng gọi: “Tô Thụy Kỳ. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ quay đầu lại, nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười.
Đường Khả Hinh không nói gì, chỉ im lặng nắm chặt dây túi xách, mỉm cười nhẹ nhàng đi về phía anh, Tô Thụy Kỳ cũng nhìn về phía cô đang đi tới, vươn tay nhẹ nhàng ôm người cô, cúi đầu, nhìn cô đội mũ, khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt thật to, cái mũi cao cao, cánh môi anh đào khẽ nhếch nụ cười, lộ ra hàm răng nhỏ rắn chắc trắng nõn, anh đột nhiên mỉm cười, nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hỏi: “Lạnh không?”
Đường Khả Hinh nhìn anh, lắc đầu một cái.
“Vậy lên xe thôi. . . . . .” Tô Thụy Kỳ tự mình mở cửa xe cho Khả Hinh, sau đó đỡ đưa cô lên xe, sau đó mình cũng ngồi lên ghế lái, nổ máy xe, lái xe chạy thẳng ra phía trước.
Một bóng dáng màu đen, đứng ở bên kia đại sảnh, nhìn cảnh tượng này. . . . . .
Đông Anh khẽ bước lên trước, đi tới sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, nhẹ nhàng nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . Đã đến giờ tiệc tối từ thiện . . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng ở một bên, nhìn ngoài đại sảnh trống rỗng, không biết vì sao nhớ lại buổi tối nào đó ở bên Khả Hinh, bởi vì mình say rượu, cô ở bên cạnh mình đêm hôm ấy, nhớ tới sáng sớm hôm sau, cô hung hăng nói lời linh tinh trêu đùa mình, sau đó nhớ đến quá khứ hai người tiếp xúc nhau, có lúc mua quả quýt hai mắt cô trợn to, nhìn về phía người khác thì bộ dáng tinh nghịch. . . . . .
Thì ra mình cũng từng có được hình bóng cô như thế.
Đông Anh có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh. Tưởng Thiên Lỗi không nói gì thêm, mà im lặng xoay người, từng bước từng bước đi khỏi đại sảnh, đi về phía xe ở bên ngoài.
***
Chiếc Land Rover màu đen lao đi trong đêm.
Đường Khả Hinh vẫn theo thói quen thường ngày, quay cửa kính xe xuống, đón không khí có chút lạnh lẽo, hưởng thụ đau thương, lệ trong hai tròng mắt, chảy ngược vào trong tim. . . . . .
Tô Thụy Kỳ vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Lạnh như thế còn mở cửa sổ?”
Đường Khả Hinh tựa vào bên cửa xe, đưa ngón tay ngọc thon thon với ngoài cửa sổ, cảm nhận gió lạnh kích thích nhiệt độ trong lòng tay mình, nhớ tới nụ hôn nóng bỏng của mình và Tưởng Thiên Lỗi ở bên trong căn phòng ngày hôm nay, một chút chua xót dâng lên, không cách nào kiềm chế, hai mắt chớp chớp, hơi ửng đỏ.
Một chút ấm áp nhẹ nhàng đắp lên trên người của cô.
Đường Khả Hinh sửng sốt xoay người, nhìn Tô Thụy Kỳ, anh đã cởi tây trang ra, khoác ở trên người của mình, chỉ mặc áo len đơn bạc, đang lái xe, chưa bao lâu, ba năm trước đây, anh đã từng gần gũi nhất với mình, người thân mật nhất, vì sao quên lãng nhanh như vậy? Xem ra tình yêu thật sự là một cái gì đó làm cho người ta rất phiền não. . . . . . Cô miễn cưỡng mỉm cười, xoay người, lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, có một chút đau, đè nén ở đáy lòng, không thở được. . . . . .
Cũng đang trong lúc này điện thoại di động vang lên.
Cô sững sờ, từ trong túi xách móc điện thoại di động ra, đón giá rét gió, đón từng ngọn đèn đường lóe sáng, màn hình điện thoại di động sáng lên, là Tưởng Thiên Lỗi gửi tin nhắn, cô chăm chú nhìn tin nhắn màu xanh dương, suy nghĩ thật lâu, cũng không rõ rốt cuộc anh gửi cho mình cái gì? Hai tròng mắt của cô thoáng qua một chút giọt lệ, ngón cái nhẹ nhàng nhấn một cái, sau đó một phong thơ mở ra, rõ ràng là tấm hình mình cười thật ngọt ngào. . . . . .
Cô sững sờ, nhìn mình trong màn hình, trong lúc đang suy tư thì nhìn thấy một tin nhắn khác sáng lên, lại là một tấm hình mình cười rất ngọt ngào rất ngọt ngào . . . . . .
Hơi thở càng nặng nề.
Cô giống như chống đỡ không nổi xem từng tin nhắn càng không ngừng lóe sáng trong điện thoại của mình, tất cả đều là hình của mình, thậm chí còn có hình mình chưa từng thấy từ trước đến giờ, cô sững sờ, nhìn mình trong màn hình, nằm trên ghế sa lon, nghiêng mặt ngủ thật say, tư thế ngủ say giống như con heo con. . . . . . Hai tròng mắt của cô xoay tròn, lục tìm trong trí nhớ, lúc này mới phát hiện, đây là hình trong phòng làm việc của Tưởng Thiên Lỗi, đó là một tấm hình mình làm bạn với anh cả buổi tối, nhịn không được ngủ mất. . . . . .
Anh chụp lúc nào?
Đường Khả Hinh run rẩy, nắm chặt điện thoại di động, nhìn bộ dáng ngủ say mình trong màn hình, nghĩ tới người đàn ông kia, lúc tự chụp mấy tấm hình này nhất định quen che giấu nụ cười, rốt cuộc nước mắt như thiếu đê chảy xuống. . . . . .
Cô sẽ tiếp tục chờ tấm hình kế tiếp, nhưng thời gian từng phút từng phút trôi qua, xe chạy qua từng con đường, nhưng cũng không có nữa, cô biết, rõ ràng biết, người đàn ông này đang cáo biệt với mình, trong lòng dâng lên bi thương, cô cắn chặt răng, nhìn một tấm hình cuối cùng, nước mắt từng viên lăn xuống, nhưng chỉ nhắm mắt, mặt tựa vào bên cửa xe, nước mắt dọc theo cửa sổ trong suốt lăn xuống. . . . . .
***
Bóng đêm rất nồng.
Gió lạnh quét ào ào.
Một dãy hàng quán nào đó ở bờ sông, thắp ánh sáng rực rỡ, ở trong khắp các lều nhỏ ánh đèn màu vàng cũng chiếu sang rực, tiếng nồi lẩu sôi sùn sục, truyền đến từng hồi.
Một cái ly uống rượu nện ở trên bàn! !
Đường Khả Hinh say ngất cầm ly rượu trắng, lại muốn rót rượu, Tô Thụy Kỳ ngồi ở một bên, lập tức ngăn cô, căng thẳng nói: “Đừng uống nữa ! !”
“Tô Thụy Kỳ! !” Đường Khả Hinh say đến có chút bất tỉnh nhân sự ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Tô Thụy Kỳ, trong lòng chợt cảm thấy đau, nghẹn ngào nói: “Anh biết không? Lúc ấy, chị của anh nói với em chuyện tình yêu trước kia của anh, rồi muốn em đi khỏi anh. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ đột nhiên sững sờ, nhìn cô.
“Anh đừng hiểu lầm, em không có trách chị ấy!” Khuôn mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng, nắm chai rượu rót đầy một ly, bưng lên uống một ngụm lớn, chất cay vào bụng làm cho cô thở mạnh một cái, mới nện ly rượu xuống, nghẹn ngào nói: “Nếu như em là chị ấy, em cũng muốn thuyết phục mình rời khỏi anh!”
Tô Thụy Kỳ đau lòng, im lặng nhìn cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, tối nay say sưa phóng túng, ngẩng đầu lên, đầu óc hơi choáng váng đầu, vươn tay vỗ lồng ngực của mình, nức nở nói: “Nhưng anh biết không? Ngày ấy, em và anh chia tay, trái tim của em đau đớn biết bao nhiêu? Em rất đau đớn! Bởi vì anh là người đầu tiên cho em ánh mặt trời kể từ lúc khuôn mặt em bị phá hủy đến nay! Trong thế giới của em, người thương em không có bao nhiêu, em giữ lại từng người một, có phải em thật tham lam hay không?”
Cô rơi lệ nhìn anh! !
Tô Thụy Kỳ nhìn cô, chậm rãi lắc đầu một cái.
Đường Khả Hinh lại cười rất bi thương, nước mắt lăn xuống, lại ngẩng đầu lên, nắm chai rượu, đột nhiên lại nhớ đến người đàn ông trong bóng đêm, lại rót cho mình một ly rượu. . . . . .
“Đừng uống nữa !” Tô Thụy Kỳ lại muốn lấy tay ngăn cản.
“Anh buông tay!” Đường Khả Hinh đẩy anh ra, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, bật khóc nói: “Anh biết, tại sao mặt của em bị phá hủy không ?”
Chuyện này vẫn là bí mật của cô.
Tô Thụy Kỳ lắc đầu một cái.
Tối nay Đường Khả Hinh giống như điên cuồng, nắm chặt chai rượu trắng, lại rơi lệ nhìn nồi lẩu sôi sùn sục trước mặt, khổ sở nói: “Bởi vì một buổi tối ba năm trước đây, ngày hôm sau em sắp tham gia cuộc tranh tài chuyên gia hầu rượu Khách sạn Á Châu, nhưng đêm hôm đó lúc em trở lại con hẻm lần cuối cùng, em bị một người đàn ông mạnh mẽ kéo lại, kéo em vào trong góc u ám. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ nghe lời này, đột nhiên căng thẳng trầm ngâm nhìn cô.
Đường Khả Hinh lau đi nước mắt, nhớ lại cái đêm ba năm trước đây, cô bật khóc nói: “Anh ấy giao cho em một chai rượu, nhờ em bảo vệ nó, sau đó hôn em, cắn nát môi của em, nếm máu của em, anh ấy liền biến mất, cuối cùng bị những người áo đen bắn chết, khi đó, em ôm chai rượu đỏ nghĩ tới rốt cuộc là một bí mật như thế nào, mới để cho một người vì nó hy sinh mạng sống? Em cảm thấy nó là vận rủi của em, nhưng em không có cách nào, bởi vì em coi trọng lời hứa, bởi vì người đó đã chết, em chỉ có thể bảo vệ nó, bảo vệ linh hồn kia, nhưng còn có một bí mật, trời không biết, đất không biết, người kia bị chết, không ai biết, chỉ có mình em mới hiểu được, tại sao em phải bảo vệ chai rượu đỏ kia. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ dừng lại, nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, nhìn anh, rơi lệ nói: “Bởi vì, nơi em phải đưa chai rượu đỏ đến chính là nơi cha của em phải trả giá cả đời. . . . . . nơi ông ấy muốn trung thành cả đời. . . . . Cho nên, tôi bảo vệ nó, giống như bảo vệ chặt một chút tâm ý của cha. . . . . .”
Hai mắt Tô Thụy Kỳ khẽ đỏ thắm.
Đường Khả Hinh thật khổ sở lau đi nước mắt trên mặt, mới ngẩng đầu lên khóc nói: “Cha nói, sống trong cuộc đời nhất định phải có niềm tin, niềm tin của em chính là rượu đỏ. . . . . . Cũng bởi vì như vậy, em mới ôm chai rượu đỏ kia xông vào phòng của Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ nặng nề cúi đầu không lên tiếng.
Đường Khả Hinh lại lau đi nước mắt, nhưng thân thể lại khổ sở run rẩy, khóc nói: “Cũng bởi vì như vậy, từ đó cuộc đời của em không giống với người khác, tranh cãi ầm ĩ với anh ấy cùng đưa nhau vào cục cảnh sát, cuối cùng ở trong đêm mưa tối tăm bị mấy người đàn ông đâm một dao vào bả vai của em, tạt axít trên mặt của em, máu và axít ở trong thân thể của em cùng nhau thiêu đốt, đem tương lai của em, hy vọng của em, tuổi thanh xuân của em đều thiêu rụi tất cả ! ! Ba năm qua, không chỉ một lần hai lần nghĩ tới cái chết, mỗi lần núp ở trong kho hàng u ám, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa sổ duy nhất, khát vọng ngày có ánh mặt trời. . . . . . Khi đó, em cho rằng cuộc sống của em cứ như vậy xong rồi, nhưng không nghĩ tới, ba năm sau, anh ấy lại xuất hiện, không chỉ cho em công việc, cho em hi vọng, thậm chí ném em một mình ở đồng cỏ trống trải, nói cho em biết nguyên tắc làm một nhân viên, khi đó em thật hận anh ấy tàn nhẫn, nhưng em không khỏi cảm thấy em đang bị người chú ý, thật ra em rất hạnh phúc. . . . . . Cho dù là ai cũng không có cách nào hiểu loại hạnh phúc của em. . . . . .”
Cô đột nhiên gục đầu trên bàn khóc ồ lên.
Tô Thụy Kỳ ngồi ở bên cạnh, hai mắt hiện lệ nhìn cô, muốn vươn tay khẽ vuốt đầu của cô . . . . . .Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thụy Kỳ lại khóc nói: “Anh biết không? Anh ấy là một kẻ rất đáng ghét, anh ấy càng không ngừng ôm em, càng không ngừng nhìn vết sẹo của em, lúc đó, em thật sự rất hận anh ấy, tại sao anh ấy lại không giống những người khác, sợ vết sẹo này? Tại sao anh ấy không sợ? Anh ấy còn ôm mặt của em, hôn nó. . . . . . Anh biết em đau khổ cỡ nào không? Hận anh ấy cỡ nào không? Tại sao anh ấy muốn hôn nó ? Ngay cả chính em cũng thống hận, tại sao anh ấy muốn hôn? Em có thể không hận sao? Em có thể không thương sao? Khi anh ấy hôn vào trên mặt của em thì em có thể không thương sao?”
Tô Thụy Kỳ cắn chặt răng, ngồi yên, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh lại khóc nhìn Tô Thụy Kỳ, nói: “Em nghe người ta nói, yêu một người không cần phải có lý do, không thương một người, mới cần rất nhiều lý do, nhưng trong thế giới của em, hoàn toàn khác biệt, anh hỏi em tại sao thương anh ấy, thật ra em có thể nói ra rất nhiều lý do, nhưng em không thương anh ấy, lại không nói một lý do nào! Bởi vì tất cả mọi chuyện anh ấy đối với em, em cũng có thể hiểu! Ngày đó em cầm hoa hồng chờ anh ấy đi xem phim, nhưng cũng chỉ nghĩ làm bạn với anh ấy mà thôi. . . . . . Em vì anh ấy, thật sự em trả giá cái gì được, có thể buông tha, em cũng có thể không cần cái gì. . . . . .”
“Khả Hinh. . . . . .” Tô Thụy Kỳ đau lòng gọi cô.
“Anh không biết. . . . . .” Đường Khả Hinh lại khóc rống nói: “Lúc anh ấy gọi tên của em, rất dễ nghe, mặc kệ là Khả Hinh, hay là Đường Khả Hinh. . . . . . Đều rất dễ nghe. . . . . . Em tình nguyện mình bị đau đớn ở trong thế giới của anh ấy, em cũng sẽ không muốn tự mình đi tới cô đơn và tự do. . . . . . Bởi vì nổi đau của anh ấy cho em, so với quá khứ còn đau khổ hơn . . . . . . Hiện tại tối thiểu có người nhớ tới. . . . . . Nhưng tại sao. . . . . . Anh ấy không đi gặp em, anh ấy không tới xem phim, anh ấy cũng không cần đi gặp chị ấy, bởi vì đó là một tình yêu hoàn toàn không có kết quả . . . . . . Lúc đó, em đau lòng vì anh ấy. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn cô.
Đường Khả Hinh đột nhiên thật khổ sở che mặt, bật khóc: “Đến khi em nghe tin hai người muốn sống chung cả đời, mặc dù lòng của em đau đớn, nhưng vẫn hạnh phúc cho anh ấy. . . . . . Nhưng tại sao anh ấy muốn quay đầu lại? Nếu như anh ấy không quay đầu lại, có lẽ em có thể trải qua cuộc sống cô đơn mà em muốn, mặc dù cả đời cô đơn, em cũng cam tâm tình nguyện. . . . . . tại sao anh ấy muốn quay đầu lại? Một tình yêu khổ sở nhiều năm, rốt cuộc đươm hoa kết trái, tại sao muốn quay đầu lại? Em không hiểu rõ thứ tình cảm này, em cũng không có lòng tin, em cũng đã mệt mỏi, sợ hãi. . . . . .”
“Em. . . . . . Vẫn thương anh ấy sao?” Tô Thụy Kỳ đột nhiên nhìn cô, đau lòng hỏi.
Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn Tô Thụy Kỳ, khóc nói: “Tại sao có thể không thương? Tại sao không thương hả? Em có lý do gì không thương anh ấy đây?”
Tô Thụy Kỳ sửng sốt.
Đường Khả Hinh nghĩ tới đây, đột nhiên có chút bình tĩnh, chợt cầm điện thoại di động lên, run rẩy mở hình ra, đưa cho Tô Thụy Kỳ xem. . . . . . Ngây ngốc nói: “Anh nhìn xem tấm hình này, có thể nhìn ra cái gì không?”
Tô Thụy Kỳ nhìn tấm hình trong màn hình điện thoại di động, là buổi sáng sớm, Khả Hinh đứng ở trong phòng bếp nhìn về phía ống kính nở nụ cười ngọt ngào, nhưng anh lại không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đường Khả Hinh nặng nề nhìn anh, rơi lệ nói: “Anh xem không ra được cái gì, đúng không?”
Tô Thụy Kỳ có chút bất đắc dĩ nhìn cô.
“Lý do em yêu anh ấy ở chỗ này. . . . . . Anh nhìn không thấy sao?” Đường Khả Hinh nhìn anh, lại khóc hỏi.
Tô Thụy Kỳ không hiểu, lại nhìn tấm hình, vẫn không thể nào hiểu ngẩng đầu nhìn cô.
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, nước mắt nhỏ xuống, nhìn anh nghẹn ngào nói: “Ở trong đó, em có nụ cười hạnh phúc nhất trong đời, đây là em để lại cho anh ấy. . . . . . cũng là anh ấy để lại cho em . . . . .”
Trong lòng Tô Thụy Kỳ đột nhiên cảm thấy đau xót, bất đắc dĩ nhìn cô.
Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động lên, lại nhìn tấm ảnh mình cười rất ngọt ngào, tiếp tục rơi lệ nói: “Khi đó, trong lòng của em tràn đầy tình yêu, bất chợt hiểu ra, tình yêu không phải muốn có, yêu là phải bỏ ra. . . . . . Yêu không phải lấy được, yêu là cho đi. . . . . . Yêu không phải nhớ thương, yêu là nhắn nhủ. . . . . . Yêu không phải hy sinh, yêu là dâng hiến. . . . . .”
Cô đột nhiên ôm chặt điện thoại vào trong ngực, lại mất mát khóc rống.
“Một bộ phim, nhìn cuộc đời nhân vật, cũng nhìn cuộc đời của mình. . . . . . nhân vật bộ phim kia cô đơn, cuộc đời của em cũng cô đơn . . . . . . Thật là khổ sở đi đến hiện tại, mỗi buổi tối, bị ác mộng thức giấc, tất cả đều là nụ cười của anh ấy, nụ hôn của anh ấy, tất cả mọi thứ của anh ấy. . . . . . không phải em không dám chấp nhận yêu anh ấy, không phải em không muốn cho anh ấy thêm cơ hội, chỉ là em thật sự rất sợ yêu nữa, anh ấy lại vứt bỏ em . . . . em sẽ chết. . . . . .” Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, cúi xuống, khóc nói: “Nhưng tại sao anh ấy muốn gửi cho em mấy tấm hình ? Anh không thể lưu giữ lâu thêm một chút sao? trả lại cho em nhanh như vậy. . . . . kiên cường của em sẽ bị phá vỡ, nhưng em không muốn theo tình yêu của anh ấy rơi vào vực sâu vạn trượng. . . . . .”
“Khả Hinh. . . . . .” Tô Thụy Kỳ không muốn nghe nữa, càng nghe lòng càng chua xót, đột nhiên vươn tay, nắm nhẹ bả vai của cô.
“Trang Hạo Nhiên chết tiệt! !” Đường Khả Hinh đột nhiên ngẩng đầu lên, rơi lệ tức giận nói: “Anh ấy không biết em rất cố gắng sống sao? tại sao hôm nay anh ấy lại nói muốn vứt bỏ em…, để cho em cảm thấy khó chịu! ! Trang Hạo Nhiên chết tiệt ! !”
Cô đột nhiên cảm thấy say, khổ sở gọi điện thoại cho Trang Hạo Nhiên, chợt đứng dậy đi ra lều! !
“Khả Hinh! !” Tô Thụy Kỳ vội vàng bỏ lại vài tờ 100 đồng, đi theo ra ngoài.
Một mình Đường Khả Hinh đi về mé bờ sông, đón gió lạnh thấu xương, mơ hồ hoa mắt đứng đó, cầm điện thoại di động, nghe tiếng chuông reo . . . . . . Cô khóc kêu to: “Trang Hạo Nhiên! ! Anh nghe điện thoại! ! Anh nghe điện thoại cho tôi! !”
***
Khách sạn Á Châu.
Trước lúc tiệc tối từ thiện, có một tiệc rượu nho nhỏ, Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu đen, tay nâng rượu đỏ, mới vừa cụng ly với Ủy viên Trương, nói chuyện với một quan chức, ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía Tinh Xuyên đứng ở một bên, mặc váy dài cúp ngực màu vàng, bên ngoài khoác áo lông trắng tinh, cô đang nâng ly nói chuyện phiếm với một người đàn ông, bởi vì cô là bạn của Tử Hiền, cho nên cũng là thượng khách, anh khẽ mỉm cười, chào hỏi với mọi người, liền muốn đi tới, đúng lúc này, điện thoại di động chấn động, anh sững sờ lấy điện thoại di động ra, thấy điện thoại của Đường Khả Hinh, liền ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tinh Xuyên, mới hơi xoay người, nhận điện thoại, đáp nhẹ: “Ừm?”
“Trang Hạo Nhiên! !” Đường Khả Hinh đột nhiên khóc to, lớn tiếng gọi anh! !
Trang Hạo Nhiên sững sờ, nghe âm thanh này, lập tức để ly rượu xuống, đi ra sảnh tiệc, đứng ở bên cạnh hành lang, căng thẳng gọi: “Khả Hinh? Cô làm sao vậy?”
“Tôi thật sự vô cùng chán ghét anh ! !” Đường Khả Hinh đứng ở bờ sông, thân thể thiếu chút nữa lay động muốn rớt xuống rào chắn, Tô Thụy Kỳ lập tức ở phía sau đỡ nhẹ cô, căng thẳng gọi: “Khả Hinh! ! Cẩn thận! Em say rồi! Trước tiên đừng nói gì, về nhà nghỉ ngơi đi!”
“Anh tránh ra!” Đường Khả Hinh đẩy Tô Thụy Kỳ ra, đau khổ gọi! !
Trang Hạo Nhiên nhíu chặt mày, nói chính xác: “Cô uống rượu?”
“Tôi uống rượu thì thế nào? Sau đó anh lại nói, anh muốn đi sao? Vậy anh đi đi! Ai mà thèm chứ?” Đường Khả Hinh khóc nói với Trang Hạo Nhiên: “Anh đừng cho rằng tôi quý trọng anh… là anh có thể động một chút nói rời khỏi tôi để uy hiếp tôi.”
Trang Hạo Nhiên sững sờ, nghe lời này, gọi: “Đường Khả Hinh!”
“Anh biết tôi vì muốn được anh công nhận, tôi rất cố gắng không?” Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, đón gió to, khóc nói: “Buổi tối tôi học bài, sợ buồn ngủ, dùng kim châm, sợ anh nhìn thấy, tôi đâm vào trên lưng của tôi, trên mu bàn tay, trên đùi, chính là không để cho anh nhìn thấy. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, yên lặng cầm điện thoại di động, lắng nghe.
Nước mắt Đường Khả Hinh lại lăn xuống, khóc nói: “Tôi cũng không biết, tại sao phải quý trọng anh như vậy, dường như trong thân thể chúng ta chảy cùng dòng máu rượu đỏ, tôi giống như có thể cảm nhận sâu trong linh hồn của anh có mối liên hệ thật sâu đối với quả nho và rượu đỏ, giống như ở trên người anh, tôi nhìn thấy được rất nhiều kí ức có liên quan đến cha tôi, tôi giống như cảm thấy, đời này anh có thể xuất hiện trong sinh mệnh của tôi . . . . .”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt chớp lóe.
Đường Khả Hinh lau khô nước mắt trên mặt, khóc nói: “Tôi để lại cho anh một chút đơn thuần cuối cùng của cuộc đời tôi là bởi vì tôi biết, anh có thể bảo vệ mãnh tâm linh ấy! Thế nhưng tại sao anh cũng không hiểu tôi? Tại sao anh muốn nói với tôi, bất cứ lúc nào cũng sẽ đi khỏi tôi, muốn tôi lớn lên nhanh một chút, anh không thấy tôi rất cố gắng sao? Tôi đã rất cố gắng từ chối Tưởng Thiên Lỗi rồi! Thật rất cố gắng rất cố gắng! Anh biết tôi thương anh ấy đến cỡ nào không? Anh không biết! !”
“Cô đang ở đâu!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên hỏi.
“Tôi không muốn anh trông nom! Chiếc Audi của anh chạy như bay, ba giây có thể đến thế giới của tôi, nhưng không thể tới tâm linh của tôi! Anh luôn dựa vào sự quý trọng của tôi đối với anh, động một chút là uy hiếp tôi, muốn rời khỏi tôi,” Đường Khả Hinh khóc nói.
“Đường Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên lại trầm giọng gọi cô! !
“Thế nào? Anh lại muốn mắng tôi có đúng không? Lại muốn dạy dỗ tôi có đúng không? Anh tỉnh lại đi ngươi! Ngày mai tôi sẽ từ chức! Tôi không phục vụ anh nữa! ! Anh muốn đi thì anh đi cho tôi! ! Bắt đầu từ hôm nay, để mặc tôi, được chưa? Để cho tôi giống như một trận gió, bay tới nơi nào thì bay, anh không cần phải lo cho tôi, cũng mặc kệ tôi ! Tôi không muốn anh! !” Đường Khả Hinh lại khóc gọi!
Trang Hạo Nhiên nghe đến đó, đột nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Anh cười cái gì? Anh cười cái gì! ! Anh nói xem anh cười cái gì!” Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, kêu to!
Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, dừng lại một lát, mới thở nhẹ một hơi, bất đắc dĩ chậm rãi nói: “Tôi nói, cuối cùng có một ngày tôi sẽ đi khỏi cô, muốn cô lớn lên nhanh một chút là bởi vì. . . . . .”
Anh do dự một lát, mới cười khổ nói: “Là bởi vì. . . . . . Sợ sau này cô đi khỏi tôi, cô sẽ xảy ra chuyện. . . . . . Đến lúc đó, cô đứng chỗ tôi không nhìn thấy cô, khóc lóc, đau lòng, khổ sở, tôi không ở bên cạnh cô, thì cô làm thế nào? Cho nên tôi muốn cô lớn lên nhanh một chút. . . . . . thật ra. . . . . . Chỉ là một loại. . . . . . Lo lắng. . . . . .”
Đường Khả Hinh đột nhiên im lặng, không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, hai mắt lộ ra một chút đau lòng nói: “Giống như hiện tại, không phải cô cách tôi thật xa sao? Nếu như tôi thật lòng đối đãi một người, tôi không chỉ có muốn mở cánh cửa bảo vệ cô ấy, còn muốn cho cô học được cách tự bảo vệ mình. . . . . . Cô ở trước mặt của tôi, tôi cũng đã lo lắng như vậy rồi, cô ở ngoài tầm mắt của tôi, tôi còn có thể yên tâm sao? Tôi có thể không lo lắng sao?”
“Có thật không?” Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, nước mắt lại lăn xuống, hỏi.
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên gật đầu.
“Tôi không tin. . . . . .” Đường Khả Hinh cúi đầu, lầu bầu.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên dịu dàng mỉm cười, nhưng không nói lời nào.
Đường Khả Hinh cũng im lặng rơi lệ, nhớ tới câu nói của anh hôm nay nhưng vẫn chua xót nói: “Nhưng về sau, anh có thể. . . . . . đừng nói kiểu cuối cùng muốn rời khỏi tôi hay không? Tôi không muốn nghe. . . . . .” .
Trang Hạo Nhiên lại dịu dàng mỉm cười, nói: “Được.”
Đường Khả Hinh không nói gì, giống như trong lòng thỏa mãn, chỉ lặng lẽ đứng ở nơi đó rơi lệ. Trang Hạo Nhiên suy nghĩ đến câu cô mới vừa nói: Anh biết tôi thương anh ấy đến cỡ nào không? Anh nhẹ nhàng trấn an nói: “Ngoan, bây giờ cô đưa điện thoại cho Cậu chủ Tô. . . . . .”
“Tôi không muốn !” Đường Khả Hinh không chịu.
“Nghe lời!” Trang Hạo Nhiên nhẹ nhàng mà dịu dàng ra lệnh.
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải đưa điện thoại di động cho Tô Thụy Kỳ, Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn cô một cái, mới cười nhận lấy điện thoại di động, tay vẫn đỡ thân thể cô xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, đáp nhẹ: “Tổng Giám đốc Trang. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên ở đầu bên kia nói với Tô Thụy Kỳ một lúc.
Tô Thụy Kỳ nhẹ nhàng đỡ Đường Khả Hinh ngồi trên ghế ở bên cạnh, sau đó đi tới một bên, nói nhỏ cái gì đó với Trang Hạo Nhiên, sau đó mới gật đầu đáp nhẹ.
Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.
Cuối cùng Tô Thụy Kỳ xác nhận với anh, mới cúp điện thoại, chậm rãi đi trở về chỗ Khả Hinh, đưa điện thoại di động trả lại cho cô. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, mới ngây ngốc nhận lấy điện thoại, đáp nhẹ: “Alô. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Nghe cô nói chuyện kiểu này, đoán chừng là uống rượu trắng, để cho Cậu chủ Tô đưa cô về, ngủ một giấc, ngày mai rồi quyết định từ chức hay không. . . . . .”
Đường Khả Hinh có mấy phần tỉnh rượu, mặt đỏ lên.
Trang Hạo Nhiên dừng lại một lát, mới cầm điện thoại di động, khẽ mỉm cười, nói: “Hôm nay tôi còn bận một có chút việc, cô nghỉ ngơi sớm một chút, hả?”
“Vội vàng đi gặp Tinh Xuyên à?” Đường Khả Hinh lầu bầu.
“Ừ! !” Trang Hạo Nhiên nặng nề trả lời cô, đột nhiên mỉm cười.
Đường Khả Hinh không nói lời nào, chỉ cầm điện thoại di động, lau giọt nước mắt cuối cùng tối nay.
Trang Hạo Nhiên lại cầm điện thoại di động, không đợi cô cúp máy, liền cúp máy trước, nhìn về phía trước hành lang thật dài, nhẹ nhàng gọi: “Tiêu Đồng.”
Tiêu Đồng cùng đi phía sau, đáp nhẹ: “Vâng”
“Chuẩn bị xe, tôi muốn đi bệnh viện một chuyến. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía trước, quyết định nói.
Tưởng Thiên Lỗi cũng không có nhìn thấy qua anh, chỉ lạnh lùng đi qua bên cạnh anh, không nói lời nào.
“Đứng lại!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên chậm rãi gọi anh lại!
Tưởng Thiên Lỗi đứng cách anh ba bước, dừng lại, nhưng không có xoay người.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn về bóng lưng của anh, nhớ tới lúc Đường Khả Hinh mới vừa đi khỏi, hai mắt tràn lệ và vẻ mặt bất lực, chợt có chút tức giận làm cho anh chậm rãi tiến lên, nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lãnh đạm, nói: “Tưởng Thiên Lỗi!”
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, đè nén cảm xúc xuống đáy lòng, nhìn anh nói: “Đàn ông và phụ nữ không giống nhau! ! Đàn ông trải qua tình yêu, hoặc là đóng cửa, hoặc là dốc hết một lần liền hết chuyện, nhưng phụ nữ thì khác, họ có thể phải trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện bi thương hơn tình yêu, mới có thể quên đi tình yêu hiện tại. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh, bình tĩnh lắng nghe.
Trang Hạo Nhiên nhớ tới Khả Hinh vì đoạn ái tình này, chịu khổ, liền bước lên trước, nhìn người đàn ông vừa là kẻ địch vừa là bạn nhiều năm qua, nặng nề nói: “Nếu như bản thân anh tạm thời vẫn không rõ phương hướng, vậy. . . . . . Xin anh không nên tiếp xúc với cô gái đã thương tích đầy mình, hãy cho cô ấy một chút thời gian, nắm giữ tương lai, cô không phải là người bình thường, anh và tôi cũng biết. . . . . .”
“Cậu càng biết rõ ràng!” Tưởng Thiên Lỗi trả lời anh! !
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi đè nén lửa giận, ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, thản nhiên mạnh mẽ nói: “Lúc ấy cậu nhìn thấy Đường Khả Hin lần đầu tiên, tôi biết ngay trong lòng của cậu đang suy nghĩ gì, bởi vì cậu luôn đóng kín cánh cửa ở phía sau đánh giặc! !”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên.
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cười lạnh nhìn anh, nói: “Cậu thật có thể hiểu tôi sao? Cậu luôn là tiểu quỷ nhát gan, đối với tình yêu, quen nhượng cho người, tại sao nói tôi? Cậu có tư cách gì dạy dỗ tôi? Phóng khoáng lớn nhất của cậu chính là buông tha tình yêu, buông tha theo đuổi! Cho nên đến nay cậu hấp dẫn khác thường! !”
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Trang Hạo Nhiên, nhớ tới nước mắt của Khả Hinh, cũng đau lòng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, sâu kín nói: “Nếu như tôi có thể lựa chọn! Tôi tình nguyện không muốn yêu người nào! ! Bọn họ cũng không đi vào trong sinh mệnh của tôi! Có lẽ tôi có thể bình thản hơn cậu bởi vì tôi có một người vợ chưa cưới xinh đẹp nhất Châu Á!”
Tưởng Thiên Lỗi không muốn nói thêm, chỉ cười khổ một cái, không để ý tới bất cứ ai, tiếp tục cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Cái đêm ba năm trước đây, nếu như cô ấy không có xông vào trong sinh mệnh của tôi, có lẽ tôi chỉ cần ôm sống và chết một mình.”
Trang Hạo Nhiên xoay người, nhìn về phía bóng lưng anh từ từ đi khỏi, đột nhiên hỏi: “Thật. . . . . . Thích Đường Khả Hinh sao?”
“Không có!” Tưởng Thiên Lỗi không nói thêm gì nữa, hai mắt lại xẹt qua một chút đau lòng, chậm rãi bước thẳng đi ra ngoài.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn bóng lưng của anh, hai mắt xẹt qua một chút suy tư.
Vườn hoa phía sau khách sạn.
Đường Khả Hinh đổi lại áo len màu trắng, váy ngắn màu đen, mang ủng ngắn màu đen, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, đội mũ rộng vành, đeo túi xách, vẻ mặt mất mát, không còn hơi sức đi ra tòa nhà nhân viên, miệng thở luồng khí trắng, ngẩng đầu lên, nhìn trên bầu trời điểm đầy ánh sao, cô miễn cưỡng nở nụ cười thật khổ, lúc này, điện thoại di động reo lên, cô sững sờ, cầm điện thoại di động nhìn xem, là điện thoại của Tô Thụy Kỳ gọi tới, cô khẽ mỉm cười, nhận điện thoại, đáp nhẹ: “Alô. . . . . .”
“Ở nơi nào?” Tiếng của Tô Thụy Kỳ truyền đến.
“Ở tòa nhà nhân viên. . . . . . Anh ở đâu?” Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, hỏi nhỏ.
“Ở đại sảnh khách sạn.” Tô Thụy Kỳ mặc T-shirt màu đen, quần tây màu đen, bên ngoài khoác tây trang màu đen, dáng vẻ tao nhã đẹp trai đi xuống xe, cầm điện thoại di động khẽ mỉm cười.
Đường Khả Hinh vừa nghe, ngay lập tức nói: “Em lập tức ra ngoài.”
Cúp điện thoại.
Đường Khả Hinh mỉm cười đi qua phía sau hoa viên, vọt vào đại sảnh khách sạn, sau đó đứng ở trong hành lang xa hoa, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ tựa vào bên cạnh cửa xe, dáo dác nhìn quanh, lại rất mê người, cô nhìn về phía anh, dịu dàng gọi: “Tô Thụy Kỳ. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ quay đầu lại, nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười.
Đường Khả Hinh không nói gì, chỉ im lặng nắm chặt dây túi xách, mỉm cười nhẹ nhàng đi về phía anh, Tô Thụy Kỳ cũng nhìn về phía cô đang đi tới, vươn tay nhẹ nhàng ôm người cô, cúi đầu, nhìn cô đội mũ, khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt thật to, cái mũi cao cao, cánh môi anh đào khẽ nhếch nụ cười, lộ ra hàm răng nhỏ rắn chắc trắng nõn, anh đột nhiên mỉm cười, nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hỏi: “Lạnh không?”
Đường Khả Hinh nhìn anh, lắc đầu một cái.
“Vậy lên xe thôi. . . . . .” Tô Thụy Kỳ tự mình mở cửa xe cho Khả Hinh, sau đó đỡ đưa cô lên xe, sau đó mình cũng ngồi lên ghế lái, nổ máy xe, lái xe chạy thẳng ra phía trước.
Một bóng dáng màu đen, đứng ở bên kia đại sảnh, nhìn cảnh tượng này. . . . . .
Đông Anh khẽ bước lên trước, đi tới sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, nhẹ nhàng nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . Đã đến giờ tiệc tối từ thiện . . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng ở một bên, nhìn ngoài đại sảnh trống rỗng, không biết vì sao nhớ lại buổi tối nào đó ở bên Khả Hinh, bởi vì mình say rượu, cô ở bên cạnh mình đêm hôm ấy, nhớ tới sáng sớm hôm sau, cô hung hăng nói lời linh tinh trêu đùa mình, sau đó nhớ đến quá khứ hai người tiếp xúc nhau, có lúc mua quả quýt hai mắt cô trợn to, nhìn về phía người khác thì bộ dáng tinh nghịch. . . . . .
Thì ra mình cũng từng có được hình bóng cô như thế.
Đông Anh có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh. Tưởng Thiên Lỗi không nói gì thêm, mà im lặng xoay người, từng bước từng bước đi khỏi đại sảnh, đi về phía xe ở bên ngoài.
***
Chiếc Land Rover màu đen lao đi trong đêm.
Đường Khả Hinh vẫn theo thói quen thường ngày, quay cửa kính xe xuống, đón không khí có chút lạnh lẽo, hưởng thụ đau thương, lệ trong hai tròng mắt, chảy ngược vào trong tim. . . . . .
Tô Thụy Kỳ vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Lạnh như thế còn mở cửa sổ?”
Đường Khả Hinh tựa vào bên cửa xe, đưa ngón tay ngọc thon thon với ngoài cửa sổ, cảm nhận gió lạnh kích thích nhiệt độ trong lòng tay mình, nhớ tới nụ hôn nóng bỏng của mình và Tưởng Thiên Lỗi ở bên trong căn phòng ngày hôm nay, một chút chua xót dâng lên, không cách nào kiềm chế, hai mắt chớp chớp, hơi ửng đỏ.
Một chút ấm áp nhẹ nhàng đắp lên trên người của cô.
Đường Khả Hinh sửng sốt xoay người, nhìn Tô Thụy Kỳ, anh đã cởi tây trang ra, khoác ở trên người của mình, chỉ mặc áo len đơn bạc, đang lái xe, chưa bao lâu, ba năm trước đây, anh đã từng gần gũi nhất với mình, người thân mật nhất, vì sao quên lãng nhanh như vậy? Xem ra tình yêu thật sự là một cái gì đó làm cho người ta rất phiền não. . . . . . Cô miễn cưỡng mỉm cười, xoay người, lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, có một chút đau, đè nén ở đáy lòng, không thở được. . . . . .
Cũng đang trong lúc này điện thoại di động vang lên.
Cô sững sờ, từ trong túi xách móc điện thoại di động ra, đón giá rét gió, đón từng ngọn đèn đường lóe sáng, màn hình điện thoại di động sáng lên, là Tưởng Thiên Lỗi gửi tin nhắn, cô chăm chú nhìn tin nhắn màu xanh dương, suy nghĩ thật lâu, cũng không rõ rốt cuộc anh gửi cho mình cái gì? Hai tròng mắt của cô thoáng qua một chút giọt lệ, ngón cái nhẹ nhàng nhấn một cái, sau đó một phong thơ mở ra, rõ ràng là tấm hình mình cười thật ngọt ngào. . . . . .
Cô sững sờ, nhìn mình trong màn hình, trong lúc đang suy tư thì nhìn thấy một tin nhắn khác sáng lên, lại là một tấm hình mình cười rất ngọt ngào rất ngọt ngào . . . . . .
Hơi thở càng nặng nề.
Cô giống như chống đỡ không nổi xem từng tin nhắn càng không ngừng lóe sáng trong điện thoại của mình, tất cả đều là hình của mình, thậm chí còn có hình mình chưa từng thấy từ trước đến giờ, cô sững sờ, nhìn mình trong màn hình, nằm trên ghế sa lon, nghiêng mặt ngủ thật say, tư thế ngủ say giống như con heo con. . . . . . Hai tròng mắt của cô xoay tròn, lục tìm trong trí nhớ, lúc này mới phát hiện, đây là hình trong phòng làm việc của Tưởng Thiên Lỗi, đó là một tấm hình mình làm bạn với anh cả buổi tối, nhịn không được ngủ mất. . . . . .
Anh chụp lúc nào?
Đường Khả Hinh run rẩy, nắm chặt điện thoại di động, nhìn bộ dáng ngủ say mình trong màn hình, nghĩ tới người đàn ông kia, lúc tự chụp mấy tấm hình này nhất định quen che giấu nụ cười, rốt cuộc nước mắt như thiếu đê chảy xuống. . . . . .
Cô sẽ tiếp tục chờ tấm hình kế tiếp, nhưng thời gian từng phút từng phút trôi qua, xe chạy qua từng con đường, nhưng cũng không có nữa, cô biết, rõ ràng biết, người đàn ông này đang cáo biệt với mình, trong lòng dâng lên bi thương, cô cắn chặt răng, nhìn một tấm hình cuối cùng, nước mắt từng viên lăn xuống, nhưng chỉ nhắm mắt, mặt tựa vào bên cửa xe, nước mắt dọc theo cửa sổ trong suốt lăn xuống. . . . . .
***
Bóng đêm rất nồng.
Gió lạnh quét ào ào.
Một dãy hàng quán nào đó ở bờ sông, thắp ánh sáng rực rỡ, ở trong khắp các lều nhỏ ánh đèn màu vàng cũng chiếu sang rực, tiếng nồi lẩu sôi sùn sục, truyền đến từng hồi.
Một cái ly uống rượu nện ở trên bàn! !
Đường Khả Hinh say ngất cầm ly rượu trắng, lại muốn rót rượu, Tô Thụy Kỳ ngồi ở một bên, lập tức ngăn cô, căng thẳng nói: “Đừng uống nữa ! !”
“Tô Thụy Kỳ! !” Đường Khả Hinh say đến có chút bất tỉnh nhân sự ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Tô Thụy Kỳ, trong lòng chợt cảm thấy đau, nghẹn ngào nói: “Anh biết không? Lúc ấy, chị của anh nói với em chuyện tình yêu trước kia của anh, rồi muốn em đi khỏi anh. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ đột nhiên sững sờ, nhìn cô.
“Anh đừng hiểu lầm, em không có trách chị ấy!” Khuôn mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng, nắm chai rượu rót đầy một ly, bưng lên uống một ngụm lớn, chất cay vào bụng làm cho cô thở mạnh một cái, mới nện ly rượu xuống, nghẹn ngào nói: “Nếu như em là chị ấy, em cũng muốn thuyết phục mình rời khỏi anh!”
Tô Thụy Kỳ đau lòng, im lặng nhìn cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, tối nay say sưa phóng túng, ngẩng đầu lên, đầu óc hơi choáng váng đầu, vươn tay vỗ lồng ngực của mình, nức nở nói: “Nhưng anh biết không? Ngày ấy, em và anh chia tay, trái tim của em đau đớn biết bao nhiêu? Em rất đau đớn! Bởi vì anh là người đầu tiên cho em ánh mặt trời kể từ lúc khuôn mặt em bị phá hủy đến nay! Trong thế giới của em, người thương em không có bao nhiêu, em giữ lại từng người một, có phải em thật tham lam hay không?”
Cô rơi lệ nhìn anh! !
Tô Thụy Kỳ nhìn cô, chậm rãi lắc đầu một cái.
Đường Khả Hinh lại cười rất bi thương, nước mắt lăn xuống, lại ngẩng đầu lên, nắm chai rượu, đột nhiên lại nhớ đến người đàn ông trong bóng đêm, lại rót cho mình một ly rượu. . . . . .
“Đừng uống nữa !” Tô Thụy Kỳ lại muốn lấy tay ngăn cản.
“Anh buông tay!” Đường Khả Hinh đẩy anh ra, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, bật khóc nói: “Anh biết, tại sao mặt của em bị phá hủy không ?”
Chuyện này vẫn là bí mật của cô.
Tô Thụy Kỳ lắc đầu một cái.
Tối nay Đường Khả Hinh giống như điên cuồng, nắm chặt chai rượu trắng, lại rơi lệ nhìn nồi lẩu sôi sùn sục trước mặt, khổ sở nói: “Bởi vì một buổi tối ba năm trước đây, ngày hôm sau em sắp tham gia cuộc tranh tài chuyên gia hầu rượu Khách sạn Á Châu, nhưng đêm hôm đó lúc em trở lại con hẻm lần cuối cùng, em bị một người đàn ông mạnh mẽ kéo lại, kéo em vào trong góc u ám. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ nghe lời này, đột nhiên căng thẳng trầm ngâm nhìn cô.
Đường Khả Hinh lau đi nước mắt, nhớ lại cái đêm ba năm trước đây, cô bật khóc nói: “Anh ấy giao cho em một chai rượu, nhờ em bảo vệ nó, sau đó hôn em, cắn nát môi của em, nếm máu của em, anh ấy liền biến mất, cuối cùng bị những người áo đen bắn chết, khi đó, em ôm chai rượu đỏ nghĩ tới rốt cuộc là một bí mật như thế nào, mới để cho một người vì nó hy sinh mạng sống? Em cảm thấy nó là vận rủi của em, nhưng em không có cách nào, bởi vì em coi trọng lời hứa, bởi vì người đó đã chết, em chỉ có thể bảo vệ nó, bảo vệ linh hồn kia, nhưng còn có một bí mật, trời không biết, đất không biết, người kia bị chết, không ai biết, chỉ có mình em mới hiểu được, tại sao em phải bảo vệ chai rượu đỏ kia. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ dừng lại, nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, nhìn anh, rơi lệ nói: “Bởi vì, nơi em phải đưa chai rượu đỏ đến chính là nơi cha của em phải trả giá cả đời. . . . . . nơi ông ấy muốn trung thành cả đời. . . . . Cho nên, tôi bảo vệ nó, giống như bảo vệ chặt một chút tâm ý của cha. . . . . .”
Hai mắt Tô Thụy Kỳ khẽ đỏ thắm.
Đường Khả Hinh thật khổ sở lau đi nước mắt trên mặt, mới ngẩng đầu lên khóc nói: “Cha nói, sống trong cuộc đời nhất định phải có niềm tin, niềm tin của em chính là rượu đỏ. . . . . . Cũng bởi vì như vậy, em mới ôm chai rượu đỏ kia xông vào phòng của Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ nặng nề cúi đầu không lên tiếng.
Đường Khả Hinh lại lau đi nước mắt, nhưng thân thể lại khổ sở run rẩy, khóc nói: “Cũng bởi vì như vậy, từ đó cuộc đời của em không giống với người khác, tranh cãi ầm ĩ với anh ấy cùng đưa nhau vào cục cảnh sát, cuối cùng ở trong đêm mưa tối tăm bị mấy người đàn ông đâm một dao vào bả vai của em, tạt axít trên mặt của em, máu và axít ở trong thân thể của em cùng nhau thiêu đốt, đem tương lai của em, hy vọng của em, tuổi thanh xuân của em đều thiêu rụi tất cả ! ! Ba năm qua, không chỉ một lần hai lần nghĩ tới cái chết, mỗi lần núp ở trong kho hàng u ám, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa sổ duy nhất, khát vọng ngày có ánh mặt trời. . . . . . Khi đó, em cho rằng cuộc sống của em cứ như vậy xong rồi, nhưng không nghĩ tới, ba năm sau, anh ấy lại xuất hiện, không chỉ cho em công việc, cho em hi vọng, thậm chí ném em một mình ở đồng cỏ trống trải, nói cho em biết nguyên tắc làm một nhân viên, khi đó em thật hận anh ấy tàn nhẫn, nhưng em không khỏi cảm thấy em đang bị người chú ý, thật ra em rất hạnh phúc. . . . . . Cho dù là ai cũng không có cách nào hiểu loại hạnh phúc của em. . . . . .”
Cô đột nhiên gục đầu trên bàn khóc ồ lên.
Tô Thụy Kỳ ngồi ở bên cạnh, hai mắt hiện lệ nhìn cô, muốn vươn tay khẽ vuốt đầu của cô . . . . . .Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu lên, nhìn Tô Thụy Kỳ lại khóc nói: “Anh biết không? Anh ấy là một kẻ rất đáng ghét, anh ấy càng không ngừng ôm em, càng không ngừng nhìn vết sẹo của em, lúc đó, em thật sự rất hận anh ấy, tại sao anh ấy lại không giống những người khác, sợ vết sẹo này? Tại sao anh ấy không sợ? Anh ấy còn ôm mặt của em, hôn nó. . . . . . Anh biết em đau khổ cỡ nào không? Hận anh ấy cỡ nào không? Tại sao anh ấy muốn hôn nó ? Ngay cả chính em cũng thống hận, tại sao anh ấy muốn hôn? Em có thể không hận sao? Em có thể không thương sao? Khi anh ấy hôn vào trên mặt của em thì em có thể không thương sao?”
Tô Thụy Kỳ cắn chặt răng, ngồi yên, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh lại khóc nhìn Tô Thụy Kỳ, nói: “Em nghe người ta nói, yêu một người không cần phải có lý do, không thương một người, mới cần rất nhiều lý do, nhưng trong thế giới của em, hoàn toàn khác biệt, anh hỏi em tại sao thương anh ấy, thật ra em có thể nói ra rất nhiều lý do, nhưng em không thương anh ấy, lại không nói một lý do nào! Bởi vì tất cả mọi chuyện anh ấy đối với em, em cũng có thể hiểu! Ngày đó em cầm hoa hồng chờ anh ấy đi xem phim, nhưng cũng chỉ nghĩ làm bạn với anh ấy mà thôi. . . . . . Em vì anh ấy, thật sự em trả giá cái gì được, có thể buông tha, em cũng có thể không cần cái gì. . . . . .”
“Khả Hinh. . . . . .” Tô Thụy Kỳ đau lòng gọi cô.
“Anh không biết. . . . . .” Đường Khả Hinh lại khóc rống nói: “Lúc anh ấy gọi tên của em, rất dễ nghe, mặc kệ là Khả Hinh, hay là Đường Khả Hinh. . . . . . Đều rất dễ nghe. . . . . . Em tình nguyện mình bị đau đớn ở trong thế giới của anh ấy, em cũng sẽ không muốn tự mình đi tới cô đơn và tự do. . . . . . Bởi vì nổi đau của anh ấy cho em, so với quá khứ còn đau khổ hơn . . . . . . Hiện tại tối thiểu có người nhớ tới. . . . . . Nhưng tại sao. . . . . . Anh ấy không đi gặp em, anh ấy không tới xem phim, anh ấy cũng không cần đi gặp chị ấy, bởi vì đó là một tình yêu hoàn toàn không có kết quả . . . . . . Lúc đó, em đau lòng vì anh ấy. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn cô.
Đường Khả Hinh đột nhiên thật khổ sở che mặt, bật khóc: “Đến khi em nghe tin hai người muốn sống chung cả đời, mặc dù lòng của em đau đớn, nhưng vẫn hạnh phúc cho anh ấy. . . . . . Nhưng tại sao anh ấy muốn quay đầu lại? Nếu như anh ấy không quay đầu lại, có lẽ em có thể trải qua cuộc sống cô đơn mà em muốn, mặc dù cả đời cô đơn, em cũng cam tâm tình nguyện. . . . . . tại sao anh ấy muốn quay đầu lại? Một tình yêu khổ sở nhiều năm, rốt cuộc đươm hoa kết trái, tại sao muốn quay đầu lại? Em không hiểu rõ thứ tình cảm này, em cũng không có lòng tin, em cũng đã mệt mỏi, sợ hãi. . . . . .”
“Em. . . . . . Vẫn thương anh ấy sao?” Tô Thụy Kỳ đột nhiên nhìn cô, đau lòng hỏi.
Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn Tô Thụy Kỳ, khóc nói: “Tại sao có thể không thương? Tại sao không thương hả? Em có lý do gì không thương anh ấy đây?”
Tô Thụy Kỳ sửng sốt.
Đường Khả Hinh nghĩ tới đây, đột nhiên có chút bình tĩnh, chợt cầm điện thoại di động lên, run rẩy mở hình ra, đưa cho Tô Thụy Kỳ xem. . . . . . Ngây ngốc nói: “Anh nhìn xem tấm hình này, có thể nhìn ra cái gì không?”
Tô Thụy Kỳ nhìn tấm hình trong màn hình điện thoại di động, là buổi sáng sớm, Khả Hinh đứng ở trong phòng bếp nhìn về phía ống kính nở nụ cười ngọt ngào, nhưng anh lại không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đường Khả Hinh nặng nề nhìn anh, rơi lệ nói: “Anh xem không ra được cái gì, đúng không?”
Tô Thụy Kỳ có chút bất đắc dĩ nhìn cô.
“Lý do em yêu anh ấy ở chỗ này. . . . . . Anh nhìn không thấy sao?” Đường Khả Hinh nhìn anh, lại khóc hỏi.
Tô Thụy Kỳ không hiểu, lại nhìn tấm hình, vẫn không thể nào hiểu ngẩng đầu nhìn cô.
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, nước mắt nhỏ xuống, nhìn anh nghẹn ngào nói: “Ở trong đó, em có nụ cười hạnh phúc nhất trong đời, đây là em để lại cho anh ấy. . . . . . cũng là anh ấy để lại cho em . . . . .”
Trong lòng Tô Thụy Kỳ đột nhiên cảm thấy đau xót, bất đắc dĩ nhìn cô.
Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động lên, lại nhìn tấm ảnh mình cười rất ngọt ngào, tiếp tục rơi lệ nói: “Khi đó, trong lòng của em tràn đầy tình yêu, bất chợt hiểu ra, tình yêu không phải muốn có, yêu là phải bỏ ra. . . . . . Yêu không phải lấy được, yêu là cho đi. . . . . . Yêu không phải nhớ thương, yêu là nhắn nhủ. . . . . . Yêu không phải hy sinh, yêu là dâng hiến. . . . . .”
Cô đột nhiên ôm chặt điện thoại vào trong ngực, lại mất mát khóc rống.
“Một bộ phim, nhìn cuộc đời nhân vật, cũng nhìn cuộc đời của mình. . . . . . nhân vật bộ phim kia cô đơn, cuộc đời của em cũng cô đơn . . . . . . Thật là khổ sở đi đến hiện tại, mỗi buổi tối, bị ác mộng thức giấc, tất cả đều là nụ cười của anh ấy, nụ hôn của anh ấy, tất cả mọi thứ của anh ấy. . . . . . không phải em không dám chấp nhận yêu anh ấy, không phải em không muốn cho anh ấy thêm cơ hội, chỉ là em thật sự rất sợ yêu nữa, anh ấy lại vứt bỏ em . . . . em sẽ chết. . . . . .” Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, cúi xuống, khóc nói: “Nhưng tại sao anh ấy muốn gửi cho em mấy tấm hình ? Anh không thể lưu giữ lâu thêm một chút sao? trả lại cho em nhanh như vậy. . . . . kiên cường của em sẽ bị phá vỡ, nhưng em không muốn theo tình yêu của anh ấy rơi vào vực sâu vạn trượng. . . . . .”
“Khả Hinh. . . . . .” Tô Thụy Kỳ không muốn nghe nữa, càng nghe lòng càng chua xót, đột nhiên vươn tay, nắm nhẹ bả vai của cô.
“Trang Hạo Nhiên chết tiệt! !” Đường Khả Hinh đột nhiên ngẩng đầu lên, rơi lệ tức giận nói: “Anh ấy không biết em rất cố gắng sống sao? tại sao hôm nay anh ấy lại nói muốn vứt bỏ em…, để cho em cảm thấy khó chịu! ! Trang Hạo Nhiên chết tiệt ! !”
Cô đột nhiên cảm thấy say, khổ sở gọi điện thoại cho Trang Hạo Nhiên, chợt đứng dậy đi ra lều! !
“Khả Hinh! !” Tô Thụy Kỳ vội vàng bỏ lại vài tờ 100 đồng, đi theo ra ngoài.
Một mình Đường Khả Hinh đi về mé bờ sông, đón gió lạnh thấu xương, mơ hồ hoa mắt đứng đó, cầm điện thoại di động, nghe tiếng chuông reo . . . . . . Cô khóc kêu to: “Trang Hạo Nhiên! ! Anh nghe điện thoại! ! Anh nghe điện thoại cho tôi! !”
***
Khách sạn Á Châu.
Trước lúc tiệc tối từ thiện, có một tiệc rượu nho nhỏ, Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu đen, tay nâng rượu đỏ, mới vừa cụng ly với Ủy viên Trương, nói chuyện với một quan chức, ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía Tinh Xuyên đứng ở một bên, mặc váy dài cúp ngực màu vàng, bên ngoài khoác áo lông trắng tinh, cô đang nâng ly nói chuyện phiếm với một người đàn ông, bởi vì cô là bạn của Tử Hiền, cho nên cũng là thượng khách, anh khẽ mỉm cười, chào hỏi với mọi người, liền muốn đi tới, đúng lúc này, điện thoại di động chấn động, anh sững sờ lấy điện thoại di động ra, thấy điện thoại của Đường Khả Hinh, liền ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tinh Xuyên, mới hơi xoay người, nhận điện thoại, đáp nhẹ: “Ừm?”
“Trang Hạo Nhiên! !” Đường Khả Hinh đột nhiên khóc to, lớn tiếng gọi anh! !
Trang Hạo Nhiên sững sờ, nghe âm thanh này, lập tức để ly rượu xuống, đi ra sảnh tiệc, đứng ở bên cạnh hành lang, căng thẳng gọi: “Khả Hinh? Cô làm sao vậy?”
“Tôi thật sự vô cùng chán ghét anh ! !” Đường Khả Hinh đứng ở bờ sông, thân thể thiếu chút nữa lay động muốn rớt xuống rào chắn, Tô Thụy Kỳ lập tức ở phía sau đỡ nhẹ cô, căng thẳng gọi: “Khả Hinh! ! Cẩn thận! Em say rồi! Trước tiên đừng nói gì, về nhà nghỉ ngơi đi!”
“Anh tránh ra!” Đường Khả Hinh đẩy Tô Thụy Kỳ ra, đau khổ gọi! !
Trang Hạo Nhiên nhíu chặt mày, nói chính xác: “Cô uống rượu?”
“Tôi uống rượu thì thế nào? Sau đó anh lại nói, anh muốn đi sao? Vậy anh đi đi! Ai mà thèm chứ?” Đường Khả Hinh khóc nói với Trang Hạo Nhiên: “Anh đừng cho rằng tôi quý trọng anh… là anh có thể động một chút nói rời khỏi tôi để uy hiếp tôi.”
Trang Hạo Nhiên sững sờ, nghe lời này, gọi: “Đường Khả Hinh!”
“Anh biết tôi vì muốn được anh công nhận, tôi rất cố gắng không?” Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, đón gió to, khóc nói: “Buổi tối tôi học bài, sợ buồn ngủ, dùng kim châm, sợ anh nhìn thấy, tôi đâm vào trên lưng của tôi, trên mu bàn tay, trên đùi, chính là không để cho anh nhìn thấy. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, yên lặng cầm điện thoại di động, lắng nghe.
Nước mắt Đường Khả Hinh lại lăn xuống, khóc nói: “Tôi cũng không biết, tại sao phải quý trọng anh như vậy, dường như trong thân thể chúng ta chảy cùng dòng máu rượu đỏ, tôi giống như có thể cảm nhận sâu trong linh hồn của anh có mối liên hệ thật sâu đối với quả nho và rượu đỏ, giống như ở trên người anh, tôi nhìn thấy được rất nhiều kí ức có liên quan đến cha tôi, tôi giống như cảm thấy, đời này anh có thể xuất hiện trong sinh mệnh của tôi . . . . .”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt chớp lóe.
Đường Khả Hinh lau khô nước mắt trên mặt, khóc nói: “Tôi để lại cho anh một chút đơn thuần cuối cùng của cuộc đời tôi là bởi vì tôi biết, anh có thể bảo vệ mãnh tâm linh ấy! Thế nhưng tại sao anh cũng không hiểu tôi? Tại sao anh muốn nói với tôi, bất cứ lúc nào cũng sẽ đi khỏi tôi, muốn tôi lớn lên nhanh một chút, anh không thấy tôi rất cố gắng sao? Tôi đã rất cố gắng từ chối Tưởng Thiên Lỗi rồi! Thật rất cố gắng rất cố gắng! Anh biết tôi thương anh ấy đến cỡ nào không? Anh không biết! !”
“Cô đang ở đâu!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên hỏi.
“Tôi không muốn anh trông nom! Chiếc Audi của anh chạy như bay, ba giây có thể đến thế giới của tôi, nhưng không thể tới tâm linh của tôi! Anh luôn dựa vào sự quý trọng của tôi đối với anh, động một chút là uy hiếp tôi, muốn rời khỏi tôi,” Đường Khả Hinh khóc nói.
“Đường Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên lại trầm giọng gọi cô! !
“Thế nào? Anh lại muốn mắng tôi có đúng không? Lại muốn dạy dỗ tôi có đúng không? Anh tỉnh lại đi ngươi! Ngày mai tôi sẽ từ chức! Tôi không phục vụ anh nữa! ! Anh muốn đi thì anh đi cho tôi! ! Bắt đầu từ hôm nay, để mặc tôi, được chưa? Để cho tôi giống như một trận gió, bay tới nơi nào thì bay, anh không cần phải lo cho tôi, cũng mặc kệ tôi ! Tôi không muốn anh! !” Đường Khả Hinh lại khóc gọi!
Trang Hạo Nhiên nghe đến đó, đột nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Anh cười cái gì? Anh cười cái gì! ! Anh nói xem anh cười cái gì!” Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, kêu to!
Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, dừng lại một lát, mới thở nhẹ một hơi, bất đắc dĩ chậm rãi nói: “Tôi nói, cuối cùng có một ngày tôi sẽ đi khỏi cô, muốn cô lớn lên nhanh một chút là bởi vì. . . . . .”
Anh do dự một lát, mới cười khổ nói: “Là bởi vì. . . . . . Sợ sau này cô đi khỏi tôi, cô sẽ xảy ra chuyện. . . . . . Đến lúc đó, cô đứng chỗ tôi không nhìn thấy cô, khóc lóc, đau lòng, khổ sở, tôi không ở bên cạnh cô, thì cô làm thế nào? Cho nên tôi muốn cô lớn lên nhanh một chút. . . . . . thật ra. . . . . . Chỉ là một loại. . . . . . Lo lắng. . . . . .”
Đường Khả Hinh đột nhiên im lặng, không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, hai mắt lộ ra một chút đau lòng nói: “Giống như hiện tại, không phải cô cách tôi thật xa sao? Nếu như tôi thật lòng đối đãi một người, tôi không chỉ có muốn mở cánh cửa bảo vệ cô ấy, còn muốn cho cô học được cách tự bảo vệ mình. . . . . . Cô ở trước mặt của tôi, tôi cũng đã lo lắng như vậy rồi, cô ở ngoài tầm mắt của tôi, tôi còn có thể yên tâm sao? Tôi có thể không lo lắng sao?”
“Có thật không?” Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, nước mắt lại lăn xuống, hỏi.
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên gật đầu.
“Tôi không tin. . . . . .” Đường Khả Hinh cúi đầu, lầu bầu.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên dịu dàng mỉm cười, nhưng không nói lời nào.
Đường Khả Hinh cũng im lặng rơi lệ, nhớ tới câu nói của anh hôm nay nhưng vẫn chua xót nói: “Nhưng về sau, anh có thể. . . . . . đừng nói kiểu cuối cùng muốn rời khỏi tôi hay không? Tôi không muốn nghe. . . . . .” .
Trang Hạo Nhiên lại dịu dàng mỉm cười, nói: “Được.”
Đường Khả Hinh không nói gì, giống như trong lòng thỏa mãn, chỉ lặng lẽ đứng ở nơi đó rơi lệ. Trang Hạo Nhiên suy nghĩ đến câu cô mới vừa nói: Anh biết tôi thương anh ấy đến cỡ nào không? Anh nhẹ nhàng trấn an nói: “Ngoan, bây giờ cô đưa điện thoại cho Cậu chủ Tô. . . . . .”
“Tôi không muốn !” Đường Khả Hinh không chịu.
“Nghe lời!” Trang Hạo Nhiên nhẹ nhàng mà dịu dàng ra lệnh.
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải đưa điện thoại di động cho Tô Thụy Kỳ, Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn cô một cái, mới cười nhận lấy điện thoại di động, tay vẫn đỡ thân thể cô xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, đáp nhẹ: “Tổng Giám đốc Trang. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên ở đầu bên kia nói với Tô Thụy Kỳ một lúc.
Tô Thụy Kỳ nhẹ nhàng đỡ Đường Khả Hinh ngồi trên ghế ở bên cạnh, sau đó đi tới một bên, nói nhỏ cái gì đó với Trang Hạo Nhiên, sau đó mới gật đầu đáp nhẹ.
Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.
Cuối cùng Tô Thụy Kỳ xác nhận với anh, mới cúp điện thoại, chậm rãi đi trở về chỗ Khả Hinh, đưa điện thoại di động trả lại cho cô. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, mới ngây ngốc nhận lấy điện thoại, đáp nhẹ: “Alô. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Nghe cô nói chuyện kiểu này, đoán chừng là uống rượu trắng, để cho Cậu chủ Tô đưa cô về, ngủ một giấc, ngày mai rồi quyết định từ chức hay không. . . . . .”
Đường Khả Hinh có mấy phần tỉnh rượu, mặt đỏ lên.
Trang Hạo Nhiên dừng lại một lát, mới cầm điện thoại di động, khẽ mỉm cười, nói: “Hôm nay tôi còn bận một có chút việc, cô nghỉ ngơi sớm một chút, hả?”
“Vội vàng đi gặp Tinh Xuyên à?” Đường Khả Hinh lầu bầu.
“Ừ! !” Trang Hạo Nhiên nặng nề trả lời cô, đột nhiên mỉm cười.
Đường Khả Hinh không nói lời nào, chỉ cầm điện thoại di động, lau giọt nước mắt cuối cùng tối nay.
Trang Hạo Nhiên lại cầm điện thoại di động, không đợi cô cúp máy, liền cúp máy trước, nhìn về phía trước hành lang thật dài, nhẹ nhàng gọi: “Tiêu Đồng.”
Tiêu Đồng cùng đi phía sau, đáp nhẹ: “Vâng”
“Chuẩn bị xe, tôi muốn đi bệnh viện một chuyến. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía trước, quyết định nói.