Đêm huyễn hoặc.
Vô số ánh sao Lấp lánh, gió lạnh thổi ào ào. Bóng trúc chồng lên nhau không ngừng lay động. Như Mạt nằm ở trên giường, cảm thấy có chút lạnh khó hiểu, cô hơi co rúm người.
Có người kéo chăn nhẹ nhàng đắp lên cho cô, tiếng động đóng cửa sổ thật nhẹ nhàng truyền tới.
Như Mạt khẽ chớp lông mi, cô tỉnh ngủ bởi vì tiếng động nhỏ này, dần dần di động tròng mắt, khẽ chớp mắt, rốt cuộc mở mắt, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang ngồi ở bên giường mình, thật dịu dàng nhìn mình, hai mắt sáng như ánh sao phát ra ánh sáng nóng bỏng, cô ngẩn ra, nhìn Trang Hạo Nhiên, nhẹ chống người muốn ngồi dậy. . . . . .
“Đừng động. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vươn tay, nắm nhẹ bả vai của cô, cẩn thận để cho cô nằm xong, lại kéo nhẹ chăn, dịu dàng lo lắng nói: “Xin lỗi, đánh thức cô?”
Như Mạt mông lung không còn hơi sức, âm thanh hơi khàn khàn, dịu dàng nói: “Không có việc gì. Anh tới vừa đúng, lúc này, tôi vừa gặp ác mộng. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô.
Như Mạt nhìn anh, cũng miễn cưỡng mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ hơi đứng lên, kéo một cái ghế bên cạnh, ngồi ở bên cạnh, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của Như Mạt hơi lạnh buốt, có chút đau lòng nhìn cô nói: “Rõ ràng trong phòng rất ấm áp, tại sao thân thể vẫn lạnh như đá?”
Như Mạt không lên tiếng, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh trắng như tuyết, hai mắt xẹt qua một chút bi thương, nói: “Có thể. . . . . . Bởi vì trái tim đang dần dần sợ hãi.”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.
Như Mạt chỉ sợ anh khổ sở, liền vội vàng hư mềm không còn hơi sức cầm ngược tay của anh, an ủi nói: “Anh không cần lo lắng, tôi không sao. Nếu như thật sự. . . . . . Nhất định tôi phải đi khỏi, đó cũng là số mạng. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười.
Như Mạt chớp động đôi mắt, nhìn ánh mắt Trang Hạo Nhiên, liền hiểu ý cười hỏi: “Thế nào? Anh có chuyện tìm tôi?”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ thật dịu dàng nhìn cô.
Như Mạt cố ý nhìn anh, cười nói: “Chuyện gì?”
Trang Hạo Nhiên đột nhiên nắm bàn tay nhỏ bé của Như Mạt, đặt ở bên môi hôn nhẹ g, mới ngẩng đầu lên nhìn cô nói: “Như Mạt. . . . . .”
“Hả?” Như Mạt nhìn anh, đáp nhẹ.
“Mỗi lần tôi gọi cô như vậy, Thiên Lỗi đều rất tức giận. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười nói.
Như Mạt cười nói: “Anh ấy hiểu lầm anh yêu thích tôi . . . . .”
“Cô không có hiểu lầm sao?” Trang Hạo Nhiên hỏi.
Như Mạt lắc đầu một cái.
“Làm sao cô biết tôi không có thích cô?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hỏi.
“Bởi vì biết . . . . . .” Như Mạt cảm thấy trả lời vấn đề này rất tốt, liền cười nói: “Một người phụ nữ rất nhạy cảm, nếu như người đàn ông thích mình, cô ấy có thể cảm nhận được, từ nhỏ đến lớn, anh cũng chỉ xem tôi như chị, chỉ bởi vì có lúc bướng bỉnh, cố ý trêu Thiên Lỗi, cho nên mới để cho anh ấy hiểu lầm, hơn nữa chuyện hiểu lầm này, tôi đã giải thích, nhưng anh ấy vẫn không tin. . . . . .”
Nhắc tới Thiên Lỗi, trên mặt Như Mạt hiện lên nụ cười ôn nhu.
Trang Hạo Nhiên nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, đột nhiên mỉm cười, nói: “Thật ra cô sai rồi.”
Như Mạt nhìn anh.
“Khi còn bé, tôi đã cảm thấy cô rất xinh đẹp, rất ưa thích cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.
Như Mạt yên lặng nhìn anh, thật lâu, vẫn không tin, nửa đùa hỏi: “Lúc nào vậy?”
“Khi cô mặc váy trắng đi vào thảm cỏ Lavender nhà tôi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.
“Khi đó?” Như Mạt đột nhiên bật cười, mới biết anh đang trêu chọc mình, liền đánh nhẹ tay của anh, nói: “Anh nói bậy, lúc ấy chúng ta còn nhỏ, làm sao anh có thể yêu thích tôi, nhưng sau đó xuất hiện một em gái nhỏ khác, anh rất ưa thích cô ấy, đã từng có một đoạn thời gian, vẫn nhớ tới cô em gái kia. . . . . . Còn đem Phong Tín Tử của ông nội đưa cho anh, đưa cho cô ấy. . . . . . Không biết vì sao, tôi vẫn rất nhớ chuyện này, bởi vì dáng dấp của cô ấy rất xinh đẹp, chân bị thương, anh cõng cô ấy đi về phía trước, trong tay của cô cầm chong chóng gió. . . . . . chong chóng gió màu tím, xoay vòng xoay vòng, vô cùng xinh đẹp. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, nhớ tới chuyện tuổi thơ thú vị, cũng phát hiện, cho dù trí nhớ mơ hồ, cũng sẽ nhớ kỹ bóng dáng nhỏ bé nhẹ nhàng đó.
“Sau đó. . . . . . Tại sao không có liên lạc?” Thật ra Như Mạt rất sợ cô đơn, liền nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi.
Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện nữa.
Như Mạt nhìn ánh mắt anh, cũng biết tính tình anh giống như Thiên Lỗi, không thể cưỡng ép được, liền dịu dàng cười.
“Nhưng khi đó cô đi vào thảm cỏ Lavender nhà của chúng tôi sớm nhất, thật là đẹp. . . . . . giống như một áng mây, nhẹ nhàng giống như tên gọi Như Mạt,. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.
Như Mạt dịu dàng mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên nhìn Như Mạt chằm chằm, nhìn khuôn mặt cô xinh đẹp tái nhợt, mà không nhiễm khói bụi nhân gian, sâu kín nói: “Một áng mâ, thật sự để cho rất nhiều người chúng tôi thương yêu thật sâu. . . . . .”
Như Mạt mỉm cười nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên đưa mắt nhìn cô thật lâu, đột nhiên nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Như Mạt, nếu như cô có kiếp sau, cô hi vọng mình là loại sinh linh nào trên thế giới?”
Như Mạt nghe lời này, suy nghĩ một chút, liền cười khổ nói: “Nếu như có kiếp sau, tôi hi vọng mình là một con chim nhỏ có cha mẹ . . . . . . Không tiếp nhận ban tặng, không tiếp nhận thương yêu, vui vẻ sống cả đời. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên nhìn cô, hỏi: “Vậy tại sao. . . . . . Phải chờ tới kiếp sau?”
Như Mạt nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Tôi . . . . . Còn có thể lựa chọn sao?”
“Tại sao không thể?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô cười nói: “Cô nhất định có thể sống tiếp, dựa vào tài lực của tôi và Thiên Lỗi, cô nhất định có thể sống tiếp.”
Như Mạt nhìn Trang Hạo Nhiên tối nay, hai mắt thoáng qua một dự cảm xấu, nói: “Hạo Nhiên. . . . . . Anh muốn nói gì với tôi?”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, nhìn Như Mạt, do dự một lát, mới thật lòng nói: “Như Mạt, chúng ta sống đến hôm nay, tại sao chỉ có một trái tim là bởi vì nó chỉ đập vì chúng ta, nhưng nếu nó quá mức yếu ớt, nhảy đến cuộc sống của người khác, để cho người khác gánh chịu cuộc sống của cô. . . . . .”
Như Mạt im lặng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên thật lòng nhìn Như Mạt, nói: “Mỗi người ta chỉ có một trái tim, cho nên cô đơn là tất nhiên, nhưng nếu như bên trong thân thể có hai trái tim, thật ra sẽ gánh vác rất nặng, không những không mang đến hạnh phúc cho trái tim khác, ngược lại còn mang đến khổ sở. Thật ra cuộc sống cũng không có gì đáng sợ, chỉ có yếu ớt mới đáng sợ nhất, bởi vì yếu ớt, không chỉ mang đến thảm họa cho bản thân mình mà còn cho người ở bên cạnh mình, đó là sự sinh tồn đáng sợ nhất. . . . . .”
Như Mạt nhàn nhạt nhìn anh, nước mắt rơi xuống.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn Như Mạt, khẽ mỉm cười nói: “Nếu chúng ta kiên cường hơn một chút, lúc đối mặt với tình yêu, cho dù đạt được hay mất đi, bản thân mình có thể chịu đựng được điều đó, đối phương sẽ nhẹ nhõm và hạnh phúc hơn. Khi gánh nặng không còn quá nặng sẽ đến gần tình yêu của anh ấy. Cô khát vọng như thế phải không?”
“Anh. . . . . . Muốn nói gì với tôi?” Như Mạt nhìn anh, hỏi.
“Tôi muốn nói là. . . . . .” Hai mắt anh chợt lóe lên, nhìn vẻ mặt yếu ớt của Như Mạt, thật lòng nói: “Trái tim có thể chịu đựng là dựa vào tình yêu của cô đối với anh ấy bao nhiêu, có đủ lớn để có một ngày thả anh ấy đi tìm hạnh phúc của mình hay không. . . . . . Nếu cô học được buông tay, có thể thế giới của anh ấy càng rộng lớn hơn. . . . . . Mà cô cũng có thể để xuống trọng trách và gánh nặng nhiều năm, học cách sống của riêng mình. . . . . . Có lẽ như vậy mới nhẹ nhõm và thanh thản hơn. . . . . .”
“Thiên Lỗi đã đồng ý kết hôn với tôi. . . . . .” Như Mạt nhìn anh, nói nhanh.
“Nếu ngày mai là Ngày Tận Thế, anh ấy đi trước cô thì sao? Cô có thể sống sót không?” Trang Hạo Nhiên hỏi.
Như Mạt im lặng.
“Cô vẫn phải sống tiếp. . . . . . Đây không phải là vấn đề lựa chọn, đây là vấn đề của bản thân cô, Như Mạt. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thật lòng nhìn cô, nói: “Tại sao phải mang vấn đề lựa chọn của mình giao cho người khác lựa chọn chứ? Vậy người khác có thể bởi vì giúp cô lựa chọn, cho nên không tránh được gánh nặng và vận rủi rồi, mà cô phải tiếp nhận ban tặng bất đắc dĩ, không có bất kỳ người nào, có thể gánh vác cuộc sống của bất luận người nào, cuối cùng có một ngày, anh ấy sẽ mệt mỏi, hoặc là anh ấy đã mệt mỏi. . . . . .”
Nước mắt Như Mạt nhanh chóng lăn xuống.
“Lúc anh ấy mệt mỏi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên do dự, nhìn Như Mạt, ngay lập tức nhắc nhỡ cô. . . . . .”Lúc anh ấy mệt mỏi, bởi vì cô quá yếu ớt sẽ không lựa chọn dựa vào cô mà lựa chọn dựa vào người khác. . . . . .”
Như Mạt nghiêng người nhìn Trang Hạo Nhiên.
“Đừng hiểu lầm. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Đây là tình yêu của cô và anh ấy, tôi không có quyền nói gì, tối hôm nay, tôi chỉ muốn nói với cô một tiếng, cô để xuống yếu ớt, kiên cường một chút, đây là biểu hiện yêu bản thân mình, cũng là yêu người khác. Kiên cường đến có một ngày, nếu anh ấy mệt mỏi, anh có thể dựa vào cô…cô mở đôi tay đón anh ấy, nếu anh ấy thuộc về người khác, cô chúc phúc anh ấy đi khỏi, nếu như cô làm được điều này, có thể khi đó, trái tim của cô không cần thay nữa rồi. . . . . .”
Như Mạt rơi lệ, nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trong lòng Trang Hạo Nhiên có một chút đau đau, nắm bàn tay của cô, bóp nhẹ, mới sâu kín nói: “Đúng vậy, quá khứ của chúng ta không có tình yêu, nhưng số mạng ba người chúng ta giống như buộc chặt, nếu như có một ngày, cô thật không chịu nổi, tôi . . . . . Dẫn cô rời khỏi. . . . . .”
Như Mạt đột nhiên nhìn Trang Hạo Nhiên, nghẹn ngào nói: “Anh. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Như Mạt, bảo vệ tốt trái tim của mình, đừng để nó đi ăn mòn cuộc sống của người cô yêu, chuyện này đối với anh ấy quá không công bằng, nếu cô yêu anh ấy, không phải hi vọng anh ấy hạnh phúc sao? Tình yêu, nói đơn giản là dựa vào nhau, mà không phải một bên bỏ ra. . . . . .”
Nước mắt Như Mạt từng viên lăn xuống.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, khẽ mỉm cười nói: “Như Mạt, cô biết tại sao khoảng cách giữa cây nho càng xa nhau, cho ra quả nho càng ngọt không?”
Như Mạt rơi lệ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Bởi vì cây nho cũng có sinh mạng và trí tuệ, khi nó phát hiện có một cây khác ở thật gần nó cạnh tranh thì nó sẽ mãnh liệt cắm rễ sâu hơn, hướng dưới lồng đất tìm kiếm dinh dưỡng phong phú hơn. . . . . . Tôi biết một cô gái nhỏ, cô ấy có cuộc sống không trọn vẹn, cùng thân thể không quá khỏe mạnh, nhưng trong thân thể của cô ấy lại chứa hai trái tim, một trái tim của mình, một trái tim cho người khác. . . . . . Rõ ràng tôi cảm thấy cô ấy đã muốn sụp đổ, cô ấy lại sống tốt hơn so trước kia. . . . . .”
Như Mạt im lặng, lau nhẹ nước mắt trên mặt.
Trang Hạo Nhiên nhìn Như Mạt, thật lòng nói: “Tha thứ cho tôi tối nay nói ra tất cả, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, bởi vì lúc cô tiếp nhận quá nhiều ban tặng, mà quên mất cuộc sống của chính cô, không phải là của người khác. . . . . . Giống như cô, tiếp nhận cuộc sống cạnh tranh, mặc kệ thành công hay thất bại, tôi tin tưởng cô có thể sống tốt hơn so với quá khứ.”
Thân thể Như Mạt bắt đầu mãnh liệt run rẩy, nước mắt từng viên lăn xuống.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng yếu ớt của cô, liền nghiêng người tới trước, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của cô, hôn nhẹ tóc cô, mới đau lòng nói: “Không có chuyện gì. Kiên cường một chút, được không? Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi đều ở bên cạnh cô, nếu như cô mất mát, đau khổ, tôi dẫn cô đi khỏi. . . . . .”
Như Mạt không nói gì nữa, chỉ ở trong ngực anh, nắm ống tay áo của anh, lặng lẽ rơi lệ.
Vô số ánh sao Lấp lánh, gió lạnh thổi ào ào. Bóng trúc chồng lên nhau không ngừng lay động. Như Mạt nằm ở trên giường, cảm thấy có chút lạnh khó hiểu, cô hơi co rúm người.
Có người kéo chăn nhẹ nhàng đắp lên cho cô, tiếng động đóng cửa sổ thật nhẹ nhàng truyền tới.
Như Mạt khẽ chớp lông mi, cô tỉnh ngủ bởi vì tiếng động nhỏ này, dần dần di động tròng mắt, khẽ chớp mắt, rốt cuộc mở mắt, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang ngồi ở bên giường mình, thật dịu dàng nhìn mình, hai mắt sáng như ánh sao phát ra ánh sáng nóng bỏng, cô ngẩn ra, nhìn Trang Hạo Nhiên, nhẹ chống người muốn ngồi dậy. . . . . .
“Đừng động. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vươn tay, nắm nhẹ bả vai của cô, cẩn thận để cho cô nằm xong, lại kéo nhẹ chăn, dịu dàng lo lắng nói: “Xin lỗi, đánh thức cô?”
Như Mạt mông lung không còn hơi sức, âm thanh hơi khàn khàn, dịu dàng nói: “Không có việc gì. Anh tới vừa đúng, lúc này, tôi vừa gặp ác mộng. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô.
Như Mạt nhìn anh, cũng miễn cưỡng mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ hơi đứng lên, kéo một cái ghế bên cạnh, ngồi ở bên cạnh, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của Như Mạt hơi lạnh buốt, có chút đau lòng nhìn cô nói: “Rõ ràng trong phòng rất ấm áp, tại sao thân thể vẫn lạnh như đá?”
Như Mạt không lên tiếng, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh trắng như tuyết, hai mắt xẹt qua một chút bi thương, nói: “Có thể. . . . . . Bởi vì trái tim đang dần dần sợ hãi.”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.
Như Mạt chỉ sợ anh khổ sở, liền vội vàng hư mềm không còn hơi sức cầm ngược tay của anh, an ủi nói: “Anh không cần lo lắng, tôi không sao. Nếu như thật sự. . . . . . Nhất định tôi phải đi khỏi, đó cũng là số mạng. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười.
Như Mạt chớp động đôi mắt, nhìn ánh mắt Trang Hạo Nhiên, liền hiểu ý cười hỏi: “Thế nào? Anh có chuyện tìm tôi?”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ thật dịu dàng nhìn cô.
Như Mạt cố ý nhìn anh, cười nói: “Chuyện gì?”
Trang Hạo Nhiên đột nhiên nắm bàn tay nhỏ bé của Như Mạt, đặt ở bên môi hôn nhẹ g, mới ngẩng đầu lên nhìn cô nói: “Như Mạt. . . . . .”
“Hả?” Như Mạt nhìn anh, đáp nhẹ.
“Mỗi lần tôi gọi cô như vậy, Thiên Lỗi đều rất tức giận. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười nói.
Như Mạt cười nói: “Anh ấy hiểu lầm anh yêu thích tôi . . . . .”
“Cô không có hiểu lầm sao?” Trang Hạo Nhiên hỏi.
Như Mạt lắc đầu một cái.
“Làm sao cô biết tôi không có thích cô?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hỏi.
“Bởi vì biết . . . . . .” Như Mạt cảm thấy trả lời vấn đề này rất tốt, liền cười nói: “Một người phụ nữ rất nhạy cảm, nếu như người đàn ông thích mình, cô ấy có thể cảm nhận được, từ nhỏ đến lớn, anh cũng chỉ xem tôi như chị, chỉ bởi vì có lúc bướng bỉnh, cố ý trêu Thiên Lỗi, cho nên mới để cho anh ấy hiểu lầm, hơn nữa chuyện hiểu lầm này, tôi đã giải thích, nhưng anh ấy vẫn không tin. . . . . .”
Nhắc tới Thiên Lỗi, trên mặt Như Mạt hiện lên nụ cười ôn nhu.
Trang Hạo Nhiên nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, đột nhiên mỉm cười, nói: “Thật ra cô sai rồi.”
Như Mạt nhìn anh.
“Khi còn bé, tôi đã cảm thấy cô rất xinh đẹp, rất ưa thích cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.
Như Mạt yên lặng nhìn anh, thật lâu, vẫn không tin, nửa đùa hỏi: “Lúc nào vậy?”
“Khi cô mặc váy trắng đi vào thảm cỏ Lavender nhà tôi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.
“Khi đó?” Như Mạt đột nhiên bật cười, mới biết anh đang trêu chọc mình, liền đánh nhẹ tay của anh, nói: “Anh nói bậy, lúc ấy chúng ta còn nhỏ, làm sao anh có thể yêu thích tôi, nhưng sau đó xuất hiện một em gái nhỏ khác, anh rất ưa thích cô ấy, đã từng có một đoạn thời gian, vẫn nhớ tới cô em gái kia. . . . . . Còn đem Phong Tín Tử của ông nội đưa cho anh, đưa cho cô ấy. . . . . . Không biết vì sao, tôi vẫn rất nhớ chuyện này, bởi vì dáng dấp của cô ấy rất xinh đẹp, chân bị thương, anh cõng cô ấy đi về phía trước, trong tay của cô cầm chong chóng gió. . . . . . chong chóng gió màu tím, xoay vòng xoay vòng, vô cùng xinh đẹp. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, nhớ tới chuyện tuổi thơ thú vị, cũng phát hiện, cho dù trí nhớ mơ hồ, cũng sẽ nhớ kỹ bóng dáng nhỏ bé nhẹ nhàng đó.
“Sau đó. . . . . . Tại sao không có liên lạc?” Thật ra Như Mạt rất sợ cô đơn, liền nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi.
Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện nữa.
Như Mạt nhìn ánh mắt anh, cũng biết tính tình anh giống như Thiên Lỗi, không thể cưỡng ép được, liền dịu dàng cười.
“Nhưng khi đó cô đi vào thảm cỏ Lavender nhà của chúng tôi sớm nhất, thật là đẹp. . . . . . giống như một áng mây, nhẹ nhàng giống như tên gọi Như Mạt,. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.
Như Mạt dịu dàng mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên nhìn Như Mạt chằm chằm, nhìn khuôn mặt cô xinh đẹp tái nhợt, mà không nhiễm khói bụi nhân gian, sâu kín nói: “Một áng mâ, thật sự để cho rất nhiều người chúng tôi thương yêu thật sâu. . . . . .”
Như Mạt mỉm cười nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên đưa mắt nhìn cô thật lâu, đột nhiên nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Như Mạt, nếu như cô có kiếp sau, cô hi vọng mình là loại sinh linh nào trên thế giới?”
Như Mạt nghe lời này, suy nghĩ một chút, liền cười khổ nói: “Nếu như có kiếp sau, tôi hi vọng mình là một con chim nhỏ có cha mẹ . . . . . . Không tiếp nhận ban tặng, không tiếp nhận thương yêu, vui vẻ sống cả đời. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên nhìn cô, hỏi: “Vậy tại sao. . . . . . Phải chờ tới kiếp sau?”
Như Mạt nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Tôi . . . . . Còn có thể lựa chọn sao?”
“Tại sao không thể?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô cười nói: “Cô nhất định có thể sống tiếp, dựa vào tài lực của tôi và Thiên Lỗi, cô nhất định có thể sống tiếp.”
Như Mạt nhìn Trang Hạo Nhiên tối nay, hai mắt thoáng qua một dự cảm xấu, nói: “Hạo Nhiên. . . . . . Anh muốn nói gì với tôi?”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, nhìn Như Mạt, do dự một lát, mới thật lòng nói: “Như Mạt, chúng ta sống đến hôm nay, tại sao chỉ có một trái tim là bởi vì nó chỉ đập vì chúng ta, nhưng nếu nó quá mức yếu ớt, nhảy đến cuộc sống của người khác, để cho người khác gánh chịu cuộc sống của cô. . . . . .”
Như Mạt im lặng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên thật lòng nhìn Như Mạt, nói: “Mỗi người ta chỉ có một trái tim, cho nên cô đơn là tất nhiên, nhưng nếu như bên trong thân thể có hai trái tim, thật ra sẽ gánh vác rất nặng, không những không mang đến hạnh phúc cho trái tim khác, ngược lại còn mang đến khổ sở. Thật ra cuộc sống cũng không có gì đáng sợ, chỉ có yếu ớt mới đáng sợ nhất, bởi vì yếu ớt, không chỉ mang đến thảm họa cho bản thân mình mà còn cho người ở bên cạnh mình, đó là sự sinh tồn đáng sợ nhất. . . . . .”
Như Mạt nhàn nhạt nhìn anh, nước mắt rơi xuống.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn Như Mạt, khẽ mỉm cười nói: “Nếu chúng ta kiên cường hơn một chút, lúc đối mặt với tình yêu, cho dù đạt được hay mất đi, bản thân mình có thể chịu đựng được điều đó, đối phương sẽ nhẹ nhõm và hạnh phúc hơn. Khi gánh nặng không còn quá nặng sẽ đến gần tình yêu của anh ấy. Cô khát vọng như thế phải không?”
“Anh. . . . . . Muốn nói gì với tôi?” Như Mạt nhìn anh, hỏi.
“Tôi muốn nói là. . . . . .” Hai mắt anh chợt lóe lên, nhìn vẻ mặt yếu ớt của Như Mạt, thật lòng nói: “Trái tim có thể chịu đựng là dựa vào tình yêu của cô đối với anh ấy bao nhiêu, có đủ lớn để có một ngày thả anh ấy đi tìm hạnh phúc của mình hay không. . . . . . Nếu cô học được buông tay, có thể thế giới của anh ấy càng rộng lớn hơn. . . . . . Mà cô cũng có thể để xuống trọng trách và gánh nặng nhiều năm, học cách sống của riêng mình. . . . . . Có lẽ như vậy mới nhẹ nhõm và thanh thản hơn. . . . . .”
“Thiên Lỗi đã đồng ý kết hôn với tôi. . . . . .” Như Mạt nhìn anh, nói nhanh.
“Nếu ngày mai là Ngày Tận Thế, anh ấy đi trước cô thì sao? Cô có thể sống sót không?” Trang Hạo Nhiên hỏi.
Như Mạt im lặng.
“Cô vẫn phải sống tiếp. . . . . . Đây không phải là vấn đề lựa chọn, đây là vấn đề của bản thân cô, Như Mạt. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thật lòng nhìn cô, nói: “Tại sao phải mang vấn đề lựa chọn của mình giao cho người khác lựa chọn chứ? Vậy người khác có thể bởi vì giúp cô lựa chọn, cho nên không tránh được gánh nặng và vận rủi rồi, mà cô phải tiếp nhận ban tặng bất đắc dĩ, không có bất kỳ người nào, có thể gánh vác cuộc sống của bất luận người nào, cuối cùng có một ngày, anh ấy sẽ mệt mỏi, hoặc là anh ấy đã mệt mỏi. . . . . .”
Nước mắt Như Mạt nhanh chóng lăn xuống.
“Lúc anh ấy mệt mỏi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên do dự, nhìn Như Mạt, ngay lập tức nhắc nhỡ cô. . . . . .”Lúc anh ấy mệt mỏi, bởi vì cô quá yếu ớt sẽ không lựa chọn dựa vào cô mà lựa chọn dựa vào người khác. . . . . .”
Như Mạt nghiêng người nhìn Trang Hạo Nhiên.
“Đừng hiểu lầm. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Đây là tình yêu của cô và anh ấy, tôi không có quyền nói gì, tối hôm nay, tôi chỉ muốn nói với cô một tiếng, cô để xuống yếu ớt, kiên cường một chút, đây là biểu hiện yêu bản thân mình, cũng là yêu người khác. Kiên cường đến có một ngày, nếu anh ấy mệt mỏi, anh có thể dựa vào cô…cô mở đôi tay đón anh ấy, nếu anh ấy thuộc về người khác, cô chúc phúc anh ấy đi khỏi, nếu như cô làm được điều này, có thể khi đó, trái tim của cô không cần thay nữa rồi. . . . . .”
Như Mạt rơi lệ, nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trong lòng Trang Hạo Nhiên có một chút đau đau, nắm bàn tay của cô, bóp nhẹ, mới sâu kín nói: “Đúng vậy, quá khứ của chúng ta không có tình yêu, nhưng số mạng ba người chúng ta giống như buộc chặt, nếu như có một ngày, cô thật không chịu nổi, tôi . . . . . Dẫn cô rời khỏi. . . . . .”
Như Mạt đột nhiên nhìn Trang Hạo Nhiên, nghẹn ngào nói: “Anh. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Như Mạt, bảo vệ tốt trái tim của mình, đừng để nó đi ăn mòn cuộc sống của người cô yêu, chuyện này đối với anh ấy quá không công bằng, nếu cô yêu anh ấy, không phải hi vọng anh ấy hạnh phúc sao? Tình yêu, nói đơn giản là dựa vào nhau, mà không phải một bên bỏ ra. . . . . .”
Nước mắt Như Mạt từng viên lăn xuống.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, khẽ mỉm cười nói: “Như Mạt, cô biết tại sao khoảng cách giữa cây nho càng xa nhau, cho ra quả nho càng ngọt không?”
Như Mạt rơi lệ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Bởi vì cây nho cũng có sinh mạng và trí tuệ, khi nó phát hiện có một cây khác ở thật gần nó cạnh tranh thì nó sẽ mãnh liệt cắm rễ sâu hơn, hướng dưới lồng đất tìm kiếm dinh dưỡng phong phú hơn. . . . . . Tôi biết một cô gái nhỏ, cô ấy có cuộc sống không trọn vẹn, cùng thân thể không quá khỏe mạnh, nhưng trong thân thể của cô ấy lại chứa hai trái tim, một trái tim của mình, một trái tim cho người khác. . . . . . Rõ ràng tôi cảm thấy cô ấy đã muốn sụp đổ, cô ấy lại sống tốt hơn so trước kia. . . . . .”
Như Mạt im lặng, lau nhẹ nước mắt trên mặt.
Trang Hạo Nhiên nhìn Như Mạt, thật lòng nói: “Tha thứ cho tôi tối nay nói ra tất cả, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, bởi vì lúc cô tiếp nhận quá nhiều ban tặng, mà quên mất cuộc sống của chính cô, không phải là của người khác. . . . . . Giống như cô, tiếp nhận cuộc sống cạnh tranh, mặc kệ thành công hay thất bại, tôi tin tưởng cô có thể sống tốt hơn so với quá khứ.”
Thân thể Như Mạt bắt đầu mãnh liệt run rẩy, nước mắt từng viên lăn xuống.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng yếu ớt của cô, liền nghiêng người tới trước, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của cô, hôn nhẹ tóc cô, mới đau lòng nói: “Không có chuyện gì. Kiên cường một chút, được không? Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi đều ở bên cạnh cô, nếu như cô mất mát, đau khổ, tôi dẫn cô đi khỏi. . . . . .”
Như Mạt không nói gì nữa, chỉ ở trong ngực anh, nắm ống tay áo của anh, lặng lẽ rơi lệ.