Vào buổi trưa!
Tất cả đồng nghiệp từng người đều nói cười đứng lên, chuẩn bị đi ăn cơm, lúc này Đường Khả Hinh lại ở phía sau bận rộn ghi lại số lượng rượu đỏ nhập khẩu năm gần đây ở các quốc gia châu Âu và châu Mĩ trên thế giới, phát hiện rất nhiều nhà máy rượu vang qui mô nhỏ ở Pháp, hay là nhà máy rượu vang trăm năm, số lượng nhập khẩu lại cực kỳ nhỏ, nhà máy rượu vang qui mô lớn chiếm đa số, cô sững sờ, nghĩ tới hiệu ứng thương hiệu, thì ra nó thật sự tai hại.
“Khả Hinh? Ăn cơm đi!” Tiêu Đồng nhìn về phía cô, cười nói.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiêu Đồng, mỉm cười nói: “Tốt. Mọi người đi trước, tôi đi ngay, phải chỉnh lý xong những tài liệu này.”
“Tốt.” Bởi vì Tiêu Đồng hiểu cá tính của cô, liền mỉm cười xoay người đi khỏi.
Đường Khả Hinh nhìn danh sách tên các nhà máy rượu vang, 10 nhà máy rượu vang hàng đầu thế giới, rồi đến nhà máy rượu vang mới, cô đều xem từng phần, cuối cùng mở máy vi tính ra, tra từng khu vực nước Pháp, lại có hơn ngàn nhà máy rượu vang qui mô nhỏ, mà một số lại bị ngăn cách bên ngoài biên giới Trung Quốc, cô chăm chú xem tên của những nhà máy rượu vang này, lại kiểm tra đối chiếu nhiều năm qua, nước Pháp tổ chức nhiều cuộc tranh tài rượu đỏ, mà giành được giải thưởng ủ rượu cũng có không có nhà máy rượu vang qui mô nhỏ.
Cô thở mạnh một hơi, nhìn tất cả nhà máy rượu vang qui mô nhỏ ủ rượu đều có tên gọi vô cùng xinh đẹp ví dụ như “Blue Wizard”, “Nước mắt Elise”, “Phấn hồng giai nhân” . . . . . . Giống như nhìn thấy ở đất nước xa xăm, trang trại nho trăm năm phát ra mùi bùn đất, tỏa ra hương vị truyền thống cao quý. . . . . .
Nghĩ tới đây, cô đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.
Đồng hồ treo trên tường đã 12 giờ 30′, tiếng chuông kết thúc vang lên. Đây là Trang Hạo Nhiên đặc biệt bố trí để cho mọi người biết, tan việc, phải đi ăn cơm.
Cô không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, thời gian đã 12 giờ 30′ rồi, cô mỉm cười, liền vươn vươn lưng mỏi, mới sửa sang lại tài liệu, đứng lên chuẩn bị muốn đi phòng ăn dùng cơm, lại thấy bó Hoa hồng xanh này vẫn tươi mát bày ra trên bàn, quá khí phách nhưng không che giấu được vẻ đẹp, quá thu hút người ta, cô lại nhíu nhíu mày, cầm bó hoa lên ôm ở trong ngực, cả người giống như bị kiến bò, cô hừ nhẹ một tiếng, ghét, liền để hoa xuống muốn đi ăn cơm. . . . . .
Đúng lúc này điện thoại di động vang lên.
Cô thuận tay nhận, đáp: “Alô? Người nào?”
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Đối phương không lên tiếng.
Đường Khả Hinh lập tức nhìn màn hình điện thoại di động điện, là điện thoại bên trong khách sạn, cô giật mình, nghĩ tới chủ nhân bó hoa này, liền có chút ít cẩn thận hỏi: “Là. . . . . . Ai vậy? Nói chuyện đi. . . . . .”
Dừng lại một lát, chỉ có âm thanh dòng điện.
Mặt của Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ bừng, dù sao đây là lần đầu tiên mình nhận hoa, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện. . . . . .
“Đường Khả Hinh!” Tiếng của Nhã Tuệ nhanh chóng truyền đến.
Đường Khả Hinh vừa nghe giọng nói này, nhất thời cười to, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Là cô sao! Tìm tôi có chuyện gì không?”
“Có phải cô xem thường người bạn tôi đây hay không?” Nhã Tuệ tức giận hỏi cô! !
“Cô nói cái gì ? Làm sao có thể?” Đường Khả Hinh cười nắm điện thoại, ngồi xuống, cười nói.
“Sáng hôm nay tôi nói gì với cô, cô còn nhớ chứ?” Nhã Tuệ Nhất tức giận hỏi.
Con ngươi Đường Khả Hinh lập tức sáng lên, nhớ tới hôm nay Nhã Tuệ sắp xếp chuyện xem mắt cho mình, cô ah một tiếng, liền vội vàng đứng lên, xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, hôm nay quá nhiều việc, tôi quên rồi!”
“Quên mất! ! Ngay cả chuyện lớn cả đời cô cũng quên, cô bảo tôi làm sao với cô đây? Mạn Hồng đều sắp kết hôn! Tôi cho cô biết, Mạn Hồng bảo cô làm phù dâu, không cho phép cô làm, sẽ không ai thèm lấy đấy!” Nhã Tuệ nói nhanh.
“A! ! Tôi còn định nói muốn làm phù dâu, thật đẹp mà?” Đường Khả Hinh rất muốn tham gia hôn lễ xinh đẹp kia.
“Cô quá thấp, không được! Lập tức xuống lầu cho tôi, đến một phòng cà phê trong đại sảnh! Chỉ cần người cầm hoa hồng xanh trong tay chính là đối tượng thứ nhất cô xem mắt hôm nay!” Nhã Tuệ bộp một tiếng, điện thoại cúp rồi.
Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Giống như tìm người, cùng ăn ăn bữa cơm đơn giản?”
Trong lòng của cô không muốn đi, nhưng biết Nhã Tuệ tức giận, cũng không dám chọc, chỉ đành phải thở dài một hơi, nhìn bó hoa kia, còn đang suy nghĩ là ai đưa, thì ra là người đàn ông xem mắt kia, cô ah một tiếng, mỉm cười, liền xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Giữa trưa trong khách sạn Á Châu đang náo nhiệt, lúc này khách lui tới đều tụ họp ở đây, hoặc là dùng cơm ở phòng ăn, hơn nữa hôm nay người dùng cơm cũng không ít.
Đường Khả Hinh giống như có chút tâm sự, đôi tay theo như thói quen cắm nhẹ vào trong túi áo tây trang, cất bước đi vào đại sảnh, nhìn về phía một gian phòng cà phê trang nhã ở đầu kia, suy nghĩ lát nữa phải gặp người đàn ông kia, không biết là người đàn ông như thế nào, trong lòng của cô có chút căng thẳng không giải thích được, cô ah một tiếng, dậm chân nói: “Tôi . . . . . Tại sao tôi phải xem mắt? Tôi không muốn lập gia đình chút nào? Ghét! !”
Mặt của cô trong chớp mắt đỏ bừng! ! Đôi tay che mặt muốn khóc, hai chân cảm thấy như nhũn ra, không dám đi tới.
Lúc này, cửa thang máy mở ra.
Tưởng Thiên Lỗi cùng Đông Anh và ba lãnh đạo cấp cao, tao nhã quý phái đi ra ngoài, trước cổ áo cài kim cài bằng vàng lấp lánh, anh đang bình tĩnh nghe lãnh đạo cấp cao nói dự án được phê duyệt lần này, Kỹ sư Trưởng sẽ dẫn dắt đội ngũ, tuyển chọn nhân sự? anh khẽ gật đầu, lúc xoay người trong chớp mắt, thấy Đường Khả Hinh đứng ở đằng kia rất thẹn thùng thả tay xuống, đang liếc nhìn về phía một phòng cà phê trang nhã, anh dừng lại động tác, nhìn về phía cô.
Lúc này Đông Anh cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Khả Hinh, cô đang đứng ở một góc thang máy, tò mò nhìn vào trong một phòng cà phê trang nhã ở đầu kia, khuôn mặt nóng bừng, liền khẽ mỉm cười, gọi nhỏ: “Khả Hinh?”
“Ai” Đường Khả Hinh thói quen lên tiếng trả lời, quay đầu lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đang đứng ở trước mặt của mình, nhàn nhạt nhìn mình, cô liền hắng giọng một cái, đứng thẳng người, bày ra vẻ mặt nguội lạnh, nhớ tới ngày hôm qua anh gửi hình cho mình, trong lòng càng thêm hận!
Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt của cô, cũng có chút hứng thú, giơ nhẹ tay, bảo ba lãnh đạo cấp cao đi trước, mình hơi chậm rãi tiến lên, đi tới trước mặt cô, nhàn nhạt hỏi: “Em không đi ăn cơm, ở chỗ này làm gì?”
“Làm sao anh biết tôi không ăn cơm?” Đường Khả Hinh không khách khí ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi hỏi!
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nhóc này bướng bỉnh giống như con cọp con, hai mắt cũng xẹt qua nụ cười nói: “Bụng em. . . . . . Vừa vang lên tiếng reo, tâm trạng cũng không phải là rất tốt.”
Anh nói trúng.
Đường Khả Hinh ah một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh, cười nói: “Nói giống như anh thật rất hiểu rõ tôi đấy!”
“Nào dám?” Tưởng Thiên Lỗi lại nhàn nhạt lên tiếng trả lời.
Đường Khả Hinh lạnh lùng quay đầu đi, nhớ tới hình ngày hôm qua, vẻ mặt phách lối nói: “Đúng vậy! Tôi không có ăn cơm! Bởi vì đợi lát nữa, có người mời tôi ăn!”
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, liền có thú vị cười nói: “Nhưng Trang Hạo Nhiên đã cùng Cố tiểu thư người ta đi phòng ăn dùng cơm trưa rồi, còn ai mời em ăn cơm?”
Đông Anh nghe hai người này đối thoại, không nhịn được mỉm cười.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh lạnh lẽo, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Anh có ý gì? Thật giống như ngoại trừ Tổng Giám đốc Trang, sẽ không người mời tôi ăn cơm? Tôi cho anh biết! Một chút nữa tôi sẽ vào “Phòng cà phê trang nhã” nơi đó, vừa ăn cơm, vừa xem mắt! ! Đừng tưởng rằng tôi không có ai muốn! Hôm nay, anh ấy còn tặng cho tôi một bó hoa hồng thật to, nặng khoảng 10 kg! ! Trời ạ! Quá lãng mạn rồi ! Tấm thẻ màu tím còn viết lời nói chân thành, quá kích động người!”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, tròng mắt hơi híp.
Đông Anh cũng không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi, cô đột nhiên có chút vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Đừng tưởng rằng anh ném hình cho tôi, có thể kích thích tôi cái gì! Bản tiểu thư sắp bước về chuyện lớn cả đời của mình! Tôi cũng muốn giống như Quản lý Trần, làm một hôn lễ xinh đẹp lãng mạn! Lão đại của chúng tôi đã đồng ý tôi, nếu như tôi kết hôn, anh ấy sẽ dựng cầu hoa cho tôi đáp 1000 m, khắp nơi đeo đầy thủy tinh!”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, trên mặt lại hiện lên nụ cười, tránh qua vấn đề hình, nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Xem ra, thời gian qua thật vui vẻ, chuyện em và Tổng Giám đốc Trang ngủ chung một giường, đã qua? Cậu ta còn có thể phóng khoáng giúp em chuẩn bị hôn lễ?”
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, phản ứng còn chưa đủ nhạy bén.
Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười nhìn cô.
Đông Anh cũng nhịn cười nhìn về phía cô.
“Chuyện của tôi, không cần anh lo! Anh trông nom tôi gả cho ai, ai tốt liên quan gì tới anh? Cho dù đàn ông khắp thiên hạ chết hết, tôi gặm thịt heo để sống, cũng không hối hận! !” Đường Khả Hinh lạnh lùng nói.
Lời này, nói rất kinh điển!
Tưởng Thiên Lỗi thật có chút không thể tin nổi nhìn cô, cười nói: “Kể từ lúc đi theo Trang Hạo Nhiên, hàm răng không chỉ có nhọn.”
“Còn có thể cắn người !” Đường Khả Hinh nhanh chóng né tránh đề tài này, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh nói: “Nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước, tôi phải đi xem mắt! ! Xem mắt a! !”
Cô nói xong, có chút hả hê xoay người, cảm thấy trả được thù cười trộm, nhưng nhìn về phía phòng cà phê trang nhã thì trái tim muốn vỡ, khuôn mặt nhăn nhó.
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi quay đầu lại nhìn Đông Anh, cau mày nói: “Cô đưa bó hoa hồng xanh nặng mười kg cho cô ấy làm gì? Người cô ấy gầy nhỏ như vậy ôm nổi sao?”
Vẻ mặt Đông Anh oan uổng ngẩng đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Tôi . . . . . Tôi không có . . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía bóng dáng Đường Khả Hinh tung tăng đi về phía một phòng cà phê trang nhã, ánh mắt thâm thúy, chợt lóe.
Tất cả đồng nghiệp từng người đều nói cười đứng lên, chuẩn bị đi ăn cơm, lúc này Đường Khả Hinh lại ở phía sau bận rộn ghi lại số lượng rượu đỏ nhập khẩu năm gần đây ở các quốc gia châu Âu và châu Mĩ trên thế giới, phát hiện rất nhiều nhà máy rượu vang qui mô nhỏ ở Pháp, hay là nhà máy rượu vang trăm năm, số lượng nhập khẩu lại cực kỳ nhỏ, nhà máy rượu vang qui mô lớn chiếm đa số, cô sững sờ, nghĩ tới hiệu ứng thương hiệu, thì ra nó thật sự tai hại.
“Khả Hinh? Ăn cơm đi!” Tiêu Đồng nhìn về phía cô, cười nói.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiêu Đồng, mỉm cười nói: “Tốt. Mọi người đi trước, tôi đi ngay, phải chỉnh lý xong những tài liệu này.”
“Tốt.” Bởi vì Tiêu Đồng hiểu cá tính của cô, liền mỉm cười xoay người đi khỏi.
Đường Khả Hinh nhìn danh sách tên các nhà máy rượu vang, 10 nhà máy rượu vang hàng đầu thế giới, rồi đến nhà máy rượu vang mới, cô đều xem từng phần, cuối cùng mở máy vi tính ra, tra từng khu vực nước Pháp, lại có hơn ngàn nhà máy rượu vang qui mô nhỏ, mà một số lại bị ngăn cách bên ngoài biên giới Trung Quốc, cô chăm chú xem tên của những nhà máy rượu vang này, lại kiểm tra đối chiếu nhiều năm qua, nước Pháp tổ chức nhiều cuộc tranh tài rượu đỏ, mà giành được giải thưởng ủ rượu cũng có không có nhà máy rượu vang qui mô nhỏ.
Cô thở mạnh một hơi, nhìn tất cả nhà máy rượu vang qui mô nhỏ ủ rượu đều có tên gọi vô cùng xinh đẹp ví dụ như “Blue Wizard”, “Nước mắt Elise”, “Phấn hồng giai nhân” . . . . . . Giống như nhìn thấy ở đất nước xa xăm, trang trại nho trăm năm phát ra mùi bùn đất, tỏa ra hương vị truyền thống cao quý. . . . . .
Nghĩ tới đây, cô đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.
Đồng hồ treo trên tường đã 12 giờ 30′, tiếng chuông kết thúc vang lên. Đây là Trang Hạo Nhiên đặc biệt bố trí để cho mọi người biết, tan việc, phải đi ăn cơm.
Cô không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, thời gian đã 12 giờ 30′ rồi, cô mỉm cười, liền vươn vươn lưng mỏi, mới sửa sang lại tài liệu, đứng lên chuẩn bị muốn đi phòng ăn dùng cơm, lại thấy bó Hoa hồng xanh này vẫn tươi mát bày ra trên bàn, quá khí phách nhưng không che giấu được vẻ đẹp, quá thu hút người ta, cô lại nhíu nhíu mày, cầm bó hoa lên ôm ở trong ngực, cả người giống như bị kiến bò, cô hừ nhẹ một tiếng, ghét, liền để hoa xuống muốn đi ăn cơm. . . . . .
Đúng lúc này điện thoại di động vang lên.
Cô thuận tay nhận, đáp: “Alô? Người nào?”
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Đối phương không lên tiếng.
Đường Khả Hinh lập tức nhìn màn hình điện thoại di động điện, là điện thoại bên trong khách sạn, cô giật mình, nghĩ tới chủ nhân bó hoa này, liền có chút ít cẩn thận hỏi: “Là. . . . . . Ai vậy? Nói chuyện đi. . . . . .”
Dừng lại một lát, chỉ có âm thanh dòng điện.
Mặt của Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ bừng, dù sao đây là lần đầu tiên mình nhận hoa, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện. . . . . .
“Đường Khả Hinh!” Tiếng của Nhã Tuệ nhanh chóng truyền đến.
Đường Khả Hinh vừa nghe giọng nói này, nhất thời cười to, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Là cô sao! Tìm tôi có chuyện gì không?”
“Có phải cô xem thường người bạn tôi đây hay không?” Nhã Tuệ tức giận hỏi cô! !
“Cô nói cái gì ? Làm sao có thể?” Đường Khả Hinh cười nắm điện thoại, ngồi xuống, cười nói.
“Sáng hôm nay tôi nói gì với cô, cô còn nhớ chứ?” Nhã Tuệ Nhất tức giận hỏi.
Con ngươi Đường Khả Hinh lập tức sáng lên, nhớ tới hôm nay Nhã Tuệ sắp xếp chuyện xem mắt cho mình, cô ah một tiếng, liền vội vàng đứng lên, xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, hôm nay quá nhiều việc, tôi quên rồi!”
“Quên mất! ! Ngay cả chuyện lớn cả đời cô cũng quên, cô bảo tôi làm sao với cô đây? Mạn Hồng đều sắp kết hôn! Tôi cho cô biết, Mạn Hồng bảo cô làm phù dâu, không cho phép cô làm, sẽ không ai thèm lấy đấy!” Nhã Tuệ nói nhanh.
“A! ! Tôi còn định nói muốn làm phù dâu, thật đẹp mà?” Đường Khả Hinh rất muốn tham gia hôn lễ xinh đẹp kia.
“Cô quá thấp, không được! Lập tức xuống lầu cho tôi, đến một phòng cà phê trong đại sảnh! Chỉ cần người cầm hoa hồng xanh trong tay chính là đối tượng thứ nhất cô xem mắt hôm nay!” Nhã Tuệ bộp một tiếng, điện thoại cúp rồi.
Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Giống như tìm người, cùng ăn ăn bữa cơm đơn giản?”
Trong lòng của cô không muốn đi, nhưng biết Nhã Tuệ tức giận, cũng không dám chọc, chỉ đành phải thở dài một hơi, nhìn bó hoa kia, còn đang suy nghĩ là ai đưa, thì ra là người đàn ông xem mắt kia, cô ah một tiếng, mỉm cười, liền xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Giữa trưa trong khách sạn Á Châu đang náo nhiệt, lúc này khách lui tới đều tụ họp ở đây, hoặc là dùng cơm ở phòng ăn, hơn nữa hôm nay người dùng cơm cũng không ít.
Đường Khả Hinh giống như có chút tâm sự, đôi tay theo như thói quen cắm nhẹ vào trong túi áo tây trang, cất bước đi vào đại sảnh, nhìn về phía một gian phòng cà phê trang nhã ở đầu kia, suy nghĩ lát nữa phải gặp người đàn ông kia, không biết là người đàn ông như thế nào, trong lòng của cô có chút căng thẳng không giải thích được, cô ah một tiếng, dậm chân nói: “Tôi . . . . . Tại sao tôi phải xem mắt? Tôi không muốn lập gia đình chút nào? Ghét! !”
Mặt của cô trong chớp mắt đỏ bừng! ! Đôi tay che mặt muốn khóc, hai chân cảm thấy như nhũn ra, không dám đi tới.
Lúc này, cửa thang máy mở ra.
Tưởng Thiên Lỗi cùng Đông Anh và ba lãnh đạo cấp cao, tao nhã quý phái đi ra ngoài, trước cổ áo cài kim cài bằng vàng lấp lánh, anh đang bình tĩnh nghe lãnh đạo cấp cao nói dự án được phê duyệt lần này, Kỹ sư Trưởng sẽ dẫn dắt đội ngũ, tuyển chọn nhân sự? anh khẽ gật đầu, lúc xoay người trong chớp mắt, thấy Đường Khả Hinh đứng ở đằng kia rất thẹn thùng thả tay xuống, đang liếc nhìn về phía một phòng cà phê trang nhã, anh dừng lại động tác, nhìn về phía cô.
Lúc này Đông Anh cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Khả Hinh, cô đang đứng ở một góc thang máy, tò mò nhìn vào trong một phòng cà phê trang nhã ở đầu kia, khuôn mặt nóng bừng, liền khẽ mỉm cười, gọi nhỏ: “Khả Hinh?”
“Ai” Đường Khả Hinh thói quen lên tiếng trả lời, quay đầu lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đang đứng ở trước mặt của mình, nhàn nhạt nhìn mình, cô liền hắng giọng một cái, đứng thẳng người, bày ra vẻ mặt nguội lạnh, nhớ tới ngày hôm qua anh gửi hình cho mình, trong lòng càng thêm hận!
Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt của cô, cũng có chút hứng thú, giơ nhẹ tay, bảo ba lãnh đạo cấp cao đi trước, mình hơi chậm rãi tiến lên, đi tới trước mặt cô, nhàn nhạt hỏi: “Em không đi ăn cơm, ở chỗ này làm gì?”
“Làm sao anh biết tôi không ăn cơm?” Đường Khả Hinh không khách khí ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi hỏi!
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nhóc này bướng bỉnh giống như con cọp con, hai mắt cũng xẹt qua nụ cười nói: “Bụng em. . . . . . Vừa vang lên tiếng reo, tâm trạng cũng không phải là rất tốt.”
Anh nói trúng.
Đường Khả Hinh ah một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh, cười nói: “Nói giống như anh thật rất hiểu rõ tôi đấy!”
“Nào dám?” Tưởng Thiên Lỗi lại nhàn nhạt lên tiếng trả lời.
Đường Khả Hinh lạnh lùng quay đầu đi, nhớ tới hình ngày hôm qua, vẻ mặt phách lối nói: “Đúng vậy! Tôi không có ăn cơm! Bởi vì đợi lát nữa, có người mời tôi ăn!”
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, liền có thú vị cười nói: “Nhưng Trang Hạo Nhiên đã cùng Cố tiểu thư người ta đi phòng ăn dùng cơm trưa rồi, còn ai mời em ăn cơm?”
Đông Anh nghe hai người này đối thoại, không nhịn được mỉm cười.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh lạnh lẽo, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Anh có ý gì? Thật giống như ngoại trừ Tổng Giám đốc Trang, sẽ không người mời tôi ăn cơm? Tôi cho anh biết! Một chút nữa tôi sẽ vào “Phòng cà phê trang nhã” nơi đó, vừa ăn cơm, vừa xem mắt! ! Đừng tưởng rằng tôi không có ai muốn! Hôm nay, anh ấy còn tặng cho tôi một bó hoa hồng thật to, nặng khoảng 10 kg! ! Trời ạ! Quá lãng mạn rồi ! Tấm thẻ màu tím còn viết lời nói chân thành, quá kích động người!”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, tròng mắt hơi híp.
Đông Anh cũng không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi, cô đột nhiên có chút vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Đừng tưởng rằng anh ném hình cho tôi, có thể kích thích tôi cái gì! Bản tiểu thư sắp bước về chuyện lớn cả đời của mình! Tôi cũng muốn giống như Quản lý Trần, làm một hôn lễ xinh đẹp lãng mạn! Lão đại của chúng tôi đã đồng ý tôi, nếu như tôi kết hôn, anh ấy sẽ dựng cầu hoa cho tôi đáp 1000 m, khắp nơi đeo đầy thủy tinh!”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, trên mặt lại hiện lên nụ cười, tránh qua vấn đề hình, nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Xem ra, thời gian qua thật vui vẻ, chuyện em và Tổng Giám đốc Trang ngủ chung một giường, đã qua? Cậu ta còn có thể phóng khoáng giúp em chuẩn bị hôn lễ?”
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, phản ứng còn chưa đủ nhạy bén.
Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười nhìn cô.
Đông Anh cũng nhịn cười nhìn về phía cô.
“Chuyện của tôi, không cần anh lo! Anh trông nom tôi gả cho ai, ai tốt liên quan gì tới anh? Cho dù đàn ông khắp thiên hạ chết hết, tôi gặm thịt heo để sống, cũng không hối hận! !” Đường Khả Hinh lạnh lùng nói.
Lời này, nói rất kinh điển!
Tưởng Thiên Lỗi thật có chút không thể tin nổi nhìn cô, cười nói: “Kể từ lúc đi theo Trang Hạo Nhiên, hàm răng không chỉ có nhọn.”
“Còn có thể cắn người !” Đường Khả Hinh nhanh chóng né tránh đề tài này, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh nói: “Nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước, tôi phải đi xem mắt! ! Xem mắt a! !”
Cô nói xong, có chút hả hê xoay người, cảm thấy trả được thù cười trộm, nhưng nhìn về phía phòng cà phê trang nhã thì trái tim muốn vỡ, khuôn mặt nhăn nhó.
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi quay đầu lại nhìn Đông Anh, cau mày nói: “Cô đưa bó hoa hồng xanh nặng mười kg cho cô ấy làm gì? Người cô ấy gầy nhỏ như vậy ôm nổi sao?”
Vẻ mặt Đông Anh oan uổng ngẩng đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Tôi . . . . . Tôi không có . . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía bóng dáng Đường Khả Hinh tung tăng đi về phía một phòng cà phê trang nhã, ánh mắt thâm thúy, chợt lóe.