“Người cầm Hoa hồng xanh chính là đối tượng tôi muốn xem mắt. . . . . .” Đường Khả Hinh thật có chút căng thẳng thở dốc một hơi, lúc nảy mặt đỏ lên, nhưng bây giờ hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, từng bước từng bước đi về phía phòng cà phê lúc này rất náo nhiệt, nhìn một vòng về phía chỗ ngồi trước tấm bình phong nước chảy, rồi đến chỗ ngồi xa hoa hình tròn, khắp nơi đều là khách quý của khách sạn Á Châu đang ngồi. . . . . .
Khả Hinh nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, nhịp tim càng ngày càng kích động, nhìn vòng tròn màu trắng lóe ánh sáng màu xanh dương ở chính giữa phòng cà phê, rốt cuộc nhìn thấy có một người đàn ông, người mặc áo len cổ lọ màu trắng, quần tây màu đen, bên ngoài khoác áo khoác dài màu nâu phong cách England, chiều cao gần 1m80, để mái tóc ngắn cá tính, khuôn mặt hết sức đẹp trai, nở nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời, khoảng chừng 26 tuổi, đang đứng, nhìn về phía mình nhẹ nhàng vẫy tay một cái. . . . . .
Mặt của Đường Khả Hinh trong chớp mắt đỏ bừng, đột nhiên xuất hiện ảo giác, cảm thấy đầu óc của mình choáng váng, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời, lại có chút ngượng ngùng nhìn về phía mình vẫy tay một cái, cô lập tức thở phào một cái, tự nói với mình, bình tĩnh, phim thần tượng không phải diễn như vậy sao? Một người đàn ông rất trai đẹp, anh nhìn về phía mình vẫy tay, lúc đang xấu hổ cho rằng người khác đang gọi mình, lộ vẻ hoa si, đang muốn lên tiếng, đột nhiên người đàn ông này đi tới cô gái ở sau lưng, ôm cô gái. . . . . . Đúng rồi! Chính là như vậy! !
Đường Khả Hinh lập tức đề phòng xoay người, liếc nhìn sau lưng trống không, cô đột nhiên sững sờ, lúc quay đầu lại, người đàn ông này cầm một đóa hoa hồng xanh trong tay, giơ về phía mình, cười có chút dịu dàng.
“Trời ạ!” Đường Khả Hinh không thể tin nổi nhìn người đàn ông đẹp trai này, sẽ không thật sự đang chờ mình chứ?
“Khả Hinh?” Người đàn ông đẹp trai nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên lễ phép thân mật gọi nhỏ.
“A. . . . . .” Đường Khả Hinh đứng ở ghế dựa, chỉ ngây ngốc nhìn về phía người đàn ông kia, nghĩ: không thể nào đâu?
“Khả Hinh?” Người đàn ông kia gần như chắc chắn nhìn về phía cô, dịu dàng gọi nhỏ.
“A. . . . . . Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh miễn cưỡng mỉm cười, vội vàng hoang mang rối loạn đi tới trước chỗ ngồi, không dám nhìn người, mặt đã đỏ lên, tay chân cũng không biết để đâu, suy nghĩ Nhã Tuệ tìm loại cực phẩm này ở đâu cùng mình xem mắt ? Anh thích mình sao?
“Xin chào, tôi họ Tần, tên Chí Vĩ, là Phó Quản lý phòng ăn “Nhã Các”. . . . . . . . .” Tần Chí Vĩ mỉm cười đứng lên, hết sức thân sĩ phong độ kéo một ghế tròn nói: “Mời ngồi.”
Đường Khả Hinh không thể tin nổi nhìn về phía anh, bộ dáng hết sức hiền hoà, phong độ, nhiệt tình, giống như lập tức bị cuốn hút rồi, đúng thôi, mình sẽ phải tiếp xúc nhiều loại đàn ông thế này, giống như Tổng Giám đốc Tưởng …, quá cao không thể leo tới, cô lập tức nở nụ cười, có chút xấu hổ nói: “Cám ơn. . . . . .”
“Không cần khách sáo. Mời ngồi. . . . . .” Tần Chí Vĩ lại cười, mời cô ngồi xuống.
“Vâng. . . . . .” Đường Khả Hinh cũng không có khách sáo, ngượng ngùng mỉm cười, ngồi xuống.
Tần Chí Vĩ cũng cười rực rỡ, ngồi ở vị trí bên trái cô, để tránh cho cô ngượng ngùng và hoang mang.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, cảm thấy anh rất tỉ mỉ, cũng dịu dàng mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên ngoài phòng cà phê trang nhã, híp mắt, xa xa nhìn về phía Đường Khả Hinh ngồi ở đối diện người ta, vẻ mặt mắc cở đỏ bừng, anh giễu cợt nở nụ cười, lại di chuyển tròng mắt, không vui nhìn về phía người đàn ông tuổi chừng 24-25 ngồi đối diện cô, quần áo mới, vẻ mặt ôn hoà hiền hậu lễ độ, nở nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời, cộng thêm một chút ngượng ngùng, càng lộ vẻ chân thành hấp dẫn người. . . . . .
“Người này là ai vậy?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía người kia, chớp mắt, không vui hỏi.
Đông Anh lập tức xoay người, nhìn về phía người đàn ông trẻ thật sự đẹp trai có lễ phép, chợt cảm thấy nhìn quen mắt, hơi cố nhớ, lập tức nói: “Dường như anh ấy là. . . . . . Phó Quản lý phòng ăn “Nhã Các”, tên là. . . . . . Tần Chí Vĩ. . . . . . tháng hai năm nay mới có thể nhận chức, đi học ở Học viện Khách sạn Hoàng Gia Anh quốc, đạt thành tích ưu việt, thi vào khách sạn chúng ta, trước mắt đã qua ba cấp khảo hạch rồi, đoán chừng sang năm có thể bay lên quản lý rồi. . . . . .”
Tròng mắt của Tưởng Thiên Lỗi hơi híp, do dự một lát, liền lạnh lùng nói: “Thật sao? Qua ngồi xem một chút . . . . . .”
“À. . . . . .” Đông Anh hơi sửng sốt, liền có chút ngượng ngùng nhắc nhở anh. . . . . .”Tổng Giám đốc, người ta đang. . . . . . Xem mắt . . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi quay đầu lại nhìn về phía Đông Anh, nói: “Người ta xem mắt, tôi không thể đi qua ngồi sao? Tôi không có nói ngồi chung với cô ấy!”
Giọng nói thật không tốt.
Đông Anh hoảng sợ đến mặt lập tức đỏ lên, vội vàng cúi đầu, căng thẳng nói: “Vâng . . . . . vâng . . . . .”
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi căng cứng, xoay người, lạnh lùng đi qua một số ghế dài phòng cà phê, lúc nhân viên phòng ăn cung kính khom lưng, anh đã đi tới chỗ ngồi bên cạnh Đường Khả Hinh, dáng vẻ nghiêm nghị buông cúc áo tây trang, ngồi cùng hướng với Đường Khả Hinh, hai mắt thâm thúy sắc bén nhìn phía trước.
Tần Chí Vĩ mới vừa muốn nói chuyện phiếm cùng Khả Hinh, lại thấy Tưởng Thiên Lỗi đi tới, hoảng sợ đến lập tức đứng lên, cung kính khom lưng chào hỏi anh, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc.”
Đường Khả Hinh không khách khí, nheo mắt nghiêng mặt nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi không có nhìn hai người này, chỉ đáp nhẹ: “Ừ. Ngồi đi. . . . . .”
“Vâng . . . . .” Tần Chí Vĩ có chút căng thẳng nhìn anh một cái, không khỏi cảm thấy có chút băn khoăn, nhưng chỉ đành phải ngồi xuống, nhìn Đường Khả Hinh miễn cưỡng mỉm cười.
Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, miễn cưỡng mỉm cười, trong lòng suy nghĩ, cái đáng chết kia chạy tới nơi này sát phong cảnh làm gì?
Tưởng Thiên Lỗi giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng không khách khí chút nào ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh tức giận xoay mặt đi!
“Tổng Giám đốc. . . . . . Anh. . . . . . Uống gì không?” Đông Anh đứng ở sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, cẩn thận hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt đáp: “Cà phê. . . . . .”
“Vâng. . . . .” Đông Anh tự mình đi vào trong quán cà phê thu xếp.
“Cô. . . . . . Muốn uống gì?” Mặc dù Tần Chí Vĩ cảm giác Tưởng Thiên Lỗi ngồi không xa, lại không muốn bỏ qua cơ hội lần này, liền nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười hỏi: “Cô ăn cơm trưa chưa?”
Đường Khả Hinh nhìn Tần Chí Vĩ, dịu dàng lắc đầu một cái, nói: “Chưa. . . . . .”
“Vậy tôi gọi cho cô một ly Cà phê Blue Mountain, còn có mì hải sản Italy rất nổi tiếng nơi này, được không?” Anh nhìncô, tự mình làm chủ theo như kinh nghiệm.
“Tốt. . . . . .” Quả thật Đường Khả Hinh cũng thích ăn, liền gật đầu.
Tần Chí Vĩ lập tức gọi phục vụ, chọn cho cô bữa trưa, lại chọn một phần kem tình lữ.
“Anh. . . . . . Ăn kem?” Đường Khả Hinh nhìn anh, có chút xấu hổ cười hỏi.
Tần Chí Vĩ nhìn Khả Hinh, cười rực rỡ nói: “Đoán chừng cô không có ấn tượng với tôi rồi?”
Đường Khả Hinh nhìn anh, sửng sốt.
Tần Chí Vĩ nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, nói: “Lần trước, cô đột nhiên đến phòng ăn chúng tôi, gọi một bàn lớn món ăn, nhưng chỉ một mình cô ngồi ở bên trong, cũng chỉ ăn kem, lúc ấy phần kem kia là tôi đưa vào. . . . . .”
Đường Khả Hinh không thể tin nổi ngẩng đầu lên, nhìn anh, ánh mắt lập tức sáng lên, giống như nhớ có chuyện như thế, cô đột nhiên cười một tiếng, vui vẻ nói: “Là anh sao!”
Trên khuôn mặt đẹp trai của Tần Chí Vĩ lại nở nụ cười như ánh mặt trời, nói: “Đúng vậy. Lúc cô ngồi ở chỗ đó, ước chừng ăn ba ly kem tươi, nhưng tôi nhìn có chút tiếc nuối. . . . . .”
“Tại sao?” Đường Khả Hinh lập tức bị anh lời nói, hấp dẫn, rất tập trung tinh thần nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, nâng máy tính bảng chuyên dụng đặt ở bàn cà phê, đặt ở trên đầu gối, rất tao nhã phong độ xem, nghe được câu này, hơi nghiêng mặt nhìn về phía người bên cạnh.
“Cô không biết sao? Ở Tây Phương, kem là truyền thuyết Pandora.” Tần Chí Vĩ cười nói: “Trong thế giới của con gái, phải có thần bí, vui vẻ, nhưng lúc cô giống như không vui vẻ, cô ăn nhưng vẻ mặt cũng không có biểu hiện gì. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhớ tới tình huống lúc đó, liền ngượng ngùng mỉm cười.
“Cho nên hôm nay cố ý chọn một phần, chúng ta cùng ăn, bảo đảm cô sẽ vui vẻ. . . . . .” Tần Chí Vĩ lại vui vẻ cười nói.
Trong lòng của Đường Khả Hinh ấm áp, nhìn anh, biết ơn cười nói: “Cám ơn anh.”
“Đừng khách sáo.” Tần Chí Vĩ đáp nhẹ, sau đó sẽ ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh dịu dàng, mặt lại đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt, nhìn cô.
“Nhưng. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Tần Chí Vĩ, có chút ngượng ngùng nói: “Hôm nay. . . . . . tại sao anh lại nghĩ đến cùng tôi . . . . . à. . . . . . Cùng nhau. . . . . . Ăn. . . . . . Ăn cơm . . . . . .”
Tần Chí Vĩ nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh xấu hổ, liền nửa đùa nửa thật, nói: “Đoán chừng cô cũng không biết chứ? Hình của cô đăng lên trang giao lưu của khách sạn chúng ta, tỷ lệ click chuột rất cao, tôi vẫn trải qua nghiêm khắc sàng chọn, mới vào được.”
“À?” Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, kinh ngạc kêu lên: “Không phải đâu? Người nào đăng vậy?”
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, ngón tay lập tức lướt nhẹ trên máy tính bảng, mở trang giao lưu của công ty, quả nhiên nhìn thấy hình nửa khuôn mặt bên phải của Đường Khả Hinh rất xinh đẹp, xuất hiện ở trang đầu, kết hợp với thân phận thư ký Tổng Giám đốc, làm cho tỷ lệ click chuột cao đến thái quá, anh à một tiếng, nở nụ cười.
“Không biết, nhưng tôi cám ơn người kia, bởi vì kể từ sau khi cô đi khỏi ngày đó, đối với cô vẫn có ấn tượng rất sâu. . . . . .” Tần Chí Vĩ nhìn Đường Khả Hinh, không che giấu tình cảm của mình chút nào.
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, rốt cuộc quay mặt sang, liếc về phía người tuổi trẻ ở bên cạnh.
Đường Khả Hinh nghe lời này, lại đỏ mặt, nhìn anh, lúng túng nói: “Anh. . . . . . Anh nói như vậy. . . . . . Tôi cũng cảm thấy xấu hổ.”
“Thả lỏng, đừng căng thẳng, hôm nay chúng ta chỉ đến gặp mặt, hi vọng sau này có thể có cơ hội hẹn hò với cô, trước khi tôi tới, Phó quản lý Lưu đã gọi nhiều cuộc điện thoại cho tôi, sợ tôi khi dễ cô, cô yên tâm, sẽ không. . . . . .” Tần Vĩ Nghiệp lại nhiệt tình cười nói.
Đường Khả Hinh cũng khẽ mỉm cười, có chút buông lỏng, có chút thoải mái, thậm chí cảm thấy có chút cảm giác an toàn, cả người mình cũng bình tĩnh lại.
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng mặt nhìn bộ dáng cô, đột nhiên hơi giơ tay.
Đông Anh nhẹ khom lưng, dịu dàng hỏi: “Tổng Giám đốc. . . . . . Anh có căn dặn gì?”
Tưởng Thiên Lỗi nghiêng mặt, ở bên tai của cô căn dặn nhỏ mấy câu nói.
“À?” Vẻ mặt Đông Anh liền thay đổi, kêu nhỏ một tiếng, kinh ngạc nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh nhìn cô, khẽ chớp hai mắt, giống như muốn cứ làm như vậy đi!
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Đông Anh lại bất đắc dĩ nhìn anh.
p/s: Hãy G+ ủng hộ cùng dịch giả nhé trưa ngày hum nay sẽ có nhiều chương hơn nữa cho mọi người . Nhưng cùng với đó báo cho các bạn 1 tin buồn là dịch giả những chương vừa rồi sẽ không dịch tiếp nữa nhưng bù lại sẽ có dịch giả mới tuy ban đầu chưa được hoàn thiện cho lắm nhưng cần mọi người ủng hộ :) thanks các bạn nhìu
Khả Hinh nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, nhịp tim càng ngày càng kích động, nhìn vòng tròn màu trắng lóe ánh sáng màu xanh dương ở chính giữa phòng cà phê, rốt cuộc nhìn thấy có một người đàn ông, người mặc áo len cổ lọ màu trắng, quần tây màu đen, bên ngoài khoác áo khoác dài màu nâu phong cách England, chiều cao gần 1m80, để mái tóc ngắn cá tính, khuôn mặt hết sức đẹp trai, nở nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời, khoảng chừng 26 tuổi, đang đứng, nhìn về phía mình nhẹ nhàng vẫy tay một cái. . . . . .
Mặt của Đường Khả Hinh trong chớp mắt đỏ bừng, đột nhiên xuất hiện ảo giác, cảm thấy đầu óc của mình choáng váng, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời, lại có chút ngượng ngùng nhìn về phía mình vẫy tay một cái, cô lập tức thở phào một cái, tự nói với mình, bình tĩnh, phim thần tượng không phải diễn như vậy sao? Một người đàn ông rất trai đẹp, anh nhìn về phía mình vẫy tay, lúc đang xấu hổ cho rằng người khác đang gọi mình, lộ vẻ hoa si, đang muốn lên tiếng, đột nhiên người đàn ông này đi tới cô gái ở sau lưng, ôm cô gái. . . . . . Đúng rồi! Chính là như vậy! !
Đường Khả Hinh lập tức đề phòng xoay người, liếc nhìn sau lưng trống không, cô đột nhiên sững sờ, lúc quay đầu lại, người đàn ông này cầm một đóa hoa hồng xanh trong tay, giơ về phía mình, cười có chút dịu dàng.
“Trời ạ!” Đường Khả Hinh không thể tin nổi nhìn người đàn ông đẹp trai này, sẽ không thật sự đang chờ mình chứ?
“Khả Hinh?” Người đàn ông đẹp trai nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên lễ phép thân mật gọi nhỏ.
“A. . . . . .” Đường Khả Hinh đứng ở ghế dựa, chỉ ngây ngốc nhìn về phía người đàn ông kia, nghĩ: không thể nào đâu?
“Khả Hinh?” Người đàn ông kia gần như chắc chắn nhìn về phía cô, dịu dàng gọi nhỏ.
“A. . . . . . Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh miễn cưỡng mỉm cười, vội vàng hoang mang rối loạn đi tới trước chỗ ngồi, không dám nhìn người, mặt đã đỏ lên, tay chân cũng không biết để đâu, suy nghĩ Nhã Tuệ tìm loại cực phẩm này ở đâu cùng mình xem mắt ? Anh thích mình sao?
“Xin chào, tôi họ Tần, tên Chí Vĩ, là Phó Quản lý phòng ăn “Nhã Các”. . . . . . . . .” Tần Chí Vĩ mỉm cười đứng lên, hết sức thân sĩ phong độ kéo một ghế tròn nói: “Mời ngồi.”
Đường Khả Hinh không thể tin nổi nhìn về phía anh, bộ dáng hết sức hiền hoà, phong độ, nhiệt tình, giống như lập tức bị cuốn hút rồi, đúng thôi, mình sẽ phải tiếp xúc nhiều loại đàn ông thế này, giống như Tổng Giám đốc Tưởng …, quá cao không thể leo tới, cô lập tức nở nụ cười, có chút xấu hổ nói: “Cám ơn. . . . . .”
“Không cần khách sáo. Mời ngồi. . . . . .” Tần Chí Vĩ lại cười, mời cô ngồi xuống.
“Vâng. . . . . .” Đường Khả Hinh cũng không có khách sáo, ngượng ngùng mỉm cười, ngồi xuống.
Tần Chí Vĩ cũng cười rực rỡ, ngồi ở vị trí bên trái cô, để tránh cho cô ngượng ngùng và hoang mang.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, cảm thấy anh rất tỉ mỉ, cũng dịu dàng mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên ngoài phòng cà phê trang nhã, híp mắt, xa xa nhìn về phía Đường Khả Hinh ngồi ở đối diện người ta, vẻ mặt mắc cở đỏ bừng, anh giễu cợt nở nụ cười, lại di chuyển tròng mắt, không vui nhìn về phía người đàn ông tuổi chừng 24-25 ngồi đối diện cô, quần áo mới, vẻ mặt ôn hoà hiền hậu lễ độ, nở nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời, cộng thêm một chút ngượng ngùng, càng lộ vẻ chân thành hấp dẫn người. . . . . .
“Người này là ai vậy?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía người kia, chớp mắt, không vui hỏi.
Đông Anh lập tức xoay người, nhìn về phía người đàn ông trẻ thật sự đẹp trai có lễ phép, chợt cảm thấy nhìn quen mắt, hơi cố nhớ, lập tức nói: “Dường như anh ấy là. . . . . . Phó Quản lý phòng ăn “Nhã Các”, tên là. . . . . . Tần Chí Vĩ. . . . . . tháng hai năm nay mới có thể nhận chức, đi học ở Học viện Khách sạn Hoàng Gia Anh quốc, đạt thành tích ưu việt, thi vào khách sạn chúng ta, trước mắt đã qua ba cấp khảo hạch rồi, đoán chừng sang năm có thể bay lên quản lý rồi. . . . . .”
Tròng mắt của Tưởng Thiên Lỗi hơi híp, do dự một lát, liền lạnh lùng nói: “Thật sao? Qua ngồi xem một chút . . . . . .”
“À. . . . . .” Đông Anh hơi sửng sốt, liền có chút ngượng ngùng nhắc nhở anh. . . . . .”Tổng Giám đốc, người ta đang. . . . . . Xem mắt . . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi quay đầu lại nhìn về phía Đông Anh, nói: “Người ta xem mắt, tôi không thể đi qua ngồi sao? Tôi không có nói ngồi chung với cô ấy!”
Giọng nói thật không tốt.
Đông Anh hoảng sợ đến mặt lập tức đỏ lên, vội vàng cúi đầu, căng thẳng nói: “Vâng . . . . . vâng . . . . .”
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi căng cứng, xoay người, lạnh lùng đi qua một số ghế dài phòng cà phê, lúc nhân viên phòng ăn cung kính khom lưng, anh đã đi tới chỗ ngồi bên cạnh Đường Khả Hinh, dáng vẻ nghiêm nghị buông cúc áo tây trang, ngồi cùng hướng với Đường Khả Hinh, hai mắt thâm thúy sắc bén nhìn phía trước.
Tần Chí Vĩ mới vừa muốn nói chuyện phiếm cùng Khả Hinh, lại thấy Tưởng Thiên Lỗi đi tới, hoảng sợ đến lập tức đứng lên, cung kính khom lưng chào hỏi anh, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc.”
Đường Khả Hinh không khách khí, nheo mắt nghiêng mặt nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi không có nhìn hai người này, chỉ đáp nhẹ: “Ừ. Ngồi đi. . . . . .”
“Vâng . . . . .” Tần Chí Vĩ có chút căng thẳng nhìn anh một cái, không khỏi cảm thấy có chút băn khoăn, nhưng chỉ đành phải ngồi xuống, nhìn Đường Khả Hinh miễn cưỡng mỉm cười.
Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, miễn cưỡng mỉm cười, trong lòng suy nghĩ, cái đáng chết kia chạy tới nơi này sát phong cảnh làm gì?
Tưởng Thiên Lỗi giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng không khách khí chút nào ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh tức giận xoay mặt đi!
“Tổng Giám đốc. . . . . . Anh. . . . . . Uống gì không?” Đông Anh đứng ở sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, cẩn thận hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt đáp: “Cà phê. . . . . .”
“Vâng. . . . .” Đông Anh tự mình đi vào trong quán cà phê thu xếp.
“Cô. . . . . . Muốn uống gì?” Mặc dù Tần Chí Vĩ cảm giác Tưởng Thiên Lỗi ngồi không xa, lại không muốn bỏ qua cơ hội lần này, liền nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười hỏi: “Cô ăn cơm trưa chưa?”
Đường Khả Hinh nhìn Tần Chí Vĩ, dịu dàng lắc đầu một cái, nói: “Chưa. . . . . .”
“Vậy tôi gọi cho cô một ly Cà phê Blue Mountain, còn có mì hải sản Italy rất nổi tiếng nơi này, được không?” Anh nhìncô, tự mình làm chủ theo như kinh nghiệm.
“Tốt. . . . . .” Quả thật Đường Khả Hinh cũng thích ăn, liền gật đầu.
Tần Chí Vĩ lập tức gọi phục vụ, chọn cho cô bữa trưa, lại chọn một phần kem tình lữ.
“Anh. . . . . . Ăn kem?” Đường Khả Hinh nhìn anh, có chút xấu hổ cười hỏi.
Tần Chí Vĩ nhìn Khả Hinh, cười rực rỡ nói: “Đoán chừng cô không có ấn tượng với tôi rồi?”
Đường Khả Hinh nhìn anh, sửng sốt.
Tần Chí Vĩ nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, nói: “Lần trước, cô đột nhiên đến phòng ăn chúng tôi, gọi một bàn lớn món ăn, nhưng chỉ một mình cô ngồi ở bên trong, cũng chỉ ăn kem, lúc ấy phần kem kia là tôi đưa vào. . . . . .”
Đường Khả Hinh không thể tin nổi ngẩng đầu lên, nhìn anh, ánh mắt lập tức sáng lên, giống như nhớ có chuyện như thế, cô đột nhiên cười một tiếng, vui vẻ nói: “Là anh sao!”
Trên khuôn mặt đẹp trai của Tần Chí Vĩ lại nở nụ cười như ánh mặt trời, nói: “Đúng vậy. Lúc cô ngồi ở chỗ đó, ước chừng ăn ba ly kem tươi, nhưng tôi nhìn có chút tiếc nuối. . . . . .”
“Tại sao?” Đường Khả Hinh lập tức bị anh lời nói, hấp dẫn, rất tập trung tinh thần nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, nâng máy tính bảng chuyên dụng đặt ở bàn cà phê, đặt ở trên đầu gối, rất tao nhã phong độ xem, nghe được câu này, hơi nghiêng mặt nhìn về phía người bên cạnh.
“Cô không biết sao? Ở Tây Phương, kem là truyền thuyết Pandora.” Tần Chí Vĩ cười nói: “Trong thế giới của con gái, phải có thần bí, vui vẻ, nhưng lúc cô giống như không vui vẻ, cô ăn nhưng vẻ mặt cũng không có biểu hiện gì. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhớ tới tình huống lúc đó, liền ngượng ngùng mỉm cười.
“Cho nên hôm nay cố ý chọn một phần, chúng ta cùng ăn, bảo đảm cô sẽ vui vẻ. . . . . .” Tần Chí Vĩ lại vui vẻ cười nói.
Trong lòng của Đường Khả Hinh ấm áp, nhìn anh, biết ơn cười nói: “Cám ơn anh.”
“Đừng khách sáo.” Tần Chí Vĩ đáp nhẹ, sau đó sẽ ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh dịu dàng, mặt lại đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt, nhìn cô.
“Nhưng. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Tần Chí Vĩ, có chút ngượng ngùng nói: “Hôm nay. . . . . . tại sao anh lại nghĩ đến cùng tôi . . . . . à. . . . . . Cùng nhau. . . . . . Ăn. . . . . . Ăn cơm . . . . . .”
Tần Chí Vĩ nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh xấu hổ, liền nửa đùa nửa thật, nói: “Đoán chừng cô cũng không biết chứ? Hình của cô đăng lên trang giao lưu của khách sạn chúng ta, tỷ lệ click chuột rất cao, tôi vẫn trải qua nghiêm khắc sàng chọn, mới vào được.”
“À?” Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, kinh ngạc kêu lên: “Không phải đâu? Người nào đăng vậy?”
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, ngón tay lập tức lướt nhẹ trên máy tính bảng, mở trang giao lưu của công ty, quả nhiên nhìn thấy hình nửa khuôn mặt bên phải của Đường Khả Hinh rất xinh đẹp, xuất hiện ở trang đầu, kết hợp với thân phận thư ký Tổng Giám đốc, làm cho tỷ lệ click chuột cao đến thái quá, anh à một tiếng, nở nụ cười.
“Không biết, nhưng tôi cám ơn người kia, bởi vì kể từ sau khi cô đi khỏi ngày đó, đối với cô vẫn có ấn tượng rất sâu. . . . . .” Tần Chí Vĩ nhìn Đường Khả Hinh, không che giấu tình cảm của mình chút nào.
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, rốt cuộc quay mặt sang, liếc về phía người tuổi trẻ ở bên cạnh.
Đường Khả Hinh nghe lời này, lại đỏ mặt, nhìn anh, lúng túng nói: “Anh. . . . . . Anh nói như vậy. . . . . . Tôi cũng cảm thấy xấu hổ.”
“Thả lỏng, đừng căng thẳng, hôm nay chúng ta chỉ đến gặp mặt, hi vọng sau này có thể có cơ hội hẹn hò với cô, trước khi tôi tới, Phó quản lý Lưu đã gọi nhiều cuộc điện thoại cho tôi, sợ tôi khi dễ cô, cô yên tâm, sẽ không. . . . . .” Tần Vĩ Nghiệp lại nhiệt tình cười nói.
Đường Khả Hinh cũng khẽ mỉm cười, có chút buông lỏng, có chút thoải mái, thậm chí cảm thấy có chút cảm giác an toàn, cả người mình cũng bình tĩnh lại.
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng mặt nhìn bộ dáng cô, đột nhiên hơi giơ tay.
Đông Anh nhẹ khom lưng, dịu dàng hỏi: “Tổng Giám đốc. . . . . . Anh có căn dặn gì?”
Tưởng Thiên Lỗi nghiêng mặt, ở bên tai của cô căn dặn nhỏ mấy câu nói.
“À?” Vẻ mặt Đông Anh liền thay đổi, kêu nhỏ một tiếng, kinh ngạc nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh nhìn cô, khẽ chớp hai mắt, giống như muốn cứ làm như vậy đi!
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Đông Anh lại bất đắc dĩ nhìn anh.
p/s: Hãy G+ ủng hộ cùng dịch giả nhé trưa ngày hum nay sẽ có nhiều chương hơn nữa cho mọi người . Nhưng cùng với đó báo cho các bạn 1 tin buồn là dịch giả những chương vừa rồi sẽ không dịch tiếp nữa nhưng bù lại sẽ có dịch giả mới tuy ban đầu chưa được hoàn thiện cho lắm nhưng cần mọi người ủng hộ :) thanks các bạn nhìu