Tần Vĩ Nghiệp nghe quản gia nói, liếc mắt nhìn về phía Như Mạt và Tiểu Ninh ôm nhau đi, trên mặt u ám, lộ ra sát khí, tay cầm gậy golf, gân xanh nổi lên, mấy lần giận dữ khó dằn nghĩ muốn vung gậy đánh xuống, nhưng vẫn cố kỵ mấy phần, để gậy golf xuống, ném sang một bên. . . . . .
Lúc này Như Mạt mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, ôm Tiểu Ninh vào trong ngực, đáng thương rơi lệ.
“Cô luôn rất may mắn. . . . . . Chỉ là, chuyện ngày hôm nay, nếu cô dám nói ra ngoài một chút, tôi bảo đảm hai người các người, tương lai cùng nhau bị người xé quần áo.” Tần Vĩ Nghiệp nói xong, mới hừ lạnh một tiếng, xoay người vô tình ra khỏi phòng. . . . . .
Tại khách sảnh có một bóng dáng dịu dàng chờ tại nơi đó, yên lặng chờ đợi Tần Vĩ Nghiệp.
Tần Vĩ Nghiệp dừng ở bên cạnh cô, mắt nhìn phía trước, sửa sang lại tây trang, dường như muốn phủi xuống mùi máu tươi dính trên người và âm hồn trong bóng tối không lâu. . . . . .
Shani ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp có chút quá độ băn khoăn, liền không hiểu nói: “Thị Trưởng, tại sao sợ anh ta ?”
Tần Vĩ Nghiệp kéo cà vạt xong, mới lạnh lùng nói: “Cô biết cái gì? Móng vuốt của anh ta bén nhọn lắm, chỉ là cô không nhìn thấy.”
Shani liền không lên tiếng.
Tần Vĩ Nghiệp không lên tiếng nữa, mà mạnh mẽ thu hồi thái độ lạnh lùng của mình, hơi khôi phục vẻ mặt nho nhã như bình thường, từng bước từng bước dọc theo hành lang thật dài đi về phía trước, đi qua cầu thang xoắn ốc, đi xuống qua lầu hai, đi tới lầu một thì cũng đã nghe tiếng cười của Trang Hạo Nhiên đang nói chuyện với mẹ, hai mắt anh chợt lóe, trên mặt lại hiện lên vẻ đáng sợ, mới chậm rãi thu lại, lộ ra nụ cười, bước ra phòng khách, nói: “Hạo Nhiên luôn là người chưa tới, tiếng tới trước.”
Trang Hạo Nhiên đang nói cười với Bà Tần, nghe tiếng của Tần Vĩ Nghiệp, lập tức quay mặt sang, rốt cuộc nhìn thấy quan chức Thị Trưởng lịch sự nho nhã đi ra ngoài, anh lập tức đứng lên, cười nói: “Quan Thị Trưởng, người không tới, khí thế tới trước.”
“Nào dám bì kịp được anh và Thiên Lỗi hôm nay oai phong một cõi?” Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười giơ tay, để cho anh ngồi, mình cũng ngồi ở ghế sa lon, xin lỗi nói: “Người chồng tôi đây thật không có trách nhiệm, bình thường quá bận bịu công sự, luôn lơ là chăm sóc tốt cho vợ, luôn làm phiền những người bạn thân thanh mai trúc mã quan tâm cô ấy một chút, cũng không biết có phải hôm nay cô ấy giận tôi hay không, hơn nửa đêm, muốn giày vò anh tới đây đưa cô ấy trở về bệnh viện. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, lập tức ôm lấy Bà Tần, bật cười, nói: “Nói ít lời này, tôi không chỉ là thanh mai trúc mã với cô ấy, tôi và anh cũng là thanh mai trúc mã !”
Tần Vĩ Nghiệp không nhịn được bật cười.
“Cậu đấy. . . . . .” Bà Tần cố ý nhìn Trang Hạo Nhiên, đánh mạnh bờ vai của anh một cái, cười nói: “Luôn nói chuyện không đứng đắn, cậu nhìn Thiên Lỗi người ta một chút đi? Cử chỉ nói năng, đều là nam tử hán đại trượng phu!”
“Ôi chao!” Trang Hạo Nhiên lập tức ôm chặt Bà Tần, mềm mỏng cười nói: “Nghe nói khi còn bé, mẹ cháu và bác tán gẫu qua vấn đề này, nếu như cháu là một cô gái, nhất định làm cô dâu nhỏ của nhà các người!”
“Phi!” Bà Tần làm bộ đẩy anh ra nói: “Bây giờ cậu là quý nhân bận chuyện, cái gì cũng quên hết, khi còn bé, cậu luôn muốn làm cô dâu nhỏ của Thiên Lỗi! Không phải Vĩ Nghiệp.”
“Ha ha ha, có thật không?” Trang Hạo Nhiên không nhịn được kinh ngạc cười to nói: “Không trách được, cháu chỉ vừa nhìn thấy anh ấy, trong lòng liền ngứa ngáy, có một loại kích động muốn nhào qua . . . . . . Chính là muốn hôn anh ấy, nhưng anh ấy thật rất ghét cháu, cho nên chúng cháu không phải oan gia không gặp mặt ! Ôi chao, ôi chao, nói tới chỗ này, cháu lại nhớ anh ấy.”
Cả phòng khách vừa nghe anh nói lời này, tất cả đều nở nụ cười.
Một tiếng bước chân dịu dàng, truyền đến. Giống như áng mây. . . . . .
“Aiz!” Trang Hạo Nhiên lập tức ngồi thẳng người, quay đầu, cười nói: “Nữ thần của tôi đến rồi!”
Tần Vĩ Nghiệp nghe vậy, cũng mỉm cười quay đầu nhìn về phía hành lang, hai mắt dưới kính xẹt qua một chút thâm trầm.
Quả nhiên Như Mạt mặc váy dài màu da, bên ngoài khoác lông thú trắng như tuyết, tay cầm túi Chanel nhỏ, hơi thoa son tô phấn, giống như áng mây, nhẹ cất bước đi ra, Tiểu Ninh cũng thay quần áo xong, đỡ chặt phu nhân đi ra. . . . . .
“Tối nay, hay là không cần trở về ? Cậu chủ Tô đã đồng ý sẽ không nói gì đâu.” Tần Vĩ Nghiệp có chút không nở nhìn về phía Như Mạt, cười nói.
Như Mạt khẽ mỉm cười, không lên tiếng.
Tiểu Ninh nghe xong lời này, mặt tức thì trắng bệch.
Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp, cười nói: “Anh khoan hãy nói, lúc tôi mới quen biết Cậu chủ Tô, tôi cảm thấy anh ấy rất nho nhã, là một người tính tình khá tốt, nhưng quen biết lâu mới phát hiện, thì ra anh ấy cũng là người không dễ nói chuyện, hơn nữa cứng rắn, cũng không phải cứng rắn bình thường, cá tính thật rất giống Thủ tướng. . . . . . Đúng không? Vĩ Nghiệp?” .
Tần Vĩ Nghiệp nghe vậy, liền gật đầu một cái, nắm lấy bàn tay nhỏ bé Như Mạt dịu dàng đưa tới, giữ tại trong lòng bàn tay, kéo vợ đến ngồi xuống bên cạnh, mới nói: “Nghĩ Thủ tướng là nhân vật nào? Bình thường ở nhà, mặc kệ là Tô Đổng vẫn Tô phu nhân, Tô tiểu thư, cũng không dám nói quá lời đối với người chủ cao nhất của gia đình, nhưng từ nhỏ Cậu chủ Tô. . . . . . đã có khí chất cao ngạo, lúc nói chuyện, có đạo lý và cái nhìn của mình, thỉnh thoảng ngay cả mặt mũi cũng không cho Ông nội. Người cả nhà không có biện pháp với anh ấy.”
“Loại người như thế, mới là người làm đại sự . . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười nói.
Tần Vĩ Nghiệp bất đắc dĩ cười nói: “Nhưng trong mắt của tôi, anh ấy vẫn là đứa con quá được nuông chiều và coi trời bằng vung, hơn nữa anh ấy không quá thích tham chính, Thủ tướng. . . . . . Cũng không chấp nhận cháu trai tham chính, hai năm này, giống như Thủ tướng có chút mệt mỏi.”
“Mặc kệ như thế nào, có thể được anh ấy giúp đỡ chăm sóc cho Như Mạt, tôi cũng yên tâm. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười nói.
“Đúng vậy.” Tần Vĩ Nghiệp cười nói.
Như Mạt nhìn lê ướp lạnh trong đĩa thủy tinh, gọt tách ra thành từng miếng, trắng tinh gần như trong suốt, cô liền quay đầu căn dặn người giúp việc: “Chị Lý, đổi cho Hạo Nhiên trái cây khác, anh ấy thích ăn táo. . . . . .”
“Vâng” Chị Lý vội vàng muốn đi vào phòng bếp chuẩn bị.
“Không cần.” Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Thời gian cũng không còn sớm, để cho cô trở về bệnh viện nghỉ ngơi sớm một chút, tránh để cho cậu chủ Tô mất hứng.”
“Được rồi. Vậy làm phiền anh, hôm nay tôi còn có chuyện, phải đi bến đò một chuyến. . . . . .” Tần Vĩ Nghiệp đỡ vợ, đứng lên, lại thấy sắc mặt của Tiểu Ninh tái nhợt, hai mắt run rẩy rời rạc, liền ngạc nhiên nói: “Tiểu Ninh thân thể không thoải mái sao? Vậy cũng không cần đi bệnh viện nữa, để cho Tiểu Linh cùng đi với em nhé, tránh cho có chuyện gì, không chăm sóc tốt cho em.”
Tiểu Ninh lập tức ngẩng đầu lên, khẩn cấp nhìn về phía Như Mạt!
Như Mạt mới vừa muốn nói chuyện.
“Thân thể không tốt thì thuận tiện đi bệnh viện xem một chút đi! Con bé này. . . . . . Giống như thời gian hầu hạ Như Mạt không ngắn chứ? Lập tức tách ra, có thể còn không nở.” Trang Hạo Nhiên cười nói.
“Vâng . . . . .” Tiểu Ninh vội vàng trả lời.
Tần Vĩ Nghiệp suy nghĩ một chút, ngay lập tức có chút lo lắng nhìn về phía cô nói: “Chăm sóc tốt cho phu nhân, nếu như thân thể không thoải mái, phải đi bệnh viện xem một chút, nếu có chuyện gì, cũng không cần cô, để cho tôi lại phái người đi qua một chuyến.”
“Vâng” Tiểu Ninh lập tức nói.
Bà Tần lại đau lòng đi tới trước mặt của Như Mạt, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Như Mạt. . . . . . Con trở về bệnh viện trước, ngày mai mẹ đi qua thăm con, phải chăm sóc mình thật tốt, hả? Không cần Vĩ Nghiệp, người chồng này, có lúc lơ là với con, mẹ không đồng tình với nó.”
Như Mạt mỉm cười nói: “Mẹ, đừng trách Vĩ Nghiệp, bình thường anh ấy bận rộn công vụ, đã rất cố gắng theo con rồi. Mẹ yên tâm, có Hạo Nhiên đưa con trở về, con sẽ không sợ buồn bực.”
“Nói như anh rất không thú vị.” Tần Vĩ Nghiệp cười nói.
Trang Hạo Nhiên cười lớn, đỡ Như Mạt, nói: “Cũng bởi vì một người thú vị như tôi đây cho đến bây giờ không tìm được vợ!”
Mọi người cùng nhau nở nụ cười.
Lúc này Trang Hạo Nhiên đỡ Như Mạt đi về phía trước, đi qua bức thi họa Thấm Viên Xuân của Nhà họ Tần, lại phát hiện đổi thành bức họa Lưu Vân (mây bay) điêu khắc bằng đá cẩm thạch:
Đãi đáo thu lai cửu nguyệt bát,
Ngã hoa khai hậu bách hoa sát,
Xung thiên hương trận thấu Trường An,
Mãn thành tận đới hoàng kim giáp
Tạm dịch:
Đợi thu đến sát ngày trùng cửu
Hoa ta nở trăm hoa chết thay
Trường An trời thấu hương bay
Cả thành như thể vừa thay giáp vàng.
Hai mắt anh khẽ xoay tròn. . . . . .Tần Vĩ Nghiệp đứng ở phía sau, nhìn thái độ của anh, lộ ra hơi thở âm trầm.
Trang Hạo Nhiên lập tức quay đầu, nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp cười nói: “Bức họa điêu khắc này, quả nhiên khí thế hào hùng, chỉ tiếc tôi trông coi công việc ở châu Âu, phong cách trang trí không thể quá Trung Quốc, tôi hết sức yêu thích phong cách trang trí cổ điển truyền đạt ý nghĩa của đất nước chúng ta,. . . . . .”
Tần Vĩ Nghiệp bật cười nói: “Đây chỉ là bức họa lúc chuyên gia điêu khắc tới, hỏi chúng tôi điêu khắc loại thơ gì, đối với phương diện này chúng tôi cũng không có nghiên cứu, chỉ nói với anh ta, sửa sang lại một bài thơ mẫu phối hợp với thi từ bức họa Lưu Vân là được rồi.”
Trang Hạo Nhiên cười cười, lại nhìn về phía mấy cái chữ to ‘cả thành như thể vừa thay giáp vàng’, mới đỡ Như Mạt đi khỏi.
Đêm lạnh như băng.
Chiếc Audi Pikes Peak vọt nhanh trên đường.
Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, cho xe nhanh chóng lao về phía trước. Sắc mặt của Như Mạt tái nhợt ngồi ở vị trí kế bên tài, nhìn thẳng phía trước, hai mắt rời rạc.
“Cô và Vĩ Nghiệp cãi nhau?” Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, đạp nhẹ chân ga chạy tốc độ 100km/h, hỏi.
Như Mạt không lên tiếng, chỉ giống như đã chết, nhìn đèn đường từng chiếc từng chiếc ngược hướng, gió nhẹ phất sợi tóc mềm mại bay lên trước mặt cô. . . . . .
“Giữa vợ chồng, có chuyện gì thì từ từ nói mà.” Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, lại dịu dàng cười nói.
Như Mạt vẫn im lặng, nhớ tới mới vừa rồi, ba người đàn ông nhào tới trên người mình, vô tình tàn nhẫn xé rách, hai mắt lập tức đỏ thắm, cả người bắt đầu khẽ run rẩy, biết cho dù đi tới đâu cũng là một con đường không có lối về, vẻ mặt cô đột nhiên chấn động, một loại quyết liệt, tay chợt mở chốt cửa xe chỗ ngồi kế bên, lập tức nhào xuống bên ngoài! !
Chi……… một tiếng vang thật lớn, thắng gấp ở bên đường, truyền đến đáng sợ kéo dài . . . . . . . . . . .
Lúc này Như Mạt mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, ôm Tiểu Ninh vào trong ngực, đáng thương rơi lệ.
“Cô luôn rất may mắn. . . . . . Chỉ là, chuyện ngày hôm nay, nếu cô dám nói ra ngoài một chút, tôi bảo đảm hai người các người, tương lai cùng nhau bị người xé quần áo.” Tần Vĩ Nghiệp nói xong, mới hừ lạnh một tiếng, xoay người vô tình ra khỏi phòng. . . . . .
Tại khách sảnh có một bóng dáng dịu dàng chờ tại nơi đó, yên lặng chờ đợi Tần Vĩ Nghiệp.
Tần Vĩ Nghiệp dừng ở bên cạnh cô, mắt nhìn phía trước, sửa sang lại tây trang, dường như muốn phủi xuống mùi máu tươi dính trên người và âm hồn trong bóng tối không lâu. . . . . .
Shani ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp có chút quá độ băn khoăn, liền không hiểu nói: “Thị Trưởng, tại sao sợ anh ta ?”
Tần Vĩ Nghiệp kéo cà vạt xong, mới lạnh lùng nói: “Cô biết cái gì? Móng vuốt của anh ta bén nhọn lắm, chỉ là cô không nhìn thấy.”
Shani liền không lên tiếng.
Tần Vĩ Nghiệp không lên tiếng nữa, mà mạnh mẽ thu hồi thái độ lạnh lùng của mình, hơi khôi phục vẻ mặt nho nhã như bình thường, từng bước từng bước dọc theo hành lang thật dài đi về phía trước, đi qua cầu thang xoắn ốc, đi xuống qua lầu hai, đi tới lầu một thì cũng đã nghe tiếng cười của Trang Hạo Nhiên đang nói chuyện với mẹ, hai mắt anh chợt lóe, trên mặt lại hiện lên vẻ đáng sợ, mới chậm rãi thu lại, lộ ra nụ cười, bước ra phòng khách, nói: “Hạo Nhiên luôn là người chưa tới, tiếng tới trước.”
Trang Hạo Nhiên đang nói cười với Bà Tần, nghe tiếng của Tần Vĩ Nghiệp, lập tức quay mặt sang, rốt cuộc nhìn thấy quan chức Thị Trưởng lịch sự nho nhã đi ra ngoài, anh lập tức đứng lên, cười nói: “Quan Thị Trưởng, người không tới, khí thế tới trước.”
“Nào dám bì kịp được anh và Thiên Lỗi hôm nay oai phong một cõi?” Tần Vĩ Nghiệp mỉm cười giơ tay, để cho anh ngồi, mình cũng ngồi ở ghế sa lon, xin lỗi nói: “Người chồng tôi đây thật không có trách nhiệm, bình thường quá bận bịu công sự, luôn lơ là chăm sóc tốt cho vợ, luôn làm phiền những người bạn thân thanh mai trúc mã quan tâm cô ấy một chút, cũng không biết có phải hôm nay cô ấy giận tôi hay không, hơn nửa đêm, muốn giày vò anh tới đây đưa cô ấy trở về bệnh viện. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, lập tức ôm lấy Bà Tần, bật cười, nói: “Nói ít lời này, tôi không chỉ là thanh mai trúc mã với cô ấy, tôi và anh cũng là thanh mai trúc mã !”
Tần Vĩ Nghiệp không nhịn được bật cười.
“Cậu đấy. . . . . .” Bà Tần cố ý nhìn Trang Hạo Nhiên, đánh mạnh bờ vai của anh một cái, cười nói: “Luôn nói chuyện không đứng đắn, cậu nhìn Thiên Lỗi người ta một chút đi? Cử chỉ nói năng, đều là nam tử hán đại trượng phu!”
“Ôi chao!” Trang Hạo Nhiên lập tức ôm chặt Bà Tần, mềm mỏng cười nói: “Nghe nói khi còn bé, mẹ cháu và bác tán gẫu qua vấn đề này, nếu như cháu là một cô gái, nhất định làm cô dâu nhỏ của nhà các người!”
“Phi!” Bà Tần làm bộ đẩy anh ra nói: “Bây giờ cậu là quý nhân bận chuyện, cái gì cũng quên hết, khi còn bé, cậu luôn muốn làm cô dâu nhỏ của Thiên Lỗi! Không phải Vĩ Nghiệp.”
“Ha ha ha, có thật không?” Trang Hạo Nhiên không nhịn được kinh ngạc cười to nói: “Không trách được, cháu chỉ vừa nhìn thấy anh ấy, trong lòng liền ngứa ngáy, có một loại kích động muốn nhào qua . . . . . . Chính là muốn hôn anh ấy, nhưng anh ấy thật rất ghét cháu, cho nên chúng cháu không phải oan gia không gặp mặt ! Ôi chao, ôi chao, nói tới chỗ này, cháu lại nhớ anh ấy.”
Cả phòng khách vừa nghe anh nói lời này, tất cả đều nở nụ cười.
Một tiếng bước chân dịu dàng, truyền đến. Giống như áng mây. . . . . .
“Aiz!” Trang Hạo Nhiên lập tức ngồi thẳng người, quay đầu, cười nói: “Nữ thần của tôi đến rồi!”
Tần Vĩ Nghiệp nghe vậy, cũng mỉm cười quay đầu nhìn về phía hành lang, hai mắt dưới kính xẹt qua một chút thâm trầm.
Quả nhiên Như Mạt mặc váy dài màu da, bên ngoài khoác lông thú trắng như tuyết, tay cầm túi Chanel nhỏ, hơi thoa son tô phấn, giống như áng mây, nhẹ cất bước đi ra, Tiểu Ninh cũng thay quần áo xong, đỡ chặt phu nhân đi ra. . . . . .
“Tối nay, hay là không cần trở về ? Cậu chủ Tô đã đồng ý sẽ không nói gì đâu.” Tần Vĩ Nghiệp có chút không nở nhìn về phía Như Mạt, cười nói.
Như Mạt khẽ mỉm cười, không lên tiếng.
Tiểu Ninh nghe xong lời này, mặt tức thì trắng bệch.
Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp, cười nói: “Anh khoan hãy nói, lúc tôi mới quen biết Cậu chủ Tô, tôi cảm thấy anh ấy rất nho nhã, là một người tính tình khá tốt, nhưng quen biết lâu mới phát hiện, thì ra anh ấy cũng là người không dễ nói chuyện, hơn nữa cứng rắn, cũng không phải cứng rắn bình thường, cá tính thật rất giống Thủ tướng. . . . . . Đúng không? Vĩ Nghiệp?” .
Tần Vĩ Nghiệp nghe vậy, liền gật đầu một cái, nắm lấy bàn tay nhỏ bé Như Mạt dịu dàng đưa tới, giữ tại trong lòng bàn tay, kéo vợ đến ngồi xuống bên cạnh, mới nói: “Nghĩ Thủ tướng là nhân vật nào? Bình thường ở nhà, mặc kệ là Tô Đổng vẫn Tô phu nhân, Tô tiểu thư, cũng không dám nói quá lời đối với người chủ cao nhất của gia đình, nhưng từ nhỏ Cậu chủ Tô. . . . . . đã có khí chất cao ngạo, lúc nói chuyện, có đạo lý và cái nhìn của mình, thỉnh thoảng ngay cả mặt mũi cũng không cho Ông nội. Người cả nhà không có biện pháp với anh ấy.”
“Loại người như thế, mới là người làm đại sự . . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười nói.
Tần Vĩ Nghiệp bất đắc dĩ cười nói: “Nhưng trong mắt của tôi, anh ấy vẫn là đứa con quá được nuông chiều và coi trời bằng vung, hơn nữa anh ấy không quá thích tham chính, Thủ tướng. . . . . . Cũng không chấp nhận cháu trai tham chính, hai năm này, giống như Thủ tướng có chút mệt mỏi.”
“Mặc kệ như thế nào, có thể được anh ấy giúp đỡ chăm sóc cho Như Mạt, tôi cũng yên tâm. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười nói.
“Đúng vậy.” Tần Vĩ Nghiệp cười nói.
Như Mạt nhìn lê ướp lạnh trong đĩa thủy tinh, gọt tách ra thành từng miếng, trắng tinh gần như trong suốt, cô liền quay đầu căn dặn người giúp việc: “Chị Lý, đổi cho Hạo Nhiên trái cây khác, anh ấy thích ăn táo. . . . . .”
“Vâng” Chị Lý vội vàng muốn đi vào phòng bếp chuẩn bị.
“Không cần.” Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Thời gian cũng không còn sớm, để cho cô trở về bệnh viện nghỉ ngơi sớm một chút, tránh để cho cậu chủ Tô mất hứng.”
“Được rồi. Vậy làm phiền anh, hôm nay tôi còn có chuyện, phải đi bến đò một chuyến. . . . . .” Tần Vĩ Nghiệp đỡ vợ, đứng lên, lại thấy sắc mặt của Tiểu Ninh tái nhợt, hai mắt run rẩy rời rạc, liền ngạc nhiên nói: “Tiểu Ninh thân thể không thoải mái sao? Vậy cũng không cần đi bệnh viện nữa, để cho Tiểu Linh cùng đi với em nhé, tránh cho có chuyện gì, không chăm sóc tốt cho em.”
Tiểu Ninh lập tức ngẩng đầu lên, khẩn cấp nhìn về phía Như Mạt!
Như Mạt mới vừa muốn nói chuyện.
“Thân thể không tốt thì thuận tiện đi bệnh viện xem một chút đi! Con bé này. . . . . . Giống như thời gian hầu hạ Như Mạt không ngắn chứ? Lập tức tách ra, có thể còn không nở.” Trang Hạo Nhiên cười nói.
“Vâng . . . . .” Tiểu Ninh vội vàng trả lời.
Tần Vĩ Nghiệp suy nghĩ một chút, ngay lập tức có chút lo lắng nhìn về phía cô nói: “Chăm sóc tốt cho phu nhân, nếu như thân thể không thoải mái, phải đi bệnh viện xem một chút, nếu có chuyện gì, cũng không cần cô, để cho tôi lại phái người đi qua một chuyến.”
“Vâng” Tiểu Ninh lập tức nói.
Bà Tần lại đau lòng đi tới trước mặt của Như Mạt, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Như Mạt. . . . . . Con trở về bệnh viện trước, ngày mai mẹ đi qua thăm con, phải chăm sóc mình thật tốt, hả? Không cần Vĩ Nghiệp, người chồng này, có lúc lơ là với con, mẹ không đồng tình với nó.”
Như Mạt mỉm cười nói: “Mẹ, đừng trách Vĩ Nghiệp, bình thường anh ấy bận rộn công vụ, đã rất cố gắng theo con rồi. Mẹ yên tâm, có Hạo Nhiên đưa con trở về, con sẽ không sợ buồn bực.”
“Nói như anh rất không thú vị.” Tần Vĩ Nghiệp cười nói.
Trang Hạo Nhiên cười lớn, đỡ Như Mạt, nói: “Cũng bởi vì một người thú vị như tôi đây cho đến bây giờ không tìm được vợ!”
Mọi người cùng nhau nở nụ cười.
Lúc này Trang Hạo Nhiên đỡ Như Mạt đi về phía trước, đi qua bức thi họa Thấm Viên Xuân của Nhà họ Tần, lại phát hiện đổi thành bức họa Lưu Vân (mây bay) điêu khắc bằng đá cẩm thạch:
Đãi đáo thu lai cửu nguyệt bát,
Ngã hoa khai hậu bách hoa sát,
Xung thiên hương trận thấu Trường An,
Mãn thành tận đới hoàng kim giáp
Tạm dịch:
Đợi thu đến sát ngày trùng cửu
Hoa ta nở trăm hoa chết thay
Trường An trời thấu hương bay
Cả thành như thể vừa thay giáp vàng.
Hai mắt anh khẽ xoay tròn. . . . . .Tần Vĩ Nghiệp đứng ở phía sau, nhìn thái độ của anh, lộ ra hơi thở âm trầm.
Trang Hạo Nhiên lập tức quay đầu, nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp cười nói: “Bức họa điêu khắc này, quả nhiên khí thế hào hùng, chỉ tiếc tôi trông coi công việc ở châu Âu, phong cách trang trí không thể quá Trung Quốc, tôi hết sức yêu thích phong cách trang trí cổ điển truyền đạt ý nghĩa của đất nước chúng ta,. . . . . .”
Tần Vĩ Nghiệp bật cười nói: “Đây chỉ là bức họa lúc chuyên gia điêu khắc tới, hỏi chúng tôi điêu khắc loại thơ gì, đối với phương diện này chúng tôi cũng không có nghiên cứu, chỉ nói với anh ta, sửa sang lại một bài thơ mẫu phối hợp với thi từ bức họa Lưu Vân là được rồi.”
Trang Hạo Nhiên cười cười, lại nhìn về phía mấy cái chữ to ‘cả thành như thể vừa thay giáp vàng’, mới đỡ Như Mạt đi khỏi.
Đêm lạnh như băng.
Chiếc Audi Pikes Peak vọt nhanh trên đường.
Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, cho xe nhanh chóng lao về phía trước. Sắc mặt của Như Mạt tái nhợt ngồi ở vị trí kế bên tài, nhìn thẳng phía trước, hai mắt rời rạc.
“Cô và Vĩ Nghiệp cãi nhau?” Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, đạp nhẹ chân ga chạy tốc độ 100km/h, hỏi.
Như Mạt không lên tiếng, chỉ giống như đã chết, nhìn đèn đường từng chiếc từng chiếc ngược hướng, gió nhẹ phất sợi tóc mềm mại bay lên trước mặt cô. . . . . .
“Giữa vợ chồng, có chuyện gì thì từ từ nói mà.” Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, lại dịu dàng cười nói.
Như Mạt vẫn im lặng, nhớ tới mới vừa rồi, ba người đàn ông nhào tới trên người mình, vô tình tàn nhẫn xé rách, hai mắt lập tức đỏ thắm, cả người bắt đầu khẽ run rẩy, biết cho dù đi tới đâu cũng là một con đường không có lối về, vẻ mặt cô đột nhiên chấn động, một loại quyết liệt, tay chợt mở chốt cửa xe chỗ ngồi kế bên, lập tức nhào xuống bên ngoài! !
Chi……… một tiếng vang thật lớn, thắng gấp ở bên đường, truyền đến đáng sợ kéo dài . . . . . . . . . . .