Trang Hạo Nhiên cầm đũa lên, lại gắp một khối dưa chuột cuốn, bỏ vào trong miệng, nhai nhẹ, quả nhiên ăn rất ngon.
Đường Khả Hinh cầm muỗng, vừa múc một chút cháo ăn… vừa ngẩng đầu lên, nhìn anh nhai shusi dưa chuột, nét mặt lãnh đạm, vết máu ở khóe miệng bên bờ môi mỏng của anh hết sức đẹp mắt, cảm giác hết sức biệt khuất, cô cúi xuống, múc cháo ăn, lại không nhịn được cười.
Trang Hạo Nhiên cảm thấy nụ cười của cô, nhắc mí mắt nhìn cô một cái, liền cầm đôi đũa, gắp một chút gừng sợi ăn, nói: “Gừng ngọt này mua ở đâu?”
“Của nhà Tiểu Nhu . . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh nói.
Trang Hạo Nhiên gật đầu một cái, lại gắp một chút bỏ vào trong miệng, nhai khẽ, thật sự thích ăn.
“Nếu anh thích ăn, tôi hỏi Tiểu Nhu xin một ít hạt giống, trồng ở ban công nhà tôi, sau đó hỏi Tiểu Nhu xin thêm một ít, ướp muối xong đặt ở trong tủ lạnh của anh, chờ anh đi Anh quốc về, mỗi ngày có thể ăn, được không?” Cô thật dịu dàng nhìn anh, hỏi.
Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, cầm muỗng, múc cháo uống một hớp, mới nói: “Không cần.”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.
Bữa ăn sáng hôm nay, chính xác rất ngon. Trang Hạo Nhiên gần như ăn hết sạch điểm tâm mà Đường Khả Hinh cố ý làm nhiều, sau đó cầm đũa lên, lại gắp một chút gừng cuối cùng trong đĩa, bỏ vào trong miệng nhai khẽ, nói: “Tôi ăn no rồi, cám ơn cô làm điểm tâm.”
Anh nói xong, người đã đứng lên đi ra phòng khách, cầm cà vạt màu bạc mới vừa ném ở trên ghế sa lon, đi tới trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn mây trắng và biển rộng vô tận xanh thẳm phía ngoài cửa sổ, lật cổ áo đen, mang caravat trên cổ, bẻ cổ áo lại, im lặng thắt cà vạt.
Đường Khả Hinh yên lặng ngồi tại chỗ, nhìn mình chỉ ăn hai chén cháo, nắm muỗng, suy nghĩ một chút, liền đứng dậy đi ra, thấy Trang Hạo Nhiên vẫn đứng đó thắt cà vạt, nhưng thắt thế nào cũng không được, thậm chí anh có chút tức giận nắm kéo mạnh, càng kéo càng tức. . . . . . Cô dịu dàng đi tới trước mặt của anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi làm cho . . . . .”
Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, cúi xuống nhìn cô, nói: “Cô biết thắt cà vạt.”
Đường Khả Hinh gật đầu một cái.
“Từ lúc nhỏ cô đã ba tách khỏi cha, thắt cho ai ?” Trang Hạo Nhiên trực tiếp hỏi cô!
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, cười khẽ nói: “Cho anh trai. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, liền cau mày hỏi: “Không phải cô đã nói không ở chung với anh trai sao?”
“Thỉnh thoảng tôi cũng đi thăm anh ấy, anh ấy mở nhà hàng Trung Quốc tương đối bận rộn, có đôi khi cũng sẽ gọi tôi đến giúp, vào dịp tết còn phải đi thu dọn đồ đạc và phụ trách phát tiền lương cho nhân viên phục vụ, anh trai tôi thắt cà vạt không được, chị dâu càng không có kiên nhẫn, tôi thường thấy anh ấy nới lỏng cà vạt, lại buộc bị lỏng, nên đặc biệt đi học. Có đôi lúc, vì phải chào hỏi một số vị khách đẳng cấp, anh ấy vừa bưng rượu, vừa kéo cà vạt. . . . . .” Đường Khả Hinh dịu dàng nói.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh cảm thấy anh hiệp thỏa, liền tiến lên một bước, đi tới trước mặt của anh, nhẹ vươn tay, thắt cà vạt, so sánh dài ngắn hai bên, tay trái chấp cà vạt bên này, tay phải luồng nhẹ phía bên trái cà vạt, quấn từ giữa đi xuống, lại rẽ sang bên phải. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn ngón tay ngọc thon dài trắng tinh của cô dịu dàng thắt cà vạt, kiểu thắt mới mẻ độc đáo, liền ngạc nhiên hỏi: “Đây là kiểu cà vạt gì ?”
Đường Khả Hinh cúi đầu, cười khẽ nói: “Windsor knot.”
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, hơi nheo mí mắt, hai mắt rốt cuộc hiện lên một chút dịu dàng nhìn cô. Đường Khả Hinh biết anh đang nhìn mình, im lặng không lên tiếng, yên lặng đánh thắt cà vạt màu bạc bước cuối cùng, tay cầm phía trên cà vạt, nhẹ nhàng kéo, kéo đến hết, một Windsor knot hoàn mỹ đã hoàn thành.
Trang Hạo Nhiên đưa tay vuốt nhẹ Windsor knot tao nhã, nhìn cô, cười nhạt nói: “Cám ơn.”
Đường Khả Hinh nghe nói rất khách sáo, lại ngẩng đầu, có chút căng thẳng nhìn anh. Trang Hạo Nhiên im lặng xoay người, đi lên trước, nâng nhung hộp lên, lấy kim cài bạch kim, cẩn thận đeo lên cổ áo, mới nhắc cổ tay, nhìn thời gian, đã gần 8 giờ 20 rồi, liền nói: “Thời gian không còn sớm, 10 giờ tôi còn có một cuộc họp, đi xuống đi.”
Anh nói xong, liền im lặng đi ra ngoài.
“Nếu như tôi làm việc gì sai, anh mắng tôi là được. Không nên lạnh nhạt với tôi như vậy..tôi sẽ khó chịu. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn về phía bóng lưng anh thản nhiên lạnh lùng, nói nhỏ.
Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, nhìn cánh cửa đóng chặt phía trước, không lên tiếng.
“Tối hôm qua tôi gọi điện thoại, anh không có nhận, tôi thật lo lắng cho anh, sáng sớm hôm nay, liền làm dưa chuột muối. . . . . . Sợ anh lên máy bay, khẩu vị không tốt, cố ý muối rất nhiều, trong hộp giữ tươi còn có dưa chuột và gừng tươi, nếu như ở trên máy bay, khẩu vị không tốt, có thể ăn một chút. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy có thật nhiều lời muốn nói với anh.
Trang Hạo Nhiên vẫn không muốn nói chuyện.
“Hôm nay thứ sáu, thứ hai anh trở về, thật sao?” Đường Khả Hinh lại đến gần một chút, nhìn bóng lưng của anh, thật cẩn thận hỏi.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt chớp lóe, vẫn im lặng.
Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ bừng, nước mắt lăn ra, lại vội vàng lau đi, lỗ mũi đỏ bừng, nghẹn ngào nói: “Tôi biết rõ, tôi không nên quá quan tâm anh, quấy rầy anh, thói quen thường ngày tạo thành chuyện như vậy, tôi rất xin lỗi, tôi cũng cảm thấy, đoạn thời gian này, giống như tôi quá lệ thuộc vào anh, điều này thật không tốt, giống như hôm nay, Cố Di tiểu thư ở chung với anh, tôi không nghĩ tới, cũng không gọi điện thoại đã tới rồi. Bởi vì tôi muốn thu dọn hành lý hành lý cho anh trước, không đoán được có cảnh tượng này, thật xin lỗi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên đột nhiên xoay người, cau mày nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Cố Di ở chỗ này, cô tới đây có gì không ổn?”
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, lau nước mắt nói: “Bởi vì. . . . . . Đây là không gian riêng của anh và chị ấy, tôi không nên đi vào quấy rầy, đoán chừng tối hôm qua anh không nhận điện thoại, cũng chỉ trong phút chốc nào thôi.”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô, nở nụ cười nói: phút chốc nào thôi? Cùng ai? Cố Di?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên rét lạnh, nói: “Tôi không có phong lưu và tùy tiện giống như cô tưởng tượng! Trước kia, Giai Giai là tình yêu thật sự, cởi xe đạp, quẹo cua liền gặp phải cô ấy! Cũng không phải ai cũng có thể lúc quẹo cua đụng phải người yêu! Tinh Xuyên cũng vậy! Mặc dù tôi theo đuổi cô ấy, nhưng cũng bởi vì. . . . . . Trên người cô ấy có một loại vẻ đẹp tôi nhìn không thấy, hấp dẫn tôi, tôi sẽ không dễ dàng cùng phụ nữ lên giường!”
Đường Khả Hinh cúi đầu, không lên tiếng.
“Tối hôm qua cô ấy mở party, uống rượu say rồi muốn chen chung phòng với tôi, tôi để cho cô ấy đi vào, mặc dù cô ấy muốn lên giường của tôi . . . . .” Trang Hạo Nhiên thẳng thắn nói với cô.
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới.
“Nhưng chuyện này có quan hệ gì với cô?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hỏi! !
Đường Khả Hinh giật mình, bị thương ngẩng đầu nhìn anh, nghi ngờ gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo, nhìn cô nói: “Tình yêu của cô, cô còn không có trông nom tốt, không nên đi trông nom tình yêu người ta! Cũng đừng trông nom hành lý của tôi có bao nhiêu? Chuyện của tôi liên quan gì đến cô? Nếu cô đủ hiểu biết thì giám sát chặt Tưởng Thiên Lỗi! ! Dùng vẻ đẹp của cô, sức hấp dẫn của cô, dịu dàng của cô giám sát chặt chẽ anh ấy! ! Như vậy là đủ rồi! Cô còn không giám sát chặt! Tốn nhiều thời gian ở trên người của tôi làm gì?”
Nước mắt lăn xuống.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, đau lòng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lại cắn răng nhìn cô nói: “Tối hôm qua tôi không muốn nhận điện thoại của cô! ! Nếu cô ở cùng với anh ấy, tại sao còn phải gọi điện thoại cho tôi? Chẳng lẽ cô không thể quan tâm một chút cảm nhận của anh ấy sao? Không thể quan tâm một chút cảm nhận của tôi sao? Người kia . . . . . Đối với cô không tệ, nhưng luôn không tha cho tôi, tôi không muốn dây dưa giữa các người! ! Tôi đã từng thề, tuyệt không đụng tới bất kỳ người phụ nữ nào xung quanh Tưởng Thiên Lỗi! Bởi vì trong mắt anh ấy, cái gì tôi cũng muốn cướp đoạt!”
Trong đầu Đường Khả Hinh đột nhiên choáng váng, nước mắt từng viên lăn xuống.
Trang Hạo Nhiên hơi cười nhạt, nói: “Nhưng. . . . . . Nếu như tôi thật muốn tranh giành, chưa chắc anh ấy có thể hơn được tôi, Nhưng cô là hang hóa sao? Cô không phải! Như vậy mời cô suy nghĩ bản than mình một chút, ví dụ như, không cần tối hôm qua mới cùng ở chung một chỗ với người đàn ông kia, sáng sớm hôm nay tới tìm tôi, như vậy sẽ dễ dàng gây hiểu lầm! Anh ấy hiểu lầm, tôi cũng sẽ hiểu lầm!”
Đường Khả Hinh ngẩng đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, lồng ngực kích động phập phồng, nắm chặt quả đấm, ngẩng mặt nói: “Sau này, không có việc gì, dành thêm chút thời gian cho người yêu của cô! Đừng lãng phí thời gian vì tôi! Cũng đừng lãng phí thời gian với bất kì ai, tôi đối tốt với cô, chỉ vì cô là một chuyên gia hầu rượu xuất sắc, mặc dù có tình bạn bè, nhưng chỉ là. . . . . . chỉ là bạn bè sơ giao!”.
Đường Khả Hinh đột nhiên nở nụ cười, nước mắt lăn xuống, đi tới trước mặt của anh, sắc mặt cứng rắn nói: “Anh nói nhiều như vậy, tôi hiểu ý của anh là. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng.
“Bởi vì bây giờ tôi và Tưởng Thiên Lỗi ở chung một chỗ, hoàn toàn đối lập với anh, cho nên. . . . . . tình bạn và tâm ý trước kia đều không có. . . . . . Là như thế phải không?” Đường Khả Hinh cũng tức giận nhìn anh.
“Tùy cô nói thế nào cũng được.” Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nói.
“Khốn kiếp! Nói chuyện như vậy làm tổn thương lòng tôi!” Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy tức giận, chợt đi vào phòng bếp, từ trong tủ lạnh ôm ra hộp giữ tươi của mình, mím môi, rơi lệ đi ra, hất lên, nhìn về phía anh nghẹn ngào nói: “Cái này không cho anh ăn!”
Một câu nói thật đơn giản. . . . . .
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chợt lóe.
“Sau này không làm cho anh ăn! Cho anh chết đói! Tên đáng chết! Không phải là không chịu nhận anh trai sao? Nói chuyện ác như vậy! Nếu tôi thật gọi anh là anh trai, không phải anh sẽ chịu trách nhiệm với tôi nhiều hơn à? Cho nên tôi nhất định không nhận! Hôm nay anh nói lời này chứng tỏ ở trong mắt của tôi, so với người thân của tôi, anh còn thân hơn, hôm nay nếu như tôi xoay người, lừa gạt anh một câu, tôi không phải là người! So với cách nói của Tưởng Thiên Lỗi, anh làm tổn thương lòng tôi hơn, anh biết không? Bởi vì anh vẫn đối tốt với tôi! ! Tôi hỏi anh, trong lòng của anh, tôi là cái gì?” Đường Khả Hinh đột nhiên kích động rơi lệ hỏi! !
Trang Hạo Nhiên nghe thấy cô thật đau lòng, đột nhiên không nói gì!
Đường Khả Hinh đau lòng kêu to: “Anh biết ở trong lòng của tôi, anh là cái gì không?”
Trang Hạo Nhiên nắm chặt quả đấm, không lên tiếng.
“Là Phong Tín Tử!” Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, đau lòng nhìn về phía anh, bi thương kêu to: “Là Phong Tín Tử có thể làm cho tôi sống lại! ! Tình yêu của tôi, cũng là bởi vì cho anh mà sống lại! Anh biết ở trong lòng của tôi, anh quan trọng bao nhiêu sao? Anh nói lời tàn nhẫn này, giống như dao nhọn, cắm ở trong lòng của tôi! Anh rất thoải mái phải không? Sớm biết hôm nay anh có thể làm tổn thương tôi như vậy, lúc ấy anh tốt với tôi, tôi sẽ không dễ dàng mở lòng, đặt anh vào một góc chưa đầy của cha tôi! ! Tối nay anh đi nhanh một chút cho tôi! ! Lập tức đi! ! Tôi không lo lắng cho tên đáng chết này nữa, rốt cuộc bị người nào đánh! Tôi cũng không lo lắng, có phải anh bởi vì tôi mà bị đòn hay không ! !”
Cô nói xong, đột nhiên nắm túi xách, chạy như bay lên lầu.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô chạy lên lầu, sau đó thở hổn hển ôm bình phong Cửu Long của mình khóa ở trong tủ quần áo, vừa lau nước mắt, vừa chạy xuống, anh lập tức đi lên trước, nắm chặt cánh tay của cô, hỏi: “Cô làm cái gì?”
“Vật này là của tôi đấy, tôi muốn thu hồi lại! Có bản lãnh, anh sa thải tôi đi!” Đường Khả Hinh tức giận đến phát run, nước mắt giống như hạt châu, từng viên lăn xuống.
Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt cô, lập tức nắm chặt cánh tay của cô, nói: “Cô đưa cho tôi, chính là của tôi, tại sao cô có thể lấy lại?”
Đường Khả Hinh cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Thật sao? Tấm long tôi cũng đưa cho anh, tại sao anh không cất giữ?”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô.
“Anh buông tay! !” Đường Khả Hinh lập tức đẩy anh ra, khuôn mặt rơi lệ sụp đổ kêu to: “Không nên đem tôi đặt ở giữa hai người đàn ông các người, tôi không phải là Thị Trưởng phu nhân cao quý kia!
Cô nói xong, người đã bước nhanh đi khỏi, ầm một tiếng đóng cửa lại, nước mắt tràn ngập cả ‘phòng tổng thống’.
Đường Khả Hinh cầm muỗng, vừa múc một chút cháo ăn… vừa ngẩng đầu lên, nhìn anh nhai shusi dưa chuột, nét mặt lãnh đạm, vết máu ở khóe miệng bên bờ môi mỏng của anh hết sức đẹp mắt, cảm giác hết sức biệt khuất, cô cúi xuống, múc cháo ăn, lại không nhịn được cười.
Trang Hạo Nhiên cảm thấy nụ cười của cô, nhắc mí mắt nhìn cô một cái, liền cầm đôi đũa, gắp một chút gừng sợi ăn, nói: “Gừng ngọt này mua ở đâu?”
“Của nhà Tiểu Nhu . . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh nói.
Trang Hạo Nhiên gật đầu một cái, lại gắp một chút bỏ vào trong miệng, nhai khẽ, thật sự thích ăn.
“Nếu anh thích ăn, tôi hỏi Tiểu Nhu xin một ít hạt giống, trồng ở ban công nhà tôi, sau đó hỏi Tiểu Nhu xin thêm một ít, ướp muối xong đặt ở trong tủ lạnh của anh, chờ anh đi Anh quốc về, mỗi ngày có thể ăn, được không?” Cô thật dịu dàng nhìn anh, hỏi.
Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, cầm muỗng, múc cháo uống một hớp, mới nói: “Không cần.”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.
Bữa ăn sáng hôm nay, chính xác rất ngon. Trang Hạo Nhiên gần như ăn hết sạch điểm tâm mà Đường Khả Hinh cố ý làm nhiều, sau đó cầm đũa lên, lại gắp một chút gừng cuối cùng trong đĩa, bỏ vào trong miệng nhai khẽ, nói: “Tôi ăn no rồi, cám ơn cô làm điểm tâm.”
Anh nói xong, người đã đứng lên đi ra phòng khách, cầm cà vạt màu bạc mới vừa ném ở trên ghế sa lon, đi tới trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn mây trắng và biển rộng vô tận xanh thẳm phía ngoài cửa sổ, lật cổ áo đen, mang caravat trên cổ, bẻ cổ áo lại, im lặng thắt cà vạt.
Đường Khả Hinh yên lặng ngồi tại chỗ, nhìn mình chỉ ăn hai chén cháo, nắm muỗng, suy nghĩ một chút, liền đứng dậy đi ra, thấy Trang Hạo Nhiên vẫn đứng đó thắt cà vạt, nhưng thắt thế nào cũng không được, thậm chí anh có chút tức giận nắm kéo mạnh, càng kéo càng tức. . . . . . Cô dịu dàng đi tới trước mặt của anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi làm cho . . . . .”
Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, cúi xuống nhìn cô, nói: “Cô biết thắt cà vạt.”
Đường Khả Hinh gật đầu một cái.
“Từ lúc nhỏ cô đã ba tách khỏi cha, thắt cho ai ?” Trang Hạo Nhiên trực tiếp hỏi cô!
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, cười khẽ nói: “Cho anh trai. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, liền cau mày hỏi: “Không phải cô đã nói không ở chung với anh trai sao?”
“Thỉnh thoảng tôi cũng đi thăm anh ấy, anh ấy mở nhà hàng Trung Quốc tương đối bận rộn, có đôi khi cũng sẽ gọi tôi đến giúp, vào dịp tết còn phải đi thu dọn đồ đạc và phụ trách phát tiền lương cho nhân viên phục vụ, anh trai tôi thắt cà vạt không được, chị dâu càng không có kiên nhẫn, tôi thường thấy anh ấy nới lỏng cà vạt, lại buộc bị lỏng, nên đặc biệt đi học. Có đôi lúc, vì phải chào hỏi một số vị khách đẳng cấp, anh ấy vừa bưng rượu, vừa kéo cà vạt. . . . . .” Đường Khả Hinh dịu dàng nói.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh cảm thấy anh hiệp thỏa, liền tiến lên một bước, đi tới trước mặt của anh, nhẹ vươn tay, thắt cà vạt, so sánh dài ngắn hai bên, tay trái chấp cà vạt bên này, tay phải luồng nhẹ phía bên trái cà vạt, quấn từ giữa đi xuống, lại rẽ sang bên phải. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn ngón tay ngọc thon dài trắng tinh của cô dịu dàng thắt cà vạt, kiểu thắt mới mẻ độc đáo, liền ngạc nhiên hỏi: “Đây là kiểu cà vạt gì ?”
Đường Khả Hinh cúi đầu, cười khẽ nói: “Windsor knot.”
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, hơi nheo mí mắt, hai mắt rốt cuộc hiện lên một chút dịu dàng nhìn cô. Đường Khả Hinh biết anh đang nhìn mình, im lặng không lên tiếng, yên lặng đánh thắt cà vạt màu bạc bước cuối cùng, tay cầm phía trên cà vạt, nhẹ nhàng kéo, kéo đến hết, một Windsor knot hoàn mỹ đã hoàn thành.
Trang Hạo Nhiên đưa tay vuốt nhẹ Windsor knot tao nhã, nhìn cô, cười nhạt nói: “Cám ơn.”
Đường Khả Hinh nghe nói rất khách sáo, lại ngẩng đầu, có chút căng thẳng nhìn anh. Trang Hạo Nhiên im lặng xoay người, đi lên trước, nâng nhung hộp lên, lấy kim cài bạch kim, cẩn thận đeo lên cổ áo, mới nhắc cổ tay, nhìn thời gian, đã gần 8 giờ 20 rồi, liền nói: “Thời gian không còn sớm, 10 giờ tôi còn có một cuộc họp, đi xuống đi.”
Anh nói xong, liền im lặng đi ra ngoài.
“Nếu như tôi làm việc gì sai, anh mắng tôi là được. Không nên lạnh nhạt với tôi như vậy..tôi sẽ khó chịu. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn về phía bóng lưng anh thản nhiên lạnh lùng, nói nhỏ.
Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, nhìn cánh cửa đóng chặt phía trước, không lên tiếng.
“Tối hôm qua tôi gọi điện thoại, anh không có nhận, tôi thật lo lắng cho anh, sáng sớm hôm nay, liền làm dưa chuột muối. . . . . . Sợ anh lên máy bay, khẩu vị không tốt, cố ý muối rất nhiều, trong hộp giữ tươi còn có dưa chuột và gừng tươi, nếu như ở trên máy bay, khẩu vị không tốt, có thể ăn một chút. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy có thật nhiều lời muốn nói với anh.
Trang Hạo Nhiên vẫn không muốn nói chuyện.
“Hôm nay thứ sáu, thứ hai anh trở về, thật sao?” Đường Khả Hinh lại đến gần một chút, nhìn bóng lưng của anh, thật cẩn thận hỏi.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt chớp lóe, vẫn im lặng.
Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ bừng, nước mắt lăn ra, lại vội vàng lau đi, lỗ mũi đỏ bừng, nghẹn ngào nói: “Tôi biết rõ, tôi không nên quá quan tâm anh, quấy rầy anh, thói quen thường ngày tạo thành chuyện như vậy, tôi rất xin lỗi, tôi cũng cảm thấy, đoạn thời gian này, giống như tôi quá lệ thuộc vào anh, điều này thật không tốt, giống như hôm nay, Cố Di tiểu thư ở chung với anh, tôi không nghĩ tới, cũng không gọi điện thoại đã tới rồi. Bởi vì tôi muốn thu dọn hành lý hành lý cho anh trước, không đoán được có cảnh tượng này, thật xin lỗi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên đột nhiên xoay người, cau mày nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Cố Di ở chỗ này, cô tới đây có gì không ổn?”
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, lau nước mắt nói: “Bởi vì. . . . . . Đây là không gian riêng của anh và chị ấy, tôi không nên đi vào quấy rầy, đoán chừng tối hôm qua anh không nhận điện thoại, cũng chỉ trong phút chốc nào thôi.”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô, nở nụ cười nói: phút chốc nào thôi? Cùng ai? Cố Di?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên rét lạnh, nói: “Tôi không có phong lưu và tùy tiện giống như cô tưởng tượng! Trước kia, Giai Giai là tình yêu thật sự, cởi xe đạp, quẹo cua liền gặp phải cô ấy! Cũng không phải ai cũng có thể lúc quẹo cua đụng phải người yêu! Tinh Xuyên cũng vậy! Mặc dù tôi theo đuổi cô ấy, nhưng cũng bởi vì. . . . . . Trên người cô ấy có một loại vẻ đẹp tôi nhìn không thấy, hấp dẫn tôi, tôi sẽ không dễ dàng cùng phụ nữ lên giường!”
Đường Khả Hinh cúi đầu, không lên tiếng.
“Tối hôm qua cô ấy mở party, uống rượu say rồi muốn chen chung phòng với tôi, tôi để cho cô ấy đi vào, mặc dù cô ấy muốn lên giường của tôi . . . . .” Trang Hạo Nhiên thẳng thắn nói với cô.
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới.
“Nhưng chuyện này có quan hệ gì với cô?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hỏi! !
Đường Khả Hinh giật mình, bị thương ngẩng đầu nhìn anh, nghi ngờ gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo, nhìn cô nói: “Tình yêu của cô, cô còn không có trông nom tốt, không nên đi trông nom tình yêu người ta! Cũng đừng trông nom hành lý của tôi có bao nhiêu? Chuyện của tôi liên quan gì đến cô? Nếu cô đủ hiểu biết thì giám sát chặt Tưởng Thiên Lỗi! ! Dùng vẻ đẹp của cô, sức hấp dẫn của cô, dịu dàng của cô giám sát chặt chẽ anh ấy! ! Như vậy là đủ rồi! Cô còn không giám sát chặt! Tốn nhiều thời gian ở trên người của tôi làm gì?”
Nước mắt lăn xuống.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, đau lòng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lại cắn răng nhìn cô nói: “Tối hôm qua tôi không muốn nhận điện thoại của cô! ! Nếu cô ở cùng với anh ấy, tại sao còn phải gọi điện thoại cho tôi? Chẳng lẽ cô không thể quan tâm một chút cảm nhận của anh ấy sao? Không thể quan tâm một chút cảm nhận của tôi sao? Người kia . . . . . Đối với cô không tệ, nhưng luôn không tha cho tôi, tôi không muốn dây dưa giữa các người! ! Tôi đã từng thề, tuyệt không đụng tới bất kỳ người phụ nữ nào xung quanh Tưởng Thiên Lỗi! Bởi vì trong mắt anh ấy, cái gì tôi cũng muốn cướp đoạt!”
Trong đầu Đường Khả Hinh đột nhiên choáng váng, nước mắt từng viên lăn xuống.
Trang Hạo Nhiên hơi cười nhạt, nói: “Nhưng. . . . . . Nếu như tôi thật muốn tranh giành, chưa chắc anh ấy có thể hơn được tôi, Nhưng cô là hang hóa sao? Cô không phải! Như vậy mời cô suy nghĩ bản than mình một chút, ví dụ như, không cần tối hôm qua mới cùng ở chung một chỗ với người đàn ông kia, sáng sớm hôm nay tới tìm tôi, như vậy sẽ dễ dàng gây hiểu lầm! Anh ấy hiểu lầm, tôi cũng sẽ hiểu lầm!”
Đường Khả Hinh ngẩng đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, lồng ngực kích động phập phồng, nắm chặt quả đấm, ngẩng mặt nói: “Sau này, không có việc gì, dành thêm chút thời gian cho người yêu của cô! Đừng lãng phí thời gian vì tôi! Cũng đừng lãng phí thời gian với bất kì ai, tôi đối tốt với cô, chỉ vì cô là một chuyên gia hầu rượu xuất sắc, mặc dù có tình bạn bè, nhưng chỉ là. . . . . . chỉ là bạn bè sơ giao!”.
Đường Khả Hinh đột nhiên nở nụ cười, nước mắt lăn xuống, đi tới trước mặt của anh, sắc mặt cứng rắn nói: “Anh nói nhiều như vậy, tôi hiểu ý của anh là. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng.
“Bởi vì bây giờ tôi và Tưởng Thiên Lỗi ở chung một chỗ, hoàn toàn đối lập với anh, cho nên. . . . . . tình bạn và tâm ý trước kia đều không có. . . . . . Là như thế phải không?” Đường Khả Hinh cũng tức giận nhìn anh.
“Tùy cô nói thế nào cũng được.” Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nói.
“Khốn kiếp! Nói chuyện như vậy làm tổn thương lòng tôi!” Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy tức giận, chợt đi vào phòng bếp, từ trong tủ lạnh ôm ra hộp giữ tươi của mình, mím môi, rơi lệ đi ra, hất lên, nhìn về phía anh nghẹn ngào nói: “Cái này không cho anh ăn!”
Một câu nói thật đơn giản. . . . . .
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chợt lóe.
“Sau này không làm cho anh ăn! Cho anh chết đói! Tên đáng chết! Không phải là không chịu nhận anh trai sao? Nói chuyện ác như vậy! Nếu tôi thật gọi anh là anh trai, không phải anh sẽ chịu trách nhiệm với tôi nhiều hơn à? Cho nên tôi nhất định không nhận! Hôm nay anh nói lời này chứng tỏ ở trong mắt của tôi, so với người thân của tôi, anh còn thân hơn, hôm nay nếu như tôi xoay người, lừa gạt anh một câu, tôi không phải là người! So với cách nói của Tưởng Thiên Lỗi, anh làm tổn thương lòng tôi hơn, anh biết không? Bởi vì anh vẫn đối tốt với tôi! ! Tôi hỏi anh, trong lòng của anh, tôi là cái gì?” Đường Khả Hinh đột nhiên kích động rơi lệ hỏi! !
Trang Hạo Nhiên nghe thấy cô thật đau lòng, đột nhiên không nói gì!
Đường Khả Hinh đau lòng kêu to: “Anh biết ở trong lòng của tôi, anh là cái gì không?”
Trang Hạo Nhiên nắm chặt quả đấm, không lên tiếng.
“Là Phong Tín Tử!” Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, đau lòng nhìn về phía anh, bi thương kêu to: “Là Phong Tín Tử có thể làm cho tôi sống lại! ! Tình yêu của tôi, cũng là bởi vì cho anh mà sống lại! Anh biết ở trong lòng của tôi, anh quan trọng bao nhiêu sao? Anh nói lời tàn nhẫn này, giống như dao nhọn, cắm ở trong lòng của tôi! Anh rất thoải mái phải không? Sớm biết hôm nay anh có thể làm tổn thương tôi như vậy, lúc ấy anh tốt với tôi, tôi sẽ không dễ dàng mở lòng, đặt anh vào một góc chưa đầy của cha tôi! ! Tối nay anh đi nhanh một chút cho tôi! ! Lập tức đi! ! Tôi không lo lắng cho tên đáng chết này nữa, rốt cuộc bị người nào đánh! Tôi cũng không lo lắng, có phải anh bởi vì tôi mà bị đòn hay không ! !”
Cô nói xong, đột nhiên nắm túi xách, chạy như bay lên lầu.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô chạy lên lầu, sau đó thở hổn hển ôm bình phong Cửu Long của mình khóa ở trong tủ quần áo, vừa lau nước mắt, vừa chạy xuống, anh lập tức đi lên trước, nắm chặt cánh tay của cô, hỏi: “Cô làm cái gì?”
“Vật này là của tôi đấy, tôi muốn thu hồi lại! Có bản lãnh, anh sa thải tôi đi!” Đường Khả Hinh tức giận đến phát run, nước mắt giống như hạt châu, từng viên lăn xuống.
Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt cô, lập tức nắm chặt cánh tay của cô, nói: “Cô đưa cho tôi, chính là của tôi, tại sao cô có thể lấy lại?”
Đường Khả Hinh cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Thật sao? Tấm long tôi cũng đưa cho anh, tại sao anh không cất giữ?”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô.
“Anh buông tay! !” Đường Khả Hinh lập tức đẩy anh ra, khuôn mặt rơi lệ sụp đổ kêu to: “Không nên đem tôi đặt ở giữa hai người đàn ông các người, tôi không phải là Thị Trưởng phu nhân cao quý kia!
Cô nói xong, người đã bước nhanh đi khỏi, ầm một tiếng đóng cửa lại, nước mắt tràn ngập cả ‘phòng tổng thống’.