Thời gian trôi qua một chút.
Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng Piano du dương. Giá trang sức hoa lệ ở trong không gian yên tĩnh nhẹ nhàng xoay tròn, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Hai người vẫn không nói gì.
Nhân viên thật cẩn thận cầm một chai Laffey năm 1980 đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, rót một chút rượu đỏ vào ly Tulip cho anh, bên kia nhân viên làm việc, mỉm cười đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, cung kính lễ phép nói: “Tiểu thư, cô muốn uống gì?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, mỉm cười lắc đầu, nói: “Không cần.”
Nhân viên làm việc yên lặng lui ra ngoài.
Không gian này vẫn yên tĩnh!
Trong không khí, nhấp nhô cảm giác sắp buồn chết người.
Đường Khả Hinh mới vừa muốn nắm túi xách tay, đi ra ngoài nhưng lúc đứng lên trong chớp mắt, nhìn thấy trên kệ thủy tinh trước mặt, để một chiếc nhẫn kiểu dáng tương tự hoa Phong Tín Tử, mà chỗ hấp dẫn người ta nhất, chính là chiếc nhẫn này không phải chiếc vòng trơn, mà vòng tròn hình xoắn, giống như một sợi tơ liên tục, nhẹ quấn đóa hoa Phong Tín Tử, cô nhất thời dừng bước lại, từng bước từng bước đi về phía chiếc nhẫn kia, đôi tay chống nhẹ trên mặt thủy tinh, càng nhìn càng mất hồn.
Trang Hạo Nhiên nâng ly rượu đỏ, hớp một ngụm nhỏ, cũng không có nhìn cô.
“Tiểu thư. . . . . . Nơi này có đồ trang sức cô thích?” Có một nhân viên nhẹ nhàng bước tới trước mặt của Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi.
Đường Khả Hinh nhìn say mê chiếc nhẫn xoay tròn, nhất là ở giữa đóa hoa nhỏ, ở dưới ánh đèn, lấp lánh ánh sáng hấp dẫn, cô có chút không chắc chắn nhìn chiếc nhẫn kia, nhẹ nhàng hỏi: “Chiếc nhẫn này. . . . . . Là hoa văn Phong Tín Tử phải không?”
Nhân viên làm việc dùng nét mặt hết sức kinh ngạc, nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Trời ạ, tiểu thư, ánh mắt của cô thật sắc bén, bởi vì viên kim cương này rất nhỏ, tạo hình cánh hoa bạch kim, phải rất tinh tế, nhưng vẫn khó có thể nắm bắt, người bình thường rất khó phân biệt cánh hoa Phong Tín Tử.”
Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười.
“Cô. . . . . . Muốn đeo một chút không?” Nhân viên làm việc nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi.
Đường Khả Hinh sững sờ, quay đầu nhìn nhân viên kia, thật sự có chút hứng thú cười hỏi: “Tôi . . . . . Có thể. . . . . . đeo thử một chút không?”
“Dĩ nhiên có thể” Nhân viên làm việc mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, thật hết sức hứng thú nhìn chiếc nhẫn kia, vẫn đang phát ra ánh sáng màu xanh, lấp lánh thật sự hấp dẫn, nhất là cái vòng tròn nhỏ rất đáng yêu, cảm xúc dâng tràn, cô vội vàng gật đầu nói: “Tốt.”
Nhân viên lập tức bảo trợ lý đưa tới bao tay trắng cho cô mang vào, sau đó bưng khay vải nhung màu đen, lại cẩn thận đặt chiếc nhẫn ở trong khay, mời Đường Khả Hinh trở về trên ghế sa lon ngồi xuống, đeo vào.
Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, xoay người lại ngồi tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn nhân viên làm việc.
Nhân viên làm việc thật cẩn thận hơi cúi người, nâng tay phải thon dài trắng nõn của Đường Khả Hinh, thật cẩn thận muốn đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út. . . . . .
“Ngón giữa! !” Đường Khả Hinh lập tức nhìn cô sốt sắng cười nói.
“Vâng.” Nhân viên làm việc liền mỉm cười giơ tay lên, nhẹ nhàng đeo vào ngón giữa, gặp phải khớp tay, gập đầu khớp xuống, lập tức đẩy vào.
Đường Khả Hinh lập tức giơ bàn tay nhỏ bé trắng nõn về phía ánh đèn Light Blue, nhìn chiếc nhẫn Phong Tín Tử chiếu lấp lánh, cô đột nhiên nhớ đến lúc tuổi thơ, thế giới cỏ Lavender nhẹ nhàng, có một người anh trai lớn cầm chậu Phong Tín Tử đi tới trước mặt của mình, mỉm cười nói: “Anh tặng chậu Phong Tín Tử này cho em. . . . . .”
Khi đó, gió nhẹ nhàng thổi.
Cô gái nhỏ mặc váy trắng đứng ở trong gió, ngẩng đầu lên nhìn anh trai lớn, khóe mắt vẫn còn lệ.
“Phong Tín Tử có truyền thuyết trọng sinh, sau này em bị thương nữa, nghĩ đến Phong Tín Tử chết đi, còn có thể sống lại, em phải dũng cảm một chút.”
Câu nói kia vẫn nhẹ nhàng ở trên cỏ Lavender, giống như chơn gió nhẹ nhàng dịu dàng say lòng người. . . . . .
“Tiểu thư?”
Một tiếng gọi nhẹ nhàng.
Đường Khả Hinh lập tức tỉnh thần, nhìn nhân viên làm việc, ngượng ngùng cười đáp: “À. . . . . .”
“Nhìn chiếc nhẫn này, nhớ ra chuyện gì sao?” Nhân viên làm việc mỉm cười hỏi.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, nhẹ nhàng để bàn tay nhỏ bé trắng nõn xuống, xoay tròn đóa hoa nhỏ kim cương phía trên, mỉm cười nói: “Tôi nhớ tới. . . . . . một người anh trai lớn lúc tôi còn nhỏ. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên đang cầm rượu đỏ, lúc này mới nâng nhẹ mí mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái.
“Anh trai lớn?”
“Ừ. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng gật đầu, lại đưa tay nhẹ nhàng vân vê chiếc nhẫn trên ngón giữa, nhìn đóa hoa cũng sẽ mãi mãi không héo tàn, nhớ tới lần đầu tiên chậu Phong Tín Tử héo tàn, cô không khỏi đau lòng và sợ hãi, nhớ đến anh trai lớn đã nói, nếu như em phát hiện có một ngày nó đã chết, không cần sợ, cầm kéo lên cắt bỏ đóa hoa chết đi, sang năm nó sẽ nở hoa, tin tưởng anh . . . . .
Những lời này, làm cho mình trở nên thật dũng cảm, lúc cầm kéo luôn có cảm động khắc sâu trong lòng.
Năm sau, khổ khổ chờ đợi, quả nhiên Phong Tín Tử nở hoa.
“Chiếc nhẫn này thật đẹp, đóa hoa vĩnh viễn không héo tàn. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên có chút đau lòng nói: “Chậu Phong Tín Tử nhà tôi cũng không thể nở hoa hàng năm, có lúc cắt bỏ, năm sau cũng có không nở hoa, tôi rất sợ hãi, sợ nó chết đi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên lại ngẩng đầu nhìn cô.
“Vậy cô mua nó đi, nó thật sự rất thích hợp với cô… ngón tay cô thon dài trắng nõn, mang chiếc nhẫn kim cương này, thật sự rất đẹp.” Nhân viên làm việc lại mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, nâng ngón tay nhìn chiếc nhẫn, cho tới bây giờ cũng không quá thích đồ trang sức …, cảm thấy bọn chúng quá quý trọng, không thích hợp với mình, nhưng chiếc nhẫn này, mình thật sự rất thích, hơn nữa nhìn nó nho nhỏ cũng không đắt lắm, liền hỏi: “Chiếc nhẫn này. . . . . . Bao nhiêu tiền?”
“350 ngàn. . . . . .”
“À?” Đường Khả Hinh giật mình nhìn nhân viên kia, kêu lên: “Bao nhiêu?”
“350 ngàn.” Nhân viên làm việc lại mỉm cười nói.
“Trời ạ! !” Đường Khả Hinh lập tức tay nâng chiếc nhẫn trên tay, một viên kim cương nho nhỏ, phải mở to mắt mới nhìn thấy, tại sao phải mắc như vậy? Cô sợ hãi kêu: “Không phải đắt như vậy chứ?”
“Tiểu thư, cô đeo viên kim cương này, là kim cương Tiffany tiêu chuẩn, tiêu chuẩn cánh hoa càng cao hơn, đồng thời chúng tôi áp dụng kỹ thuật cắt tốt nhất thế giới để cho chiếc nhẫn kim cương lấy ánh sáng và phản chiếu hoàn mỹ nhất, hơn nữa chiếc nhẫn này, toàn thế giới chỉ có một chiếc, mặc dù giá tiền của nó hơi thấp, nhưng lại là một chiếc nhẫn hết sức quý giá, bảo đảm không mất giá, cho nên nó mới vào khu VIP của chúng tôi. . . . . .” Nhân viên làm việc kiên nhẫn giải thích.
Mức giá 350 ngàn còn hơi thấp, tôi cũng có thể mua một căn nhà rồi.
Đường Khả Hinh lập tức xin lỗi cười nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi. . . . . . Không nghĩ tới nó đắt như vậy, tôi thật sự mua không nổi. . . . . . Xin lỗi. Tôi lập tức cởi ra.”
Cô nói xong, liền cúi đầu, dùng sức kéo chiếc nhẫn ra, nhưng mới lỏng đến giữa khớp xương ngón tay, gập xuống, cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn nhân viên kia, mỉm cười nói: “Dường như khó cởi, cô chờ một chút.”
“Vâng.” Nhân viên mỉm cười đáp.
Đường Khả Hinh lại cắn răng, dùng sức kéo ra! Một cơn đau xé ruột gan, đâm vào cô đổ mồ hôi hột. Cô ah một tiếng, nhăn mặt kêu nhỏ, thở ra một hơi, lại dùng sức kéo ra! ! Ngón tay cũng bị làm cho vừa đỏ vừa sưng lại đau.
“Sao lại thế này?” Đường Khả Hinh đau đến trên trán cũng toát mồ hôi lạnh, nói nhỏ: “Tại sao cởi không được?”
Nhân viên làm việc tránh Đường Khả Hinh làm hư chiếc nhẫn, lập tức bước lên phía trước, mỉm cười nâng nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Cô chờ một chút. Đừng dùng sức mạnh, chúng tôi lập tức đi lấy thuốc bôi trơn tới đây. . . . . .”
“Được. . . . . .” Đường Khả Hinh đau đến thở hổn hển, khuôn mặt nhăn lại, giơ tay phải lên, nhìn ngón giữa vừa đỏ vừa sưng, hơn nữa khớp xương cũng bởi vì dùng sức kéo tới quá mức tróc một chút da, cô kêu một tiếng ối.
Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn cô.
“Đến rồi! ! Thuốc bôi trơn tới, là tinh dầu bôi tay. . . . . .” Nhân viên làm việc lập tức cầm một chai bôi tay đi tới, thấm một chút trên ngón vô danh của Khả Hinh, lại nhẹ nhàng xoay vòng, liền nắm nhẹ chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh của Khả Hinh, từ từ xoay tròn, chuyển tới giữa khớp ngón tay, nhẹ nhàng kéo. . . . . .
Chặt đến không ra! Cô lập tức nắm nhẹ chiếc nhẫn kia, nhắc nhở Khả Hinh nói: “Cô chịu đau một chút, tôi phải dùng thêm chút sức.”
Đường Khả Hinh gật đầu một cái, nhưng trên trán đã đổ mồ hôi lạnh, vô cùng hoảng sợ, chẳng may chiếc nhẫn kia không lấy ra được, không phải mình phải mua nó?
Nhân viên làm việc thở nhẹ một hơi, tay cầm chiếc nhẫn, hơi dùng sức, kéo mạnh một cái.
“A! !” Đường Khả Hinh lập tức đau đến cả người ngồi xổm xuống, kêu: “Đau quá.”
“À? Tôi . . . . . Tôi không có dùng sức nhiều. . . . . .” Nhân viên kia vội vàng nói.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Quản lý đột nhiên có chút gấp gáp đi xuống, nhìn thấy hai người các cô đang rối rắm, liền hỏi.
“Vị tiểu thư này đeo chiếc nhẫn lên, cởi không ra.” Này nhân viên gấp gáp nói.
Quản lý vừa nghe, liền nói cho tôi xem một chút, liền cầm bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, thấy ngón tay vừa đỏ vừa sưng, cũng vội nói: “Có thể lúc nảy cô không có bôi thuốc làm trơn trước, dùng quá sức kéo chiếc nhẫn rồi, làm cho ngón tay bị lột da, đương nhiên có thể đau, tôi thử một chút.”
Đường Khả Hinh chỉ đành thở dài, gật đầu một cái.
Quản lý chớp mắt, nắm chiếc nhẫn nho nhỏ, nhẹ nhàng xoay tròn, lại kéo hơi mạnh!.
“A . . . . . .” Đường Khả Hinh lại đau đớn kêu lên, năm ngón tay đã bắt đầu khẽ run, nước mắt
Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng Piano du dương. Giá trang sức hoa lệ ở trong không gian yên tĩnh nhẹ nhàng xoay tròn, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Hai người vẫn không nói gì.
Nhân viên thật cẩn thận cầm một chai Laffey năm 1980 đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, rót một chút rượu đỏ vào ly Tulip cho anh, bên kia nhân viên làm việc, mỉm cười đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, cung kính lễ phép nói: “Tiểu thư, cô muốn uống gì?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, mỉm cười lắc đầu, nói: “Không cần.”
Nhân viên làm việc yên lặng lui ra ngoài.
Không gian này vẫn yên tĩnh!
Trong không khí, nhấp nhô cảm giác sắp buồn chết người.
Đường Khả Hinh mới vừa muốn nắm túi xách tay, đi ra ngoài nhưng lúc đứng lên trong chớp mắt, nhìn thấy trên kệ thủy tinh trước mặt, để một chiếc nhẫn kiểu dáng tương tự hoa Phong Tín Tử, mà chỗ hấp dẫn người ta nhất, chính là chiếc nhẫn này không phải chiếc vòng trơn, mà vòng tròn hình xoắn, giống như một sợi tơ liên tục, nhẹ quấn đóa hoa Phong Tín Tử, cô nhất thời dừng bước lại, từng bước từng bước đi về phía chiếc nhẫn kia, đôi tay chống nhẹ trên mặt thủy tinh, càng nhìn càng mất hồn.
Trang Hạo Nhiên nâng ly rượu đỏ, hớp một ngụm nhỏ, cũng không có nhìn cô.
“Tiểu thư. . . . . . Nơi này có đồ trang sức cô thích?” Có một nhân viên nhẹ nhàng bước tới trước mặt của Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi.
Đường Khả Hinh nhìn say mê chiếc nhẫn xoay tròn, nhất là ở giữa đóa hoa nhỏ, ở dưới ánh đèn, lấp lánh ánh sáng hấp dẫn, cô có chút không chắc chắn nhìn chiếc nhẫn kia, nhẹ nhàng hỏi: “Chiếc nhẫn này. . . . . . Là hoa văn Phong Tín Tử phải không?”
Nhân viên làm việc dùng nét mặt hết sức kinh ngạc, nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Trời ạ, tiểu thư, ánh mắt của cô thật sắc bén, bởi vì viên kim cương này rất nhỏ, tạo hình cánh hoa bạch kim, phải rất tinh tế, nhưng vẫn khó có thể nắm bắt, người bình thường rất khó phân biệt cánh hoa Phong Tín Tử.”
Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười.
“Cô. . . . . . Muốn đeo một chút không?” Nhân viên làm việc nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi.
Đường Khả Hinh sững sờ, quay đầu nhìn nhân viên kia, thật sự có chút hứng thú cười hỏi: “Tôi . . . . . Có thể. . . . . . đeo thử một chút không?”
“Dĩ nhiên có thể” Nhân viên làm việc mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, thật hết sức hứng thú nhìn chiếc nhẫn kia, vẫn đang phát ra ánh sáng màu xanh, lấp lánh thật sự hấp dẫn, nhất là cái vòng tròn nhỏ rất đáng yêu, cảm xúc dâng tràn, cô vội vàng gật đầu nói: “Tốt.”
Nhân viên lập tức bảo trợ lý đưa tới bao tay trắng cho cô mang vào, sau đó bưng khay vải nhung màu đen, lại cẩn thận đặt chiếc nhẫn ở trong khay, mời Đường Khả Hinh trở về trên ghế sa lon ngồi xuống, đeo vào.
Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, xoay người lại ngồi tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn nhân viên làm việc.
Nhân viên làm việc thật cẩn thận hơi cúi người, nâng tay phải thon dài trắng nõn của Đường Khả Hinh, thật cẩn thận muốn đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út. . . . . .
“Ngón giữa! !” Đường Khả Hinh lập tức nhìn cô sốt sắng cười nói.
“Vâng.” Nhân viên làm việc liền mỉm cười giơ tay lên, nhẹ nhàng đeo vào ngón giữa, gặp phải khớp tay, gập đầu khớp xuống, lập tức đẩy vào.
Đường Khả Hinh lập tức giơ bàn tay nhỏ bé trắng nõn về phía ánh đèn Light Blue, nhìn chiếc nhẫn Phong Tín Tử chiếu lấp lánh, cô đột nhiên nhớ đến lúc tuổi thơ, thế giới cỏ Lavender nhẹ nhàng, có một người anh trai lớn cầm chậu Phong Tín Tử đi tới trước mặt của mình, mỉm cười nói: “Anh tặng chậu Phong Tín Tử này cho em. . . . . .”
Khi đó, gió nhẹ nhàng thổi.
Cô gái nhỏ mặc váy trắng đứng ở trong gió, ngẩng đầu lên nhìn anh trai lớn, khóe mắt vẫn còn lệ.
“Phong Tín Tử có truyền thuyết trọng sinh, sau này em bị thương nữa, nghĩ đến Phong Tín Tử chết đi, còn có thể sống lại, em phải dũng cảm một chút.”
Câu nói kia vẫn nhẹ nhàng ở trên cỏ Lavender, giống như chơn gió nhẹ nhàng dịu dàng say lòng người. . . . . .
“Tiểu thư?”
Một tiếng gọi nhẹ nhàng.
Đường Khả Hinh lập tức tỉnh thần, nhìn nhân viên làm việc, ngượng ngùng cười đáp: “À. . . . . .”
“Nhìn chiếc nhẫn này, nhớ ra chuyện gì sao?” Nhân viên làm việc mỉm cười hỏi.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, nhẹ nhàng để bàn tay nhỏ bé trắng nõn xuống, xoay tròn đóa hoa nhỏ kim cương phía trên, mỉm cười nói: “Tôi nhớ tới. . . . . . một người anh trai lớn lúc tôi còn nhỏ. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên đang cầm rượu đỏ, lúc này mới nâng nhẹ mí mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái.
“Anh trai lớn?”
“Ừ. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng gật đầu, lại đưa tay nhẹ nhàng vân vê chiếc nhẫn trên ngón giữa, nhìn đóa hoa cũng sẽ mãi mãi không héo tàn, nhớ tới lần đầu tiên chậu Phong Tín Tử héo tàn, cô không khỏi đau lòng và sợ hãi, nhớ đến anh trai lớn đã nói, nếu như em phát hiện có một ngày nó đã chết, không cần sợ, cầm kéo lên cắt bỏ đóa hoa chết đi, sang năm nó sẽ nở hoa, tin tưởng anh . . . . .
Những lời này, làm cho mình trở nên thật dũng cảm, lúc cầm kéo luôn có cảm động khắc sâu trong lòng.
Năm sau, khổ khổ chờ đợi, quả nhiên Phong Tín Tử nở hoa.
“Chiếc nhẫn này thật đẹp, đóa hoa vĩnh viễn không héo tàn. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên có chút đau lòng nói: “Chậu Phong Tín Tử nhà tôi cũng không thể nở hoa hàng năm, có lúc cắt bỏ, năm sau cũng có không nở hoa, tôi rất sợ hãi, sợ nó chết đi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên lại ngẩng đầu nhìn cô.
“Vậy cô mua nó đi, nó thật sự rất thích hợp với cô… ngón tay cô thon dài trắng nõn, mang chiếc nhẫn kim cương này, thật sự rất đẹp.” Nhân viên làm việc lại mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, nâng ngón tay nhìn chiếc nhẫn, cho tới bây giờ cũng không quá thích đồ trang sức …, cảm thấy bọn chúng quá quý trọng, không thích hợp với mình, nhưng chiếc nhẫn này, mình thật sự rất thích, hơn nữa nhìn nó nho nhỏ cũng không đắt lắm, liền hỏi: “Chiếc nhẫn này. . . . . . Bao nhiêu tiền?”
“350 ngàn. . . . . .”
“À?” Đường Khả Hinh giật mình nhìn nhân viên kia, kêu lên: “Bao nhiêu?”
“350 ngàn.” Nhân viên làm việc lại mỉm cười nói.
“Trời ạ! !” Đường Khả Hinh lập tức tay nâng chiếc nhẫn trên tay, một viên kim cương nho nhỏ, phải mở to mắt mới nhìn thấy, tại sao phải mắc như vậy? Cô sợ hãi kêu: “Không phải đắt như vậy chứ?”
“Tiểu thư, cô đeo viên kim cương này, là kim cương Tiffany tiêu chuẩn, tiêu chuẩn cánh hoa càng cao hơn, đồng thời chúng tôi áp dụng kỹ thuật cắt tốt nhất thế giới để cho chiếc nhẫn kim cương lấy ánh sáng và phản chiếu hoàn mỹ nhất, hơn nữa chiếc nhẫn này, toàn thế giới chỉ có một chiếc, mặc dù giá tiền của nó hơi thấp, nhưng lại là một chiếc nhẫn hết sức quý giá, bảo đảm không mất giá, cho nên nó mới vào khu VIP của chúng tôi. . . . . .” Nhân viên làm việc kiên nhẫn giải thích.
Mức giá 350 ngàn còn hơi thấp, tôi cũng có thể mua một căn nhà rồi.
Đường Khả Hinh lập tức xin lỗi cười nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi. . . . . . Không nghĩ tới nó đắt như vậy, tôi thật sự mua không nổi. . . . . . Xin lỗi. Tôi lập tức cởi ra.”
Cô nói xong, liền cúi đầu, dùng sức kéo chiếc nhẫn ra, nhưng mới lỏng đến giữa khớp xương ngón tay, gập xuống, cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn nhân viên kia, mỉm cười nói: “Dường như khó cởi, cô chờ một chút.”
“Vâng.” Nhân viên mỉm cười đáp.
Đường Khả Hinh lại cắn răng, dùng sức kéo ra! Một cơn đau xé ruột gan, đâm vào cô đổ mồ hôi hột. Cô ah một tiếng, nhăn mặt kêu nhỏ, thở ra một hơi, lại dùng sức kéo ra! ! Ngón tay cũng bị làm cho vừa đỏ vừa sưng lại đau.
“Sao lại thế này?” Đường Khả Hinh đau đến trên trán cũng toát mồ hôi lạnh, nói nhỏ: “Tại sao cởi không được?”
Nhân viên làm việc tránh Đường Khả Hinh làm hư chiếc nhẫn, lập tức bước lên phía trước, mỉm cười nâng nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Cô chờ một chút. Đừng dùng sức mạnh, chúng tôi lập tức đi lấy thuốc bôi trơn tới đây. . . . . .”
“Được. . . . . .” Đường Khả Hinh đau đến thở hổn hển, khuôn mặt nhăn lại, giơ tay phải lên, nhìn ngón giữa vừa đỏ vừa sưng, hơn nữa khớp xương cũng bởi vì dùng sức kéo tới quá mức tróc một chút da, cô kêu một tiếng ối.
Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn cô.
“Đến rồi! ! Thuốc bôi trơn tới, là tinh dầu bôi tay. . . . . .” Nhân viên làm việc lập tức cầm một chai bôi tay đi tới, thấm một chút trên ngón vô danh của Khả Hinh, lại nhẹ nhàng xoay vòng, liền nắm nhẹ chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh của Khả Hinh, từ từ xoay tròn, chuyển tới giữa khớp ngón tay, nhẹ nhàng kéo. . . . . .
Chặt đến không ra! Cô lập tức nắm nhẹ chiếc nhẫn kia, nhắc nhở Khả Hinh nói: “Cô chịu đau một chút, tôi phải dùng thêm chút sức.”
Đường Khả Hinh gật đầu một cái, nhưng trên trán đã đổ mồ hôi lạnh, vô cùng hoảng sợ, chẳng may chiếc nhẫn kia không lấy ra được, không phải mình phải mua nó?
Nhân viên làm việc thở nhẹ một hơi, tay cầm chiếc nhẫn, hơi dùng sức, kéo mạnh một cái.
“A! !” Đường Khả Hinh lập tức đau đến cả người ngồi xổm xuống, kêu: “Đau quá.”
“À? Tôi . . . . . Tôi không có dùng sức nhiều. . . . . .” Nhân viên kia vội vàng nói.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Quản lý đột nhiên có chút gấp gáp đi xuống, nhìn thấy hai người các cô đang rối rắm, liền hỏi.
“Vị tiểu thư này đeo chiếc nhẫn lên, cởi không ra.” Này nhân viên gấp gáp nói.
Quản lý vừa nghe, liền nói cho tôi xem một chút, liền cầm bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, thấy ngón tay vừa đỏ vừa sưng, cũng vội nói: “Có thể lúc nảy cô không có bôi thuốc làm trơn trước, dùng quá sức kéo chiếc nhẫn rồi, làm cho ngón tay bị lột da, đương nhiên có thể đau, tôi thử một chút.”
Đường Khả Hinh chỉ đành thở dài, gật đầu một cái.
Quản lý chớp mắt, nắm chiếc nhẫn nho nhỏ, nhẹ nhàng xoay tròn, lại kéo hơi mạnh!.
“A . . . . . .” Đường Khả Hinh lại đau đớn kêu lên, năm ngón tay đã bắt đầu khẽ run, nước mắt