Mưa phùn rả rích.
Bầu trời đêm gần tới Trung thu, khắp nơi nhấp nháy ánh sáng đèn lồng đỏ.
Hạt mưa róc rách rơi xuống, lại làm người ta có cảm giác rối rắm.
Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, bên ngoài khoác áo ghi lê màu đen, nắm túi xách, đứng ở dưới ngôi lầu nhỏ, nghe tiếng mưa rơi, hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt tiều tụy.
Một chiếc Xe Mercedes màu đen, rốt cuộc chậm rãi xuyên vào trong màn mưa lái tới, cuối cùng dừng ở ngôi lầu nhỏ.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn tới trước.
Cửa xe chậm rãi mở ra.
Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài kim cài bạch kim, khí thế hiên ngang chống cây dù màu xanh đen đi xuống xe, đứng ở trong mưa, nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười.
Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn anh, cũng mệt mỏi mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi chống cây dù, chậm rãi đi đến trước mặt cô, giơ cây dù trong tay, che trên đầu cho cô bầu trời, cúi xuống nhìn cô.
Đường Khả Hinh không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chăm chú nhìn hai mắt cô sưng đỏ, sắc mặt lại tái nhợt, cánh môi giống như phấn cánh hoa anh đào, lạnh lẽo mềm mại, có lẽ có chút hiểu rõ cô.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, cúi đầu.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô, liền ôm eo nhỏ nhắn, xoay người nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chỉ nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, đi về phía trước xe, hết sức thân sĩ mở cửa xe cho cô. . . . . .
Mặc dù Đường Khả Hinh nghi ngờ, nhưng bởi vì hôm nay quá mức mệt mỏi, ngay lập tức ngồi vào trong xe, Tưởng Thiên Lỗi đóng cửa xe, mới xoay người vòng qua xe, đi tới ghế lái, thu cây dù, ngồi vào ghế lái, ném nó ra phía sau, mới nhanh chóng cài dây nịt an toàn xong, nổ máy, cầm tay lái, đạp chân ga đi khỏi.
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn anh. . . . . .
Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh cầm tay lái, cho xe lái ra con đường lớn Mộc Lan, gấp rút quẹo cua sang trái, lái thẳng về phía trước.
Đêm mưa, làm cho người ta có cảm giác cô đơn. Nhưng ở trong thời tiết rét lạnh, có người làm bạn, cũng là một niềm hạnh phúc.
Xe ở trong thành phố ướt át mông lung vọt đi, trải qua trung tâm mua sắm náo nhiệt nhất, sau đó chạy trên con đường nhỏ dọc theo bờ sông, chạy tới đỉnh núi, hai bên lá phong đỏ rực, từng mãnh rơi xuống, chồng chất ở trên đất ướt đẫm, xe hơi chạy qua, luôn có một chút âm thanh đau thương trầm muộn.
Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn phía ngoài cửa sổ, đèn đường đỏ rực hai bên con đường điểm một chút màu đỏ, ánh sáng lung linh ở trong màn đêm, nhưng từ từ cô nghe được phía trước có tiếng đàn dương cầm dễ nghe, tức thì quay đầu, quả nhiên thấy một nhà hàng tây xa hoa trên đỉnh núi, phía trên dùng ánh đèn Light Blue, chiếu ba chữ “Aegean Sea”, mà vị trí ngoài trời, toàn bộ dùng thủy tinh dựng lên, khắp nơi rũ màn lụa màu trắng dịu dàng, hai bên chỗ ngồi xung quanh để hộp âm nhạc thủy tinh, Quả cầu Thủy tinh nhẹ nhàng xoay tròn. . . . . .
“Chuyện này. . . . . .” Đường Khả Hinh sửng sốt.
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt mỉm cười, cầm tay lái, cho xe chạy nhanh tới bãi đậu xe nhà hàng tây, mới nói: “Lúc mới vừa đến, cố ý suy nghĩ một chút, rốt cuộc dẫn em đi đâu ăn cơm.”
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn anh, hai mắt thoáng qua một chút dịu dàng.
Tưởng Thiên Lỗi dừng xe xong, tắt máy, mới quay đầu nhìn Đường Khả Hinh vẫn mệt mỏi, liền không lên tiếng, đẩy cửa xe ra, chống cây dù lên, đi vòng qua ghế lái phụ, mở cửa xe, mỉm cười nói: “Xuống xe thôi.”
Đường Khả Hinh từ trong xe nhìn anh một cái, liền nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi kéo nhẹ hông của cô, đón mưa phùn đi về phía trước, nói: “Anh đột nhiên phát hiện, anh chưa từng mở cửa xe cho phụ nữ.”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy khuôn mặt kiên nghị Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt nhấp nháy, không biết nên nói gì. . . . . .
Hai người đồng thời im lặng đi vào nhà hàng tây, thấy một nơi cô đơn như thế, thế nhưng cũng có số lượng khách không ít, ở giữa, một cô gái mặc váy trắng, nghiêng người ngồi trước dương cầm, đưa ngón tay thon dài, khảy nhẹ “Trong mắt của anh chỉ có em” . . . . . .
“Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .” Quản lý Phòng ăn lập tức mỉm cười đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh, mỉm cười nói.
“Ừ.” Tưởng Thiên Lỗi nắm bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, đáp.
“Mời đi hướng bên này. . . . . .” Quản lý nghiêng người, vươn tay mời Tưởng Thiên Lỗi và Khả Hinh đi lên cầu thang thủy tinh xoay tròn, cuối cùng lên tới một phòng trang nhã lầu hai, một gian phòng VIP, ánh đèn hơi mờ, ở giữa để ghế sa lon thấp màu đỏ thẫm làm người ta ấm áp và thoải mái, giá tre nâng bàn thủy tinh, để đèn cầy bảy màu, tinh dầu trong ly thủy tinh bay ra ngoài cửa sổ, phản chiếu mưa phùn giá rét, còn có bởi vì mùa thu lá phong đỏ đang dần dần rơi rụng. . . . . .
“Mời ngồi.” Nhân viên lập tức kéo ghế cho hai người bọn họ.
Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, ngồi xuống trước, lại nhìn ngoài cửa sổ.
Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng ngồi ở trên ghế sa lon, chọn một loạt các loại món ăn và beefsteak hai người thích, nhân viên đáp lời, cầm thực đơn đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh quay đầu lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nghi ngờ nói: “Em mới vừa nghe giọng điệu của quản lý, nơi này. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi cũng mượn ánh nến nhiều màu sắc, mờ ảo nhìn Đường Khả Hinh, khẽ gật đầu, nói: “Phải, đây là nhà hàng trực thuộc Tập đoàn Á Châu chúng ta.”
“Khó trách. . . . . . Bọn họ nói chuyện với chúng ta không giống phòng ăn khác. . . . . .” Cô mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn anh, nói: “Tại sao nghĩ, dẫn em tới nơi này ăn cơm?”
Tưởng Thiên Lỗi yên lặng nhìn Đường Khả Hinh, sắc mặt vẫn tiều tụy, ánh mắt có chút rời rạc, đoán chừng khóc đến quá đau lòng, liền mỉm cười nói: “Mặc kệ người anh ở đâu, tâm trạng của anh không tốt, hay có chút bi thương, nhưng ở bên cạnh em cũng cảm giác hết sức nhẹ nhõm, giống như em hát bài hát đó vì anh. . . . . .”
Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.
“Vậy. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Khả Hinh, thật lòng hỏi: “Ở bên anh, em cảm giác như thế nào?”
Đường Khả Hinh hơi sững sờ nhìn anh, đột nhiên cười nói: “Vui vẻ . . . . . .”
“Nhẹ nhõm không? Vui vẻ không? Có đôi khi cười rất thoải mái, không có một chút băn khoăn sao?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, bởi vì cho tới bây giờ cô cũng không có nghĩ qua vấn đề này.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, lúc dịu dàng thật rất dịu dàng như nước, liền mỉm cười nói: “Nhưng anh nhìn thấy lúc em ở bên Hạo Nhiên, luôn cười vui vẻ, cảm giác không hề băn khoăn, nở nụ cười thật lòng, luôn ở trong đầu của anh, xua đi không được.”
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, cúi đầu.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn chăm chú bộ dáng Đường Khả Hinh ẩn nhẫn im lặng, đột nhiên nói: “Đều là lỗi của anh.”
“À?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi xẹt qua một chút đau lòng, nhìn cô nói: “Nếu như anh quan tâm em nhiều hơn một chút, chăm sóc nhiều một chút, phát hiện được tình yêu sớm một chút, có lẽ Hạo Nhiên đi, em cũng sẽ không khổ sở như vậy. Em cho anh cảm giác, luôn nhìn về phía cửa nhà cậu ấy, đẩy ra một cánh cửa sổ, cái nhìn đầu tiên, cái nhìn đầu tiên là nhìn đến thế giới của cậu ấy. . . . . .”
“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên có chút căng thẳng nhìn anh, nói: “Anh không tin tưởng em sao?”
“Anh tin tưởng em cho nên anh mới đau lòng.” Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng mỉm cười nói: “Nếu không phải bởi vì anh, sẽ không khát vọng và lệ thuộc vào người khác quan tâm và quý trọng như vậy.”
“Chuyện này không liên quan tới anh. . . . . . em . . . . .”
“Chuyện của anh . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cắt đứt lời cô nói: “Chúng ta yêu nhau, tất cả chuyện của em đều có liên quan đến anh, bao gồm bi thương và khổ sở.”
Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng rực, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Đường Khả Hinh, thậm chí nghĩ đến vết sẹo màu hồng che giấu trong mái tóc ngắn của cô, cảm xúc dâng tràn. . . . . . Hai mắt anh mãnh liệt xoay chuyển, có chút ngượng ngùng cười nói: “Cho nên lúc nảy anh lái xe đi đón em đã suy nghĩ tới, làm thế nào dụ dỗ bạn gái của anh vui vẻ? Bởi vì cô ấy đau lòng. . . . . .”
Khả Hinh nhìn anh, vẫn nghi ngờ.
Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nhìn cô, đột nhiên từ trong túi tây trang, lấy ra một nhung hộp màu xanh đen.
Rốt cuộc Đường Khả Hinh có chút giật mình, nhìn anh. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi nắm cái hộp, nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc và căng thẳng, chậm rãi cười cười nói: “Anh hi vọng, ở trong cuộc sống sau này, mỗi ngày cho em một chút, để cho em cũng ở trong thế giới của anh, vui vẻ, chính thức vui vẻ. . . . . .”
Trong lòng của Đường Khả Hinh xẹt qua một chút ấm áp nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi do dự một lát, mới chậm rãi đứng lên, đạp ván gỗ nhẵn bóng, đi tới trước mặt của Khả Hinh, cúi xuống nhìn khuôn mặt xinh đẹp tiều tụy của cô, lại đau lòng mỉm cười, cuối cùng ở trước mặt cô, nửa ngồi xuống. . . . . .
“Aiz! !” Đường Khả Hinh giật mình, đôi tay khẽ chống ghế, thân thể ngửa ra sau, kinh ngạc nhìn anh! ! !
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt cô khoa trương, bật cười, mới dịu dàng mở hộp nhung ra.
Đường Khả Hinh nhìn vào bên trong, lại là một chiếc vòng chân treo lủng lẳng đá sapphire, sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi thâm tình nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Nghe nói, tặng cho người yêu vòng chân, có nghĩa là kiếp sau gặp lại, anh muốn từ giờ trở đi, đưa cuộc sống của em lồng vào trong cuộc sống của anh, mặc kệ khổ sở hay vui vẻ, đều quấn lấy nhau. . . . . . Giống như. . . . . . Số mạng để cho chúng ta yêu nhau, mặc kệ là số mệnh như thế nào, anh đều tiếp nhận nó. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, hai mắt đỏ thắm.
“Chấp nhận ở bên anh, mặc kệ khổ sở hay vui vẻ, cũng quấn lấy nhau sao?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, thắm thiết hỏi.
Đường Khả Hinh yêu, ở trong thân thể dâng lên kích động, cô rưng rưng nhìn anh, vốn định đồng ý, nhưng lại nhìn anh, dịu dàng nghẹn ngào cười nói: “Anh hư quá. . . . . .”
Hiểu ý của cô, cũng biết cô đã hiểu ý của mình.
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên mỉm cười, lại nhìn cô dịu dàng nói: “Hứa với anh được không?”
Bầu trời đêm gần tới Trung thu, khắp nơi nhấp nháy ánh sáng đèn lồng đỏ.
Hạt mưa róc rách rơi xuống, lại làm người ta có cảm giác rối rắm.
Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, bên ngoài khoác áo ghi lê màu đen, nắm túi xách, đứng ở dưới ngôi lầu nhỏ, nghe tiếng mưa rơi, hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt tiều tụy.
Một chiếc Xe Mercedes màu đen, rốt cuộc chậm rãi xuyên vào trong màn mưa lái tới, cuối cùng dừng ở ngôi lầu nhỏ.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn tới trước.
Cửa xe chậm rãi mở ra.
Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài kim cài bạch kim, khí thế hiên ngang chống cây dù màu xanh đen đi xuống xe, đứng ở trong mưa, nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười.
Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn anh, cũng mệt mỏi mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi chống cây dù, chậm rãi đi đến trước mặt cô, giơ cây dù trong tay, che trên đầu cho cô bầu trời, cúi xuống nhìn cô.
Đường Khả Hinh không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chăm chú nhìn hai mắt cô sưng đỏ, sắc mặt lại tái nhợt, cánh môi giống như phấn cánh hoa anh đào, lạnh lẽo mềm mại, có lẽ có chút hiểu rõ cô.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, cúi đầu.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô, liền ôm eo nhỏ nhắn, xoay người nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chỉ nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, đi về phía trước xe, hết sức thân sĩ mở cửa xe cho cô. . . . . .
Mặc dù Đường Khả Hinh nghi ngờ, nhưng bởi vì hôm nay quá mức mệt mỏi, ngay lập tức ngồi vào trong xe, Tưởng Thiên Lỗi đóng cửa xe, mới xoay người vòng qua xe, đi tới ghế lái, thu cây dù, ngồi vào ghế lái, ném nó ra phía sau, mới nhanh chóng cài dây nịt an toàn xong, nổ máy, cầm tay lái, đạp chân ga đi khỏi.
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn anh. . . . . .
Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh cầm tay lái, cho xe lái ra con đường lớn Mộc Lan, gấp rút quẹo cua sang trái, lái thẳng về phía trước.
Đêm mưa, làm cho người ta có cảm giác cô đơn. Nhưng ở trong thời tiết rét lạnh, có người làm bạn, cũng là một niềm hạnh phúc.
Xe ở trong thành phố ướt át mông lung vọt đi, trải qua trung tâm mua sắm náo nhiệt nhất, sau đó chạy trên con đường nhỏ dọc theo bờ sông, chạy tới đỉnh núi, hai bên lá phong đỏ rực, từng mãnh rơi xuống, chồng chất ở trên đất ướt đẫm, xe hơi chạy qua, luôn có một chút âm thanh đau thương trầm muộn.
Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn phía ngoài cửa sổ, đèn đường đỏ rực hai bên con đường điểm một chút màu đỏ, ánh sáng lung linh ở trong màn đêm, nhưng từ từ cô nghe được phía trước có tiếng đàn dương cầm dễ nghe, tức thì quay đầu, quả nhiên thấy một nhà hàng tây xa hoa trên đỉnh núi, phía trên dùng ánh đèn Light Blue, chiếu ba chữ “Aegean Sea”, mà vị trí ngoài trời, toàn bộ dùng thủy tinh dựng lên, khắp nơi rũ màn lụa màu trắng dịu dàng, hai bên chỗ ngồi xung quanh để hộp âm nhạc thủy tinh, Quả cầu Thủy tinh nhẹ nhàng xoay tròn. . . . . .
“Chuyện này. . . . . .” Đường Khả Hinh sửng sốt.
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt mỉm cười, cầm tay lái, cho xe chạy nhanh tới bãi đậu xe nhà hàng tây, mới nói: “Lúc mới vừa đến, cố ý suy nghĩ một chút, rốt cuộc dẫn em đi đâu ăn cơm.”
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn anh, hai mắt thoáng qua một chút dịu dàng.
Tưởng Thiên Lỗi dừng xe xong, tắt máy, mới quay đầu nhìn Đường Khả Hinh vẫn mệt mỏi, liền không lên tiếng, đẩy cửa xe ra, chống cây dù lên, đi vòng qua ghế lái phụ, mở cửa xe, mỉm cười nói: “Xuống xe thôi.”
Đường Khả Hinh từ trong xe nhìn anh một cái, liền nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi kéo nhẹ hông của cô, đón mưa phùn đi về phía trước, nói: “Anh đột nhiên phát hiện, anh chưa từng mở cửa xe cho phụ nữ.”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy khuôn mặt kiên nghị Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt nhấp nháy, không biết nên nói gì. . . . . .
Hai người đồng thời im lặng đi vào nhà hàng tây, thấy một nơi cô đơn như thế, thế nhưng cũng có số lượng khách không ít, ở giữa, một cô gái mặc váy trắng, nghiêng người ngồi trước dương cầm, đưa ngón tay thon dài, khảy nhẹ “Trong mắt của anh chỉ có em” . . . . . .
“Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .” Quản lý Phòng ăn lập tức mỉm cười đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh, mỉm cười nói.
“Ừ.” Tưởng Thiên Lỗi nắm bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, đáp.
“Mời đi hướng bên này. . . . . .” Quản lý nghiêng người, vươn tay mời Tưởng Thiên Lỗi và Khả Hinh đi lên cầu thang thủy tinh xoay tròn, cuối cùng lên tới một phòng trang nhã lầu hai, một gian phòng VIP, ánh đèn hơi mờ, ở giữa để ghế sa lon thấp màu đỏ thẫm làm người ta ấm áp và thoải mái, giá tre nâng bàn thủy tinh, để đèn cầy bảy màu, tinh dầu trong ly thủy tinh bay ra ngoài cửa sổ, phản chiếu mưa phùn giá rét, còn có bởi vì mùa thu lá phong đỏ đang dần dần rơi rụng. . . . . .
“Mời ngồi.” Nhân viên lập tức kéo ghế cho hai người bọn họ.
Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, ngồi xuống trước, lại nhìn ngoài cửa sổ.
Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng ngồi ở trên ghế sa lon, chọn một loạt các loại món ăn và beefsteak hai người thích, nhân viên đáp lời, cầm thực đơn đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh quay đầu lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nghi ngờ nói: “Em mới vừa nghe giọng điệu của quản lý, nơi này. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi cũng mượn ánh nến nhiều màu sắc, mờ ảo nhìn Đường Khả Hinh, khẽ gật đầu, nói: “Phải, đây là nhà hàng trực thuộc Tập đoàn Á Châu chúng ta.”
“Khó trách. . . . . . Bọn họ nói chuyện với chúng ta không giống phòng ăn khác. . . . . .” Cô mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn anh, nói: “Tại sao nghĩ, dẫn em tới nơi này ăn cơm?”
Tưởng Thiên Lỗi yên lặng nhìn Đường Khả Hinh, sắc mặt vẫn tiều tụy, ánh mắt có chút rời rạc, đoán chừng khóc đến quá đau lòng, liền mỉm cười nói: “Mặc kệ người anh ở đâu, tâm trạng của anh không tốt, hay có chút bi thương, nhưng ở bên cạnh em cũng cảm giác hết sức nhẹ nhõm, giống như em hát bài hát đó vì anh. . . . . .”
Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.
“Vậy. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Khả Hinh, thật lòng hỏi: “Ở bên anh, em cảm giác như thế nào?”
Đường Khả Hinh hơi sững sờ nhìn anh, đột nhiên cười nói: “Vui vẻ . . . . . .”
“Nhẹ nhõm không? Vui vẻ không? Có đôi khi cười rất thoải mái, không có một chút băn khoăn sao?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, bởi vì cho tới bây giờ cô cũng không có nghĩ qua vấn đề này.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, lúc dịu dàng thật rất dịu dàng như nước, liền mỉm cười nói: “Nhưng anh nhìn thấy lúc em ở bên Hạo Nhiên, luôn cười vui vẻ, cảm giác không hề băn khoăn, nở nụ cười thật lòng, luôn ở trong đầu của anh, xua đi không được.”
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, cúi đầu.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn chăm chú bộ dáng Đường Khả Hinh ẩn nhẫn im lặng, đột nhiên nói: “Đều là lỗi của anh.”
“À?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi xẹt qua một chút đau lòng, nhìn cô nói: “Nếu như anh quan tâm em nhiều hơn một chút, chăm sóc nhiều một chút, phát hiện được tình yêu sớm một chút, có lẽ Hạo Nhiên đi, em cũng sẽ không khổ sở như vậy. Em cho anh cảm giác, luôn nhìn về phía cửa nhà cậu ấy, đẩy ra một cánh cửa sổ, cái nhìn đầu tiên, cái nhìn đầu tiên là nhìn đến thế giới của cậu ấy. . . . . .”
“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên có chút căng thẳng nhìn anh, nói: “Anh không tin tưởng em sao?”
“Anh tin tưởng em cho nên anh mới đau lòng.” Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng mỉm cười nói: “Nếu không phải bởi vì anh, sẽ không khát vọng và lệ thuộc vào người khác quan tâm và quý trọng như vậy.”
“Chuyện này không liên quan tới anh. . . . . . em . . . . .”
“Chuyện của anh . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cắt đứt lời cô nói: “Chúng ta yêu nhau, tất cả chuyện của em đều có liên quan đến anh, bao gồm bi thương và khổ sở.”
Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng rực, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Đường Khả Hinh, thậm chí nghĩ đến vết sẹo màu hồng che giấu trong mái tóc ngắn của cô, cảm xúc dâng tràn. . . . . . Hai mắt anh mãnh liệt xoay chuyển, có chút ngượng ngùng cười nói: “Cho nên lúc nảy anh lái xe đi đón em đã suy nghĩ tới, làm thế nào dụ dỗ bạn gái của anh vui vẻ? Bởi vì cô ấy đau lòng. . . . . .”
Khả Hinh nhìn anh, vẫn nghi ngờ.
Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nhìn cô, đột nhiên từ trong túi tây trang, lấy ra một nhung hộp màu xanh đen.
Rốt cuộc Đường Khả Hinh có chút giật mình, nhìn anh. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi nắm cái hộp, nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc và căng thẳng, chậm rãi cười cười nói: “Anh hi vọng, ở trong cuộc sống sau này, mỗi ngày cho em một chút, để cho em cũng ở trong thế giới của anh, vui vẻ, chính thức vui vẻ. . . . . .”
Trong lòng của Đường Khả Hinh xẹt qua một chút ấm áp nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi do dự một lát, mới chậm rãi đứng lên, đạp ván gỗ nhẵn bóng, đi tới trước mặt của Khả Hinh, cúi xuống nhìn khuôn mặt xinh đẹp tiều tụy của cô, lại đau lòng mỉm cười, cuối cùng ở trước mặt cô, nửa ngồi xuống. . . . . .
“Aiz! !” Đường Khả Hinh giật mình, đôi tay khẽ chống ghế, thân thể ngửa ra sau, kinh ngạc nhìn anh! ! !
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt cô khoa trương, bật cười, mới dịu dàng mở hộp nhung ra.
Đường Khả Hinh nhìn vào bên trong, lại là một chiếc vòng chân treo lủng lẳng đá sapphire, sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi thâm tình nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Nghe nói, tặng cho người yêu vòng chân, có nghĩa là kiếp sau gặp lại, anh muốn từ giờ trở đi, đưa cuộc sống của em lồng vào trong cuộc sống của anh, mặc kệ khổ sở hay vui vẻ, đều quấn lấy nhau. . . . . . Giống như. . . . . . Số mạng để cho chúng ta yêu nhau, mặc kệ là số mệnh như thế nào, anh đều tiếp nhận nó. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, hai mắt đỏ thắm.
“Chấp nhận ở bên anh, mặc kệ khổ sở hay vui vẻ, cũng quấn lấy nhau sao?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, thắm thiết hỏi.
Đường Khả Hinh yêu, ở trong thân thể dâng lên kích động, cô rưng rưng nhìn anh, vốn định đồng ý, nhưng lại nhìn anh, dịu dàng nghẹn ngào cười nói: “Anh hư quá. . . . . .”
Hiểu ý của cô, cũng biết cô đã hiểu ý của mình.
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên mỉm cười, lại nhìn cô dịu dàng nói: “Hứa với anh được không?”