"Người nào tới ?"Nhã Tuệ tò mò đứng lên, đi về phía cửa, nhìn thấy một chiếc Landrover màu đen, dừng ở trước sân. Tô Thụy Kỳ mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, mỉm cười đi xuống xe, mặt cô hớn hở nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, cười nói: "Cậu chủ Tô?"
Đường Khả Hinh nghe thấy Tô Thụy Kỳ tới, lập tức vui mừng đứng lên, đi ra ngoài phòng, quả nhiên thấy người khác đã đi đến trước cửa, cô gọi nhỏ: "Tô Thụy Kỳ..."
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh, mới một ngày không gặp, sắc mặt cùng tinh thần đều tốt lên, liền an ủi cười nói: "Xem ra, Tổng giám đốc Trang vẫn là có biện pháp. Anh khuyên em bốn tháng, cũng không bằng anh ta một ngày."
Đường Khả Hinh nghe , mặt ửng đỏ, có chút lúng túng nói: "Anh không cần nói như vậy, trời biết em mang ơn anh rất nhiều."
Tô Thụy Kỳ mỉm cười, cùng cô đi vào, vừa nói: "Hôm nay thân thể đã tốt hơn ?"
"uhm..." Đường Khả Hinh gật đầu.
"Mặt đã xác định không bị ngứa?"Tô Thụy Kỳ nhìn hướng Đường Khả Hinh hỏi.
"Đã không còn..." Đường Khả Hinh lắc đầu.
Hai người cùng nhau đi đến phòng khách.
"Cậu chủ Tô..." Mọi người cùng nhau đứng lên, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, Trang Hạo Nhiên cũng đứng lên, cảm kích nhìn về phía anh.
"Các vị bằng hữu, đã lâu không gặp..." Tô Thụy Kỳ nhìn về phía mọi người, mỉm cười nói.
"Cậu chủ Tô, mời ngồi! !Tôi lập tức lấy cho ngài chén và chiếc đũa!" Tiểu Nhu nghe nói là Tô Thụy Kỳ cứu Khả Hinh, ngài ấy là ân nhân cứu mạng của Khả Hinh, cũng là ân nhân cứu mạng của mình! ! Cô lập tức muốn đứng lên, đi cầm chén đũa.
"Không cần..." Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: "Tôi qua đây chỉ là có việc, tìm xem Khả Hinh."
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn về phía anh.
Tô Thụy Kỳ cũng mỉm cười nhìn cô, nói: "Đang dùng bữa tối sao?"
"Uhm..." Đường Khả Hinh gật đầu.
"Ăn ngon không?"
"Uhm..."
"Có thời gian rảnh không?"
"Dạ có..."
"Đi lên kia đi..." Tô Thụy Kỳ nhẹ nhàng ôm hông Đường Khả Hinh, cùng cô đi lên, còn không quên quay đầu lại, nhìn về phía mọi người ở phòng ăn, cười nói: "Có chút chuyện, chúng tôi lên trước, xin lỗi không tiếp được ."
"Không sao..." Mọi người cùng nhau cười nói.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn Tô Thụy Kỳ nhẹ đỡ Đường Khả Hinh đi lên, cả người ôn nhu.
"Thật là..." Lâm Sở Nhai nhìn về phía cậu chủ Tô đỡ Đường Khả Hinh đi lên, rất ngưỡng mộ lắc lắc đầu, nói: "Trên cái thế giới này, rất khó sẽ tìm được một người đàn ông như cậu chủ Tô?"
Trang Hạo Nhiên liếc về phía hắn.
"Đúng vậy..." Tô Lạc Hành cũng cười rộ lên nói: "Ngươi xem một chút ngài ấy vừa đỡ Khả Hinh lên lầu,cái vóc dáng kia, ngài ấy so với chúng ta, những người này toàn bộ đều là rác rưởi! Cầm thú!"
Trang Hạo Nhiên lại liếc về phía hắn.
"Ai…" Trần Mạn Hồng cũng nhìn qua đây, mở to mắt, nhỏ giọng nói: "Cậu chủ Tô có phải hay không thích Khả Hinh?"
"Người trên thế giới này đều biết!"Tô Lạc Hành cười nói.
"Thật vậy sao?"Trần Mạn Hồng không tin bọn họ, nhìn về phía Tào Anh Kiệt.
"Uhm!Đúng vậy!" Tào Anh Kiệt gật đầu, nói: "Lúc đó Khả Hinh vừa phẫu thuật xong, lúc bị đẩy ra, còn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, cậu chủ Tô liền nắm chặt tay cô ấy, khóc nói: Khả Hinh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em phải nhớ , tất cả đã có anh! Anh đây lần đầu tiên hướng ông trời cầu xin, anh nguyện lấy tính mạng của mình để đổi mạng cho em! Ôi mẹ nó!!! dựa vào vẻ đẹp trai kia! Phong độ kia! Khí thế kia! So với ngài ấy, chúng ta toàn bộ người cũng không phải là người, đều là cầm thú!"
Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn hắn!
Nhã Tuệ cũng cảm động cười nói: "Đúng vậy, lúc đó nếu như không phải có cậu chủ Tô, Khả Hinh liền gặp nguy hiểm. Tôi thực sự, thực sự rất cảm kích ngài ấy.Ngài ấy là người đàn ông có thể nương tựa."
Trang Hạo Nhiên gắp một miếng cà lớn, nhét vào miệng, nhai, một chút cũng không thấy ngon!
"A..." Trần Mạn Hồng thoáng cái kéo sát vào bàn ăn, cầm chiếc đũa, mở to mắt nói: "Kia... Cậu chủ Tô đi lên, có phải hay không là muốn cầu hôn Khả Hinh?"
"Khụ khụ khụ! !" Trang Hạo Nhiên hình như bị sặc, càng không ngừng ho khan, ho đến cái kia khó chịu.
Mọi người cùng nhau trầm mặc nhìn về phía hắn.
"Tôi không sao, các người cứ từ từ trò chuyện!"Trang Hạo Nhiên vừa ho, vừa cầm chén canh nóng bên cạnh lên uống vài ngụm.
"Chính là như vậy!" Tiểu Nhu cũng vẻ mặt thần bí, nhìn qua đây, nói: "Tôi xem phim thần tượng đều là như thế này, nam chính cứu nữ chính, sau đó qua bao nguy hiểm nữ chính sống lại. Tiếp đó, nam chính liền cầu hôn nữ chính kia, đa số dưới tình huống đều như vậy..."
Cô dừng lại, nhìn về phía mọi người!
Mọi người cũng mang vẻ mặt tò mò nhìn cô.
Tiểu Nhu rất nghiêm túc gật đầu nói: "Nhưng…Nữ chính đa số đều sẽ không đáp ứng!"
"Vì sao?"Nhã Tuệ xích lại gần, nhỏ giọng hỏi.
Lãnh Mặc Hàn nãy giờ không nói gì, mọi người đều xem hắn như không khí, hắn vào lúc này, cũng hiếu kỳ nhìn về phía Tiểu Nhu.
"Nữ chính sẽ nói, xin lỗi, tôi vẫn là không quên được anh ấy!Cô ấy sẽ nói, nếu như tôi hiện tại đồng ý với anh, chính là đối với anh sẽ không tôn trọng!" Tiểu Nhu hai tròng mắt sáng lên, học nữ chính, hết sức đau lòng nói.
Nhã Tuệ sợ đến sắc mặt tái nhợt.
"Cô..." Trần Mạn Hồng một trận tức giận kéo tới cầm lên chiếc đũa, liều mạng gõ vào đầu Tiểu Nhu một cái, mới kêu to: "Không còn mặt mũi nào hết! Khó có được lão nương hôm nay vểnh tai nghe cô nói chuyện, ai biết cô cho tôi nghe một câu như vậy! !Cái gì gọi là không thể quên được anh ấy? Anh ta hiện tại muốn cùng một người con gái khác kết hôn! ! Loại cặn bã đó! Không phải anh ta! ! Cô biết cái rắm gì! Vừa nãy nếu như không phải cô ở trước mặt Khả Hinh nhắc tới Tổng giám đốc Tưởng, cô ấy cũng không đau lòng đến như vậy? Thật vất vả mới ngồi được ở đây, cô lại cho ta xem phim thần tượng! Cô có bản lĩnh, cùng trong nhà của cô đóng phim heo đi!!"
"Không cần nói nhà ta là heo như vậy..." Tiểu Nhu mếu máo, trong lòng bị tổn thương, cúi đầu, ủy khuất nói: "Hôm nay ba tôi mới đem một ngàn con heo đuổi lên xe, chỗ đó có nhiều heo mẹ, đều là do tôi đỡ đẻ ."
Nhã Tuệ thở dài.
Trần Mạn Hồng liền nổi giận lại dùng chiếc đũa, gõ mạnh một cái vào đầu cô, nói: "Còn không biết xấu hổ! ! Lại một ngàn con heo! Nếu như trong nhà của cô có một ngàn con heo, tôi liền quỳ xuống chân cô!"
Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn về phía Trần Mạn Hồng, lẩm bẩm nói: "Nhà của chúng tôi... Có hơn một ngàn con heo mà..."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha..." Trần Mạn Hồng thực sự muốn chết cười, cười đến nước mắt đều chảy ra, nói: "Cô nói nhà cô có hơn một ngàn con heo! ! Thế nhưng cô hôm qua vì một trăm đồng tiền phí tăng ca, khóc cả buổi tối! !"
Trần Mạn Hồng sắc mặt vừa thu lại, nhìn về phía Tiểu Nhu nghiêm nghị gọi: "Nếu như trong nhà của cô có hơn một ngàn con heo, cô còn vì một trăm đồng phí tăng ca khóc chi? Cô chỉ cần chặt chân con heo là có một trăm đồng rồi! !"
"Không muốn nghe những lời tàn nhẫn như vậy!"Tiểu Nhu rất thích trong nhà có heo.
"Cút ra ngoài! !" Trần Mạn Hồng mỗi lần vừa nghe cô nói, liền cảm thấy trái tim thắt lại, kêu to: "Cô cút ra ngoài mang hạt giống cải trắng tới, thật nhiều thật nhiều hạt giống đem đổ ra ruộng rồi làm cho tôi!Nhìn xem có thể hay không giúp đầu óc cô thông minh hơn một chút.
Tiểu Nhu mếu máo muốn đứng lên.
Lãnh Mặc Hàn lại khẽ kéo cô ngồi xuống, trầm mặc vì cô gắp một khối thịt muối.
Tiểu Nhu thật vui vẻ nhìn về phía hắn.
"Sau này không cho nói dối..." Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nói.
Phốc!
Nhiều người tất cả đều cười rộ lên, Trần Mạn Hồng cũng cười.
"Các người nói..." Nhã Tuệ lo lắng nhất là chung thân đại sự của Khả Hinh, nhỏ giọng nói: "Cậu chủ Tô, có thể hay không thực sự cầu hôn Khả Hinh?"
Mọi người đều không lên tiếng, cùng nhau ngẩng đầu, nhìn về phía lầu thang kia.
Trang Hạo Nhiên cũng trầm mặc ngẩng đầu, nhìn về phía đó.
Trong gian phòng nho nhỏ, sáng lên một ngọn đèn bàn, đây là sau khi Khả Hinh đã khôi phục vết thương, cực kỳ thích ánh sáng.
Tô Thụy Kỳ ngồi ở trước bàn đọc sách, ôn nhu nhìn về phía Đường Khả Hinh bưng trà bánh đi tới, nhẹ bày đặt ở trước mặt của mình... Anh cười nói: "Không cần phiền như vậy."
"Anh thích uống trà hoa nhài... Trong nhà em vừa vặn cũng đang có ..." Đường Khả Hinh cẩn thận vì anh rót một chén trà hoa nhài, mỉm cười khẽ đẩy đến trước mặt của anh.
Tô Thụy Kỳ vươn tay, nhẹ nắm tay nhỏ bé của cô.
Đường Khả Hinh quay đầu, ôn nhu nhìn về phía anh. đọc nhanh nhất tại : th☺ichdoctruyen.com nhé
Tô Thụy Kỳ chậm chạp đứng lên, đến gần trước mặt cô, nhẹ vươn tay, vỗ về chơi đùa má trái của cô, hết sức ôn nhu.
Đường Khả Hinh có chút đau lòng, có chút xấu hổ cúi đầu.
"Lạnh quá..." Trang Hạo Nhiên cảm giác có chút lạnh, lại bởi vì uống rượu, ra ngoài gió cho bay đi mùi rượu, đi tới ngoài sân, nhìn về phía cây anh đào bên kia, ở dưới ánh sáng đèn đường, những bông hoa màu phấn hồng đung đưa nhẹ nhàng, thật lãng mạn, thật đẹp... Anh cười, khẽ thở dài một cái, quay đầu, lại vô ý lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ đứng ở trước mặt Đường Khả Hinh, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn phía dưới trong nháy mắt, dường như muốn hôn cô...
Anh tức khắc quay đầu, hai mắt nhanh chóng chuyển hướng, lập tức đi vào trong phòng!
Đường Khả Hinh thẹn thùng không khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, có chút không hiểu nhìn anh, mỉm cười nói: "Làm sao vậy?"
Tô Thụy Kỳ nhẹ tay an ủi trên băng gạc, hai mắt bộc lộ một điểm ôn nhu, nói: "Tụi anh làm bác sĩ , lúc được gỡ băng gạc này xuống, đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tất cả, đều đã qua."
Đường Khả Hinh trầm mặc.
Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Khả Hinh lạnh lùng vô cảm, có chút đau lòng, nói: "Em chẳng lẽ thực sự tâm đã tàn như tro nguội? Nản lòng không muốn đối mặt với chính mình, không có chờ mong?"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía anh, hỏi: "Chờ mong cái gì?"
"Chờ mong nó hiện tại đã hoàn hảo không tổn hao gì, giống như khi em mười chín tuổi đều như nhau..." Tô Thụy Kỳ thật lòng nói.
Đường Khả Hinh cúi đầu, không biết nói cái gì.
"Khả Hinh..." Tô Thụy Kỳ nắm chặt bả vai của cô nói: "Anh vất vả như vậy, đem khuôn mặt của em chữa trị, là vì muốn cho em vui vẻ... Anh hi vọng em được vui vẻ... Anh hi vọng em trân trọng sinh mạng mới của mình, tiếp nhận má trái của mình... Anh có phải hay không đã quá tham lam?"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, ôn nhu nhìn về phía anh, lắc lắc đầu.
"Như vậy, em không cần phải trốn tránh, đợi thời gian, cởi băng gạc trên mặt em xuống, làm cho mình sống lại lần nữa... Xem như Thương đế đã ban cho em một món quà!" Tô Thụy Kỳ hai tròng mắt chợt lóe, kiên định mà tự tin nói!
Đường Khả Hinh nghe thấy Tô Thụy Kỳ tới, lập tức vui mừng đứng lên, đi ra ngoài phòng, quả nhiên thấy người khác đã đi đến trước cửa, cô gọi nhỏ: "Tô Thụy Kỳ..."
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh, mới một ngày không gặp, sắc mặt cùng tinh thần đều tốt lên, liền an ủi cười nói: "Xem ra, Tổng giám đốc Trang vẫn là có biện pháp. Anh khuyên em bốn tháng, cũng không bằng anh ta một ngày."
Đường Khả Hinh nghe , mặt ửng đỏ, có chút lúng túng nói: "Anh không cần nói như vậy, trời biết em mang ơn anh rất nhiều."
Tô Thụy Kỳ mỉm cười, cùng cô đi vào, vừa nói: "Hôm nay thân thể đã tốt hơn ?"
"uhm..." Đường Khả Hinh gật đầu.
"Mặt đã xác định không bị ngứa?"Tô Thụy Kỳ nhìn hướng Đường Khả Hinh hỏi.
"Đã không còn..." Đường Khả Hinh lắc đầu.
Hai người cùng nhau đi đến phòng khách.
"Cậu chủ Tô..." Mọi người cùng nhau đứng lên, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, Trang Hạo Nhiên cũng đứng lên, cảm kích nhìn về phía anh.
"Các vị bằng hữu, đã lâu không gặp..." Tô Thụy Kỳ nhìn về phía mọi người, mỉm cười nói.
"Cậu chủ Tô, mời ngồi! !Tôi lập tức lấy cho ngài chén và chiếc đũa!" Tiểu Nhu nghe nói là Tô Thụy Kỳ cứu Khả Hinh, ngài ấy là ân nhân cứu mạng của Khả Hinh, cũng là ân nhân cứu mạng của mình! ! Cô lập tức muốn đứng lên, đi cầm chén đũa.
"Không cần..." Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: "Tôi qua đây chỉ là có việc, tìm xem Khả Hinh."
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn về phía anh.
Tô Thụy Kỳ cũng mỉm cười nhìn cô, nói: "Đang dùng bữa tối sao?"
"Uhm..." Đường Khả Hinh gật đầu.
"Ăn ngon không?"
"Uhm..."
"Có thời gian rảnh không?"
"Dạ có..."
"Đi lên kia đi..." Tô Thụy Kỳ nhẹ nhàng ôm hông Đường Khả Hinh, cùng cô đi lên, còn không quên quay đầu lại, nhìn về phía mọi người ở phòng ăn, cười nói: "Có chút chuyện, chúng tôi lên trước, xin lỗi không tiếp được ."
"Không sao..." Mọi người cùng nhau cười nói.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn Tô Thụy Kỳ nhẹ đỡ Đường Khả Hinh đi lên, cả người ôn nhu.
"Thật là..." Lâm Sở Nhai nhìn về phía cậu chủ Tô đỡ Đường Khả Hinh đi lên, rất ngưỡng mộ lắc lắc đầu, nói: "Trên cái thế giới này, rất khó sẽ tìm được một người đàn ông như cậu chủ Tô?"
Trang Hạo Nhiên liếc về phía hắn.
"Đúng vậy..." Tô Lạc Hành cũng cười rộ lên nói: "Ngươi xem một chút ngài ấy vừa đỡ Khả Hinh lên lầu,cái vóc dáng kia, ngài ấy so với chúng ta, những người này toàn bộ đều là rác rưởi! Cầm thú!"
Trang Hạo Nhiên lại liếc về phía hắn.
"Ai…" Trần Mạn Hồng cũng nhìn qua đây, mở to mắt, nhỏ giọng nói: "Cậu chủ Tô có phải hay không thích Khả Hinh?"
"Người trên thế giới này đều biết!"Tô Lạc Hành cười nói.
"Thật vậy sao?"Trần Mạn Hồng không tin bọn họ, nhìn về phía Tào Anh Kiệt.
"Uhm!Đúng vậy!" Tào Anh Kiệt gật đầu, nói: "Lúc đó Khả Hinh vừa phẫu thuật xong, lúc bị đẩy ra, còn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, cậu chủ Tô liền nắm chặt tay cô ấy, khóc nói: Khả Hinh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em phải nhớ , tất cả đã có anh! Anh đây lần đầu tiên hướng ông trời cầu xin, anh nguyện lấy tính mạng của mình để đổi mạng cho em! Ôi mẹ nó!!! dựa vào vẻ đẹp trai kia! Phong độ kia! Khí thế kia! So với ngài ấy, chúng ta toàn bộ người cũng không phải là người, đều là cầm thú!"
Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn hắn!
Nhã Tuệ cũng cảm động cười nói: "Đúng vậy, lúc đó nếu như không phải có cậu chủ Tô, Khả Hinh liền gặp nguy hiểm. Tôi thực sự, thực sự rất cảm kích ngài ấy.Ngài ấy là người đàn ông có thể nương tựa."
Trang Hạo Nhiên gắp một miếng cà lớn, nhét vào miệng, nhai, một chút cũng không thấy ngon!
"A..." Trần Mạn Hồng thoáng cái kéo sát vào bàn ăn, cầm chiếc đũa, mở to mắt nói: "Kia... Cậu chủ Tô đi lên, có phải hay không là muốn cầu hôn Khả Hinh?"
"Khụ khụ khụ! !" Trang Hạo Nhiên hình như bị sặc, càng không ngừng ho khan, ho đến cái kia khó chịu.
Mọi người cùng nhau trầm mặc nhìn về phía hắn.
"Tôi không sao, các người cứ từ từ trò chuyện!"Trang Hạo Nhiên vừa ho, vừa cầm chén canh nóng bên cạnh lên uống vài ngụm.
"Chính là như vậy!" Tiểu Nhu cũng vẻ mặt thần bí, nhìn qua đây, nói: "Tôi xem phim thần tượng đều là như thế này, nam chính cứu nữ chính, sau đó qua bao nguy hiểm nữ chính sống lại. Tiếp đó, nam chính liền cầu hôn nữ chính kia, đa số dưới tình huống đều như vậy..."
Cô dừng lại, nhìn về phía mọi người!
Mọi người cũng mang vẻ mặt tò mò nhìn cô.
Tiểu Nhu rất nghiêm túc gật đầu nói: "Nhưng…Nữ chính đa số đều sẽ không đáp ứng!"
"Vì sao?"Nhã Tuệ xích lại gần, nhỏ giọng hỏi.
Lãnh Mặc Hàn nãy giờ không nói gì, mọi người đều xem hắn như không khí, hắn vào lúc này, cũng hiếu kỳ nhìn về phía Tiểu Nhu.
"Nữ chính sẽ nói, xin lỗi, tôi vẫn là không quên được anh ấy!Cô ấy sẽ nói, nếu như tôi hiện tại đồng ý với anh, chính là đối với anh sẽ không tôn trọng!" Tiểu Nhu hai tròng mắt sáng lên, học nữ chính, hết sức đau lòng nói.
Nhã Tuệ sợ đến sắc mặt tái nhợt.
"Cô..." Trần Mạn Hồng một trận tức giận kéo tới cầm lên chiếc đũa, liều mạng gõ vào đầu Tiểu Nhu một cái, mới kêu to: "Không còn mặt mũi nào hết! Khó có được lão nương hôm nay vểnh tai nghe cô nói chuyện, ai biết cô cho tôi nghe một câu như vậy! !Cái gì gọi là không thể quên được anh ấy? Anh ta hiện tại muốn cùng một người con gái khác kết hôn! ! Loại cặn bã đó! Không phải anh ta! ! Cô biết cái rắm gì! Vừa nãy nếu như không phải cô ở trước mặt Khả Hinh nhắc tới Tổng giám đốc Tưởng, cô ấy cũng không đau lòng đến như vậy? Thật vất vả mới ngồi được ở đây, cô lại cho ta xem phim thần tượng! Cô có bản lĩnh, cùng trong nhà của cô đóng phim heo đi!!"
"Không cần nói nhà ta là heo như vậy..." Tiểu Nhu mếu máo, trong lòng bị tổn thương, cúi đầu, ủy khuất nói: "Hôm nay ba tôi mới đem một ngàn con heo đuổi lên xe, chỗ đó có nhiều heo mẹ, đều là do tôi đỡ đẻ ."
Nhã Tuệ thở dài.
Trần Mạn Hồng liền nổi giận lại dùng chiếc đũa, gõ mạnh một cái vào đầu cô, nói: "Còn không biết xấu hổ! ! Lại một ngàn con heo! Nếu như trong nhà của cô có một ngàn con heo, tôi liền quỳ xuống chân cô!"
Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn về phía Trần Mạn Hồng, lẩm bẩm nói: "Nhà của chúng tôi... Có hơn một ngàn con heo mà..."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha..." Trần Mạn Hồng thực sự muốn chết cười, cười đến nước mắt đều chảy ra, nói: "Cô nói nhà cô có hơn một ngàn con heo! ! Thế nhưng cô hôm qua vì một trăm đồng tiền phí tăng ca, khóc cả buổi tối! !"
Trần Mạn Hồng sắc mặt vừa thu lại, nhìn về phía Tiểu Nhu nghiêm nghị gọi: "Nếu như trong nhà của cô có hơn một ngàn con heo, cô còn vì một trăm đồng phí tăng ca khóc chi? Cô chỉ cần chặt chân con heo là có một trăm đồng rồi! !"
"Không muốn nghe những lời tàn nhẫn như vậy!"Tiểu Nhu rất thích trong nhà có heo.
"Cút ra ngoài! !" Trần Mạn Hồng mỗi lần vừa nghe cô nói, liền cảm thấy trái tim thắt lại, kêu to: "Cô cút ra ngoài mang hạt giống cải trắng tới, thật nhiều thật nhiều hạt giống đem đổ ra ruộng rồi làm cho tôi!Nhìn xem có thể hay không giúp đầu óc cô thông minh hơn một chút.
Tiểu Nhu mếu máo muốn đứng lên.
Lãnh Mặc Hàn lại khẽ kéo cô ngồi xuống, trầm mặc vì cô gắp một khối thịt muối.
Tiểu Nhu thật vui vẻ nhìn về phía hắn.
"Sau này không cho nói dối..." Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nói.
Phốc!
Nhiều người tất cả đều cười rộ lên, Trần Mạn Hồng cũng cười.
"Các người nói..." Nhã Tuệ lo lắng nhất là chung thân đại sự của Khả Hinh, nhỏ giọng nói: "Cậu chủ Tô, có thể hay không thực sự cầu hôn Khả Hinh?"
Mọi người đều không lên tiếng, cùng nhau ngẩng đầu, nhìn về phía lầu thang kia.
Trang Hạo Nhiên cũng trầm mặc ngẩng đầu, nhìn về phía đó.
Trong gian phòng nho nhỏ, sáng lên một ngọn đèn bàn, đây là sau khi Khả Hinh đã khôi phục vết thương, cực kỳ thích ánh sáng.
Tô Thụy Kỳ ngồi ở trước bàn đọc sách, ôn nhu nhìn về phía Đường Khả Hinh bưng trà bánh đi tới, nhẹ bày đặt ở trước mặt của mình... Anh cười nói: "Không cần phiền như vậy."
"Anh thích uống trà hoa nhài... Trong nhà em vừa vặn cũng đang có ..." Đường Khả Hinh cẩn thận vì anh rót một chén trà hoa nhài, mỉm cười khẽ đẩy đến trước mặt của anh.
Tô Thụy Kỳ vươn tay, nhẹ nắm tay nhỏ bé của cô.
Đường Khả Hinh quay đầu, ôn nhu nhìn về phía anh. đọc nhanh nhất tại : th☺ichdoctruyen.com nhé
Tô Thụy Kỳ chậm chạp đứng lên, đến gần trước mặt cô, nhẹ vươn tay, vỗ về chơi đùa má trái của cô, hết sức ôn nhu.
Đường Khả Hinh có chút đau lòng, có chút xấu hổ cúi đầu.
"Lạnh quá..." Trang Hạo Nhiên cảm giác có chút lạnh, lại bởi vì uống rượu, ra ngoài gió cho bay đi mùi rượu, đi tới ngoài sân, nhìn về phía cây anh đào bên kia, ở dưới ánh sáng đèn đường, những bông hoa màu phấn hồng đung đưa nhẹ nhàng, thật lãng mạn, thật đẹp... Anh cười, khẽ thở dài một cái, quay đầu, lại vô ý lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ đứng ở trước mặt Đường Khả Hinh, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn phía dưới trong nháy mắt, dường như muốn hôn cô...
Anh tức khắc quay đầu, hai mắt nhanh chóng chuyển hướng, lập tức đi vào trong phòng!
Đường Khả Hinh thẹn thùng không khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, có chút không hiểu nhìn anh, mỉm cười nói: "Làm sao vậy?"
Tô Thụy Kỳ nhẹ tay an ủi trên băng gạc, hai mắt bộc lộ một điểm ôn nhu, nói: "Tụi anh làm bác sĩ , lúc được gỡ băng gạc này xuống, đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tất cả, đều đã qua."
Đường Khả Hinh trầm mặc.
Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Khả Hinh lạnh lùng vô cảm, có chút đau lòng, nói: "Em chẳng lẽ thực sự tâm đã tàn như tro nguội? Nản lòng không muốn đối mặt với chính mình, không có chờ mong?"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía anh, hỏi: "Chờ mong cái gì?"
"Chờ mong nó hiện tại đã hoàn hảo không tổn hao gì, giống như khi em mười chín tuổi đều như nhau..." Tô Thụy Kỳ thật lòng nói.
Đường Khả Hinh cúi đầu, không biết nói cái gì.
"Khả Hinh..." Tô Thụy Kỳ nắm chặt bả vai của cô nói: "Anh vất vả như vậy, đem khuôn mặt của em chữa trị, là vì muốn cho em vui vẻ... Anh hi vọng em được vui vẻ... Anh hi vọng em trân trọng sinh mạng mới của mình, tiếp nhận má trái của mình... Anh có phải hay không đã quá tham lam?"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, ôn nhu nhìn về phía anh, lắc lắc đầu.
"Như vậy, em không cần phải trốn tránh, đợi thời gian, cởi băng gạc trên mặt em xuống, làm cho mình sống lại lần nữa... Xem như Thương đế đã ban cho em một món quà!" Tô Thụy Kỳ hai tròng mắt chợt lóe, kiên định mà tự tin nói!