Tiểu Lý Tử quỳ trên mặt đất, tay bị một con tôm hùm Châu Úc kẹp đỏ lên mặt, đau đến khàn giọng kêu to: "Đau chết mất!"
Đường Khả Hinh thấy thế, quay đầu nhìn bộ dáng đầu bếp trẻ đáng thương, nhất là càng tôm kẹp ngón cái của anh ta chảy máu, cô thở dài bất đắc dĩ, vừa xoay người quỳ gối trước mặt của anh ta, vừa nhìn con tôm hùm đang hung hăng kẹp chặt tên nhóc, cô nhẹ nhàng vươn tay, nắm đầu con tôm hùm, nói: "Bắt Tôm hùm không thể bắt mình tôm, phải bắt đầu tôm hùm!"
Cô nói xong, liền đè mạnh xuống đầu con tôm, quả nhiên càng tôm hùm mềm nhũn ra.
"Đau quá!" Tiểu Lý Tử vừa vẫy ngón tay, vừa đau đến gào lên liên tiếp.
Đường Khả Hinh bắt con tôm trong tay, nhìn bộ dáng kia của anh ta, lại hỏi: "Con tôm hùm này đặt ở chỗ nào? Tôi giúp cậu để vào! Tránh cho cậu lại bị cắn!"
Tiểu Lý Tử kìm lòng không được nhìn khuôn mặt xinh đẹp, bộ dáng đáng yêu của Đường Khả Hinh, nhất là mái tóc ngắn gọn gàng, càng lộ vẻ xinh xắn, nhất thời anh ta hơi đỏ mặt chỉ vào xe đông lạnh, nói: "Để vào xe đông lạnh. . . . . . Cám ơn cô. . . . . ."
"Không cần cảm ơn!" Đường Khả Hinh không có thời gian lập tức đứng lên, trong tay cầm con tôm hùm thật to, cắn túi tài liệu trong miệng của mình, cẩn thận bước qua rất nhiều hải sản, đi tới trước xe đông lạnh, nhìn vào bên trong thùng chứa tôm hùm đặt ở giữa kho đông lạnh, thuận tiện giúp người làm đến cùng, bước lên xe đông lạnh, đem con tôm hùm đặt vào xong. . . . . .
"Này cô là ai vậy?" Lão đầu bếp mới vừa rồi nói xong điện thoại, đi tới, nhìn thấy Đường Khả Hinh hỏi.
"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh vừa đi ra xe đông lạnh, vừa muốn giải thích, nhưng bất chợt dưới chân đạp một cục đá vụn, cô oa một tiếng, thu chân không được, cả người lui về phía sau liền ngã xuống!
"Ầm. . . . ." một tiếng thật lớn! ! Cả người Khả Hinh lui về phía sau lưng va phải một thùng bên trên hầm chứa đá, nhất thời hải sản còn sót lại bên trong xe tất cả đều ào ào từ trong thùng toàn bộ ngã xuống, kể cả khối nước đá, tất cả cũng đều hướng trên người của Đường Khả Hinh trút xuống! !
"A. . . . ." Đường Khả Hinh hoảng sợ kêu to ôm đầu, cảm giác toàn bộ cá cá tôm tôm cua cua nện xuống trên người, còn có nước đá lạnh thấu xương, nhất thời, cô hoảng hồn cả người ướt nhẹp, ngẩng đầu lên, con ngươi trừng lớn nhìn người ngoài xe. . . . . . (ặc ặc, quá buồn cười)
Ngoài xe, mấy đầu bếp trẻ và lão đầu bếp, cùng tài xế xe đông lạnh tất cả đều khiếp sợ đứng thành một nhóm, nhìn cô gái nhỏ đáng thương phía bên trong xe!
Đường Khả Hinh dường như muốn khóc, vươn tay xoa xoa nước đá trên mặt, vừa mới muốn bước ra, không ngờ lại nghe ầm một tiếng. . . . . .
"Cẩn thận! !" Tiểu Lý Tử căng thẳng chỉ phía trên đầu Khả Hinh, kêu lên!
"A! !" Đường Khả Hinh luống cuống ngẩng đầu, nhất thời nhìn thấy một thùng rong biển chuyên làm thức ăn cho cá ầm ầm ngã xuống! !
Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, còn chưa kịp kêu thành tiếng, liền bị cái thùng rong biển đè xuống!
Đại sảnh khách sạn!
Từ Trạch Minh từ trong hành lang đi ra một lần nữa, nhìn thấy Nhã Tuệ vẫn còn đang nóng nảy chờ đợi, khẽ thở dài một hơi, đi tới bên cạnh cô, hỏi: "Người còn chưa tới sao? Đã qua một tiếng rồi."
Nhã Tuệ cảm thấy có lỗi nhìn Từ Trạch Minh, có chút lo lắng nói: "Có thể có chuyện gì làm chậm trễ rồi? Anh chờ một chút. . . . . . Không phải ba giờ anh mới bay sao? Bây giờ còn sớm mà. . . . . ."
Từ Trạch Minh cố ý trừng mắt liếc nhìn Nhã Tuệ, cười nói: "Quản lý Lưu thân mến! Tôi còn có 20', phải đi đến sân khấu ca kịch điều khiển buổi tập dợt cho bữa tiệc tối nay! Tôi sẽ bận rộn đến hai giờ, sau đó ngồi xe chuyên dụng của khách sạn đến phi trường! Tôi không có bao nhiêu thời gian cho cô và bạn bè của cô rồi. . . . . ."
"Ôi chao! ! Quản lý Từ! !" Nhã Tuệ còn muốn cầu cạnh, nhưng nhìn thấy trước mặt có một chiếc xe tắc xi dừng ở trước đại sảnh khách sạn, cô vui mừng cười nói: "Đến rồi!"
Từ Trạch Minh nghe vậy hơi xoay người, nhìn về phía chiếc tắc xi kia.
Tài xế tắc xi cẩn thận mở cửa ra, bên trong xe đi ra một "Người thực vật", trên đầu của cô, trên người, có thể toàn bộ dính đầy rong biển màu xanh, trên mặt cũng dính lá rong biển lau không quá sạch sẽ, còn có mấy cọng giắt trên lỗ tai. . . . . .
Nhã Tuệ nhất thời kinh hãi trừng lớn con ngươi!
Lông mày của Từ Trạch Minh cũng nhíu thành một đường, xoay đầu lại nhìn Nhã Tuệ! !
Đường Khả Hinh thấy thế, quay đầu nhìn bộ dáng đầu bếp trẻ đáng thương, nhất là càng tôm kẹp ngón cái của anh ta chảy máu, cô thở dài bất đắc dĩ, vừa xoay người quỳ gối trước mặt của anh ta, vừa nhìn con tôm hùm đang hung hăng kẹp chặt tên nhóc, cô nhẹ nhàng vươn tay, nắm đầu con tôm hùm, nói: "Bắt Tôm hùm không thể bắt mình tôm, phải bắt đầu tôm hùm!"
Cô nói xong, liền đè mạnh xuống đầu con tôm, quả nhiên càng tôm hùm mềm nhũn ra.
"Đau quá!" Tiểu Lý Tử vừa vẫy ngón tay, vừa đau đến gào lên liên tiếp.
Đường Khả Hinh bắt con tôm trong tay, nhìn bộ dáng kia của anh ta, lại hỏi: "Con tôm hùm này đặt ở chỗ nào? Tôi giúp cậu để vào! Tránh cho cậu lại bị cắn!"
Tiểu Lý Tử kìm lòng không được nhìn khuôn mặt xinh đẹp, bộ dáng đáng yêu của Đường Khả Hinh, nhất là mái tóc ngắn gọn gàng, càng lộ vẻ xinh xắn, nhất thời anh ta hơi đỏ mặt chỉ vào xe đông lạnh, nói: "Để vào xe đông lạnh. . . . . . Cám ơn cô. . . . . ."
"Không cần cảm ơn!" Đường Khả Hinh không có thời gian lập tức đứng lên, trong tay cầm con tôm hùm thật to, cắn túi tài liệu trong miệng của mình, cẩn thận bước qua rất nhiều hải sản, đi tới trước xe đông lạnh, nhìn vào bên trong thùng chứa tôm hùm đặt ở giữa kho đông lạnh, thuận tiện giúp người làm đến cùng, bước lên xe đông lạnh, đem con tôm hùm đặt vào xong. . . . . .
"Này cô là ai vậy?" Lão đầu bếp mới vừa rồi nói xong điện thoại, đi tới, nhìn thấy Đường Khả Hinh hỏi.
"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh vừa đi ra xe đông lạnh, vừa muốn giải thích, nhưng bất chợt dưới chân đạp một cục đá vụn, cô oa một tiếng, thu chân không được, cả người lui về phía sau liền ngã xuống!
"Ầm. . . . ." một tiếng thật lớn! ! Cả người Khả Hinh lui về phía sau lưng va phải một thùng bên trên hầm chứa đá, nhất thời hải sản còn sót lại bên trong xe tất cả đều ào ào từ trong thùng toàn bộ ngã xuống, kể cả khối nước đá, tất cả cũng đều hướng trên người của Đường Khả Hinh trút xuống! !
"A. . . . ." Đường Khả Hinh hoảng sợ kêu to ôm đầu, cảm giác toàn bộ cá cá tôm tôm cua cua nện xuống trên người, còn có nước đá lạnh thấu xương, nhất thời, cô hoảng hồn cả người ướt nhẹp, ngẩng đầu lên, con ngươi trừng lớn nhìn người ngoài xe. . . . . . (ặc ặc, quá buồn cười)
Ngoài xe, mấy đầu bếp trẻ và lão đầu bếp, cùng tài xế xe đông lạnh tất cả đều khiếp sợ đứng thành một nhóm, nhìn cô gái nhỏ đáng thương phía bên trong xe!
Đường Khả Hinh dường như muốn khóc, vươn tay xoa xoa nước đá trên mặt, vừa mới muốn bước ra, không ngờ lại nghe ầm một tiếng. . . . . .
"Cẩn thận! !" Tiểu Lý Tử căng thẳng chỉ phía trên đầu Khả Hinh, kêu lên!
"A! !" Đường Khả Hinh luống cuống ngẩng đầu, nhất thời nhìn thấy một thùng rong biển chuyên làm thức ăn cho cá ầm ầm ngã xuống! !
Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, còn chưa kịp kêu thành tiếng, liền bị cái thùng rong biển đè xuống!
Đại sảnh khách sạn!
Từ Trạch Minh từ trong hành lang đi ra một lần nữa, nhìn thấy Nhã Tuệ vẫn còn đang nóng nảy chờ đợi, khẽ thở dài một hơi, đi tới bên cạnh cô, hỏi: "Người còn chưa tới sao? Đã qua một tiếng rồi."
Nhã Tuệ cảm thấy có lỗi nhìn Từ Trạch Minh, có chút lo lắng nói: "Có thể có chuyện gì làm chậm trễ rồi? Anh chờ một chút. . . . . . Không phải ba giờ anh mới bay sao? Bây giờ còn sớm mà. . . . . ."
Từ Trạch Minh cố ý trừng mắt liếc nhìn Nhã Tuệ, cười nói: "Quản lý Lưu thân mến! Tôi còn có 20', phải đi đến sân khấu ca kịch điều khiển buổi tập dợt cho bữa tiệc tối nay! Tôi sẽ bận rộn đến hai giờ, sau đó ngồi xe chuyên dụng của khách sạn đến phi trường! Tôi không có bao nhiêu thời gian cho cô và bạn bè của cô rồi. . . . . ."
"Ôi chao! ! Quản lý Từ! !" Nhã Tuệ còn muốn cầu cạnh, nhưng nhìn thấy trước mặt có một chiếc xe tắc xi dừng ở trước đại sảnh khách sạn, cô vui mừng cười nói: "Đến rồi!"
Từ Trạch Minh nghe vậy hơi xoay người, nhìn về phía chiếc tắc xi kia.
Tài xế tắc xi cẩn thận mở cửa ra, bên trong xe đi ra một "Người thực vật", trên đầu của cô, trên người, có thể toàn bộ dính đầy rong biển màu xanh, trên mặt cũng dính lá rong biển lau không quá sạch sẽ, còn có mấy cọng giắt trên lỗ tai. . . . . .
Nhã Tuệ nhất thời kinh hãi trừng lớn con ngươi!
Lông mày của Từ Trạch Minh cũng nhíu thành một đường, xoay đầu lại nhìn Nhã Tuệ! !