Trên đường, chiếc xe thể thao chạy như bay.
Trang Hạo Nhiên một tay nắm vô lăng, nhìn xe cộ trước mắt ngày càng nhiều, giảm tốc , sắc mặt bình tĩnh, hai tròng mắt xẹt qua một điểm tinh anh.
Đường Khả Hinh đổi váy, mặc lại quần áo bình thường , tóc đuôi ngựa vẫn như cũ buộc cao, lộ ra biểu tình nhàn nhạt, ngồi ở ghế kế bên tài xế, vừa chơi đùa con thiên nga bằng thủy tinh mà Trang Hạo Nhiên mua cho cô, thật đáng yêu, ở trên ngón tay giữa có đeo nhẫn , ánh mặt trời soi chiếu , lóe ra những tia sáng lấp lánh ôn nhu.
Đèn đỏ sáng lên.
Trang Hạo Nhiên lái xe dừng lại, tay có chút buồn chán nghĩ muốn nắm dây an toàn, ai biết tay đụng phải tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh vừa buông xuống, anh giật mình, nhanh tay rút trở về, tim như nhảy lên một nhịp run rẩy nói: Anh mới vừa rồi không có hôn môi a! !"
Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhịn về phía anh, cười.
Trang Hạo Nhiên sợ đến toát mồ hôi lạnh, tay lau đi mồ hôi trên trán.
Đèn xanh sáng lên.
Trang Hạo Nhiên vội vã điều khiển xe, một làn gió xuân thổi tới, anh lập tức quay đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, khẩn trương nói: "Em, cái tiểu nha đầu này trông xinh đẹp như vậy, thật là làm cho người ta vui vẻ, có hiểu không? Anh không phải anh trai em sao? Anh trai thơm em gái không được sao?"
Đường Khả Hinh cúi đầu, tiếp tục chơi thiên nga nhỏ bằng thủy tinh trong tay, đột nhiên mềm giọng nói: "Vịt con xấu xí là không thể nào biến thành thiên nga trắng được..."
Trang Hạo Nhiên vẻ mặt không hiểu, nhìn về phía cô, hỏi: "Có ý gì?"
Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười nói: "Em nói, vịt con xấu xí cũng không có khả năng biến thành thiên nga trắng đi, cứ như việc anh hôn em, em cũng hiểu được, vẻ đẹp chỉ là trong nháy mắt..Em không có ảo tưởng, mình thật sự là thiên nga ."
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, vừa muốn nói nói, di động lại vang lên, anh sửng sốt, bật bluetooth ấn kết nối, đeo tai nghe vào, hỏi: "Ai đấy?"
"Đang ở đâu? Em lại không ở công ty?" Trang Ngải Lâm , giọng nói sắc bén truyền đến.
Trang Hạo Nhiên toàn bộ tinh thần chấn động, nắm thật chặt tay lái, nói: "Ở bên ngoài . Tiếp đón bạn tốt, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
"Xe của chị bị hỏng, tới đường chính đón chị!" Giọng nói Trang Ngải Lâm truyền đến.
Trang Hạo Nhiên vừa nghe thấy lời này, bất đắc dĩ nói: "Sao chị không gọi điện thoại cho tài xế ? Để em gọi người qua đón chị."
"Chị nuôi em lớn như vậy, em có thấy qua chị gọi tài xế sao?" Trang Ngải Lâm lớn tiếng nói , đầu bên kia tức khắc truyền đến một giọng nói bén nhọn!
Trang Hạo Nhiên cả người run lên một chút, hình như sợ đến không hề nhẹ, chỉ phải bất đắc dĩ nói: "Được rồi. Em đến đón chị, lấy địa chỉ của chị gửi vào máy cho em."
"Tút...!" Trang Ngải Lâm trong nháy mắt tắt máy.
Trang Hạo Nhiên lúc này, lái xe, chậm rãi dọc theo đường lớn phía tây trung tâm thành phố chạy đi, vừa giảm tốc độ, vừa quay đầu hướng Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Khả Hinh, thật không may, anh có chút việc, có khả năng là không có cách nào đưa em về nhà được rồi."
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên tò mò hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Trang Hạo Nhiên bật cười nói: "Không có việc gì, chính là... Uhm,... anh phải đi đón chị gái của mình....."
Đường Khả Hinh hai mắt sáng ngời, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên kinh ngạc nói: "Chị của anh về nước sao?"
"Uhm..." Trang Hạo Nhiên lái xe, chạy đến trước tòa nhà thị chính trung tâm, chỗ đó có mấy chiếc taxi màu xanh đỗ lại.
"Em muốn nhìn thấy chị ấy !" Đường Khả Hinh lập tức cười đến ánh mắt cong cong , không biết có bao nhiêu vui vẻ!
Trang Hạo Nhiên lại cười khổ, nói: "Có cái gì tốt mà xem ?"
Đường Khả Hinh thu lại sắc mặt, hai mắt xẹt qua một tia thất vọng, nhìn anh nói: "Có phải thân phận này của em, là trèo cao với chị gái của anh?"
Trang Hạo Nhiên lái xe dừng lại ở bãi đậu taxi, quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh đang cúi đầu kia, có chút bộ dáng của cô vợ nhỏ, cười rộ lên nói: "Thân ái , em muốn trèo cao, cùng lắm chính là trèo cao vói anh! Chứ chưa nói tới là trèo cao với chị ấy! Chị ấy cũng không phải người nào..."
Đường Khả Hinh trong lúc nhất thời có chút đau lòng ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khổ sở nghẹn ngào nói: "Em vẫn luôn muốn, chị gái của anh chính là chị của em nha, cho nên em sẽ rất thích rất thích chị gái anh , nhưng là không có nghĩ đến, anh lại còn nói, chị ấy không phải là người nào của em? Cũng chính là em tự mình suy nghĩ nhiều rồi?"
"Anh không phải là có ý này..." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh, thở dài một hơi, nói: "Chị của anh, chị ấy cũng không phải là người bình thường. Anh không phải đã nói với em sao ? Tử Hiền thấy chị ấy, còn sợ đến muốn chết..."
"Anh nói dối !" Đường Khả Hinh không tin, ngồi ở vị trí của mình, tính tình đùa giỡn nói: "Anh khẳng định sẽ không nghĩ để em cùng chị ấy gặp mặt! Bởi vì anh sợ bị em ném hết mặt mũi!"
"... ... ..." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô một cái, thở dài một hơi, lại vẫn kiên trì điều chỉnh xe, cởi dây an toàn cho cô , nói: "Được rồi, đừng đùa nữa ha. Mau trở về đi thôi, anh còn muốn đến đón chị ấy đây? Đến, mang váy của em theo..."
Anh cư nhiên thực sự từ ghế sau cầm lên váy trắng và mũ nhỏ( trong từ điển là mũ quả dưa, mũ nhỏ, mũ nồi...em chịu) vừa mới mua trong cửa hàng GUCII nhét vào trong lòng Đường Khả Hinh, khẽ đẩy cô xuống xe,để cô gọi taxi .
Không nghĩ đến anh quả thật làm như vậy! !
Đường Khả Hinh ôm túi giấy của mình, quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, anh thực sự nhanh chóng đi xuống xe, muốn mở cửa xe cho mình, cô lại một trận tức giận, không muốn xuống xe...
"Đến! ! Nhanh xuống xe, anh không có nhiều thời gian lắm, tới đón chị ấy trễ, chị ấy lại tức giận..." Trang Hạo Nhiên muốn đem Đường Khả Hinh kéo xuống xe.
"Không muốn! !" Đường Khả Hinh không nghe , ôm váy, chính là không muốn xuống xe! !
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía cô, thật là không có cách nào , thởi dài nói: "Bảo bối! Nghe lời! Nhanh xuống xe! Anh kêu taxi đưa em về nhà."
"Không muốn!" Đường Khả Hinh chính là không muốn như vậy, ôm váy, một đôi mắt to, thật là sáng, thật quật cường đến không có cách nào!
Trang Hạo Nhiên đứng ở cạnh cửa xe , bất đắc dĩ nhìn về phía người này, thở dài, nói: "Đừng náo loạn nữa, được không? Nhanh xuống xe."
"Không muốn! Em muốn nhìn thấy chị ấy! !" Đường Khả Hinh vẻ mặt ngang ngạnh nói!
"... ..." Trang Hạo Nhiên không làm sao được nhìn người này, mi tâm nhẹ nhíu, có chú không biết phải làm gì nói: "Chính em nói nha, em nói muốn gặp chị ấy , nếu như... lát nữa, em bị bắt nạt..."
"Sẽ không !" Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên kêu to!
"... ..." Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, tính tình trẻ con, cười khổ, nói: "Được. Vậy đi thôi."
Đường Khả Hinh ánh mắt sáng ngời, nhanh chóng thắt dây an toàn thật tốt, ngoan ngoãn ôm váy trắng của mình, ngồi ở chỗ cũ, mặt cười đến dịu dàng động lòng người, không biết có bao nhiêu xinh đẹp !
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng này của cô, bỗng nhiên cười, chỉ đành ngồi trở lại vị trí, khởi động xe, nói: "Đi thôi! Đợi một lát thấy chị ấy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em chỉ cần nhớ kỹ, không cần phải nói gì! Miệng chị ý rất độc, em chỉ cần yên lặng! Có hiểu không?"
"Vâng!" Đường Khả Hinh vội vã gật đầu! !
Trang Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, liền nắm tay lái, hơi đạp chân ga, xe thẳng về phía trước mà đi.
Câu lạc bộ võ thuật, nằm ở bên cạnh tòa nhà chính phủ, ba tầng hết sức oai nghiêm, bên trong thỉnh thoảng lại truyền đến từng đợt tiếng thét to .
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng lái xe chạy đến trước cửa câu lạc bộ, dừng xe .
Đường Khả Hinh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía tòa nhà cao ba tầng, kỳ quái hỏi Trang Hạo Nhiên..."Chúng ta tới nơi này làm gì?"
Trang Hạo Nhiên cúi đầu nhìn vẻ mặt sững sờ của Đường Khả Hinh, nhịn không được cười nói: "Đón chị gái a..."
"Chị gái anh đến nơi này làm gì?" Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên hỏi.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ là mở cửa xe, nói: "Xuống đây đi, tiểu tổ tông, chị gái anh thích võ thuật, thỉnh thoảng sẽ tới để rèn luyện thân thể"
"Ồ..." Đường Khả Hinh cười rộ lên, nói: "Đã hiểu, em hồi bé, còn từng bị cha bắt học Taekwondo..."
Trang Hạo Nhiên từ chối cho ý kiến, chỉ là đỡ cô xuống xe, cùng đi vào sân tập gần ngàn mét vuông kia, nhân viên phục vụ trực tiếp nói cho bọn họ biết Trang Ngải Lâm ở một căn phòng phía bên trái tầng ba.
Đường vào thật dài , mặt tường gỗ tinh khiết, phát ra một loại khí tức thâm trầm.
Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh đi tới tầng ba, bước trên sàn gỗ, trải qua một quãng đường dài, rốt cuộc cũng đi tới một căn phòng.
Đường Khả Hinh hết sức chờ mong cùng hiếu kỳ đứng ở cạnh cửa, ôm váy trắng của mình, cùng Trang Hạo Nhiên đi vào bên trong vừa nhìn...
"A ————" một người đàn ông, người mặc võ phục màu trắng, khóe miệng tràn đầy máu, vẻ mặt thống khổ ở giữa sàn võ đài hơn trăm mét vuông, ngã xuống, vịn vào cạnh cửa, tay ôm ngực, thống khổ kêu.
Đường Khả Hinh nhìn về phía hắn, có chút bị dọa sợ, tức khắc ngẩng đầu, cư nhiên nhìn thấy một người con gái, tuổi chừng ba mươi, vóc người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, tóc quăn dài buộc gọn sau gáy , mặc võ phục màu lam đậm, nắm chặt hai quyền, liếc mắt thấy ba người đàn ông đang đi tới, hét to một tiếng, chạy như bay đến, tung người nhảy lên, nhanh như tia chớp, hai mắt lợi hại chợt lóe, hướng trước ngực ba người đàn ông đạp,liên tiếp ba cái, ở trên không trung xoay tròn một vòng ba trăm sáu mươi lăm độ , quay người giơ chân, đạp thẳng vào đầu của ba người đàn ông, bịch bịch ầm một tiếng!
"A, a, a! !" Ba người đàn ông đồng thời ngã trên mặt đất, thống khổ ngửa mặt, hét lên.
Đường Khả Hinh tròn mắt trừng, không thể tưởng tượng nổi há to mồm.
"A ——————" cuối cùng một người đàn ông, chạy như bay đến, giơ tay liền muốn cùng cô ấy so chiêu! !
Trang Ngải Lâm nhẹ nhíu mày cười, chính là lúc người nọ muốn tiến đến, lấy tốc độ sét đánh, cũng tiến về phía trước, liền xoay ba trăm sáu mươi lăm độ , ngay tại lúc người đàn ông đến gần, thân thể bay lên cao, hai chân kẹp chặt cổ của hắn, mắt chợt lóe, hét to một tiếng, mạnh mẽ xoay người, đem người đàn ông quật xuống mặt đất, khuỷu tay lại một kích trí mạng ở giữa giáng xuống ! !
"A ——————" người đàn ông kia vì thống khổ phun ra một búng máu, cuối cùng choáng váng đến ngất đi.
Toàn bộ võ trường, yên tĩnh trở lại, trừ tiếng kêu khóc thảm thiết .
Đường Khả Hinh run run rẩy rẩy nắm lấy túi giấy trong tay, tròng mắt muốn rớt ra rồi, nhìn về phía hơn mười người đàn ông ngã trên mặt đất, có chút hoa mắt chóng mặt.
"Chị..." Trang Hạo Nhiên thấy nhưng không thể nói gì, có chút bất đắc dĩ kêu nhỏ chị gái.
Trang Ngải Lâm nhanh chóng nghiêng mặt, trong tay không biết từ bao giờ đã cầm một cây đao nhỏ, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đỏ mắt kêu to: "Vì sao đến trễ như vậy?"
Một cây đao sắc bén, như mũi tên nhọn phóng về phía trước , xẹt qua mặt Trang Hạo Nhiên , đâm thẳng vào khung cửa, lắc lư phát sáng ở trước mặt Đường Khả Hinh , cô nghiêng mặt vừa nhìn tiểu đao lợi hại kia, cách mình cũng không quá tám phân, sắc mặt lập tức tái nhợt, lòng bàn tay mềm nhũn, túi giấy rơi xuống.....
Trang Hạo Nhiên một tay nắm vô lăng, nhìn xe cộ trước mắt ngày càng nhiều, giảm tốc , sắc mặt bình tĩnh, hai tròng mắt xẹt qua một điểm tinh anh.
Đường Khả Hinh đổi váy, mặc lại quần áo bình thường , tóc đuôi ngựa vẫn như cũ buộc cao, lộ ra biểu tình nhàn nhạt, ngồi ở ghế kế bên tài xế, vừa chơi đùa con thiên nga bằng thủy tinh mà Trang Hạo Nhiên mua cho cô, thật đáng yêu, ở trên ngón tay giữa có đeo nhẫn , ánh mặt trời soi chiếu , lóe ra những tia sáng lấp lánh ôn nhu.
Đèn đỏ sáng lên.
Trang Hạo Nhiên lái xe dừng lại, tay có chút buồn chán nghĩ muốn nắm dây an toàn, ai biết tay đụng phải tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh vừa buông xuống, anh giật mình, nhanh tay rút trở về, tim như nhảy lên một nhịp run rẩy nói: Anh mới vừa rồi không có hôn môi a! !"
Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhịn về phía anh, cười.
Trang Hạo Nhiên sợ đến toát mồ hôi lạnh, tay lau đi mồ hôi trên trán.
Đèn xanh sáng lên.
Trang Hạo Nhiên vội vã điều khiển xe, một làn gió xuân thổi tới, anh lập tức quay đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, khẩn trương nói: "Em, cái tiểu nha đầu này trông xinh đẹp như vậy, thật là làm cho người ta vui vẻ, có hiểu không? Anh không phải anh trai em sao? Anh trai thơm em gái không được sao?"
Đường Khả Hinh cúi đầu, tiếp tục chơi thiên nga nhỏ bằng thủy tinh trong tay, đột nhiên mềm giọng nói: "Vịt con xấu xí là không thể nào biến thành thiên nga trắng được..."
Trang Hạo Nhiên vẻ mặt không hiểu, nhìn về phía cô, hỏi: "Có ý gì?"
Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười nói: "Em nói, vịt con xấu xí cũng không có khả năng biến thành thiên nga trắng đi, cứ như việc anh hôn em, em cũng hiểu được, vẻ đẹp chỉ là trong nháy mắt..Em không có ảo tưởng, mình thật sự là thiên nga ."
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, vừa muốn nói nói, di động lại vang lên, anh sửng sốt, bật bluetooth ấn kết nối, đeo tai nghe vào, hỏi: "Ai đấy?"
"Đang ở đâu? Em lại không ở công ty?" Trang Ngải Lâm , giọng nói sắc bén truyền đến.
Trang Hạo Nhiên toàn bộ tinh thần chấn động, nắm thật chặt tay lái, nói: "Ở bên ngoài . Tiếp đón bạn tốt, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
"Xe của chị bị hỏng, tới đường chính đón chị!" Giọng nói Trang Ngải Lâm truyền đến.
Trang Hạo Nhiên vừa nghe thấy lời này, bất đắc dĩ nói: "Sao chị không gọi điện thoại cho tài xế ? Để em gọi người qua đón chị."
"Chị nuôi em lớn như vậy, em có thấy qua chị gọi tài xế sao?" Trang Ngải Lâm lớn tiếng nói , đầu bên kia tức khắc truyền đến một giọng nói bén nhọn!
Trang Hạo Nhiên cả người run lên một chút, hình như sợ đến không hề nhẹ, chỉ phải bất đắc dĩ nói: "Được rồi. Em đến đón chị, lấy địa chỉ của chị gửi vào máy cho em."
"Tút...!" Trang Ngải Lâm trong nháy mắt tắt máy.
Trang Hạo Nhiên lúc này, lái xe, chậm rãi dọc theo đường lớn phía tây trung tâm thành phố chạy đi, vừa giảm tốc độ, vừa quay đầu hướng Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Khả Hinh, thật không may, anh có chút việc, có khả năng là không có cách nào đưa em về nhà được rồi."
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên tò mò hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Trang Hạo Nhiên bật cười nói: "Không có việc gì, chính là... Uhm,... anh phải đi đón chị gái của mình....."
Đường Khả Hinh hai mắt sáng ngời, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên kinh ngạc nói: "Chị của anh về nước sao?"
"Uhm..." Trang Hạo Nhiên lái xe, chạy đến trước tòa nhà thị chính trung tâm, chỗ đó có mấy chiếc taxi màu xanh đỗ lại.
"Em muốn nhìn thấy chị ấy !" Đường Khả Hinh lập tức cười đến ánh mắt cong cong , không biết có bao nhiêu vui vẻ!
Trang Hạo Nhiên lại cười khổ, nói: "Có cái gì tốt mà xem ?"
Đường Khả Hinh thu lại sắc mặt, hai mắt xẹt qua một tia thất vọng, nhìn anh nói: "Có phải thân phận này của em, là trèo cao với chị gái của anh?"
Trang Hạo Nhiên lái xe dừng lại ở bãi đậu taxi, quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh đang cúi đầu kia, có chút bộ dáng của cô vợ nhỏ, cười rộ lên nói: "Thân ái , em muốn trèo cao, cùng lắm chính là trèo cao vói anh! Chứ chưa nói tới là trèo cao với chị ấy! Chị ấy cũng không phải người nào..."
Đường Khả Hinh trong lúc nhất thời có chút đau lòng ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khổ sở nghẹn ngào nói: "Em vẫn luôn muốn, chị gái của anh chính là chị của em nha, cho nên em sẽ rất thích rất thích chị gái anh , nhưng là không có nghĩ đến, anh lại còn nói, chị ấy không phải là người nào của em? Cũng chính là em tự mình suy nghĩ nhiều rồi?"
"Anh không phải là có ý này..." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh, thở dài một hơi, nói: "Chị của anh, chị ấy cũng không phải là người bình thường. Anh không phải đã nói với em sao ? Tử Hiền thấy chị ấy, còn sợ đến muốn chết..."
"Anh nói dối !" Đường Khả Hinh không tin, ngồi ở vị trí của mình, tính tình đùa giỡn nói: "Anh khẳng định sẽ không nghĩ để em cùng chị ấy gặp mặt! Bởi vì anh sợ bị em ném hết mặt mũi!"
"... ... ..." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô một cái, thở dài một hơi, lại vẫn kiên trì điều chỉnh xe, cởi dây an toàn cho cô , nói: "Được rồi, đừng đùa nữa ha. Mau trở về đi thôi, anh còn muốn đến đón chị ấy đây? Đến, mang váy của em theo..."
Anh cư nhiên thực sự từ ghế sau cầm lên váy trắng và mũ nhỏ( trong từ điển là mũ quả dưa, mũ nhỏ, mũ nồi...em chịu) vừa mới mua trong cửa hàng GUCII nhét vào trong lòng Đường Khả Hinh, khẽ đẩy cô xuống xe,để cô gọi taxi .
Không nghĩ đến anh quả thật làm như vậy! !
Đường Khả Hinh ôm túi giấy của mình, quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, anh thực sự nhanh chóng đi xuống xe, muốn mở cửa xe cho mình, cô lại một trận tức giận, không muốn xuống xe...
"Đến! ! Nhanh xuống xe, anh không có nhiều thời gian lắm, tới đón chị ấy trễ, chị ấy lại tức giận..." Trang Hạo Nhiên muốn đem Đường Khả Hinh kéo xuống xe.
"Không muốn! !" Đường Khả Hinh không nghe , ôm váy, chính là không muốn xuống xe! !
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía cô, thật là không có cách nào , thởi dài nói: "Bảo bối! Nghe lời! Nhanh xuống xe! Anh kêu taxi đưa em về nhà."
"Không muốn!" Đường Khả Hinh chính là không muốn như vậy, ôm váy, một đôi mắt to, thật là sáng, thật quật cường đến không có cách nào!
Trang Hạo Nhiên đứng ở cạnh cửa xe , bất đắc dĩ nhìn về phía người này, thở dài, nói: "Đừng náo loạn nữa, được không? Nhanh xuống xe."
"Không muốn! Em muốn nhìn thấy chị ấy! !" Đường Khả Hinh vẻ mặt ngang ngạnh nói!
"... ..." Trang Hạo Nhiên không làm sao được nhìn người này, mi tâm nhẹ nhíu, có chú không biết phải làm gì nói: "Chính em nói nha, em nói muốn gặp chị ấy , nếu như... lát nữa, em bị bắt nạt..."
"Sẽ không !" Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên kêu to!
"... ..." Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, tính tình trẻ con, cười khổ, nói: "Được. Vậy đi thôi."
Đường Khả Hinh ánh mắt sáng ngời, nhanh chóng thắt dây an toàn thật tốt, ngoan ngoãn ôm váy trắng của mình, ngồi ở chỗ cũ, mặt cười đến dịu dàng động lòng người, không biết có bao nhiêu xinh đẹp !
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng này của cô, bỗng nhiên cười, chỉ đành ngồi trở lại vị trí, khởi động xe, nói: "Đi thôi! Đợi một lát thấy chị ấy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em chỉ cần nhớ kỹ, không cần phải nói gì! Miệng chị ý rất độc, em chỉ cần yên lặng! Có hiểu không?"
"Vâng!" Đường Khả Hinh vội vã gật đầu! !
Trang Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, liền nắm tay lái, hơi đạp chân ga, xe thẳng về phía trước mà đi.
Câu lạc bộ võ thuật, nằm ở bên cạnh tòa nhà chính phủ, ba tầng hết sức oai nghiêm, bên trong thỉnh thoảng lại truyền đến từng đợt tiếng thét to .
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng lái xe chạy đến trước cửa câu lạc bộ, dừng xe .
Đường Khả Hinh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía tòa nhà cao ba tầng, kỳ quái hỏi Trang Hạo Nhiên..."Chúng ta tới nơi này làm gì?"
Trang Hạo Nhiên cúi đầu nhìn vẻ mặt sững sờ của Đường Khả Hinh, nhịn không được cười nói: "Đón chị gái a..."
"Chị gái anh đến nơi này làm gì?" Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên hỏi.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ là mở cửa xe, nói: "Xuống đây đi, tiểu tổ tông, chị gái anh thích võ thuật, thỉnh thoảng sẽ tới để rèn luyện thân thể"
"Ồ..." Đường Khả Hinh cười rộ lên, nói: "Đã hiểu, em hồi bé, còn từng bị cha bắt học Taekwondo..."
Trang Hạo Nhiên từ chối cho ý kiến, chỉ là đỡ cô xuống xe, cùng đi vào sân tập gần ngàn mét vuông kia, nhân viên phục vụ trực tiếp nói cho bọn họ biết Trang Ngải Lâm ở một căn phòng phía bên trái tầng ba.
Đường vào thật dài , mặt tường gỗ tinh khiết, phát ra một loại khí tức thâm trầm.
Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh đi tới tầng ba, bước trên sàn gỗ, trải qua một quãng đường dài, rốt cuộc cũng đi tới một căn phòng.
Đường Khả Hinh hết sức chờ mong cùng hiếu kỳ đứng ở cạnh cửa, ôm váy trắng của mình, cùng Trang Hạo Nhiên đi vào bên trong vừa nhìn...
"A ————" một người đàn ông, người mặc võ phục màu trắng, khóe miệng tràn đầy máu, vẻ mặt thống khổ ở giữa sàn võ đài hơn trăm mét vuông, ngã xuống, vịn vào cạnh cửa, tay ôm ngực, thống khổ kêu.
Đường Khả Hinh nhìn về phía hắn, có chút bị dọa sợ, tức khắc ngẩng đầu, cư nhiên nhìn thấy một người con gái, tuổi chừng ba mươi, vóc người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, tóc quăn dài buộc gọn sau gáy , mặc võ phục màu lam đậm, nắm chặt hai quyền, liếc mắt thấy ba người đàn ông đang đi tới, hét to một tiếng, chạy như bay đến, tung người nhảy lên, nhanh như tia chớp, hai mắt lợi hại chợt lóe, hướng trước ngực ba người đàn ông đạp,liên tiếp ba cái, ở trên không trung xoay tròn một vòng ba trăm sáu mươi lăm độ , quay người giơ chân, đạp thẳng vào đầu của ba người đàn ông, bịch bịch ầm một tiếng!
"A, a, a! !" Ba người đàn ông đồng thời ngã trên mặt đất, thống khổ ngửa mặt, hét lên.
Đường Khả Hinh tròn mắt trừng, không thể tưởng tượng nổi há to mồm.
"A ——————" cuối cùng một người đàn ông, chạy như bay đến, giơ tay liền muốn cùng cô ấy so chiêu! !
Trang Ngải Lâm nhẹ nhíu mày cười, chính là lúc người nọ muốn tiến đến, lấy tốc độ sét đánh, cũng tiến về phía trước, liền xoay ba trăm sáu mươi lăm độ , ngay tại lúc người đàn ông đến gần, thân thể bay lên cao, hai chân kẹp chặt cổ của hắn, mắt chợt lóe, hét to một tiếng, mạnh mẽ xoay người, đem người đàn ông quật xuống mặt đất, khuỷu tay lại một kích trí mạng ở giữa giáng xuống ! !
"A ——————" người đàn ông kia vì thống khổ phun ra một búng máu, cuối cùng choáng váng đến ngất đi.
Toàn bộ võ trường, yên tĩnh trở lại, trừ tiếng kêu khóc thảm thiết .
Đường Khả Hinh run run rẩy rẩy nắm lấy túi giấy trong tay, tròng mắt muốn rớt ra rồi, nhìn về phía hơn mười người đàn ông ngã trên mặt đất, có chút hoa mắt chóng mặt.
"Chị..." Trang Hạo Nhiên thấy nhưng không thể nói gì, có chút bất đắc dĩ kêu nhỏ chị gái.
Trang Ngải Lâm nhanh chóng nghiêng mặt, trong tay không biết từ bao giờ đã cầm một cây đao nhỏ, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đỏ mắt kêu to: "Vì sao đến trễ như vậy?"
Một cây đao sắc bén, như mũi tên nhọn phóng về phía trước , xẹt qua mặt Trang Hạo Nhiên , đâm thẳng vào khung cửa, lắc lư phát sáng ở trước mặt Đường Khả Hinh , cô nghiêng mặt vừa nhìn tiểu đao lợi hại kia, cách mình cũng không quá tám phân, sắc mặt lập tức tái nhợt, lòng bàn tay mềm nhũn, túi giấy rơi xuống.....