Đèn flash sáng lên, vừa lòng nháy một cái!
Sau tấm hình chụp vui vẻ, ngay lúc này, mọi người đều đi xuống dưới.
Tất cả mọi người đều vui vẻ hớn hở cười.
Lúc này, Laurence cùng Vitas thong dong đến, đứng song song ở phía dưới lễ đài, nhìn về những người phía trước lễ đài, bộc lộ ý cười.
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức vui mừng cùng Tào Anh Kiệt đi lên phía trước, cùng hai người bắt tay.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười nhẹ nhàng nhấc váy lên, đi xuống phía bồn hoa, vừa muốn hướng phía Trần Mạn Hồng đi đến...
Bóng dáng Tưởng Thiên Lỗi đã thản nhiên ngăn cản trước mặt cô.
Đường Khả Hinh dừng bước lại, ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Tưởng Thiên Lỗi, liền mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng nhàn nhạt ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, bất ngờ nói: " Bất luận kẻ nào cũng có thể, nhưng Trang Hạo Nhiên thì không được!"
Đường Khả Hinh hai đầu lông mày nhíu lại, nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt chợt lóe, lại nhìn hướng Đường Khả Hinh, thanh âm thâm trầm nói: "Bất luận kẻ nào cũng có thể, riêng Trang Hạo Nhiên thì không được!"
Đường Khả Hinh cảm thấy người này giống như từ ngoài hành tinh đến vậy, cô nhìn anh, đột nhiên bật cười nói: " Tổng giám đốc Tưởng, ngài đang nói gì vậy?"
"Bất luận kẻ nào cũng có thể, Trang Hạo Nhiên thì không được!!!" Tưởng Thiên Lỗi gắt gao nhìn cô, lạnh giọng nhấn mạnh.
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, phong thái tựa như chỉ một mình ta tôn quý nhất, một trận tức giận kéo đến, nhìn về phía anh, hai tròng mắt lóe ra một tia lạnh lùng nói: " Anh có tư cách gì, mà còn dám đứng trước mặt tôi, la hét tôi?"
" Tôi cho cô một lời khuyên cuối cùng! Bất luận kẻ nào cũng có thể, nhưng Trang Hạo Nhiên thì không được!" Tưởng Thiên Lỗi nói xong, cũng đã lạnh lùng rời đi.
Đường Khả Hinh tức giận đứng tại chỗ, nhìn anh thản nhiên xoay người rời đi, nhớ tới bốn tháng khổ sợ chịu đựng uất ức, nhớ tới khi nằm trên bàn mổ chịu mọi sự thống khổ, đau đớn, hai tay nắm chặt quả đấm, tức giận đến thân thể phát run.
Tưởng Thiên Lỗi một lần nữa đi tới trước mặt Như Mạt, nhẹ nâng cánh tay cô, dắt cô hướng chỗ ngồi khách quý ngồi xuống, dịu dàng săn sóc.
Đường Khả Hinh tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt quả đấm, tiếng kêu răng rắc vang lên, móng tay đâm vào trong thịt.
Như thế nào mới có thể không cần gặp nhau!!! Không cần phải hèn hạ cúi đầu!
Làm sao mới có thể làm được đây???
Đường Khả Hinh hai mắt ửng hồng, kích động run rẩy nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cùng Như Mạt hạnh phúc dựa sát vào nhau, nhớ tới ngày của bốn tháng trước đó, anh đứng trong mưa cầu hôn mình, lôi kéo mình đi vào tiệm trang sức, nói mình là tài sản quý giá nhất trong cuộc đời anh, thế nhưng anh vừa xoay người lại muốn đem tim của mình lấy ra, cho cô gái mà anh thương yêu kia! Mà không có cô gái thùy mị kia, vì mình mà vứt bỏ một tấm vé máy bay, chính mình chắc sẽ không còn cơ hội nữa.
Lạnh!
Như bị rơi vào cõi lạnh lẽo!
Chính mình trở thành vật hi sinh cho tình yêu của hai người họ.
Cô đột nhiên có chút muốn cười, thật muốn cười, nội tâm giống như được uống một loại máu, linh hồn đầy mùi máu tươi, để cho linh hồn chính mình, lại không thể tự kiềm chế được, liều lĩnh muốn nổi dậy! Liều lĩnh muốn vùng lên! Nháy mắt quay sang, nhìn về phía biển rộng mênh mông, nghiến răng nghiến lợi đè nén lại, phải trở nên mạnh mẽ.
"Khả Hinh?" Nhã Tuệ đột nhiên đi đến, khẽ kéo bàn tay nhỏ bé của cô, mỉm cười nói: " Qua đây nhanh lên, chúng ta cùng nhau chụp hình!"
Đường Khả Hinh sắc mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi, hai mắt rời rạc nhìn về phía cô, ánh mắt run rẩy cùng vài phần giận dữ.
Nhã Tuệ nhìn về phía cô, trong nháy mắt ngây dại, kỳ quái hỏi: " Khả Hinh? Có chuyện gì xảy ra với cô vậy?"
Đường Khả Hinh nhìn về phía ánh mắt lo lắng của Nhã Tuệ, trong lòng tức giận, giống như một loại lửa, điên cuồng bùng cháy lên.
"Khả Hinh!" Nhã Tuệ lại nhìn về phía cô tức giận, lo lắng kêu nhỏ: " Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Nước mắt, đột nhiên muốn tuôn ra!
Đường Khả Hinh cố gắng đè nén cảm xúc, móng tay như muốn cắm vào da thịt, cuối cùng, có móng tay bén nhọn, cắt qua lòng bàn tay, máu, tuôn ra!
Nhớ tới buổi tối kia, sau lưng trúng một dao đau đớn, bắt đầu điên cuồng mà hét lên!
Hai mắt cô sợ hãi trừng lớn!
“Nếu em muốn làm cho người đó nhìn thấy em kiên cường như vậy thì lúc xoay người bỏ đi đừng trở nên yếu đuối.”
Một giọng nói trong đáy lòng bất chợt vang lên.
"Khả Hinh?" Nhã Tuệ thấy cô như vậy, lại kích động kêu cô.
Đường Khả Hinh hai mắt rưng rưng nước mắt, lại vì một câu như vậy của Trang Hạo Nhiên, nuốt xuống những tức giận vào bên trong, máu, từ trong lòng bàn tay dần dần tràn ra, đau, đau quá, vượt qua cả những đau đớn kia... Cô dần dần đè nén cảm xúc xuống, nhìn về phía Nhã Tuệ ánh mắt đã có chút bị hù dọa, cô gỡ bỏ vài phần đau đớn biểu lộ ý cười, nhẹ giọng nói:" Chỉ là đột nhiên cảm thấy thân thể có chút không thoải mái..."
"Chỗ nào không thoải mái?" Nhã Tuệ vươn tay, nhẹ nâng mặt cô, lo lắng hỏi lại.
Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười vươn bàn tay nhỏ đã lạnh cóng, nhẹ nắm lấy tay Nhã Tuệ, nói: " Không có việc gì... Thật sự không có việc gì... Chẳng qua tôi chỉ muốn trở về nghỉ ngơi một chút, có thể là tối hôm qua ngủ không được tốt, thân thể hôm nay hơi lạnh..."
"Để tôi giúp cô đi..." Nhã Tuệ tức khắc nói.
"Không cần..." Đường Khả Hinh nhìn về phía Nhã Tuệ, có phần thở gấp miễn cưỡng cười nói: " Chị là phù dâu đầu tiên của Mạn Hồng, có quá nhiều việc đều phải
làm , sao có thể rời khỏi đây được! Tôi qua phòng chị Trang nằm một lát, không có việc gì, tôi cũng không phải là con nít..."
"Nhưng là..." Nhã Tuệ nhìn về phía cô, có chút lo lắng nói.
"Thực không có việc gì..." Đường Khả Hinh vươn tay, nhẹ nắm tay nhỏ của cô, lại mỉm cười, gật đầu.
"Hay là để Tiểu Nhu giúp cô đi..." Nhã Tuệ cuối cùng vẫn có chút lo lắng.
" Thực sự không có việc gì, tôi đi trước một lát, không cần lo lắng..." Đường Khả Hinh cố gắng duy trì dáng vẻ bình tĩnh, ngọt ngào mỉm cười, tạm biệt Nhã Tuệ, một mình kéo váy dài, hướng khách sạn đi tới.
Trang Hạo Nhiên đang nói chuyện với Laurence, nhìn thấy bóng lưng Đường Khả Hinh đi xa, thoáng qua một chút suy nghĩ, liền nói câu xin lỗi, rồi vội vã bước theo cô đi về phía trước.
Đường Khả Hinh hai mắt phân tán, sắc mặt tái nhợt, tay cầm váy dài, bước từng bước một đi về phía trước.
Tại sao? Tại sao? Tại sao anh phải làm như vậy? Sau khi tôi chết một lần nữa, anh vẫn muốn đối với tôi như vậy!!!
Hai mắt cô đẫm nước mắt, càng lúc càng bước đi nhanh hơn, hướng đại sảnh khách sạn đi tới, vừa chạy vừa nghĩ đến lúc anh vừa rồi đỡ Như Mạt, có bao nhiêu dịu dàng cùng săn sóc, tim giống như bị cắt, thật đau.
Trang Hạo Nhiên đi theo sau, nhìn về phía Khả Hinh chạy vào đại sảnh khách sạn, càng lúc càng nhanh, hai mắt anh chợt lóe, cũng bước nhanh về phía trước.
Phòng tổng thống cấp cao khách sạn Á Châu!
Đường Khả Hinh phịch một tiếng, vẻ mặt phân tán, kích động bi phẫn chạy vào phòng tổng thống, nước mắt ngay lập tức rơi xuống, cô bổ nhào lên ghê sofa, nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi, đau lòng, đau đến không thở nổi. Cô đau đớn níu chặt vị trí trước ngực, ngã ngồi dưới đất, nước mắt ròng ròng chảy xuống, trong tâm hồn ma quỷ như muốn không ngừng phá vỡ nơi yếu ớt nhất. Cô muốn giết người! Muốn giết người! Muốn giết người!
"A............... Tưởng Thiên Lỗi, tôi muốn giết anh.............." Đường Khả Hinh liều mạng níu chặt sofa, rơi lệ căm phẫn kêu to:" Tôi muốn giết anh!!!! Tôi muốn giết anh”
Nước mắt, càng không ngưng tuôn chảy.
Cô đau khổ run rẩy ôm mặt khóc, trong đầu tất cả đều là hình ảnh cha hiền từ dạy bảo cùng với Tưởng Thiên Lỗi bội bạc, nguồn gốc đời người, cùng chữ tín, tất cả đều đoạn tuyệt! Đoạn tuyệt!!! Tất cả đều là phản bội, tất cả đều là phản bội!!!
" Cha! Hiện tại con muốn giết người! Con muốn giết anh ta! Con muốn giết anh ta!!!"
Toàn bộ thân thể Đường Khả Hinh, kích động run rẩy, ngửa mặt nhìn về phía trước, hai mắt run rẩy tràn đầy những bóng ma đáng sợ! Cô muốn giết anh!
Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh người cha khuôn mặt hiền từ, khung cảnh vườn nho rộng mênh mông....
Có ai hiểu rằng, cô chẳng qua cũng mới 23 tuổi... 23 tuổi vốn không nên trải qua những chuyện đau thương như thế này....
Đúng là đời người bị người mình yêu nhất phản bội, niềm tin trong cô đã không còn, ma quỷ cùng thiên sứ ở thế giới đều đảo loạn!
Cảm xúc, cảm giác kích thích, cảm giác đáng sợ, như cùng một lúc đánh vào tâm hồn cô , khống chế cô!
Đại não nhanh chóng mất đi cảm giác!
Đường Khả Hinh ý thức được những oán hận này, sắp đem chính mình biến thành một con người khác, nước mắt của cô từng dòng, từng dòng chảy xuống. Cô như phát điên từ trên mặt đất đứng lên, vừa khóc vừa hướng phòng tắm đi đến, run rẩy cởi bỏ giày cao gót của mình, kéo váy dài xuống, bên trong chỉ còn lại quần mỏng, liền bước vào bồn tắm lớn lạnh lẽo, lập tức xoay mở vòi nước lạnh buốt, nước, nước lạnh buốt róc rách chảy ra, nhanh chóng chảy trên người cô.
Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, run rẩy tùy ý để nước lạnh xối vào người mình, kích động cùng giận dữ hừng hực bốc cháy trong thân thể, lạnh, dường như dao lạnh, xuyên vào thân thể của chính mình, sắc mặt cô tái nhợt, run rẩy tùy ý nước xối, trong đầu lại lóe ra hình ảnh Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt Như Mạt, cô a một tiếng, ôm đầu nằm trong bồn tắm lớn đã tràn đầy nước, thất thanh khóc rống lên, khóc đến tan nát cõi lòng.
Trang Hạo Nhiên phịch một tiếng, đẩy cửa phòng tổng thống, lập tức nghe được tiếng gào thét đau khổ của Đường Khả Hinh, sắc mặt biến đổi, phóng nhanh vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, lấp tức nhìn thấy váy xinh đẹp, cùng giày cao gót văng trên mặt đất, anh không băn khoăn nữa, vọt vào phòng tắm, nhìn thấy Đường Khả Hinh cả người ngồi trong bồn tắm lớn, tùy ý nước lạnh từ trên đầu điên cuồng xối xuống, cả người cuộn lại, tóc tai rối tung, run rẩy điên cuồng mà khóc, trái tim anh như thắt lại, lập tức phóng như bay đến, quỳ trên mép bồn tắm, nắm chặt hai tay của cô, kêu to:" Em làm gì vậy?"
"Anh ta sao có thể hạnh phúc? Anh ta dựa vào cái gì mà có thể hạnh phúc như vậy?" Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên kích động bi phẫn, hai mắt run rẩy đau đớn cùng tức giận kêu to: " Đem em làm tổn thương thành như vậy! Anh ta dựa vào cái gì mà có thể hạnh phúc? Cái cô gái đáng sợ kia dựa vào cái gì mà có thể hạnh phúc? Cô ta nói với em, không thích anh ấy, liền đi, liền muốn chết! Hiện tại lại ân ái ở cùng với anh ấy! Em chính là vật hi sinh cho tình yêu của bọn họ!! Em chính là vật hi sinh! Em nói cho anh biết, cha em trước đây dạy em tất cả, đều là sai rồi! Đều là sai!!! Người thiện lương không có được hạnh phúc! Những người vì tư lợi cá nhân lại có thể sống lâu trăm tuổi. Em hận hai người bọn họ không thể chết đi.”
"Đường Khả Hinh!!!" Trang Hạo Nhiên tức giận gọi.
" Anh buông tay ra! Anh cũng sai lầm! Tất cả mọi người đều cho em là sai! Toàn tâm yêu một người là sai! Thiện lương cũng là sai lầm! Toàn bộ đều sai hết!" Cô lại bi phẫn kêu to.
Sau tấm hình chụp vui vẻ, ngay lúc này, mọi người đều đi xuống dưới.
Tất cả mọi người đều vui vẻ hớn hở cười.
Lúc này, Laurence cùng Vitas thong dong đến, đứng song song ở phía dưới lễ đài, nhìn về những người phía trước lễ đài, bộc lộ ý cười.
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức vui mừng cùng Tào Anh Kiệt đi lên phía trước, cùng hai người bắt tay.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười nhẹ nhàng nhấc váy lên, đi xuống phía bồn hoa, vừa muốn hướng phía Trần Mạn Hồng đi đến...
Bóng dáng Tưởng Thiên Lỗi đã thản nhiên ngăn cản trước mặt cô.
Đường Khả Hinh dừng bước lại, ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Tưởng Thiên Lỗi, liền mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng nhàn nhạt ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, bất ngờ nói: " Bất luận kẻ nào cũng có thể, nhưng Trang Hạo Nhiên thì không được!"
Đường Khả Hinh hai đầu lông mày nhíu lại, nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt chợt lóe, lại nhìn hướng Đường Khả Hinh, thanh âm thâm trầm nói: "Bất luận kẻ nào cũng có thể, riêng Trang Hạo Nhiên thì không được!"
Đường Khả Hinh cảm thấy người này giống như từ ngoài hành tinh đến vậy, cô nhìn anh, đột nhiên bật cười nói: " Tổng giám đốc Tưởng, ngài đang nói gì vậy?"
"Bất luận kẻ nào cũng có thể, Trang Hạo Nhiên thì không được!!!" Tưởng Thiên Lỗi gắt gao nhìn cô, lạnh giọng nhấn mạnh.
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, phong thái tựa như chỉ một mình ta tôn quý nhất, một trận tức giận kéo đến, nhìn về phía anh, hai tròng mắt lóe ra một tia lạnh lùng nói: " Anh có tư cách gì, mà còn dám đứng trước mặt tôi, la hét tôi?"
" Tôi cho cô một lời khuyên cuối cùng! Bất luận kẻ nào cũng có thể, nhưng Trang Hạo Nhiên thì không được!" Tưởng Thiên Lỗi nói xong, cũng đã lạnh lùng rời đi.
Đường Khả Hinh tức giận đứng tại chỗ, nhìn anh thản nhiên xoay người rời đi, nhớ tới bốn tháng khổ sợ chịu đựng uất ức, nhớ tới khi nằm trên bàn mổ chịu mọi sự thống khổ, đau đớn, hai tay nắm chặt quả đấm, tức giận đến thân thể phát run.
Tưởng Thiên Lỗi một lần nữa đi tới trước mặt Như Mạt, nhẹ nâng cánh tay cô, dắt cô hướng chỗ ngồi khách quý ngồi xuống, dịu dàng săn sóc.
Đường Khả Hinh tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt quả đấm, tiếng kêu răng rắc vang lên, móng tay đâm vào trong thịt.
Như thế nào mới có thể không cần gặp nhau!!! Không cần phải hèn hạ cúi đầu!
Làm sao mới có thể làm được đây???
Đường Khả Hinh hai mắt ửng hồng, kích động run rẩy nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cùng Như Mạt hạnh phúc dựa sát vào nhau, nhớ tới ngày của bốn tháng trước đó, anh đứng trong mưa cầu hôn mình, lôi kéo mình đi vào tiệm trang sức, nói mình là tài sản quý giá nhất trong cuộc đời anh, thế nhưng anh vừa xoay người lại muốn đem tim của mình lấy ra, cho cô gái mà anh thương yêu kia! Mà không có cô gái thùy mị kia, vì mình mà vứt bỏ một tấm vé máy bay, chính mình chắc sẽ không còn cơ hội nữa.
Lạnh!
Như bị rơi vào cõi lạnh lẽo!
Chính mình trở thành vật hi sinh cho tình yêu của hai người họ.
Cô đột nhiên có chút muốn cười, thật muốn cười, nội tâm giống như được uống một loại máu, linh hồn đầy mùi máu tươi, để cho linh hồn chính mình, lại không thể tự kiềm chế được, liều lĩnh muốn nổi dậy! Liều lĩnh muốn vùng lên! Nháy mắt quay sang, nhìn về phía biển rộng mênh mông, nghiến răng nghiến lợi đè nén lại, phải trở nên mạnh mẽ.
"Khả Hinh?" Nhã Tuệ đột nhiên đi đến, khẽ kéo bàn tay nhỏ bé của cô, mỉm cười nói: " Qua đây nhanh lên, chúng ta cùng nhau chụp hình!"
Đường Khả Hinh sắc mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi, hai mắt rời rạc nhìn về phía cô, ánh mắt run rẩy cùng vài phần giận dữ.
Nhã Tuệ nhìn về phía cô, trong nháy mắt ngây dại, kỳ quái hỏi: " Khả Hinh? Có chuyện gì xảy ra với cô vậy?"
Đường Khả Hinh nhìn về phía ánh mắt lo lắng của Nhã Tuệ, trong lòng tức giận, giống như một loại lửa, điên cuồng bùng cháy lên.
"Khả Hinh!" Nhã Tuệ lại nhìn về phía cô tức giận, lo lắng kêu nhỏ: " Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Nước mắt, đột nhiên muốn tuôn ra!
Đường Khả Hinh cố gắng đè nén cảm xúc, móng tay như muốn cắm vào da thịt, cuối cùng, có móng tay bén nhọn, cắt qua lòng bàn tay, máu, tuôn ra!
Nhớ tới buổi tối kia, sau lưng trúng một dao đau đớn, bắt đầu điên cuồng mà hét lên!
Hai mắt cô sợ hãi trừng lớn!
“Nếu em muốn làm cho người đó nhìn thấy em kiên cường như vậy thì lúc xoay người bỏ đi đừng trở nên yếu đuối.”
Một giọng nói trong đáy lòng bất chợt vang lên.
"Khả Hinh?" Nhã Tuệ thấy cô như vậy, lại kích động kêu cô.
Đường Khả Hinh hai mắt rưng rưng nước mắt, lại vì một câu như vậy của Trang Hạo Nhiên, nuốt xuống những tức giận vào bên trong, máu, từ trong lòng bàn tay dần dần tràn ra, đau, đau quá, vượt qua cả những đau đớn kia... Cô dần dần đè nén cảm xúc xuống, nhìn về phía Nhã Tuệ ánh mắt đã có chút bị hù dọa, cô gỡ bỏ vài phần đau đớn biểu lộ ý cười, nhẹ giọng nói:" Chỉ là đột nhiên cảm thấy thân thể có chút không thoải mái..."
"Chỗ nào không thoải mái?" Nhã Tuệ vươn tay, nhẹ nâng mặt cô, lo lắng hỏi lại.
Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười vươn bàn tay nhỏ đã lạnh cóng, nhẹ nắm lấy tay Nhã Tuệ, nói: " Không có việc gì... Thật sự không có việc gì... Chẳng qua tôi chỉ muốn trở về nghỉ ngơi một chút, có thể là tối hôm qua ngủ không được tốt, thân thể hôm nay hơi lạnh..."
"Để tôi giúp cô đi..." Nhã Tuệ tức khắc nói.
"Không cần..." Đường Khả Hinh nhìn về phía Nhã Tuệ, có phần thở gấp miễn cưỡng cười nói: " Chị là phù dâu đầu tiên của Mạn Hồng, có quá nhiều việc đều phải
làm , sao có thể rời khỏi đây được! Tôi qua phòng chị Trang nằm một lát, không có việc gì, tôi cũng không phải là con nít..."
"Nhưng là..." Nhã Tuệ nhìn về phía cô, có chút lo lắng nói.
"Thực không có việc gì..." Đường Khả Hinh vươn tay, nhẹ nắm tay nhỏ của cô, lại mỉm cười, gật đầu.
"Hay là để Tiểu Nhu giúp cô đi..." Nhã Tuệ cuối cùng vẫn có chút lo lắng.
" Thực sự không có việc gì, tôi đi trước một lát, không cần lo lắng..." Đường Khả Hinh cố gắng duy trì dáng vẻ bình tĩnh, ngọt ngào mỉm cười, tạm biệt Nhã Tuệ, một mình kéo váy dài, hướng khách sạn đi tới.
Trang Hạo Nhiên đang nói chuyện với Laurence, nhìn thấy bóng lưng Đường Khả Hinh đi xa, thoáng qua một chút suy nghĩ, liền nói câu xin lỗi, rồi vội vã bước theo cô đi về phía trước.
Đường Khả Hinh hai mắt phân tán, sắc mặt tái nhợt, tay cầm váy dài, bước từng bước một đi về phía trước.
Tại sao? Tại sao? Tại sao anh phải làm như vậy? Sau khi tôi chết một lần nữa, anh vẫn muốn đối với tôi như vậy!!!
Hai mắt cô đẫm nước mắt, càng lúc càng bước đi nhanh hơn, hướng đại sảnh khách sạn đi tới, vừa chạy vừa nghĩ đến lúc anh vừa rồi đỡ Như Mạt, có bao nhiêu dịu dàng cùng săn sóc, tim giống như bị cắt, thật đau.
Trang Hạo Nhiên đi theo sau, nhìn về phía Khả Hinh chạy vào đại sảnh khách sạn, càng lúc càng nhanh, hai mắt anh chợt lóe, cũng bước nhanh về phía trước.
Phòng tổng thống cấp cao khách sạn Á Châu!
Đường Khả Hinh phịch một tiếng, vẻ mặt phân tán, kích động bi phẫn chạy vào phòng tổng thống, nước mắt ngay lập tức rơi xuống, cô bổ nhào lên ghê sofa, nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi, đau lòng, đau đến không thở nổi. Cô đau đớn níu chặt vị trí trước ngực, ngã ngồi dưới đất, nước mắt ròng ròng chảy xuống, trong tâm hồn ma quỷ như muốn không ngừng phá vỡ nơi yếu ớt nhất. Cô muốn giết người! Muốn giết người! Muốn giết người!
"A............... Tưởng Thiên Lỗi, tôi muốn giết anh.............." Đường Khả Hinh liều mạng níu chặt sofa, rơi lệ căm phẫn kêu to:" Tôi muốn giết anh!!!! Tôi muốn giết anh”
Nước mắt, càng không ngưng tuôn chảy.
Cô đau khổ run rẩy ôm mặt khóc, trong đầu tất cả đều là hình ảnh cha hiền từ dạy bảo cùng với Tưởng Thiên Lỗi bội bạc, nguồn gốc đời người, cùng chữ tín, tất cả đều đoạn tuyệt! Đoạn tuyệt!!! Tất cả đều là phản bội, tất cả đều là phản bội!!!
" Cha! Hiện tại con muốn giết người! Con muốn giết anh ta! Con muốn giết anh ta!!!"
Toàn bộ thân thể Đường Khả Hinh, kích động run rẩy, ngửa mặt nhìn về phía trước, hai mắt run rẩy tràn đầy những bóng ma đáng sợ! Cô muốn giết anh!
Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh người cha khuôn mặt hiền từ, khung cảnh vườn nho rộng mênh mông....
Có ai hiểu rằng, cô chẳng qua cũng mới 23 tuổi... 23 tuổi vốn không nên trải qua những chuyện đau thương như thế này....
Đúng là đời người bị người mình yêu nhất phản bội, niềm tin trong cô đã không còn, ma quỷ cùng thiên sứ ở thế giới đều đảo loạn!
Cảm xúc, cảm giác kích thích, cảm giác đáng sợ, như cùng một lúc đánh vào tâm hồn cô , khống chế cô!
Đại não nhanh chóng mất đi cảm giác!
Đường Khả Hinh ý thức được những oán hận này, sắp đem chính mình biến thành một con người khác, nước mắt của cô từng dòng, từng dòng chảy xuống. Cô như phát điên từ trên mặt đất đứng lên, vừa khóc vừa hướng phòng tắm đi đến, run rẩy cởi bỏ giày cao gót của mình, kéo váy dài xuống, bên trong chỉ còn lại quần mỏng, liền bước vào bồn tắm lớn lạnh lẽo, lập tức xoay mở vòi nước lạnh buốt, nước, nước lạnh buốt róc rách chảy ra, nhanh chóng chảy trên người cô.
Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, run rẩy tùy ý để nước lạnh xối vào người mình, kích động cùng giận dữ hừng hực bốc cháy trong thân thể, lạnh, dường như dao lạnh, xuyên vào thân thể của chính mình, sắc mặt cô tái nhợt, run rẩy tùy ý nước xối, trong đầu lại lóe ra hình ảnh Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt Như Mạt, cô a một tiếng, ôm đầu nằm trong bồn tắm lớn đã tràn đầy nước, thất thanh khóc rống lên, khóc đến tan nát cõi lòng.
Trang Hạo Nhiên phịch một tiếng, đẩy cửa phòng tổng thống, lập tức nghe được tiếng gào thét đau khổ của Đường Khả Hinh, sắc mặt biến đổi, phóng nhanh vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, lấp tức nhìn thấy váy xinh đẹp, cùng giày cao gót văng trên mặt đất, anh không băn khoăn nữa, vọt vào phòng tắm, nhìn thấy Đường Khả Hinh cả người ngồi trong bồn tắm lớn, tùy ý nước lạnh từ trên đầu điên cuồng xối xuống, cả người cuộn lại, tóc tai rối tung, run rẩy điên cuồng mà khóc, trái tim anh như thắt lại, lập tức phóng như bay đến, quỳ trên mép bồn tắm, nắm chặt hai tay của cô, kêu to:" Em làm gì vậy?"
"Anh ta sao có thể hạnh phúc? Anh ta dựa vào cái gì mà có thể hạnh phúc như vậy?" Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên kích động bi phẫn, hai mắt run rẩy đau đớn cùng tức giận kêu to: " Đem em làm tổn thương thành như vậy! Anh ta dựa vào cái gì mà có thể hạnh phúc? Cái cô gái đáng sợ kia dựa vào cái gì mà có thể hạnh phúc? Cô ta nói với em, không thích anh ấy, liền đi, liền muốn chết! Hiện tại lại ân ái ở cùng với anh ấy! Em chính là vật hi sinh cho tình yêu của bọn họ!! Em chính là vật hi sinh! Em nói cho anh biết, cha em trước đây dạy em tất cả, đều là sai rồi! Đều là sai!!! Người thiện lương không có được hạnh phúc! Những người vì tư lợi cá nhân lại có thể sống lâu trăm tuổi. Em hận hai người bọn họ không thể chết đi.”
"Đường Khả Hinh!!!" Trang Hạo Nhiên tức giận gọi.
" Anh buông tay ra! Anh cũng sai lầm! Tất cả mọi người đều cho em là sai! Toàn tâm yêu một người là sai! Thiện lương cũng là sai lầm! Toàn bộ đều sai hết!" Cô lại bi phẫn kêu to.