Phòng làm việc tổng giám đốc.
Trang Hạo Nhiên khiếp sợ buông túi hành lý, nhìn về phía giữa màn hình máy vi tính, sáng lên tên quán quân mới nhất của cuộc thi đấu rượu đỏ vòng thứ hai, Đường Khả Hinh, cô đã lấy hết can đảm của mình, đánh bại hai tuyển thủ ưu tú trước đó, nhảy lên đứng đầu trở thành tuyển thủ xuất sắc nhất trong giới!
"Đường Khả Hinh!" Trang Hạo Nhiên lập tức ngồi ở vị trí tổng giám đốc, nhìn về phía giữa màn hình máy vi tính. Đường Khả Hinh hướng mặt trước ống kính, hai tròng mắt lóe lên sáng ngời, cười ngọt ngào cùng xinh đẹp, giống như chiếc kẹo nhỏ dễ thương. Không chút nào nhận ra một cô gái thuần khiết và đơn giản như vậy, thân thể rốt cuộc chứa đựng bao nhiêu năng lực, có thể để cho cô ấy ở trong một thế giới hoàn toàn không biết gì, lại có thể tạo nên kỳ tích...
"Khả Hinh..."
Anh nhẹ nhàng gọi nhỏ, ngồi trên ghế da, hai tròng mắt hiện lên đau lòng, vui sướng, khiếp sợ, còn có quan tâm, lại vô cùng lo lắng nhìn về phía cô gái ngay giữa màn hình máy vi tính, cười rực rỡ đến như thế, giống như toàn bộ đều đã đi qua, chính là đã qua đi rất lâu rồi?
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Trang Hạo Nhiên vẫn ngơ ngác nhìn Đường Khả Hinh giữa màn hình máy vi tính, dường như đã mấy thế kỷ không gặp, không cách nào đáp lại.
Selina trực tiếp đẩy cửa đi tới, vào khoảng thời gian này, tổng giám đốc thường bay qua Pháp, bất đắc dĩ cười nói: "BOSS? Chaiman-of-the-board-of-directors-want-to-talk-to-you..." (Lão đại, Chủ tịch có chuyện tìm anh).
Trang Hạo Nhiên bực bội vừa muốn nói không gặp, nhưng lại nghe nói là cha mình, anh liền có chút giật mình, chính mình trong khoảng thời gian này, không chịu làm gì chỉ ở bên ngoài, khả năng anh đã làm ông cụ mất hứng, anh suy nghĩ một lúc, mới có chút kiêng dè ngẩng đầu, nhìn về phía thư ký, cẩn thận từng li từng tí, mắt nheo nheo hỏi: "Gặp mặt ở đâu?"
"Your-home! (Nhà của anh! )" Selina đột nhiên cười, nói.
Trang Hạo Nhiên vừa nghe, lập tức sợ đến sắc mặt trắng bệch! !
Mưa phùn giăng mờ, mùa xuân London, tràn đầy mưa bụi cùng sương mù, càng làm cho thành phố này lãng mạn hơn.
Trang Hạo Nhiên hiện tại không có tâm trạng thưởng thức những chuyện khác, chỉ tập trung lái xe, theo hướng căn nhà nhỏ của mình mà chạy về, trong đầu lo lắng vào khoảng thời gian này, mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, khiến cho ông cụ không vui? Không có mà, trừ những lúc thỉnh thoảng mình chạy đến Pháp... Anh nghĩ tới nghĩ lui, cũng đã lái xe dừng ở trước cửa nhà mình, hai người bảo vệ đã đứng trước cửa, trang trọng, nghiêm túc đưa mắt nhìn mình...
Anh nắm tay lái, rất bình tĩnh nhìn hai người bảo vệ, nhìn nét mặt của bọn họ , đoán chắc việc lần này rất nghiêm trọng, nhưng bọn họ có cần biểu lộ vẻ mặt vô tình như vậy?
Xe dừng lại.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt này bọn họ, rốt cuộc thái độ cũng có một chút phòng bị, lùi số, tắt máy, bật cây dù, cầm túi hành lý túi đi xuống xe, lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Hai người bảo vệ vẫn như cũ đứng trong mưa không nhúc nhích.
Trang Hạo Nhiên không nói nữa, bật cây dù, trầm mặc đi về phía trước, suy nghĩ một chút, lại có chút sợ hãi, anh lo lắng không yên giống như cô dâu mới, gấp rút gọi điện thoại cho chú rể.
Phòng làm việc tổng giám đốc.
Điện thoại bàn vang lên.
Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn văn kiện, hai tròng mắt chuyên chú mà lóe ra một tia tính toán, đợi một lúc lâu sau, mới cầm điện thoại lên, nói: "Alo!"
"Thiên Lỗi à..." Trang Hạo Nhiên dừng ở hàng rào trước cửa nhà, trìu mến cầm điện thoại gọi anh ta.
Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày, cầm điện thoại, ngẩng đầu lên, lạnh lùng đáp: "Cậu không nghĩ muốn tôi gọi cậu là Hạo Nhiên chứ..."
Trang Hạo Nhiên lập tức thu lại sắc mặt, mắt chớp chớp biểu lộ vẻ vô tội, nhẹ giọng nói: "Anh không cần như vậy."
"Cậu muốn thế nào?" Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp không khách khí hỏi anh.
"Hôm nay cha tôi muốn tìm tôi, anh biết ông ấy tìm tôi có chuyện gì không?" Trang Hạo Nhiên hỏi, giống như đang cầu xin vậy.
Tưởng Thiên Lỗi cười châm biếm, cầm điện thoại, không biết nói gì, chỉ nói: "Cha cậu tìm tới cậu, cậu lại chạy tới hỏi tôi?"
" Cha tôi chỉ có hai lần muốn gặp tôi ở nhà, một lần là bởi vì Như Mạt, một lần là bởi vì Tử Hiền ở nhà của tôi qua đêm..." Trang Hạo Nhiên rất khẩn trương nắm di động, sốt ruột nói: "Tôi lần này không trêu chọc đến người nào của anh? Suy nghĩ một chút Khả Hinh cô ấy hiện tại cùng với anh đâu có quan hệ gì , tôi dù cho tìm cô ấy, cũng là bởi vì tôi lo lắng cho cô em gái này không biết có chuyện gì không thôi, huống chi, quan hệ của chúng tôi là sếp và nhân viên đúng hay không? Tôi có thể tìm cô ấy , đúng hay không?"
Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt lóe lên ánh mắt đắc ý, có chút kiêu ngạo cười nói: "Còn có cách nào sao? Cậu thích phụ nữ, đều đã thích tôi..."
"Thôi thôi thôi! !" Trang Hạo Nhiên thu hồi vẻ mặt, lại có chút nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc, anh có hay không tố cáo với cha tôi chuyện gì?"
"Trang Hạo Nhiên, tôi sẽ không tố cáo! ! Tôi không có giống cậu lòng dạ hẹp hòi!" Tưởng Thiên Lỗi tức giận nói.
"Anh nói ai lòng dạ hẹp hòi hả? Anh lần trước lái xe muốn đem tôi đâm chết chuyện này tôi toàn bộ đều đã quên!" Trang Hạo Nhiên cũng tức giận nói.
"Cúp máy!" Tưởng Thiên Lỗi không có thời gian để ý đến anh, muốn cúp điện thoại!
"Chờ một chút! !" Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng gọi anh ta!
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì dừng lại động tác, chờ xem cái tên buồn chán này nói chuyện gì.
"Anh thật không có cùng cha anh nói gì chứ? Rồi cha anh nói với cha tôi? Sau đó cha tôi giận chó đánh mèo, tức giận với tôi! ? Giống như lần trước, anh muốn lén chuyển đi tiền vốn Hoàn Cầu, bị tôi điều tra ra, tôi đem tiền của anh trở về, anh đã tức giận đến không chịu được..." Trang Hạo Nhiên có chút đáng thương nói...
"Cậu... ..." Tưởng Thiên Lỗi như thế lại bị anh bức đến đỏ mặt , còn kém chút nữa là tắt thở, lửa giận muốn hừng hực bốc cháy lên, nói: "Tôi kiếp này chưa từng thấy qua loại người nào giống như cậu! ! Thật ghê tởm!"
"A!" Trang Hạo Nhiên nét mặt ngưỡng mộ lộ vẻ háo sắc, cười rộ lên nói: "Thật đáng yêu a..."
"Rầm!"
Điện thoại phẫn nộ cúp! !
Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại, sắc mặt hơi thu lại, hai tròng mắt di chuyển, nghe những lời của Tưởng Thiên Lỗi, đoán chừng chuyện chắc không liên quan đến anh ta, vậy chuyện gì khiến cho chủ tịch Trang tức giận như thế? Nghĩ tới nghĩ lui, thực sự không đoán được, hỏi chị gái đương nhiên là không thể nào , chị ấy tàn nhẫn đến nỗi không biết làm sao để cha đem mình cắt thành một loại mì nấu ăn, anh thở dài, thật là không có cách nào, đành phải bước từng bậc thang lên lầu, đi tới trước cửa... Lại do dự một lúc lâu, mới rốt cuộc nhẹ đẩy cửa vào, mặt nhìn về phía trước, mắt hướng bên trong mà nhìn...
Toàn bộ phòng khách ấm áp, khắp nơi là đồ nội thất cổ xưa kết hợp cùng hiện đại , củi lửa cháy sáng bên trong lò sưởi, phòng ăn sáng lên ánh sáng màu cam, có một bóng dáng chậm chạp di chuyển.
Trang Hạo Nhiên mắt nhíu lại, rốt cuộc nhìn thấy cha mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây màu đen, tạp dề vây quanh bóng lưng, âm âm u u như vậy, nghiêm trang cùng nghiêm túc, trán của anh lập tức đổ mồ hôi lạnh, sợ đến mức nói không nên lời.
Trang Tĩnh Vũ vẻ mặt nghiêm túc đứng trước bếp , dùng dao nhỏ sắc bén, một dao cắt vụn toàn bộ cá(một dao cắt cá thành lát mỏng), lạnh lùng nói: "Nếu như anh không dám lăn tới đây, anh bây giờ liền ra khỏi cái nhà này... Dù sao từ lúc mẹ anh sinh ra anh, tôi cũng đã không cam tâm tình nguyện rồi."
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, liền không dám nói nữa, chỉ là cố giả bộ tự nhiên cười cười, đi vào nhà, đóng cửa lại, để lại chút khe hở, mới nói: "Những chỗ ấy tương lai đều là của người, con hiện tại làm tất cả, đều là vì người và mẹ, còn vì chị gái, anh rể phục vụ."
Trang Tĩnh Vũ không nói lời nào, tiếp tục dùng dao nhanh nhẹn cắt mỏng cá.
Trang Hạo Nhiên liếc mắt một cái nhìn bóng lưng cha lạnh lùng, mới đi đến trước phòng khách, buông túi hành lý, cởi áo khoác, mới nhìn hướng cha, cười rộ lên nói: "Cha, hiện tại mới là ba giờ chiều, người đây là ăn trà chiều, hay là..."
Máy hút khói hoạt động mạnh, Trang Tĩnh Vũ không nghe được anh nói cái gì.
Trang Hạo Nhiên nhìn thái độ của cha, chính mình cũng không dám nói gì, vừa muốn trốn lên lầu tắm...
"Mới từ Pháp trở về, trước ăn một chút gì đi..." Trang Tĩnh Vũ nhìn canh đã nấu xong, liền đem miếng cá cắt mỏng, bỏ và trong nước sôi.
"Con, con... Con không đói..." Trang Hạo Nhiên lại miễn cưỡng cười nói.
"Vậy anh có thể không ăn." Trang Tĩnh Vũ lấy nắp đậy lại nồi cá, tận dụng thời gian này, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên mở vòi nước, rửa tay.
Trang Hạo Nhiên lập tức không dám cãi lại, sợ đến toàn thân mồ hôi lạnh, khiếp sợ nhẹ nhàng hướng bàn cơm đi tới, vừa cười nói: "Dạ, ăn một chút vậy."
Trang Tĩnh Vũ rửa tay xong, sau đó mang găng tay vào, bưng lên một tô cá, đưa đến trước bàn ăn, đặt ở trước mặt con trai, nói: "Quên nấu cho anh một ít cơm, ăn đỡ vậy đi."
Trang Hạo Nhiên nhíu mi mắt, liếc thấy cha cầm lên một phần văn kiện, ngồi ở trước mặt của mình, đeo kính, vẻ mặt bình tĩnh, yên lặng lật xem, anh lại vô cùng khẩn trương nuốt xuống một ngụm, cổ họng khô khốc, mới vươn tay, nhẹ mở nắp tô cá lớn kia,…, rồi mở to mắt nhìn lát cá mỏng trắng bóng nằm trong tô, phía dưới tất cả đều là loại ớt mùa xuân của vùng biển Naga ở nước Anh, chính là loại ớt đỏ cay nhất trên thế giới, nằm trong kỷ lục Guiness thế giới…
Anh trừng mắt, đôi đồng tử cũng mở to, há to mồm, mắt ngơ ngác nhìn phía dưới đoán chừng phải 5 kg ớt nhỏ, lúc này dầu mỡ cũng một màu đỏ nổi trên mặt nước, hương vị này bộc phát có thể đem vị cay từ mũi xộc thẳng lên đại não. Cha hiểu rõ mẹ sợ vị cay nhất, lúc nấu ăn, cũng không bao giờ cho vào một chút cay nào!!!
Trang Tĩnh Vũ còn đang yên lặng lật xem văn kiện.
Trang Hạo Nhiên sợ đến tim đều muốn nhảy ra, nhìn cha, vẻ mặt đau khổ, cầu xin tha thứ nói: "Cha, con đã làm chuyện gì có lỗi, sao ông cụ người lại muốn đối xử với con như vậy? Tốn nhiều sức lực như vậy, nấu canh ớt này, tay của người có khỏe không?"
"Chị gái anh đã trở về..." Trang Tĩnh Vũ nhàn nhạt nói.
"Hả?" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía cha, không hiểu, trật tự trong thế giới của ông, chỉ có một bàn ớt trước mặt, phải biết rằng, loại ớt biển mùa xuân này, có cái tên xinh đẹp không gì sánh được – Tiểu Lạt Tiêu, thế nhưng lại làm cho người ta cay đến chết…
"Nó thích ăn cá..." Trang Tĩnh Vũ nói.
"Vậy thì sao?" Trang Hạo Nhiên đại não còn đang một mảnh mơ hồ, khổ sở hỏi.
"Cho nên anh đem cá để lại cho chị, anh ăn hết ớt cay đi..." Trang Tĩnh Vũ lại nhàn nhạt lật xem văn kiện, mặt nhìn thấy tài liệu trên có liên quan đến Cố Di, phía sau lưng một trận lửa hừng hực bốc cháy lên, lại từng chữ từng chữ nuôi lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: " Ăn từng hạt một, rớt một hạt, tôi muốn đem đầu của anh chặt xuống, đem toàn bộ các hạng mục giao cho anh ngừng lại, bao gồm cả khách sạn dưới nước! ! !"
Trang Hạo Nhiên khiếp sợ buông túi hành lý, nhìn về phía giữa màn hình máy vi tính, sáng lên tên quán quân mới nhất của cuộc thi đấu rượu đỏ vòng thứ hai, Đường Khả Hinh, cô đã lấy hết can đảm của mình, đánh bại hai tuyển thủ ưu tú trước đó, nhảy lên đứng đầu trở thành tuyển thủ xuất sắc nhất trong giới!
"Đường Khả Hinh!" Trang Hạo Nhiên lập tức ngồi ở vị trí tổng giám đốc, nhìn về phía giữa màn hình máy vi tính. Đường Khả Hinh hướng mặt trước ống kính, hai tròng mắt lóe lên sáng ngời, cười ngọt ngào cùng xinh đẹp, giống như chiếc kẹo nhỏ dễ thương. Không chút nào nhận ra một cô gái thuần khiết và đơn giản như vậy, thân thể rốt cuộc chứa đựng bao nhiêu năng lực, có thể để cho cô ấy ở trong một thế giới hoàn toàn không biết gì, lại có thể tạo nên kỳ tích...
"Khả Hinh..."
Anh nhẹ nhàng gọi nhỏ, ngồi trên ghế da, hai tròng mắt hiện lên đau lòng, vui sướng, khiếp sợ, còn có quan tâm, lại vô cùng lo lắng nhìn về phía cô gái ngay giữa màn hình máy vi tính, cười rực rỡ đến như thế, giống như toàn bộ đều đã đi qua, chính là đã qua đi rất lâu rồi?
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Trang Hạo Nhiên vẫn ngơ ngác nhìn Đường Khả Hinh giữa màn hình máy vi tính, dường như đã mấy thế kỷ không gặp, không cách nào đáp lại.
Selina trực tiếp đẩy cửa đi tới, vào khoảng thời gian này, tổng giám đốc thường bay qua Pháp, bất đắc dĩ cười nói: "BOSS? Chaiman-of-the-board-of-directors-want-to-talk-to-you..." (Lão đại, Chủ tịch có chuyện tìm anh).
Trang Hạo Nhiên bực bội vừa muốn nói không gặp, nhưng lại nghe nói là cha mình, anh liền có chút giật mình, chính mình trong khoảng thời gian này, không chịu làm gì chỉ ở bên ngoài, khả năng anh đã làm ông cụ mất hứng, anh suy nghĩ một lúc, mới có chút kiêng dè ngẩng đầu, nhìn về phía thư ký, cẩn thận từng li từng tí, mắt nheo nheo hỏi: "Gặp mặt ở đâu?"
"Your-home! (Nhà của anh! )" Selina đột nhiên cười, nói.
Trang Hạo Nhiên vừa nghe, lập tức sợ đến sắc mặt trắng bệch! !
Mưa phùn giăng mờ, mùa xuân London, tràn đầy mưa bụi cùng sương mù, càng làm cho thành phố này lãng mạn hơn.
Trang Hạo Nhiên hiện tại không có tâm trạng thưởng thức những chuyện khác, chỉ tập trung lái xe, theo hướng căn nhà nhỏ của mình mà chạy về, trong đầu lo lắng vào khoảng thời gian này, mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, khiến cho ông cụ không vui? Không có mà, trừ những lúc thỉnh thoảng mình chạy đến Pháp... Anh nghĩ tới nghĩ lui, cũng đã lái xe dừng ở trước cửa nhà mình, hai người bảo vệ đã đứng trước cửa, trang trọng, nghiêm túc đưa mắt nhìn mình...
Anh nắm tay lái, rất bình tĩnh nhìn hai người bảo vệ, nhìn nét mặt của bọn họ , đoán chắc việc lần này rất nghiêm trọng, nhưng bọn họ có cần biểu lộ vẻ mặt vô tình như vậy?
Xe dừng lại.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt này bọn họ, rốt cuộc thái độ cũng có một chút phòng bị, lùi số, tắt máy, bật cây dù, cầm túi hành lý túi đi xuống xe, lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Hai người bảo vệ vẫn như cũ đứng trong mưa không nhúc nhích.
Trang Hạo Nhiên không nói nữa, bật cây dù, trầm mặc đi về phía trước, suy nghĩ một chút, lại có chút sợ hãi, anh lo lắng không yên giống như cô dâu mới, gấp rút gọi điện thoại cho chú rể.
Phòng làm việc tổng giám đốc.
Điện thoại bàn vang lên.
Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn văn kiện, hai tròng mắt chuyên chú mà lóe ra một tia tính toán, đợi một lúc lâu sau, mới cầm điện thoại lên, nói: "Alo!"
"Thiên Lỗi à..." Trang Hạo Nhiên dừng ở hàng rào trước cửa nhà, trìu mến cầm điện thoại gọi anh ta.
Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày, cầm điện thoại, ngẩng đầu lên, lạnh lùng đáp: "Cậu không nghĩ muốn tôi gọi cậu là Hạo Nhiên chứ..."
Trang Hạo Nhiên lập tức thu lại sắc mặt, mắt chớp chớp biểu lộ vẻ vô tội, nhẹ giọng nói: "Anh không cần như vậy."
"Cậu muốn thế nào?" Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp không khách khí hỏi anh.
"Hôm nay cha tôi muốn tìm tôi, anh biết ông ấy tìm tôi có chuyện gì không?" Trang Hạo Nhiên hỏi, giống như đang cầu xin vậy.
Tưởng Thiên Lỗi cười châm biếm, cầm điện thoại, không biết nói gì, chỉ nói: "Cha cậu tìm tới cậu, cậu lại chạy tới hỏi tôi?"
" Cha tôi chỉ có hai lần muốn gặp tôi ở nhà, một lần là bởi vì Như Mạt, một lần là bởi vì Tử Hiền ở nhà của tôi qua đêm..." Trang Hạo Nhiên rất khẩn trương nắm di động, sốt ruột nói: "Tôi lần này không trêu chọc đến người nào của anh? Suy nghĩ một chút Khả Hinh cô ấy hiện tại cùng với anh đâu có quan hệ gì , tôi dù cho tìm cô ấy, cũng là bởi vì tôi lo lắng cho cô em gái này không biết có chuyện gì không thôi, huống chi, quan hệ của chúng tôi là sếp và nhân viên đúng hay không? Tôi có thể tìm cô ấy , đúng hay không?"
Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt lóe lên ánh mắt đắc ý, có chút kiêu ngạo cười nói: "Còn có cách nào sao? Cậu thích phụ nữ, đều đã thích tôi..."
"Thôi thôi thôi! !" Trang Hạo Nhiên thu hồi vẻ mặt, lại có chút nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc, anh có hay không tố cáo với cha tôi chuyện gì?"
"Trang Hạo Nhiên, tôi sẽ không tố cáo! ! Tôi không có giống cậu lòng dạ hẹp hòi!" Tưởng Thiên Lỗi tức giận nói.
"Anh nói ai lòng dạ hẹp hòi hả? Anh lần trước lái xe muốn đem tôi đâm chết chuyện này tôi toàn bộ đều đã quên!" Trang Hạo Nhiên cũng tức giận nói.
"Cúp máy!" Tưởng Thiên Lỗi không có thời gian để ý đến anh, muốn cúp điện thoại!
"Chờ một chút! !" Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng gọi anh ta!
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì dừng lại động tác, chờ xem cái tên buồn chán này nói chuyện gì.
"Anh thật không có cùng cha anh nói gì chứ? Rồi cha anh nói với cha tôi? Sau đó cha tôi giận chó đánh mèo, tức giận với tôi! ? Giống như lần trước, anh muốn lén chuyển đi tiền vốn Hoàn Cầu, bị tôi điều tra ra, tôi đem tiền của anh trở về, anh đã tức giận đến không chịu được..." Trang Hạo Nhiên có chút đáng thương nói...
"Cậu... ..." Tưởng Thiên Lỗi như thế lại bị anh bức đến đỏ mặt , còn kém chút nữa là tắt thở, lửa giận muốn hừng hực bốc cháy lên, nói: "Tôi kiếp này chưa từng thấy qua loại người nào giống như cậu! ! Thật ghê tởm!"
"A!" Trang Hạo Nhiên nét mặt ngưỡng mộ lộ vẻ háo sắc, cười rộ lên nói: "Thật đáng yêu a..."
"Rầm!"
Điện thoại phẫn nộ cúp! !
Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại, sắc mặt hơi thu lại, hai tròng mắt di chuyển, nghe những lời của Tưởng Thiên Lỗi, đoán chừng chuyện chắc không liên quan đến anh ta, vậy chuyện gì khiến cho chủ tịch Trang tức giận như thế? Nghĩ tới nghĩ lui, thực sự không đoán được, hỏi chị gái đương nhiên là không thể nào , chị ấy tàn nhẫn đến nỗi không biết làm sao để cha đem mình cắt thành một loại mì nấu ăn, anh thở dài, thật là không có cách nào, đành phải bước từng bậc thang lên lầu, đi tới trước cửa... Lại do dự một lúc lâu, mới rốt cuộc nhẹ đẩy cửa vào, mặt nhìn về phía trước, mắt hướng bên trong mà nhìn...
Toàn bộ phòng khách ấm áp, khắp nơi là đồ nội thất cổ xưa kết hợp cùng hiện đại , củi lửa cháy sáng bên trong lò sưởi, phòng ăn sáng lên ánh sáng màu cam, có một bóng dáng chậm chạp di chuyển.
Trang Hạo Nhiên mắt nhíu lại, rốt cuộc nhìn thấy cha mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây màu đen, tạp dề vây quanh bóng lưng, âm âm u u như vậy, nghiêm trang cùng nghiêm túc, trán của anh lập tức đổ mồ hôi lạnh, sợ đến mức nói không nên lời.
Trang Tĩnh Vũ vẻ mặt nghiêm túc đứng trước bếp , dùng dao nhỏ sắc bén, một dao cắt vụn toàn bộ cá(một dao cắt cá thành lát mỏng), lạnh lùng nói: "Nếu như anh không dám lăn tới đây, anh bây giờ liền ra khỏi cái nhà này... Dù sao từ lúc mẹ anh sinh ra anh, tôi cũng đã không cam tâm tình nguyện rồi."
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, liền không dám nói nữa, chỉ là cố giả bộ tự nhiên cười cười, đi vào nhà, đóng cửa lại, để lại chút khe hở, mới nói: "Những chỗ ấy tương lai đều là của người, con hiện tại làm tất cả, đều là vì người và mẹ, còn vì chị gái, anh rể phục vụ."
Trang Tĩnh Vũ không nói lời nào, tiếp tục dùng dao nhanh nhẹn cắt mỏng cá.
Trang Hạo Nhiên liếc mắt một cái nhìn bóng lưng cha lạnh lùng, mới đi đến trước phòng khách, buông túi hành lý, cởi áo khoác, mới nhìn hướng cha, cười rộ lên nói: "Cha, hiện tại mới là ba giờ chiều, người đây là ăn trà chiều, hay là..."
Máy hút khói hoạt động mạnh, Trang Tĩnh Vũ không nghe được anh nói cái gì.
Trang Hạo Nhiên nhìn thái độ của cha, chính mình cũng không dám nói gì, vừa muốn trốn lên lầu tắm...
"Mới từ Pháp trở về, trước ăn một chút gì đi..." Trang Tĩnh Vũ nhìn canh đã nấu xong, liền đem miếng cá cắt mỏng, bỏ và trong nước sôi.
"Con, con... Con không đói..." Trang Hạo Nhiên lại miễn cưỡng cười nói.
"Vậy anh có thể không ăn." Trang Tĩnh Vũ lấy nắp đậy lại nồi cá, tận dụng thời gian này, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên mở vòi nước, rửa tay.
Trang Hạo Nhiên lập tức không dám cãi lại, sợ đến toàn thân mồ hôi lạnh, khiếp sợ nhẹ nhàng hướng bàn cơm đi tới, vừa cười nói: "Dạ, ăn một chút vậy."
Trang Tĩnh Vũ rửa tay xong, sau đó mang găng tay vào, bưng lên một tô cá, đưa đến trước bàn ăn, đặt ở trước mặt con trai, nói: "Quên nấu cho anh một ít cơm, ăn đỡ vậy đi."
Trang Hạo Nhiên nhíu mi mắt, liếc thấy cha cầm lên một phần văn kiện, ngồi ở trước mặt của mình, đeo kính, vẻ mặt bình tĩnh, yên lặng lật xem, anh lại vô cùng khẩn trương nuốt xuống một ngụm, cổ họng khô khốc, mới vươn tay, nhẹ mở nắp tô cá lớn kia,…, rồi mở to mắt nhìn lát cá mỏng trắng bóng nằm trong tô, phía dưới tất cả đều là loại ớt mùa xuân của vùng biển Naga ở nước Anh, chính là loại ớt đỏ cay nhất trên thế giới, nằm trong kỷ lục Guiness thế giới…
Anh trừng mắt, đôi đồng tử cũng mở to, há to mồm, mắt ngơ ngác nhìn phía dưới đoán chừng phải 5 kg ớt nhỏ, lúc này dầu mỡ cũng một màu đỏ nổi trên mặt nước, hương vị này bộc phát có thể đem vị cay từ mũi xộc thẳng lên đại não. Cha hiểu rõ mẹ sợ vị cay nhất, lúc nấu ăn, cũng không bao giờ cho vào một chút cay nào!!!
Trang Tĩnh Vũ còn đang yên lặng lật xem văn kiện.
Trang Hạo Nhiên sợ đến tim đều muốn nhảy ra, nhìn cha, vẻ mặt đau khổ, cầu xin tha thứ nói: "Cha, con đã làm chuyện gì có lỗi, sao ông cụ người lại muốn đối xử với con như vậy? Tốn nhiều sức lực như vậy, nấu canh ớt này, tay của người có khỏe không?"
"Chị gái anh đã trở về..." Trang Tĩnh Vũ nhàn nhạt nói.
"Hả?" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía cha, không hiểu, trật tự trong thế giới của ông, chỉ có một bàn ớt trước mặt, phải biết rằng, loại ớt biển mùa xuân này, có cái tên xinh đẹp không gì sánh được – Tiểu Lạt Tiêu, thế nhưng lại làm cho người ta cay đến chết…
"Nó thích ăn cá..." Trang Tĩnh Vũ nói.
"Vậy thì sao?" Trang Hạo Nhiên đại não còn đang một mảnh mơ hồ, khổ sở hỏi.
"Cho nên anh đem cá để lại cho chị, anh ăn hết ớt cay đi..." Trang Tĩnh Vũ lại nhàn nhạt lật xem văn kiện, mặt nhìn thấy tài liệu trên có liên quan đến Cố Di, phía sau lưng một trận lửa hừng hực bốc cháy lên, lại từng chữ từng chữ nuôi lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: " Ăn từng hạt một, rớt một hạt, tôi muốn đem đầu của anh chặt xuống, đem toàn bộ các hạng mục giao cho anh ngừng lại, bao gồm cả khách sạn dưới nước! ! !"