"A ——————" Một loạt tiếng la đau từ bầu trời học việc truyền đến, dồn dập thu hút ánh nhìn của rất nhiều du khách! !
"Ôi ôi ôi! ! Ngón tay yêu quý! Sẽ gãy , thật sự sẽ gãy mất ! Đến lúc kết hôn làm thế nào đeo nhẫn đây?" Trang Hạo Nhiên cả người nằm bò trên cỏ, đầu vùi vào trong bụi cỏ, ôm lấy bàn tay thật đáng thương kêu to! !
Đường Khả Hinh nét mặt vô cảm bẻ ngón tay giữa anh, nhìn bộ dáng anh khổ sở giãy giụa, tức giận hỏi: "Xem anh có còn dám xằng bậy hay không! ! Lần nào cũng như vậy!"
"Trời ơi! ! Do bài thơ kia quá xúc động mà thôi! ! Anh sai rồi! !" Trang Hạo Nhiên thật đáng thương đầu đập trên mặt đất, đau đến mồ hôi lạnh tuôn ra, nói không nên lời, anh kỳ thực có chút sợ đau.
"Biết đau sao?" Đường Khả Hinh vừa mới dứt lời, mở to hai mắt, ngón tay lại dùng lực, đem ngón giữa của anh nhanh chóng bẻ!
"A ——————" Trang Hạo Nhiên giống như con cá chạch nằm bò trên mặt đất, lại đau đến mức toàn thân muốn nổ tung kêu to: "Anh thực sự… thực sự…. thực sự… biết sai rồi! !"
Đường Khả Hinh nghe lời này, tiếp tục tức giận nói: "Mỗi lần đều như vậy, nhiều lần đều thừa dịp lúc em không tỉnh táo, liền dùng một vài thủ đoạn bịp bợm đến chiếm
tiện nghi của em! Chỉ biết bắt nạt em! Lại không thấy anh dám làm như vậy khi trời quang mây tạnh! ! Đáng ghét! !"
Cô nói cho hết lời, cả người cũng đã hất tay anh ra, tức giận đứng lên, bước thật nhanh đạp trên bãi cỏ xanh đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, biết cô thực sự tức giận, liền vội vã bò dậy, hướng về phía cô chậm rãi chạy, vừa đuổi theo cô, vừa cười nói: "Này, em không muốn như vậy thì thôi! Anh thật sự sai rồi, được không? Anh thật sự sai rồi! Anh sai rồi!"
Đường Khả Hinh tạm ngừng bước chân, bực tức ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, nói chuyện giống như pháo nổ: "Em trước đây lúc hướng về phía anh thừa nhận sai lầm, anh liền nói em mỗi ngày chỉ biết nói sai rồi! Anh thì sao?"
Trang Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy không biết nói gì, nhìn cô.
Đường Khả Hinh hung bạo trừng mắt liếc anh một cái, tiếp tục đi về phía trước!
"Ôi! ! !" Trang Hạo Nhiên lại vội vã chạy như bay lên, lại cười chặn trước mặt cô, tim gan có chút run sợ nói: "Em tha thứ cho anh nhé! ! Liền tha thứ một lần thôi! Anh lần sau sẽ không dám ! ! Lúc nãy là do thơ của Từ Chí Ma kia quá hợp tình thôi!"
Đường Khả Hinh vừa nghe lời này, lập tức hai mắt trợn tròn giống như chiếc chuông, nhìn anh nói to: "Lần trước là nhớ Tình Xuyên ! ! Lần này là Từ Chí Ma! ! Lý do của anh thật sự là nhiều lắm đấy!"
Cô nói hết lời, hai tay lại đẩy anh ra, lại tức giận đi về phía trước, vừa đi vừa nổi cáu nói: "Em biết suy nghĩ của anh! ! Bởi vì em không giống những người phụ nữ khác! Em chịu quá nhiều tổn thương, em bị người ta vứt bỏ, em một mình lẻ loi hiu quạnh, em không phải thiên kim đại tiểu thư như người ta, em cũng không có phong cách, em lại càng không có nghệ thuật tài hoa, cho nên anh coi thường em, muốn trêu chọc em thì liền trêu chọc em... A!"
Cả người cô bị một người mạnh mẽ lôi kéo, giống như một đứa ngốc, quay đầu lại nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên nắm chặt cánh tay Đường Khả Hinh, trên mặt có chút nghiêm túc nhìn cô, nói: "Không nên nói bản thân mình như vậy! Em biết, anh không phải nghĩ như vậy mà!"
Đường Khả Hinh vừa nghe, lại tức giận muốn đẩy anh ra!
Trang Hạo Nhiên vội vã muốn ôm cô an ủi...
"Anh buông tay ra! !" Đường Khả Hinh lại muốn đẩy anh ra!
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, không có cách nào đành dùng lực mạnh mẽ của đàn ông, đem cô ôm vào trong lòng, ôm chặt eo nhỏ nhắn của cô, đột nhiên mở to mắt la: "A —————— "
Đường Khả Hinh dùng lực mạnh vặn ngón tay anh, nặng nề bẻ, nói: "Còn dám tới gần em?"
"Anh sai rồi! ! Anh sai rồi! !" Trang Hạo Nhiên lại lần nữa cầu xin tha thứ, thật sự rất đau! !
Đường Khả Hinh hung hăng liếc mắt nhìn anh một cái, buông tay anh ra, lại tự mình đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên tay đau đến không chịu nổi, nhưng vẫn tiếp tục đi theo, lại nói xin lỗi...
"Anh còn dám qua đây! ?" Đường Khả Hinh thoáng cái dừng bước chân, trợn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên lập tức nhịn cười, đứng tại chỗ nhìn cô!
"Hừ!" Đường Khả Hinh xoay người đi về phía trước...
Trang Hạo Nhiên muốn đuổi theo...
Đường Khả Hinh trong nháy mắt quay đầu!
Trang Hạo Nhiên lại dừng lại! !
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, trợn mắt nhìn anh, nhớ tới hôm qua anh kể chuyện về Giai Giai, nhớ tới anh hướng về người phụ nữ mình yêu mến bỏ tiền dưới
gối, nhớ tới anh vì người phụ nữ mình yêu mến mà đặt trước đồ ăn ngoài, nhớ tới anh mỗi ngày gọi điện thoại đều bị tắt máy, cô lại nhìn anh...
Trang Hạo Nhiên đột nhiên sửng sốt, nhìn cô.
Đường Khả Hinh lại tức giận trợn mắt liếc anh một cái, mới nói: "Xem như em bỏ một chút tiền ra để đổi lấy việc gối đầu trên bãi cỏ lúc nãy đi, tha cho anh một lần! Sau này cách xa em một thước!"
Cô nói hết lời, người đã bước nhanh về phía trước!
Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, nét mặt ban đầu là sững sờ, về sau lại bình tĩnh, cuối cùng mới hiện lên vài phần vui sướng tươi cười, vội vã chạy chậm theo sau .
Trên con đường chính náo nhiệt, dòng người qua lại nườm nượp, vì hôm nay ánh mặt trời sáng rực rỡ.
"Em không nên tức giận! Nếu như đã tha thứ cho anh, làm sao lại không nói chuyện với anh?" Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh đi về phía con đường náo nhiệt phía trước.
Đường Khả Hinh thở hổn hển đi về phía trước, vẫn không muốn rời khỏi, mới xoay người quẹo trái...
"Này!" Trang Hạo Nhiên nhịn không được cũng quẹo trái theo, mới kéo cô, ai ngờ thân thể lại va chạm phải một chiếc xe đạp đang lao như bay đến, phịch một tiếng, cả
người anh đập mạnh vào tường, đau đến mức khẽ kêu lên một tiếng, ôm lấy khuỷu tay của mình...
"Trang Hạo Nhiên!" Đường Khả Hinh nghe thấy tiếng thét này, quay đầu lại, nhìn thấy thân thể Trang Hạo Nhiên đã va chạm trên tường, đang ôm lấy khuỷu tay, cô nhìn chiếc xe đạp trên mặt đất, bánh xe đang quay vòng với tốc độ rất nhanh, cô lập tức tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, đỡ tay anh, nhìn anh từ trên xuống dưới, nói: "Anh không sao chứ?"
"Không có việc gì!" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, đột nhiên cười, lại có chút đau đớn nhấc tay, nhìn về phía khuỷu tay trên áo sơ mi trắng, đã bị rách , bị trầy một chút da...
"Để em nhìn xem!" Đường Khả Hinh thật khẩn trương nâng tay anh, lại muốn nhìn kỹ.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô căng thẳng như vậy, vừa muốn cười rộ lên nói thật sự không có chuyện gì...
"Hạo Nhiên?" ... ...
Một tiếng kêu gọi nhẹ nhàng vang lên, giống như từ phương xa, nhẹ nhàng bay đến, mang theo vài phần xúc động, vài phần mờ ám, vài phần dịu dàng, cùng vài phần vui sướng...
Trang Hạo Nhiên sửng sốt ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, hai mắt lộ vẻ không thể tin nổi, sáng ngời.
Đường Khả Hinh cũng kỳ quái quay đầu, người phụ nữ trước mặt, tuổi chừng hơn ba mươi, thế nhưng năm tháng cũng không hề lưu lại dấu vết thời gian trên khuôn mặt cô ấy, cô mặc áo ba lỗ màu trắng, quần màu lam cùng với thắt lưng phía trước, bên ngoài khoác chiếc áo dệt kim màu trắng, đầu đội chiếc mũ thời thượng cá tính, tóc thẳng dài đến bên hông chiếc áo choàng, khuôn mặt trái xoan, đường nét vô cùng hài hòa xinh đẹp, đôi mắt sâu to tròn, lông mi cong tự nhiên, chiếc mũi con lai thật cao, gợi cảm mà mê người, đôi môi đầy đặn, khẽ cười, cả khuôn mặt dường như do một vị nữ thần ban tặng, lấp lánh chiếu sáng, thực sự quá mê người...
Đường Khả Hinh nhìn cô đến mức ngây người! !
Trang Hạo Nhiên cũng ngây người, hai tròng mắt không kìm được cũng trở nên ôn nhu, thậm chí bộc lộ vài phần tình ý theo thói quen tự nhiên, bắt đầu nhớ lại chân tình, giống như một làn sóng, thậm chí không dám tưởng tượng, mình đang nhìn thấy cô ấy .
Giai Giai cũng vô cùng xúc động, dịu dàng nhìn Trang Hạo Nhiên, giọng nói khàn khàn đặc trưng, từ đôi môi mọng khẽ thoát ra: "Hạo Nhiên, không nghĩ đến, lại ở chỗ này gặp được anh."
Đường Khả Hinh nghe lời này, ánh mắt sáng ngời, đột nhiên hiểu ra thân phận của cô ấy, chính là Giai Giai! !
Cô lập tức khiếp sợ quay mặt sang, nhìn Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên cũng há hốc mồm nhìn Giai Giai, không kìm lòng được chìm đắm trong chuyện cũ, những khi hai người cười ngọt ngào ôm nhau ngủ, khi tỉnh lại hôn nồng nhiệt say mê, còn ôm lấy cô, đứng trên ban công ngắm nhìn phong cảnh
Cambridge, còn có rất nhiều chuyện cũ, dường như chỉ mới hôm qua, từng chút từng chút một hiện về...
Giai Giai dường như rất hiểu Trang Hạo Nhiên, có chút bất đắc dĩ nhìn anh, đột nhiên cười, vươn tay nhẹ vén tóc dài trên trán, mới nói: "Được rồi! Đừng ngẩn người nữa! Đã đến giờ rồi !"
Trang Hạo Nhiên lúc này mới chợt thức tỉnh, có chút xúc động nhìn cô, đột nhiên cười.
Hai người cứ im lặng bước lại gần, nhìn đối phương, thật lâu, rốt cuộc mới vươn tay, nghiêng người, cùng đối phương ôm nhau thật sâu, Giai Giai thậm chí còn ôm lấy cổ Trang Hạo Nhiên, dường như rất nhớ nhung, khuôn mặt tựa trên bờ vai anh, gợi cảm tươi cười, nói: "Em rất nhớ anh..."
Trang Hạo Nhiên nghe , trong lòng có chút kích động, cười, ôm chặt hông cô, mặt nhẹ nhàng cọ cọ vào mái tóc cô, yếu ớt nói: "Anh cũng vậy..."
Đường Khả Hinh đứng một bên, dường như trong nháy mắt bị bắn ra xa thật xa khỏi thế giới của hai người, sững sờ nhìn bọn họ.
"Ôi ôi ôi! ! Ngón tay yêu quý! Sẽ gãy , thật sự sẽ gãy mất ! Đến lúc kết hôn làm thế nào đeo nhẫn đây?" Trang Hạo Nhiên cả người nằm bò trên cỏ, đầu vùi vào trong bụi cỏ, ôm lấy bàn tay thật đáng thương kêu to! !
Đường Khả Hinh nét mặt vô cảm bẻ ngón tay giữa anh, nhìn bộ dáng anh khổ sở giãy giụa, tức giận hỏi: "Xem anh có còn dám xằng bậy hay không! ! Lần nào cũng như vậy!"
"Trời ơi! ! Do bài thơ kia quá xúc động mà thôi! ! Anh sai rồi! !" Trang Hạo Nhiên thật đáng thương đầu đập trên mặt đất, đau đến mồ hôi lạnh tuôn ra, nói không nên lời, anh kỳ thực có chút sợ đau.
"Biết đau sao?" Đường Khả Hinh vừa mới dứt lời, mở to hai mắt, ngón tay lại dùng lực, đem ngón giữa của anh nhanh chóng bẻ!
"A ——————" Trang Hạo Nhiên giống như con cá chạch nằm bò trên mặt đất, lại đau đến mức toàn thân muốn nổ tung kêu to: "Anh thực sự… thực sự…. thực sự… biết sai rồi! !"
Đường Khả Hinh nghe lời này, tiếp tục tức giận nói: "Mỗi lần đều như vậy, nhiều lần đều thừa dịp lúc em không tỉnh táo, liền dùng một vài thủ đoạn bịp bợm đến chiếm
tiện nghi của em! Chỉ biết bắt nạt em! Lại không thấy anh dám làm như vậy khi trời quang mây tạnh! ! Đáng ghét! !"
Cô nói cho hết lời, cả người cũng đã hất tay anh ra, tức giận đứng lên, bước thật nhanh đạp trên bãi cỏ xanh đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, biết cô thực sự tức giận, liền vội vã bò dậy, hướng về phía cô chậm rãi chạy, vừa đuổi theo cô, vừa cười nói: "Này, em không muốn như vậy thì thôi! Anh thật sự sai rồi, được không? Anh thật sự sai rồi! Anh sai rồi!"
Đường Khả Hinh tạm ngừng bước chân, bực tức ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, nói chuyện giống như pháo nổ: "Em trước đây lúc hướng về phía anh thừa nhận sai lầm, anh liền nói em mỗi ngày chỉ biết nói sai rồi! Anh thì sao?"
Trang Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy không biết nói gì, nhìn cô.
Đường Khả Hinh hung bạo trừng mắt liếc anh một cái, tiếp tục đi về phía trước!
"Ôi! ! !" Trang Hạo Nhiên lại vội vã chạy như bay lên, lại cười chặn trước mặt cô, tim gan có chút run sợ nói: "Em tha thứ cho anh nhé! ! Liền tha thứ một lần thôi! Anh lần sau sẽ không dám ! ! Lúc nãy là do thơ của Từ Chí Ma kia quá hợp tình thôi!"
Đường Khả Hinh vừa nghe lời này, lập tức hai mắt trợn tròn giống như chiếc chuông, nhìn anh nói to: "Lần trước là nhớ Tình Xuyên ! ! Lần này là Từ Chí Ma! ! Lý do của anh thật sự là nhiều lắm đấy!"
Cô nói hết lời, hai tay lại đẩy anh ra, lại tức giận đi về phía trước, vừa đi vừa nổi cáu nói: "Em biết suy nghĩ của anh! ! Bởi vì em không giống những người phụ nữ khác! Em chịu quá nhiều tổn thương, em bị người ta vứt bỏ, em một mình lẻ loi hiu quạnh, em không phải thiên kim đại tiểu thư như người ta, em cũng không có phong cách, em lại càng không có nghệ thuật tài hoa, cho nên anh coi thường em, muốn trêu chọc em thì liền trêu chọc em... A!"
Cả người cô bị một người mạnh mẽ lôi kéo, giống như một đứa ngốc, quay đầu lại nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên nắm chặt cánh tay Đường Khả Hinh, trên mặt có chút nghiêm túc nhìn cô, nói: "Không nên nói bản thân mình như vậy! Em biết, anh không phải nghĩ như vậy mà!"
Đường Khả Hinh vừa nghe, lại tức giận muốn đẩy anh ra!
Trang Hạo Nhiên vội vã muốn ôm cô an ủi...
"Anh buông tay ra! !" Đường Khả Hinh lại muốn đẩy anh ra!
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, không có cách nào đành dùng lực mạnh mẽ của đàn ông, đem cô ôm vào trong lòng, ôm chặt eo nhỏ nhắn của cô, đột nhiên mở to mắt la: "A —————— "
Đường Khả Hinh dùng lực mạnh vặn ngón tay anh, nặng nề bẻ, nói: "Còn dám tới gần em?"
"Anh sai rồi! ! Anh sai rồi! !" Trang Hạo Nhiên lại lần nữa cầu xin tha thứ, thật sự rất đau! !
Đường Khả Hinh hung hăng liếc mắt nhìn anh một cái, buông tay anh ra, lại tự mình đi về phía trước.
Trang Hạo Nhiên tay đau đến không chịu nổi, nhưng vẫn tiếp tục đi theo, lại nói xin lỗi...
"Anh còn dám qua đây! ?" Đường Khả Hinh thoáng cái dừng bước chân, trợn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên lập tức nhịn cười, đứng tại chỗ nhìn cô!
"Hừ!" Đường Khả Hinh xoay người đi về phía trước...
Trang Hạo Nhiên muốn đuổi theo...
Đường Khả Hinh trong nháy mắt quay đầu!
Trang Hạo Nhiên lại dừng lại! !
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, trợn mắt nhìn anh, nhớ tới hôm qua anh kể chuyện về Giai Giai, nhớ tới anh hướng về người phụ nữ mình yêu mến bỏ tiền dưới
gối, nhớ tới anh vì người phụ nữ mình yêu mến mà đặt trước đồ ăn ngoài, nhớ tới anh mỗi ngày gọi điện thoại đều bị tắt máy, cô lại nhìn anh...
Trang Hạo Nhiên đột nhiên sửng sốt, nhìn cô.
Đường Khả Hinh lại tức giận trợn mắt liếc anh một cái, mới nói: "Xem như em bỏ một chút tiền ra để đổi lấy việc gối đầu trên bãi cỏ lúc nãy đi, tha cho anh một lần! Sau này cách xa em một thước!"
Cô nói hết lời, người đã bước nhanh về phía trước!
Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, nét mặt ban đầu là sững sờ, về sau lại bình tĩnh, cuối cùng mới hiện lên vài phần vui sướng tươi cười, vội vã chạy chậm theo sau .
Trên con đường chính náo nhiệt, dòng người qua lại nườm nượp, vì hôm nay ánh mặt trời sáng rực rỡ.
"Em không nên tức giận! Nếu như đã tha thứ cho anh, làm sao lại không nói chuyện với anh?" Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh đi về phía con đường náo nhiệt phía trước.
Đường Khả Hinh thở hổn hển đi về phía trước, vẫn không muốn rời khỏi, mới xoay người quẹo trái...
"Này!" Trang Hạo Nhiên nhịn không được cũng quẹo trái theo, mới kéo cô, ai ngờ thân thể lại va chạm phải một chiếc xe đạp đang lao như bay đến, phịch một tiếng, cả
người anh đập mạnh vào tường, đau đến mức khẽ kêu lên một tiếng, ôm lấy khuỷu tay của mình...
"Trang Hạo Nhiên!" Đường Khả Hinh nghe thấy tiếng thét này, quay đầu lại, nhìn thấy thân thể Trang Hạo Nhiên đã va chạm trên tường, đang ôm lấy khuỷu tay, cô nhìn chiếc xe đạp trên mặt đất, bánh xe đang quay vòng với tốc độ rất nhanh, cô lập tức tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, đỡ tay anh, nhìn anh từ trên xuống dưới, nói: "Anh không sao chứ?"
"Không có việc gì!" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, đột nhiên cười, lại có chút đau đớn nhấc tay, nhìn về phía khuỷu tay trên áo sơ mi trắng, đã bị rách , bị trầy một chút da...
"Để em nhìn xem!" Đường Khả Hinh thật khẩn trương nâng tay anh, lại muốn nhìn kỹ.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô căng thẳng như vậy, vừa muốn cười rộ lên nói thật sự không có chuyện gì...
"Hạo Nhiên?" ... ...
Một tiếng kêu gọi nhẹ nhàng vang lên, giống như từ phương xa, nhẹ nhàng bay đến, mang theo vài phần xúc động, vài phần mờ ám, vài phần dịu dàng, cùng vài phần vui sướng...
Trang Hạo Nhiên sửng sốt ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, hai mắt lộ vẻ không thể tin nổi, sáng ngời.
Đường Khả Hinh cũng kỳ quái quay đầu, người phụ nữ trước mặt, tuổi chừng hơn ba mươi, thế nhưng năm tháng cũng không hề lưu lại dấu vết thời gian trên khuôn mặt cô ấy, cô mặc áo ba lỗ màu trắng, quần màu lam cùng với thắt lưng phía trước, bên ngoài khoác chiếc áo dệt kim màu trắng, đầu đội chiếc mũ thời thượng cá tính, tóc thẳng dài đến bên hông chiếc áo choàng, khuôn mặt trái xoan, đường nét vô cùng hài hòa xinh đẹp, đôi mắt sâu to tròn, lông mi cong tự nhiên, chiếc mũi con lai thật cao, gợi cảm mà mê người, đôi môi đầy đặn, khẽ cười, cả khuôn mặt dường như do một vị nữ thần ban tặng, lấp lánh chiếu sáng, thực sự quá mê người...
Đường Khả Hinh nhìn cô đến mức ngây người! !
Trang Hạo Nhiên cũng ngây người, hai tròng mắt không kìm được cũng trở nên ôn nhu, thậm chí bộc lộ vài phần tình ý theo thói quen tự nhiên, bắt đầu nhớ lại chân tình, giống như một làn sóng, thậm chí không dám tưởng tượng, mình đang nhìn thấy cô ấy .
Giai Giai cũng vô cùng xúc động, dịu dàng nhìn Trang Hạo Nhiên, giọng nói khàn khàn đặc trưng, từ đôi môi mọng khẽ thoát ra: "Hạo Nhiên, không nghĩ đến, lại ở chỗ này gặp được anh."
Đường Khả Hinh nghe lời này, ánh mắt sáng ngời, đột nhiên hiểu ra thân phận của cô ấy, chính là Giai Giai! !
Cô lập tức khiếp sợ quay mặt sang, nhìn Trang Hạo Nhiên!
Trang Hạo Nhiên cũng há hốc mồm nhìn Giai Giai, không kìm lòng được chìm đắm trong chuyện cũ, những khi hai người cười ngọt ngào ôm nhau ngủ, khi tỉnh lại hôn nồng nhiệt say mê, còn ôm lấy cô, đứng trên ban công ngắm nhìn phong cảnh
Cambridge, còn có rất nhiều chuyện cũ, dường như chỉ mới hôm qua, từng chút từng chút một hiện về...
Giai Giai dường như rất hiểu Trang Hạo Nhiên, có chút bất đắc dĩ nhìn anh, đột nhiên cười, vươn tay nhẹ vén tóc dài trên trán, mới nói: "Được rồi! Đừng ngẩn người nữa! Đã đến giờ rồi !"
Trang Hạo Nhiên lúc này mới chợt thức tỉnh, có chút xúc động nhìn cô, đột nhiên cười.
Hai người cứ im lặng bước lại gần, nhìn đối phương, thật lâu, rốt cuộc mới vươn tay, nghiêng người, cùng đối phương ôm nhau thật sâu, Giai Giai thậm chí còn ôm lấy cổ Trang Hạo Nhiên, dường như rất nhớ nhung, khuôn mặt tựa trên bờ vai anh, gợi cảm tươi cười, nói: "Em rất nhớ anh..."
Trang Hạo Nhiên nghe , trong lòng có chút kích động, cười, ôm chặt hông cô, mặt nhẹ nhàng cọ cọ vào mái tóc cô, yếu ớt nói: "Anh cũng vậy..."
Đường Khả Hinh đứng một bên, dường như trong nháy mắt bị bắn ra xa thật xa khỏi thế giới của hai người, sững sờ nhìn bọn họ.